Ep 43 💢

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc đúng mười một giờ trưa đóng máy tính, thẳng một đường ôm Tiểu bảo bảo đang nằm sắp trên đùi mình nghịch nghịch cà vạt ôm lên tầng cao nhất. Giờ nghĩ trưa nên về nhà hảo hảo nghĩ ngơi. Không biết là, tiểu nương pháo đã thức dậy chưa? Nhưng chín mươi phần trăm là dạy rồi đi.

Vừa mở cửa, đã không thấy Mân Doãn Khởi đâu. Đặt tiểu bảo bảo trên sofa dụ hoặc nó chơi ô tô và đồ láp ráp đừng nháo loạn vì apa không khỏe. Nó liền ngây ngô gật đầu ngoan ngoãn nghe theo. Chút sau lại kéo tay Tuấn Chung Quốc nói muốn xem Kẻ Cấp Mặt Trăng. Tuấn Chung Quốc liền bắt TV cho nó ngồi xem.

Tuấn Chung Quốc cởi cà vạt ném lên đầu sofa. Mang dép trong nhà bẹp bẹp mở cửa phòng, Mân Doãn Khởi ê ẩm eo nằm vắt vẻo trên giường, ưỡn mông chổng lên trời. Hư hư rên rỉ như trẻ con làm nũng, làm Tuấn Chung Quốc cảm thấy ngứa lợi ghê gớm. Quần cũng cởi ra, tao huyệt rành rành trước mắt, đỏ lưng, có chút sưng và rộng hơn nguyên thủy.

"Tên khốn loạn thất bát tao... Đau chết lão tử không xuống được giường. Cái tên tinh trùng thượng não, không có lương tâm." Mân Doãn Khởi ôm gối, không nhận ra trong phòng xuất hiện thêm một người. Ủy khuất đánh đánh cái gối biến thành Tuấn Chung Quốc. Môi anh giật giật. Có thể trong tư thế d*m đãng này mắng chửi anh đúng là thật lợi hại.

"Đồ hỗn đản... Nguyền rủa anh trong vòng một tháng không cương được. Vừa gặp lại liền vũ nhục tôi...Tôi đạn chết anh không chừa một manh giám. Khốn kiếp!!"

Nhìn hai cánh mông tách ra, lộ lộ tao huyệt. Lắc lắc trên không trung không hiểu là muốn tìm thoải mái hay là cậu nhân. Tuấn Chung Quốc nuốt khan nước bọt, mông hồng hồng ngoe ngoảy đúng là muốn chọc tức người.

"Tiểu nương pháo...em đang làm gì?"

"Ả?" Mân Doãn Khởi cả kinh, cả người cứng đờ, như rô bốt quay đầu lại nhìn Tuấn Chung Quốc. Liền không chổng mông nữa, nằm bẹp xuống. Hai ba liền nhào đến như thú mẹ mất con trừng trừng mắt nhìn Tuấn Chung Quốc, nắm cổ áo anh xách lên thật chật vật.

"Tên khốn! Anh còn mặt mũi hỏi tôi đang làm gì? Lão tử hôm nay đánh gãy cái chân thứ ba của anh để sau này không còn làm ăn con m* gì nữa hết. Chết tiệt!" Mân Doãn Khởi nhấc chân đạp cho Tuấn Chung Quốc một cái ngã chổng vó. Cầm hai vai anh hung hăng "quoàm" cắn đến Tuấn Chung Quốc nhe răng. Vết cũ tối qua chưa hết, dấu mới đã ở ngay kế bên.

"Ar... Tiểu nương pháo..."

"Cắn chết anh. Đồ khốn! Chỉ biết lợi dụng thời cơ vũ nhục tôi. Tôi chính là muốn cắn chết anh cùng đánh gãy chân thứ ba của anh."

Mân Doãn Khởi dùng bàn chân đạp vào đũng quần của Tuấn Chung Quốc. Anh ôm ngã ba đau đớn lăn qua lộn lại. Còn Mân Doãn Khởi cũng loạn choạng đỡ lấy cái eo cùng tiểu thí thí đau đớn xanh lè mặt mũi.

"Arr...đau chết rồi! Tiểu nương pháo...em có cần mạnh chân như vậy không?" Tuấn Chung Quốc trán rịt mồ hôi.

Mân Doãn Khởi nhìn xem ra là rất đau đi. Bỗng cảm thấy có chút không phải đạo. Bộ vị đó luôn là chổ vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối nhất của đàn ông, cứ như vậy thằng chân đạp một cái, không dễ chịu gì á...

"Này này... Anh có sao không? Tôi không cố ý... Không cố ý đâu. Chỉ là nóng giận...anh đứng lên được không?"

"Em xem em nói anh vô lương tâm. Em còn vô lương tâm hơn anh. Arr... Đau chết rồi." Tuấn Chung Quốc nước mắt cá sấu nhìn khuôn mặt hối lỗi của Mân Doãn Khởi.

"Xin lỗi... Tôi...đi mua thuốc cho anh. Anh đợi tôi."

"Cứ như vậy ở truồng đi sao? Bán manh như vậy làm gì? Muốn câu dẫn anh ư?" Tuấn Chung Quốc xoa xoa bả vai bị cắn, vịn tướng đứng lên.

"Không phải!... Ưmm..."

Tuấn Chung Quốc đè Mân Doãn Khởi lên giường hung hăng hôn một trận cuồng dã. Lại lần xuống bắt lấy tiểu thí thí của Mân Doãn Khởi nhẹ nhàng xoa bóp. Mân Doãn Khởi thoải mái đến muốn rớt nước mắt, hai tay vòng qua gáy của Tuấn Chung Quốc nhiệt tình mê luyện kỹ thuật hôn của anh.

"Bảo bối... Mông mềm đi nhiều á."

"Hạ lưu vô sĩ."

"Ngoan... Đừng nháo nữa. Lúc nảy anh thấy qua quả thực là rất đau rát đi."

"Anh còn dám hỏi? Tôi thật sự rất muốn đạp gãy chân thứ ba anh."

"Cho anh xin." Tuấn Chung Quốc lại dịu dàng hôn môi Mân Doãn Khởi. Đồng dạng cùng nhấc cậu ấy ngồi lên trên đùi, nửa thân dưới bán manh bị bàn tay của Tuấn Chung Quốc xoa bóp, thoải mái đến ngao ngao càng ưỡn mông ra sau.

"Tiểu d*m đãng này! Chiều anh còn phải đi làm. Không thể phát tao."

"Không có! Tôi không có phát tao! Nói nói bậy."

"Còn chối. Xem em phấn khích kìa. Có phải tao huyệt lại ngứa cầu hoang không? Hửm?"

"Câm miệng lại! Lưu manh vô sĩ."

Nhưng quả thật là ngứa ngứa. Mân Doãn Khởi lắc mông cọ cọ. Tuấn Chung Quốc như vậy cấm ngón tay vào xoay tròn gãy gãy nội bích vài vòng cười qủy dị.

"Quả thật ẩm ướt. Tiểu tao hóa... Này là muốn làm gì, nuốt sâu như vậy. Thống khoái lắm sao?"

"Đừng nói nữa... Đừng nói nữa mà."

"Được được. Không chọc em nữa. Giúp em gãy ngứa tao huyệt."

"Ân."

Tuấn Chung Quốc chính là rất châm chỉ trong tao huyệt mềm mại co dãn lộng ngón tay. Mân Doãn Khởi thoải mái bên tai rên rì rì. Một lúc sau khép chân lại, đẩy tay Tuấn Chung Quốc ra.

"Muốn anh hảo hảo bồi tôi ăn cháo."

"Được."

"Tiểu Minh đầu?"

"Ở bên ngoài xem phim hoạt hình. Em yên tâm, Anh đã uy nó ăn no rồi."

"Người cha tốt."

"Cũng là chồng tốt."

"Nói điêu. Anh làm tôi ra nông nổi này còn bảo chồng tốt. Da mặt dày ghê gớm."

"Hi... Ngoan. Đi thanh tẩy cơ thể sơ sơ thay độ thường phục rộng rãi của anh. Anh bồi em ăn cháo."

"Được rồi."

Tuấn Chung Quốc vỗ mông Mân Doãn Khởi, cười ôn nhu hôn lên trán cậu. Mân Doãn Khởi chính là thiên hạ đệ nhất lười biếng. Tắm ra liền hướng đùi của Tuấn Chung Quốc gác đầu. Như trẻ con nghịch ngợm vẻ lên bụng anh một vòng, lại nhai nhai cháo.

"Tiểu nương pháo... Há miệng ra."

Mân Doãn Khởi ngoan ngoãn há miệng ăn cháo. Hài lòng hướng Tuấn Chung Quốc cười híp mắt xoa đầu anh.

Coming soon...
Bệ Hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro