Vô Tiêu 09《Nhất chẩm hòe an》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Sắt cố nén đau đớn kịch liệt ở tâm mạch đứng lên, một quả ngân châm nắm ở trong tay hắn, đâm vào huyệt Bách Hội của Vô Tâm, Vô Tâm trong nháy mắt mở hai mắt, chỉ là trong mắt kia vẫn là một mảnh đỏ tươi. Hắn cầm lấy cổ tay Tiêu Sắt đặt hắn dưới thân, lại là động tác thô bạo giống như đêm đó, chỉ là lúc này Tiêu Sắt không còn phản kháng nữa.

Suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, Tiêu Sắt trải qua hai tầng tra tấn về thể xác và tâm lý, ngay từ đầu hắn còn có thể rơi lệ khi Vô Tâm cường thế tiến vào thân thể hắn, nhưng đến cuối cùng ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được, hắn biết mình không có tư cách khóc, đây là lựa chọn của chính hắn, nên vì thế mà phải trả cái giá thật lớn.

.

Hôm nay chính là ngày cuối cùng, chỉ cần đem cổ trùng lấy ra làm dược dẫn cho Vô Tâm ăn vào, tất cả chuyện hoang đường này rốt cục có thể kết thúc.

Sau một hồi tình sự qua đi, Tiêu Sắt cố sức chống đỡ thân thể định đi ra ngoài lấy cổ trùng ra, lại bị Vô Tâm bắt được cổ tay, hắn quay đầu nhìn Vô Tâm trên giường, lại thấy được nụ cười tà tính quen thuộc nhưng xa lạ trên mặt hắn, hắn nhớ rõ lần trước nhìn thấy nụ cười như vậy, là ở trên mặt Tiêu Vũ!

Một giây sau, Vô Tâm đột nhiên kéo khoảng cách giữa hai người vào, nhẹ giọng nói bên tai Tiêu Sắt, "Lục ca, ngươi cũng thua a..." 

Sau đó liền mất đi ý thức, ngã về giường. Tiêu Sắt sửng sốt tại chỗ thật lâu, lập tức khống chế không được lên tiếng cười to, buồn cười rồi bỗng nhiên lại rơi lệ, nguyên lai là như vậy a, nguyên lai đúng là một bàn cờ lớn như vậy a!

Tiêu Vũ đem một chút thần thức của mình rút ra bỏ vào trong cơ thể Vô Tâm, lại tính chuẩn dược nhân chi thuật hạ xuống di chứng tất nhiên sẽ làm cho Vô Tâm thần trí bất ổn, hắn liền có thể mượn cơ hội này thừa dịp hư mà vào khống chế Vô Tâm, sau đó lại dùng thân thể Vô Tâm đối với hắn làm ra chuyện không chịu nổi như thế, mục đích chính là vì để Vô Tâm cùng hắn đoạn tuyệt, bất quá mục đích của hắn cũng đích xác đạt tới một phần, ít nhất hắn cùng Vô Tâm hiện tại, rốt cuộc không thể trở về như trước a......

Hắn nhặt từng bộ quần áo rơi lả tả trên mặt đất lên, chủy thủ trong tay hung hăng đâm vào trái tim, trong nháy mắt cổ trùng ly thể kia mang đến thống khổ cực lớn làm cho hắn thiếu chút nữa đau ngất đi. Hắn gắt gao cắn môi dưới để cho mình bảo trì thanh tỉnh, y theo phương thuốc Hoa Cẩm để lại cho hắn uống thuốc. 

Chỉ là Vô Tâm hôm nay vẫn là trạng thái không có ý thức, căn bản không đút thuốc vào được, Tiêu Sắt chỉ có thể ngậm thuốc trong miệng từng ngụm từng ngụm đút cho Vô Tâm, đợi đến sau khi làm xong tất cả, Tiêu Sắt lúc này mới phát hiện quần áo trước người hắn đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, chỉ là hắn cũng không rảnh bận tâm đến thống khổ của mình, thầm nghĩ ngàn vạn lần không thể để Vô Tâm nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của hắn, liền giống như chạy trốn mang theo tất cả đồ đạc rời khỏi sân Vô Tâm. Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

.

Vô Tâm ngày hôm sau tỉnh lại chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, ngay cả đau đầu vẫn quấy nhiễu hắn tựa hồ cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn, hắn nhớ rõ hắn hình như là ngất đi, người cuối cùng nhìn thấy trước khi ngất đi... là Tiêu Sắt!

Vô Tâm xuống giường rời khỏi sân của mình đi vào trong đình viện của Tiêu Sắt, chỉ thấy Tiêu Sắt đang mặc một bộ bạch y ngồi ở trong đình viện uống trà, thấy hắn tới cười nói, "Ngươi rốt cục tỉnh a."

"Ta ngủ bao lâu rồi?" Vô Tâm nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của Tiêu Sắt nhíu nhíu mày, "Sắc mặt ngươi sao lại kém như vậy?"

"Đại khái hơn một tháng đi, ngày đó ngươi đột nhiên ngất xỉu, ta liền truyền thư cho Tiểu thần y, nàng nói ngươi chỉ là có chút di chứng của dược nhân thuật, ngủ một thời gian ngắn thì tốt rồi." Tiêu Sắt lựa chọn bỏ qua một vấn đề phía sau Vô Tâm, nhưng khi buông chén trà xuống thì bị người ta nắm lấy cổ tay, hồi ức không tốt xông lên đầu, khiến Tiêu Sắt theo bản năng muốn thoát khỏi trói buộc Vô Tâm.

Vô Tâm trầm giọng nói, sau đó cầm lấy cổ tay Tiêu Sắt tinh tế bắt mạch, "Vì sao khí huyết của ngươi thiếu hụt như thế?"

"Là bệnh cũ thôi, không cần để ý." Tiêu Sắt rút tay về, tránh nặng tìm nhẹ nói, "Ngươi ngủ lâu như vậy, Thiên Ngoại Thiên có rất nhiều chuyện chờ ngươi quyết định, ngươi vẫn là mau đi xử lý chính sự đi, đừng ở chỗ ta lãng phí thời gian." Nói xong liền định đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, mới vừa đi hai bước, thanh âm Vô Tâm liền từ phía sau truyền đến.

"Tiêu Sắt, ngươi đang trốn ta?" Mặc dù dùng câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

Bước chân Tiêu Sắt dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Vô Tâm, khóe môi gợi lên một nụ cười, "Không có, ngươi đừng suy nghĩ nhiều." Nếu Vô Tâm cẩn thận quan sát, có thể phát hiện hai tay ẩn dưới áo bào của Tiêu Sắt đang bất giác run rẩy.

Vô Tâm nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó liền đứng dậy rời khỏi tiểu viện.

Tiêu Sắt lập tức trốn trở về gian phòng của mình, sau khi đóng cửa lại hắn che ngực phun ra một ngụm máu tươi, theo sau cả người ngã ngồi xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Thiếu chút nữa, hắn thiếu chút nữa sẽ lộ ra sơ hở trước mặt Vô Tâm.

Tuy rằng hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy Vô Tâm thật sự cái gì cũng không nhớ rõ, lòng của hắn vẫn không thể tránh khỏi nổi lên đau đớn. Đoạn thời gian hoang đường kia, thật sự chỉ có một mình hắn nhớ rõ......

.

Đêm đó, Vô Tâm lại tới viện của Tiêu Sắt, lúc này đây hắn tới còn mang theo không ít thuốc bổ, "Những thứ này đều là dược liệu tốt nhất để trị bệnh tim, ta đã lệnh cho y sư kê một ít phương thuốc tẩm bổ thân thể ở lại trong phòng bếp nhỏ trong viện của ngươi, ngươi nhớ phải mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ."

Tiêu Sắt rũ mắt xuống, "Ta biết rồi, Vô Tâm, cám ơn ngươi."

"Ngươi ta chi gian không cần khách khí!" Vô Tâm không quá để ý mà khoát tay áo, nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Tiêu Sắt, trong lòng tóm lại vẫn có vài phần áy náy, dù sao nếu không phải bởi vì hắn nghe lời tiểu nhân không điều tra rõ ràng chân tướng, Tiêu Sắt cũng sẽ không biến thành như bây giờ.

Nghĩ tới đây, hắn cầm tay Tiêu Sắt, nhìn ánh mắt hắn trịnh trọng nói, "Ngươi yên tâm đi Tiêu Sắt, ta về sau sẽ không đối xử với ngươi như vậy nữa."

"Được." Tiêu Sắt che giấu cay đắng cùng phức tạp trong đáy mắt mình, hướng hắn cười đáp ứng.

"Bất quá nếu ngươi thật sự muốn cám ơn ta, tiểu tăng cũng không ngại." Vô Tâm híp mắt hướng hắn cười cười, mơ hồ có vài phần trước kia bộ dáng.

Tiêu Sắt nhịn không được cười cười, "Vậy ngươi muốn ta cảm ơn ngươi như thế nào?"

"Tiểu tăng nghe nói tài vẽ tranh của Tiêu lão bản ở toàn bộ Bắc Ly đều là nhất tuyệt, không bằng cũng vẽ cho ta một bức?

"Ngươi ngược lại là nghĩ rất hay, tranh của ta thế nhưng là ngàn vàng không đổi!"

Lời vừa nói ra, hai người nhìn nhau cười, như là trở lại trước kia. Chỉ là trong lòng bọn họ cũng đều rõ ràng, đoạn thời gian thiếu niên tiên y nộ mã kia, thật sự là rốt cuộc không thể trở về a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro