CHƯƠNG 1: Khởi nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Beta: Phong Thanh Dương
×××××××××××××

Đây là một buổi chiều nắng đẹp, Giải Vũ Thần ngồi trong tiệm cà phê "Nam La Cổ Hạng", nhìn những du khách bên ngoài cửa sổ và trong những tiệm cà phê khác, đều là người nước ngoài. Có thể nhận ra từ màu da và gương mặt họ, phân biệt ra được thật ra họ đến từ những nước khác nhau, họ đang sử dụng tiếng Anh để nói chuyện với nhau.

Cho dù ở Trung Quốc, bọn họ cũng không muốn sử dụng tiếng Trung.

Tiệm cà phê này trang trí kết hợp phong cách Nepal và Địa Trung Hải, có thể hiểu là giống như một người Nepal mở quán cà phê ở một đất nước vùng Địa Trung Hải, mùi vị cà phê thì lại giống của người Nhật Bản.

Mười năm gần đây, có rất nhiều cô gái xinh đẹp mở ra những quán cà phê "lấy vui là chủ yếu" như thế này, lâu dần đây cũng trở thành một tiêu chuẩn hành nghề.

Cô chủ quán này và hắn là chỗ quen biết, vào những buổi chiều rảnh rỗi, hắn hay đến chỗ này, ở đây làm cho hắn có cảm giác an toàn, bởi vì sự bài trí và tất cả ở nơi đây không đủ chặt chẽ, không thèm để ý đến quy tắc chút nào. Còn hơn những nơi để uống cà phê thực sự, hắn thà đi đối mặt với những cô gái ở nơi này.

Cô chủ quán không biết hắn làm gì, vẻ ngoài của Giải Vũ Thần có sức hấp dẫn tự nhiên đối với phái nữ, bình thường uống cà phê buổi chiều, hắn không cần ngồi quá gần những cô gái đó, chỉ tự nhiên nhìn xa xa là có thể được ưu tiên cả buổi chiều.

Tuy nhiên ngày hôm nay thì nội tâm của hắn không bình tĩnh được như vậy.

Ngô Tà ngồi đối diện với hắn, lật tập thơ cô chủ quán viết, hắn cau mày, đúng là đang chuyên tâm xem.

Dáng vẻ của hắn khá hơn lần gặp trước, có vẻ sạch sẽ thoải mái hơn rất nhiều, nhưng gò má nổi cao và thiếu ngủ nghiêm trọng làm sắc mặt hắn xanh xao, làm cho người ta cảm thấy bệnh tật. Một loại cảm giác làm giống như lửa trong cơ thể sẽ cháy hết ngay lập tức.

"Cậu nên nghỉ ngơi một thời gian, cho dù cậu muốn làm chuyện đó, nhưng tình trạng hiện giờ của cậu là một nhân tố không rõ lớn nhất."

Ngô Tà phản ứng hơi chậm, mãi cho đến lúc Giải Vũ Thần nói xong, hắn mới ngẩng đầu, nhưng ánh mắt vẫn tiếp tục dừng trên tập thơ: "Tôi hiểu rõ, tôi vẫn còn một số chi tiết chưa hoàn toàn bỏ xuống được, khi nào nội tâm tôi không lo nghĩ thì tôi sẽ dự trữ thể lực."

Hắn khép tập thơ lại, thở dài một hơi, đẩy lên một bên mặt bàn, đốt một điếu thuốc.

"Ở đây không được hút thuốc, cậu sẽ dẫn chủ quán tới đây đấy." Giải Vũ Thần cướp điếu thuốc trên miệng hắn, dụi vào trong tách cà phê của mình. Động tác của hắn rất nhanh, Ngô Tà còn chưa nhận ra tàn thuốc ở đâu.

Ngô Tà nhéo nhéo mi tâm, lại móc ra một điếu thuốc, tiếp tục đốt: "Tôi không muốn lại phải giữ khuôn phép như thế." Nói xong hắn móc ra một tấm hình trong túi, đưa cho Tiểu Hoa, "Việc lần này là muốn hỏi cậu một chút, người này có thể tin được không?"

Trong hình là một người đeo kính râm, đang cười hề hề, khoác vai Ngô Tà, một tay còn cầm theo chai bia. (Ảnh bìa !!!))

Giải Vũ Thần nhìn ảnh chụp, không cầm lấy, nhưng lại nở nụ cười, hắn nhìn vẻ mặt Ngô Tà, hiển nhiên khi chụp tấm ảnh này, Ngô Tà không thể cười nổi.

"Cậu muốn biết tin tức ở phương diện nào?"

"Tất cả những gì cậu biết." Ngô Tà nói.

Giải Vũ Thần nhìn ảnh chụp, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút liền nói: "Người này có họ người Hán là họ Tề, gia tộc hiển hách, hắn không nhận sự giáo dục chính quy nào, ở Đức có học vị âm nhạc và giải phẫu học, sớm nổi danh trong nghề, chủ yếu thường làm môi giới cho các đoàn khảo sát nước ngoài, rất khiêm tốn, trước đó từng là một trong những tay chân của Trần Bì A Tứ."

"Có liên quan đến Cửu Môn sao? Họ Tề."

Giải Vũ Thần thở dài: "Tính là có, nhưng cũng coi như không. Người này tương đối đáng tin, bởi vì trên thế giới này không có gì có thể đe dọa hắn."

Ngô Tà ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Vì sao?"

"Là một cố sự rất dài." Giải Vũ Thần nói, "Nếu như cậu chỉ muốn biết người này có đáng tin hay không thì đối với cậu mà nói, cố sự này quá dài."

Ngô Tà trầm mặc, hắn sờ sờ mặt: "Hắn đã từng nói với tôi, hắn sống không được bao nhiêu thời gian nữa. Xem ra là thực sự."

Giải Vũ Thần nhìn tàn thuốc của Ngô Tà đã cháy đến gần ngón tay, cái đó cũng chưa tính là hút thuốc, người ta không cần hấp thu nicotin với tốc độ nhanh như vậy, Ngô Tà đang dựa vào kích thích ở phổi để chống lại lo nghĩ. Hắn đẩy tách cà phê đến trước mặt Ngô Tà, để dùng làm gạt tàn. "Đây là tách cà phê tôi thường dùng ở đây, là tôi mang từ nhà tới. Như vậy đi, cậu quá mệt mỏi rồi, bây giờ nghỉ ngơi chút đi."

"Không phải tôi không muốn nghỉ ngơi, tôi không có cách nào để nghỉ ngơi được." Ngô Tà nói.

Giải Vũ Thần đứng lên, cầm tới hai ba cái đệm từ cái bàn sát vách , đặt lên bên cạnh ghế Ngô Tà, để hắn nằm xuống, còn mình thì ngồi xếp bằng ở đối diện. "Cậu nhắm mắt lại, tôi kể cho cậu chuyện lúc trước của người mù kia."

Ngô Tà nhìn chằm chằm trần nhà, đỉnh đầu là các loại đường ống lắp ráp qua loa, dùng màn che và các loại màu sắc kỳ quái sơn lên tô điểm.

"Mọi người biết đến người này là vào 11 năm trước, khi đó thành Bắc Kinh xảy ra một chuyện đặc biệt kỳ quái, bởi vì chuyện này xảy ra ở nơi tương đối đặc biệt nên rất ít người biết đến. Khi đó tôi sống ở đại viện của quân khu, Hoắc lão thái coi như là người nhà cách mạng, sự việc được truyền tới trong viện chúng tôi ở lúc đó." Giải Vũ Thần nói "Hiện giờ nó là một tòa cao ốc trên đường vành đai thứ hai gần đại lộ Trường An, là một tòa nhà đang xây dựng. Trước kia đó là nơi ở của bộ đội, có bảy tầng, sau đó là nơi đóng quân của một đơn vị. Khi gặp chuyện không may, tòa nhà bị hỏa hoạn, cháy sạch đến thay đổi hoàn toàn. Hơn nữa lửa cháy rất lớn, trong chốc lát đã cháy sạch không thể cứu vãn, vô cùng kỳ quái. Khi dập được lửa, tìm được ở trong tổng cộng 14 cỗ thi thể. Mà hôm đó là ngày nghỉ lễ, trong tòa nhà không có ai, chỉ có một ông già bảo vệ lúc đó cũng chạy ra được, về sau kiểm tra lại đơn vị và tiểu khu gần đó cũng không có nhân viên nào mất tích."

"Là kẻ trộm sao?" Ngô Tà hỏi, "Vào nhà ăn cắp, không cẩn thận làm cháy nhà."

"Lúc đầu cũng cho là như vậy, nhưng về sau cảnh sát thấy có chỗ kỳ lạ, vì ở những căn phòng phát hiện 14 cỗ thi thể đó rất phân tán, sắp xếp có phần quỷ dị. Hơn nữa 13 trong 14 cỗ thi thể đó, pháp y kiểm tra ra thì không phải bị chết cháy mà là bị chết chìm."

Ngô Tà dụi mắt, nói: "Loại chuyện như thế này mà cậu kể ra thì tôi nghỉ ngơi kiểu gì."

"13 cỗ thi thể chết chìm toàn bộ đều có tật về mắt rất nghiêm trọng. Bọn họ bị đặt ở 13 phòng khác nhau, 13 căn phòng đó nếu đặt trên một bản vẽ mặt phẳng sẽ tạo thành một đồ hình kỳ quái đồ hình kỳ quái, là một con cá." Giải Vũ Thần nói: "Mọi người rất hoảng sợ, đều nghĩ phía sau chuyện này có ẩn tình gì đó."

"Cỗ thi thể thứ 14 thì sao?"

Giải Vũ Thần nói: "Cỗ thi thể thứ 14 thì khoa trương hơn, cỗ thi thể này được phát hiện trên sân thượng, khác hoàn toàn với 13 cỗ thi thể còn lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro