Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm sâu thẳm, ánh sao lấp lánh trong tán lá dày đặc, Bách Thảo ôm gối ngồi trên cành đa, lá đa nhè nhẹ đung đưa, xào xạc bên tai. Ngẩng đầu nhìn những vì sao lốm đốm qua kẽ lá, những vì sao trước đây luôn khiến lòng cô bình yên, nhưng lúc này hình như không giúp được gì cho cô, nỗi lo sợ, hoang mang như đóng băng trong lòng.

Sư phụ là người thân duy nhất của cô.

Cha cô vốn là bác sỹ một phòng khám nhỏ gần võ quán Toàn Thắng. Khi cha mẹ qua đời, sư phụ đã mang cô về nuôi, cho cô ăn, ở, dạy cô tập Taekwondo. Trước khi gặp sư phụ, cô chưa bao giờ biết Taekwondo là gì. Những khi nhìn cô tập Taekwondo, trong mắt sư phụ luôn thấp thoáng một tia sáng ấm áp, khi cô nhanh nhẹn tung chân tấn công sư phụ nhìn cô rất lâu, ánh mắt xúc động, b sáng như nhìn thấy ánh sáng hy vọng của đời mình.

Cho nên cô tập càng ngày càng chăm chỉ.

Nếu trở thành cao thủ Taekwondo có thể làm cho sư phụ vui, dù gian khổ thế nào cô cũng sẽ kiên trì tập luyện, chờ đến ngày thắng lợi.

Sư phụ luôn dạy cô, bất cứ lúc nào cũng phải biết kiềm liêm sỉ, nhẫn nại và kiên cường. Bất luận việc gì, đều không nên làm trái nguyên tắc làm người. Lúc đầu, cô không hiểu vì sao sư phụ luôn luôn nhắc mình điều đó, mãi đến khi nghe kể về quá khứ của sư phụ qua những lời nhạo báng của người khác cô mới hiểu.

Cô không tin.

Sư phụ hiền từ không thể làm chuyện đó, mặc dù mỗi lần thử hỏi, ông đều lặng lẽ thở dài, không trả lời, nhưng cô vẫn tin rằng sư phụ tuyệt đối không phải là người như họ nói. Từ đó, cô càng nghiêm khắc với bản thân, ngay thẳng, chính trực và cố gắng vươn lên, tuyệt đối không thể khiến sư phụ xấu hổ về mình.

Nhưng, kết quả lại là...

Cô bị đuổi khỏi võ quán.

Trên một cành to, lá xum xuê.

Bách Thảo vùi mặt vào đầu gối, tiếng lá vẫn xào xạc không ngừng rung theo gió như tâm trạng của cô lúc này, ngơ ngẩn, hoang mang.

Cô cứ ngỡ rằng.

Chỉ cần sư phụ quay về là có thể kết thúc cuộc sống lang thang bên ngoài.

Mặc dù ở võ quán Toàn Thắng, ngoài sư phụ ra thì các sư bá và đệ tử đều xa lánh cô, coi cô như một cái bóng không nhìn thấy. Nhưng dù bị ghẻ lạnh đến mấy, Toàn Thắng vẫn là căn nhà duy nhất của cô, huống hồ cô còn có sư phụ nữa.

Cô không thể trở về được nữa ư?

Cô đã cảm nhận được sự bất lực và nỗi khổ tâm của sư phụ, cô hiểu sư phụ chắc đã phải nghĩ mọi cách những vẫn không thể giúp cô trở về.

Cho nên, rốt cuộc cô đã sai ư? Nếu cô giả bộ không nhìn thấy tấm gỗ đã bị cắt sẵn đó, nếu cô không nói gì, chắc bây giờ vẫn ở trong võ quán vui vẻ đón sư phụ trở về, giúp sư phụ thu xếp đồ đạc, để sư phụ nhìn thấy sự tiến bộ của mình.

Ánh sao vẫn lấp lánh trong tán lá.

Không biết thời gian đã trôi qua từ từ ngẩng đầu, hít một hơi làn gió đêm mát mẻ, Bách Thảo bám tay vào cành cây xù xì chuẩn bị nhảy xuống thì bỗng sững người.

Có một người ngồi dựa vào gốc cây bên dưới.

Đó là một chàng trai, hình như đã ngồi đó rất lâu, ánh sao màu bạc lấp lánh bao phủ lên người chàng trai khiến toàn thân anh như đang phát sáng.

Bách Thảo ngẩn người trên cành cây.

Không biết nên nhảy xuống thế nào.

Lá cây vẫn xào xạc.

Đêm tĩnh mịch.

Anh ngồi một mình, lặng lẽ như đang ngủ, như cả thế giới này đều là của mình. Không dám kinh động đến người phía trước, hơi thở của cô bất giác cũng nhẹ hơn.

""Định đi sao?"

Hình như nhận ra động tĩnh của cô, chàng trai ngẩng đầu, hơi mỉm cười nhìn cô đang ngồi ngây giữa tán lá, trong ánh sao đêm, hình như có một ánh sao ấm áp dịu dàng như nước trong mắt anh.

Bách Thảo ngây người nhìn.

Đầu trống rỗng.

Anh đứng dậy, giơ cánh tay phải cho cô, hỏi: "Muốn xuống phải không?"

Cô nhún người nhảy xuống, tay phải rơi vào bàn tay giơ ra của anh, ấm nóng, ấm áp, cô đột nhiên đỏ mặt, vội rụt tay về.

"Anh... sao lại ở đây..." Không biết nói gì, nhưng không nói sự yên lặng lại càng khiến tim cô đập loạn xạ.

"Tôi đến xem em thế nào", Sơ Nguyên nhẹ nhàng nói, giọng nói có một vẻ dịu dàng tự nhiên.

"Sao?"

Cô ngạc nhiên nhìn anh.

"Em đã ngồi trên cây rất lâu, hình như có chuyện buồn."

Từ cửa sổ căn nhà gỗ có thể nhìn thấy cây cổ thụ này, một cô bé đang ôm gối ngồi trên cành cây, cô đơn lẻ loi giống như bị toàn thế giới bỏ quên, dáng vẻ u buồn như ánh trăng. Nhìn từ xa, vẻ u buồn đó đột nhiên khiến anh không thể tiếp tục đọc sách được nữa.

"Có chuyện không vui sao, có muốn nói không?"

Lúc Bách Thảo mới phát hiện, cô lại vô tình đi đến căn nhà nhỏ của Sơ Nguyên, cái cây to đó mọc thẳng hướng cửa sổ căn nhà đó. Những lời nói của Tú Cẩm đột nhiên vẳng bên tai, sư huynh Sơ Nguyên thích yên tĩnh, bất kỳ ai cũng không được đến quấy rầy.

"Xin lỗi, đã làm phiền anh", cô nói với vẻ căng thẳng.

"Em nhất định phải giữ khoảng cách như vậy với người khác sao?" Sơ Nguyên nhìn cô bé có mái tóc ngắn, đôi mắt to đen như mắt nai trước mặt.

Cô mở to mắt, không biết anh có ý gì.

"Có chuyện vui thì cười, có chuyện buồn thì tâm sự với bạn bè, không nên ngồi một mình lẻ loi như vậy." Anh vuốt mái tóc ngắn của cô, giống như một người anh: "Trận đấu của em với cô gái Hàn Quốc hôm qua tôi đã xem rồi, ra chân rất nhanh, lời lẽ cũng rất thú vị, dáng điệu và khí phách đó mới hợp với em".

"Em..."

Đột nhiên lại được khen, Bách Thảo đỏ bừng mặt, mắt sáng lên, rồi lại bối rối, bất an, cúi đầu, nhìn ngón chân của mình, nói:

"...Thực ra hôm qua em đã sai, em nên nhẫn nhịn, không nên cố tình đá cô ta văng ra ngoài, lúc đó em có ý trả thù, cố tình muốn hạ nhục cô ta..."

"Cô bé ngốc." Tiếng cười của anh rất hay, tay anh lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười bốn."

"Ra vậy, mới mười bốn tuổi, đúng là độ tuổi đầy nhiệt huyết, dễ xúc động, lại không phải là cao tăng đắc đạo."

"..."

Cô ngẩn người nhìn anh.

"Hãy làm những việc em thích, những việc em cho là đúng, vậy là được rồi." Trong màn đêm, ánh mắt của Sơ Nguyên như ánh sao.

"Nhưng, hình như em đã làm sai", cô lặng lẽ cắn môi, "Mọi người đều nói em đã làm sai, mặc dù sư phụ nói em làm đúng, nhưng sư phụ không có cách nào giúp em... em rất buồn..."

"Em có cảm thấy mình làm sai không?"

"Em không biết... nhưng em rất hối hận, nếu lúc đầu biết kết quả như vậy, có lẽ... có lẽ em sẽ không làm..."

"Vậy em cảm thấy mình làm sai?"

"Không, em không làm sai!" Ngực phập phồng, cô tiếp tục: "hơi hối hận một chút... Không, cũng không phải em hối hận thật... Em không biết sự thể lại thành ra như vậy...". Những lời nói lộn xộn, anh hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, thực ra trong đầu cô cũng rối tinh, hoang mang, chỉ cảm thấy buồn tê tái, không thể nào chịu nổi.

"Có nghĩa là, em đã làm việc gì đó đến giờ em vẫn cho là đúng, phải không?"

"...Vâng!"

"Rất nhiều sự việc, bản thân em không thể nắm bắt, kiểm soát được hậu quả của nó", anh nhìn cô nói, "Điều em có thể làm chỉ là cứ làm những việc mình cho là đúng, còn diễn biến phía sau nó, em đã không thể kiểm soát thì cũng không nên nghĩ nhiều làm gì."

"Nhưng..."

"Trên đời không có ngõ cụt nào không thể thoát ra, chỉ cần em kiên trì đi tiếp", Sơ Nguyên nói, "Hãy tin vào phán đoán của chính mình".

Gió đêm hiu hiu, dịu dàng.

Lá cây xào xạc trên đầu họ.

Đêm hôm đó, Bách Thảo ngủ rất say.

Từ khi bị đuổi khỏi võ quán, chưa bao giờ cô ngủ say đến thế, hình bóng chàng trai bao bọc bởi ánh trăng bạc trong mơ như vẫn ngồi dựa gốc cây, bên cô.

Những ngày sau đó, Bách Thảo cố gắng không nghĩ ngợi nhiều, vẫn đi học như bình thường. Sau khi tan học, cô càng ra sức chăm chỉ dọn dẹp, làm cho võ quán Tùng Bách chỗ nào cũng sạch bóng với hy vọng, nếu thật sự không thể quay trở về võ quán cũ thì võ quán Tùng Bách thấy cô được việc, có thể giữ cô ở lại. Ngoài ngày đầu tiên sư phụ trở về, dưới sự trông chừng của Quang Nhã, dù bí mật lẻn về võ quán Toàn Thắng nhưng cô vẫn không còn cơ hội gặp sư phụ nữa. Khi gặp Quang Nhã trong trường, cô rất muốn hỏi thăm tình hình của sư phụ, nhưng Quang Nhã luôn sa sầm mặt không trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro