Phần 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CÁC NGUYÊN SOÁI ĐỒNG LOẠT ĐÒI LY HÔN

Chương 101: Nghe nói cậu muốn chạy (5): Đổi chỗ khác tiếp tục...

Edit: DLinh

*****

Cái gì gọi là bắt gian tại trận? Tạ Kiến Vi của lúc này đây chính là y sách giáo khoa viết ra, hay là kiểu mẫu điển hình.

Nhưng điều quan trọng là anh thật sự không làm chuyện gì xấu!

Chỉ có điều...

Lục Ly hỏi anh: "Em đang làm gì?"

Tạ Kiến Vi: "..."

"Gửi thư sao?"

Tạ Kiến Vi: "..."

Lục Ly: "Cho chị em à?"

Tạ Kiến Vi: "..."

Lục Ly nở nụ cười: "Mấy ngày nay ngoan như vậy, chính là đang đợi lúc này sao?"

Tạ Kiến Vi: nói gì? Còn có thể nói gì được?

Anh thật sự gửi thư cho chị mình, nhưng để xóa dấu vết, anh xóa đã bỏ hoàn toàn sạch sẽ, mà hòm thư anh sử dụng là cơ mật của Chính phủ, thư bên trong mang tính tức thời, xóa ngay sau khi gửi, hoàn toàn không hề lưu trữ.

Anh nói với Lục Ly: "Đừng nghĩ nhiều, em chỉ báo bình an với người nhà thôi." Hắn sẽ tin sao? Tin thì đã không phải đại Ly nhà anh.

Tạ Kiến Vi tội nghiệp nhìn về phía Lục Ly.

Lục Ly chỉ thêm chắc chắn rằng anh đã gây án, vì thế lòng càng đau như dao cắt.

Mắt thấy nhiệt độ không khí càng lúc càng thấp, Gạo không khỏi có chút lo lắng: "Này, Lục Ly sẽ không đánh vợ đâu nhỉ?"

Tạ Kiến Vi: "Phí công mi ở trong đầu anh ấy nhiều năm như vậy."

Gạo hắng hắng họng: "Anh ta xấu lắm, không chịu giao lưu với tôi, còn muốn giết chết tôi, ngăn cách tôi vô cùng triệt để."

Tạ Kiến Vi cười nhẹ: "Như vậy xem ra ta vẫn còn đối tốt với mi."

Gạo: "..."

Nó im lặng một hồi, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cứ coi như tôi chưa nói gì cả, ông xã nhà anh đặc biệt tốt, đặc biệt lớn, ngài Nguyên soái đệ nhất thiên hạ, xưa không ai bằng sau không ai so, đẹp trai biết nấu ăn còn hiểu lãng mạn và yêu chiều vợ, quả thực là trong dải Ngân Hà... à không, là ông chồng tốt nhất cả vũ trụ!"

Sắc mặt Tạ Kiến Vi dễ coi hơn chút, sau đó anh dứt khoát "giam" Gạo lại.

Gạo vã đầy mồ hôi lạnh, thầm nhủ: may mắn ông đây thông minh! Bằng không sẽ thực sự trở thành hạt gạo!

Lục Ly đương nhiên sẽ không đánh vợ, trên thực tế hắn vừa thấy vợ phải chịu chút xíu tủi thân, lòng đã đau như cắt rồi, chỉ muốn dỗ dành anh thật tốt, ngoại trừ để anh đi ra thì chuyện gì cũng có thể nghe theo anh.

Đáng tiếc, cái gì Tạ Kiến Vi cũng không muốn, chỉ mong có thể rời đi.

Lòng Lục Ly trùng càng thêm trùng, hắn nhớ lại buổi sáng sớm bốn năm trước: căn phòng trống rỗng, cả đảo nhỏ hoang vắng không một bóng người, hắn đứng bên biển rộng dưới bầu trời xanh, mà chẳng khác nào đứng giữa một phần mộ lạnh giá.

Tạ Kiến Vi không từ mà biệt khiến hắn chịu đựng nỗi đau khó diễn tả bằng lời.

Nửa năm trôi vẫn qua hắn chưa thể thoát ra khỏi bóng ma ấy, sau đó... là nhờ em họ của hắn tìm được hắn, nói với hắn một câu thế này: "Chạy hòa thượng chứ không chạy được miếu, nhà anh ấy ở đây, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ trở về."

Điều đó giúp cho Lục Ly giữ vững tinh thần, hắn vì chờ anh trở về, vì để anh trở về rồi không cách nào rời đi nữa mà chuẩn bị tất cả, vậy nên...

Lục Ly dịu dàng cười với Tạ Kiến Vi: "Yên tâm, cho dù là Tạ Kiến Hoan cũng đừng hòng dẫn được em đi."

Nói xong lời này hắn liền hôn lên môi Tạ Kiến Vi. Hắn hôn thô bạo lại ra sức, lưỡi tiến vào trong khoang miệng anh dường như không phải để khơi gợi tình thú, mà như mưa lớn cuốn trôi tất cả, âm u nặng nề, ẩn chứa sự kìm nén cùng nóng nảy, dùng nỗi tuyệt vọng để công khai bày tỏ ham muốn độc chiếm của mình.

Tạ Kiến Vi bỗng đau lòng đến khó nói nên lời, anh nói khe khẽ: "Em không đi, A Ly, em sẽ không đi."

Giọng Lục Ly rất bình tĩnh: "Lại lừa anh nữa rồi."

Tạ Kiến Vi nói: "Thật sự sẽ không đi, em chỉ nhắn tin báo bình an cho chị, không gặp em lâu như thế, nhất định chị ấy sẽ lo, em ..."

Lục Ly ngắt lời anh: "Đừng nói nữa, anh sẽ không cho chị ta thêm chút thời gian nào."

Lúc này Tạ Kiến Vi mới hiểu ra, hình như mình lại "chữa lợn lành thành lợn què" rồi.

Chắc hẳn Lục Ly đang cho rằng những lời anh vừa nói là để kéo dài thời gian...

Mạch não của Lục Ly hẳn là như thế này:

Tạ Kiến Vi đã mật báo cho chị gái, Tạ Kiến Hoan muốn chạy tới nhất định cần thời gian, anh khiến Lục Ly bình tĩnh lại, không chuyển đi nữa, như vậy Tạ Kiến Hoan có thể tìm đến. Song, hiển nhiên Lục Ly đã đoán ra được, thế nên hắn sẽ không để cho bọn anh có "cơ hội" này.

Nhưng vấn đề là... làm gì có cơ hội nào ở đây!

Tạ Kiến Vi còn đang rất lưu luyến nơi này, biệt thự trong núi thật tuyệt, lá phong còn đang đến mùa, hiện giờ mà rời đi sẽ không được ngắm nhìn cảnh đẹp nữa.

Mặt khác, cơ bản sẽ không có ai tới quấy rầy bọn họ, cần gì phải phí bao nhiêu công sức vất vả chuyển nhà?

Thôi thôi, dọn thì cứ dọn đi, vui vẻ là được rồi.

Hành động của Lục Ly rất quyết đoán, lúc nói chuyện đã sắp xếp trực thăng ổn thỏa, hắn không cầm theo gì chỉ dẫn Tạ Kiến Vi cùng lên máy bay.

Tạ Kiến Vi vốn định thu xếp một ít quần áo, nhưng có lẽ hiện giờ anh làm gì cũng đều khiến Lục Ly cảm thấy anh đang câu kéo thời gian, vì thế liền ngoan ngoãn đi theo hắn, cực kỳ nghe lời.

Lục Ly dẫn theo anh lên máy bay. Sau khi cất cánh, Tạ Kiến Vi nhìn từ trên xuống, trong lòng lộ vẻ nuối tiếc: nơi tốt như vậy, rất nhiều cây phong đỏ đẹp mắt, đáng tiếc...

Lục Ly vẫn luôn dõi theo anh, hiển nhiên thấy được vẻ mặt của anh: sầu hận, tiếc nuối. Là bởi vì khó thể chấp nhận khi không có cách nào trốn thoát sao? Hắn ra sức nắm tay Tạ Kiến Vi, dùng lực tay cứng như sắt của mình hòng giam cầm anh.

Bất cứ lúc nào, Lục Ly đều có thể tự ngược tới đau tim, bản lĩnh này không phải ai cũng có.

Nhưng mà vừa tự ngược, hắn lại vẫn luôn quan tâm tới người bên cạnh.

Hiện tại đã sáu giờ chiều, Tạ Kiến Vi hơi đói, vừa tự nghĩ như vậy, Lục Ly đã lấy ra một chiếc hộp tiện lợi đưa tới trước mặt Tạ Kiến Vi.

Tạ Kiến Vi: "..."

Lục Ly không nhìn anh cũng chẳng nói một lời nào, chỉ hướng mắt ngoài cửa sổ, giống như bên ngoài trời xanh có gì đó đặc biệt rất đáng để ngắm nhìn chăm chú.

Tạ Kiến Vi nhìn góc mặt nghiêng của hắn, trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt ngào, thật muốn hôn hắn một cái...

Đã tức tới như vậy, mà vẫn còn nghĩ tới bụng anh.

Đại Ly nhà anh sao lại đáng yêu như vậy!

Mặc dù nhiều tật xấu không đổi được, nhưng ... hắn thật sự rất yêu anh, yêu tới mức không có giới hạn, không còn nguyên tắc.

Tạ Kiến Vi cong khóe miệng, mở hộp tiện lợi ra, mới liếc mắt nhìn một cái mà trái tim đã đập rộn ràng.

Khi mười tám tuổi, Lục Ly đã làm vô số bữa sáng cho anh, nhưng với Tạ Kiến Vi của hiện tại đó chỉ là một đoạn ký ức, chưa từng được ăn thật sự.

Mà lúc này... anh cuối cùng cũng có thể nếm được hương vị món ăn của thời khắc đó.

Ký ức tràn đầy sự ngây ngô và tình yêu đơn thuần mà say đắm, tươi đẹp như tia nắng mặt trời đầu sớm mùa xuân.

Tạ Kiến Vi định lấy đôi đũa, nhưng tay trái lại đang bị đại Ly nắm, tay phải anh bận cầm cái hộp, không có tay trái thật sự không thể ăn cơm.

Anh nói nhỏ với Lục Ly: "A Ly... Tay của em..."

Lục Ly rốt cục nhìn về phía anh, hắn đương nhiên hiểu được anh có ý gì, lúc này đã trên trực thăng, có thế nào anh cũng không chạy thoát được, cơ bản không cần nắm mãi như vậy.

Nhưng ... Hắn không muốn buông ra.

Tạ Kiến Vi hé miệng cười cười, thấp giọng nói: "Anh đút cho em được không?" Nếu không buông ra, vậy đành phải dùng cái tay đang rảnh của Lục Ly một chút.

Lục Ly giật mình.

Tạ Kiến Vi hình như hơi xấu hổ, anh buông mắt xuống, trên mặt ửng đỏ như ánh dương lúc ráng chiều, đẹp tới mức ai nhìn cũng khó mà rời mắt.

Anh gọi hắn: "A Ly?"

Lục Ly giật mình, hắn cầm lấy đôi đũa hỏi anh: "Muốn ăn cái gì?"

Tạ Kiến Vi chỉ vào miếng nhỏ trông như bạch tuộc: "Đây."

Lục Ly gắp một miếng đưa tới miệng anh, Tạ Kiến Vi vội vàng nghiêng tới há miệng ăn.

Miếng nhỏ kia thật ra không nhỏ, Tạ Kiến Vi ăn ngay vào miệng, nhai đến phồng cả má, khiến cho phần da mịn màng bên mặt lồi lên thành một cục tròn vo, đáng yêu khó mà nói thành lời.

Điều quan trong hơn là vẻ mặt và ánh mắt của anh, giống như ăn được món ngon không gì sánh được, toàn bộ đều là sự thỏa mãn và sung sướng.

Ký ức khi xưa hiện lên trong đầu, Lục Ly lập tức thấy lòng mình vừa ngọt vừa chát.

Tạ Kiến Vi năm mười tám tuổi nhỏ hơn một chút, khuôn mặt cũng non nớt hơn, mắt cũng tròn hơn, anh vốn sinh ra đã rất ưa nhìn, khi Lục Ly nhìn thấy anh lần đầu tiên đã không nhịn được nhìn anh thêm lần nữa, cho tới bấy giờ hắn cũng không hề biết rằng mình là đồng tính luyến ái, nhưng khi hắn nhìn thấy Tạ Kiến Vi liền hiểu được đây là người mình đã đợi suốt nửa đời.

Anh không thích ăn sáng, từ sáng sớm bốn giờ hắn liền dậy chuẩn bị cơm hộp cho anh.

Mấy tháng như một ngày, hắn không hề thấy mệt dù chỉ một chút, ngược lại lòng còn thấy vui vẻ cực kỳ.

Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ hạnh phúc thỏa mãn của anh khi ăn sáng, hắn liền cảm thấy lòng sung sướng, trong phút chốc tan biến mọi sự mệt mỏi.

Lục Ly yêu anh quả thực là chuyện đương nhiên, hắn cho rằng anh cũng yêu hắn, hắn đã mơ thấy vô số lần về tương lai của hai người bọn họ, nhưng cuối cùng, ngay vào lúc không hề có một dấu hiệu báo trước nào, Tạ Kiến Vi đã tự tay xé rách tương lai của cả hai, gạch một dấu chéo đỏ chói mắt lên bản kế hoạch tươi đẹp mà hắn đã phác thảo.

Anh rời đi, phủ nhận tình yêu của hắn.

Lục Ly hiện giờ không có cách nào để tin tưởng Tạ Kiến Vi, mấy ngày nay Tạ Kiến Vi giống như trở lại bốn năm trước: anh ỷ lại hắn, hưởng thụ những gì hắn cho anh, tựa như còn yêu hắn...

Nhưng bốn năm trước cũng như thế này, trên đảo nhỏ kia, anh giống như chú mèo con dính người quấn lấy hắn, trong đôi mắt xinh đẹp chan chứa toàn là tình yêu với hắn, anh nói rất nhiều lời ngọt ngào, làm rất nhiều chuyện thân mật, nhưng kết quả thì sao? .

Anh vẫn dứt khoát rời đi, không hề lưu luyến.

Chỉ một hành động như vậy, đã đủ để hủy diệt tất cả những điều khi trước rồi.

Vậy nên Lục Ly làm sao dám tin tưởng anh? Sao có thể có đủ tự tin để xác định đây không phải là một cái bẫy ngọt ngào mà anh dệt nên?

Tạ Kiến Vi gọi hắn: "Còn muốn ăn cái này nữa."

Lục Ly giật mình, không cần nhìn cũng biết anh muốn ăn cái gì, hắn hiểu rõ khẩu vị của anh, cũng biết rõ trình tự ăn của anh.

Hắn hiểu anh đến như vậy rồi lại nhưng hóa ra lại không biết anh đủ...

Lục Ly không biết, không có cách nào để xác định rốt cuộc điều nào của Tạ Kiến Vi là thật.

Tạ Kiến Vi ăn một hồi rồi nói rằng: "Anh cầm hộp lên đi."

Lục Ly: "Sao?"

Tạ Kiến Vi giục hắn: "Trước đặt đũa vào trong hộp đi, xong anh cầm lên."

Lục Ly cho rằng anh muốn tự mình dùng đũa ăn, trong lòng hơi khó chịu, nhưng cũng không nói gì, thành thật làm theo.

Tạ Kiến Vi đúng thật là tự mình cầm đũa lên, anh gắp một miếng thịt viên đưa tới trước mặt Lục Ly: "Há miệng."

Lục Ly: "..."

Tạ Kiến Vi cong cong mắt: "Anh cũng đói mà."

Trái tim thiếu nghị lực của Lục Ly lại bắt đầu rộn rã nảy lên.

Giọng Tạ Kiến Vi vô cùng mềm mại: "Mau ăn chút lót dạ đi, có nhiều như vậy mà."

Lục Ly ăn miếng thịt viên kia, hắn rất ít khi ăn đồ do mình làm... Trên thực tế, đồ hắn làm chỉ có Tạ Kiến Vi từng ăn.

Hắn không nếm ra thịt viên có vị ra sao, hắn cũng không đói, trong đầu hắn hiện giờ chỉ toàn là nụ cười dịu dàng của Tạ Kiến Vi.

Hai người cứ anh ăn một lát em ăn một lát, khiến đồng chí cơ trưởng còn đang lái trực thăng bụng đói kêu vang thấy vô cùng xót xa trong lòng, thật muốn về nhà với vợ trẻ con thơ đang ngày đêm mong ngóng!

Ước chừng một tiếng sau, bọn họ đã đến nơi.

Máy bay dừng tại chỗ ở tầng thượng, hai người bước ra, ngay lập tức hai mắt Tạ Kiến Vi sáng ngời.

Ở đây cũng thật đẹp.

Trước mặt có một hồ nước, nhưng màu hồ nước rất đặc biệt, giống như một mặt gương, phản chiếu toàn bộ ảnh ngược của toàn cảnh không trung trên đó, đưa mắt ra, dường như có hai bầu trời, đều xanh trong, đều đẹp tuyệt vời, mây phía trên và phía dưới phối hợp cùng nhau, tạo nên một khung cảnh chấn động lòng người.

Ở đây cũng rất vắng vẻ, ngoại trừ trực thăng, dường như không có bất kỳ phương tiện giao thông nào có thể đi ra ngoài.

Nhưng cũng đẹp như vậy, rất đẹp.

Tạ Kiến Vi không nhịn được, cảm thán: "Nơi này cũng rất đẹp."

Lục Ly cuối cùng cũng buông tay anh ra, nhưng ngay sau đó một tay hắn lại ôm lấy thắt lưng anh, nâng cằm anh lên, hôn lên đôi môi nhạt màu.

Tạ Kiến Vi ngây người một lúc.

Lục Ly nghiêng đầu, hôn càng thêm sâu...

Trong lòng Tạ Kiến Vi đong đầy tình yêu sâu đậm, rốt cục không thể nào nhịn được nữa, anh ôm lấy cổ Lục Ly, nóng bỏng hôn đáp trả lại hắn.

Lục Ly dẫn anh tới làm quen một chút nơi ở mới của bọn họ.

Đây là hòn đảo tựa núi, đằng trước là những hồ nước rộng vô tận như biển khơi, phía sau là một ngọn núi cao ngất, hình dạng ngọn núi rất thú vị, cong cong, vừa đúng ôm lấy tòa biệt thự, từ bên ngoài nhìn vào thật sự không nhìn ra, mà người ở bên trong muốn đi ra ngoài cũng càng thêm khó khó.

Tạ Kiến Vi không khỏi có chút buồn cười, vì giam anh, Lục Ly cũng thật nhọc lòng, không biết có bao nhiêu cái "căn cứ" như vậy?

Tạ Kiến Vi lại bị đeo xích chân, phạm vi hoạt động cố định trong phòng ngủ của mình, bởi vì mang xích chân mà mặc quần khá phiền phức, vậy nên Tạ Kiến Vi chủ động không mặc, chỉ mặc một cái áo rộng thùng thình, miễn cưỡng che đi phần mông.

Hậu quả của trạng thái chân không chính là, "đại Ly" nào đó muốn vào thì vào muốn ra thì ra, tự do thoải mái miễn bàn.

Trước kia Tạ Kiến Vi thuộc kiểu không có nhiều ham muốn, bởi vì vấn đề sinh hoạt vợ chồng không biết đã trừng mắt với Lục Ly bao nhiêu lần.

Nhưng hiện tại... Cứ nghĩ tới Lục Ly tội nghiệp bị ngược đến mức tim gan đều đau buốt, anh liền dung túng hắn vô hạn, hắn muốn như thế nào liền như thế ấy, chỉ cần có thể giúp hắn đừng tự ngược, làm chuyện ái ân gì đó... ừm... không phải vấn đề.

Phúc lợi này cũng được Lục Ly tận dụng.

Qua thêm tầm bảy, tám ngày, Tạ Kiến Vi cảm thấy đã đến lúc lấy lại sự trong sạch.

Sau khi hai người nọ kia một trận, Tạ Kiến Vi nằm trong ngực Lục Ly thở dốc, thấy tâm trạng hắn không tồi, anh mới nói: "Lần đó em thật sự chỉ báo bình an với người nhà."

Bàn tay vỗ vỗ lưng anh của Lục Ly ngừng một chút, nhưng hắn cũng không lên tiếng.

Tạ Kiến Vi không ngừng cố gắng nói tiếp: "Anh có thể hỏi người canh giữ chỗ núi đỏ kia xem (chỗ ở trước), chắc chắn không có người ngoài xâm nhập."

Nếu anh thật sự mật báo cho Tạ Kiến Hoan, vậy Tạ Kiến Hoan đã sớm đuổi đến núi đỏ tìm người, mặc dù bọn họ đã đi rồi, nhưng cô vẫn nhất định sẽ tới đó.

Đã qua một khoảng thời gian, cơ bản không có ai tới núi đỏ, thế đủ để chứng minh anh không hề muốn chạy.

Lục Ly hiển nhiên biết rõ điều này như lòng bàn tay, đúng như lời Tạ Kiến Vi lời, Tạ Kiến Hoan không tới núi đỏ, trên thực tế mấy ngày nay Tạ Kiến Hoan cũng chưa từng tới Hải Thành, vẫn luôn ở cùng một chỗ với bạn tại hồ Thiên Hải Đế, chẳng có chút nào giống như đang lo lắng cho em trai.

Lục Ly muốn tin tưởng Tạ Kiến Vi, nhưng uy tín của Tạ Kiến Vi ... thật sự đã bị tổn hại nghiêm trọng.

Tạ Kiến Vi còn nói thêm: "Mấy ngày nay em vẫn luôn ở cạnh anh như hình với bóng, thậm chí còn không đi ra ngoài căn phòng này, hoàn toàn không cơ hội nói trước cho chị ấy."

Thế nên cũng không có chuyện Tạ Kiến Hoan nhận được tin liền án binh bất động. Hơn nữa, nếu Tạ Kiến Vi ở đây mà vẫn có thể báo tin cho Tạ Kiến Hoan, chỉ e là Tạ Kiến Hoan đã sớm đuổi tới tận nơi.

Tất cả mọi thứ đều đang giúp Tạ Kiến Vi rửa sạch oan khuất, nhưng Lục Ly...

Hắn dừng lại, nhìn về phía Tạ Kiến Vi, nói: "Muốn anh cởi xích chân cho em sao?"

Mắt Tạ Kiến Vi sáng lên, đang định nói muốn, nhưng may thay anh phản ứng mau, mở miệng bảo: "Không cần, em chỉ hy vọng anh đừng miên man suy nghĩ nữa."

Lục Ly thật sự muốn tháo xích cho anh? Hắn chính là đang thăm dò anh.

Nếu Tạ Kiến Vi nói muốn, chỉ e rằng những gì đã nói trước đó đều hóa thành mây bay.

Lục Ly chạm vào sau gáy anh, thân mật nói: "Anh không nghĩ miên man, em cũng đừng nghĩ nhiều." .

Tạ Kiến Vi: "..." Quả nhiên không dễ hết như vậy.

Bước ngoặt xảy ra vào buổi trưa một ngày nọ.

Sau khi Tạ Kiến Vi tỉnh ngủ nghe được có tiếng nói chuyện bên ngoài.

Cái này thật mới, mấy ngày nay, ngoại trừ anh và Lục Ly ra, cả ngôi biệt thự rộng lớn này không hề có tiếng người nào khác.

Ai đến?

Khẳng định không phải người giúp việc đúng giờ tới quét dọn, bọn họ đều được huấn luyện vô cùng tốt, không nhìn nhiều không nói nhiều, còn giống người máy hơn so với robot AI.

Vậy là ai?

Tạ Kiến Vi vô cùng tò mò xuống giường, anh ăn mặc không tiện ra khỏi phòng, đương nhiên cũng không ra được khỏi phòng ... .

Nhưng Lục Ly hiển nhiên cũng không đi xa, cho nên anh chỉ tới gần cửa là đã có thể nghe được tiếng nói chuyện.

Hơn nữa âm lượng bên ngoài cũng không thấp.

"Đã gần một tháng, anh thật sự mặc kệ tất cả sao?"

Giọng nói này rất quen thuộc, Tạ Kiến Vi ngay lập tức nhận ra, người tới không phải là Lauren à? .

Gạo nói: "Nhân duyên giữa các người thật sâu sắc, trong vị diện song song vẫn là bạn bè."

Tạ Kiến Vi hỏi nó: "Tỷ lệ cao không?"

Gạo nói: "Rất nhỏ, nhưng chỉ cần có, đã đủ nói lên rằng tình bạn giữa các anh rất sâu đậm." Nó dừng lại một lúc lại nói, "Người này sẽ mãi mãi không phản bội các anh."

Tạ Kiến Vi rất vui vẻ, vui cho Lục Ly có một người yêu đời đời kiếp kiếp, có một người bạn rất mực chân thành, thật tốt!

Lục Ly và Lauren ở bên ngoài bắt đầu ồn ào.

Trong lời nói của Lauren tràn đầy sự tức giận: "Người đã bị anh bắt trở lại, cũng đến lúc anh phải quay lại cuộc sống bình thường, chẳng lẽ thực sự muốn sống cùng anh ta tại chỗ quỷ quái này cả đời sao?"

Lục Ly đáp: "Không có gì không tốt cả."

Lauren lại nói: "Mấy người anh của anh đều đang như hổ rình mồi, thân thể ông già càng ngày càng không tốt, anh thật sự muốn đợi đến lúc ông ta đi rồi bị đuổi ra khỏi cửa à?"

Lục Ly nhíu nhíu mày: "Tôi không quan tâm tới mấy thứ kia."

Lauren cả giận: "Anh không quan tâm, người khác cũng không quan tâm à? Anh thực sự nghĩ rằng nếu anh không tranh không đoạt, mấy người anh trai của anh sẽ bỏ qua sao? Năm đó dì đã chèn ép bọn họ tới mức nào, sao bọn họ có thể từ bỏ ý đồ chứ?"

Lục Ly không lên tiếng.

Lauren thở dài nói: "Tôi biết anh không tha thứ cho dì, nhưng dì đã đi rồi... Cả đời này bà cũng rất đáng thương, ngay cả người con trai độc nhất như anh còn thế, bà ... Aizz..."

Hắn nói xong cũng không nhịn được thở dài.

Mệnh của Lục Ly cũng thật chẳng ra sao.

Sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn đều gặp bất hạnh.

Mẹ của hắn là thiên kim đại tiểu thư nhà họ La, sang quý lại kiêu ngạo, cha của Lục Ly và bà tuy đám cưới vì gia tộc, nhưng trai tài gái sắc cũng xứng đôi.

Chỉ là, kết hôn được một năm, khi La Giai mới vừa mang thai đã xảy ra chuyện.

Hóa ra cha Lục trước đó đã có người trong lòng, nhưng người nhà không cho phép bọn họ kết hôn, cha Lục nuôi cô gái kia bên ngoài, chăm sóc cưng chiều, không chỉ thế mà còn sinh một đứa con trai với cô ta nữa.

Việc như vậy sao La Giai có thể nhẫn nhịn được, thiếu chút nữa bà tức đến không thở được mà sinh non!

La Giai nói Lục Trấn Viễn cắt đứt quan hệ với người kia, Lục Trấn Viễn không chịu, La Giai lúc ấy muốn ly hôn, nhưng lại vướng ích lợi quan hệ giữa hai nhà, cuộc hôn nhân này không thể kết thúc được.

Đã xảy ra chuyện như vậy, sao họ còn có thể sống yên ổn qua ngày?

La Giai hận Lục Trấn Viễn thấu xương, cảm thấy cả cuộc đời của mình bị người đàn ông đáng ghê tởm này hủy hoại.

Bà quá tức giận trong lúc mang thai, nên khi sinh Lục Ly ra máu quá nhiều, từ đó trở đi không còn sinh con được nữa, lại thêm bệnh tật quấn thân, vì thế bà cũng hận thấu đứa trẻ mới sinh giống hệt Lục Trấn Viễn này.

Cha mẹ Lục Ly đều vô cùng ích kỷ, Lục Trấn Viễn cũng chẳng yêu vị tình cũ khó quên kia được bao nhiêu, ước chừng hai năm sau, lại có một người phụ nữ tìm tới cửa, hóa ra cũng là người tình của Lục Trấn Viễn, còn ôm theo một đứa con trai bốn tuổi.

Lại qua một năm nữa, lại thêm một đứa con riêng sáu tuổi nữa.

La Giai mới làm mẹ chưa lâu, ngay lập tức trở thành mẹ của bốn đứa trẻ, khó mà hiểu được tâm tình của bà ra sao!

Sau khi đâm rách lớp giấy che, La Giai và Lục Trấn Viễn bắt đầu mỗi người một người khác, mỗi người chơi một kiểu.

Anh nuôi phụ nữ bên ngoài, tôi cũng nuôi đàn ông ở ngoài, vì để đáp trả đối phương, còn đem tình nhân về nhà ...

Lúc Lục Ly năm tuổi, nhìn thấy mẹ hôn môi với một người đàn ông xa lạ, cả người đều ngây ngốc.

La Giai làm gì khi đó? Bà tặng cho Lục Ly một bàn tay, để hắn chạy trở về phòng.

Một người mẹ như vậy, sao Lục Ly có thể thích?

Một ngôi nhà như vậy, sao Lục Ly có thể tiếp tục ở lại?

Sự ấm áp duy nhất mà Lục Ly nhận được cũng chỉ có từ bà ngoại đã lớn tuổi của mình và em họ Lauren đã mất cha mẹ từ khi còn nhỏ.

Đáng tiếc bà ngoại cũng không quản được La Giai, nên chỉ biết đau lòng cho đứa cháu đáng thương của mình.

Quan hệ của Lauren và Lục Ly rất tốt, mặc dù là anh em bà con, nhưng so với ba người "anh em ruột" kia còn thân hơn.

Lục Ly yêu Tạ Kiến Vi, yêu đến mức cực đoan như vậy, không phải không có quan hệ với hoàn cảnh sinh trưởng của hắn.

Bởi vì chưa bao giờ được yêu, vậy nên rất quý trọng.

Lauren vẫn tiếp tục nói: "Anh Ly, anh tốt xấu gì cũng suy nghĩ một chút, anh thật sự cho rằng cứ trốn mãi ở chỗ này thì bọn họ sẽ bỏ qua sao? Không thể nào, bất kể ai trong số bọn họ thừa kế nhà họ Lục đều sẽ đuổi tận giết tuyệt với anh, vậy nên anh chỉ có một con đường duy nhất để đi, đó là tranh đoạt!"

Mặt mày Lục Ly ảm đạm: "Nhưng em ấy sẽ chạy."

Lauren sửng sốt, thở dài nói: "Chuyện tình cảm, không cưỡng ép được."

Lục Ly không lên tiếng.

Lauren biết lòng hắn có vướng mắc, cũng biết nửa năm đó hắn đã ở trong trạng thái ra sao, cho nên cũng không đành lòng nói quá nhiều, chỉ thấp giọng bảo: "Anh cứ nghĩ tiếp đi, bên ngoài tôi vẫn có thể chống đỡ được."

Nói xong lời này, Lauren liền đi, Lục Ly đứng trong phòng khách, giống như đứa trẻ cô đơn bất lực hai mươi năm trước.

Tạ Kiến Vi bỗng đau lòng đến không chịu được.

Mặc dù mái nhà nhỏ rất tuyệt, nhưng Lục Ly không hạnh phúc.

Anh muốn hắn vui vẻ, để hắn thật sự biết rằng, anh yêu hắn.

Tạ Kiến Vi hít một hơi thật sâu, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, đây là lúc phá bỏ nhà giam này từ bên trong...

Một lát sau Lục Ly mới vào phòng, Tạ Kiến Vi ngồi bên giường nhìn hắn

Lục Ly cũng không bất ngờ: "Dậy rồi?"

Tạ Kiến Vi nói: "Em đã nghe thấy."

Lục Ly không lên tiếng.

Tạ Kiến Vi dừng một chút, đột ngột nói: "A Ly, chúng ta kết hôn đi." .

Lục Ly giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.

Tạ Kiến Vi cười cười, dịu dàng nói: "Chúng ta kết hôn, trở thành bạn đời nắm tay nhau suốt kiếp, như vậy..."

Lục Ly nhíu mày ngắt lời anh: "Vô dụng, hôn nhân là thứ vô dụng nhất." Cha mẹ hắn là vợ chồng hợp pháp, nhưng bọn họ có điểm nào giống vợ chồng chứ? Nghe Tạ Kiến Vi nói như vậy thật ra hắn cũng rất động lòng, nhưng hắn biết rõ, đây có lẽ cũng chỉ là "kế hoãn binh" của Tạ Kiến Vi.

Tạ Kiến Vi nói: "Có tác dụng chứ, chiếc nhẫn kia chắc chắn là thứ tốt nhất để ràng buộc hai con người."

Anh nhìn Lục Ly, từ tốn nói: "Ngay cả những người không yêu nhau cũng phải thỏa hiệp vì nó."

Anh dùng một góc nhìn khác để giải thích cuộc hôn nhân của La Giai và Lục Trấn Viễn.

Đúng vậy, bọn họ không yêu, thậm chí còn hận nhau, nhưng cũng bởi vì một cuộc hôn nhân mà không thể không bị buộc lại với nhau.

Nếu nói tình yêu là vô nghĩa, vậy vừa hay có thể dùng những thứ kiểu này để khiến Lục Ly an tâm hơn một ít.

Huống hồ Tạ Kiến Vi còn có trong tay một thứ khác.

"Anh cũng biết, bốn năm vừa rồi em làm nghiên cứu trong căn cứ XXX."

Lục Ly: "Ừ."

Tạ Kiến Vi đi về phía hắn, nắm tay hắn nói: "Thật ra em vẫn luôn có một ý tưởng, muốn làm chút chuyện công ích vì xã hội, nhưng ý tưởng này cần một số tiền thật sự khổng lồ, cũng không tìm thấy nhà đầu tư thích hợp, bởi vậy vẫn chưa thể bắt đầu."

"A Ly, anh có thể giúp em không?"

Lục Ly nhìn về phía anh: "Muốn làm gì?"

Tạ Kiến Vi dõi theo hắn, nói: "Chip não định vị." (*)

(*) Con chip định vị được cấy vào trong não

Mắt Lục Ly co rụt lại.

Tạ Kiến Vi giải thích: "Đây là cách phòng chống tốt nhất việc trẻ em bị lừa bán, cấy vào ngay từ khi sinh ra, như vậy sẽ chẳng cần sợ không tìm thấy con của mình nữa."

Tim Lục Ly tim đập rất nhanh, những gì Tạ Kiến Vi nói giống giấc mơ đẹp nhất của hắn: "Chờ nghiên cứu thành công, thông tin định vị của em sẽ chỉ giao cho anh."

Như vậy, dù anh có chạy đến chân trời góc biển nào, Lục Ly cũng đều có thể biết anh đang ở đâu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiếp tục giải thích nào, có em gái nói rằng rõ ràng vướng mắc của Lục Ly đã được giải vì sao còn tự ngược, thứ nhất, sau khi tiến vào thế giới này hắn đã mất trí nhớ rồi, cho nên tự coi mình là bản gốc; thứ hai, tính cách của hắn chính là như vậy, đa nghi lại không có cảm giác an toàn ( vướng mắc được tháo bỏ không có nghĩa là tính cách sẽ thay đổi), hơn nữa trong thế giới này, Tạ Kiến Vi lại bỏ đi mà không từ biệt, hắn không thể ngược vợ mình nên cũng chỉ đành tự ngược chính mình thôi.

Chương 102: Nghe nói cậu muốn chạy (Kết): Một đời hạnh phúc của Thần ghen

Edit: Mimi

*****

Chip não định vị?

Thật sự có thứ này sao? Lục Ly nhìn Tạ Kiến Vi, rung động đến không thể nào kiềm chế.

Thực ra, cái khiến hắn dao động không phải thứ này, mà là ánh mắt của Tạ Kiến Vi.

Anh đang nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức chân thành và tràn ngập tình yêu say đắm. Rõ ràng trong đó đang hiện lên dòng chữ: anh không muốn rời khỏi hắn.

Dường như anh thật sự không muốn rời khỏi hắn...

Điều này có thật hay không? Nếu là giả thì hắn biết phải làm sao.

Hắn còn có thể chấp nhận chuyện Tạ Kiến Vi bỏ chạy thêm lần nữa hay không chứ? Liệu hắn còn có thể tìm anh về lại bên cạnh mình?

Lục Ly không lên tiếng...

Tạ Kiến Vi vẫn nghiêm túc nói cho hắn ý định của mình.

Khoảng ba trăm năm sau, kỹ thuật cấy ghép chip não vô cùng phổ biến. Ở thời đại Ngân Hà của Tạ Kiến Vi, hiển nhiên loại kỹ thuật gây nhiều tổn hại này đã bị xóa sổ rồi, thế nhưng với Địa cầu hiện nay, nó vẫn rất là cần thiết.

Hiện giờ, giai đoạn di dân tới các hành tinh khác vừa mới bắt đầu, tình trạng đi lạc của con người sẽ ngày một nhiều lên.

Tạ Kiến Vi biết việc cấy ghép chip não đỏi hỏi sự tỉ mỉ rất cao, nhưng kỹ thuật này cũng mang lại nhiều sự an toàn và đảm bảo...

Chip não rất nhỏ, không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nó giống như một tế bào, cho nên việc cấy vào không đáng sợ, chỉ đơn giản là tiêm một mũi thôi. Sau khi được tiêm vào cơ thể, nó sẽ di chuyển theo mạch máu, cuối cùng "định cư" ở một chỗ bí mật trong đầu người.

Thông tin định vị ghi nhận từ chip não sẽ được một Hệ thống xử lý trung tâm tổng hợp lại, hoàn toàn không chịu sự khống chế của bất cứ một ai.

Nếu con cái gặp chuyện, cha mẹ có thể xin điều tra. Điều kiện của việc này là có ít nhất năm người bao gồm cha mẹ và cán bộ cảnh sát tiếp nhận báo án xác minh giác mạc cùng vân tay, còn phải thành lập hồ sơ báo cáo tình hình cụ thể.

Chip não có thể tan trong dung môi, cũng có thời hạn sử dụng. Về cơ bản, khi trẻ em được khoảng mười hai tuổi, nó sẽ tan vào trong máu, rồi tự đào thải ra ngoài.

Cũng đã mười hai tuổi, xem như vượt qua giai đoạn dễ bị lừa bán đi rồi, khi đó phần lớn trẻ em cũng có năng lực phán đoán đúng sai. Cho nên, nếu qua mười hai tuổi mà vẫn trang bị chip não thì chính là tự nguyện.

Thực ra đây không phải giải pháp đảm bảo tuyệt đối, nhưng nó cũng ngăn chặn rất nhiều thảm kịch do bọn buôn người gây ra.

Chip não không lấy ra được, vì từ giai đoạn nghiên cứu nó đã là hạng mục khép kín, sau khi cấy vào chỉ có thể chờ nó tự tan đi.

Ngoài trẻ em, người thành niên cũng có thể xin trang bị một con chip như thế. Về sau, rất nhiều người dùng cái này để cầu hôn, trao đổi quyền thẩm tra chip não với nhau trở thành hành động lãng mạn không gì sánh được.

Mặt khác, tốc độ tự tiêu chip não của người thành niên có thể tự do chọn lựa, dao động trong khoảng từ năm năm cho đến mười lăm năm.

Đại đa số mọi người đều xin cấy chip não sau bảy mươi tuổi, vì như thế bệnh viện có thể quan sát tình trạng hoạt động của não bộ chi tiết và tỉ mỉ hơn, thậm chí còn có thể tiến hành một ít trị liệu hỗ trợ.

— Tương lai không còn những ca mổ não đều là nhờ đến thứ này.

Có thể nói, chip não khiến rất nhiều bộ não bị bệnh được điều trị kịp thời, hạn chế vô số rủi ro bệnh tật có thể mang tới.

Tóm lại cái kỹ thuật xuất phát từ lợi ích cộng động này có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai.

Động thái này của Tạ Kiến Vi không tính là vi phạm thiết lập của thế giới. Bởi vì khi còn ở căn cứ anh đã phát hiện tư liệu về việc chế tạo chip não rồi. Kể cả không có anh, có lẽ kỹ thuật cấy ghép chip nào cũng sẽ được phát triển rộng rãi rất sớm thôi.

Cho nên, Gạo cũng không ngăn cản.

Tạ Kiến Vi nói hết ý tưởng trong đầu, Lục Ly liền nhìn về phía anh: "Em thật sự không rời bỏ anh sao?"

Tạ Kiến Vi ôm cổ hắn, cười cong cả mắt, giọng nói mềm mại dịu êm như một làn gió biển lướt nhẹ bên tai: "Tuyệt đối không."

Lục Ly ôm anh, ôm rất chặt, dường như chỉ có làm vậy sự bất an trong lòng hắn mới bớt cuộn trào.

Tạ Kiến Vi để mặc hắn ôm, dù hơi đau nhưng lại vô cùng ấm áp.

Lục Ly ơi là Lục Ly, nơi mềm yếu nhất trong trái tim em đã bị anh chiếm giữ rồi.

Cuối cùng bọn họ cũng rời khỏi chốn đào nguyên xinh đẹp này.

Bỗng nhiên trở lại thành thị ồn ào huyên náo, Tạ Kiến Vi còn chưa kịp thích nghi – Ngài Quân sư vẫn luôn cố sức làm cá muối(*) thật sự nhớ tòa biệt thự bên bờ biển kia.

(*) cá muối: là cá biển phơi khô, ý chỉ loại người lười biếng suốt ngày nằm phơi thây

Lục Ly dẫn anh về Hải Thành, bọn họ ở lại căn biệt thự trên đồi Tây.

Tạ Kiến Vi thích nghi rất nhanh, còn mua thêm không ít đồ đạc cho ngôi nhà của cả hai.

Sau khi quay lại thành phố, Lục Ly đã tháo xích chân cho anh, cũng không hạn chế việc anh sử dụng các thiết bị thông tin liên lạc nữa, ngoài cái còng tay được dùng như đồ trang sức ra thì tất cả trang bị giam giữ khác đều bị loại bỏ.

Lục Ly biết rõ năng lực của Tạ Kiến Hoan, chỉ cần hai người rời khỏi "chốn đào nguyên" được che dấu kỹ càng kia, cô ta sẽ có thể tìm thấy Tạ Kiến Vi một cách dễ dàng.

Biến mất nhiều ngày, Lục Ly có rất nhiều chuyện cần xử lý, nên hắn liên tục bận rộn mấy hôm liền.

Tạ Kiến Vi từng âm thầm điều tra nhà họ Lục, sau đó không khỏi ghê tởm một hồi.

Đầu xỏ cuối cùng, thật ra chính là kia đôi vợ chồng — Lục Trấn Viễn và La Giai.

Nhưng La Giai đã qua đời, Lục Trấn Viễn cũng không khác gì một người đã chết, thật sự chẳng cần động tay động chân gì thêm. Ác giả ác báo, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, lời này quả thực đã ứng nghiệm lên bọn họ rồi.

Ba người anh trai của Lục Ly cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, một đám như hổ rình mồi, chăm chăm nhắm vào tài sản của nhà họ Lục. Bọn hắn quả thật hận chết Lục Ly, đúng như lời Lauren đã nói, nếu Lục Ly không tranh, bất kể ai trong bọn hắn giành chiến thắng cũng sẽ không để Lục Ly yên ổn sống qua ngày.

Cho nên, muốn phải sống sót, chỉ có thể tranh đấu tới cùng.

Nhưng việc này Tạ Kiến Vi không hề lo lắng, chắc chắn Lục Ly xử lý sẽ hết sức gọn gàng.

Đại Ly nhà anh ngoại trừ bó tay với anh ra thì không một ai, không một thứ gì có thể làm khó hắn.

Nhất là mấy loại "trống choai" này, hiển nhiên không cần nhắc tới.

Tạ Kiến Vi ở nhà rất nhàm chán, Đại Ly đi vắng, làm cá muối như mơ ước rồi mà cũng chẳng thấy thú vị gì.

Buổi trưa, khi anh đang lười biếng ngồi đọc sách thì tiếng chuông cửa chợt vang lên. Tạ Kiến Vi đứng dậy, hỏi: "Ai đấy?"

Kế đó, một giọng nói quen thuộc liền vang lên: "Xin chào, tôi là... ừm... hàng xóm của các anh..."

Người tới dường như còn đang rối rắm không biết nên tự giới thiệu thế nào, Tạ Kiến Vi đã đi ra mở cửa...

Bên ngoài là Nhan Kha, chẳng có lý do gì để anh không mở cửa hết.

Nhan Kha thấy cửa mở còn rất kinh ngạc, cặp mắt cực kỳ tròn, một lúc lâu sau mới nói: "Xin chào! Tôi là Nhan Kha."

Tạ Kiến Vi cười cười với đối phương: "Chào anh, tôi là Tạ Kiến Vi."

Nhan Kha nhìn đến há hốc miệng: "Cậu đẹp ghê..." Thật sự thì, lời này của anh tương đối bất lịch sự, thế nhưng Tạ Kiến Vi cũng chẳng để tâm.

Sau đó Nhan Kha liền tự tỉnh ngộ, gãi gãi đầu, nói: "À xin lỗi, tôi... tôi không có ý gì đâu."

Tạ Kiến Vi cười hết sức ôn hòa: "Không sao."

Nhan Kha vào nhà, Tạ Kiến Vi tiếp đãi anh tử tế.

Nhan Kha và Tạ Kiến Vi vẫn rất có tiếng nói chung, hai tên tham ăn ở cùng một chỗ, buổi chiều trôi qua không còn nhàm chán.

Trời dần tối, Nhan Kha xin phép ra về. Lúc ra cửa, anh vừa vặn đụng mặt Lục Ly. Hai người chào hỏi lẫn nhau, sau đó Nhan Kha lập tức rời đi.

Tạ Kiến Vi bổ nhào về phía Lục Ly, tặng cho hắn một nụ hôn nồng cháy.

Lục Ly nói: "Anh ta là người yêu của Lauren."

Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, quả nhiên là thế.

Đây là khu biệt thự, dù là hàng xóm cũng ở cách rất xa, khả năng vô tình tới gõ cửa cực thấp, chỉ có bạn bè đã quen mới tới thăm nhau.

Lục Ly và Lauren là anh em họ, Nhan Kha là người yêu của Lauren, đến chơi cũng là chuyện bình thường.

Hai ngày sau đó Lục Ly bận công tác, Nhan Kha lại đến ăn chùa.

Tạ Kiến Vi và Nhan Kha có nhiều thứ để trò chuyện cùng nhau. Cả hai đều là nhân tài trẻ tuổi, hơn nữa trong lĩnh vực y học, Nhan Kha có rất nhiều kiến giải riêng, trao đổi một chút, ai cũng thêm tiến bộ.

Vào ngày thứ ba, lại có một vị khách không mời mà tới.

Người nọ mặc một bộ váy ngắn bó sát cực kỳ, đường cong cơ thể vô cùng đẹp đẽ, nửa thân trên lại càng bị đẩy cao lên, bộ ngực quả thực là căng tràn nhựa sống.

Chỉ nhìn thoáng qua Nhan Kha đã dại cả ra!

Wow, siêu bưởi chốn nhân gian!

Thấy Nhan Kha như vậy, Tạ Kiến Vi cũng cạn lời, đúng là đổi vị diện cũng không chừa tật xấu, cứ thấy ngực là mờ mắt, tội nghiệp Lauren thỏ đế biết bao.

Người đẹp ngực bự trừng mắt với Nhan Kha, nhưng anh lại chỉ chăm chăm dán mắt vào cặp bưởi của cô nàng...

Bấy giờ, Tạ Kiến Vi mới mở miệng: "Chị."

Đúng vậy, người tới chính là Tạ Kiến Hoan, chị gái ruột của Tạ Kiến Vi.

Cuối cùng Nhan Kha cũng hoàn hồn, bắt chước mà gọi một tiếng "chị". Tạ Kiến Vi giới thiệu hai người với nhau, sau đó cả ba cùng bước vào nhà.

Tạ Kiến Hoan quan sát xung quang một lượt, nói với em trai: "Nhóc con, cậu bản lĩnh thật nhỉ, tìm được người yêu lợi hại thế."

Tạ Kiến Vi cười đầy ẩn ý.

Tạ Kiến Hoan rất không vui: "Chị gái chưa gả, em trai đã gả đi rồi, chẳng vui gì cả."

Tạ Kiến Vi cười càng nhiều ẩn ý hơn.

Tạ Kiến Hoan không thể chịu nổi bộ dạng ngọt ngào này của anh: "Được rồi được rồi, đừng làm chị mày buồn nôn!" Chó FA cũng là động vật, phải được bảo vệ tử tế, đừng có ngược đãi như thế, biết không!

Nói chuyện phiếm một hồi, cô bỗng nghiêm mặt hỏi, "Hai người các cậu thế nào?"

Tạ Kiến Vi đáp: "Rất tốt."

Tạ Kiến Hoan lại nói: "Tốt thế thì nhanh về nhà cho ba mẹ xem mặt cái đi, bọn họ đều gấp muốn chết rồi."

Tạ Kiến Vi suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy việc này rất khả thi, liền đáp: "Gần đây anh ấy hơi bận, vài hôm nữa bọn em sẽ về."

Tạ Kiến Hoan định nói thêm cái gì, bên ngoài chợt truyền tới một trận tiếng bước chân rất vội vàng.

Lục Ly đẩy cửa vào, đằng sau còn có Lauren.

Tạ Kiến Vi hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ Lục Ly thấy Tạ Kiến Hoan vào nhà nên liến gấp rút trở về, cũng chẳng biết từ đâu chạy về đây nữa.

Lauren ở phía sau hắn thở dốc như chó nhỏ, chắc là mải miết chạy theo nên cũng mệt phờ.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền không thở nổi nữa. Vừa nhìn Tạ Kiến Hoan hắn đã nghe lộp bộp trong lòng, lại quay sang phía Nhan Kha, môi mỏng không khỏi mím thành một đường thẳng tắp.

Tạ Kiến Vi ốc còn không mang nổi mình ốc, hiển nhiên sẽ không rảnh mà nhắc nhở đồng chí Nhan Kha.

Anh nói: "Đây là Lục Ly." Sau đó quay sang bảo với Lục Ly, "Đây là chị gái của em."

Tạ Kiến Hoan nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, lại càng thấy không vui vẻ: em trai gả trước cũng đành, đã vậy còn tìm được một ông chồng đẹp trai như thế, cô biết đi đâu để tìm ông xã rạng ngời hơn đây!

Lục Ly bất an cực độ, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt. Hắn lịch sự chào hỏi Tạ Kiến Hoan.

Tạ Kiến Hoan cũng nói chuyện qua loa với hắn.

Lauren đi qua kéo Nhan Kha, bảo: "Tôi về trước đây."

Lục Ly ừ một tiếng.

Tạ Kiến Hoan rất hứng thú với Nhan Kha, thấy đối phương phải về, còn vẫy tay mấy cái: "Có rảnh thì đi chơi với nhau ha."

Nhan Kha hít một hơi khí lạnh, đang định mở miệng thì lại Lauren kéo tuột đi.

Hai người ra khỏi cửa, Nhan Kha mới bất mãn bảo: "Làm gì đấy? Em còn chưa trả lời người ta đâu."

Lauren không nói một lời nào.

Cuối cùng Nhan Kha cũng phản ứng kịp, vội vàng giải thích: "Anh đừng suy nghĩ miên man, em... em chỉ..."

Lauren nói: "Anh không suy nghĩ miên man."

Nhan Kha lại bảo: "Em chỉ nhìn một chút, thật sự là chỉ nhìn thôi."

Lauren: "Ừ."

Nhan Kha có tiền án, nên vô cùng lo lắng, nói vài câu xong thì không dám lên tiếng nữa.

Hai người trở về rồi sẽ xảy ra chuyện gì tạm thời không đề cập đến, dù sao thì ăn dấm quá nhiều cũng sẽ thành bệnh, cứ nhìn Đại Ly là có thể đoán được vài phần.

Trong phòng, Lục Ly hỏi: "Buổi trưa cùng đi ăn cơm nhé?"

Trưa nay Tạ Kiến Hoan còn có việc, nên lập tức xua tay: "Không cần, tôi còn có việc, hôm khác lại tụ tập đi."

Nghe đối phương nói sẽ rời đi, Lục Ly cảm thấy tim mình ổn định hơn một chút.

Tạ Kiến Vi đang định lên tiếng, nào ngờ Tạ Kiến Hoan lại bảo: "A Vi, cậu đi rót cho chị một cốc nước đi."

Đây là muốn anh tránh mặt... Tạ Kiến Vi cũng không tiện từ chối, đành đáp: "Vâng."

Anh vào phòng bếp rót nước, lúc quay ra lại nghe được hai người đang nói chuyện.

Thật không ngờ Tạ Kiến Hoan lại là một trợ thủ đắc lực kinh người!

Chỉ nghe cô nói: "Chuyện xảy ra vào bốn năm về trước, tôi hy vọng cậu không trách cứ Tiểu Vi, nó có nỗi khổ trong lòng."

Tạ Kiến Vi hết sức cạn lời: nỗi khổ trong lòng? Đến bản thân anh cũng chẳng biết mình khổ cái gì nữa đấy.

Nhưng chị Tạ cũng là cao thủ diễn trò, cô thở dài, nói: "Năm đó tôi gặp chút vấn đề, không cách nào nghĩ ra được, nên liền nghĩ tới A Vi. Hồi ấy tôi cũng chưa biết quan hệ giữa hai người, tưởng nó nhàn rỗi không có việc gì, bèn chộp nó đi hỗ trợ."

"Cơ cấu tổ chức của chúng tôi cậu cũng biết rồi đấy, chỉ cần bước vào thì sẽ khó mà trở ra, thông tin liên lạc bình thường cũng không được phép. Lúc ấy tôi chỉ nói với ba mẹ thôi, thật sự không biết còn phải báo cho cậu một tiếng nữa."

Lục Ly nghe mà kinh ngạc không thôi.

Tạ Kiến Hoan tiếp tục nói: "Lúc ấy A Vi làm loạn cả lên, suýt nữa thì trở mặt với tôi, bấy giờ tôi mới biết hai người đang hẹn hò... Haiz..."

Cô lại thở dài, tiếp tục đổ hết tội lỗi lên đầu mình: "Tôi chưa thấy Tiểu Vi như vậy bao giờ, nó thật sự đã rất buồn. Dù biết tình cảm giữa hai người sâu nặng thế, song khi đó tôi cũng chẳng biết phải làm sao... Về sau, A Vi ổn định được cảm xúc, bắt đầu điên cuồng làm việc cả ngày lẫn đêm, nó muốn nhanh chóng hoàn thành nghiên cứu để có thể liên lạc với cậu, tôi nhìn mà cũng thật đau lòng."

Tạ Kiến Hoan diễn quá tốt, Tạ Kiến Vi cũng sắp bị cô tẩy não chứ nói chi là Lục đại Ly.

Chỉ nghe cô tiếp tục nhẹ giọng nói: "Cái công trình nghiên cứu vốn bảy, tám năm chưa ra kết quả, thế mà đã có bước tiến thật dài chỉ trong vẻn vẹn hai năm. Lúc ấy tôi đã xin cơ quan cho liên hệ với người nhà để bảo bình an, mục đích chính là để nó gọi điện cho cậu, nhưng A Vi lại không dám."

"Tôi có thể hiểu được tâm tình của nó, chẳng nói chẳng rằng liền chạy mất hai năm, làm sao nó còn dám liên lạc với cậu nữa? Nó căn bản không dám nghĩ cậu đang làm gì, nhưng nó vẫn luôn nhớ đến cậu, luôn yêu cậu, càng như thế nó càng không dám đối mặt với cậu..."

"Nếu cậu đau khổ vì chuyện nó bỏ đi, vậy thì nó sẽ càng khổ đau hơn nhiều lần nữa; nếu cậu vì nó biến mất mà quên nó, có lẽ nó sẽ hận chết bản thân mình."

"Tôi đã từng xin lỗi nó, nó cũng đã tha thứ cho tôi, nhưng nếu hai người thật sự chia tay, vậy thì tôi đúng là quá trời tội lỗi."

— Làm đến nước này, quả thực chính là chị ruột, Tạ Kiến Vi cảm động vô cùng.

Tạ Kiến Hoan lại nói: "Thật vất vả hạng mục nghiên cứu mới kết thúc, chúng tôi đều được thả ra, nó muốn gặp cậu nhưng lại không dám đi tìm cậu, cũng may cậu đã tìm đến nó..."

Nói xong, Tạ Kiến Hoan còn khẽ lau giọt nước nhòe ra nơi khóe mắt, hỗ trợ thêm: "Lúc trước, khi nhận được email nó gửi đến, tôi vui vẻ cực kỳ, biết hai người vẫn còn thương nhau thì tôi cũng có thể an lòng, bằng không, tôi thật sự có lỗi với hai người quá!"

Đây là làm sáng tỏ chuyện Tạ Kiến Vi lén gửi email!

Suốt cả quá trình Lục Ly đều ngây ngây dại dại, với hắn mà nói, những gì Tạ Kiến Hoan vừa kể thật giống như một cái thang nối thẳng tới Thiên đường!

Tạ Kiến Vi cực kỳ muốn giơ ngón cái với chị gái của mình. Mà diễn viên Tạ diễn xong thì lập tức rút lui, vừa về nhà vừa tính xem nên tặng cặp uyên ương kia món quà cưới "thần kì" nào.

Lục Ly thẫn thờ suốt một lúc lâu, Tạ Kiến Vi thì cầm cái chén đứng ngay cạnh cửa.

Lục Ly hỏi anh: "Vì sao không nói cho anh biết sớm?"

Tạ Kiến Vi chua xót nói: "Nói ra thì thế nào? Tóm lại là em không đúng, là em chẳng nói tiếng nào đã bỏ đi, là em khiến anh..."

Lục Ly ôm lấy Tạ Kiến Vi, vô cùng dùng sức nhưng lại cẩn thận cực kỳ, cánh tay hắn khẽ run, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào: "Anh rất vui, A Vi, anh..."

Nghe được giọng nói chứa đựng vô vàn cảm xúc của hắn, Tạ Kiến Vi cảm thấy nước mắt của mình cũng sắp rơi.

Đau lòng quá, thật sự là quá đau lòng.

Anh đặt hắn ở đầu quả tim, thật sự không nỡ để hắn phải chịu chút mảy may khổ sở.

Tạ Kiến Vi cọ cọ vào cổ Lục Ly, nhẹ giọng nói: "A Ly, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau có được không?"

Lục Ly: "Được."

Tạ Kiến Vi thở ra một hơi dài, mềm giọng nói: "Em yêu anh."

"Anh cũng yêu em." Lục Ly cúi đầu, ngậm lấy môi Tạ Kiến Vi.

Đây là tình yêu duy nhất, cũng là một tình yêu rất đỗi tuyệt vời. Hai người như hai thiếu niên vừa biết đến mối tình đầu, chỉ cần chạm nhẹ vào nhau đã thấy lòng đầy sung sướng, hôn nhẹ một cái thì vui như chiếm được cả thế giới rồi.

Tình dục thỏa mãn nhất phải đi liền với tình yêu say đắm nhất.

Hai thứ này tuyệt đối không thể tách rời.

Tạ Kiến Vi cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Sau đó, Tạ Kiến Vi dắt Lục Ly về nhà gặp ba gặp mẹ.

Cha mẹ Tạ đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nên khi nhìn thấy Lục Ly thì chẳng bất ngờ gì, ngược lại còn càng lúc càng thích hắn.

Bọn họ là những người vô cùng đơn giản, sinh được hai đứa con thiên tài xong thì lại càng có vẻ ngốc bạch ngọt hơn.

Không có mưu tính, chỉ một mực yêu thương con cái của mình, điều này khiến người ta cảm thấy vừa ấm áp lại vừa ấm ức...

Một năm sau, Lục Ly hoàn toàn nắm làm chủ nhà họ Lục, không còn phải bận lòng về chuyện gia đình.

Lại qua thêm nửa năm, hắn và Tạ Kiến Vi kết hôn. Sau khi cả hai lấy giấy chứng nhận, tất cả bạn bè đều vui vẻ chúc mừng.

Hôn lễ được tổ chức vào ba ngày sau đó. Khách tới rất nhiều, bạn học của hai người đều tỏ vẻ hoảng sợ: "Thật không ngờ hai chàng hot boy lại quyết định đến với nhau!"

"Mấu chốt là, hai người bọn họ lại kết hôn sớm hơn tất cả chúng ta!"

"Đúng đúng, chẳng biết bạn trai của bà đây còn đang chết dí ở chỗ nào, thế mà bọn họ đã kết hôn rồi!"

"A... Không công bằng, tôi cũng muốn kết hôn."

Trong đám chị em hận chưa được lấy chồng còn có chị gái nhà họ Tạ... Tuy có khả năng hỗ trợ thần thánh, thế nhưng đến tận bây giờ cô cũng hoàn toàn không biết một nửa của mình đang ở nơi đâu.

Nhan Kha và Lauren đương nhiên cũng tới chúc phúc cho Lục Ly và Tạ Kiến Vi. Hai người bọn họ đã kết hôn từ ba năm trước, gần đây còn đang tính chuyện nhận nuôi một đứa con.

Tạ Kiến Vi rất tò mò: "Thích con trai hay là con gái?"

Nhan Kha nói: "Đương nhiên là con gái!"

Lauren: "Ha ha."

Nhan Kha vội sửa lời: "Đều... Đều được."

Lauren hỏi Tạ Kiến Vi: "Các anh có muốn nhận con nuôi không? Chúng ta có thể cùng đi xin."

Không chờ Tạ Kiến Vi lên tiếng, Lục Ly đã cướp lời: "Không."

Tạ Kiến Vi: "..."

Nhan Kha cảm thấy khó hiểu: "Vì sao lại không? Trẻ con đáng yêu biết bao, tôi còn muốn nuôi đến vài ba đứa!"

Lauren giật giật khóe miệng.

Nhan Kha lại vội nói: "Một đứa là tốt rồi! Ừm, một đứa là tốt rồi!"

Tạ Kiến Vi nở nụ cười: "Tùy duyên đi, việc này cũng không gượng ép được."

Có thể đoán được, về sau Tạ Kiến Vi và Lục Ly không nhận con nuôi.

Chỉ cần Lục Ly còn giữ tính cách của một Thần ghen, vậy Tạ Kiến Vi liền không có khả năng nhận trẻ về nuôi được.

Nếu anh chạy đi chăm sóc đứa nhỏ, có lẽ Lục Ly sẽ ghét con mình đến chết luôn. Dù sao thì... hắn cũng từng ghen đến mức muốn giết chết luôn cả bản thân còn gì.

Hơn nữa, hiện giờ tuổi thọ của người Địa cầu rất có hạn, vài chục năm chỉ là một nháy mắt thôi, Tạ Kiến Vi và Lục Ly cứ trực tiếp đi qua trong ngọt ngào như thế.

Trở lại thế giới của mình, Tạ Kiến Vi thích nghi rất nhanh, nhưng Lục Ly lại ngẩn ra không hề nhúc nhích.

Tạ Kiến Vi chọc hắn: "Sao đấy, không ổn à?"

Lục Ly quay đầu nhìn anh: "Chỉ giam giữ em có hơn một tháng." Giọng nói của hắn còn mang theo ấm ức cực kỳ.

Tạ Kiến Vi dở khóc dở cười: "Chứ anh muốn sao?"

Lục Ly liền bảo: "Em vứt bỏ anh bốn năm, tốt xấu gì anh cũng phải nhốt em bốn mươi năm chứ."

Tạ Kiến Vi đẩy hắn một phen: "Nghĩ thiệt đẹp."

Lục Ly ôm anh, hôn một cái rồi mới nói: "Mặc kệ, em phải bồi thường cho anh, bốn năm kia anh sống quá thảm, nửa năm đầu còn mụ mị như mất hồn, suýt nữa đã đi tự sát!"

Tạ Kiến Vi cười cười: "Em bồi thường anh đến tám mươi tuổi, còn chưa đủ nữa à?"

Lục Ly mặt dày nói: "Tám trăm tám mươi cũng không đủ, anh thật sự đã rất đau lòng." Chính là bộ dáng này của hắn không hề giống đau lòng, ngược lại giống ngứa đòn hơn nhiều đấy...

Gạo rúc trong một nơi tăm tối, ấm ức khóc hu hu.

Hai tên mất nết kia không có tình người! Trăng mật xong liền ném nó sang một góc! Quả thực là qua sông đoạn cầu, hết sức bất nhân bất nghĩa!

Gạo thầm thề với lòng, vị diện sau nhất định phải tìm một cái khiến cho hai người kia không cách nào yêu đương được!

Nó cũng không biết mình phải ngồi xổm trong bóng tối bao lâu, mãi đến khi Tạ Kiến Vi thả ra, nó vẫn còn xoa tay đầy hưng phấn...

Tạ Kiến Vi nhướng mày hỏi nó: "Gặp được chuyện tốt đẹp gì?"

Nó kích động nói: "Có muốn đi trăng mật... à không... Có muốn đi vị diện khác hay chua?"

Tạ Kiến Vi đáp lời: "Ừ, cũng đến lúc rồi."

Gạo nói: "Thế thì đi đi."

Tạ Kiến Vi hỏi: "Mi đang vui chuyện gì đấy?"

Nó không cẩn thận nói ra ngoài miệng: "Lần này tôi nhất định kiếm một cái vị diện mà các người không thể nói chuyện yêu đương..." Chợt giật nảy mình, nó vội vã sửa lời: "Là nhất định tìm cho các người một cái vị diện có thể tiện nói chuyện yêu đương!"

Tạ Kiến Vi buồn bã: "Ta nghe thấy cả rồi."

Gạo: "..."

Nhưng Tạ Kiến Vi chẳng hề bận tâm: "Không sao, đi cái vị diện không thể yêu đương cũng tốt."

Gạo không hiểu: "Vì sao?"

Tạ Kiến Vi nói: "Vị diện nào cũng là ta cùng với Lục Ly, có thể thay đổi kết quả không thể yêu đương của những Tạ Kiến Vi và Lục Ly khác, cũng là chuyện tốt."

Ngài đây là thật sự muốn đời đời kiếp kiếp đều ân ái ngọt ngào với Lục Ly đấy à!

Trong lúc bất ngờ liền bị nhét đầy một miệng thức ăn cho chó, Gạo nghẹn đến hoảng hồn!

Nhưng cuối cùng Nó vẫn kiên trì chọn một vị diện có độ khó cao. Nó sẽ không mắc mưu đâu, khiến hai người kia khổ đau một chút chính là lẽ sống của cuộc đời Nó!

Ba năm ngoài hiện thực đã trôi qua, Đế quốc ngày càng ổn định, một đám người quậy tới quậy lui giờ đã chăm chỉ công tác, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân.

Vì vấn đề thân phận, Tạ Kiến Vi và Lục Ly muốn buông bỏ công việc trong tay để đi nghỉ dưỡng một thời gian cũng khó, nên Gạo liền trở thành một phương thức giúp cả hai thả lỏng.

Lần này Lục Ly vẫn chọn khóa ký ức của mình, Tạ Kiến Vi cũng chiều ý hắn.

Thực ra Lục Ly có điều phải kiêng dè, dù sao thì Gạo cũng ở trong tinh thần của Tạ Kiến Vi, nếu anh mất trí nhớ, ai dám chắc Nó sẽ không thừa cơ gây chuyện?

Nói cho cùng, Nó vẫn là một người giữ trật tự, là siêu trí tuệ đứng trên cả ngàn cái vị diện chứ tuyệt không phải một sinh vật bình thường.

Dù hiện giờ Nó có vẻ ngốc ngốc đáng yêu, nhưng vẫn cứ phải đề phòng một chút.

Tạ Kiến Vi bị người đánh thức. Một giọng nói hết sức dễ nghe, dễ nghe đến mức không giống giọng người vang lên bên tai anh: "Bệ hạ, trời đã sáng rồi."

Tạ Kiến Vi mở mắt ra, lập tức bắt gặp một gian phòng cực kỳ hoa lệ, một lượng lớn đá quý lóng lánh được xếp theo quy luật, tạo thành những bức tường hoa mỹ nhưng lại chẳng chút tầm thường.

Anh đứng dậy, dưới giường là một loạt thiếu niên đang đứng xếp hàng. Bọn họ môi hồng răng trắng, mặc áo lụa mỏng màu vàng nhạt, giữa trán có một chấm đen nổi bật trên làn da trắng mịn, trông qua đẹp mắt cực kỳ.

Cái khiến Tạ Kiến Vi phải co rút đồng từ chính là, sau lưng bọn họ có một cái đuôi phủ lông vũ thật dài, thò ra dưới vạt áo lụa vàng, hệt như một nét bút lông phẩy xuống.

Tạ Kiến Vi ngẩn người, trong đầu bỗng có một chút ký ức lóe lên.

Chim hoàng oanh đấy mà.

Bản thể của đám thiếu niên này đều là chim hoàng oanh, chẳng trách giọng bọn chúng lại dễ nghe như vậy.

Tạ Kiến Vi xuống giường, một thiếu niên mang bộ trường bào màu xanh thiên thanh tới. Anh duỗi thẳng cánh tay, các thiếu niên liền hầu hạ anh mặc xiêm y.

Bên trái của căn phòng có một mặt gương bằng nước, Tạ Kiến Vi chậm rãi đi qua, sau đó anh thấy mình ở trong gương.

Anh có mái tóc dài xanh biếc, gương mặt xinh đẹp, thần thái cao ngạo vô cùng. Khiến người ta rung động nhất chính là chiếc đuôi hết sức hoa lệ ở sau lưng anh. Nó bình thản rũ xuống mặt đất, những cọng lông dài màu xanh thiên thanh được điểm xuyết bởi vô số vòng tròn tím đỏ, trông như cực quang(*) ở giữa bầu trời, xinh đẹp đến mức người nhìn cũng quên luôn hít thở.

(*) Cực quang: hình minh họa

Khổng tước...

Vua của muôn loài chim...

Anh lơ đễnh cong môi mỉm cười, một đám chim hoàng oanh ở phía sau liền đỏ mặt, liều mạng lắm mới đè được xúc động muốn cất tiếng hát véo von.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammie