Vô Tiêu 02《Nhất chẩm hòe an》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tình cảm...Tình cảm của ta đối với hắn..." Vô Tâm thấp giọng nỉ non, nhìn khuôn mặt tái nhợt của người trong lòng, cùng với một vệt đỏ tươi bên môi, lần đầu tiên hắn cảm thấy Tiêu Sắt thoạt nhìn thực xa lạ.

Trong lòng hắn, hắn vẫn là Tiêu Sở Hà phong hoa tuyệt đại năm đó, bằng một câu khuyên lui mười vạn quân, từ khi nào đã biến thành bộ dạng tái nhợt suy yếu đến không chịu nổi một kích này?

"Đây là canh Mạnh Bà sư phụ giao cho ta trước khi ta đến." Đường Liên tiến lên một bước đem bình ngọc trong tay đặt ở trên mặt đất trước người Vô Tâm, "Nếu ngươi nghĩ không thông, không ngại uống canh Mạnh Bà trong bình, có lẽ có thể thấy rõ tâm của mình."

"Tâm của ta?" Vô Tâm như là hồi tưởng lại chuyện cũ gì đó, nhìn bình ngọc xuất thần. Hắn nhớ rõ năm đó tại Thiên Khải thời điểm, hắn bị Tiêu Vũ chế thành dược nhân, Tiêu Sắt dùng Tâm Ma Dẫn đánh thức hắn thời điểm, đã từng nói qua, "Ngươi tên là Vô Tâm, cũng thật vô tâm! Nhìn ta, nhìn xem chính ngươi tâm!"

Ngay lúc đó hắn ở trong Tâm Ma Dẫn nhìn thấy thân ảnh Tiêu Sắt cùng Lôi Vô Kiệt, nhờ vậy đánh thức thần trí, đã nói rõ hắn là một người có tâm.

Nhưng hắn cũng nhớ rõ, mấy ngày trước hắn và Tiêu Sắt tan rã trong không vui, Tiêu Sắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, nói ra câu nói kia, Vô Tâm, ngươi tên là Vô Tâm, nguyên lai là thật sự vô tâm...

Thời điểm đó hắn đưa lưng về phía Tiêu Sắt, nên không thấy được biểu tình của hắn, bây giờ nghĩ lại, Tiêu Sắt đã sớm nghĩ đến kết cục của mình rồi, nếu không làm sao có thể nói ra lời nói đau lòng như vậy với hắn, hắn nhớ rõ, trong trí nhớ của hắn, Tiêu Sắt chưa bao giờ nói với hắn một câu nặng lời...

"Ta sẽ uống, nhưng trước lúc ta tỉnh lại, hắn, các ngươi ai cũng mang không đi!" Vô Tâm ôm lấy Tiêu Sắt, cầm Đường Liên cho hắn Mạnh Bà Thang, từng bước từng bước đi đến hành lang nguyệt phúc địa.

"Cần ta đuổi theo sao?" Lôi Vô Kiệt nhìn về phía bóng lưng Vô Tâm lạnh lùng nói, nếu thật sự muốn cướp đi thi thể của Tiêu Sắt, lấy thực lực của mấy người bọn họ bây giờ cũng không phải là chuyện không thể nào, chỉ là sẽ phải trả giá một chút mà thôi.

"Không cần." Tiêu Sùng khẽ thở dài, "Sở Hà hắn, đại khái cũng không muốn trở về."

Hắn tiến lên một bước, khom lưng nhặt lên bức thư trên mặt đất, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua câu cuối cuối cùng, chỉ thấy có mấy dòng chữ huyết sắc một lần nữa hiện ra: 

—— Nhị ca, có hắn địa phương, mới là nhà. Năm sau lúc dâng hương nhớ giúp ta cùng phụ hoàng còn có Lang Gia Vương thúc nói một tiếng, Sở Hà bất hiếu, đời này sẽ không trở về. 

Tư tâm của hắn làm cho hắn không có cho Vô Tâm xem mấy chữ cuối cùng này, cho rằng như vậy là có thể mang đệ đệ của hắn về nhà, đáng tiếc a, đệ đệ của hắn đến chết, cũng không quên được người đã làm hắn bị thương trăm ngàn lần kia.

Hắn còn nhớ rõ lúc ấy hắn nhận được phong thư tuyệt bút này có bao nhiêu suy nghĩ cứ như vậy không quan tâm lãnh binh tấn công Thiên Ngoại Thiên, đem đệ đệ của hắn đoạt lại, nhưng hắn biết hắn làm không được. Mười năm thái bình này, là đệ đệ của hắn dùng mạng đổi lấy, ngôi vị hoàng đế của hắn, là đệ đệ của hắn tặng cho hắn, hắn không thể bỏ qua tất cả, cũng tuyệt đối không thể phụ kỳ vọng của Tiêu Sắt đối với hắn. Chỉ là ai cũng không biết, ngày thường trầm ổn nội liễm đế vương, ngày đó ở Bình Thanh điện bên trong nắm này một trương mỏng manh giấy viết thư, khóc cả đêm.

"Rốt cuộc vì sao sự tình lại biến thành như bây giờ?" Lôi Vô Kiệt ngụy trang ra kiên cường rốt cục sau khi Vô Tâm rời đi đã vỡ nát, mười năm, hắn sớm đã không còn là thiếu niên lỗ mãng năm đó, nhưng mặc dù hắn trở thành Kiếm Tiên danh chấn tứ phương, hắn vẫn nhớ rõ đoạn thời gian mười năm trước hắn cùng Tiêu Sắt Vô Tâm cùng nhau vượt qua, khi đó bọn họ đều là thiếu niên, đối rượu đương ca, tiên y nộ mã. Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tiêu Sắt lại là người rời đi sớm nhất trong bọn họ, rõ ràng hắn thông minh như vậy, tại sao không tính ra kết cục của mình chứ?

"Hắn từ ngày đầu tiên đi tới Thiên Ngoại Thiên đã nghĩ tới kết cục này, chỉ là hắn chưa bao giờ tin mệnh, cho nên lựa chọn dùng mạng của mình đánh cược một lần như vậy." Diệp Nhược Y mím môi, trong mắt dường như có thủy quang lóe lên, "Chỉ tiếc, lần này hắn thua, thua mất cả mạng của mình."

.

Trong hành lang nguyệt phúc địa, Vô Tâm đem Tiêu Sắt đặt ở trên giường của mình, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi vệt đỏ tươi bên môi hắn.

Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Tiêu Sắt mặc hồng y, trước kia lúc nhìn thấy hắn luôn mặc một thân thanh y, sau khi tới Thiên Ngoại Thiên hắn ngay cả thanh y cũng rất ít mặc, luôn mặc màu trắng, hoặc là dứt khoát mặc bạch y, màu sắc tươi đẹp như vậy, hắn chưa bao giờ thấy Tiêu Sắt mặc qua, nhưng hắn hiện tại cảm thấy, Tiêu Sắt hình như nên mặc quần áo như vậy.

"Tiêu Sắt, ta tự hỏi ta không có chỗ nào không đúng với ngươi, nhưng bọn họ đều nói ta thấy không rõ trái tim của mình. Vậy ta muốn chứng minh, bọn họ đều sai rồi." Vô Tâm nhìn Tiêu Sắt trên giường, mím môi, mở bình ngọc Đường Liên đưa cho hắn, uống hết canh Mạnh Bà trong bình, sau đó nằm ở bên cạnh Tiêu Sắt, lâm vào ngủ say.

Hắn không có chú ý tới chính là, Tiêu Sắt nằm ở bên cạnh hắn, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ...

.

Trong mộng cảnh, Vô Tâm trở lại mười năm trước, khi đó quan hệ giữa hắn và Tiêu Sắt, còn rất hòa hợp. Cho đến ngày đó......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro