Chương 1.6: So chiêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Viễn An ném bạc cho người chèo thuyền, xoay người lại dúi tiền vào tay Thạch Đầu " Chút bạc này cho ngươi, ngàn vạn lần chớ về quê , mấy nơi này đều không thể trở về. Tìm địa phương không một ai biết hai ngươi, mua mảnh đất trông trọt, nhớ kỹ chưa?

"Đã nhớ kỹ thưa Tiểu Chủ Tử."

"Mẹ ngươi nơi đó ngươi đừng lo lắng, ta để cho Hạ thúc gửi tiền về cho nàng."

Thạch Đầu rưng rưng: "Tiểu Chủ Tử, ngươi đối đãi với ta thật tốt."

Viễn An vỗ vỗ vai hắn "Ngươi nuôi ngựa được! Nói thật, trong lòng ta cũng không nỡ bỏ lại tìm một mã nô tốt cũng không dễ dàng. Bất quá, đây là chuyện tốt! Ngươi chung ý với cô nương này tin nàng thiện lương đây là có phúc của hai ngươi phải biết quý trọng!"

Tiểu Ngọc cùng Thạch Đầu lúc này quỳ xuống dập đầu: " Lời dặn của tiểu chủ tử, chúng ta đến chết đều không quên!"

Người chèo thuyền ở trên thuyền thúc giục: "Ta nói các ngươi có đi chưa nhỉ? !"

Viễn An nhanh lên đỡ dậy Tiểu Ngọc cùng Thạch Đầu "Đi thôi, đi thôi, đừng chậm trễ thời gian."

Thạch Đầu cùng Tiểu Ngọc lên thuyền, ở trên thành thuyền quỳ xuống nói tạ ơn.

Viễn An vẫy tay từ biệt, trong lòng có chút lưu luyến không rời, cũng có chút dễ dàng đại công cáo thành, quay người muốn lên ngựa về nhà đánh một giấc, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng lắm, gió này không đúng lắm, nước cũng là lạ, ánh trăng là lạ, chai tên chèo thuyền trên chiếc thuyền kia thì càng là lạ -- bọn họ chống sào nhưng là không quá điêu luyện nha...

Viễn An vừa định thần bất ngờ nhìn thấy người chèo thuyền một thân áo tơi giày mang dưới chân chính là đôi giày quan! Viễn An hồi hộp sau đó hô to: "Thạch Đầu! Tiểu Ngọc! Mau trở lại!"

Tiếng nước chảy khuấy động, trên thuyền Thạch Đầu cùng Tiểu Ngọc nhìn thấy xa xa Viễn An đang hoa tay múa chân.

Tiểu Ngọc kinh ngạc: "Tiểu Chủ Tử đang nói gì nhỉ?"

Thạch Đầu gãi gãi đầu : "Hình như là... Nàng nhắc chúng ta ngàn vạn lần chớ trở về."

Tiểu Ngọc nói: "Thật giống như không phải ..."

Sau lưng tài công nói chuyện: "Dĩ nhiên không phải, hắn nói các ngươi mau trở về!"

Tiểu Ngọc cùng Thạch Thất hoảng hốt, quay đầu lại, hai người chèo thuyền kéo mũ xuống hiện ra vốn dạng, chính là bộ đầu Triệu Lan Chi của huyện nha Lạc Dương cùng Hiếu Hổ!

Triệu Lan Chi lạnh lùng nói: "Thật không uổng công bọn ta đợi. Hiếu Hổ, đem hai người bọn họ trói lại tiếp đó chúng ta đi bắt tiểu chủ tử của bọn họ. Xem thử cậu ấm có gan cướp ngục này làm sao sửa vương pháp."

Hiếu Hổ không nói hai lời lập tức bắt Thạch Đầu cùng Tiểu Ngọc.

Trên bờ Viễn An thấy một màn như vậy, gấp đến độ giậm chân, cắn răng từ trong ngực móc ra khô lâu thủ ánh bạc lập tức quăng đến mạn thuyền, khô lâu thủ là thứ đồ tốt nắm chắc mạn thuyền, Viễn An bóp cơ quan giây thừng thu hồi phi thân mà lên, nháy mắt người liền đến trên thuyền.

Triệu Lan Chi trên dưới quan sát Viễn An: "Cướp ngục quả nhiên là ngươi. Dây thừng khô lâu kia ai làm cho ngươi nhỉ?"

"Bớt phí lời Tiểu Ngọc là ta cứu ra! Ngươi đã sớm biết chứ ? !"

Triệu Lan Chi có nhiều hứng thú nhìn Viễn An: "Nhìn chằm ngươi cả ngày, quả nhiên buổi tối chạy ra! Tiểu tặc ngươi còn chưa đủ vững vàng, ngươi xem thị lang phủ ta không thể lục soát nhưng chính ngươi lại đi ra, ngươi nha kinh nghiệm giang hồ còn chưa đủ..."

Viễn An nghe vậy giận dữ, nắm đai lưng rút ra ở trong tay run lên liền biến thành một cái nhuyễn kiếm: "Vậy ngươi xem kiếm pháp có đủ hay không!" Dứt lời liền xông lên, một đường thẳng hướng Triệu Lan Chi đâm tới.

Viễn An cùng Triệu Lan Chi đấu liền hai máy chiêu cũng đã phân ra cao thấp, nàng hoạt bát nhanh nhẹn thân pháp võ công nhìn đẹp mắt, mấy lần xém bị lưỡi đao của đối thủ bộ đầu Triệu Lan Chi đều quét lông mày, Triệu Lan Chi có lòng hạ thủ lưu tình, Viễn An âm thầm còn đắc ý nghĩ công phu mình tinh tiến đây.

Chẳng biết lúc nào, sóng gió đột ngột, thuyền nhỏ lắc lắc bị đẩy tới lòng sông.

Triệu Lan Chi không nghĩ tái chiến, xoay cổ tay lưỡi hoành đao thẳng đến, Viễn An không kịp vung kiếm ngăn lại trơ mắt nhìn đao kia dán cổ mình, không dám cử động thành thật đứng yên.

Triệu Lan Chi nhìn nàng rất là bất đắc dĩ: "... Ngươi thế nào cũng khó dây dưa như vậy nha... Ngày hôm qua hôm nay đánh với ta hai trận, ta thật có thể giết ngươi bảy hồi..."

Viễn An bĩu môi: "Đừng có khoác lác, tối hôm qua không phải là bị ta đùa bỡn đến mệt."

Triệu Lan Chi cười nói: "Đây cũng là những đồ chơi ám khí của ngươi coi như là dùng tốt. Đi, chấm dứt ở đây, đưa tay chịu trói theo ta trở về nha môn đi. Ngươi xem... tại ngươi làm phiền ta..."

Viễn An giận dữ: "Ta nơi nào phiền? ! ... Ta so với phiền ngươi, ta thấy người càng phiền hơn!"

"Ngươi dám can đảm cướp ngục, tội không thể tha!"

"Là các ngươi không phân tốt xấu, xử án qua loa oan uổng người tốt!"

Hai người lại đánh. Viễn An mặc dù mặc nam trang, nhưng rốt cuộc chỉ là một cô nương da mặt mỏng, bị Triệu Lan Chi nói "phiền phức" đã giận sôi lên, bây giờ mỗi một kiếm đâm đi ra ngoài cũng là muốn mạng Triệu, một dạng Triệu Lan Chi muốn bắt sống, không gian trên thuyền vừa nhỏ suy cho cũng không phải là nơi so tài.

Hiếu Hổ muốn tiến lên giúp đỡ, Viễn An tranh thủ bóp cơ quan khô lâu thủ liền phóng tới bóp chặt cổ họng Hiếu Hổ, Hiếu Hổ kêu to.

Triệu Lan Chi tiến lên cứu, thân thuyền bỗng nhiên kịch liệt đung đưa, Viễn An đặt kiếm ngay cổ hắn, lần này là Triệu Lan Chi định trụ bất động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro