11.1 Sương sắc ký trụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hệ liệt R18《Giang hồ phong nguyệt》

11.1 Sương sắc ký trụ (Vô Song x Tiêu Sắt)

—— Thiên hạ nhiều người đặc biệt như vậy, ta chỉ nhớ kỹ ngươi.

#Sương nhớ _ ái là để tâm

【Chính văn】

Vô Song cảm thấy, hắn cùng Tiêu Sắt lần đầu tiên gặp mặt là tại ngăn cản Vô Tâm xoay chuyển Thiên Ngoại Thiên lần đó, không nên sẽ đối với hắn lưu lại ấn tượng rất sâu sắc. Nhưng khi hắn nhắm mắt lại, lại không tự chủ nhớ lại lúc ấy kiếm của hắn bay về phía Lôi Vô Kiệt, bộ dáng Tiêu Sắt tiến đến cứu giúp.

Một đầu đen nhánh sợi tóc mượt mà bay múa, cùng người nọ giống nhau có phi dương thần hồn, vả lại dáng người sạch sẽ lưu loát.

Không cách nào tưởng tượng, hắn là một cái không chút nào võ công, dựa vào Đạp Vân ở trong đám cao thủ này cầu sinh người.

Lạ thật.

Sau đó Vô Song lại để cho sư huynh của hắn đi hỏi thăm Tiêu Sắt sự tình, hắn quả thực càng ngày càng cảm thấy hứng thú. Sao lại có người như vậy? Là một lão bản khách điếm keo kiệt, cũng là một đệ tử Tuyết Nguyệt Thành cuồng ngạo vô cùng, cuối cùng còn là Lục hoàng tử kế nhiệm Bắc Ly đại thống này. Kinh nghiệm này quả thực phong phú đến Vô Song muốn cho hắn ra quyển sách.

Bất quá... Hắn thật lâu cũng không hồi âm cho mình.

Hồi âm?

Đúng! Vô Song hắn về mặt tình cảm chính là một thiếu niên ngây thơ có thể viết thư cho người trong lòng mình. Khi tất cả mọi người cảm thấy hắn có thể lớn tiếng bày tỏ tình yêu, hắn lại không làm. Bởi vì hắn biết, chính mình còn quá trẻ, bày tỏ tình yêu gì đó ở trong mắt Tiêu Sắt bất quá như một trò đùa. Rất nhiều năm trước, tuổi của hắn quá nhỏ, ân... Kỳ thật chính hắn cảm thấy không nhỏ, nhưng hắn biết, Tiêu Sắt sẽ cảm thấy hắn nhỏ.

"Sư huynh, ngươi nói hắn thích ta sao? Hắn có thể nhìn ra được ta thích hắn sao?"

Vô Song ôm hộp kiếm của mình, hai mắt vô thần ngồi ở diễn võ trường. Mấy năm nay hắn cũng viết hơn một trăm phong thư, bắt đầu Tiêu Sắt không trả lời vấn đề của hắn, nhưng sau đó hắn hỏi nhiều vấn đề về kiếm đạo, tựa hồ cảm thấy hắn hỏi rất nghiêm túc, hắn cũng liền bắt đầu nghiêm túc hồi âm. 

Trong lúc này hắn cũng xen lẫn một ít hàng lậu, hơn nữa còn nhất nhất nhận được hồi âm. Điểm ấy làm hắn vui sướng nhất! 

Cuối cùng hai người họ cũng bắt đầu trò chuyện như những bằng hữu tâm giao! Sau đó lá gan của hắn cũng lớn lên, bắt đầu tặng cho Tiêu Sắt một ít lễ vật vô cùng có ý nghĩa, Tiêu Sắt cũng từng cái, từng cái nhận, lúc thuận tiện cũng sẽ đáp lễ lại cho hắn vài món. Thẳng đến sau đó, hắn đưa cho Tiêu Sắt một bộ y phục. Đó là lần đầu tiên Tiêu Sắt viết thư nói cho hắn biết, hắn rất thích. Cho nên về sau hắn liền khắp nơi vơ vét rất nhiều vải vóc quý báu, làm rất nhiều y phục hắn cảm thấy thích hợp đưa qua.

Tiêu Sắt không từ chối ý tốt của hắn nữa.

Tình hữu nghị của hai người họ bước vào giai đoạn mới.

.

"Ta xem rất khó, hắn nhiều lắm cảm thấy mình lại có thêm một người sùng bái đi!" Hắn xem qua một ít thư hồi âm của Tiêu Sắt cho Vô Song, trong đó đều là lý giải của Tiêu Sắt về kiếm đạo, nói có sách mách có chứng, hắn xem đều có thể lĩnh ngộ.

Hắn cũng có thể tưởng tượng, nếu Tiêu Sắt nhập Thần Du Huyền Cảnh sẽ lợi hại đến mức nào. Hắn nhìn sư đệ bên cạnh, cảm thấy người này gánh nặng đường xa. "Hơn nữa, bên cạnh hắn phần lớn là thanh niên tuấn tài, như thế nào đều không tới phiên ngươi đi?"

Ngẫm lại cũng đúng, đệ nhất cao thủ Thiên Ngoại Thiên Vô Tâm, Hồng Y Kiếm Tiên Lôi Vô Kiệt, thành chủ Đường Liên nổi tiếng giang hồ mọi người đều biết...... Quả thật không giống thiếu người.

"Ta cũng là Kiếm Tiên!" Kiếm Tiên trẻ tuổi như vậy, thành chủ Thiên Hạ Vô Song Thành, cũng có thể chứ? Trong đầu hắn nghĩ, rồi lại có chút không xác định.

"Nhưng ngươi đối với hắn cũng chỉ là Vô Song Thành kiếm tiên." Mấu chốt là người cũng không tiến vào trong lòng người ta, nói những thứ này có ích lợi gì?

Một câu trúng đích!

Vô Song cảm thấy việc này xong rồi. Nhưng hắn lại không muốn từ bỏ.

"Ta muốn đi gặp hắn!"

.

Tiêu Sắt nhìn phong thư thứ 109 trong tay, suy tư Vô Song từ lần đầu tiên gặp mặt đã bắt đầu viết thư cho hắn, đến bây giờ đã 109 phong thư, rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Từ lúc mới bắt đầu giới thiệu bản thân, đến khi tặng những bộ y phục kiểu dáng và vải vóc mà hắn không thể chối từ, rồi đến bây giờ hỏi có thể cùng hắn gặp mặt hay không. 

Tiêu Sắt ngay từ đầu có chút mạc danh kỳ diệu, muốn tới thì tới, có cái gì có thể hay không? Bọn họ lấy tín kết bạn nhiều năm, gặp mặt cũng không có gì là không thể. Chỉ là cái này Vô Song thật cũng rất kỳ quái, mỗi lần hắn thư cùng lễ vật đều có thể đưa đến trên tay hắn điểm ấy cũng rất ngạc nhiên, cảm giác mình giống như ở nơi nào hắn đều biết.

"Thế nào, cái kia Vô Song thành tiểu thành chủ lại viết thư cho ngươi?" Diệp Nhược Y cười nhìn Tiêu Sắt, trong tay hắn thư còn chưa kịp thu lại, nàng liếc mắt một cái liền quét tới tên Vô Song, "Xem ra hắn thật sự thích ngươi."

Tiêu Sắt nhíu mày, không tự chủ cầm thư trong tay cẩn thận cất kỹ, "Cái gì mà thích hay không thích, hắn chỉ là thiếu niên tâm tính."

"Nói cũng không thể nói như vậy, đã bao nhiêu năm rồi, người ta hiện tại đã là người lớn rồi. Hơn nữa Vô Song mấy năm nay thư cũng không có đứt đoạn, nói đối với ngươi không có tâm tư ai tin tưởng?" Diệp Nhược Y nhịn xuống khóe miệng ý cười, nàng xem Tiêu Sắt này một bộ không tự biết quả thực muốn cười hắn một phen. Nhưng nàng không thể, dù sao hạnh phúc của Vô Song vẫn còn ở chỗ nàng.

"Nói hươu nói vượn." Tiêu Sắt lắc đầu, trong lòng hắn Vô Song chính là một hài tử, hắn còn không đến mức đối với một hài tử có tâm tư gì.

Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Cho dù Lôi Vô Kiệt cũng không viết cho ta 109 phong thư, cũng không tặng cho ta nhiều lễ vật và y phục thú vị như vậy."

Tiêu Sắt trong lòng khẽ động.

"Các ngươi mỗi ngày cùng một chỗ có cái gì có thể viết? Hơn nữa, hắn viết có thể xem sao? Phải xem bao nhiêu quyển 《Vãn lai tuyết》mới viết được. Ngươi nếu thích lễ vật, trực tiếp để cho hắn mua cho ngươi là được, ngươi không nói Tiểu khiêng hàng kia làm sao nghĩ được nhiều như vậy!!"

Diệp Nhược Y cười đến sáng lạn, "Đúng vậy, phải thích nhiều mới có thể viết nhiều thư như vậy, tặng nhiều quà như vậy?"

"....." Tiêu Sắt không nói gì nhìn nàng, "Ngươi có phải hay không thu Vô Song chỗ tốt gì? Nói thay hắn như vậy?"

Diệp Nhược Y chậm rãi nhìn về phía hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, "Ngươi cảm thấy ta có thể thu được chỗ tốt gì của Vô Song thành chủ?"

Bất giác nhéo nhéo ống tay áo, Tiêu Sắt ngẫm lại cũng đúng, thanh mai trúc mã của hắn hẳn là sẽ không lừa hắn.

Quên đi, chờ Vô Song đến rồi nói sau.

.

Vô Song thật sự đến Tuyết Lạc sơn trang.

Tiểu nhị nhìn Vô Song lưng đeo hộp kiếm thật lớn, liền biết người này hẳn là rất có tiền, phi thường nhiệt tình đi nghênh đón.

"Khách quan ngài muốn dùng gì?"

Vô Song nghĩ nghĩ, "Cái gì đắt cho ta thượng cái đó." 

Dù sao tiền đều là muốn giao cho người mình thích, nếu là Tiêu Sắt đáp ứng cùng hắn cùng một chỗ, Vô Song Thành hắn đều muốn giao cho Tiêu Sắt quản, cho nên ở Tiêu Sắt nơi này tiêu bao nhiêu cũng không sao cả. Cho dù không ở bên nhau, hắn cũng vui vẻ tiêu tiền cho Tiêu Sắt.

Tiểu nhị nghe được Vô Song lời nói vui vẻ cực kỳ, vội vàng đi kêu gọi đầu bếp cái gì quý làm cái đó. Vô Song ăn ngấu nghiến một trận, cảm thấy đầu bếp nơi này thật không tồi, quả nhiên là Tiêu Sắt chọn đều tốt.

"Ai? Vô Song?"

Thanh âm này vừa nghe chính là Lôi Vô Kiệt, Vô Song đối với hắn cũng có ấn tượng, lúc ấy một trận chiến hắn cũng rất coi trọng thiếu niên này, hiện giờ Hồng Y Kiếm Tiên.

"Lôi Vô Kiệt? Lại gặp mặt!"

Lôi Vô Kiệt rất hưng phấn, thật không nghĩ tới sẽ gặp được Vô Song ở Tuyết Lạc sơn trang, kiếm trong tay ong ong rung động, muốn đi cùng phi kiếm của hắn chiến một phen. Bất quá Vô Song chuyến này cũng không phải đến so kiếm, hắn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm.

So kiếm a, lần sau cũng được.

"Đã lâu không gặp, Lôi Vô Kiệt." Hắn đứng dậy hành lễ, trực tiếp hỏi, "Tiêu Sắt đâu?"

Lôi Vô Kiệt vốn còn muốn nói gì đó, không nghĩ tới đối phương trực tiếp ném ra vấn đề, hơn nữa hắn còn biết, "Hắn hiện tại hẳn là ở sau núi, ngươi tìm hắn có chuyện gì?"

Hắn có chút tò mò nhìn Vô Song, hoàn toàn nhìn không ra hắn là có chuyện gì muốn cùng Tiêu Sắt nói.

Trong đầu Lôi Vô Kiệt luôn luôn trì độn không biết vì sao linh quang chợt lóe, hai người này có phải lúc chúng ta không biết có phải đã xảy ra chút gì hay không?

"Không có, chỉ là có một chút chuyện riêng muốn hỏi hắn."

"Việc riêng?" Vẻ mặt Lôi Vô Kiệt trở nên có chút kỳ quái.

"Ân." Vô Song nhìn ra hắn tò mò, nhưng hiện tại sau khi biết hành tung của Tiêu Sắt hắn hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian nữa, "Lát nữa ta sẽ nói với ngươi, ta đi tìm hắn trước!"

Lôi Vô Kiệt nhìn thân ảnh đối phương chạy xa, "Đi ngược rồi! Bên phải bên phải!"

Thân ảnh Vô Song xa xa cứng đờ, giơ tay vẫy vẫy tỏ vẻ biết.

.

Tiêu Sắt nằm dưới tàng cây mai, nhìn bầu trời xanh thẳm có chút thất thần.

Hắn cảm giác được có người tới gần, nhưng không phải Lôi Vô Kiệt. Khí tức này... Là Vô Song.

Nhưng hiện tại hắn còn không nghĩ tới đối mặt với người này như thế nào. Quên đi, giả bộ ngủ trước.

Thời điểm Vô Song nhìn thấy Tiêu Sắt, hắn tựa vào cây mai, tựa hồ ngủ thiếp đi. Hắn chỉ từ xa nhìn thân ảnh kia, đã cảm thấy trong lòng nhảy lên lợi hại. Thiên Khải từ biệt, hắn rốt cục lại gặp được hắn.

Như là sợ đánh thức Tiêu Sắt, hắn thả nhẹ bước chân, đi tới bên người Tiêu Sắt, cẩn thận đem hộp kiếm đặt ở bên người, sau đó ngồi xuống ngây ngốc nhìn Tiêu Sắt ngủ nhan.

Thật sự rất đẹp a!

Hắn nhịn không được bắt đầu, nhẹ nhàng chọc vào gương mặt ngủ say của Tiêu Sắt

Tiêu Sắt: ...Không sao, ta có thể nhịn.

"Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi."

"Ta rất nhớ ngươi."

Vô Song nhẹ nhàng thở dài, "Nhưng ngươi không biết tâm ý của ta."

"Có lẽ ngươi căn bản cũng không muốn biết."

"Nhưng ta chính là rất thích, rất thích ngươi."

"Từ lần Diệp An Thế hồi Thiên Ngoại Thiên ta liền không quên được ngươi."

Tiêu Sắt: Hiện tại ta đã biết. Không, có lẽ lúc trước đã biết, chỉ là không quá tin tưởng lời của một hài tử. Bất quá nói tiếp thật đúng là rất sớm, đã bao nhiêu năm rồi.

"Lần đầu tiên viết thư cho ngươi, ta có chút sợ ngươi sẽ không trả lời. Quả nhiên ngươi không trả lời."

Tiêu Sắt: ...Ta lúc ấy chỉ là khổng hiểu sao ngươi phải gửi thư cho ta.

"Bất quá sau khi ta viết rất nhiều lần, ngươi rốt cục hồi âm cho ta! Ta đặc biệt vui vẻ! Tuy rằng chỉ có đôi câu vài lời, nhưng có thể nhìn thấy chữ ngươi viết, ta đã cảm thấy rất thỏa mãn."

"Sau đó ngươi nguyện ý nói chuyện với ta, ta cảm thấy cuối cùng cũng đến gần ngươi một bước." 

Tiêu Sắt: Lúc ấy ta thật sự chỉ cảm thấy ngươi rất thích hợp làm bằng hữu qua thư, hơn nữa rất nhiều lúc vấn đề của ngươi làm ta cảm thấy thú vị. Tâm sự hằng ngày cũng rất tốt.

"Sau đó ta vô tình hay cố ý nhắc tới ta rất thích ngươi, ví dụ như câu chuyện của ngươi, ngươi lại nói không hy vọng ta đi theo con đường của ngươi. Vô Song Thành là hậu thuẫn kiên cố nhất của ta, phải kinh doanh thật tốt."

Tiêu Sắt: Có thực lực cùng bối cảnh như vậy, quả thật hẳn là hảo hảo kinh doanh, trở về Thiên Hạ Vô Song Thành cũng là phương hướng để các ngươi nỗ lực.

"Ta tuy rằng không nhớ được sự tình, nhưng cũng rất cố gắng phối hợp tốt với mọi người đi làm chuyện có lợi cho Vô Song Thành. Sư phụ nói ta tiến bộ rất lớn, nhưng ta muốn nói, là có một người đang yên lặng ủng hộ ta. Ta cũng muốn trở thành hậu thuẫn kiên cố của Tuyết Nguyệt Thành."

Tiêu Sắt: ??? Này, không cần thiết phải như vậy......

"Nghĩ đến đây, ta sẽ càng nghiêm túc luyện kiếm, cũng hy vọng có thể bảo vệ ngươi. Tuy rằng ngươi có thể cũng không quá cần, nhưng ta chính là muốn làm được mạnh nhất. Như vậy ta có năng lực có thể đứng ở bên cạnh ngươi."

Tiêu Sắt: ...

"Tuy rằng ngươi có thể cũng không thích ta." Vô Song nói xong, ngữ khí càng ngày càng yếu. 

"Nhưng ta vẫn muốn cố gắng một lần, để ngươi biết tâm ý của ta."

Vô Song siết chặt quyền, hít sâu một hơi, "Ta muốn hôn ngươi."

Tiêu Sắt: !!! Ta có nên thức dậy không !!!

"Ta biết ngươi tỉnh." Người đã đạt đến cảnh giới nửa bước thần du làm sao không biết có người tới gần?

"Bây giờ ta hôn ngươi, nếu ngươi cự tuyệt ta, thì không cần mở mắt, coi như hoàn thành giấc mộng nhiều năm của ta."

Tiêu Sắt: Tiểu tử ngươi không chiếm được người cũng phải chiếm tiện nghi phải không?? 

Bóng dáng Vô Song tới gần Tiêu Sắt. Tiêu Sắt cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Vô Song Tiểu Thành Chủ hiện tại dáng người lại như vậy... Hắn cảm giác cả người đều bị khí tức Vô Song che giấu.

Mang theo hơi thở thiếu niên rơi vào trên cánh môi của hắn.

Thiếu niên cẩn thận hôn môi, quý trọng đến không dám nhiều hơn một phần, nhưng là rõ ràng lại rất muốn làm càng nhiều, lại chỉ có thể nhẹ nhàng tại kia mềm mại cánh môi nhẹ nhàng xẹt qua.

Dưới thân là hương vị của Tiêu Sắt.

Là hương thơm quý giá, cũng là mùi vị thân thể bị hương liệu thấm nhiễm.

Là của hắn.

Hắn muốn hảo hảo nhìn hắn, khoảng cách gần như vậy, về sau có lẽ cũng sẽ không có cơ hội.

Vô Song hôn xuống sau nhắm lại con mắt mãnh liệt mở ra, lại thấy được một đôi cũng mở rất lớn con mắt!

Tiêu Sắt đây là đáp lại hắn sao!

Vô Song lúc này biết không thể lùi bước, liền công thành đoạt đất xâm chiếm Tiêu Sắt, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại muốn trốn nhưng không có chỗ trốn. 

Cả người Tiêu Sắt bây giờ đều ngốc, nhưng là hắn biết mình cũng không kháng cự trước mắt cái này cao lớn Vô Song thành chủ.

Hắn đã thực sự trưởng thành.

Vai rộng hơn mình rất nhiều, hình như còn cao hơn mình? Hắn mơ mơ màng màng nghĩ, tay nắm chặt lá cây dưới thân. Hắn đối với chuyện phong nguyệt cũng không có kinh nghiệm gì, mặc dù có đọc qua một ít bản vẽ, nhưng trên thực tế vẫn có chút khó khăn. Khụ khụ... Dù sao phía trước không có người cùng hắn thực tiễn.

Vô Song được voi đòi tiên, giang tay ôm chặt Tiêu Sắt, đem người vây ở trong lòng mình, cảm giác này tựa như nằm mơ. Hắn rốt cục đem người mình yêu ôm vào trong lòng! 

Nhưng hắn giống như không được khỏe lắm. Cho dù nửa bước đi vào cõi thần tiên thì thế nào, vẫn gầy đến mức khiến Tứ Thủ Hộ lo lắng muốn chết. Vô Song cũng cảm nhận được.

Tiêu Sắt mấy năm nay vẫn cẩn thận dưỡng thân thể, tuy nhiên ẩn mạch lúc trước tổn hại, sau đó không ngừng bị thương, đều làm cho phần thân thể này suy sụp vài phần. Vô Song càng nghĩ lòng càng đau. Sau này, hắn sẽ chăm sóc tốt cho người này!

Vô Song đem Tiêu Sắt đặt ở trên cỏ, bắt đầu tùy ý hôn môi người hắn yêu rất nhiều năm. Tiêu Sắt ngay từ đầu có chút bị động, thậm chí có chút muốn thoát ra. Nhưng là nhìn xem Vô Song kia giống như đời này không tiếc bộ dáng, lại buông tha cho cuối cùng giãy dụa.

"Ngươi mặc chính là ta tặng ngươi y phục?"

Cái gấm vóc ngọc thủy gợn sóng lăn tăn này là cô phẩm của Vô Song thành, lúc Vô Song đi tìm vải vóc liếc mắt một cái đã nhìn trúng gấm vóc ngọc thủy này.

Lúc hắn sờ sợi vải trơn kia, đều có thể nghĩ đến bộ dáng Tiêu Sắt mặc hắn lên người. Dán vào làn da nhẵn nhụi bóng loáng của hắn, giống như chính mình đang ôm lấy hắn... Trong đầu Vô Song chưa từng xuất hiện những hình ảnh như thế này, đó là lần đầu tiên....

"Ừm."

Tiêu Sắt suy nghĩ một chút, lúc ấy nhận được tấm vải này hắn quả thật phi thường hưng phấn, rất nhanh liền đưa đến xưởng may nhanh chóng làm ra hai bộ y phục. Quả nhiên xúc cảm trên người thoải mái, vì thế hắn còn cố ý cho người ta đi tìm vải vóc này, rất sợ về sau không có thay thế.

"Vậy ngươi thích không?" Vô Song cẩn thận hỏi.

Tiêu Sắt nhịn không được gõ gõ đầu hắn, "Ta đều mặc trên người, còn có thể không thích sao?"

Vô Song đột nhiên cười. Đây là lần đầu tiên hắn cười vui vẻ như vậy trước mặt Tiêu Sắt. Cũng xem như hắn, lần đầu tiên chân chính, mặt đối mặt nhận được sự đáp lại của Tiêu Sắt.

Hắn nói hắn thích món quà hắn tặng.

Không phải những dòng chữ hồi âm, mà là chân thật ở bên tai hắn, tự mình nói với hắn.

"Ta thật cao hứng." Hắn vui vẻ lại đem người trong ngực ôm vài cái mới cảm thấy mỹ mãn buông ra, nghiêm túc nhìn đối phương kia bao dung lại cưng chiều nhìn hắn.

"Cho nên, ta nghĩ càng được voi đòi tiên một chút..." Hắn nâng một đôi sạch sẽ trong suốt ánh mắt nhìn Tiêu Sắt, lời nói ra lại không phải cái gì lời đứng đắn.

Tiêu Sắt chỉ cảm thấy lỗ tai mình vô cùng nóng. Rõ ràng chỉ là một tiểu quỷ đầu...... Tại sao hắn lại động tâm như vậy?

Này... Quả là không sao nói nổi!

"Nếu ta nói..." Từ chối thì sao?

Nhưng không đợi hắn nói xong, đã bị Vô Song hôn lần nữa, "Ta mặc kệ, ta chính là muốn hôn ngươi."

Vô Song biết Tiêu Sắt hết thảy trạng thái, đối với hắn hiện tại không chỉ không kháng cự còn rất phối hợp dáng vẻ. Giống như ám chỉ rằng hắn có thể dũng cảm làm điều gì đó khác. Hắn cũng sẽ không nói cho hắn biết, vì một chút dũng cảm này, động tác này hắn đã ở trong mộng ôn tập vô số lần, chờ đi thực tiễn đã thật lâu thật lâu.

"Tiểu hài tử...." Tiêu Sắt chỉ cảm thấy trên môi lại mềm mại, nhẹ giọng nói rồi nhịn không được bật cười.

Vô Song không phục.

Cái gì tiểu hài tử? Hắn muốn cho hắn biết cái gì kêu tiểu hài tử!

Tiêu Sắt chỉ cảm thấy mình bị bế lên cao, ôm chặt, đặt ở trên Vô Song hộp kiếm, "Vô Song!"

Bị hắn làm như vậy, Tiêu Sắt cũng bối rối, còn mang theo một ít lo lắng không hiểu được —— luôn cảm thấy có chút chuyện đã vượt qua tầm khống chế.

Vô Song đè người xuống, trìu mến hôn người mình yêu.

"Tiêu Sắt, Sắt Sắt, ta cảm thấy ngươi kỳ thật không phải rất muốn cự tuyệt ta. Cho nên hiện tại ta muốn làm cho mình càn rỡ một chút, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng!"

Tiêu Sắt: ...Cho dù nhìn ra cũng xin đừng nói ra. Hắn tuy rằng do dự, nhưng không phải không động tâm.

Đứa nhỏ này đối với hắn thích không giống giả dối.

Nếu như không phải có tâm, ai sẽ tốn nhiều thời gian như vậy đi truy tìm một người.

Hộp kiếm nhiệt độ có chút lạnh lẽo, nhưng hôm nay là một ngày trời nắng đẹp, cho nên cũng không có quan hệ gì. Vô Song nhìn eo Tiêu Sắt thắt chặt, ánh mắt đều có chút nhìn thẳng. Eo tinh tế hữu lực, có tính dẻo dai của người luyện võ, lại có chút ý tứ mê hoặc.

Vô Song tay nhịn không được đặt ở trên thắt lưng bụng của hắn, tự mình cảm thụ nhiệt độ cùng mềm dẻo nơi đó. Tiêu Sắt bị động tác của hắn làm cho toàn thân cứng ngắc nằm trên hộp kiếm, hộp kiếm không rộng, hắn cũng không muốn rơi xuống đất.

"Tiểu hài tử sờ bậy cái gì." Tiêu Sắt muốn hắn đẩy Vô Song ra, nhưng Vô Song lại bị ba chữ tiểu hài tử kích thích.

Hắn có chút tức giận, dứt khoát trực tiếp đưa tay lột quần Tiêu Sắt, sờ lên cái kia mềm mại mông thịt, mang theo chút bướng bỉnh ý vị hỏi người đã hoàn toàn choáng váng dưới thân, "Tiểu hài tử có thể đối với ngươi như vậy sao?"

"Ngươi sờ chỗ nào! Bỏ tay ra!"

Mặt và lỗ tai Tiêu Sắt đỏ bừng, chỉ cảm thấy hạ thân có gió thổi qua, còn có một đôi tay nóng bỏng đang di chuyển ở hạ thể. Hai tay kia thon dài nhẵn nhụi, sẽ xoa bóp mông của hắn, còn có thể cầm ngọc trụ đã hơi hơi đứng thẳng của hắn lắc lư một chút, sau đó lại sờ về phía sau hậu huyệt. Thân thể căng thẳng của hắn càng là đường nét lưu loát, phi thường đẹp mắt.

Vô Song nở nụ cười, "Ta muốn sờ chỗ nào liền sờ chỗ đó, Sắt Sắt ngươi không quản được!" 

Tiêu Sắt thân thể một bên khẩn trương, một bên lại bị Sắt Sắt hai chữ này hù dọa, "Gọi cái gì Sắt Sắt, gọi Tiêu đại ca!"

"Ta liền muốn gọi Sắt Sắt, nếu như ngươi không thích, ta liền gọi ngươi Sở Hà ca ca? Thật sự không được, gọi Tiêu ca ca cũng có thể!"

"Ngươi....." Tiêu Sắt nhất thời nói không ra lời, Sắt Sắt liền Sắt Sắt đi, mật thoại trong phòng, dù sao người khác cũng không biết. Chứ gọi ca ca gì đó, trong lòng hắn cảm thấy có chút...... "Gọi Sắt Sắt."

Vô Song cười rất vui vẻ.

Bất quá hắn vui vẻ cũng không có dừng động tác trên tay lại. Chỉ thấy hắn móc ra một cái ống trúc nhỏ, đem chất lỏng có chứa mùi thơm ngát bên trong đổ vào tay mình. Sau đó vứt bỏ ống trúc.

Bàn tay chứa đầy dịch thể theo hắn động tác thoa đều hạ thể của Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt cảm thấy hạ thân trở nên có chút nóng ngứa, cái mông cùng phía dưới địa phương đều bị này chất lỏng thấm vào, thậm chí còn bị ngón tay đưa vào sâu trong thân thể. Một chút thăm dò kia, quả thực làm cho hắn sụp đổ. Vô Song hiển nhiên cũng có chút nôn nóng, làm một hồi liền trực tiếp ưỡn người đi vào.

"Thật chặt, Sắt Sắt ngươi thả lỏng một chút!"

Tiêu Sắt bị đột nhiên tiến vào khiến cho đầu óc đều rối bời, là thật sự có chút xé rách đau, nhưng là cũng không thấy máu.

"Thả lỏng cái rắm! Ngươi chậm một chút ta đau!"

"Đau sao!?" Vô Song nhất thời khẩn trương lên, "Ta đây chậm một chút, ta chậm một chút!"

Hắn cẩn thận ở trong hành lang ấm áp kia trừu động, tuy rằng vẫn có chút thiếu kết cấu, nhưng Tiêu Sắt cũng bắt đầu thích ứng, thậm chí còn phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

"Ân...a..."

Vô Song bị một tiếng nhẹ nhàng này kích thích, hắn thích thanh âm như vậy.

"Ta có thể nhanh lên một chút sao?" Vô Song có chút kích động hỏi, hiện tại kỳ thật hắn cũng nghẹn đến rất khổ sở.

"Tiểu hài tử...." Nào có hỏi người như vậy, bảo hắn trả lời thế nào?! 

Vô Song tức giận nga, "Đã bảo đừng gọi ta là Tiểu hài tử!!" 

Hắn biết Tiêu Sắt hiện tại không đau, liền bắt đầu từ từ tăng nhanh tốc độ, sau đó còn rất quá phận ghé vào tai Tiêu Sắt hỏi, "Tiểu hài tử có thể đối với ngươi như vậy?"

"Ngô... ân...a...Ngươi, ngươi cũng biết mình quá mức... à...Nhẹ một chút!" Hắn cảm thấy mình sắp bị đâm đến tan thành từng mảnh, lại bị người phía trên hung hăng giam cầm ở trên hộp kiếm không cách nào chạy thoát, thân thể đã rất mẫn cảm bị tùy tiện đụng vào cũng có thể làm hắn run rẩy. 

Đôi đồng tử bị ánh mặt trời chói mắt chiếu đến không thể mở ra, cho nên trên người một chút xúc cảm có thể làm cho hắn thất thần thật lâu.

.

Tuyết Lạc sơn trang sau núi hoa rất đẹp, bất quá hiện tại nếu có người đi ngang qua, có thể nhìn thấy ở dưới tàng cây hoan ái hai người. Người tiến vào y phục chỉnh tề, chỉ lộ ra ngoạn ý dưới thân đang không ngừng va chạm. Cổ áo người dưới thân bị kéo ra, lộ ra hồng châu xinh đẹp trước ngực, một bên trong đó còn bị không biết nặng nhẹ cắn đến chảy máu, sưng lợi hại. Hạ thân không có quần lót, đôi chân thon dài bóng loáng tùy ý người phía trên bày ra các loại tư thế xấu hổ tiến vào, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khó có thể ẩn nhẫn.

Trên mặt hai người đều có ửng đỏ không giống nhau. Vô Song nhìn Tiêu Sắt thon dài chân, nhịn không được ở phía trên cắn một cái, Tiêu Sắt hận không thể đạp tên chó con này một cái, "Làm gì!" Đứa nhỏ này thật sự cho rằng mình là chó sao! Cắn cái gì.

Vô Song yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, "Không biết, chính là muốn ở phía trên lưu lại dấu vết của mình." 

Tiêu Sắt bất đắc dĩ, đây không phải chó con thì là cái gì, đây không phải là đánh dấu lãnh thổ sao??

"Không được cắn! Không được để lại dấu vết lung tung trên người ta!"

Vô Song không phục, tại sao không thể, hắn muốn! Tuy rằng không biết vì sao muốn, nhưng hắn chính là muốn làm như vậy! Hơn nữa hắn cũng không chút khách khí làm! Cắn theo mắt cá chân Tiêu Sắt, thậm chí còn để lại mấy dấu răng ở chân đùi. Sau khi làm xong còn rất thỏa mãn hôn một cái. Khiến cho thân thể Tiêu Sắt không nhịn được run lên. Đúng là......

"Ngươi không nên quá phận...."

Cho dù Tiêu Sắt lớn hơn Vô Song vài tuổi, nhưng cũng chưa từng thử qua loại chuyện này... Vốn nghĩ ở giữa sân làm chuyện phong nguyệt cũng đã có chút vượt qua tưởng tượng của hắn, hiện tại Vô Song tựa hồ còn đang không ngừng thử một ít thứ hắn không nghĩ tới.

Liền.... Đúng là có chút dã.

Bất quá, cũng rất kích thích. Nhưng loại chuyện này có một không thể có hai...... Lần đầu tiên hắn đã tha thứ cho Vô Song! Dù sao hắn cũng không phải không có sảng khoái......

"Này, có thể..." Hắn nhìn người bắn ra lần thứ ba trong cơ thể mình, thật sự có chút không chịu nổi.

"Lưng ta đau......"

Vô Song như vừa tỉnh mộng, nghĩ đến Tiêu Sắt dưới thân lót chính là cái gì đồ vật, trực tiếp đem người ôm lên, để cho hắn đem hai chân quấn ở trên lưng mình. Động tác này quả thực muốn cho Tiêu Sắt điên cuồng, hắn chỉ có thể gắt gao ôm lấy Vô Song cổ, vật cứng rắn dưới hạ thân cũng thuận nước tiến đến càng sâu...

"Đừng, đừng nhúc nhích, quá sâu, quá sâu...." Hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị vật cứng kia quấy hỏng, ôm Vô Song kêu đừng nhúc nhích. Vô Song lại cảm thấy hắn có chút không thành thật...

"Không có quá sâu a, ngươi rõ ràng rất thoải mái, kẹp đến ta càng chặt... Sắt Sắt ngươi không cần chặt như vậy, ta sẽ nhịn không được."

"Vậy ngươi đi ra cho ta!" Hắn căn bản không có cách nào khống chế thân thể của mình!

"Không cần a!!" Thoải mái như vậy hắn nếu ra thì đó là đầu óc có vấn đề!

Tiêu Sắt cũng không muốn quản, hiện tại tiểu hài tử này rất hung dữ, càng hô dừng lại hắn càng quá phận, dứt khoát liền không hô, chỉ là sẽ ở thời điểm thất thần hung hăng cắn bả vai hắn!

Vô Song đi vài bước, đến bên cạnh cây đào, rốt cục đem Tiêu Sắt thả xuống. Lúc vật kia rút ra còn phát ra thanh âm rất là vang dội, Tiêu Sắt quả thực hận không thể che đậy lỗ tai mình. 

Nhưng mà Tiêu Sắt vốn tưởng rằng đã kết thúc, lại bị người đẩy tới bên cạnh cây đào, Tiêu Sắt mạc danh kỳ diệu hai tay chống đỡ thân cây, còn chưa kịp phản ứng hắn muốn làm gì, y phục che đậy phía sau lại bị giải khai, ngoạn ý chưa kịp mềm xuống kia lại lần nữa tiến vào.

"Vô Song!!!"

Đột nhiên lại bị tiến vào, Tiêu Sắt cảm giác mình sắp khóc, người này rốt cuộc còn muốn làm bao lâu! Không sai biệt lắm thì nên dừng lại! Lần đầu tiên mà như vậy thì sau này còn muốn thế nào! Tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt! Bọn họ thật sự là nên làm không nên làm đều đã làm!

Thầm mến nhiều năm như vậy, một khi có được liền rất dễ kích động, hắn cũng không phải người hàm súc gì, thích chính là muốn dùng sức ôm lấy! 

"Ta thực sự thích ngươi! Nhiều khi ta không thể nói nên lời, nên ta chỉ có thể cố gắng làm cho ngươi xem ta rốt cuộc có bao nhiêu thích ngươi!"

"Ta cảm nhận được, được rồi... Được rồi! Tiểu Vô Song ngươi ngoan...Ân...Dừng lại, được không?!"

Hắn cảm thấy mình đã không thể chịu đựng được nữa, nhưng mà đứa nhỏ này dường như còn chưa thấy đủ, càng ngày càng ra sức. Tiêu Sắt cảm thấy thân thể mình mềm nhũn thành một bãi, chậm rãi ghé vào thân cây tráng kiện, hạ thân rốt cục cũng không thể khống chế bắn ra... 

Trong lúc mơ mơ màng màng, trong lòng hắn liền có một ý niệm —— sau này, về sau tất cả mọi người cấm lên sau núi!

.

Một ngày nào đó.

Tiêu Sắt ở trong phòng sửa sang lại một ngăn y phục sang trọng mà Vô Song tặng cùng một ít thư tín mấy năm nay của bọn họ, còn có lệnh bài Vô Song cho hắn, chìa khóa kho báu cùng một ít sổ sách quan trọng, trong lòng vô cùng cảm khái. Lúc này Vô Tâm bước vào phòng, nhìn hộp kiếm bên tủ cười cười.

"Cho nên cuối cùng ngươi vẫn đồng ý ở cùng một chỗ với hắn?" Vô Tâm vẫn cảm thấy có chút không thể tin. "Duyên phận thứ này, quả nhiên tuyệt không thể tả!"

"Trước kia ta cũng không tin, nhưng là hiện tại..." Hắn xoa xoa thắt lưng, nghĩ đến cái kia sở cầu vô độ tiểu tử, trong lòng vừa yêu vừa hận.

Vô Tâm thò đầu nhìn y phục, khẽ nhướng mày, "Tiêu lão bản quả thật có tiền, rất nhiều vải vóc y phục này đã không còn bán nữa."

"Ta tất nhiên biết cho nên mới cất giữ cẩn thận, để một ít long não dùng để khử trùng. Tuy Vô Song Thành còn có chất liệu, nhưng vẫn phải chú ý một chút, dùng một con thiếu một con. Ta đặt hộp long não tháng sau mới có thể đưa tới, thật sự là phiền toái." Tiêu Sắt hài lòng nhìn y phục chất đầy ngăn tủ, bất quá cũng cảm thấy rất kỳ quái.

"Hòa thượng, ngươi nói năm đó Vô Song làm sao sẽ nghĩ đến đưa ta nhiều y phục như vậy?" Hơn nữa đều là hắn không cách nào cự tuyệt chất liệu cùng kiểu dáng, làm hắn muốn trả cũng không nỡ trả a.

Vô Tâm nhìn y phục Tiêu Sắt đầy ngăn tủ, cười đến tà mị lại mê người, còn mang theo ý tứ mê hoặc lòng người: "Một người nam nhân tặng y phục cho người mình yêu là có ý gì? Đương nhiên là để hắn tự mình cởi ra a!"

Tiêu Sắt nghĩ nghĩ một ngăn y phục, bỗng nhiên lâm vào trầm tư. Với tính cách Vô Song, sẽ nghĩ đến những thứ này sao?

Vô Tâm vừa nhìn hắn như vậy, liền biết Tiêu Sắt đang suy nghĩ gì, "Vô Song có biết hay không có quan hệ gì đâu? Bây giờ tiểu tăng có thể đi nói cho hắn biết! Không cần cảm tạ tiểu tăng, tiểu tăng chỉ là một người tốt nhiệt tình mà thôi! Hahaha..."

.

"Cho nên, ngươi cùng Tiêu Sắt thành công có nên hảo hảo cảm tạ ta hay không?"

Vô Song cười gãi đầu, "Cám ơn tỷ tỷ, về sau có chuyện gì ngươi nói một tiếng, ta Vô Song tùy gọi tùy đến!" 

Nếu như không phải Diệp Nhược Y nói cho hắn biết, đối với Tiêu Sắt nửa đẩy nửa chừng thái độ muốn cường ngạnh một chút, hứa hẹn làm việc phải kiên định đáng tin một chút, hiện tại có lẽ hắn còn không có ôm được mỹ nhân về!

Dù sao ở chỗ Tiêu Sắt tâm nhãn nhiều, thật sự không cách nào kháng cự loại chân thành này của Vô Song.

"Không ngại, chỉ cần nhìn các ngươi hạnh phúc là tốt rồi. Vô Song, chiếu cố Tiêu Sắt thật tốt. Chúng ta sẽ phó thác hắn cho ngươi." Diệp Nhược Y cười đến rất ôn nhu. Nàng biết Tiêu Sắt đối với chuyện Vô Song làm mấy năm nay cũng không phải là không động tâm, mà là do dự đối với việc đứa nhỏ này có thể bảo vệ lời hứa của hắn hay không.

Bởi vì Vô Song lúc trước ở trong lòng Tiêu Sắt, quả thật vẫn là một hài tử. Ai lại coi lời nói của một đứa trẻ là nghiêm túc chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro