Ánh Dương và em gái kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là một cô gái bình thường. Khuôn mặt cũng gọi là thanh tú, gia thế bình thường, có rất ít bạn bè.

Tôi mới chuyển từ quê lên Hà Nội học. Đối với việc các bạn trong lớp kỳ thị tôi là người miền núi cũng không quá để ý. Con người mà, thấy ai yếu kém hơn mình đều sẽ coi khinh. Hơn nữa việc học sinh thủ đô khinh học sinh tỉnh lẻ muôn thuở đều có.

Nhà khá nghèo, vì thế tôi phải vừa học vừa đi làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống và nộp học phí. Tôi ở trong kí túc xá của trường cùng với 4 người khác nữa. Có ba người tôi không biết tên,  vì tôi sinh ra vốn không phải người tò mò cũng không có đi xem danh sách phòng nên đến cả tên họ tôi cũng không biết. Điều tôi biết là họ thường hay đi sớm về khuya, không biết làm gì, có vẻ như họ là bạn từ trước, gia cảnh có vẻ cũng khá tốt.
Còn một người tên là Hà, là một người cực kì chăm chỉ. Lần nào tôi về phòng cũng đều thấy cô ấy ngồi trên giường học bài. Cô ấy rất dễ gần cũng tốt tính, mỗi ngày đều chỉ có tôi và cô ấy cùng nhau trò chuyện nên chúng tôi ngày càng thân.

Tôi học chuyên ngành du lịch. Từ năm cấp 2 tôi đã rất thích học tiếng anh nên lúc chọn nghành tôi không hề do dự mà chọn luôn nghành du lịch.

Khuôn viên trường tôi rất rộng, dù nhập học được hơn 1 tháng rồi mà tôi vẫn chưa đi hết khuôn viên trường. Đối diện trường là rất nhiều quán ăn lớn nhỏ. Ngay cạnh trường tôi còn có một ngôi trường cấp hai. Qua tìn hiểu tôi mới biết được trường đó là do quỹ từ thiện Ánh Dương lập ra cho các em học sinh mồ côi cha mẹ, không có chỗ nương thân học tại đó. Tên trường cũng là Ánh Dương.

"Bạn ơi!"

Tôi vừa từ nơi làm thêm về đến cổng trường thi có một tên con trai gọi tôi. Người này chảy mồ hôi ròng ròng, nhìn có vẻ là từ xa tới.

"Có việc gì không ạ?" Tôi trả lời.

"Bạn học trường này hả?"

"Ừ"

" Là thế này, mình vừa từ xa đến đây để đưa đồ cho em trai mình học ở trường này, nhưng mà điện thoại lại hết pin rồi không liên lạc được với em ấy, mình lại đang có việc gấp, bạn có thể giúp mình chuyển đồ tới em ấy được không?"

Tôi là một người tốt tính, với lại nhìn anh ta có vẻ thật sự có việc rất gấp nên đã nhận lời. Anh ta lấy đồ cho tôi sau đó là họ và tên + khoa của em trai anh ta.

Khoa Công nghệ Thông tin? Ở đâu nhỉ?  Anh kia lại còn quên lấy cho tôi số điện thoại của người nhận nữa chứ.

Qua hỏi thăm tôi mới biết kí túc xá của khoa Công Nghệ thông tin phải đi về phía Đông, gần bờ tường giáp với trường Ánh Dương.

Đi một lúc lâu cuối cùng tôi cũng thấy một dãy kí túc xá.

"Em có thể giúp gì cho chị không ạ?"
Một em gái chắc cũng chỉ tầm 14-15 tuổi tiến đến hỏi tôi. Em ấy nhìn qua khá lạnh lùng, khi nhìn vào đôi mắt của em ấy tôi chỉ thấy một mảng trắng xoá, không có cảm xúc. Khi biết tôi đến tìm người, ánh mắt em quan sát tôi một hồi, nhìn kĩ mắt em hình như hơi loé sáng sau đó là khẩn trương.

Sau đó tôi mới biết là mình đi nhầm rồi. Vì bức tường ngăn cách giữa trường tôi và trường Ánh Dương đang được tu sửa lại, công nhân đã đập đi bức tường cũ nhưng do mấy ngày trước mưa nên vẫn chưa tiến hành thi công được. Lúc đi tôi cũng không chú ý nên đã đến khu kí túc xá của trường Ánh Dương.

"Chị, chị có biết như thế nào là sống không bằng chết không?"

Lúc hỏi câu này tôi thấy mắt em thoáng qua một tia tuyệt vọng cùng bất lực.

"Em..."

"Em đi trước"

Em ngó nghiêng xung quanh, sau đó không đợi tôi nói hết em đã rời đi rồi. Câu hỏi kia rất kì lạ. Sao lại là sống không bằng chết? Có ý gì?

Tôi đứng đó mất một lúc mới xoay người trở về.

Vì buổi chiều còn phải lên lớp nên tôi trực tiếp về phòng chuẩn bị rồi lên lớp luôn. Còn đồ kia thì đưa sau vậy.

Em gái kia thực sự rất kì lạ nên tôi đã dò hỏi về trường Ánh Dương kia. Người ta đồn rằng trường đấy có ma. Ngày trước trường đấy là khu nghĩa địa nơi chôn xác của bọn thực dân Pháp. Vì trường được xây nên từ quỹ từ thiện nên đã mua lại khu nghĩa địa này để xây, vì đất rẻ.

Có người nói, ban đêm từ kí túc xá của khoa Công nghệ Thông tin của trường còn có thể nghe thấy tiếng khóc thê lương phát ra từ trường Ánh Dương. Ban đầu còn tưởng là người khóc, nhưng tối nào cũng vậy, tiếng khóc càng ngày càng kéo dài nên có người bắt đầu nghĩ là do ma khóc.

Sau khi nghe kể, tôi cảm giác lạnh cả  sống lưng . Em gái kia rất kì lạ, còn cả lời nói kì lạ kia nữa. Trong đầu tôi hiện lên những thước phim ma mà tôi từng xem. Con ma nói "ngươi có biết như thế nào là sống không bằng chết không?". Sau đó bắt bạn đi, dùng mọi hình thức tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần ví dụ như đánh đập, nhốt trong một căn phòng mà có những thi thể đã thối rữa, bốc mùi hay một căn phòng mà lâu lâu lại xuất hiện mấy con ma với hốc mắt đen ngòm.

"-Đang nghĩ gì thế?"

Cái Hà hỏi làm tôi thoát ra từ trong tưởng tượng.

"-Không có gì, nghĩ lung tung ấy mà. A! Còn phải đi đưa đồ nữa! Xém nữa thì quên!"

"- Ừ. Đi cẩn thận"

"-Đi sang khoa CNTT mà thôi, có cái gì đâu mà mày bảo tao phải cẩn thận"

"-Thì sợ mày không cẩn thận sa vào lưới tình của anh nào đấy"

"-Yên tâm. Không có đâu. Tao đi đây"

Vì nhầm lẫn hồi chiều nên tôi cẩn thận hỏi thăm mọi người, cuối cùng cũng đến được khu kí túc của khoa CNTT. Tôi dựa vào thông tin mà anh kia để lại thành công gặp được em trai anh kia.
Ấn tượng đầu tiên của tối với hắn là đẹp trai, sáng sủa, cao ráo nhưng có vẻ hơi khó gần. Tôi nói anh trai hắn nhờ tôi mang cho hắn rồi đưa cái hộp cho hắn. Hắn nói vài câu cảm ơn rồi cầm cái hộp rời đi.
À, hắn ta tên Huy...nhỉ?!

Lúc về tôi có nhìn sang trường Ánh Dương. Không biết là do câu chuyện ma quỷ về ngôi trường này tác động hay thế nào mà tôi bỗng cảm thấy ngôi trường hơi quỷ dị. Ngôi trường như được bao bọc bởi một lớp âm u, đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro