Hồi quang #6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua, ấm trà vừa đun đã nguội, cửa phòng cuối cùng cũng mở, Hoa Cẩm đỡ Tiêu Sắt đứng ở cạnh cửa.

"Không có việc gì đúng không?" Lôi Vô Kiệt lập tức tiến lên "Ai, nhìn khí sắc có vẻ đỡ hơn nhiều rồi."

"Không phải ta đã ra tới rồi sao." Tiêu Sắt cười đáp, ánh mắt hướng về Tiêu Nhược Cẩn đang ngồi trong mái đình trước sân, quay về Hoa Cẩm gật gật đầu, sau đó chậm rãi men theo lối đi ở hành lang bước qua đó.

"Có ổn hơn chút nào chăng?" Tiêu Nhược Cẩn đánh giá hắn.

"Ổn hơn rồi, vừa mới chỉ là nhi thần khí huyết không lưu thông." Tiêu Sắt nói "Châm cứu chốc lát thì tốt rồi."

"Hảo..." Tiêu Nhược Cẩn vui mừng gật đầu "Như vậy thì tốt rồi."

Liếc mắt thấy đèn lồng được đặt trên bàn, Tiêu Sắt cầm lên xoay chuyển trái phải, hình vẽ trên đèn lồng biến hóa, Tiêu Sắt trên mặt hiện ra ý cười.

"Ngươi thích?" Tư Không Thiên Lạc để ý Tiêu Sắt phản ứng.

"Cũng tạm được." Tiêu Sắt ngoài miệng nói thế, nhưng tay thì lại yêu thích không buông.

"Nói dối, rõ ràng ngươi thích nó a." Tư Không Thiên Lạc lẩm bẩm.

"Tiêu Sắt, ngươi còn muốn hình dạng gì, ta đều đi mua về cho ngươi." Lôi Vô Kiệt ước lượng "Ta biết có một cửa hàng, đèn lồng nhà hắn làm vừa to vừa đẹp, đảm bảo ngươi sẽ thích."

"Đều mua về? Ngươi không sợ sư phụ ngươi đánh ngươi a." Tiêu Sắt tưởng tượng cảnh Lôi Gia Bảo khắp nơi treo đầy đèn lồng màu đỏ, âm thầm tặc lưỡi "Tỉnh cũng tỉnh rồi, hiện tại ta muốn ra ngoài đi dạo một lát."

"..." Ngoài sân đột nhiên an tĩnh.

"Cũng mấy năm ta không đón thất tịch rồi." Tiêu Sắt cảm thán "Đều sắp quên lễ hội thất tịch diễn ra thế nào!"

"Nhưng mà Tiêu Sắt... Ngươi..." Tư Không Thiên Lạc lo lắng.

"Hoa Cẩm cô nương còn chưa nói cái gì đâu." Tiêu Sắt nhìn về phía Hoa Cẩm "Nằm lâu như vậy, xương cốt của ta cũng không chịu nổi a."

"Hoa Cẩm cô nương" Lôi Vô Kiệt dò hỏi.

Hoa Cẩm gật đầu đáp "Chỉ đi dạo một lát thì không sao, hơn nữa ta cũng đi theo."

"Hảo a, ta đây đi kêu đại sư huynh" Lôi Vô Kiệt chạy nhanh ra cửa.

"Vậy ta đi hỏi một chút Diệp cô nương muốn đi cùng chúng ta hay không?" Tư Không Thiên Lạc cũng nối gót rời đi.

"Phụ hoàng, người cũng bồi nhi thần đi dạo nha." Tiêu Sắt mở miệng.

Tiêu Nhược Cẩn khoát cánh tay lên bả vai của Tiêu Sắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ "Hảo, phụ hoàng bồi Sở Hà."

Bả vai dưới cánh tay gầy yếu, nào có còn rắn chắc như trong ký ức của hắn, Tiêu Nhược Cẩn trong lòng chua xót "Sao lại ăn mặc đơn giản thế này, Cẩn Tiên, lấy cái áo choàng lông cáo trẫm mang tới đây."

Áo lông cáo màu tuyết trắng khoác ở trên vai Tiêu Sắt, Tiêu Nhược Cẩn giúp hắn đem dây áo cài lại cẩn thận "Có ấm áp hơn không?"

"Có hơi nặng." Tiêu Sắt kéo kéo áo lông.

"Nó được làm từ tuyết hồ do chính tay hoàng huynh đi săn, tích góp mấy năm mới có thể làm ra được một cái áo như thế này, ta cầu hoàng huynh cho ta một ít lông tuyết hồ, huynh ấy cũng không chịu." Nói đến đây, ngữ khí của Lan Nguyệt hầu có chút u oán "Ngươi cái tiểu tử thúi còn dám chê nặng."

"Vào đông rảnh rỗi không có việc gì làm, trẫm liền đi săn, vận khí tốt mới được vài con." Tiêu Nhược Cẩn nhìn hắn khoác áo, hài lòng "Vốn định... Vốn cho rằng ngươi rất nhanh sẽ trở về, liền đem nó ra làm quà sinh thần cho ngươi..."

"Tiêu Sắt, xong chưa a." Người chưa đến tiếng đã đến, Lôi Vô Kiệt một thân hồng y chạy nhanh qua hành lang dài, nhìn xa cứ như một đoàn hỏa diễm đáp xuống mảnh băng sơn tuyết địa này.

"Tới ngay." Tiêu Sắt bước nhanh đuổi kịp, quay đầu lại "Phụ hoàng, hoàng thúc, còn có Cẩn Tiên, nhanh lên a."

Nhìn như năm đó, thiếu niên tuấn kiệt, một thân tiêu dao, cưỡi ngựa đạp ca.

.

Đợi đến khi tới chợ, bóng đêm đã phủ, các kiểu đèn lồng được treo ở đầu đường tùy người đi người đến chọn lựa, có cái đặt ở lòng bàn tay, có cái cái nổi trên mặt nước, hồng hồng, ấm áp, trông rất đẹp mắt.

"Cái này đẹp, cái kia, cái kia cũng đẹp" Lôi Vô Kiệt chỉ tay không ngớt "Tiêu Sắt, ngươi mau nhìn xem."

"Ta đang nhìn a, ta chỉ có một đôi mắt, ngươi chậm chút không được sao." Tiêu Sắt lắc lắc đầu, cả người súc ở bên dưới áo lông cáo, từ xa nhìn lại cứ như một đoàn nấm tuyết,.. lại như là trong gió tuyết có thần vận, nương nhờ náo nhiệt mà ghé thăm một chuyến nhân gian.

.

"Tiểu thần y, Tiêu Sắt có phải hay không nhờ ngươi giúp hắn che giấu chuyện gì." Lan Nguyệt Hầu bước chậm vài bước đi ở sau cùng, quay người hỏi thăm Hoa Cẩm bên cạnh.

Nhưng Hoa Cẩm chỉ lắc đầu "Hôm nay, chúng ta chỉ cần cùng nhau bồi hắn xem thất tịch là được."

Tiêu Sắt đang đi ngang qua một sạp hàng thì dừng lại, Tiêu Nhược Cẩn ngước mắt nhìn, trên sạp hàng bày các loại điểm tâm tinh xảo.

"Có trà tô sao?" Tiêu Nhược Cẩn hỏi.

"Có." Chủ quán là một tiểu cô nương, thấy đoàn khách nhân dừng ở trước sạp đều ăn mặc một thân quần áo đẹp đẽ, quý giá, vội vàng đứng lên giới thiệu "Bên này, bên đó, đều là trà tô, lá trà là do nhà bọn ta trồng, lại bỏ thêm chút mật hoa, cực kỳ thơm, công tử muốn nếm thử sao?"

"Sở Hà nhìn thử xem, muốn ăn cái nào." Tiêu Nhược Cẩn hỏi.

Qua một lúc, cánh tay Tiêu Sắt mới từ trong áo lông cáo vươn ra, chần chờ chỉ về một hướng "Cái này là cái gì hương vị?"

"A, cái này là lấy lá trà nghiền thành phấn lại đem chưng cho ra thành phẩm, không có thêm nhân." Tiểu cô nương nhất thời thất thần, phản ứng lại ngay lập tức trả lời.

Vị công tử này thật là xinh đẹp a, làn da trắng, giống như cục bột bông cha nàng nhào nặn.

Tay cũng đẹp, khớp xương rõ ràng, nhưng là, này cũng quá trắng đi, còn hơi run, là do thời tiết lạnh sao?

"Cái này, cái này, cái này... À, thêm cái này nữa, mỗi thứ lấy hai cái đi" Tiêu Sắt chỉ, lại xoay người "Phụ... Phụ thân, ta không mang tiền."

"Phụ thân có, phụ thân có" Tiêu Nhược Cẩn mới vừa nói xong thì sực nhớ, hắn có bao giờ đem theo tiền ra cửa đâu, cho nên lại đem ánh mắt chuyển hướng Lan Nguyệt Hầu.

Ân? Vừa khéo, hôm nay ta cũng không mang tiền, Lan Nguyệt Hầu trưng ra khuôn mặt vô tội.

Ba người lại đem ánh mắt dời về phía Cẩn Tiên.

Ta nếu là nói ta cũng không mang, bệ hạ có thể hay không chém ta?... Cẩn Tiên biết điều móc ra túi tiền, lấy ngân lượng trả cho chủ quán.

"Cái kia, chúng ta chỉ là làm ăn nhỏ..." Nhìn thấy thỏi bạc trắng, khuôn mặt tiểu cô nương đều đỏ lên, nàng không có tiền thối a.

"Làm phiền cô nương giúp đóng gói lại tất cả." Cẩn Tiên ôn nhu "Công tử nhà chúng ta thích, vài thỏi ngân lượng này cũng không tính là gì."

Tiêu Sắt lúc này mới vừa lòng cầm lấy trà tô bọc trong giấy dầu, xé một miếng đưa đến trước mặt Tiêu Nhược Cẩn "Phụ thân nếm thử, so trong nhà chúng ta thì thế nào?"

"Đứa nhỏ này." Tiêu Nhược Cẩn đem điểm tâm bỏ vào trong miệng "Ân, có một mùi hương nhàn nhạt, ngọt mà không ngán, so với trong cung... trong nhà tốt hơn."

"Lão tiên sinh phúc khí, có một nhi tử hiếu thuận như thế, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi." Mẫu thân của tiểu cô nương từ buồng trong ra tới hỗ trợ đóng gói, cười khen.

"Sống lâu trăm tuổi, hảo a" Tiêu Nhược Cẩn vỗ vỗ mu bàn tay của Tiêu Sắt "Sống lâu trăm tuổi, nhất định phải sống lâu trăm tuổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro