Vũ Sắt PN02《Nếu Tiêu Vũ làm hoàng đế》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Hoa Tán là Tiêu Sắt ăn trước khi uống rượu, hắn sợ lúc mình tỉnh táo không đủ chủ động, gọi không tỉnh Tiêu Vũ.

Bách Hoa Tán là tình dược mạnh nhất của Hợp Hoan Tông, nghe đồn có thể làm cho nam tử cam nguyện nằm rạp dưới thân người, rên rỉ không ngừng.

Nhiệt khí nóng bỏng như dòng điện bò đầy tứ chi bách hài hiu quạnh, đầu hắn hỗn loạn, trán nhẹ nhàng chạm vào gò má Tiêu Vũ. Hắn giống như ăn thuốc phiện, không ngừng muốn đến gần người ôm hắn vào trong ngực. Quần áo trước ngực Tiêu Vũ đã bị cọ loạn, hắn vẫn như cũ, tựa như thánh nhân trong sạch nhất thế gian.

Tiêu Sắt sắp bị tra tấn đến mất thần trí.

Hắn gọi hắn: "Tiêu Vũ."

Hơi thở quanh quẩn chóp mũi, thanh âm mềm mại cào lên trái tim Tiêu Vũ.

Bên tai Tiêu Sắt đỏ bừng, thân thể cũng dần dần chảy xuống, từ hai má Tiêu Vũ đến đem mặt chôn vào sườn cổ Tiêu Vũ, thân thể hắn không tự giác run rẩy. Trước khi làm chuyện này hắn đã chuẩn bị hoàn toàn, đồng dạng cũng bao gồm chuẩn bị tư tưởng, cho nên sau khi cảm giác được thân thể của mình biến hóa cùng tình triều dâng lên hắn dứt khoát quyết định, trước tiên tự mình động thủ.

Khi đôi tay kia run rẩy vươn về phía dưới, Tiêu Sắt bị dược vật trong cơ thể tra tấn.

Động tác trên dưới có vẻ vụng về, lại còn đem chính mình bức ra nước mắt.

Từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ làm cho Tiêu Sắt mềm nhũn thắt lưng.

"Tiêu Vũ..." Hắn lại một lần nữa cúi đầu gọi hắn, ngẩng đầu hôn lên đôi môi hơi lạnh, "Nếu còn không tỉnh, ta sẽ ném ngươi ra khỏi Tuyết Lạc sơn trang."

Những lời này tuy là uy hiếp nhưng không có chút nào lực uy hiếp, ngược lại bởi vì khí tức bất ổn nhiều hơn vài phần dụ dỗ ý tứ hàm xúc.

Trên gò má Tiêu Sắt hai vệt đỏ nhàn nhạt, giống như son môi điểm tô, trong mắt hắn tràn đầy sương mù, dưới sương mù cất giấu tình dục không tan ra được, tình dục kia ủng hộ, thúc giục, để cho hắn nói ra những câu nói mà khi tỉnh táo hắn tuyệt đối không nói ra: "Tiêu Vũ, giúp ta...Được không?"

Trước kia hắn gọi đại danh của Tiêu Vũ là vì cảnh báo hắn, hiện tại lại là vì nói cho hắn biết, ngươi là Tiêu Vũ.

Tỉnh dậy và giúp ta.

Làm ơn.

"Ném ra Tuyết Lạc sơn trang?" Phía trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói quen thuộc, Tiêu Sắt chìm trong từng đợt sóng triều còn chưa kịp phản ứng, tay bên hông đột nhiên siết chặt, một trận xoay chuyển, hai tay kia dễ dàng áp chế Tiêu Sắt ở trên giường. Nhẹ giọng thì thầm, "Ngươi bỏ được sao?"

Bộ áo mỏng manh kia của Tiêu Sắt bởi vì động tác vừa rồi mà mở rộng, cảnh sắc trước ngực nhìn một cái không sót gì. Độ cong no đủ kề sát ngực Tiêu Vũ, nhũ châu phấn hồng câu dẫn hắn ngậm lên.

Hắn cũng xác thực làm vậy.

Đầu lưỡi câu lên màu hồng đào, hắn tâm tư xấu xa không ngừng lau qua nhũ tiêm, cảm giác được hạ nhân run rẩy, hắn hài lòng cười khẽ, quyết đoán cắn lên.

Mút vào, đảo quanh, cắn xé.

Tiêu Sắt rên rỉ khó chịu, kích thích quá lớn khiến hắn khom lưng. Nhìn như vậy, ngược lại giống như là hắn chủ động đem mình đưa đến bên môi Tiêu Vũ.

Động tác của Tiêu Vũ hơi dừng lại, đôi mắt hạnh hơi lóe lên, động tác kéo cổ tay Tiêu Sắt của hắn thập phần không thương tiếc, thậm chí có thể nói là thô lỗ. Trên cổ tay Tiêu Sắt liền có vết đỏ rõ ràng do bị cào ra, vô cùng thê thảm.

"Bản vương đối với mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, từ trước đến nay không cự tuyệt." Giọng điệu ngả ngớn, giống như trong lòng Tiêu Vũ hắn chỉ là một tính nô mà bất cứ thanh lâu nào cũng có thể tìm được...

Bách hoa tán dược hiệu rất mạnh, hậu huyệt Tiêu Sắt chảy ra chất lỏng, lúc Tiêu Vũ sờ lên chất lỏng theo xương mu bàn tay hắn dần dần chảy xuống.

"Tiêu Vũ...Tiêu Vũ......"

"Ta ở."

Tiêu Sắt quấn lấy Tiêu Vũ, hai chân mở rộng, huyệt đạo khép lại, đáy mắt hắn tràn ra tình dục, giống như đang mời gọi.

Tiêu Vũ cũng không phải thánh nhân.

Dục vọng bị lấp đầy, trong nháy mắt hít thở không thông làm cho Tiêu Sắt trước mắt phiếm vựng, dưới thân mãnh liệt va chạm làm cho Tiêu Sắt nói không ra lời, ấp úng phát ra chút âm rung.

"Bộ dáng này, ngươi cũng từng triển lãm ở trước mặt người khác sao?" Ngữ khí Tiêu Vũ chua xót, "Bổn vương giết hết bọn họ, được không?"

—— "Bổn vương mang ngươi đi, hứa ngươi một đời vinh hoa phú quý."

—— "Ngươi là của ta."

Dục vọng chiếm hữu mãnh liệt khiến Tiêu Vũ sinh lòng ghen tị, hắn tăng thêm động tác dưới thân như trừng phạt.

Chỉ chốc lát sau, Tiêu Sắt liền tiết thân.

Dư vị cao trào chưa qua, thanh âm hiu quạnh còn mang theo khàn khàn: "Ngươi nhìn xem, ta là ai?"

Cảm giác bất an trong lòng Tiêu Sắt càng ngày càng mạnh, dù cho đã đoán được đáp án, hắn vẫn hỏi ra miệng.

Đôi mắt Tiêu Vũ vẫn tối đen như cũ: "Bản vương mặc kệ ngươi là ai, từ nay về sau, ngươi chỉ có thể là của ta."

Tiêu Sắt chưa kịp ngăn cản động tác kế tiếp của Tiêu Vũ.

Huống hồ hắn cũng không ngăn cản được.

Tuyết ngừng rơi.

Tiêu Sắt hôn mê trong từng đợt dư triều, khóe mi còn đọng nước mắt, trước khi mất đi ý thức hắn nghe được bên tai vang lên một tiếng nỉ non.

—— "Vất vả rồi...."

.

.

"Tiêu Sắt, dục vọng muốn chết của hắn quá mạnh, ngoại trừ thanh tỉnh ý thức và biến thành khôi lỗi, còn có kết quả thứ ba.... Hắn sẽ mở ra ý thức tự bảo vệ mình và quên đi mọi thứ khiến hắn đau khổ."

—— "Ta... Ta là căn nguyên cho mọi sự thống khổ của hắn."

end.

______________________

▶ Vậy là bộ này end rồi nhé. 

⩩ Trứng màu từ tác giả, chỉ có 1 câu (¬‿¬)

——"辛苦了,六哥... ..."

—— "Vất vả rồi, Lục ca...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro