Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, nghe tin gì chưa?" Hiểu Huỳnh trong lớp thò đầu ra, nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của Bách Thảo, nói: " Chắc cậu đã biết phải không, mình cũng vừa nghe tin!".

"Hả?"

"Tối nay võ quán Xương Hải sẽ đến!", Hiểu Huỳnh chắp tay, nói một cách say sưa, " Nghe nói họ sẽ dừng chân ở võ quán Hiền Võ, ngày mai thứ bảy sẽ giao hữu một ngày ở đó, ngày kia, chủ nhật, sẽ đến quán Tùng Bách chúng ta!"

A, tối nay đã đến rồi.

Bách Thảo sửng sốt.

Chương trình Thể thao Đài Truyền hình địa phương tối hôm đó phát cảnh đón tiếp võ quán Xương Hải ở sân bay. Các đệ tử của Võ quán Tùng Bách phán khởi xúm quanh ti vi. Quánh chủ máy võ quán đề có mặt, Dụ quán chủ cũng trong phái đoàn ra đón, nhưng Bách Thảo không nhìn tháy các sư bá Toàn Thắng.

Phái đoàn của võ quán Xương Hải có khoảng mười lăm, mười sáu người.

Họ vận võ phục của võ quán Xương Hải từ cửa khẩu đi ra.

Ngoài máy huấn luyện viên, còn lại đều là đệ tử. Có sáu, bảy đệ tử tuổi trên mười lăm, lưng đều thắt đai đen, bốn, năm đệ tử nhỏ nhát, có lẽ chưa đến mười tuổi, mặt non choẹt.

Tin đưa, do giải đáu Taekwondo toàn quốc hằng năm của Hàn Quốc sắp bắt đầu, những đệ tử mạnh nhát của võ quán Xương Hải hầu hết đều ở lại trong nước tập trung tập luyện, nhưng cũng không nên xem thường đoàn giao hữu được cử sang lần này.

Cảnh trên ti vi dừng lại ở máy đại tử của võ quán Xương Hải, lời thuyết minh cho biết, trong những đệ tử này có người đã tham gia giải Taekwondothanh niên thế giới, có người năm ngoái lọt vào vòng tám cuộc thi Taekwondotoàn quốc của Hàn Quốc, đều là những tuyển thủ xuất sắc thế hệ mới. Ngày mai sẽ thi đáu giao hữu với võ quán Hiền Võ có thực lực mạnh nhát của thành phố. Võ quán Hiền Võ rất coi trọng cơ hội giao hữu này nên sẽ cử những tuyển thủ ưu tú nhát...

" Sao không tháy nhắc tới võ quán Tùng Bách chúng ta..."

Nghe mãi không thấy nhắc nửa chữ đến chuyện võ quán Xương Hải đến giao hữu cùng Tùng Bách, máy đệ tử không nén nỗi nỗi lo lắng, lo sợ cơ hội mong đợi bao lâu lại không thành.

"Này!"

Hiểu huỳnh vẫn tay ra hiệu giữ trật tự, ghé lại gằn ti vi hơn, dán mắt vào khuôn mặt các đệ tử của Xương Hải, với vẻ ngưỡng mộ, trong số họ có mấy người tửng tham gia những giải đấu lớn.

Ngoài sóng âm thanh từ và màu sắc màn hình biến ảo láp lánh phát ra từ phòng tập chật ních các đệ tử lại im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, hơi thở mạnh xối xang, nhiệt huyết.

Bài tập tiếng Anh vẫn chưa làm xong.

Bách Thảo tiếc rẻ nhìn vào màn hình, định đi về làm nốt bài tập, nếu đợi bọn họ xem ti vi, luyện tập xong mới lâu đệm, rồi về làm bài tập thì sẽ muộn mát. Bách Thảo nhẹ nhàng rời khỏi đám đông, lúc đi cô còn tháy Nhược Bạch đang chăm chú nhìn màn hình, Diệc Phong bên cạnh ngáp liên hồi, Sơ Vy ngoái đầu lườm Diệc Phong.

Trong trận giao hữu với võ quán Xương Hải chủ nhật náu, sư huynh Nhược Bạch, sư duynh Diệc Phong và sư tỷ Sơ Vy chắc chắn đề tham gia, Bách Thảo vừa đi vừa nghĩ thầm, đâu đúng là sự kiện rát đáng mong đợi.

Thứ Bảy, các đệ tử của võ quán Tùng Bách lao vào tập luyện với khí thế chưa từng có. Bách Thảo cũng lao vào dọn dẹp vệ sinh với nhiệt tình chưa từng có. Cô quỳ lên bãi cỏ sân tập nhặt từng vụn lá, phủi từng hạt bụi, tiếc là không thể rửa từng khóm cỏ, để cho mỗi cây cỏ xanh tươi mượt mà láng bóng.

Hiểu huỳnh đã mấy lằn mắng cô, nói nhát định Tú cầm cố tình giày vò cô vì với tính cách của sư phụ nhát định không yêu cầu lau thật sanh mỗi hòn đá lát đường, rồi bảo cô đừng ngốc ghếch như vậy.

Thực ra, Bách Thảo cũng biết.

Chỉ có điều rỗi rãi quá, nếu không làm gì, cô cũng chỉ ăn không ở không trong võ quán, thà làm các việc vặt lại tháy thoải mái trong lòng

Hơn nữa, như thế này cũng tét, làm vệ sinh xung quanh sân, có thể đàng hoàng xem các đệ tử của Tùng Bách luyện tập.

Nhưng cô nhận tháy, thực ra chủ quán chỉ phụ trách những công việc mang tính sự vụ, rất ít đích thân hướng dẫn c các đệ tập luyện, người hướng dẫn các đệ tử tập luyện hàng ngày là Nhược Bạch. Sư huynh Nhược Bạch bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng lúc hướng dẫn các đệ tử nhẫn lại.

Chập tối, tháy các đệ tử của Tùng Bách kháo nhau, trận giao hữu với võ quán Hiền Võ hôm nay, võ quán Xương Hải đã cử ba đệ tử, Hiền Võ cử ba đệ tử xuất sắc nhất hiện nay. Kết quả, Xương Hải thắng hai trân, Hiền Võ thắng một trận!

Máu nóng như sôi trong huyết quản các đệ tử Tùng Bách.

Thực lực của Hiền Võ quả danh bát hư truyền, xứng đáng là võ quán nổi tiếng nhát toàn quốc, chẳng có thể mà quán võ Xương Hải không những đã phái đệ tử đến giao hữu mà còn lưu lại ngay trong võ quán.

"Oa, chiến thắng Xương Hải! Võ quán Hiền Võ lại có thể chiến thắng Xương Hải!" Hiểu Huỳnh vui đến mức suốt cả đêm trằn trọc không ngủ được. "Bách Thảo, cậu xem, thì ra, dù Xương Hải là một trong những vó quán mạnh nhất Hàn Quốc, cũng không thần kỳ bao nhiêu! Nếu Hiền Võ cử đội hình mạnh nhát xuất chiến như anh Đình Hạo, chị Đình Nghi và anh Thân Ba, người đã chiến thắng võ quán Xương Hải hôm nay, Hiền Võ sẽ thắng!"

"Nhưng, chẳng phải đã nói những đệ tử xuất sắc nhát của Xương Hải đều ở lại trong nước tập luyện hay sao?" nằm trong chăn, Bách Thảo ngẫm nghĩ, lát sau mới nói với Hiểu Huỳnh: "Nếu Hiền Võ cử đội mạnh nhất thì Xương Hải cũng cử đội hình mạnh nhát, vẫn khó nói, rốt cuộc hôm nay hai bên đều cử đội hình mạnh nhát, và Hiền Võ đã thua".

"ờ..." Hiểu Huỳnh lắc đầu, cảm tháy Bách Thảo nói có lý, nhưng trong lòng vẫn không muốn thừa nhận."... cũng có thể nói là như vậy, anh Đình Hạo rát giỏi, mình cảm tháy các đệ tử của Xương Hải chắc chắc không ai có thể là đối thủ của anh ấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro