Tiêu Nhược Cẩn trở về rơi cảnh lúc sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Nhược Cẩn cương cùng mình thương yêu nhất nhi tử nói lời từ biệt, hoàn từ trong miệng hắn nghe được mình là hắn duy nhất thần minh đáp án, hài lòng đợi thời gian trôi qua, mơ mơ màng màng đang lúc coi như lại nhìn thấy Tiêu Nhược Phong: "Nhược Phong "

Chờ lần thứ hai tỉnh táo lại thì, phát giác toàn thân đau đớn không ngớt, coi như đương niên bị Bách Lý Đông Quân đánh rớt cảnh giới. Ngay không rõ trong lúc, Tiêu Nhược Cẩn hình như Thần Du giống nhau bay ra ngoài, đúng lúc này nghe được có người và Tiêu Nhược Phong thuyết hoàng đế bị đánh rơi cảnh một chuyện, Tiêu Nhược Cẩn vốn có vui vẻ năng lần thứ hai thấy đệ đệ, lại không nghĩ rằng Tiêu Nhược Phong cho hắn một kích, từ Tiêu Nhược Phong trong miệng nghe được: "Đáng đánh" ba chữ Tiêu Nhược Cẩn đứng ở nơi đó, nhìn trước mặt Tiêu Nhược Phong, rốt cục thừa nhận huynh đệ bọn họ nguyên lai ở phía sau cũng đã ly tâm liễu.

Một trận gió thổi qua, Tiêu Nhược Cẩn bị gió thổi tản ra lai, về tới trong thân thể của mình, hắn cường chống ngồi xuống, nhìn phòng ngủ nội tất cả, rốt cục chảy nước mắt, đương sơ liều mạng tưởng muốn cứu đệ đệ, sau lại muốn quyền thế năng tốt hơn để cho mình và đệ đệ sinh hoạt nhân rốt cục cảm thấy mệt mỏi liễu.

Đau nhức qua đi, Tiêu Nhược Cẩn cảm thụ được thân thể đau đớn, đi xuống sàng, hắn biết qua đi Tiêu Nhược Phong sẽ đến vi Bách Lý Đông Quân cầu tình, thế nhưng lần này Tiêu Nhược Cẩn không muốn cứ như vậy quên đi.

Sau lại chờ được Bách Lý Thành Phong trên tay hổ phù hậu, Tiêu Nhược Cẩn phái người tương nguyên lai Bách Lý gia tướng lĩnh đánh tan, một bộ phận cho những người khác một bộ phận cho Lang Gia quân, càng nhiều hơn là cho Lôi Mộng Sát, mong muốn kế tiếp hắn có thể sống được lai.

Sự tình làm tốt sau, Tiêu Nhược Cẩn liền hạ lệnh đưa ma giáo đông chinh chuyện tình từ đầu tới đuôi ghi lại, làm cho đưa cho Cơ Nhược Phong, nói cho hắn biết đây chỉ là một phần lưu trữ.

Tiêu Sở Hà bị Tiêu Nhược Cẩn gọi trở về sau, kể chuyện lại chuyện này cho nhi tử nghe, đồng thời nói rơi cảnh một chuyện, sau đó hỏi: Sở Hà có muốn cùng phụ hoàng ly khai.

Tiêu Sở Hà cười nói: "Không rời đi phụ hoàng, ngôi vị hoàng đế trả lại cho Vương thúc, phụ hoàng mang Sở Hà ly khai."

Tiêu Nhược Cẩn vui vẻ rơi lệ thế nhưng trên mặt lại vẻ mặt tươi cười: Có Sở Hà ở, chí ít, cả đời mình như vậy thất bại.

Trứng màu

Tiêu Nhược Cẩn dặn dò Tiêu Sở Hà không cần nói cho người khác, nếu không bọn họ chạy không được, Tiêu Sở Hà đáp ứng rồi.

Lúc này Cơ Nhược Phong nhìn trong tay quyển trục hỏi: "Thật là Tiêu Nhược Cẩn đưa đến lưu trữ".

Một mang mặt nạ người củagặt đầu: "Đúng vậy."

Cơ Nhược Phong nở nụ cười: Ta cũng muốn nhìn xem cái gì mà chúng ta Bách Hiểu Đường không biết.

Cơ Nhược Phong mở quyển trục. Sau khi xem xong Cơ Nhược Phong không còn gì để nói, hắn quyết định đi hỏi Tiêu Nhược Phong: Dịch Văn Quân  có phải Tiêu Nhược Cẩn lừa trở về không.

Chờ Cơ Nhược Phong đi tới Lang Gia vương phủ thời gian, Dịch Văn Quân cũng ở đây, trước mặt Bách Lý Đông Quân và Tiêu Nhược Phong, Cơ Nhược Phong trực tiếp hỏi : "Dịch Văn Quân, trước đây là Tiêu Nhược Cẩn lừa ngươi quay về Thiên Khải?"

Bách Lý Đông Quân mất hứng nói: "Trừ hắn ra còn có ai, hiện tại Vân ca đã chết, còn nói những việc này làm gì?"

Cơ Nhược Phong quay Dịch Văn Quân hỏi: " Có phải không?

Dịch Văn Quân do dự  không nói, chỉ nói là thu được Lạc Thanh Dương tin tức nói Tiêu Vũ bệnh sắp chết.

Cơ Nhược Phong giọng mang hàm ý: "Xem ra ngươi ly khai là bị Thiên Ngoại Thiên mang đi, trở về còn là Thiên Ngoại Thiên thiết kế trở về, mục đích hay nhượng Diệp Đỉnh Chi nhập ma."

Bách Lý Đông Quân và Tiêu Nhược Phong kinh ngạc nói: "Thiên ngoại thiên Bách Lý Đông Quân: "Không có khả năng, Nguyệt Dao nàng sẽ không .."

Cơ Nhược Phong: "Nhưng muội muội của nàng Nguyệt Khanh sẽ làm vậy."

Tiêu Nhược Phong nhìn về phía Cơ Nhược Phong hỏi: "Ngươi làm sao biết nhiều như vậy? Các ngươi Bách Hiểu Đường gần nhất điều tra được,"

Cơ Nhược Phong lắc đầu nói cho Tiêu Nhược Phong: "Là ngươi ca Tiêu Nhược Cẩn đưa đến,"

Bách Lý Đông Quân khinh thường nói: "Quả nhiên là hắn nói bậy"

Cơ Nhược Phong nhìn về phía Tiêu Nhược Phong và Bách Lý Đông Quân nói: "Hắn ngay từ đầu chỉ biết Dịch Văn Quân và Diệp Đỉnh Chi ẩn cư địa phương, bên trong còn có cặn kẽ địa điểm, chỉ là hắn nghĩ không cần, sở dĩ lệnh người rời đi, chỉ là lưu lại một người. Người nọ bị Thiên Ngoại Thiên người giết chết"

Tiêu Nhược Phong khiếp sợ nhìn Cơ Nhược Phong: "Anh ta hắn, đã sớm biết Diệp Đỉnh Chi ở đâu?"

Cơ Nhược Phong gật đầu.

Bách Lý Đông Quân vẫn là không muốn tin tưởng, thẳng đến Cơ Nhược Phong nói cho hắn, có thể tự mình điều tra, còn có cẩn thận người hắn thích Nguyệt Dao thay thế muội muội nàng Nguyệt Khanh, còn hơn Bách Lý Đông Quân, nàng càng yêu nàng muội muội.

Sau lại Bách Lý Đông Quân nhớ Nguyệt Khanh, cứu Nguyệt Dao, giấu ở Tuyết Nguyệt Thành nội.

Tiêu Nhược Cẩn không biết cái này, hắn đang thiết kế rời đi Thiên Khải. Cuối cùng hắn cũng tìm được rồi thời cơ, Tiêu Nhược Cẩn lưu lại một đạo ý chỉ cấp Lan Nguyệt Hầu cùng với quốc sư Tề Thiên Trần, mang Tiêu Sở Hà vô thanh vô tức ly khai, trước khi rời đi để Cơ Nhược Phong nói cho Dịch Văn Quân, chính mình hài tử tự mình mang, sau đó đem Tiêu Vũ giao cho nàng, dù sao trước đây chính cô ta nói vì đứa bé này mới trở về, Tiêu Nhược Cẩn còn sợ hài tử này bị làm hư còn là để lại hai ngườibên cạnh Tiêu Vũ.

Chờ Tiêu Nhược Phong trở về nghênh tiếp hắn là đăng cơ đại điển và ngôi vị hoàng đế.

Tiêu Nhược Phong mặt vô biểu tình hỏi Lan Nguyệt Hầu: "Hoàng huynh đâu?"

Lan Nguyệt Hầu ngữ khí mang theo hàm ý: "Hoàng huynh đã ly khai, hắn nói, hoàng gia không cần một đầu đội nón xanh hoàng đế, cũng không cần một bị đánh hoàng đế."

Tiêu Nhược Phong sắc mặt trắng bệch nhìn xung quanh: "Hoàng huynh mang theo ai cùng đi?"

Tề Thiên Trần: "Chỉ mang theo lục hoàng tử"

Tiêu Nhược Phong trong miệng lẩm bẩm nói: "Ca có phải không dự định trở về?"

Lan Nguyệt Hầu quỳ xuống: "Thỉnh tân hoàng đăng cơ *"

Lang Gia vương người toàn bộ quỳ xuống: Thỉnh Vương gia đăng cơ

Tiêu Nhược Phong mặt trắng bệch nhìn đầy đất người, giờ khắc này Tiêu Nhược Phong cảm thấy: không ai hi vọng ca ca trở về.

Hắn để người đưa Dịch Văn Quân về trước kia Cảnh Ngọc Vương phủ, lúc này Tiêu Sùng và Tiêu Vũ đều ở đây,  cứ như vậy ở chung.

Tiêu Nhược Cẩn tàn phá thân thể mang theo Tiêu Sở Hà đi ra ngoài, đến ngày thứ ba liền chịu ngã bệnh, mỗi đêm Tiêu Nhược Cẩn đều phải chịu nhịn thân thể các nơi kinh mạch đau đớn. Tiêu Sở Hà nhìn như vậy Tiêu Nhược Cẩn, đau lòng vô cùng, bắt đầu học cách chiếu cố cha  mình, Tiêu Nhược Cẩn nhìn Tiêu Sở Hà biến hóa, ngực âm thầm khó chịu: Nhà hắn Sở Hà lúc nào phải chiếu cố người. Tiêu Nhược Cẩn quyết định mua một nhà khách sạn bình dân, bắt đầu cuộc sống mới, tận lực dành cho Tiêu Sở Hà đồ tốt nhất.

Một năm sau, Cơ Nhược Phong tìm đến, Tiêu Nhược Cẩn mong muốn hắn không cần nói cho Tiêu Nhược Phong, hắn đã đáp ứng. Lúc Cơ Nhược Phong có thời gian thì đến giáo dục Tiêu Sở Hà, chiếu cố hắn bảo bối đồ đệ, đồng thời truyền lại một ít tin tức.

Đến năm Tiêu Sở Hà mười lăm tuổi, Tiêu Nhược Cẩn đang ở bờ sông câu cá, Cơ Nhược Phong phái người đến truyền tin, Tiêu Nhược Phong xử lý tiền nhiệm ngũ đại giam cùng với Tiêu Nhược Cẩn ngũ đại giam trung Cẩn Huyên. Tiêu Nhược Cẩn sau khi biết tin chỉ là bình tĩnh gật đầu, sau đó tiếp tục câu cá.

Cơ Nhược Phong hỏi lại một lần: "Hắn không có phản ứng ?"

Người nọ gật đầu, Cơ Nhược Phong bất đắc dĩ nói: "Được rồi" .

Tiêu Nhược Phong chạy đến tìm Cơ Nhược Phong: "Ngươi biết anh ta ở đâu phải không?"

Mấy năm này hắn phái người tìm khắp Bắc Ly vẫn là không có tìm được, như vậy chỉ có thể là Bách Hiểu Đường giúp một tay, vì vậy Tiêu Nhược Phong đã tới rồi.

Cơ Nhược Phong lắc đầu: "Ngươi đâu cần như vậy. "

Tiêu Nhược Phong đôi mắt hơi đỏ: "Ta nghĩ thấy hắn."

Cơ Nhược Phong nhìn, không còn cách nào khác đành phải đáp ứng: "Ta giúp ngươi hỏi một chút"

Sau đó Cơ Nhược Phong tìm đến Tiêu Nhược Cẩn hỏi: "Hắn muốn gặp ngươi, ngươi muốn gặp sao?"

Tiêu Nhược Cẩn trên tay cần câu bị kiềm hãm, trong ánh mắt mang theo thống khổ, nhưng vẫn trả lời Cơ Nhược Phong: "Ta và hắn, cũng không cần gặp mặt."

Cơ Nhược Phong ngừng viết, hỏi Tiêu Nhược Cẩn: "Tại sao?"

Tiêu Nhược Cẩn nhìn trước mắt nước sông, nghĩ hắn câu kia "đáng đánh", nhẹ nói: "Ma giáo đông chinh ta và hắn cũng đã ly tâm , cần gì phải gặp mặt, hắn hiện tại trôi qua tốt cũng coi như ta thực hiện khi còn bé lời hứa. ."

Cơ Nhược Phong: "Khi còn bé lời hứa?"

Tiêu Nhược Cẩn: "Đúng vậy, khi còn bé ta và hắn tình cảnh không tốt, liền thề phải thu được quyền thế làm tất cả mọi người không dám nhìn nữa không dậy nổi chúng ta. Như bây giờ, cũng coi như thực hiện."

Cơ Nhược Phong: "Ngươi sẽ không không cam lòng sao? "

Tiêu Nhược Cẩn thở dài: "Ta và Dịch Văn Quân là đám hỏi, bởi vì ta cần thu được Ảnh Tông bang trợ, chỉ là ta không nghĩ tới nàng sẽ làm cho nhiều chuyện như vậy, sớm biết như vậy, trước kia còn không bằng thay đổi người."

Cơ Nhược Phong trong lòng nghĩ thật vớ vẩn: Không ai sẽ nghĩ tới cái này, trước đây mọi người đều nghĩ đến ngươi lấy thế đè người, ép buộc nhân gia cô nương và ngươi thành thân. Cơ Nhược Phong nhìn thoáng qua Tiêu Nhược Cẩn, chỉ cảm thấy hắn hình như càng suy yếu, bất quá Cơ Nhược Phong biết Tiêu Nhược Cẩn vì Tiêu Sở Hà cũng cố gắng sống tốt.

Sau khibiết tin Cơ Nhược Phong  trở lại Thiên Khải, Tiêu Nhược Phong lập tức sai người tìm đến, Cơ Nhược Phong cho đáp án, Tiêu Nhược Cẩn không muốn gặp.

Tiêu Nhược Phong ngồi ở long ỷ thẫn thờ: Ca ca, vì sao không muốn gặp ta, là bởi vì ta trước kia không ngăn cản Bách Lý Đông Quân sao? Ta nghĩ ngươi, ca ca,.

Lúc này ngoài cửa truyền tới một thanh âm, là Tiêu Lăng Trần. Hắn nhìn ngồi ở đối điện Tiêu Nhược Phong: "Phụ thân, phát hiện Sở Hà tung tích, hắn và Cơ Tuyết xuất hiện ở Tuyết Nguyệt thành, sấm Đăng Thiên Các rồi lại biến mất. ."

Tiêu Nhược Phong nhìn Tiêu Lăng Trần: "Ngươi muốn đi Tuyết Nguyệt thành sao?"

Năm ngoái Nguyệt Khanh qua đời sau, Nguyệt Dao thương tâm vô cùng, thân thể bắt đầu sinh bệnh, Bách Lý Đông Quân hoài nghi có người kê đơn, thế nhưng kiểm tra được chỉ vì trong lòng chính nàng khó chịu mà thôi, cuối cùng Bách Lý Đông Quân mang theo nàng đến gần Thiên Ngoại Thiên mười dặm, mà Dịch Văn Quân ở tiền Cảnh Ngọc Vương phủ ngây người chưa tới nửa năm liền bỏ đi.

Cơ Nhược Phong chỉ có thể hỗ trợ mang còn nhỏ Tiêu Vũ đưa đến Tiêu Nhược Cẩn bên người, Tiêu Nhược Cẩn trực tiếp đem Tiêu Vũ giao cho Sở Hà, hắn tin tưởng không có Dịch Văn Quân người này, Sở Hà nhất định mang hảo Tiêu Vũ, cứ như vậy bây giờ Tiêu Sở Hà xuất hiện ở đâu, Tiêu Vũ cũng cùng xuất hiện.

Bởi vì Dịch Văn Quân, Tiêu Nhược Phong còn hỏi Cơ Nhược Phong: "Dịch Văn Quân có tin tức không, nàng không đi tìm Diệp An Thế?"

Cơ Nhược Phong lắc đầu trả lời: "Nàng đi tìm nàng sư huynh. "

Tiêu Nhược Phong cười nhạt, sau đó quay đầu đi xử lý chính vụ.

Mười năm sau, Tiêu Nhược Cẩn thân thể chịu nổi không nổi, Cơ Nhược Phong thu liễm trong mắt khó chịu, dù sao bọn họ bởi vì Sở Hà sống chung một thời gian dài, Cơ Nhược Phong hội khó chịu.

Cơ Nhược Phong phái người truyền tin cấp Tiêu Sở Hà, báo cho hắn biết, phụ thân hắn sắp không được, trở về gặp một lần cuối. Chờ Tiêu Sở Hà lúc trở lại, bên người theo một đám bằng hữu, mặc dù trước kia bậc cha chú quan hệ không tốt, nhưng bên cạnh hắn có người làm bạn Tiêu Nhược Cẩn cũng yên tâm.

Tiêu Sở Hà nhìn trên giường vô lực phụ thân, trong mắt  chứa nước mắt nắm Tiêu Nhược Cẩn tay: "Phụ thân, Sở Hà đã trở về."

Tiêu Nhược Cẩn cười nói: "Trở về là tốt rồi, sau đó phụ thân không ở, con cần phải chăm sóc  bản thân thật tốt ."

Tiêu Sở Hà ngực  khó chịu, Tiêu Nhược Cẩn vỗ vỗ tay hắn nói: "Không nên không vui, phụ thân mong muốn Sở Hàcó thể cả đời vui vẻ, bình an,"

Tiêu Sở Hà gật đầu. Tiêu Nhược Cẩn nhìn về phía Tiêu Sở Hà một người trong đó bằng hữu: "Là Lăng Trần sao?"

Tiêu Lăng Trần đi ra, hắn không nghĩ tới nhiều năm không gặp còn có thể bị nhận ra. Tiêu Nhược Cẩn nói: "Ngươi và phụ thân ngươi lúc còn trẻ rất giống nhau".

Tiêu Lăng Trần: "Bá phụ"

Tiêu Nhược Cẩn cười cười, không trả lời, mà cho người dẫn bọn hắn ra ngoài,  để mình và Sở Hà đơn độc ở chung. Một nén hương sau, Tiêu Nhược Cẩn qua đời. 

 Ba ngày sau, Thiên Khải Tiêu Nhược Phong nhận được tin tức, thống khổ không thôi: "Tại sao lại như vậy?"

Sau lại Tiêu Nhược Phong mới biết, sau khi Tiêu Nhược Cẩn sau khi rơi cảnh tâm mạch hao tổn, không có trị liệu đã ly khai Thiên Khải, mấy năm nay thân thể hắn nhiều lần tái phát, cũng không muốn người biết, thẳng đến ít ngày trước bị Cơ Nhược Phong phát hiện, thế nhưng phát hiện thời gian đã muộn.

Tiêu Sở Hà quỳ gối trước linh đường nghĩ đến Tiêu Nhược Cẩn đối lời hắn nói: "Chuyện của ta và cha mẹ đứa bé kia đã đi qua, chúng ta đồng lứa ân oán kết thúc, các ngươi phải có mới bắt đầu."

Vô Tâm đi tới Tiêu Sở Hà bên người nói: "Ta trở về điều tra chuyện năm đó, trước kia đều không phải cha ngươi bắt đi mẫu thân ta."

Tiêu Sở Hà cười thê lương: "Phụ thân nói, chuyện của bọn họ đã qua. Bọn họ một đời ân oán kết thúc, để chúng ta có mới bắt đầu."

Vô Tâm: "Phụ thân ngươi đối với ngươi rất tốt. Vì ngươi, chịu đựng đến bây giờ." 

Tiêu Sở Hà: "Ta biết, ta khi còn bé nhìn thấy qua, chỉ là ta vẫn luyến tiếc."

Tiêu Nhược Cẩn qua đời không lâu sau, Tiêu Nhược Phong liền truyền ngôi cấp Tiêu Lăng Trần, sau đó chuyển đến Tiêu Nhược Cẩn chỗ ở trước đây, hắn thường thường ngồi câu cá, thật giống như ca ca không có rời đi, còn đang bên cạnh mình như nhau.

Lôi Mộng Sát, Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân sau khi nhìn chỉ lặng im. Bách Lý Đông Quân: "Ta đương niên có đúng hay không không nên làm như vậy,."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro