Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là sinh viên nghèo, bạn trai còn nghèo hơn cả tôi.

Hắn nói nhà hắn ở là nhà trệt, cha mẹ hắn đi làm xa nhà, tiền sinh hoạt cũng không đủ hắn mua một đôi giày.

Tôi không đành lòng, chia một nửa bánh bao cho hắn.

Cho đến khi tôi đến nhà hắn...


Cái gọi là nhà trệt chính là tứ hợp viện ông bà tổ tiên truyền lại, cha mẹ kinh doanh xuất nhập khẩu ở nước ngoài.

Mà những đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của thiếu gia nức tiếng Bắc Kinh yêu thích, phí sinh hoạt một năm trời của tôi cũng không mua được.

Tôi suy nghĩ một lúc, sau đó lấy chiếc vòng cổ "hàng vỉa hè" hắn đưa cho tôi ra, hỏi hắn: "Anh nói thật đi, cái này thực sự là tám mươi tệ sao?"


"Tám mươi vạn."

_____________________

1.

Trong nhà có quá nhiều việc đồng áng phải làm nên tôi mở WeChat trên điện thoại và kéo bạn trai cũ ra khỏi danh sách đen.

"Em vẫn không thể rời xa anh, chúng ta có thể gặp nhau được không?"

"Hahaa, em định lừa anh đi cho heo ăn đúng không? Anh là người hầu của em à ?"

Hắn trả lời sau vài giây, giọng điệu gay gắt và khó nghe.

Tôi hít một hơi thật sâu, để tìm được ô sin miễn phí, có vẻ như tôi cần một loại thuốc mạnh.

"Em nhớ anh lắm."

Sau đó, một ngôi sao nhỏ màu vàng rơi xuống giao diện trò chuyện, phía đối diện hiển thị dòng chữ "Đối phương đang nhập...".

Có vẻ như tình hình ở phía bên kia đang hỗn loạn.

Vào thời điểm này năm ngoái, tôi và Tạ Chước vẫn chưa chia tay.

Tạ Chước nhất quyết để tôi đưa anh ấy về nhà ăn Tết, dùng cả thủ đoạn cứng rắn và mềm mỏng với lý do bố mẹ anh ấy đang đi công tác nước ngoài và anh ấy ở một mình.

Tôi kể với hắn về hoàn cảnh gia đình mình một cách ngập ngừng.

"Nhà của em tại nông thôn, đến đó anh sẽ không quen."

"Em thậm chí còn không có phòng riêng, em ngủ cùng bà nội."

"Hơn nữa mỗi ngày em đều phải làm việc đồng áng, căn bản không có thời gian chơi với anh."

Tạ Chước nghiêm túc nghe tôi nói hết, nhẹ nhàng cười: "Nhà anh cũng là người nông thôn, không có phòng riêng, anh ngủ với anh trai, việc đồng áng anh có thể giúp em làm."

Tôi sẽ không thừa nhận, tôi bị câu nói sau cùng của hắn đả động.

Những lúc như thế này tôi thực sự cần sự giúp đỡ.

Đây là lần đầu tiên tôi đưa bạn về nhà, Tạ Chước nhìn căn nhà chỉ có bốn bức tường trống rỗng chỉ nói hai chữ.

"Ngầu quá."

Đây là thẳng nam ư? Có lẽ Tạ Chước rất kinh ngạc.

Hắn nói rằng tôi lớn lên trong một môi trường như vậy, lại có thể vào Đại học H với tư cách là thủ khoa, đồng thời đứng đầu trong các khóa học chuyên nghiệp hàng năm, điều đó thực sự quá ngầu.

Tôi thở dài một hơi, thằng này chú ý luôn không giống với.

Bà nội lần đầu gặp cũng rất thích hắn, cứ nắm hai tay của hắn.

"Con lớn lên đẹp trai quá, nhà con ở đâu?"

"Bà nội, nhà con ở Bắc Kinh."

"Ồ, khoảng cách với chúng ta thật sự rất xa. Nếu sau này con và Kiều Kiều kết hôn..."

Tôi vội ngắt lời bà: "Bà nội, chúng con còn đang đi học. Bà nói xa quá rồi."

Tạ Chước ngước mắt nhìn tôi, cong môi cười: "Không sao đâu bà nội, dù bà có ở xa đến mấy  con cũng sẽ đến gặp bà."

"Con ngoan, lát nữa bà nội sẽ giết gà và cho con cái đùi."

"Bà cho Kiều Kiều, em ấy thích ăn thịt."

Sau đó hắn đi cho heo ăn, chặt củi, chặt mía, một mình làm hết công việc đồng áng của gia đình tôi.


Lúc đó, trong mắt hắn thật sự tất cả đều là tôi.


Sau khi chúng tôi chia tay, hắn ta hận không thể mắng chết tôi, gặp mặt liền châm chọc khiêu khích tôi

"Cặn bã nữ, dùng người ta xong là bỏ."

02.

Vài giờ sau, Tạ Chước đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Tôi bất ngờ đến nỗi củ khoai lang mà tôi cầm trên tay đang ăn dở rơi cả xuống đất, tim tôi đập nhanh hơn trước.

"Anh thật sự đến đây à?"

"Kiếp trước thiếu nợ em đó, đám rau dại trên núi nhà em đều bị tôi nhổ hết lên rồi, mẹ kiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro