Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì?"

Kêu lên chính là Cảnh Niên, hắn giật mình đột ngột hất chăn ra nhưng chân vừa chạm xuống đất liền bổ nhào về phía trước, Trình Dược nhanh chóng đi đến đỡ hắn. Cảnh Niên mặc cho Trình Dược đỡ lấy mình ngồi xuống giường, cảm nhận nhiệt độ cơ thể tại nơi bọn họ tiếp xúc với nhau truyền đến, Cảnh Niên chậm rãi tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn người bên cạnh rồi mới giương giọng đối người bên ngoài nói:

"Người đâu, mau tới hầu hạ bổn thiếu gia thay quần áo!"

Cảnh Niên cùng Trình Dược y quan chỉnh tề đi đến Cảnh Thái viện - nơi ở của phu phụ Ninh thị cũng đã là một khắc sau. Tiến đến tiểu viện, chứng kiến ngoài cửa một loạt hạ nhân đang đứng lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy Cảnh Niên tiến đến đều hướng về đón chào.

"Thiếu gia, ngài đã tới, mau đi xem lão phu nhân một chút."

"Nương ta, bà làm sao vậy?" Cảnh Niên một mạch hướng trong phòng đi đến, một bên hỏi hạ nhân đang đuổi theo. Lão quản gia đứng gần Cảnh Niên nhất nhanh chóng đáp:

"Nghe nói buổi sáng đứng dậy đã cảm thấy không thoải mái, mới thay xiêm y xong toàn thân như nhũn ra liền nhanh chóng ngã trở lại trên giường. Tình hình chi tiết còn không rõ ràng, đại phu còn đang bên trong bắt mạch cho lão phu nhân."

Lão quản gia nói xong, Cảnh Niên chân đã bước vào trong phòng, trực tiếp tiến vào buồng trong, chứng kiến mẫu thân sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, một vị đại phu tuổi già đang xem mạch cho nàng, phụ thân ngồi trên ghế vẻ mặt lo lắng.

"Cha!" Cảnh Niên trực tiếp đi đến trước mặt phụ thân.

"Hài tử." Ninh lão gia nhìn thấy hắn muốn đứng lên, Cảnh Niên đến đỡ lấy ông để ông ngồi xuống lại.

"Cha, nương khoẻ không?"

"Còn chưa biết." Ninh lão gia đưa ánh mắt chuyển qua trên người thê tử.

"Đại phu còn đang xem."

Cảnh Niên vỗ vỗ vai phụ thân, không tiếng động mà trấn an xong tự mình đi đến bên giường, lo lắng nghiêng người ngồi xuống. Tựa hồ cảm giác được hài tử đến, Ninh phu nhân vốn đang nhắm mắt chậm rãi mở ra hai mắt.

"Nương, khó chịu sao?" Cảnh Niên đau lòng nhẹ nhàng hỏi nàng.

Ninh phu nhân nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Không cần lo lắng, nương khá hơn rồi."

Cảnh Niên không nói lời nào chỉ cẩn thận giúp mẫu thân kéo lại chăn mền, sau đó mục quang rơi xuống lão đại phu đang chuyên tâm bắt mạch, tuy muốn nhanh chóng biết được bệnh tình của mẫu thân nhưng Cảnh Niên vẫn là cố nén xuống, không lên tiếng quấy rầy đại phu. Trình Dược theo Cảnh Niên tiến vào trong phòng đứng trong chốc lát liền chậm rãi đi đến bên cạnh Ninh lão gia, ở vị trí này có thể nhìn rõ tình hình trên giường. Trong phòng không có âm thanh gì có vẻ càng thêm ngưng trọng, nhìn Cảnh Niên thần sắc lo lắng, tâm Trình Dược cũng không khỏi nổi lên nặng nề, chỉ trông mong Ninh phu nhân không cần phải sinh bệnh gì mới tốt.

Ống tay áo Trình Dược bị người kéo kéo, y cúi đầu xem xét, nhìn thấy Ninh lão gia thừa dịp không người chú ý nháy mắt, lúc đầu Trình Dược còn không minh bạch, nhưng lúc Ninh lão gia ý bảo y nhìn về phía Ninh phu nhân trên giường, nội tâm trong một khắc chợt loé, một ý niệm trong hiện ra trong đầu - Ninh phu nhân là giả vờ bệnh! Lại ngẩng đầu lên, Trình Dược kìm lòng không được nhếch nhếch khoé miệng lộ ra biểu tình không biết là cười khổ hay là nhẹ nhõm, nhìn về phía Cảnh Niên đang lo lắng không thôi cho mẫu thân, Trình Dược cảm thấy thái dương bắt đầu co rút đau đớn, đáy lòng lần nữa thật sâu thở dài một hơi. Đại phu cuối cùng cũng đình chỉ xem mạch, đem tay của Ninh phu nhân nhét vào trong chăn cẩn thận rồi quay đầu nói với Cảnh Niên:

"Lão phu nhân chỉ là bị phong hàn, chư vị không cần quá mức lo lắng. Gần đây tiết trời chuyển lạnh, lão phu nhân tuổi già thể nhược cho nên hơi vô ý một chút sẽ nhiễm bệnh, lão phu kê một đơn thuốc, các vị gọi người đến lấy thuốc, mỗi khi ăn cơm tối xong liền uống một chén, liên tục ba ngày, bệnh tình sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp."

Nghe xong lời đại phu nói, Cảnh Niên thở dài một hơi, nhanh chóng bảo hạ nhân tiễn đại phu ra phủ tiện thể bốc thuốc mang về, cuối cùng mới cúi đầu nhìn về phía mẫu thân, nói khẽ:

"Nương, người luôn bảo con chú ý thân thể đừng sinh bệnh, sao bây giờ chính mình lại sinh bệnh."

Nghe Cảnh Niên mang theo lo lắng trách cứ, Ninh phu nhân đang muốn mở miệng nói gì đó, Ninh lão gia ở một bên ngắt lời, hừ một tiếng nói:

"Nếu không phải vì tiểu tử ngươi mấy ngày nay khiến cho nương ngươi cả ngày lo lắng, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc thì như thế nào có thể dễ dàng nhiễm bệnh như vậy?"

"Cha..."

"Cha cái gì?" Ninh lão gia nói lớn tiếng hơn.

"Tiểu tử đáng đánh nhà ngươi sinh ra, vợ chồng chúng ta chưa lúc nào được sống yên ổn, ngươi ngẫm lại đi, tám tuổi liền sinh bệnh, ta và nương ngươi hao hết tâm tư nhìn ngươi trên giường hấp hối, ta và nương ngươi hận không thể rút ngắn tuổi thọ của mình bảo vệ ngươi bình an! Tốt lắm, hiện tại tốt rồi ngươi liền trở mặt! Không phải chỉ là muốn ngươi tái thú thêm một người vợ, ngươi liền không đồng ý, theo chúng ta nháo đòi xuất gia! Ngươi cũng không nghĩ lại lúc trước chúng ta đều cùng Quách bá bá ngươi thương lượng tốt, mắt thấy bây giờ có thể hảo hảo sống, ngươi bây giờ nói không cưới, ngươi nói ta làm sao ăn nói với Quách bá bá ngươi, mặt mũi hai lão già này để ở đâu?"

"Ai, tối hôm qua Quách bá bá ngươi phái người đến thúc, hỏi ta khi nào thì có thể rước dâu, ta và nương ngươi cũng không biết làm sao để trả lời. Nghĩ đến ngươi, tiểu tử thối này uy hiếp nói muốn xuất gia cũng không chịu lấy, nương ngươi một đêm ngủ không an giấc, buổi tối đứng dậy không biết bao nhiêu lần, hơn nửa đêm khoác ngoại bào ngồi trước bàn than thở vài canh giờ, sao có thể không bệnh?"

"Cha..."

"Đừng gọi ta!" Ninh lão gia thở phì phì cắt đứt lời hắn.

"Nương."

Cảnh Niên nhìn về phía Ninh phu nhân, trong mắt áy náy càng sâu. Ninh phu nhân nằm ở trên giường đối hắn ôn nhu cười, an ủi nói:

"Không cần lo lắng, nương không có việc gì."

Cảnh Niên biết rõ thê tử vẫn đang đứng phía sau cách đó không xa, nhưng từ khi tiến vào phòng hắn không hề liếc nhìn nàng đến một cái, nhất là sau khi nghe được lời phụ thân nói xong, hắn không biết nàng nghe xong sẽ có biểu hiện gì, tự trách hay là bất đắc dĩ, nhưng bất kể như thế nào, trong lòng hắn, có một số việc là không thể thay đổi.

"Cha, ta chưa nói qua là không cưới."

"A?"

"Chỉ cần năm năm..."

"Năm năm!?" Ninh lão gia tức giận đến nhảy dựng lên.

"Quách Tường đã mười bảy, năm năm sau nàng cũng đã hai mươi hai tuổi, là gái lỡ thì. Ngươi thật sự để một cô nương chờ ngươi năm năm, đến lúc đó hoa cúc thái (chỉ con gái mới lớn) đều đã mốc meo, ai còn chờ ngươi đến lấy!"

"Cha." Cảnh Niên nhìn phụ thân, trong mắt léo ra quang mang thanh tịnh cùng kiên định.

"Chỉ cần năm năm sau Vi nhi nếu thật không sinh được một đứa con, đến lúc đó, mặc kệ người bảo ta lấy ai ta đều lấy, được không?"

Ngắm nhìn thần sắc Cảnh Niên, lúc này đây chỉ là đang nói qua cho mọi người biết ý, căn bản chính là đã hạ quyết tâm, Ninh lão gia nhìn,cuối cùng lại bất đắc dĩ ngồi trở lại ghế.

"Quên đi, quên đi." Ninh lão gia loạn xạ phất tay.

"Chuyện này ta không truy cứu, cũng không ép ngươi nữa, chỉ là nói sao thì nương ngươi cũng là vì ngươi mà sinh bệnh, ta muốn ngươi mấy ngày nay đâu cũng không cho đi, hảo hảo ở đây hầu hạ nương ngươi đến khi hết bệnh."

"Vâng." Cảnh Niên không cần nghĩ ngợi liền gật đầu.

Một ngày này xác nhận mẫu thân không gì trở ngại, Cảnh Niên liền để Trình Dược về nghỉ ngơi. Biết mình thật sự cũng không giúp được gì, Trình Dược hiểu rõ cáo từ Ninh gia nhị lão rồi mới rời đi. Đêm qua bởi vì lo lắng Cảnh Niên uống mê dược sẽ xuất hiện phản ứng gì ngoài ý muốn, Trình Dược liền canh giữ ở bên giường một đêm chưa ngủ, sau khi trở lại phòng, ở trong phòng tịch mịch ngồi một hồi y liền chịu không nổi mà nằm trên giường ngủ.

Khi tỉnh lại Lạc Thu đang ở trong phòng khinh thủ khinh cước thu dọn quần áo, hỏi nàng, nàng nói Cảnh Niên mấy ngày này sẽ ở lại Cảnh Thái viện ngủ, sai nàng trở về cầm chút ít quần áo để tắm rửa. Trình Dược gật gật đầu hỏi Lạc Thu có cần hỗ trợ gì hay không liền bị nhã nhặn từ chối. Ngồi ở trong phòng xem nàng thu dọn xong đi ra khỏi phòng, sau đó chính mình cũng đi ra nội viện luyện thân thủ. Tiếp theo mấy ngày này, Cảnh Niên một mực ở lại trong nội viện Cảnh Thái viện, Trình Dược sáng sớm mỗi ngày đều đến thăm Ninh phu nhân thuận tiện cùng bọn họ cùng nhau ăn vài thứ. Tuy Cảnh Niên không trở về nhưng chỉ cần có thời gian rảnh rỗi liền trộm chạy về Cảnh Niên hiên cùng Trình Dược trò chuyện, chỉ có điều thời gian cũng không dài, bởi vì lo lắng mẫu thân, mỗi lần đều là vội vàng đến rồi vội vàng rời đi.

Trình Dược vẫn chờ đợi ngày rời đi nhưng mắt thấy ngày này sắp đến thì y bắt đầu chần chờ hoang mang, thậm chí cảm thấy không nỡ. Cũng không phải không muốn ở lại Ninh gia hưởng thụ cuộc sống giàu có an bình chưa từng có trong đời mấy ngày nay trải qua,  mà là không muốn Cảnh Niên đối đãi mình thực tâm thực lòng. Mấy ngày cuối cùng này, trong đầu Trình Dược thỉnh thoảng sẽ thoáng qua suy nghĩ, nếu như y thật sự là nữ tử thì tốt rồi, nhưng mà cũng vì có ý nghĩ như vậy càng làm cho Trình Dược không thể không buông tay, nhất định phải lựa chọn rời đi, có ý nghĩ như vậy đã làm cho y biết rõ Cảnh Niên và mình đều là nam tử, nhưng trong tâm vẫn là chậm rãi trầm hãm. Phía trước chính là nghiệp hoả, tiếp tục đi tới chính là trầm luân đến không còn thi cốt, vậy thừa dịp chính mình còn vài phần lí trí thì bứt ra mà rời đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu quả sẽ nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ngày càng nghiêm trọng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy