1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyến thời gian: Sau khi Bách Lý Đông Quân từ Danh Kiếm sơn trang trở về
Cp: Bách Diệp, Tâm Sắt, Mặc Liễu, Tịch Tuyên
Tiêu Nhược Phong x Tư Không Trường Phong
Tư thiết đây là thế giới có ca nhi còn được gọi là song nhi tức là nam nam có thế sinh con.

-----------------
[ Xe ngựa đi cả ngày rồi thì Bách Lý Đông Quân mới tỉnh dậy khỏi hôn mê, y cảm thấy toàn thân bủn rủn, khó chịu khó tả, miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện Ôn Hồ Tửu đang nhìn y với ánh mắt lạnh như băng.

"Tỉnh rồi?" Ôn Hồ Tửu lạnh nhạt nói một câu.

Bách Lý Đông Quân giơ tay ôm đầu: "Ta đã uống bao nhiêu..."

"Một mình uống rượu của một bàn, ta còn tưởng ngươi sẽ ngủ tới giữa trưa ngày mai cơ?" Ôn Hồ Tửu liếc mắt nhìn y.

Bách Lý Đông Quân thử đứng dậy: "Ta ngủ lâu lắm rồi à? Sao ta cảm thấy xương cốt khắp người tan ra thành từng mảnh?" Nhưng Bách Lý Đông Quân vừa vươn người là cảm thấy dưới chân vướng víu. Y cúi đầu, phát hiện một thanh trường kiếm đang để ngang dưới chân mình. Y cau mày, cúi người cầm lấy trường kiếm, nhẹ nhàng rút nửa thanh kiếm ra, chỉ cảm thấy trên thân kiếm như bao phủ bởi một làn hơi nước, có một mùi hoa sen nhàn nhạt, y ngơ ngác; "Sao lại có một thanh bảo kiếm thế này? Từ đâu ra?"

"Ngươi không nhớ à?" Ôn Hồ Tửu nghi hoặc quan sát y một chút: "Đây là bảo kiếm cấp Tiên Cung mà thiếu trang chủ của Danh Kiếm sơn trang Ngụy Trường Phong rèn ra, tên là Bất Nhiễm Trần. Lúc đó ngươi còn nói nhất định phải mang nó đi."

"Ừm... có chút ấn tượng." Bách Lý Đông Quân gật đầu: "Nhưng... sao lại tới tay ta?"

"Sao lại tới tay ngươi?" Ôn Hồ Tửu cười lạnh một tiếng, vươn tay tới, nhắm thẳng vào yết hầu Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân sửng sốt, kinh hãi hét lên: "Ngươi làm gì đó!" Tiếp đó Ôn Hồ Tửu vung tay xuống, đoạt lấy thanh trường kiếm này, hắn khẽ nhíu mày: "Thật sự... Không nhớ được vì sao thanh kiếm này lại nằm trong tay ngươi?"

Bách Lý Đông Quân lấy làm khó hiểu: "Chẳng lẽ không phải cậu giúp ta đoạt lấy?"

"Mẹ ngươi có tìm sư phụ dạy kiếm thuật cho ngươi không?" Ôn Hồ Tửu hỏi.

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: "Không có."

"Ngươi đã học kiếm thuật bao giờ chưa?"

"Dốt đặc cán mai." "Nhưng hôm qua ngươi đã dùng kiếm pháp tuyệt diệu nhất thế gian."

"Hả?"

" Hơn nữa, công lực trên người đã tới cảnh giới Kim Cương!" Ôn Hồ Tửu trừng mắt với Bách Lý Đông Quân, quát khẽ.

Bách Lý Đông Quân chớp chớp mắt: "Cậu, cậu đang nói gì vậy?"

"Thật sự... không biết gì ư?" Ôn Hồ Tửu giơ tay che trán, khẽ lắc đầu: "Xem ra chỉ có về Càn Đông Thành mới có thể biết đáp án."

Bách Lý Đông Quân lấy lại thanh kiếm từ tay Ôn Hồ Tửu, nói: "Cậu, ta không biết cậu đang nói gì, nhưng ta muốn xác nhận lại một chuyện với cậu."

"Nói đi."

"Thanh kiếm tuyệt thế tên là Bất Nhiễm Trần này, có phải từ nay nó thuộc về ta không?"

"Đúng vậy."

"Đi! Về Càn Đông Thành, cho cha mẹ mở mang tầm mắt!"] Nguyên văn của nguyên tác.

Nháy mắt một luồng ánh sáng bao phủ khiến hai người họ biến mất khi chưa kịp định hình được thì phía sau có tiếng gọi.

'' Đông Quân''.
Bách Lý Đông Quân đang khó hiểu khi xuất hiện ở đây thì nghe tiếng mẫu thần gọi phía sau quay đâu theo tiếng gọi.

"Nương, gia gia các ngươi sao lại ở đâu lta và cậu chuẩn bị vào thành rồi đột nhiên xuất hiện ở đâu".

Bách Lý Thành Phong chảy dài hắc tuyến, không vui nói "Tiểu tử thúi dám chốn nhà đi, về biết tay ta"

Bách Lý Lạc Trần ngữ khi không vui nói" Tiểu tử ngươi tính làm gì cháu ta".

"Cha người cũng không phải không biết nó dám chạy khỏi nhà một mình" Bách Lý Thành Phong vội nói.

"Thế tử gia ta có đêm Lưu Ly theo không tính đi một mình" Bách Lý Đông Quân phản bát.

Bên này gia đình Bách Lý đang cải nhau thì bên phía Bắc Ly bát công tử Chước mặc nhiều lời Lôi Mông Sát cùng các sư đệ đồng môn đang xem xét xung quanh và tìm bóng dáng sư phụ của mình còn hắn Lôi Mộng Sát thì đang tìm nương tử và khuê nữ của mình.

Tư Không Trường Phong đang hoang man vườn mới đi hái dược thôi sao lại xuất hiện ở đâu y ngó qua ngó lại thì thấy Bách Lý Đông Quân nên chạy lại đó sau đó không chú ý bất ngờ đụng trúng người nên rối rít xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi ta không nhìn thấy ngươi ở đây ngươi không sao chứ".

Người bị y đụng trúng lúc này đang ngơ ra nhìn y bối rối xin lỗi trong lòng thầm nghĩ ' dễ thương' rồi vội nói không sao thấy vậy y đưa thảo dược mới hái được cho hắn coi như bồi tội rồi chạy về phía Bách Lý Đông Quân để lại hắn với đống thảo dược hắn muốn hỏi tên y rồi lại thôi.

"Bách Lý Đông Quân" nghe thanh âm hắn quay theo tiếng gọi nhìn thấy là bằng hữu mới quen của hắn.

"Tư Không Trường Phong, bệnh của ngươi sao rồi".
" Không sao rồi sư phụ đang điều trị cho ta".
"Được nha nói muốn làm thương tiên nhưng người còn muốn làm y tiên nữa sao".
" Phi, ta không có tiền trả phí nên mới bái sư thôi".

Sau một hồi tìm kím thì Lôi Mộng Sát cúng tìm thấy nương tử và khêu nữ đang ở cùng nhạc phụ đại nhân của hắn.

Bên phía hoàng thất Tiêu Nhược Phong cầm bớn thảo dược trên tay đưa cho huynh trưởng cầm giùm rồi chấp ta hướng Thái An đế nói "Phụ hoàng tình hình trước mất chưa biết ra sao, ta nên cẩn thận một chút".

Thái An đế thấp giọng đáp "Ân"

Sau đó trong không gian càng lúc càng nhiều người và gia tộc khác chia thành các nhóm.

Thiên Khải thành có hoàng thất và quan viên triều đình, Trấn Tây Hầu Bát Ly bát công tử và học sinh của Tắc Hạ học đường.

Kế bên là Vô Song Thành, Đường Môn, Danh Kiếm Sơn Trang, Lôi Gia Bảo và Ám Hà còn lại là bá tán và một số hiệp khách tụ thành một chỗ khi mọi người ổn định đã là một canh giờ sau.

Khi một người đang soi nổi thảo luận tại sao xuất hiện ở đây thì trên không trung một luồng sáng lóe lên hiện ra một cái thủy kính và mọi người thấy trên thủy kính hiện chữ.

[ Xem tương lai sửa ý nan bình, xem hậu bối sửa hối tiếc]

--------------
Ngày 17 tháng 8 năm 2024
17:55
1240 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro