Cuộc đời phù du #14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi đừng luôn ngồi ở bên cửa sổ hóng gió, thật đúng là cho rằng thân thể của mình rất tốt a?" Vô Tâm hỏi tiểu nhị muốn nước nóng trở về thời điểm liền thấy Tiêu Sắt lại ngồi ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh, tức giận nói, "Đến lúc đó nếu thật sự sinh bệnh khó chịu còn không phải chính ngươi?"

"Ta nói ngươi là càng ngày càng lải nhải." Tiêu Sắt quay đầu nhìn về phía Vô Tâm, trong giọng nói hơi có chút ghét bỏ, "Ngươi rõ ràng tuổi không lớn, nhiệt tình lải nhải này cũng sắp vượt qua sư phụ ta năm mươi tuổi rồi. Vô Tâm, ta là tìm nam nhân cho mình chứ không phải tìm cha."

"Nếu ngươi bận tâm đến thân thể của mình nhiều một chút, ta cũng sẽ không cần ngày ngày quan tâm." Vô Tâm cuộn ngón tay lên muốn gõ mi tâm Tiêu Sắt, nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng xuống tay, đành phải đem lửa giận chuyển dời sang Đường Liên cùng Lôi Vô Kiệt bên cạnh, "Hắn không để ý đến chính mình, hai người các ngươi như thế nào cũng không khuyên một khuyên ngăn một ngăn đây? Một người hai người cũng không bớt lo!"

"Cũng phải hắn chịu nghe lời chúng ta mới được." Đường Liên bất đắc dĩ nói, Tiêu Sắt ở chỗ ba người bọn họ chính là tiểu tổ tông, ai không phải đặt ở trên trái tim mình đau, đặt ở trong tay sợ ngã, ngậm ở trong miệng sợ tan, bọn họ làm sao có thể khuyên được Tiêu Sắt?

"Đúng vậy Vô Tâm, chính ngươi không phải cũng không có biện pháp với Tiêu Sắt sao? Tại sao chỉ nói ta cùng đại sư huynh a!" Lôi Vô Kiệt bĩu môi, bọn họ nào dám nói gì với Tiêu Sắt, Tiêu Sắt không nói bọn họ đã là không tệ rồi.

Vô Tâm thở dài một hơi thật sâu, phát hiện hai người bọn họ nói đích xác rất có đạo lý, ba người bọn họ căn bản là không có bất kỳ biện pháp nào với Tiêu Sắt.

"Được rồi đừng thở dài, các ngươi ai lại đây dựa vào ta một lát, cái ghế này làm thắt lưng ta đau muốn chết." Tiêu Sắt đưa tay xoa xoa thắt lưng của mình, hắn hiện tại gầy lợi hại, trên người vốn tất cả đều là xương cốt, cái ghế này vẫn là gỗ, vừa lạnh vừa cứng, chỉ ngồi một lát như vậy thắt lưng của hắn đã chịu không nổi.

Lôi Vô Kiệt nghe vậy nhanh chóng đi tới bên người Tiêu Sắt đem cả người hắn ôm vào trong ngực, thuận tiện còn dùng thuật Hỏa Chước làm ấm thân thể lạnh lẽo như ngọc của người trong lòng, Đường Liên đóng chặt cửa sổ, Vô Tâm rót chén trà nóng nhét vào trong tay Tiêu Sắt làm ấm tay cho hắn, lại rót cho mình còn có Đường Liên cùng Lôi Vô Kiệt hai người một chén.

"Ta mới vừa hỏi thăm chung quanh một chút, bên này có thể ra biển đến Tam Xà đảo xa như vậy chỉ có một chiếc thuyền dài tuyết tùng." Vô Tâm uống một ngụm trà nóng nói, "Trên thuyền kia còn có một lá cờ, bên trên là một con phượng hoàng mộc hỏa mà bay."

"Hoa văn trên cờ kia là phượng hoàng vu phi, chính là tộc huy của Mộc gia Thanh Châu." Tiêu Sắt hơi híp mắt, làm như có chút mệt mỏi, chậm rãi nói, "Mộc gia được cho là người giàu nhất Bắc Ly, chiếc thuyền dài tuyết tùng kia chính là ngự ban, dưới đáy trời cũng chỉ có thuyền dài tuyết tùng của Mộc gia có thể đến biển sâu xa như vậy."

"Nói cách khác, chúng ta muốn đi hải ngoại tiên sơn mà nói nhất định phải lên thuyền Mộc gia?"Đường Liên buông chén trà nhấp mím môi, sắc mặt ngưng trọng nói, "Nhưng mấu chốt là phải đi như thế nào đây?"

"Tiêu Sắt không phải hoàng tử sao? Trực tiếp đem thân phận lộ ra không phải tốt rồi sao?" Lôi Vô Kiệt đề nghị.

Tiêu Sắt trực tiếp cự tuyệt nói, "Đông cập Hải thị phủ cách Nam Quyết cũng không xa, nếu để cho người có tâm biết ta ở đây, khó tránh khỏi sẽ gặp phải một ít phiền toái không cần thiết."

"Vậy chúng ta phải đi lên như thế nào?" Lôi Vô Kiệt khó hiểu nói, Tiêu Sắt không thể bại lộ thân phận, vậy bọn họ có thể đi lên như thế nào?

"Chưởng Kiếm Giám Cẩn Uy công công mấy ngày gần đây hẳn là làm việc ở gần Đông cập Hải thị phủ, trước khi chúng ta rời khỏi Tuyết Nguyệt thành ta đã bồ câu đưa thư cho hoàng thúc, tin tưởng hắn sẽ báo cho phụ hoàng để Cẩn Uy công công tới trợ giúp chúng ta." Tiêu Sắt có chút khó nhịn xoa xoa mi tâm đau nhức của mình, mấy ngày nay tinh lực càng ngày càng không tốt, chỉ ngồi một lát như vậy đã cảm thấy mệt mỏi không thôi.

"Trước đừng nghĩ những thứ này, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Sắc mặt ngươi không tốt lắm." Vô Tâm nhìn sắc mặt Tiêu Sắt càng ngày càng tái nhợt chỉ cảm thấy đau lòng đến không thể hô hấp, "Để Lôi Vô Kiệt ôm ngươi đi ngủ một lát đi, mấy ngày nay lên đường thân thể ngươi hẳn là đã sớm chịu không nổi."

"Được." Tiêu Sắt cũng không cậy mạnh nữa, hắn quả thật cảm thấy mình rất khó chịu, hơn nữa nơi gân mạch tương liên vẫn tinh tế đau nhức, tra tấn đến thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi. Hắn mặc cho mình bị Lôi Vô Kiệt bế lên đặt ở trên giường, chỉ chốc lát sau liền lâm vào trong ngủ say.

___________________

▶ Hôm nay mình đăng tạm nhiêu đây, mình sẽ có gắng đăng full bộ này trong ngày mai. Còn bộ 《Nếu Tiêu Vũ làm hoàng đế》mình sẽ lấp sau khi xong bộ này, mọi người ráng chờ chút nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro