Lôi Tiêu 12《Lưu tự vi mộng》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lôi Vô Kiệt trên lôi đài sau khi nghe Tiêu Sắt nói cũng hung hăng nhíu mày, Tiêu Sắt đây là muốn làm cái gì a? Hắn còn mang thai! Xem ra hắn cũng chỉ có thể đem hết toàn lực thắng trận lôi đài này, ít nhất không thể để Tiêu Sắt cùng người khác đánh nhau a! Vạn nhất người nọ xuống tay không đúng mực đả thương Tiêu Sắt thì làm sao bây giờ?

Trên lầu, Lý Hàn Y vẫn chưa lên tiếng nhìn Tiêu Sắt một chút, mím môi, "Ngươi phá cảnh?" 

Thực lực của nàng bây giờ đã khôi phục lại trình độ lúc trước, tự nhiên nhìn ra cảnh giới dao động không tầm thường trên người Tiêu Sắt.

Nghe xong lời của Lý Hàn Y, Tư Không Trường Phong, Cơ Nhược Phong và Lý Tố Vương lúc này mới chú ý tới khí tức trên người Tiêu Sắt tựa hồ có chút bất đồng, mấy ngày trước chỉ chăm sóc thân thể Tiêu Sắt, cộng thêm Tiêu Sắt cố ý che giấu khí tức, bọn họ cũng không nhận ra Tiêu Sắt đã lặng lẽ phá cảnh.

"Thần Du Huyền Cảnh." Cơ Nhược Phong quan sát trong chốc lát rồi đưa ra kết luận, "Hơn nữa đã thập phần củng cố rồi."

"Cho nên, ta không có việc gì." Tiêu Sắt cũng không phủ nhận, chỉ là đem ánh mắt một lần nữa hướng về lôi đài, "Trước xem trận đấu đi, so với cảnh giới của ta, ta cảm thấy các ngươi hẳn là càng cảm thấy hứng thú Tiểu khiêng hàng có thể thắng hay không."

.

Trên lôi đài, Lôi Vô Kiệt nhìn quẻ gỗ trong tay, khóe miệng giật giật, hắn này cũng quá xui, vòng thứ nhất lại rút được Vô Song.

"Lôi Vô Kiệt đã lâu không gặp a!" Vô Song cõng hộp kiếm Vô Song phi thân lên đài nhìn Lôi Vô Kiệt đối diện cười nói, "Lúc này cuối cùng cũng có thể cùng ngươi đọ sức một chút!"

"Vô Song, ngươi tới xem náo nhiệt cái gì?" Lôi Vô Kiệt vẻ mặt bất đắc dĩ, "Đây chính là luận võ chiêu thân của Tiêu Sắt, ngươi lại không thích hắn."

"Này nhưng không chắc a~" Vô Song nhếch miệng nhìn Tiêu Sắt bên trên trà lâu, "Dù sao lòng yêu cái đẹp mọi người đều có mà! Bất quá ta nhiều hơn vẫn là muốn đến cùng ngươi đọ sức một chút, chủ yếu là sư phụ ta hắn đáp ứng Lạc Hà tiên tử yêu cầu, Vô Song thành nhất định phải xuất chiến, cho nên ta liền tới!"

"Kia liền xuất chiêu đi!" Lôi Vô Kiệt biết rõ tiếp tục trò chuyện cũng không có ý nghĩa gì, Tiêu Sắt hắn nhất định phải được, cho nên hắn cần thiết đánh bại tất cả đối thủ, mới xứng đứng ở bên cạnh hắn!

"Được rồi." Vô Song chân đá một cái, Vô Song kiếm hạp nháy mắt mở ra, hắn vung tay lên, mười hai thanh phi kiếm rơi vào trước mặt của hắn.

"Vân Toa, Thanh Sương, Phượng Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp, Tuyệt Ảnh, Phá Kiếp, Sát Sinh, Ngọc Như Ý, Quấn Chỉ Nhu, Thương, Mang!"

Vô Song vung tay lên, mười hai thanh phi kiếm phóng về phía Lôi Vô Kiệt.

"Vừa ra trận liền điều động mười hai thanh phi kiếm? Xem ra Vô Song thật sự không tính toán phóng thủy a!"Tư Không Trường Phong sờ sờ cằm mình như có điều suy nghĩ nói.

"Ngươi không lo lắng? Vô Song thế nhưng là kiếm tiên nha." Vô Tâm nhíu mày nhìn Tiêu Sắt bên cạnh, hắn vừa rồi đã đi xuống đánh qua một trận, đối thủ quá không thú vị, hắn một chiêu liền đem người đánh xuống, lúc này quan sát vẻ mặt của Tiêu Sắt phát hiện hắn đã là bộ dáng bình tĩnh kia, có chút tò mò hỏi.

"Lôi Vô Kiệt bây giờ cũng không phải là Lôi Vô Kiệt lúc trước." Tiêu Sắt lấy tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, "Vô Song là kiếm tiên, Lôi Vô Kiệt cũng là."

"Nga? Hắn đột phá khi nào?" Vô Tâm có vài phần hứng thú, ngược lại đem ánh mắt hướng về phía Lôi Vô Kiệt trên lôi đài.

"Đến vừa đúng lúc." Lôi Vô Kiệt hét lớn một tiếng, tâm kiếm ra khỏi vỏ, mang theo kiếm quang màu đỏ, "Ta có một kiếm, tên là Vạn Lý Phá Phong, mời quân thử!"

Chỉ thấy kiếm kia như bạch xà phun tin, tê tê phá phong, lại như du long xuyên qua, hành tẩu tứ thân, khi thì nhẹ nhàng như yến, điểm kiếm mà lên, khi thì đột nhiên như tia chớp, lá rụng sụp đổ.

Bạch quang lóe lên, Vô Song và Lôi Vô Kiệt vẫn đứng tại chỗ, chỉ là kiếm của Vô Song đã bị đánh trở về, Chu Tước Đại Minh đã rơi vào trong tay hắn, trái lại Lôi Vô Kiệt lại không tổn hao chút nào.

"Một kiếm này, không tồi." Lý Hàn Y nhìn Lôi Vô Kiệt trên lôi đài, trong mắt hiện lên quang mang khen ngợi, đệ đệ của nàng lúc trước ma luyện đã trưởng thành thành một kiếm khách đủ tư cách, hắn bây giờ, xứng với một câu cao thủ.

"Ngươi đã sớm đoán được?" Cơ Nhược Phong nhìn về phía đồ đệ nhà mình, "Sớm biết hắn nhất định sẽ thắng." Chỉ sợ ngay cả hắn có thể nghĩ ra chiêu lôi đài thi đấu này cũng nằm trong dự liệu của Tiêu Sắt, đồ đệ hắn a, đã vượt qua hắn!

"Một nữa một nữa đi." Tiêu Sắt cười nói, "Ta quả thật biết hắn sẽ thắng, nhưng ta cũng không nghĩ tới tiềm lực của hắn lớn như vậy." 

Tiềm lực của con người là vô hạn, mấu chốt là xem chuyện phải làm này sẽ kích phát ra bao nhiêu tiềm năng, Tiêu Sắt không nghĩ tới chính là, quyết tâm của Lôi Vô Kiệt trong chuyện cưới hắn so với tưởng tượng của hắn còn sâu hơn, cho nên tiềm lực kích phát ra, cũng nhiều hơn so với dự đoán của Tiêu Sắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro