Thiếu gia, trời tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, hạ nhân đi vào phòng của tiểu thiếu gia tính tắt đi đèn dầu.

" Không cần tắt đèn , ta sợ,..." Nằm ở trên giường tiểu thiếu gia nhẹ giọng nói với hạ nhân .

" Được rồi, thiếu gia ngài ngủ đi, ta thay ngài trong đèn. " Hạ nhân ôn nhu nói.

" Ngươi đừng đi , ta rất sợ... " Tiểu thiếu gia lại dặn dò một lần nữa.

Mấy ngày sau, trong phủ có một hạ nhân mới đến , tám tuổi, sinh cùng năm với tiểu thiếu gia, tên là Hạ.

" Ngôn nhi, đây là hạ nhân mới đến, về sau hắn sẽ ở bên con, chăm sóc con."

Lão gia đem hạ nhân mới đến thư phòng của tiểu thiếu gia, tiếp theo nói : "Buổi tối khi ngủ để hắn giúp con canh đèn, con sẽ không sợ bóng tối nữa. "

Tiểu thiếu gia gật gật đầu, bắt đầu đánh gia tiểu hạ nhân trước mặt : nhỏ nhỏ gầy gầy, sợ hãi mà quỳ trên mặt đất, hình như cậu vừa mới khóc xong.

Hình như cậu còn nhát gan hơn cả mình, bất quá cậu có đôi mắt thật đẹp,long lanh lắp lánh, giống như đôi mắt của sóc con vậy.

Điều tiểu thiếu gia không nghĩ tới chính là tiểu hạ nhân kia cũng không có sợ bóng tối, sau khi mình ngủ được một lúc, cậu một mình cũng có thể canh đèn,
đợi tới khi tiểu thiếu gia ngủ say, rồi mới tắt đèn đi, rất là yên tĩnh.

Năm năm sau, tiểu thiếu gia đã không sợ tối nữa, nhưng là lại có phiền não mới : tình dục.

Vì thế, hắn để cho cậu có công việc mới, giúp hắn phát tiết.

Hạ chưa từng cãi lại mệnh lệnh của tiểu thiếu gia, vô luận thiếu gia có yêu cầu gì cậu đều đáp ứng, cho dù cậu cảm thấy rất xấu hổ.

Thiếu gia càng ngày càng tùy hứng, càng ngày càng ngang ngược, càng ngày càng vô cớ gây rối, trong nhà trên dưới đều chiều theo ý hắn, yêu hắn, mọi việc đều phải làm hắn vừa lòng.

Một ngày kia, thiếu gia mời một vị bằng hữu về nhà chơi, vị bằng hữu kia lập tức nhìn trúng Hạ.

" Ngôn, ngươi đem hạ nhân này tặng cho ta đi." Bằng hữu kia hướng thiếu gia xin Hạ.

Hạ ở kế bên nghe thấy sắc mặt liền trắng bệch, tay đang chăm trà cũng phát run, trong lòng thầm cầu xin thiếu gia đừng có vứt bỏ cậu.

" Hạ không được, ngươi kiếm người khác đi." Thiếu gia cự tuyệt.

Vị bằng hữu kia nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, thân mình gầy yếu của Hạ, cả người liền ngứa ngáy.

" Cái gì? Không nghĩ tới ngươi đường đường là Ngôn thiếu gia giàu có lại là một người keo kiệt bủn xỉn. Ngươi không cho ta thì thôi, ta đi . " Người bằng hữu này lớn hơn thiếu gia hai tuổi, rất biết làm thế nào để cướp đi đồ vật của
người khác.

Thiếu gia lập tức bị chọc giận :" Ngươi muốn thì lấy đi, chỉ là một hạ nhân hèn hạ, ta sẽ không để bụng."

Nói xong liền hối hận, nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi.

Hạ nghe thấy liền run sợ làm rớt ly, thiếu gia thấy thật hụt hẫng, nhưng vẫn không thu hồi lời nói.

" Như vậy một lời đã định, ta sẽ lập tức mang hắn rời đi …" Vị bằng hữu lập tức liền vui vẻ, đi đến chỗ Hạ.

Thiếu gia sợ mất đi tình cảm với bằng hữu nên không có thu hồi lời nói của mình, nghĩ chỉ cần qua một thời gian nữa sẽ đi đòi lại Hạ, đem Hạ trở về phủ.

Tuy rằng không muốn, nhưng lòng tự trọng của hắn rất lớn, không muốn bị mất mặt.

Hạ nhìn thấy người nọ đi về phía mình, mà thiếu gia lại không nhúc nhích, cậu liền biết bị
tặng cho người ta rồi.

Đôi mắt đen trong suốt của cậu bỗng chốc ngập toàn nước mắt,khuôn mặt mỹ lệ mang theo tuyệt vọng mà nhìn về phía thiếu gia.

Thiếu gia ra vẻ trấn định, không nghĩ tới sẽ bị một ánh mắt đau thương của Hạ quấy nhiễu, vì thế cố ý nói câu :" Hạ về sau ngươi đi theo hắn đi."

" Thiếu gia… " Sau khi nghe thiếu gia nói xong, nước mắt của Hạ cuối cùng cũng rơi xuống.

Vị bằng hữu kia đang đinh mang Hạ rời đi, không nghĩ tới rằng Hạ đột nhiên lao ra khỏi phòng hướng phía ngoài chạy đi, tốc độ rất nhanh.

Hai người liền vội vàng đuổi theo, nhưng Hạ lại chạy tới hậu viện nhanh nhất.

Chạy tới cái giếng ở hậu viện, Hạ dừng bước, cậu vội vàng quay đầu lại nhìn thiếu gia, trong mắt chất chứa toàn nỗi tuyệt vọng cùng với đau lòng, cậu nhảy xuống giếng.

" Không được !!!" Thiếu gia sợ hãi kêu lên, nhưng Hạ đã thả người nhảy xuống.

" Mau! Mau tới cứu người. Người đâu nhanh lên mau cứu Hạ lên."

Mà giờ phút này thiếu gia hoàn toàn ngây ngốc, đầu trống rỗng, sững sờ mà nhìn về phía miệng giếng, tâm như bị thứ gì nghiền nát.

" Có người nhảy xuống giếng. Mau cứu người, nhanh lên." Mọi người cứ tiếp tục kêu nhưng không ai biết phải làm thế nào để cứu Hạ...

Hạ đã chết, chết ngay trước mặt thiếu gia, cậu nhảy xuống giếng mà chết .

Thi thể lạnh băng của cậu được vớt lên.

Thiếu gia đã đưa cậu vào phòng, tránh làm người sợ, vị bằng hữu kia nhìn như người mất hồn cũng được hạ nhân đưa về phủ. Nhưng là Hạ đã chết, Hạ không thể sống lại, cũng không có tương lai, không thể hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ là bảo hộ thiếu gia của mình.

Lúc sau, thiếu gia càng trở nên trầm mặc, càng thêm sợ hãi bóng tối, không dám đến gần hậu viện.

Lão gia vì muốn thiếu gia nhanh chóng quên đi bóng ma tâm lý, liền sai người hầu dọn dẹp toà dinh thự kia, hơn nữa lão gia cũng ra mệnh lệnh mọi người trong phủ không được nhắc
lại sự việc kia.

Mười năm sau, thiếu gia trưởng thành, học vấn hơn người, làm ăn rất tốt, dáng vẻ oai vệ, ngọc thụ lâm phong.

Người làm mai phá vỡ cửa chính, hắn lại nhất quyết không cưới vợ, không phải thiếu gia không muốn mà là vì công việc bận trước bận sau, không có thời gian mà quan tâm đến chung thân đại sự.

Người trong nhà ai ai cũng sốt ruột, mỗi ngày đều khuyên thiếu gia, nhưng hắn lại chẳng có một tí dao động.

Đến khi có một ngày, hắn đi ngang quang chỗ ở trước kia, vết thương nhiều năm trong lòng
cuối cùng cũng xé mở.

Hắn đi vào trạch viện, rồi tới cái giếng kia trong hậu viện, quỳ gối trên mặt đất, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.

" Hạ, ta sai rồi,.... Xin lỗi ngươi.. ".

Nhiều năm nay, thiếu gia không thể mở lòng với ai, nhưng hôm nay lại khóc đến khàn cả giọng, hướng đến Hạ mà sám hối.

Thời gian qua thêm hai năm nữa, thiếu gia không chịu nổi việc người nhà ép hôn nữa, cuối cùng cũng đồng ý cưới vợ.

Ngày diễn ra đám cưới, cả con phố đều náo nhiệt, pháo hoa không dứt bên tai, nương tử
xinh đẹp ngồi trong kiệu tám người khiêng được đưa đến phủ của thiếu gia.

Thiếu gia dựa theo quy củ mà cưới được nữ tử môn đăng hộ đối, hắn uống rượu đến say mèm mới chịu đi vào động phòng, lung lay, thất tha thất thiểu mà đi vào phòng tân hôn.

Trong nháy mắt của phòng đóng lại, đèn tắt, tất cả đều chìm trong bóng tối, thiếu gia lập tức cảm thấy sợ hãi .

Từ khi Hạ chết, hắn trở nên rất sợ bóng tối, giống y như hồi nhỏ, rất nhát gan.

" Thiếu gia " thanh âm đã lâu trong bóng tối vang lên.

" Ha " Thế nhưng thiếu gia không sợ .

" Là ta, thiếu gia, khi còn nhỏ ngươi nói là sẽ cưới ta, cho nên hôm nay ta trở lại " Thanh âm
của Hạ thật ôn nhu, tựa hồ mang theo chút chờ mong và ngượng ngùng.

"Hạ, Hạ, ta nhớ ngươi, rất nhớ ngươi,.. Năm đó ta còn quá nhỏ… thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin
lỗi ngươi,..."

Trong bóng tối, thiếu gia vừa sờ soạng vừa khóc, hy vọng tìm được thân ảnh của Hạ.

" Thiếu gia, ta ở chỗ này. " Thân ảnh Hạ xuất hiện trong bóng tối, hồn phách có màu xanh nhạt, như có như không, thân hình vẫn là lúc mười ba tuổi, ánh mắt xinh đẹp, biểu tình ôn hòa vẫn không có thay đổi.

" Hạ, ta rất nhớ ngươi,... Ngươi cuối cùng cũng chịu trở về gặp ta... " Ánh mắt thiếu gia sáng ngời, muốn ôm Hạ, nhưng bây giờ Hạ chỉ là hồn phách, ôm không được.

Thiếu gia nhìn thân ảnh của Hạ, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống, hắn nhìn Hạ nói :" Hạ,
ta còn chưa nói cho ngươi biết, ta năm đó vẫn luôn thích ngươi,... Hạ, ta thích ngươi,... Nhưng ta lại hại chết ngươi … Hạ… Ngươi sẽ không tha thứ cho ta, phải không ?".

" Không có, thiếu gia, Hạ chưa bao giờ có ý trách thiếu gia, bởi vì Hạ cũng yêu thiếu gia,...".

Thân ảnh Hạ nhìn thiếu gia nói.

" Hạ ta muốn cưới ngươi ."

" Thiếu gia, người thật sự nguyện ý sao? Ta là nam, hơn nữa… ta đã… "

" Hạ dẫn ta đi… "

Hạ tám tuổi, một người canh đèn cho thiếu gia, cậu trong lòng rất sợ hãi, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ thiếu gia đang ngủ say, trong lòng cậu lập tức có thêm can đam.

Cuối cùng, thiếu gia cũng tìm được biện pháp không sợ bóng tối nữa, đó chính là ôm Hạ cùng đi ngủ, cho dù không đốt đèn cũng không sợ.

Kỳ thật, trong lòng Hạ biết, thiếu gia không đành lòng nhìn cậu canh đèn suốt đêm, cho nên mới nghĩ đến biện pháp này. Cậu rất cảm động, nhưng cậu cảm thấy thẹn thùng không biết làm sao để biểu đạt lòng biết ơn đối với thiếu gia, vì thế chỉ biết đỏ mặt.

Trong đêm tối, hai đứa nhỏ đều rất sợ hãi, nhưng khi hai đứa nhỏ ôm nhau chúng lại thấy không sợ nữa.

" Hạ, chờ ta trưởng thành ta sẽ cưới ngươi vào nhà. " Thiếu gia khi tám tuổi đã hứa hẹn với cậu.

Hạ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, lúc ấy cả hai đều không biết gả cưới là gì, chỉ là cảm thấy nếu làm vậy thì cả hai sẽ mãi mãi được ở bên nhau.

Sau này, thiếu gia thay đổi không giống như trước đây nữa, có thể đã tới tuổi phản nghịch nên có chút càn quấy.

Khi đó, thiếu gia cố ý ngó lơ Hạ, không đi coi Hạ , cũng không trò chuyện cùng Hạ. Thậm chí có khi Hạ không cẩn thận lỡ đụng trúng hắn, hắn cũng sẽ lập tức tránh đi.
Nhưng là thiếu gia sẽ không bao giờ la Hạ, hắn đối với Hạ rất tốt, tốt hơn tất cả mọi người.

Cho dù buổi tối có làm một chút chuyện xấu hổ nhưng thiếu gia cũng chưa lần nào ép buộc cậu, chưa từng đánh cậu bao giờ. Hạ thậm chí có chút vui vẻ bởi vì yêu cầu của thiếu gia.

Khi đó, Hạ có một nguyện vọng nhỏ là có thể ở bên cạnh thiếu gia mãi mãi.

Sáng hôm sau ngày đám cưới, tân nương tử từ trong hôn mê tinh lại, đi ra khỏi phòng tân hôn, đi tìm tướng công của mình.

Lúc sau, từ phố lớn đến ngõ nhỏ mọi người đều biết một tin tức : Sở gia, Sở thiếu gia Sở Ngôn sau đêm tân hôn đã mất tích, không biết đã đi nơi nào.
…....

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro