Phần 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái thứ có lòng gian mà không có gan làm, còn tưởng rằng hắn cuối cùng đã nghĩ thông rồi, ai ngờ mới hôn một cái đã xoay người bỏ chạy!

Sau khi bước ra từ phòng tắm, Tạ Kiến Vi bỗng nhiên thấy có gì đó không đúng lắm.

Lục Ly... Không thể nào lại nhẫn nhịn như vậy được.

Tuy rằng anh em kế cũng là anh em, nhưng miễn là không có quan hệ máu mủ với nhau thì nào đâu đến mức bài xích thế?

Trong lòng Tạ Kiến Vi có chút bất an, bỗng nhiên có một linh cảm không tốt.

Không đến mức hại người như vậy chứ?

Anh hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào, đứng dậy bắt đầu đi tìm manh mối.

Không bao lâu sau anh liền tìm thấy một quyển nhật kí.

Đúng vậy... là một quyển nhật kí.

Tạ Kiến Vi lòng bồn chồn mở quyển nhật kí ra, sau khi vội vàng đọc qua một lần ... trong lòng chỉ còn lại một nghìn chữ đậu má lướt qua.

Vậy mà lại là anh em ruột!

Lục Ly theo họ cha, anh theo họ mẹ.

Tuy không cùng một họ, nhưng đúng là được sinh bởi một cha một mẹ!

Đừng có vô lý thế được không hả, Tạ Kiến Vi nhớ lại dáng người Lục Ly, lại nhìn lại bản thân —— các người nói xem hỡi toàn thể đồng bào trên cái thế giới này, hai người họ giống anh em ở đâu chứ? Có hai anh em nào khác nhau như vậy không hả!

Sau đó giấc mơ nhanh chóng giải thích cho anh: Lục Ly lớn lên giống cha, Tạ Kiến Vi lại giống mẹ.

Cái định luật di truyền quái gở gì thế này!

Cái đậu má, câu này không nói không được!

Tạ Kiến Vi cuối cùng đã hiểu, vì sao Lục Ly không chịu làm người mà lại làm Ninja rùa.

Dù hắn có can đảm đi nữa, cũng không dám làm loạn với em trai ruột!

Em trai ruột cái con khỉ ấy chứ, anh là người yêu hắn, danh chính ngôn thuận, bằng chứng rõ rành rành, là chồng chồng hợp pháp được dân chúng toàn dải Ngân Hà chúc phúc!

Thật muốn đập tỉnh kẻ mất nết đang nằm mơ giấc mộng này.

Rõ ràng anh đã dặn đi dặn lại, bảo hắn mơ đẹp vào, cuối cùng ... Vạn người mê tới mức toàn thế giới đều yêu anh còn chưa là gì, thậm chí giờ còn là anh em ruột.

Có thể nói chuyện yêu đương một cách nghiêm chỉnh hay không?

Tạ Kiến Vi cố gắng bỏ qua suy nghĩ muốn đánh người, vừa chuyển trọng tâm, trong lòng đã thốt lên một tiếng: thôi xong.

Lúc trước anh không biết Lục Ly là anh trai "ruột" của mình, vậy nên không hề kiêng dè quyến rũ hắn, hết như thế này lại như thế kia, Lục Ly cũng không ngốc, nhất định đã nhìn ra.

Dựa theo mạch não của người này, hắn sẽ làm thế nào?

Hắn chắc chắn không muốn làm anh tổn thương, huynh đệ loạn luân là chuyện đau khổ, với một Lục Ly luôn nâng niu anh, sao nỡ để anh đặt chân vào con đường tà ma này?

Chắc chắn ...

Tạ Kiến Vi gọi điện cho Lục Ly, đầu bên kia vang lên: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được ...

Tạ Kiến Vi thở dài, cũng là tâm phục khẩu phục.

Đến đêm, Lục Ly không về, nhưng ba mẹ hai người đã quay lại.

Bọn họ ra đảo nghỉ phép, lúc về mang theo một đống quà, háo hức tới mức chỉ hận không thể ôm con trai nhỏ xoay xoay vài vòng.

Tạ Kiến Vi yên lặng đánh giá cha Lục mẹ Tạ, thật sự không nhìn ra được Lục Ly có chút nào giống cha Lục, cũng không nhìn được mình giống mẹ Tạ ở đâu.

Nếu một người giống cha người kia lại giống mẹ, xét từ góc độ di truyền học bình thường, một nhà bốn người nhà họ hoàn toàn không phải người một nhà!

Mẹ Tạ nhìn đứa con trai nhỏ giống mình y như đúc, năm đó bà cũng xứng danh bông hoa đẹp nhất, cũng chỉ có đóa hoa như bà mới đủ khả năng sinh đứa con trai xinh đẹp tựa như hoa này, rất hợp lý, không chệch đi đâu được!

Tạ Kiến Vi chỉ cảm thấy đau đầu.

Cha Lục nói với Tạ Kiến Vi: "Anh trai con cũng thật là, sớm không đi muộn không đi, cứ nhằm đúng lúc ba mẹ về thì lại đi."

Tạ Kiến Vi vội vàng hỏi: "Anh ấy đi đâu thế ạ?"

"Không nói kỹ, chỉ thấy bảo bên Bắc Âu bên có việc cần xử lý, phải đi một, hai năm."

Tạ Kiến Vi: "..."

Mẹ Tạ cũng lẩm bẩm nói: "Con trai lớn không thể giữ trong nhà, mẹ nghĩ nó tám phần không phải đi công tác đâu, mà chắc có cô em tóc vàng nào rồi, theo đuổi vui tới quên cả trời đất."

Tạ Kiến Vi: người ta vẫn bảo không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ à, hình như mẹ hiểu con trai mình có hơi ít quá mức rồi.

Lục Ly đi liền một mạch nửa tháng, trong lúc đó, Tạ Kiến Vi có gọi điện cho hắn vô số lần, nhưng người nào đó vô cùng quả quyết, nhất định không tiếp, cũng đáng phục.

Gần hai mươi ngày sau, Lục Ly rốt cục cũng gọi điện về nhà.

Mẹ Tạ mắng hắn tới tấp không ngừng: "Con thì giỏi rồi, lớn rồi, còn dám không nghe điện thoại của mẹ, có phải ngứa đòn không!"

Cũng không biết Lục Ly nói gì ở đầu điện thoại bên kia, mẹ Tạ lại đau lòng nói: "Nhớ chăm sóc mình cho tốt, tiền chúng ta có nhiều lắm rồi, không cần liều mạng như thế."

Lục Ly còn nói thêm mấy câu, sắc mặt mẹ Tạ sáng ngời, nói không ngừng: "Thực sự gặp được người mình thích rồi sao? Trông như thế nào? Mẹ không cần con dâu nước ngoài đâu, tìm một cô gái tóc đen mắt đen về đây, tính nết hiền lành ngoan ngoãn một chút, trông có thể sinh con đẻ cái vào ấy!"

Một lát sau, mẹ Tạ lại lẩm bẩm: "Rồi rồi rồi, con thích là được, nước Z lớn thế này mà còn không đủ cho con chọn tới chọn lui à, sao phải chạy đi theo đuổi xa thế!"

Hai mẹ con nói chuyện một hồi, cha Lục nhận lấy điện thoại tiếp tục tán gẫu với con trai.

Tạ Kiến Vi ngồi bên cạnh nghe được mặt cũng không đổi sắc.

Mẹ Tạ nói với anh: "Anh trai con thích một mỹ nhân ngoại quốc, người ta không chịu về nước với nó, vậy nên nó muốn ở lại đó dỗ dành người ta một chút."

Tạ Kiến Vi: có cái khỉ mới tin.

Mẹ Tạ than thở: "Anh trai con cũng thật là, bên cạnh bao nhiêu người tốt như vậy, còn phải chạy ra ngoài tìm, tội gì đâu."

Tạ Kiến Vi: Đúng rồi, người yêu danh chính ngôn thuận của hắn ở ngay trước mặt đây, hắn lại chỉ hôn một cái rồi bỏ chạy!

Một lúc sau, cha Lục nói chuyện xong với Lục Ly, gọi Tạ Kiến Vi một tiếng: "A Vi, tới đây, điện thoại của anh con."

Tạ Kiến Vi nhận điện thoại, giọng nói lạnh lùng: "Anh."

Đầu điện thoại bên kia, Lục Ly cách cả đại dương nghe được một chữ này, đau lòng tới mức thiếu chút đã dịch chuyển tức thời tới trước mặt anh.

Hắn đi xa hai mươi ngày, không một hôm nào ngủ yên giấc, nhắm mắt lại tất cả đều là hình ảnh Tạ Kiến Vi, mở mắt ra vẫn là Tạ Kiến Vi, sợ anh ăn không ngon, mặc không đủ ấm, sợ anh đau lòng, buồn bã, sợ anh ở nhà buồn tẻ, càng sợ hơn nữa là anh sẽ chạy ra rồi bị người bắt đi ...

Hắn nhớ anh tới mức đêm ngày khó ngủ, mỗi giây mỗi phút đều hận không thể trở lại bên cạnh anh, nhưng rồi lại không dám...

Hắn không thể hủy hoại Tạ Kiến Vi, tuyệt đối không thể hủy hoại anh.

Vậy nên dù có nhớ đến mức nào đi nữa, hắn cũng phải kiên trì.

Sau một lúc, Tạ Kiến Vi chủ động lên tiếng: "Anh tìm được người yêu rồi sao?"

Lục Ly nói: "Ừ."

Tạ Kiến Vi hỏi hắn: "Cô ấy yêu anh không?"

Lục Ly nói: "Yêu."

"Anh yêu cô ấy chứ?"

"Ừ."

Tạ Kiến Vi dừng lại một hồi, rồi nói tiếp: "Chúc mừng anh." Nói xong anh liền cúp điện thoại.

Lục Ly nghe được âm báo bận từ đầu dây bên kia, vừa buồn bã vừa thất vọng.

Hắn có người yêu nào chứ? Trong lòng hắn làm gì còn chỗ trống cho những người khác.

Nhưng chỉ có thể như thế này, thật sự chỉ đành như vậy, vì sao ... vì sao bọn họ lại là anh em ruột.

Nếu đã định không thể có được anh, vậy thà rằng để hắn chưa bao giờ gặp được anh.

Trong lúc Lục Ly đang đau khổ, Tạ Kiến Vi lại ăn uống rất tốt.

Anh không ăn uống tốt cũng không được, đại Ly không cho anh "loạn luân", anh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đến cùng đây cũng chỉ là một giấc mơ, cũng không thể rơi vào bẫy của Nó, để rồi lại thành kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Tỉnh táo phân tích giấc mơ này, Tạ Kiến Vi cơ bản đã có thể xác định được, thiết lập vạn người mê bắt nguồn từ tiềm thức của Lục Ly, việc anh có cha mẹ và anh trai yêu thương cũng tám phần do Lục Ly nghĩ ra.

Do anh từng nhắc tới chuyện của nhà họ Tạ, Lục Ly thương anh, muốn cho anh một gia đình êm ấm, chuyện này rất bình thường.

Chắc chắn Nó đã lợi dụng điểm này, trực tiếp biến anh trai yêu thương anh thành Lục Ly.

Như vậy, Tạ Kiến Vi phải làm thế nào mới vỗ về được Lục Ly? Sự thậ là làm gì cũng không xong cả.

Lục Ly yêu anh thương anh vô cùng, chắc chắn không nỡ để anh gánh tội loạn luân trên người.

Từ đầu tới giờ Tạ Kiến Vi vẫn để tâm đến sự ổn định của giấc mơ, không dám đau lòng quá mức, nhỡ đâu Lục Ly tự dưng thấy không ổn liền phân liệt, bao nhiêu công sức anh khổ cực đều đổ xuống sông xuống bể.

Xem xét tình thế trước mắt, quả thật toàn là đường chết ...

Nhưng cũng chưa chắc đã vậy, dù sao trong giấc mơ này, Lục Ly vẫn đứng về phía anh.

Vài ngày sau, làn sóng thiệp mời đã trở lại.

Lần này Tạ Kiến Vi không giày vò bọn họ nữa, anh đi gặp Litus, đi gặp Alexei, còn gặp cả một vị Công chúa của một nước Bắc Âu...

Bất kỳ chỗ nào anh tới, bất kể văn hóa ra sao, ngôn ngữ như thế nào, cũng không quản già trẻ gái trai, tất cả chỉ cần thoáng nhìn thấy anh một cái liền ngẩn ngơ, nhìn lần nữa thì rung động, nhìn lần thứ ba liền mong mỏi được thấy anh cả đời.

Litus mê mệt anh. Vì anh, Alexei đã quyết đấu với Litus bảy tám lần —— thật ra cũng vô nghĩa, hai người quyết định thắng bại rồi cũng không thực hiện theo thỏa thuận, vẫn đưa thiệp mời cho Tạ Kiến Vi.

Nhóm các em gái càng kịch liệt hơn nữa, Công chúa nước Y và Nữ hoàng nước S ngày ngày đều đá qua đá lại trên Twitter, hôm nay Công chúa đăng một dòng trạng thái: đi ngắm hoa cùng người trong lòng, thật hạnh phúc.

Nữ hoàng liền đăng: Người còn xấu hơn hoa.

Nữ hoàng đăng: Có người là hạnh phúc của tôi.

Công chúa đáp lại ngay lập tức: Già rồi nên tĩnh tâm dưỡng lão thì hơn.

Thật ra những chuyện này vẫn chưa là gì, người trẻ tuổi hăng máu so đo, đám phụ nữ cạnh tranh gay gắt, đều là chuyện cá nhân, đáng sợ nhất phải kể đến nhóm những nhà cầm quyền.

Tổng thống nước E: Nơi nhỏ như nước S sao lại đủ tầm mời Tạ Kiến Vi làm khách được?

Người lãnh đạo nước S: Nỗi nhục xâm chiếm mười năm trước, giờ đã đến lúc lấy lại công lý rồi!

Cái gì gọi là lam nhan họa thủy, cái gì gọi là hại nước hại dân, Tạ Kiến Vi thực ra không làm gì cả, anh chỉ uống trà ngắm hoa tán gẫu, sau đó... Thế chiến lần thứ X liền nổ ra.

Thật sự là chiến tranh, mới đầu chỉ trong quy mô nhỏ, không biết là người dân nước nào lên tiếng, nhất quyết muốn Tạ Kiến Vi phải mang quốc tịch nước bọn họ, ngay sau đó nước láng giềng cũng đề xuất chuyện này, một nước, hai nước, ba nước, một quốc gia nào đó khai chiến với một nước lớn ở bán cầu khác, đùng đùng bắn sang mấy quả tên lửa đạn đạo...

Giờ hay rồi, hoàn toàn hỗn loạn.

Tạ Kiến Vi: "..."

Cho dù chỉ là giấc mơ, nhưng các người mặc kệ lý lẽ như vậy sao mà được chứ hả!

Suốt cả quá trình Tạ Kiến Vi chỉ biết há hốc mồm. Thật ra anh cảm thấy nguyên nhân lớn nhất gây ra Thế chiến phải là do tâm trạng boss lớn của thế giới này không tốt, nghĩ rằng cả thế giới đều đang cướp đoạt bảo bối của hắn, vậy nên trong tiềm thức liền nghĩ tới việc hủy diệt tất cả. Vì thế cho nên, giấc mơ liền diễn ra theo chiều hướng này, khiến tất cả mọi người đều lao đi tìm đường chết.

Thế giới bị hủy diệt liệu giấc mơ có sụp đổ không?

Việc này khó nói!

Tạ Kiến Vi vừa mới bắt đầu nghĩ cách, đã có người ra tay giúp anh.

Anh bị bắt cóc. Đây thật sự là sự kiện chấn động thế giới, quan lớn của các quốc gia đều ngỏ ý, là ai, mất trí dến vậy! Con cháu mười tám đời đều sống đủ rồi sao!

Ngay sau đó liền có một tin nhắn xuất hiện một cách kỳ diệu trong thiết bị liên lạc của người lãnh đạo các quốc gia.

"Muốn cứu Tạ Kiến Vi, trước tiên phải tham gia vào một cuộc thi thử nghiệm, nếu thành công không những có thể cứu cậu ta mà còn có thể có được cậu ta vĩnh viễn."

Chuyện này ... Chuyện này thật sự là thú vị.

Tạ Kiến Vi ngoại trừ trợn mắt há hốc miệng ra thì cũng chẳng biết làm gì khác ...

Anh rất muốn nhắc nhở các vị quan lớn một chút, các ông đều là chính khách của đất nước, đồng loạt tham gia thi thố, nhỡ bị người ta một lưới bắt cả thì phải làm thế nào.

Nhưng rồi lại cảm thấy có khi đây lại là ý tưởng của ông chồng bệnh thần kinh nhà mình vậy nên lại chịu đừng.

Một cuộc thi thử nghiệm tưởng như trò đùa, vậy mà thật sự có người tham gia, thậm chí còn nhiều nữa là đằng khác, dường như tất cả thành viên đều tập hợp đông đủ!

Hoàng tử, Công chúa trẻ tuổi hay Nữ hoàng, Đức vua chưa lập gia đình đều đến thì thôi cũng được, nhưng những người đã kết hôn đến đây góp vui làm gì? Đáng sợ hơn nữa, vợ chồng cùng nhau tới tham gia là cái kiểu gì đây? Các người chẳng lẽ muốn cứu Tạ Kiến Vi về chơi 3P sao? Còn nữa, phải kể đến cả những đôi cha con, anh em cùng nhau ra trận, kinh dị hơn không biết bao nhiêu mà kể!

Lục Ly và Nó chắc hẳn đều để cho trí tưởng tượng bay xa bay cao trong giấc mơ này, logic là gì chứ, tất cả đều vô lý không tưởng.

Cuộc thi chưa bắt đầu, vào ban đêm, giữa không trung lóe lên một vệt sáng, một chiến hạm xuất hiện.

Tạ Kiến Vi thấy rất quen mắt... Đây hẳn là chiếc Nguyên Soái nhà anh mà!

Người Trái Đất còn chửa đủ, giờ cả người ngoài hành tinh cũng tới cướp Tạ Kiến Vi.

Mấy chữ hoàn hảo xuyên vũ trụ này, Tạ Kiến Vi ngại ngùng không dám nhận.

Người ngoài hành tinh bắt Tạ Kiến Vi đi, người dân Trái Đất ngay lập tức đoàn kết, dùng toàn bộ hỏa lực đối kháng người ngoài hành tinh.

Người ngoài hành tinh trông qua rất mạnh, nhưng thật ra cả đám đều rất ngây ngô, sau khi gặp Tạ Kiến Vi lại càng trở nên ngốc nghếch.

Tạ Kiến Vi nói: "Hạ phi thuyền xuống."

Bọn họ nghe thấy liền hạ cánh.

Tạ Kiến Vi nói: "Mở cửa phi thuyền ra."

Bọn họ ngay lập tức mở ra.

Quân sư Tạ chinh phục vô vàn tộc người ngoài hành tinh, nhưng chắc chắn chưa từng gặp đối thủ nào ngốc nghếch đáng yêu như thế, bỗng cảm thấy không nỡ bắt nạt bọn họ.

Bọn họ còn ríu ra ríu rít hỏi Tạ Kiến Vi: "Thưa ngài, ngài còn yêu cầu gì không?"

Tạ Kiến Vi nhìn đàn "gà con", nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu vậy... các cậu giúp tôi chuẩn bị một thứ."

Bọn họ gật đầu liên tục, đôi mắt đậu xanh nhỏ đầy sự sùng bái: "Dạ vâng thưa ngài, không thành vấn đề thưa ngài."

Sau đó, đội đặc công được tập hợp từ Trái Đất "lẻn vào" phi thuyền người ngoài hành tinh thành công, bọn họ tìm được Tạ Kiến Vi rất nhanh, cả nhóm cũng không vội vàng chạy trốn, tất cả đều tỏ ý quyết tâm, lấy Litus dẫn đầu, có thể thành lập nên một dàn hợp xướng.

Tạ Kiến Vi nghe thấy mà đau đầu, anh nhìn xung quanh một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy người mình muốn gặp.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, dùng tay ra hiệu cho đám gà con, đám gà con ngay lập tức chạy lại đây muốn "treo cổ" kẻ thù.

Tiểu đội đặc công rốt cuộc cũng dừng việc ngâm thơ, bắt đầu chạy trốn.

Trên đường, cả đám người vẫn không quên khoe sự quyến rũ của mình như mấy chú công xòe đuôi, Tạ Kiến Vi chỉ cảm thấy cay mắt.

Suốt cả đường đi anh chỉ chăm chú nhìn một người đàn ông cao lớn có vẻ ngoài bình thường, hắn trầm tĩnh ít nói, nhưng giác quan nhạy bén, động tác mau lẹ, mỗi lần đều có thể đoán được chính xác nơi nguy hiểm, ôm chặt Tạ Kiến Vi lao ra ngoài.

Đám gà con rất nghe lời, Tạ Kiến Vi bảo bọn họ bắt cái gì, bọn họ liền bắt cái đó.

Lúc Litus bị bắt, hắn nghĩ rằng mình sắp chết, vì vậy liền sáng tác một tác phẩm có một không hai: "Kiến Vi, chết vì em, anh cam tâm tình nguyện, mong em không cần nhớ anh. Em đau lòng rơi lệ, anh dưới đất cũng sẽ đau khổ tuyệt vọng..." Không thể không lược dịch mấy trăm chữ của phần này.

Tạ Kiến Vi chỉ muốn bịt tai lại.

Tiếp tục chạy, cả đội đặc công chỉ còn lại một người, chính là người trầm tĩnh ít lời kia, thoạt nhìn không giống Lục Ly nhưng nhất định là Lục Ly.

Tạ Kiến Vi cảm thấy đã đến lúc, anh lại vẫy tay ra hiệu cho đàn gà con, đàn gà con kịp thời nhận được tín hiệu, nhanh chóng giam bọn họ vào một căn phòng.

Sau khi cánh cửa đằng sau đóng lại, đàn gà con ở ngoài cửa vui mừng khôn xiết, đã hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng mà ... Ngài Kiến Vi sẽ trở về sao? Bọn họ lại ôm đầu khóc rống.

Tạm thời không đề cập tới bên ngoài ra sao, sau khi tiến vào căn phòng này, Tạ Kiến Vi liền thở dốc: "Tôi ... Tôi không chạy nổi nữa."

Người đàn ông "xa lạ" không nhịn được vươn tay nâng anh dậy, nói: "Uống nước không?"

"Có." Tạ Kiến Vi uống một ngụm, ngồi nghỉ trên ghế sô pha.

Người đàn ông "xa lạ" bắt đầu tìm cửa ra khắp nơi.

Tầm mười mấy phút sau, Tạ Kiến Vi hồi phục thể lực, anh đứng lên nhìn xung quanh, trông như đang giúp đối phương tìm cửa.

"A, chỗ này có cửa!"

Người đàn ông sau khi đi tới nhìn liền nói: "Lùi ra sau một chút, để tôi thử xem có thể mở ra không."

Hắn bắn đoàng đoàng hai súng, đáng tiếc cánh cửa này là do Tạ Kiến Vi tự mình chế tạo, đừng nói tới vũ khí của Trái Đất cổ xưa, cho dù ở thời đại Tinh Tế, muốn phá cũng chẳng dễ dàng.

Lục Ly cau mày nói: "Đừng vội, nhất định có cách mở cửa."

Tạ Kiến Vi đột nhiên trợn to mắt, nhìn cánh cửa nói: "Chỗ này có chữ!"

"Sao?" Lục Ly đi qua xem, sau đó ngây người.

Trên cửa hiện lên một hàng chữ phát sáng: "Phòng cưới —— sau khi làm tình có thể đi ra."

/Mi/: mềnh đíu chịu đc nữa rồi các bợn TT^TT mình hận vạn nhân mê, mình hận não tàn!!!!!!!!!

Chương 79: Nó: Ông đây rốt cuộc cũng có lời thoại rồi, a ha ha ha! (Giết)

Edit: DLinh

*****

Rõ ràng là trò mình sai đám gà con thực hiện, nhưng Tạ Kiến Vi còn tỏ ra ngạc nhiên hơn gấp mấy lần Lục Ly, có thể nói đã đạt cấp bậc Ảnh đế.

"Làm, làm... ?" Anh dường như quá kinh ngạc, không cách nào nói nốt từ còn lại ra khỏi miệng.

Lục Ly đã kịp hoàn hồn, nói: "Đừng để ý, nhất định sẽ có cách khác."

Tạ Kiến Vi không yên lòng mà "vâng" một tiếng.

Nhưng đây là "phòng cưới" Quân sư Tạ tự mình thiết kế, dù có tìm khắp nửa cái vũ trụ này, xem chừng cũng không tìm ra cách để ra ngoài mà không thực hiện điều kiện đã đề ra

Đương nhiên, vẫn phải thể hiện tinh thần đấu tranh một chút cho thích hợp. Hai người không nói gì, đều cố gắng tìm kiếm kẽ hở của căn phòng.

Không có, hoàn toàn không có.

Phòng không đến mức lớn, bốn mét nhân bốn mét, kê một chiếc giường to ở giữa, ngoài ra không còn thứ gì khác, tường sơn màu trắng bạc, nhìn qua là một khối nguyên, ngay cả một kẽ hở mỏng như sợi tóc cũng không có; chỉ có duy nhất cánh cửa kia, mà cánh cửa lại đóng chặt, ngoại trừ dòng chữ phát sáng ở trên, hoàn toàn không có manh mối gì khác.

Tầm hai giờ sau, Tạ Kiến Vi "suy sụp" ngồi sụp xuống, hồn bay phách lạc vì không tìm thấy gì.

Lục Ly nhìn về phía anh một cái rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, sau đó hắn tiếp tục cố gắng tìm cách thoát ra ngoài.

Thêm nửa tiếng trôi qua, Tạ Kiến Vi khẽ nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa."

Lục Ly đưa lưng về phía anh, cả người căng cứng, hắn nói: "Ở đây không có đồ ăn thức uống, chúng ta phải ra được bên ngoài."

"Tôi sẽ không làm tình với anh." Tạ Kiến Vi bình tĩnh nói.

Lục Ly nói: "Tôi hiểu."

Tạ Kiến Vi lại nói thêm một câu: "Tôi thà chết chứ quyết không làm việc này với người nào khác."

Lục Ly không dám quay đầu lại. Hắn sợ rằng dù mình đã cải trang, nhưng chỉ cần quay đầu, hai mắt của hắn sẽ tố cáo tất cả.

Hắn không lên tiếng nữa, tiếp tục tìm kiếm manh mối cho việc ra ngoài, nhưng cả căn phòng chỉ lớn bằng đó, dù cho đã sờ kỹ từng xăng ti mét một cũng là vô dụng, không thể ra được tức là không thể ra được.

Thêm một giờ nữa trôi qua, Tạ Kiến Vi mở miệng nói: "Nghỉ ngơi chút đi, vô dụng thôi."

Lục Ly hỏi: "Cậu thật sự thà chết cũng không..."

Không để hắn kịp nói xong, Tạ Kiến Vi đã lên tiếng: "Thà chết."

Hầu kết Lục Ly dao động: "Vì sao?"

Tạ Kiến Vi giật mình, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói: "Tôi đã có người mình yêu."

Bàn tay Lục Ly bỗng dưng siết chặt lại thành nắm đắm, móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn truyền đến truyền cũng không thể ngăn được niềm hạnh phúc sai trái trong lòng hắn: "Anh ta ..."

"Anh ấy không yêu tôi." Tạ Kiến Vi ôm đầu gối ngồi trên giường, dáng người gầy yếu đáng thương.

Lục Ly hỏi nhỏ: "Trên đời này có người không yêu cậu sao?"

"Anh ấy yêu tôi, " Tạ Kiến Vi cười khổ, nói, "Nhưng không phải tình yêu mà tôi mong muốn."

Lục Ly lại nói: "Nếu anh ta đã không yêu cậu, cậu cần gì phải... cố chấp như vậy."

Tạ Kiến Vi ngầng lên nhìn hắn: "Chắc hẳn anh chưa từng yêu ai thật lòng bao giờ."

Lục Ly nghẹn lời, hắn chưa từng yêu sao? Hắn yêu anh, yêu đến... Thôi...

Tạ Kiến Vi thở dài: "Tôi vốn không nên yêu anh ấy, vốn từ đầu là tôi sai, tôi cũng đã rất cố gắng, cố gắng để bản thân buông bỏ tình yêu không bình thường này, nhưng không được... Tôi không làm được, lúc anh ấy ở bên, tôi chỉ nghĩ về anh ấy, khi anh ấy đi rồi tôi cũng chỉ nhớ anh ấy, không..." Giọng anh mang đầy vẻ khó chịu, "Anh ấy đi rồi tôi lại càng muốn có được anh ấy hơn."

Tâm trạng Lục Ly lúc này rất phức tạp.

Tạ Kiến Vi quả nhiên yêu hắn, anh và hắn có cùng một nỗi lòng.

Nhưng ngay sau đó, sự đau xót cùng cực đã xâm lấn trái tim.

Có ích gì đâu? Yêu nhau thì sẽ thế nào, bọn họ là anh em, mang trong mình cùng dòng máu, chắc chắn không thể ở bên nhau.

Tạ Kiến Vi dường như cảm thấy mình không còn cách nào thoát ra ngoài được, vậy nên thổ lộ tất cả nỗi lòng: "Anh ấy là anh của tôi, anh trai cùng cha cùng mẹ."

Lục Ly im lặng không lên tiếng.

Tạ Kiến Vi cười tự giễu: "Rất không bình thường đúng không? Tôi thế mà lại yêu anh trai của mình."

Lục Ly miễn cưỡng nói: "Biết đâu là do cậu ỷ lại anh ta thôi."

Tạ Kiến Vi: "Vậy sao? Ỷ lại một người sẽ vui sướng quên hết tất cả mọi thứ khi nhìn thấy người ấy sao? Ỷ lại một người sẽ không kiềm chế được mà nhìn lén người ấy mãi sao? Ỷ lại một người sẽ muốn chạm vào người ấy, ôm chặt lấy người ấy, muốn ..." Anh không nói nổi nữa, lắc đầu bảo, "Tôi ỷ lại anh ấy, nhưng tôi cũng yêu anh ấy."

Lục Ly thấy anh như vậy, lòng đau tê tái, hắn nhẹ nhàng cất tiếng: "Điều này không đúng ..."

"Tôi biết chứ." Tạ Kiến Vi dùng hai tay đỡ trán, mỏi mệt nói, "Tôi biết điều này là không đúng chứ, vậy nên anh ấy đã đi rồi, tôi không giữ cũng không ngăn cản, nhưng tôi nhớ anh ấy, tôi thật sự rất nhớ anh ấy."

"Chắc chắn anh ấy đã nhìn ra tình cảm của tôi, anh ấy ra đi hẳn là muốn cho tôi câu trả lời, tôi biết mình nên chôn vùi nỗi lòng đi, nên quên đi, nên thoát khỏi vòng xoáy tuyệt vọng này, nhưng không thể, thật sự không thể, tôi không thể làm được."

Tạ Kiến Vi che kín hai mắt, khóc không thành tiếng, chỉ thấy hai bờ vai run lên nhè nhẹ.

Lục Ly rất muốn đi tới ôm anh, nhưng với thân phận gì đây?

Một người xa lạ, hay là anh trai của đối phương.

Hắn có thể mang cả thế giới cho anh, chỉ duy nhất không thể tặng anh thứ mà anh muốn nhất.

Bất lực.

Vận mệnh, là thứ mà dù cố thế nào cũng không thể thay đổi được.

Bọn họ là anh em, cả đời cả kiếp này hai người họ cũng chỉ có thể là anh em.

Hai người trong phòng rơi vào sự lặng im miên man.

Tạ Kiến Vi không nói nữa, Lục Ly cũng không mất công tìm kiếm manh mối nữa.

Bọn họ một người ngồi đầu giường, người ngồi cuối giường, rõ ràng trái tim chạm đến chung một điểm đích, nhưng thân thể lại xa cách vô cùng.

Không biết qua bao lâu, Tạ Kiến Vi bỗng nhìn về phía Lục Ly, nói: "Anh giết tôi đi."

Lục Ly nhảy dựng.

Tạ Kiến Vi lại nói: "Tôi sẽ không làm tình với anh, cũng không muốn bị nhốt ở đây đến khi chết đói, thế nên anh có thể giúp tôi một việc được chứ, có thể giết tôi không?"

Lục Ly nhíu chặt lông mày, nói không chút do dự: "Không thể được."

Tạ Kiến Vi mặt không đổi sắc: "Vậy thôi, tôi tự làm."

Nói xong câu đó, anh cướp lấy súng lục của Lục Ly, không chút do dự nhắm thẳng vào thái dương, mắt thấy anh sắp bóp cò súng, Lục Ly vội vã, một tay cướp súng lại, thấp giọng mắng một câu: "Đừng có làm bừa!"

Tạ Kiến Vi giật mình.

Lúc này Lục Ly mới nhận ra mình quá nóng ruột, không đè giọng xuống, hơi để lộ giọng thật ra.

Tạ Kiến Vi ngẩn ngơ rồi cười khổ: "Tôi thấy hình như mình điên rồi, thế mà tôi lại thấy anh có chút giống anh ấy."

Lục Ly căng thẳng.

Tạ Kiến Vi đứng lên, hơi hỗn loạn nói: "Không được, để tôi chết đi, xin anh, để tôi chết đi, tôi biết điều này rất ích kỷ, có thể sẽ kéo anh chết cùng, nhưng tôi ..."

Lục Ly nhẫn nhịn sự cay đắng trong lòng, nói: "Cậu bình tĩnh lại một chút."

"Tôi rất bình tĩnh!" Tạ Kiến Vi nhìn hắn, trong đôi mắt đen ẩn chứa sự bình tĩnh mà cố chấp tới kỳ lạ, "Thật ra tôi sớm đã muốn chết..."

Lục Ly hoảng sợ nhìn về phía anh.

Tạ Kiến Vi nói: "Anh ấy đi rồi, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy yêu một người khác, khi ấy tôi đã muốn chết rồi."

Toàn bộ máu trên mặt Lục Ly rút hết.

Tạ Kiến Vi tiếp tục: "Anh xem, tôi chắc chắn không thể có được anh ấy, chắc chắn không thể yêu anh ấy, nhưng tôi không thể nào tưởng tượng cảnh anh ấy ở bên một người khác, tôi không thể cam chịu làm một người em trai tới chúc phúc cho anh ấy..."

Vừa nói, anh vừa bồn chồn như trên chảo lửa: "Anh ấy sẽ quay về, sẽ dẫn theo vợ mình về... Đến lúc đó tôi phải làm sao? Anh nói cho tôi biết đi, tôi nên làm gì? Yêu anh ấy đã khiến tôi như ở dưới địa ngục, nếu giờ mỗi ngày còn nhìn thấy anh ấy ở bên người khác, rốt cuộc tôi nên làm gì đây?"

"Xin anh, cầu xin anh." Hai mắt Tạ Kiến Vi bỗng nhiên trở nên rất sáng, anh nghiêm túc nói, "Có thể chết ở đây tôi rất vui, có thể thoát khỏi tình yêu tuyệt vọng này, tôi thật sự rất vui..."

Lục Ly yên lặng nhìn anh, ngàn lời vạn lời dâng tràn trong tim nhưng lại không có cách nào nói ra lấy từ một từ.

Tạ Kiến Vi cũng yêu hắn, thậm chí còn yêu hắn hơn cả trong tưởng tượng, nhưng hắn không thể nào vui nào, hắn chỉ cảm thấy tội lỗi của mình chồng chất, chỉ cảm thấy chính hắn đã làm khổ anh.

Hắn không cần tình yêu của anh, hắn chỉ muốn anh hạnh phúc vui vẻ.

Nhưng hiện tại, Tạ Kiến Vi lại đau lòng tới mức không còn muốn sống.

Nhưng thứ anh muốn, lại là thứ hắn không bao giờ cho được.

Tạ Kiến Vi ngẩn ngơ một hồi, bỗng nhiên bắt đầu cởi quần áo.

Lục Ly luống cuống nói: "Cậu đang làm gì vậy?"

Tạ Kiến Vi vẫn có vẻ mặt như bình thường, nhưng ánh mắt lại lơ mơ chẳng khác nào đã chết: "Vừa rồi là tôi sai, tôi quá ích kỷ, bản thân tôi muốn chết, nhưng thật sự không nên bảo anh giết tôi, nếu anh đã tới đây, có phải là anh cũng thích tôi không? Nếu vậy, chúng ta làm tình đi."

"Cậu ..." Trong lòng Lục Ly có cảm giác không lành.

Tạ Kiến Vi dường như đã quyết định: "Anh xem như vậy có được không? Chúng ta làm tình, đợi khi cửa mở, anh đưa súng cho tôi."

Lục Ly nắm chặt khẩu súng tới lộ rõ khớp tay.

Tạ Kiến Vi nói: "Tôi cũng không nên quá cố chấp, dù sao tôi cũng không thể làm với anh ấy, vậy cùng ai cũng vậy, có thể cứu mạng anh là chuyện tốt, quyết định như vậy đi."

Nói xong anh còn cười vui vẻ: "Anh nói xem nếu tôi chết, có khi nào anh ấy sẽ cảm thấy giải thoát không ..." Anh vừa nói vừa cười, nhưng còn tuyệt vọng hơn đang khóc, "Tôi chết rồi, anh ấy có thể về nhà, anh ấy sẽ không còn bị người em trai làm cho ghê tởm nữa, cũng không phải rời xa cha mẹ, anh ấy có thể dẫn người yêu về nhà, kết hôn sinh con, có thể..."

"Đủ rồi!" Lục Ly không thể nghe nổi nữa.

Tạ Kiến Vi giật mình, vừa cười vừa nói: "Không nói nữa, chúng ta làm tình đi, anh có kinh nghiệm chứ? Tôi là lần đầu."

Anh nói lan man, dùng lời nói để che dấu sự căng thẳng và lo lắng của mình: "Nhưng mà chúng ta đừng hôn môi, việc này... việc này không hay lắm."

Nói xong, anh đã cởi hết quần áo, lúng túng đứng ở nơi đó.

Lục Ly chỉ nhìn thoáng qua liền vội vàng rời mắt, khàn khàn nói: "Mặc quần áo vào."

Tạ Kiến Vi ngẩn ngơ: "Anh không muốn làm với tôi sao?"

Lục Ly cúi đầu nói: "Trong lòng đều là một người khác, sao tôi có thể làm với cậu chứ?"

Tạ Kiến Vi cười nói: "Anh đừng cứng nhắc như vậy, chuyện này chỉ vì cứu anh một mạng thôi."

Lục Ly cắn răng không lên tiếng.

Tạ Kiến Vi lại nói: "Thật ra làm tình cũng không có ý nghĩa gì cả, bao nhiêu người không yêu nhau vẫn làm, mà cũng có người rất nhiều người yêu nhau lại không thể làm ..." Anh dường như đang an ủi bản thân, "Việc này có thể chứng minh điều gì được? Làm cùng anh rồi tôi cũng vẫn sẽ không yêu anh, mà việc tôi mãi mãi không thể làm cùng anh ấy cũng chẳng thể ngăn cản tình yêu tôi dành cho anh ấy. Vậy nên, chuyện này có thể chứng minh được điều gì chứ?"

Cơ thể mềm mại của anh sát lại bên người hắn, tuy rằng vẫn cách nhau một lớp quần áo, nhưng nhiệt độ ấm áp kia vẫn vượt qua tất cả, nhanh chóng đánh chiếm tới nơi sâu thăm nhất trong tim hắn.

Tạ Kiến Vi nhẹ nhàng chạm vào cơ thể Lục Ly, nói khẽ: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, dù sao tôi cũng muốn chết, có thể làm việc tốt vào những phút cuối cùng đã coi như là..."

"A Vi..." Lục Ly rốt cục cũng bỏ đi giọng nói giả trang.

Nghe được âm thanh quen thuộc, cả người Tạ Kiến Vi sững lại.

Lục Ly cúi đầu, kéo tấm mặt nạ trên đầu ra, để lộ gương mặt vốn có.

Khổ thay cho Tạ Kiến Vi dù rõ hắn là ai vẫn phải giả bộ kinh ngạc tới mức mặt không còn một giọt máu, đã thế còn phải run rẩy nói không ra câu: "Anh ... Anh..."

Lục Ly hoàn toàn không dám nhìn anh: "Xin lỗi em."

Tạ Kiến Vi sợ run lên trong chốc lát, sau đó bắt đầu tìm quần áo, anh quá bối rối vơ lấy đống quần áo đã cởi, ngây dại muốn mặc trở vào, nhưng càng gấp lại càng loạn, mặc một hồi anh đã bắt đầu khóc nức nở: "Em ... không phải em ... Em..."

Lục Ly ôm chặt lấy anh: "Là anh không tốt, đều do anh không tốt."

Tạ Kiến Vi bỗng nhiên không còn chút sức lực nào, anh để mặc hắn ôm, những giọt nước mắt bướng bỉnh chưa bao từng rơi giờ nhỏ từng giọt như mưa, không tiếng động nhỏ xuống vai của Lục Ly.

"Sao anh lại ở đây ..."

"Anh lo cho em."

"Đúng là anh trai tốt mà."

"Xin lỗi em."

"Có gì mà xin lỗi chứ?" Giọng Tạ Kiến Vi nhẹ như bay, "Đáng lẽ em phải là người xin lỗi mới đúng."

"A Vi..."

Tạ Kiến Vi cười cười tự giễu: "Rất ghê tởm đúng không... Thế mà em lại cởi quần áo xin anh làm tình với em."

Cổ họng Lục Ly như bị người bóp nghẹt, chỉ có thể nói những từ vô nghĩa: "Không phải đâu ..."

Tạ Kiến Vi sợ run, đột nhiên lên tiếng: "Anh, chúng ta làm đi."

Lục Ly giả như không nghe thấy anh nói gì.

Tạ Kiến Vi ôm lấy mặt hắn, nghiêm túc nhìn hắn, nhìn hắn chăm chú không chớp mắt, trong đôi mắt chan chứa tình yêu sâu đậm không che giấu, anh nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ sống, sau đó có thể ra ngoài, chỉ cần chúng ta làm, anh có thể ra ngoài... Không sao cả, nơi này không có bất kỳ ai, không ai biết, sau khi thoát khỏi nơi này, em sẽ mãi mãi rời khỏi anh, chắc chắn sẽ không khiến anh khó xử ..."

Tạ Kiến Vi tham lam ngắm nhìn hắn, dường như muốn khắc sâu hình bóng hắn vào trong trí nhớ: "Anh đừng lo, em sẽ không chết, đợi sau khi ra khỏi đây, anh cứ đi tìm người yêu của mình, em sẽ không phiền anh ... A, nếu anh vẫn thấy lo, em cũng sẽ kết hôn, sẽ... sẽ ở bên kia cả đời." Anh gượng cười nói, "Mấy lời em nói khi trước chỉ là nói quá lên thôi, em không yêu anh đến vậy đâu, thật đó, chỉ cần một lúc thôi, chúng ta nhất định có thể thoát ra, tin em... tin em được không?"

Nếu không phải đã yêu sâu sắc tới tận xương tủy, sao anh có thể nói ra được những lời này!

Lục Ly nhắm mắt, rốt cục không giấu diếm nữa, giọng hắn khàn khàn, nói: "Anh yêu em."

Tạ Kiến Vi sững sờ như một pho tượng, chỉ có từng giọt nước mắt run run rơi xuống.

Lục Ly ôm anh, bất chấp nói: "Anh cũng yêu em, A Vi, anh yêu em, không phải tình yêu của một người anh trai, là thứ tình yêu muốn độc chiếm em, muốn có được em, muốn nắm lấy tay em trọn đời."

Tạ Kiến Vi ngẩn ngơ hồi lâu: "Thật chứ? Đừng vì thương hại em."

Lục Ly hôn lên môi anh, hôn một nụ hôn kịch liệt nóng cháy, mang theo cả ham muốn chiếm hữu.

Tạ Kiến Vi lại không thấy vui vẻ, không phải Tạ Kiến Vi trong mơ, mà là Tạ Kiến Vi trong hiện thực.

Từ lúc Lục Ly rời đi rồi đến khi thế chiến bắt đầu, Tạ Kiến Vi đã cảm nhận thấy giấc mơ này không đúng.

Hiện giờ thử dò xét một lần, càng cảm thấy không đúng.

Về mặt lý thuyết, nếu trước đó anh diễn ra vẻ tuyệt vọng đến thế, Lục Ly sẽ cảm thấy đau lòng tới mức không mơ nổi nữa, nhưng giấc mơ này lại hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu hiệu sụp đổ nào.

Lục Ly trước mắt đúng thật là Lục Ly, nhưng e rằng ...

Tạ Kiến Vi hôn Lục Ly, rồi lại nhẹ nhàng nói một câu: "Chờ chút." Xong anh nhân lúc Lục Ly chưa kịp chuẩn bị, giơ tay lên, cực kỳ chính xác mà đánh người hôn mê.

Nhìn Lục Ly đã bất tỉnh, Tạ Kiến Vi càng cảm thấy không bình thường.

Giấc mơ này từ đầu tới cuối đều rất kỳ lạ.

Tuy rằng giấc mơ của Lục Ly nhiều lúc rất bất hợp lý, nhưng dường như không tới mức như thế này.

Càng nghĩ, càng thấy nhiều sơ hở.

Toàn bộ bối cảnh của giấc mơ đều rất kỳ lạ, hình thái xã hội nhân loại cũng rất kỳ lạ, nhớ lại thế chiến chẳng rõ đầu đuôi kia, còn cả người ngoài hành tinh bất thình lình xuất hiện nữa ...

Mặc dù đây là mơ, nhưng thế này cũng quá mức xằng bậy rồi.

Tạ Kiến Vi nhìn quanh bốn phía, từ tốn cất lời: "Đi ra tâm sự chút chứ?"

Không ai đáp lại anh.

Tạ Kiến Vi nheo mắt, nói: "Mi không giam được ta, ta có thể phá nát giấc mơ này."

"Quả nhiên là mơ nhỉ." Một giọng nam trầm thấp vang lên.

Đây là giọng Lục Ly, nhưng chắc chắn không phải Lục Ly, là Nó.

Gian phòng màu trắng vỡ nát như pha lê, không... Là toàn bộ giấc mơ đều vỡ nát.

Toàn bộ ánh sáng đều biến mất, Tạ Kiến Vi đứng giữa hư không, một cái bóng không rõ xuất hiện trước mặt anh.

Nó sử dụng cơ thể của Lục Ly, giọng nói của Lục Ly, toàn bộ tất cả của Lục Ly, nhưng lại không phải là Lục Ly.

Tạ Kiến Vi nheo mắt lại, nói: "Giấc mơ này là do mi tạo ra."

Nó tán thưởng: "Anh không hổ là người khai thác."

Người khai thác? Nghe thấy ba chữ kia, Tạ Kiến Vi bỗng hơi mờ mịt.

Nhưng Nó lại không nói thêm nữa, chỉ cười: "Sao anh nhận ra đây không phải là giấc mơ của Lục Ly?"

Tạ Kiến Vi nói: "Nhiều sơ hở lắm."

Nó tò mò hỏi: "Có sơ hở gì sao? Sau khi hai người thổ lộ tình cảm, Lục Ly coi anh thành người tốt nhất trên thế giới này, có chỗ nào không đúng? Anh có một gia đình độc ác như vậy, hắn cho anh một người anh trai có gì sai?"

Tạ Kiến Vi lười giải thích cho Nó, anh chỉ nghĩ trong đầu —— nếu đây không phải là giấc mơ của Lục Ly, vậy nghĩa là nhân cách cuối cùng của Lục Ly đã được trấn an, không phải được trấn an trong mơ, mà ở ngoài hiện thực.

Sau khi bọn họ thổ lộ với nhau, Lục Ly đã chọn dung hợp, vậy nên nhân cách trong người Lục Ly đã ngủ say, giấc mơ này hoàn toàn không phải của hắn.

Nếu Lục Ly đã ngủ say, Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn về phía Nó, đôi mắt đen tuyền mang theo sát ý.

Nó nhạy bén phát hiện ra, cười nói: "Anh thật sự rất lợi hại, bảo sao bị coi là mối uy hiếp."

Tạ Kiến Vi: "Mi không nên đụng vào anh ấy."

Anh ấy ở đấy hiển nhiên là Lục Ly, Nó lại cười khổ: "Tôi cũng đâu muốn đụng vào hắn, việc này hoàn toàn là ngoài ý muốn."

Tạ Kiến Vi không muốn nói chuyện vô nghĩa với Nó, mà Nó cũng rất nhạy bén, không dài dòng nữa, vào thẳng chủ đề chính: "Anh thật sự cảm thấy mình có thể giết tôi sao?"

Tạ Kiến Vi: "Thử là biết."

Nó nói: "Không để ý đến mạng sống của Lục Ly à?"

Tạ Kiến Vi đáp lời: "Mi không đe dọa được ta."

Nó lại bảo: "Mặc kệ anh tin hay không, nhưng tôi không phải đơn giản chỉ bám vào tinh thần của Lục Ly, mà đang cộng sinh với hắn."

Tim Tạ Kiến Vi đập mạnh, nhưng mặt vẫn không đổi sắc: "Mi đã chết vài lần, mà chưa có nhân cách nào của Lục Ly biến mất."

Nó nói: "Thật sự tôi đã chết rồi sao?"

Thật ra đây cũng là chuyện Tạ Kiến Vi vẫn luôn lo lắng.

Có tám giấc mơ, nhưng không phải lần nào Nó cũng đều xuất hiện.

Vài giấc mơ trước, bởi vì không biết có Nó tồn tại, nên cũng không biết phải giết chết Nó.

Vốn Tạ Kiến Vi còn tưởng rằng giấc mơ cuối cùng sẽ có nhiều Nó, nhưng không...

Một nhân cách của Lục Ly sẽ có một Nó gắn liền, vậy những Nó khác đã đi đâu?

Khả năng lớn nhất chỉ có thể là Nó có thể tự do dung hợp vào phân tách.

Nó nói: "Anh cũng biết, chỉ cần một nhân cách của Lục Ly biến mất, tinh thần của hắn sẽ bị phá vỡ, sau đó sẽ chết."

Tạ Kiến Vi không đợi Nó nói xong đã lên tiếng: "Mi không phải nhân loại."

Nó khiếp sợ với trí tuệ của Tạ Kiến Vi, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Nhưng tôi cộng sinh với Lục Ly, nếu tôi thật sự đã bị anh giết chết, như vậy ngay từ lần đầu tiên sau khi anh giết tôi, tôi đã biến mất hoàn toàn."

Lời này của Nó có nghĩa là, Nó và Lục Ly là một, Lục Ly phân liệt thành nhiều nhân cách, Nó cũng sẽ chia tách thành nhiều cái Nó; nhân cách của Lục Ly mất đi một sẽ chết, Nó mất đi một cũng sẽ chết. Nhưng nó không chết, Nó còn sống, vậy nghĩa là ... Tạ Kiến Vi hoàn toàn không giết chết Nó trong những giấc mơ trước.

Nó tổng kết lại: "Anh hoàn toàn không giết chết tôi, chỉ đang giúp tôi cũng dung hợp thôi."

Tạ Kiến Vi nhìn Nó không chớp mắt.

Nó lại nói tiếp: "Anh có thể giết chết tôi, nhưng chỉ cần tôi chết, hắn cũng sẽ chết."

Tạ Kiến Vi không lên tiếng.

Nó khiêu khích: "Anh có thể thử xem, chỉ cần anh có thể buông tay."

Với cái giá này ắt hẳn Tạ Kiến Vi sẽ không dám mạo hiểm.

Qua nhiều "thế giới" như vậy, Nó hiểu rất rõ Tạ Kiến Vi yêu Lục Ly đến nhường nào.

Đừng nói là tới mạo hiểm tính mạng, cho dù khả năng Lục Ly bị thương nhỏ, anh cũng sẽ cố gắng tránh.

Tạ Kiến Vi trầm giọng, nói: "Rốt cuộc mi muốn làm gì?"

Nó nói: "Nói chuyện với người thông minh thật nhanh gọn."

Tạ Kiến Vi cười lạnh.

Nó tiếp tục nói: "Thật ra tôi không có hứng thú gì với Lục Ly cả, người tôi thật sự để ý là anh."

Tạ Kiến Vi nhướng mày: "Sao?"

Nó bảo: "Lục Ly là chuyện ngoài ý muốn thôi, tôi tưởng hắn là anh, ai ngờ không phải..."

Tạ Kiến Vi khẳng định: "Mi không phải vua Bách Chi."

Nó: "À, đó là cơ thể tạm thời của tôi."

Tư duy của Tạ Kiến Vi cực kỳ nhạy bén: "Mi tấn công dải Ngân Hà chỉ để tìm ta sao?"

Nó đáp lời: "Đúng, là vì muốn dụ anh ra."

"Vì sao?"

"Đương nhiên là để giết chết anh."

Tạ Kiến Vi lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Bởi vì Lục Ly quá mạnh, vậy nên mi cho rằng anh ấy là ta sao?"

Nó: "Đúng vậy, Chiến thần của Nhân loại, anh hùng ngăn sóng dữ, về mặt lý thuyết đây ắt hẳn là anh."

Tạ Kiến Vi nói: "Nhưng mi không giết anh ấy."

Nó: "..."

Dừng lại một lúc, nó mới nói tiếp: "Sau khi tiến vào tinh thần của hắn tôi mới phát hiện ra anh."

Tạ Kiến Vi khẽ cười, nói: "Tự mâu thuẫn."

Nó: "..."

Tạ Kiến Vi nhìn chằm chằm Nó: "Nếu mi coi Lục Ly thành là ta, lại muốn giết chết ta, như vậy sau khi mi xâm nhập vào tinh thần của anh ấy, nhất định sẽ muốn giết chết anh ấy, vậy sao lại thành cộng sinh với anh ấy?"

Nó: "..."

Tạ Kiến Vi lại hỏi: "Nếu đã là cộng sinh, không chỉ có chuyện là mi chết Lục Ly sẽ chết, mà cũng bao gồm cả việc Lục Ly chết mi cũng chết, phải không?"

Nó: "..."

Tạ Kiến Vi cười: "Xem ra cũng không hẳn là mi muốn giết chết ta."

Nó: "..."

"Nói đi, rốt cuộc mi muốn làm gì?"

Nó bực bội: "Thật muốn ăn bộ não của anh."

Tạ Kiến Vi cười cười.

Nó nhìn về phía Tạ Kiến Vi, nói: "Tôi muốn cộng sinh với anh."

Vốn tưởng Tạ Kiến Vi sẽ từ chối thẳng thừng, không ngờ tới anh vô cùng sảng khoái đáp: "Được."

Nó ngẩn ngơ: "Tôi muốn đi vào thế giới tinh thần của anh."

Tạ Kiến Vi nói: "Được, cần ta phối hợp làm gì không?"

Nó: "..."

Tạ Kiến Vi lại bảo: "Đừng mất thời gian nữa, biết đâu mấy giây sau ta lại hối hận."

Nó do dự: "Anh đang mưu toan làm trò gì vậy?"

Tạ Kiến Vi bất đắc dĩ nói: "Mi mới là kẻ làm trò chứ."

Nhưng Nó đâu có làm gì được anh!

Tạ Kiến Vi khẽ thở dài, nói: "Đừng dày vò Lục Ly nữa."

Những lời này của anh đã khiến Nó tỉnh táo lại, Nó lập tức nói: "Anh đúng là yêu hắn vô cùng nhỉ!"

Tạ Kiến Vi không phủ định: "Đúng vậy, tôi rất yêu anh ấy."

Nó nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy chuyện này cũng không có gì xấu.

Tạ Kiến Vi yêu Lục Ly, Lục Ly sắp bị Nó giết chết, Tạ Kiến Vi muốn xả thân, hy sinh chính mình vì người yêu, cũng rất hợp lý!

Nó lại đe dọa: "Anh đừng nghĩ mình có thể làm gì, nếu anh và tôi đã cộng sinh, tôi chết anh cũng sẽ chết."

Tạ Kiến Vi nói: "Ta biết."

Nó lại bảo: "Lục Ly chắc chắn sẽ bảo vệ cho anh."

Tạ Kiến Vi nói: "Đúng vậy, chẳng phải cũng sẽ gián tiếp bảo vệ cho mi sao."

Nó nhớ lại khả năng của Lục Ly, cảm thấy cũng có giá trị ngang tờ bảo hiểm, vì thế tiếp lời: "Anh nên quý trọng tính mạng của mình chứ? Có một người yêu anh đến vây."

Tạ Kiến Vi nở nụ cười: "Đúng vậy, ta chắc chắn sẽ tiếp tục sống tốt."

Nó nghĩ đi nghĩ lại đều chưa nhìn ra vấn đề ở đâu, nếu không nhìn ra chắc hẳn là chưa có vấn đề gì, điều quan trọng nhất là Nó cộng sinh với Tạ Kiến Vi, thật sự sống cùng chết cùng, Tạ Kiến Vi không dám mạo hiểm đặt cược tính mạng Lục Ly, cũng tương tự, Lục Ly nhất định sẽ bảo vệ Tạ Kiến Vi.

Tình yêu của hai người này còn bền chắc hơn trời bể, chắc chắn sẽ không để cho đối phương phải gặp nguy hiểm.

Như thế Nó chắc chắn sẽ an toàn.

Hơn thế nữa, cũng đã đến lúc Nó rời khỏi Lục Ly, vướng mắc của Lục Ly đã gần như được giải quyết xong, nếu Nó cứ tiếp tục...

"Vậy được," Nó nói, "Tôi sẽ rời khỏi Lục Ly."

Tạ Kiến Vi khẽ cười: "Ừ."

Nó có cách để thâm nhập vào tinh thần người khác, mà cách này Tạ Kiến Vi lại không rõ, vậy nên không có cách nào để giết chết Nó ngay lúc Nó rời khỏi Lục Ly, chỉ đành tiếp nhận Nó.

Trong lúc hai bên cộng sinh, Tạ Kiến Vi thấy được một đoạn hồi ức.

Nhân vật chính trong đoạn hồi ức là Lục Ly, hắn ở tại Địa Cầu cổ đại, là một đứa bé đáng thương bị vứt bỏ, từ khi còn bé đã phải chịu đựng sự ngược đãi và lạnh nhạt của người đời, nhưng hắn vẫn quật cường sống tiếp, không ai chăm sóc, sống tại nơi dơ bẩn kia đến năm mười tuổi, sau đó hắn được một người đàn ông nhận nuôi, người đàn ông nuôi hắn lớn, cho hắn một cuộc sống mới, cũng hết lòng vì hắn, tình nguyện vì hắn làm tất cả mọi thứ ...

Tạ Kiến Vi nhìn hết, từ tốn hỏi một câu: "Đây là gì?"

Nó nói: "À, đây là cuộc sống thật sự của Lục Ly."

Tạ Kiến Vi giễu cợt: "Chúng ta gặp được nhau, đó mới là cuộc sống thật sự."

Nó nói: "Đây mới là thật."

Tạ Kiến Vi nói: "Ừ, ta tin mà."

Nó: "..." Anh hoàn toàn không tin một chút nào thì có!

Tạ Kiến Vi không thèm để ý đến Nó nữa.

Sau khi ra khỏi giấc mơ, Lục Ly vẫn đang ngủ.

Nhan Kha vẫn luôn dõi theo toàn bộ quá trình, vậy nên khi biết Tạ Kiến Vi phải đối mặt với Nó, anh không hề lên tiếng, do đó, Nó hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của Nhan Kha.

Nhan Kha thấy Tạ Kiến Vi tỉnh lại, cơ trí hỏi: "Boss, sao rồi?" Đúng điệu ta đây hoàn toàn không biết trong giấc mơ xảy ra những gì.

Tạ Kiến Vi nói: "Nhân cách cuối cùng đã được trấn an."

Quý ngài Nhan Kha thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Kiến Vi làm bộ kể lại toàn bộ sự việc về Nó một lần, cũng biết Nhan Kha đang giả bộ như lần đầu nghe thấy.

Tạ Kiến Vi nói: "Mọi việc còn lại giao cho cậu, nhanh giúp anh ấy hợp nhất nhân cách đi."

Nhan Kha cúi mình: "Được!"

Tạ Kiến Vi bóp trán: "Tôi đi nghỉ một lát."

Nhan Kha vội vàng bảo: "Cứ yên tâm để đó cho tôi."

Tạ Kiến Vi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, chắc hẳn có liên quan tới Nó.

Anh trước tiên trở về phủ Nguyên soái, nằm lên giường ngủ một giấc, sau đó Nó khiến anh gặp một cơn ác mộng, quay trở lại phủ nhà họ Tạ.

Đầu óc Nó không thông minh lắm, nhưng việc nắm giữ nhược điểm trong lòng người lại rất giỏi. Cơn ác mộng này thật sự quá tồi tệ.

Về phần Nhan Kha, anh quả thật cũng rất căng thẳng, vội vội vàng vàng giúp ngài Nguyên soái dung hợp nhân cách.

Không bao lâu sau, Lục Ly liền tỉnh lại.

Hắn ngơ ngác một lát rồi hỏi Nhan Kha: "Thành công rồi sao?"

Nhan Kha thở phào, nói: "Đã không còn vấn đề gì nữa!"

Lục Ly hỏi: "A Vi đâu?"

Lúc này, Nhan Kha mới vội vàng kể lại chuyện bắt Nó và chuyện Nó cộng sinh với Tạ Kiến Vi.

Lục Ly vừa nghe xong, bật người đứng dậy: "Làm liều!"

Nhan Kha nói: "Boss, ngài đừng nóng, ngài Quân sư đã có tính toán rồi."

Từ lúc còn ở trong mơ, khi chưa dung hợp với Nó, Tạ Kiến Vi đã dặn dò mọi chuyện với Nhan Kha.

"Ngài Quân sư có nói mục đích của Nó là muốn cướp đoạt tinh thần, nhưng Nó lại không thể trực tiếp chiếm lấy, chỉ có thể thông qua các vướng mắc rồi từ từ kích động sự phân liệt, sau đó chậm rãi xâm chiếm..."

Lục Ly liền hỏi: "Vậy sao không để Nó ở lại trong tinh thần của tôi?"

Nhan Kha trả lời: "Như vậy nhân cách của Ngài sẽ không thể hợp nhất được."

Lục Ly rất băn khoăn: "Nếu Nó xâm nhập tinh thần của A Vi, vậy chẳng phải A Vi cũng sẽ gặp nguy hiểm à?"

Nhan Kha không cho là như vậy: "Không hẳn, hiện giờ ngài Quân sư đã có sự đề phòng từ trước, khả năng chống cự lớn hơn, nếu chúng ta giúp đỡ ngài ấy, nhất định ngài ấy có thể đối kháng cùng Nó."

Lục Ly hiểu ra: "Anh định để tôi tiến vào thế giới tinh thần của A Vi sao?"

Nhan Kha nói: "Đúng vậy, ngoại trừ ngài, không ai có thể tháo gỡ vướng mắc của ngài Quân sư, một khi đã giải quyết được vướng mắc của ngài ấy, Nó sẽ không thể làm gì nữa!"

Lục Ly nhắm mắt: "Tôi hiểu rồi."

Nhan Kha nói: "Chúng ta không nên để mất thời gian, nhất định Nó đã ra tay làm chuyện xấu, không thể để cho ngài Quân sư bị mê hoặc."

"Ừ." Lục Ly đứng dậy, nói, "Tôi dẫn em ấy sang đây."

Nhan Kha nói: "Chúng ta cứ sang thẳng phủ Nguyên soái, như vậy sẽ tránh đánh rắn động cỏ."

Lục Ly nói: "Được."

Bọn họ trở về phủ Nguyên soái, Tạ Kiến Vi đã ngủ trên giường.

Lục Ly đi tới, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.

Hắn hiện giờ hoàn toàn tin Tạ Kiến Vi yêu hắn, không có bất kỳ một chút nghi ngờ nào.

Anh yêu hắn, yêu hắn hơn cả trong tưởng tượng của hắn, đây là chuyện hạnh phúc tới nhường nào.

Nhưng ngay sau đó, Lục Ly lại có chút buồn phiền, hắn luôn thề trong lòng phải bảo vệ anh, ngờ đâu, đến cuối cùng, vẫn để anh phải bảo vệ hắn.

Nhưng không sao ... Lục Ly hôn Tạ Kiến Vi, hắn chắc chắn sẽ không để anh gặp bất kỳ chuyện không may nào.

Cùng lắm thì hắn sẽ bắt Nó về lại tinh thần của mình, hắn biết Nó muốn gì.

Đã qua nhiều giấc mơ như thế, Lục Ly đến giờ mới có cơ hội tiến vào trong cơn mộng của Tạ Kiến Vi, khỏi phải nói, rất là mới lạ.

Nhan Kha nói: "Boss, ngài chuẩn bị ổn rồi chứ?"

Lục Ly nói: "Bắt đầu đi."

Sau cơn choáng váng ngắn ngủi, Lục Ly mở mắt ra.

Hắn đang ở trong phủ Nguyên soái, ở trong phòng của mình, đầu vẫn đang kết nối với máy tính điện quang, bên trong truyền tới rất nhiều thông tin cần hắn phê duyệt.

Bởi vì quá chân thật, Lục Ly hơi không rõ mình đã đi vào giấc mộng hay chưa.

Cũng may, Nhan Kha cẩn thận lên tiếng: "Boss, đây đã là giấc mơ của ngài Quân sư rồi."

"Ừ." Lục Ly còn chưa quen với việc có người nói chuyện trong đầu mình.

Hắn thành thạo xử lý công việc, một lát sau, hắn đột ngột hỏi: "Trong khi tôi mơ, anh vẫn luôn ở đó à?"

Nhan Kha: "..."

Quanh người Lục Ly tỏa ra hơi lạnh.

Nhan Kha sắp khóc tới nơi, vội vàng nói: "Boss! Tôi chưa nhìn chưa nghe thấy bất kỳ thứ gì cả."

Lục Ly: "Ha ha."

Nhan Kha nói: "Thật sự không biết thật, lúc hai người làm cái kia... tôi sẽ ngắt đường truyền ngay, tôi thật sự có thể ngắt, thật sự ngắt đấy."

Lục Ly nghĩ một lúc, cảm thấy chắc hẳn không sao, tuy hắn không còn nhớ rõ đã xảy ra những gì trong mơ, nhưng một số đoạn hình ảnh đứt quãng đều cho thấy hắn và Tạ Kiến Vi rất nồng thắm, Tạ Kiến Vi không thể để người khác vây xem bọn họ, chắc chắn Nhan Kha thật sự có thể ngắt đường truyền.

Không tán chuyện linh tinh với anh nữa, Lục Ly nhanh tay gác công việc tạm thời sang một bên, hắn muốn đi tìm Tạ Kiến Vi, xem thử rốt cuộc đang có chuyện gì trong giấc mơ này.

Thật ra trước khi xâm nhập, Lục Ly đã cho rằng mình sẽ thấy Tạ Kiến Vi lúc nhỏ, sẽ thấy nhà họ Tạ, không ngờ lại là phủ Nguyên soái.

Còn điều gì làm Tạ Kiến Vi vướng mắc hơn cả những chuyện xảy ra thời niên thiếu đây?

Lục Ly không biết.

Sau khi giả quyết công việc xong, hắn đứng dậy ra khỏi phòng sách, chắc hẳn lúc này Tạ Kiến Vi đang ở vườn hoa trước phủ...

Hắn lập tức đi tới, xuyên qua rặng hoa Thanh Uyên, hắn tìm được bóng dáng của Tạ Kiến Vi.

Lục Ly rảo bước nhanh hơn, tức khắc liền tới gần, hắn nhìn thấy người bên cạnh Tạ Kiến Vi.

... Là hai người.

Lục Ly vội vàng dừng chân.

Giọng nói bắt tai của Tạ Kiến Vi chứa đầy vẻ bất đắc dĩ: "Đừng có cãi nhau, rõ ràng các anh đều là một người, tranh cướp làm gì chứ?"

Lục Ly mắt mở trừng trừng nhìn hai người giống mình y như đúc kia, tâm trạng rối bời.

Điều khiến Tạ Kiến Vi vướng mắc nhất vậy mà lại là hắn sau khi phân liệt.

So với nhà họ Tạ độc ác, Tạ Kiến Vi thậm chí còn sợ việc hắn phân liệt thành nhiều người hơn sao?

Chương 80: Bốn Lục Ly một sân khấu

Edit: Mimi

*****

Sinh hoạt của Tạ Kiến Vi rất có quy luật, chỉ cần không phải tối qua quá mệt thì hôm sau anh luôn thức dậy khi trời tờ mờ sáng. Chạy bộ xong anh sẽ ăn điểm tâm, đọc một tờ Nhật báo Chính trị, đến trưa sẽ tìm Lục Ly để hỏi hắn có về ăn cơm không.

Nếu hắn nói có về, anh sẽ chờ hắn cùng ăn, còn không anh sẽ tự mình dùng bữa. Sau khi ăn xong, anh sẽ đi dạo vài vòng để hỗ trợ tiêu hóa rồi mới về ngủ trưa. Buổi chiều thức dậy, anh thường ra vườn chơi trong chốc lát.

Hoa Thanh Uyên trong vườn là một loại thực vật nhân tạo, được tổ hợp từ gen của hai loài hoa đặc biệt trên hành tinh Thoroli và hành tinh MarkIt. Hoa Thanh Uyên vô cùng xinh đẹp, hệt như những chùm đom đóm màu xanh nhạt, lập lòe mộng ảo giữa ban ngày.

Hoa Thanh Uyên không chỉ đẹp, mà còn có khả năng tẩy rửa thân thể rất thần kỳ.

Chất khí nó tỏa ra có thể thẩm thấu vào lỗ chân lông trên da người, dung nhập vào mạch máu giúp cải thiện hệ tuần hoàn, xâm lấn hệ thần kinh cũng có tác dụng an thần rất mạnh.

Vì khả năng dưỡng sinh đặc biệt ấy, nên hoa Thanh Uyên có giá trị rất cao. Thả tầm mắt ra khắp dải Ngân Hà, vườn Thanh Uyên lớn nhất nằm ngay trong phủ Nguyên soái.

Tạ Kiến Vi rất thích hoa Thanh Uyên. Mà lúc trước Lục Ly lại cực ghét đám hoa xanh này – Đến hắn cũng không thể nhìn thấy Quân sư của mình mỗi nơi mỗi lúc mỗi ngày, thế mà đám thực vật đáng ghét kia lại vây quanh anh suốt được.

Hiện giờ,Tạ Kiến Vi đang nói chuyện với hai "Lục Ly": "Cùng ăn cơm không tốt hay sao? Cần gì phải tách ra?"

Thì ra bọn họ đang tranh luận chuyện bữa tối.

Một Lục Ly nói: "Anh chỉ muốn ăn cơm cùng với em."

Một Lục Ly khác cười khẽ: "Đúng vậy, người không phận sự mời đi chỗ khác."

"Ai không phận sự kẻ đó tự biết."

"Cậu có phận sự à, vậy tới văn phòng giải quyết đi, đứng đây làm gì?"

"Cậu tưởng tôi là thằng ngốc số 3 à?"

Chẳng hiểu gì đã bị bản thân mắng là thằng ngốc, tâm tình Lục Ly rất tồi tệ. Dựa vào đâu mà hắn lại là số 3? Trong giấc mơ này hắn là chính chủ, hoàn toàn không phải Tuesday(*).

(*) Tuesday = tiểu tam

Tạ Kiến Vi rất sợ bọn họ cãi nhau to, nên mở lời hoà giải: "Hay là theo thứ tự nhé?"

Một Lục Ly nhanh miệng hơn: "Được, hôm nay A Vi là của tôi!"

Lục Ly còn lại hoàn toàn không phối hợp: "Dựa vào cái gì mà cậu được trước?"

Lục Ly kia cười lạnh một tiếng: "Thế dựa vào đâu mà cậu trước được?"

Tạ Kiến Vi bị kẹp ở giữa, nhìn hơi tội nghiệp, Lục Ly xịn không khỏi đau lòng.

Dù hắn không phân liệt thật, nhưng tưởng tượng một chút, nếu mỗi nhân cách có một cơ thể, sau đó ký ức không liền mạch với nhau, vậy thì chuyện tranh đến cướp đi đúng là sẽ có...

Hai Lục Ly cảm thấy cãi nhau không đủ để giải quyết bất mãn của bản thân, một người đề nghị: "Gặp trên sàn đấu, ai thắng người đó trước..."

Lục Ly này còn chưa nói dứt câu, Tạ Kiến Vi bỗng dưng mở miệng, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: "Không được."

Hai Lục Ly đều giật nảy mình.

Lục Ly xịn đứng ở đằng xa chỉ thấy tâm tình phức tạp. Tạ Kiến Vi sợ nhất là bọn hắn tự giết lẫn nhau, nói cho cùng, đối phương cũng chỉ lo cho an nguy của hắn mà thôi.

Tạ Kiến Vi quan tâm hắn, còn nhiều hơn hắn tưởng tượng.

Đùng là vừa ngọt, lại vừa chua.

Tạ Kiến Vi mềm giọng, dịu dàng nói: "Thế nào cũng được, nhưng không cho phép đánh nhau."

Hai Lục Ly đấu võ mồm càng hăng hơn, nhưng đều rất e dè Tạ Kiến Vi, đều không muốn làm anh nổi giận.

Tạ Kiến Vi đề nghị: "Vậy đi, lát nữa em sẽ hái một đóa Thanh Uyên, xem số cánh hoa là chẵn hay lẻ."

Hai Lục Ly đều không lên tiếng.

Tạ Kiến Vi đành hỏi: "Ai là số 1?"

Lục Ly bên trái nói: "Anh."

Tạ Kiến Vi lại bảo: "Nếu là số lẻ, hôm nay chúng ta sẽ ở bên nhau, nếu là số chẵn..."

Lục Ly bên phải giương môi: "Anh muốn số lẻ."

Lục Ly bên trái: "Dựa vào cái gì?"

Lục Ly bên phải: "Ở khu vực này hoa có số cánh lẻ nhiều hơn hoa có số cánh chẵn ba đóa."

Tạ Kiến Vi: "..."

"Phụt!" Nhan Kha xin thề là anh thật sự không dám cười, nhưng đúng là không thể nào nhịn đựơc.

Lục Ly xịn: "..."

Hoa Thanh Uyên vốn có kích thước rất nhỏ, khu vườn này lại rất rộng lớn, có ít nhất mấy trăm vạn đóa Thanh Uyên, khu vực bọn họ đang đứng cũng có ít nhất mấy vạn đóa, nhưng hai Lục Ly lại vì cái xác suất ba phần mấy vạn mà chẳng chịu buông tay.

Hắn nhỏ nhen như vậy à? Lục Ly đặt mình vào hoàn cảnh nhũng Lục Ly kia mà suy nghĩ, bỗng cảm thấy chắc chắn hắn cũng sẽ so đo. Chuyện liên quan đến Tạ Kiến Vi, đừng nói ba phần mấy vạn, dù là ba phần mấy ngàn vạn hắn cũng phải tính toán.

Tuy chỉ là một giấc mơ, nhưng cũng vô cùng chân thực.

Tạ Kiến Vi bất đắc dĩ nói: "Vậy lại thêm ba đóa có số cánh chẵn vào..." Như thế số lượng lập tức bằng nhau.

Lục Ly số 2 vẫn không chịu nhả: "Anh vẫn muốn số lẻ."

Giọng điệu của Lục Ly số 1 không tốt lắm: "Cậu chỉ thiếu nước tự quyết nữa thôi đấy."

Tạ Kiến Vi phiền muộn nói: "Hay thôi, để AI tính toán ngẫu nhiên có được không?" Đây là phương án công bằng nhất.

Hai Lục Ly miễn cưỡng đồng ý, nhưng Lục Ly xịn lại không đành lòng. Có thể vô lý như vậy hay không? Hắn vất vả làm việc, bọn họ được vây quanh Tạ Kiến Vi, thế mà còn thừa dịp hắn vắng mặt bắt đầu rút thăm. Sao hắn lại phải nằm ngoài cuộc?

Hơn nữa Lục Ly không cách nào tưởng tượng đêm nay Tạ Kiến Vi sẽ ngủ cùng người khác, dù người này có là chính hắn đi chăng nữa!

Bản thân hắn ở ngoài hiện thực cũng không được, chứ đừng nói đến là "hắn" giả ở trong mơ.

Lục Ly bước tới gần, ba người trong vườn đều phát hiện ra.

Hai mắt Tạ Kiến Vi sáng bừng lên: "Bận xong rồi à?"

Lục Ly tương đối hưởng thụ, bình tĩnh đáp: "Ừ."

Tạ Kiến Vi hỏi hắn: "Muốn uống trà không?

Lục Ly không nói chuyện, trực tiếp cầm tách trà hoa quả của Tạ Kiến Vi lên, chuẩn bị một hơi cạn sạch.

Tạ Kiến Vi vội vàng nói: "Trong này có ngâm vài lát táo..."

Cầm cái tách trên tay, Lục Ly nghe được rất rõ ràng, nhưng vẫn uống, sau đó mới nói với Tạ Kiến Vi: "Trà của em, thế nào cũng vẫn ngon."

Tạ Kiến Vi cười cười, trong mắt đều là mật ngọt.

Có một khoảng thời gian Lục Ly không nhìn thẳng vào mắt Tạ Kiến Vi, bởi vì Quân sư của hắn luôn điềm tĩnh, đôi con ngươi đen láy kia càng giống như "hai viên đá đen quý giá có thể nhìn thấu lòng người". Đôi mắt ấy quá đẹp, nhưng lại không để lộ quá nhiều cảm xúc.

Lục Ly không muốn thấy ánh mắt tương tự khi đối phương nhìn mình và nhìn những người khác, cho nên rất hiếm đối diện với anh.

Nhưng hiện giờ, hắn đã biết Tạ Kiến Vi yêu mình, cho nên càng nhìn sâu vào đáy mắt đối phương lại càng cảm thấy ngọt ngào dâng lên cuồn cuộn.

Tạ Kiến Vi chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, Tạ Kiến Vi chỉ yêu thương một mình hắn, còn có gì có thể khiến người ta vui vẻ hơn điều này không?

A, nhưng bây giờ có chút không vui, vì hắn biến thành mấy người, nên tình yêu của Tạ Kiến Vi cũng chia thành mấy nửa...

Khó chịu.

Mà khó chịu không riêng gì hắn, còn có hai Lục Ly khác nữa: số 3 không biết xấu hổ, dám uống hết trà của Tạ Kiến Vi!

Tạ Kiến Vi lấy một cái tách khác, rót trà ngon cho Lục Ly xong lại tự rót đầy tách cho mình.

Hai Lục Ly cũng rất muốn uống trà của Tạ Kiến Vi, nhưng vừa nghĩ tới Lục Ly số 3 đã uống, trong lòng bỗng như bị nhét một quả bóng.

Lục Ly số 2 chợt nảy ra ý tưởng, xuất chiêu lần nữa. Hắn đưa tách trà của mình cho Tạ Kiến Vi: "Nếm thử của anh xem nào."

Tạ Kiến Vi chớp chớp mắt.

Lục Ly số 2 nói: "Ngon lắm."

"Ừm," Tạ Kiến Vi liền uống một ngụm trà trong tách của hắn.

Uống xong, Tạ Kiến Vi cười cong con mắt: "Hơi đắng."

Không đợi Lục Ly số 2 hành động, Lục Ly xịn đã một tay kéo Tạ Kiến Vi qua, hôn lên môi anh.

Tạ Kiến Vi trợn to mắt, sâu trong con ngươi còn có một chút thẹn thùng, nhưng không từ chối, thậm chí là vô cùng chủ động, còn tham lam mà thưởng thức mùi táo nhàn nhạt trong khoang miệng đối phương.

Lục Ly số 2 lập tức nổ tung: "Buông em ấy ra!"

Lục Ly không dám hôn quá lâu, cũng không dám nghi ngờ giấc mơ của Tạ Kiến Vi. Đối phương vô cùng hiểu hắn, độ mô phỏng của đám Lục Ly ở chỗ này cực kỳ cao, đúng là Lục Ly không thể khẳng định mình sẽ không bị "bản thân" giết chết.

Nhưng bất kể thế nào cũng không thể cho bọn họ hôn được, cái thứ quái quỷ gì mà đòi bẫy Quân sư của hắn!

Lục Ly buông Tạ Kiến Vi ra, quay sang nói với số 2: "A Vi đắng miệng, cậu uống trà cũng đắng miệng, tôi đổi vị cho em ấy thì có gì sai?"

Cái gì cũng sai! Lục Ly số 2 đau gan.

Tạ Kiến Vi sợ nhất bọn họ đánh nhau, nên vội vàng nói: "Không uống trà nữa, một lát em sẽ bảo AI đưa bánh trái đến đây."

Ba Lục Ly trăm miệng một lời: "Không ăn."

Tạ Kiến Vi nói: "Không phải bánh táo..."

Ba Lục Ly đồng thanh một lần nữa: "Muốn ăn em."

Tạ Kiến Vi: "..."

Anh hắng giọng một cái, định nói tiếp thì mấy người đàn ông bên cạnh đã náo loạn cả lên.

"Bắt chước tôi làm gì!"

"Ai bắt chước cậu, tôi nói trước không phải sao?"

"Chắc chắn là tôi nhanh hơn."

"Ha ha, cậu nhanh, nếu nhanh thì đừng nói ra, dọa người lắm, đêm nay A Vi là của tôi."

Lục Ly xịn: "..." Nếu không phải hắn đang cố gắng kiềm chế, tám phần cũng sẽ làm loạn như hai tên "ngu xuẩn" kia.

Nhan Kha nghẹn đầy một bụng lời, nhưng một câu cũng chẳng dám nói.

Đây thật sự là ngài Nguyên soái của chúng tôi sao? Có phải bị OOC rồi không vậy! Nếu không phải OOC thì... OMG, chữa bệnh xong cái mạng nhỏ của mình có còn không!

Tạ Kiến Vi đành phải kéo đề tài trở lại: "Chúng ta đi rút thăm đi, phân chia thời gian một chút..." Cứ ở cùng một chỗ thật sự không được, mùi thuốc súng quá nồng, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.

Hai Lục Ly vẻ như nhớ tới chuyện gì, đồng thanh nói: "Nhanh bắt đầu đi!"

Lục Ly số 3 đang buồn bực vì không hiểu sao bọn họ lại tích cực thế thì phía sau chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp: "A Vi, em bất công quá, chỉ vì anh đi vắng mà em nỡ quên mất anh sao?"

Lại thêm một Lục Ly nữa!

Tạ Kiến Vi vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, nói: "Trở về nhanh thế à?"

Bong bóng dấm chua trong giọng nói của Lục Ly số 4 đã sắp sửa bay ngập bầu trời: "Có phải tối nay anh không nên trở về?"

Cuối cùng thì Lục Ly xịn cũng biết vì sao hai "hắn" khác lại hăng hái thế, thì ra là còn người thứ tư. Ba người rút thăm vẫn tốt hơn bốn người cùng rút, có thể bớt một người tất nhiên là phải tranh thủ thật nhanh.

Đáng tiếc Lục Ly số 4 rất tinh ranh, nhận thấy sự tình không đơn giản, lập tức "ù té" khỏi một hành tinh khác để chạy về.

Số 1 và số 2 bới móc hành động của hắn: "Chuyện hành tinh Iceland đã giải quyết chưa?"

Số 4 liếc bọn họ một cái: "Nếu lo, các cậu tự tới xem đi."

Ai thèm đi chứ? Hành trình nhanh nhất cũng tốn bốn tiếng đồng hồ, đi một chuyến trở về dưa chuột cũng không còn nóng nữa.

Số 1, số 2 không nói năng gì nữa. Số 4 cũng không phải đèn cạn dầu, hắn nhìn về phía Tạ Kiến Vi, dịu dàng hỏi: "Có thể cho anh một cái ôm không?"

Đây là thói quen của Lục Ly, mỗi lần đi hành tinh khác trở về, hắn đều ôm hôn Tạ Kiến Vi một cái.

— Đó cũng là nguyên nhân chính khiến số 4 đồng ý ra ngoài làm việc.

Tạ Kiến Vi lập tức nhào vào lòng hắn, để hắn ôm không nói, còn hôn lên má hắn một cái thật kêu.

Mắt thấy số 4 muốn được một bước lại muốn nhích thêm một thước, Lục Ly không nhịn được nữa, mở miệng nói: "Rút thăm đi."

Số 4 vốn muốn còn hôn môi Tạ Kiến Vi, nhưng Lục Ly đã nói vậy, hắn cảm thấy không nên vì nhỏ mất lớn, vì thế nhanh chóng bảo: "Quy tắc thế nào?"

Tạ Kiến Vi giải thích: "Bốn con số, ra số nào thì là lượt của người ấy."

"Xong rồi sao?"

Tạ Kiến Vi nói: "Tiếp tục quay số thôi."

Nói cách khác: một – hai – ba – bốn, nếu số một được chọn trong lượt đầu, vậy thì hai ba bốn sẽ tiếp tục quay số, cứ thế cho đến khi chỉ còn lại một số cuối cùng.

Đây xem như phương án công bằng nhất, nếu bọn hắn còn không đồng ý, rất có thể Tạ Kiến Vi sẽ cáu lên, vì thế cả bốn đều thỏa hiệp, đồng ý rút thăm.

Nhan Kha vô cùng căng thẳng. Tuy ngài Nguyên soái trông rất bình tĩnh, nhưng ngộ nhỡ lần quay số đầu tiên không trúng hắn thì sao? Ngài Nguyên soái sẽ không phá tan giấc mơ này thật chứ?

Vì lo cho Quân sư, có lẽ hắn sẽ nhẫn nhịn, nhưng hắn thật sự có thể... trừng mắt nhìn Quân sư và một "hắn" khác ABC XYZ sao?

Nhan Kha bỗng cảm thấy, dường như tất cả hoa Thanh Uyên trong khu vườn này đã bay lên đầu ngài Nguyên soái, màu xanh lá kia cứ phải gọi là kiêu ngạo oai hùng...

Trận rút thăm diễn ra trong căng thẳng, bảo năm giây dài tựa một năm cũng chẳng ngoa.

Kết quả thật đáng mừng, đầu tiên là số 3, kế tiếp là số 4, số 1, số 2.

Số 2 bị quay ra sau cùng có thể nói là tức đến nổ thành pháo hoa.

Số 1 quay ra trong lượt ba cũng vọt lên giữa không trung làm bạn với hắn.

Số 4 bắt được hạng hai cũng chẳng vui vẻ bao nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammie