[ Tam ] Thế gian nào vẹn cả đôi đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng cây trong Lạc Đạo dày đặc không rõ phương hướng, song mơ hồ có bóng người xuyên qua rừng cây như con thoi, một người bạch y, một người phấn sam, kiếm quang lưu chuyển, tựa hồ sống chết chỉ là ranh giới mong manh.


"Nói! Con lừa ngốc ngươi vì cái gì mà trốn ta!" Phía sau truyền tới tiếng quát chói tai của nữ tử, tăng nhân phía trước cũng chỉ thoáng khựng bước, rồi lại tiếp tục đi thẳng. Cho đến khi phía sau có tiếng gió rít lên, người kia sử đầu gối vào lưng hắn, rồi thuận thế đẩy hắn ngã xuống đất, mũi kiếm lạnh lẽo kề sát bên cổ, song hắn chỉ nhắm mắt lại.

Áo bị người kia túm lấy xoay lại, nhưng hắn thủy chung vẫn không chịu mở mắt.

"Con lừa ngốc! Ngươi như vậy mà dám gọi là anh hùng hảo hán, ngươi dám mở mắt ra nhìn ta không!" Hắn nghe đối phương lớn tiếng quát thét, giọng nói vốn dĩ mềm mại giờ lại pha chút khàn khàn.

Mũi kiếm lạnh lẽo trên cổ bắt đầu áp sát, mang theo sát khí, hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhắm mắt lại, thần thái an nhiên giống như thứ đang đối mặt không phải là sống chết, mà chỉ là một giấc ngủ.

"Ngươi có tin ta giết ngươi không!"

Hắn nghe tiếng hít thở kiềm nén của đối phương, ngón tay gắng sức thanh âm siết chặt, chóp mũi ngửi thấy mùi máu—— chính là máu của hắn.

Nhưng hắn chỉ hít một hơi thật dài, thấp giọng nói: "Sở thí chủ."

"Hòa thượng, rốt cuộc ngươi đã chịu nói chuyện với ta." Đối phương dường như đã lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy, buông lỏng áo của hắn, chỉ là thanh kiếm vẫn gác trên cổ hắn.

Hắn coi như chẳng biết, hai tay chấp trước ngực, cúi đầu niệm A di đà Phật.

"Ta không thích nghe người huyên thuyên thứ kinh Phật bỏ đi đấy, cũng không thích ngươi tỏ vẻ bí hiểm, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết, ngươi có thích ta hay không."

"Nếu ngươi không thích ta, vì sao phải cứu ta."

Có thứ gì đấy nóng ẩm rơi xuống tay hắn, hắn thoáng sửng sốt, bàn tay siết chặt.

"Vừa gặp ở Dương Châu, đã mang lòng ái mộ chàng. Sau lại được chàng cứu, cuộc đời này không mộng ước lớn lao gì, duy chỉ có làm bạn thôi. Ngươi có đồng ý hay không?"

Hắn lại nhắm mắt, đành nói rằng: "Thí chủ hà tất phải như vậy."

Hắn nghe tiếng lá khô dẫm nát, đối phương lui lại một bước, lưỡi kiếm sắc lạnh trên cổ cũng rời khỏi.

"Hảo, hảo, hảo..." Đối phương nói liền ba chữ hảo, người khẽ vút một cái, thoáng chốc đã không thấy thân ảnh đâu nữa.

Hắn yên lặng mở mắt, đưa tay lên, cảm xúc ẩm ướt nóng hổi còn vương trong lòng bàn tay. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đối phương vừa ly khai, hai tay chấp trước ngực, thì thầm: "Thế gian nào vẹn cả đôi đường, không phụ Như Lai không phụ nàng."

Vốn dĩ là một tăng nhân phủ phục trước ngọn đèn Phật tổ, đến Dương Châu nhìn thấy Kinh Hồng Vũ của nàng. Từ đó không còn có thể sớm hôm tụng kinh, tâm không gợn bụi trần, tâm không còn sáng như gương, vừa phụ Như Lai vừa phụ nàng. 


Chú thích : "Hảo" phiên âm tiếng Hán nghĩa là "Được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro