Cuộc đời phù du #10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hoàng thành Thiên Khải, Từ Uyển Đình tay trắng vừa lật, một thanh toàn thân huyền sắc trường kiếm liền xuất hiện ở trong tay của nàng, nàng híp híp mắt nhìn kiếm trong tay, chậm rãi nói, "Thanh Minh, ngươi cũng đã lâu không có gặp qua huyết quang đi? Nhiều năm như vậy, cũng nên từ nơi này đi ra ngoài, nếu không thế nhân sợ là đều cho rằng ta đã chết!"

Dứt lời, nàng lăng không vung kiếm, kết giới vốn bao phủ toàn bộ Y Lan điện trong khoảnh khắc liền hóa thành tro tàn, nàng nhìn trời xanh đã lâu không thấy, trong lòng thầm nói, đã lâu không thấy, nhân gian.

.

Cùng lúc đó, Tề Thiên Trần trong Khâm Thiên Giám cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc đang bao phủ trên toàn bộ bầu trời Thiên Khải. Hắn sờ sờ râu của mình, hiểu rõ cười cười, tiểu vương gia a tiểu vương gia, ngươi so với Lang Gia vương có phúc khí hơn nhiều.

Lang Gia Vương đã từng có một đám bằng hữu sinh tử tương giao, đáng tiếc bọn họ lúc hắn chết bởi vì quyết định của hắn đều không thể xuất hiện ở bên cạnh hắn cứu hắn, mà Tiêu Sắt hiện tại bên người có tất cả bằng hữu cùng người yêu của hắn, thậm chí còn có thân nhân của hắn, bọn họ đều liều hết thảy, chỉ hy vọng hắn có thể sống sót.

.

Trong Tuyên Chính điện, Minh Đức đế nhìn nữ tử trước mắt cảm giác dường như đã qua mấy đời, nửa ngày sau hắn cười cười, "Uyển Đình a, nhiều năm như vậy, cô cùng những người khác đều đã già, chỉ có một mình ngươi vẫn là thanh xuân bộ dạng, giống như năm đó, một chút cũng không thay đổi!"

"Bởi vì người duy nhất ta hy vọng có thể cùng hắn sống quãng đời còn lại đã không còn nữa, ta sợ sau này đi gặp hắn, hắn sẽ không nhận ra ta, cho nên ta không dám già cũng không dám thay đổi." Từ Uyển Đình cầm kiếm trong tay nhìn Tiêu Nhược Cẩn, thần sắc thập phần lạnh lùng, "Ta đã nghe nói chuyện Sở Hà, cũng biết ngươi vẫn luôn tìm người có thể cứu hắn. Như vậy bây giờ ta nói cho ngươi biết, người này đang đứng trước mặt ngươi."

"Ngươi thật sự có thể cứu Sở Hà?" Tiêu Nhược Cẩn có chút kích động đứng dậy hỏi.

Từ Uyển Đình thập phần khẳng định nói, "Nhưng ta hiện tại sẽ không cứu hắn, ta sẽ cho hắn một cơ hội lựa chọn. Nếu như hắn chọn đúng, ta sẽ cứu hắn. Ngược lại, nếu như hắn chọn sai, vậy hắn cũng chỉ có thể chờ chết."

"Tại sao?" Tiêu Nhược Cẩn cau mày hỏi.

"Bởi vì ta muốn nhìn xem hắn tuyển người có thể hay không cùng hắn lúc trước làm ra quyết định giống nhau, giống nhau ngu xuẩn quyết định!"

"Ngươi sẽ không sợ cô bắt ngươi, sau đó ép buộc ngươi chữa bệnh cho Sở Hà?"

"Ngươi có thể thử xem, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, cho dù là toàn bộ cao thủ trong hoàng thành toàn bộ xuất động, cũng như trước không tổn thương được ta một chút nào." Từ Uyển Đình tuyệt không thèm để ý thái độ của Tiêu Nhược Cẩn, trực tiếp xoay người rời đi, nàng có loại dự cảm, Tiêu Sở Hà sợ là chờ không được bao lâu.

.

Lúc này trong Tuyết Nguyệt thành, Tiêu Sắt từ sau khi bị Vô Tâm ôm trở về liền phát sốt nhẹ, liên tục mấy ngày đều hỗn loạn không có tinh thần, lo lắng đến thân thể của hắn, Hoa Cẩm không dám dùng thuốc quá mạnh, chỉ có thể kê một ít phương thuốc ôn tính chậm rãi bổ sung cho hắn.

"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ." Lúc Hoa Cẩm bưng thuốc vào, Tiêu Sắt đang tựa vào lòng Đường Liên ho khan không ngừng, thấy nàng tới, nhìn thuốc trong tay nàng cười khổ nói, "Không thể không uống sao?"

"Không thể." Hoa Cẩm nghiêm khắc cự tuyệt, "Không uống thuốc thì bệnh của ngươi sao khỏi được?"

"Nhưng thật sự rất đắng." Tiêu Sắt cúi đầu, thanh âm của hắn rất nhẹ rất nhẹ, hắn như là đang oán giận lại như là đang làm nũng, làm cho Hoa Cẩm lập tức mềm lòng, mềm giọng dỗ dành, "Nhưng mà châm cứu càng đau a, ngươi muốn châm cứu hay là uống thuốc?"

"Vậy ta vẫn là uống thuốc đi." Tiêu Sắt bĩu môi, đoạn thời gian trước Hoa Cẩm mỗi ngày đều châm cho hắn, đều sắp đem hắn đâm thành nhím. Hiện tại trên người hắn cũng không biết có bao nhiêu lỗ kim, nếu châm nữa thì dám chừng cơ thể hắn sẽ không còn chỗ nào lành lặn cả.

"Uống thuốc xong cho ngươi ăn mứt hoa quả được không? Hôm qua Nhị ca cố ý mua cho ngươi." Tiêu Sùng làm sao kháng cự được khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm của đệ đệ mình, lập tức lấy mứt hoa quả chuẩn bị cho Tiêu Sắt từ trong ngực ra, "Đều là mua cho ngươi, Tiểu Lục ngoan ngoãn uống thuốc Nhị ca liền cho ngươi ăn, có được không?

"Được rồi." Tiêu Sắt nắm mũi mình, nhẫn tâm uống hết thuốc trong bát, nhất thời vị đắng nhanh chóng lan tràn trong miệng, hắn bĩu môi muốn ói, Tiêu Vũ ở bên kia nhanh tay lẹ mắt nhét vào miệng hắn một viên mứt hoa quả trong tay Tiêu Sùng, lúc này mới phòng ngừa hắn phun thuốc ra.

Tiêu Sắt nhai mứt hoa quả trong miệng mới cảm thấy mình lại sống lại, nhưng đúng lúc này hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng rất mạnh đang tới gần, hơn nữa cỗ lực lượng này còn có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro