#8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Uyển Uyển… tấm thân trong sạch này đóng mạng nhện 31 năm vì em rồi…”

“Chú… nếu chú đã đợi lâu thế rồi, sao không đợi tiếp mấy năm nữa đi…”

Hứa Uyển bĩu môi, nửa muốn tránh Cố Thành Đông, nửa lại muốn sát gần hắn hơn. Thú thật thì với điều kiện bây giờ của hắn, hắn hoàn toàn xứng đáng có được cô.

Mà cô… hình như cũng thích hắn một chút thì phải. Ban đầu, lúc Cố Thành Đông nói thích cô, cô sợ đấy, nhưng dần dần lại thấy vui, đôi lúc lại tự kỉ, cười một mình.

“Đợi mấy chục năm rồi, không đợi được nữa.”

“Aa… sao sức kiềm chế của chú lại kém thể nhỉ? Chú giấu lâu thêm một chút, có phải cháu còn được hẹn hò với trai trẻ không?”

Hứa Uyển than phiền, cố ý đụng chạm tới tính hay ghen của Cố Thành Đông. Hắn nâng cằm cô lên, thấy cô bé này ngày càng to gan rồi.

“Em còn dám đòi hẹn hò với mấy thằng nhóc khác sao?”

“Người ta muốn có kinh nghiệm yêu đương mà…”

Hứa Uyển bắt đầu nũng nịu, uốn éo trong lòng anh. Cô vừa nói, vừa chạm lên vòm ngực rắn chắc của Cố Thành Đông.

Hắn đã c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt cái bàn tay nhỏ xinh kia đang s.à.m s.ỡ mình rồi.

“Uyển Uyển, cho em hết đấy…”

“Chưa ai được chạm vào đâu.”

Bởi vì Cố Thành Đông kiêng dè phụ nữ khác đến nỗi sẵn sàng mắng chửi bọn họ đến phát khóc nếu dám tiếp cận, hắn bị đồn là thích đàn ông. Đâu có ai nhận ra hắn giữ thân như ngọc là vì đợi cô bé của hắn lớn.

“Vậy… chúng ta ra ngoài ngắm cảnh nha.”

“Uyển Uyển thật thông minh.”

Ngắm cảnh đủ rồi thì hắn sẽ được ngắm cô. Vừa nghĩ đến lúc đấy, Cố Thành Đông sung sướng vô cùng.

Hắn cùng Hứa Uyển ra ngoài ban công.

“Ơ, cháu quên mất, đợi cháu lấy điện thoại đã.”

Vậy là Cố Thành Đông đợi Hứa Uyển đi vào phòng lấy điện thoại. Hắn đang ung dung ngắm trăng, bỗng dưng cánh cửa đằng sau bị khoá lại.

Hắn giật mình, chạy đến đập cửa.

“Uyển Uyển! Uyển Uyển, em làm gì vậy?”

“Lêu lêu! Chú cứ ở đó cả đêm đi!”

“Này! Hứa Uyển!”

Hứa Uyển ngáp một tiếng thật dài rồi quay đi, bỏ mặc Cố Thành Đông ở bên ngoài. Hắn ngơ ngác. Hắn còn chưa được dập lửa mà… cô gái tàn nhẫn này lại bỏ mặc hắn.

Nằm lên giường, Hứa Uyển đắp chăn ngủ ngon.

Đáng đời con sói già Cố Thành Đông.

Trước khi gả cho hắn, cô phải cho hắn biết ai là nóc nhà đã.

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng hẳn, Hứa Uyển bị đ.á.n.h thức bởi tiếng ồn. Cô dụi mắt, mắt nhắm mắt mở, bỗng nhiên nhìn thấy mấy người liền đang tập hợp trước giường cô.

Hứa Uyển tỉnh cả ngủ.

“Ngài thiếu tướng, Uyển Uyển rất thích con, xin ngài hãy chấp nhận con làm con rể.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro