Cuộc đời phù du #8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi Tiêu Sắt tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, Lôi Vô Kiệt bên cạnh đã sớm chẳng biết đi đâu, than lửa trong phòng đã cháy rất vượng, cho nên Tiêu Sắt cũng không có cảm giác được một tia lạnh lẽo.

Đang lúc hắn định phủ thêm áo khoác xuống giường, cửa phòng bị đẩy ra một đạo rất nhỏ, sau đó Lôi Vô Kiệt cùng Đường Liên liền từ khe hở kia chen vào, phía sau còn có Vô Tâm, Tiêu Vũ cùng Tiêu Sùng, trên tay bưng đủ loại đồ ăn sáng còn có đồ rửa mặt.

"Ngươi tỉnh rồi a?" Vô Tâm cầm đồ rửa mặt đi đến mép giường đưa cho Tiêu Sắt, "Mau rửa mặt một chút đi, bọn ta có đem theo chút điểm tâm, rửa mặt xong liền có thể dùng bữa."

"Được." Tiêu Sắt nhanh chóng rửa mặt. Dưới sự hầu hạ của Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt mặc quần áo tử tế đi tới bên cạnh bàn.

Vừa ngồi xuống, Tiêu Sùng liền dùng chiếc đũa gắp một khối bánh hoa quế đưa đến bên miệng hắn, "Ta nhớ rõ Tiểu Lục trước kia thích ăn bánh hoa quế nhất, mấy năm qua khẩu vị của ngươi không có thay đổi gì đi?"

"Không có." Tiêu Sắt lắc lắc đầu, cắn một miếng bánh hoa quế, hương hoa quế thơm ngào ngạt lan tỏa trong miệng, cảm giác như đã từng quen biết, hắn có chút kinh ngạc mà nhìn Tiêu Vũ, "Tiểu Thất, bánh hoa quế này là ngươi làm?"

"Đúng vậy, chỉ là đã lâu không làm, có chút mới lạ. Lục ca cảm thấy hương vị vẫn như trước sao?" Tiêu Vũ hướng hắn cười cười.

Lúc nhỏ ba người bọn họ quan hệ rất tốt. Tiêu Sắt thích ăn bánh hoa quế nhất, Tiêu Vũ lúc ấy còn cố ý đi tìm Chưởng sự ma ma học vài hôm, sau đó thường thường làm cho Tiêu Sắt ăn. Nhoáng một cái mười mấy năm trôi qua, bọn họ cũng không hề giống như khi còn bé giống nhau thân cận, mà Tiêu Vũ cũng đã rất lâu không làm lại loại bánh hoa quế này.

"Ăn ngon, vẫn là hương vị trước kia." Tiêu Sắt gật gật đầu. Ba người bọn họ rất nhiều năm không có ngồi cùng bàn ăn cơm, hôm nay một lần nữa ngồi cùng một chỗ thật đúng là có vài phần bộ dáng khi còn bé.

"Lại nếm thử cái này xem, đây là ta làm." Vô Tâm gắp một cái bánh bao nhỏ cho Tiêu Sắt, "Lúc trước ngươi nói thích ăn thịt cua, ta liền cố ý hỏi Tiểu thần y, nàng nói bây giờ ngươi có thể ăn một chút, ta mới làm." Con cua có tính hàn, nếu không phải Hoa Cẩm bảo có thể ăn, hắn cũng không dám tùy tiện làm bánh bao nhân thịt cua này cho Tiêu Sắt.

"Hảo a." Tiêu Sắt kẹp lên cắn một ngụm, thỏa mãn mà nheo lại đôi mắt, "Ăn ngon."

Những người khác còn muốn đút cho Tiêu Sắt, nhưng hắn hiện tại thật sự ăn không được bao nhiêu, liền xua tay chối từ, ý bảo chính bọn họ ăn không cần phải xen vào hắn, còn phần mình thì tiếp tục ăn bánh hoa quế.

Chờ mọi người ăn sáng xong, Tiêu Sắt bảo muốn đi dạo xung quanh Tuyết Nguyệt Thành, nhưng hôm nay bên ngoài tuyết đang rơi, mọi người trong lúc nhất thời có chút lưỡng lự. Tiêu Sắt thấy thế, không còn cách nào khác đành phải kéo ống tay áo Đường Liên, người lớn tuổi nhất ở đây, chớp mắt phất phất tay áo, "Ta chỉ muốn đi dạo một lát, ta cam đoan trong vòng một canh giờ nhất định sẽ trở về được không?

Này ai chịu nổi Tiêu Sắt làm nũng a! Đường Liên cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, những người khác cũng đã sớm bị Tiêu Sắt bộ dạng như vậy cho manh hóa, càng là không hề có cốt khí mà toàn bộ tước vũ khí đầu hàng. 

Bất quá bọn họ dùng chút quật cường cuối cùng đem Tiêu Sắt hoàn toàn bọc thành một cục sữa trắng như tuyết, mới mang theo hắn ra cửa.

.

Cùng lúc đó, trong hoàng thành Thiên Khải, một nữ tử rót một tách trà để trước mặt Khâm Thiên Giám · Giám chính Tề Thiên Trần, hỏi "Quốc sư nhiều năm không đến Y Lan Điện của bổn cung, hôm nay lại đột nhiên ghé thăm, chính là có chuyện gì quan trọng?"

"Ta có một vị cố nhân sắp chết." Tề Thiên Trần vuốt vuốt chòm râu dài, nhìn về phía nữ tử ngồi đối diện, "Lão hủ suy đi nghĩ lại, trong thiên hạ này, người duy nhất có thể cứu được hắn e là chỉ có Từ thượng cung, cho nên lão hủ lúc này mới tùy tiện đến quấy rầy Thượng Cung thanh tu"

Từ Uyển Đình mím môi, uống một ngụm trà nói, "Quốc sư hẳn là biết bổn cung đã có rất nhiều năm không rời đi Thiên Khải Thành, cũng không biết là một vị cố nhân thế nào mới có thể làm quốc sư tự mình tới thỉnh bổn cung rời núi?"

"Vị cố nhân Thượng cung này cũng rất quen thuộc, chính là học trò duy nhất của vị tình nhân cũ của ngươi, Lục hoàng tử mà đương kim thánh thượng sủng ái nhất, Vĩnh An Vương Tiêu Sở Hà." Tề Thiên Trần chậm rãi nói.

Tay cầm chén trà của Từ Uyển Đình khựng lại một chút, theo sau nhìn về phía Tề Thiên Trần, "Quốc sư hẳn là biết chuyện cũ của ta và Tiêu Nhược Phong, làm sao xác định ta sẽ xuất thủ cứu hắn đây?"

"Bởi vì lão hủ biết, đồng dạng tiếc nuối ngươi sẽ không nguyện ý lưu lại lần thứ hai." Tề Thiên Trần thập phần chắc chắn nói, "Năm đó ngươi không thể cứu Lang Gia Vương, hôm nay ngươi tuyệt đối sẽ không buông tha Vĩnh An Vương. Huống chi hắn tốt xấu gì đã từng gọi ngươi một tiếng cô cô, ngươi nhẫn tâm nhìn hắn tráng niên mất sớm sao?"

"Quốc sư trước hết mời về đi, chuyện này ta cần phải suy nghĩ kỹ rồi mới đưa ra đáp án." Từ Uyển Đình không trực tiếp đưa ra đáp án, chỉ tiễn Tề Thiên Trần đi, một mình trở về Y Lan điện trầm tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro