Chương 9.8: Lập đàn kết nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Huyên Huyên

Truyện được edit và đăng duy nhất trên wattpad.

Lại nói Hạ Chuẩn và Mục Lạc giết chết huynh đệ Lý Long , hai người tránh lính canh chạy ra khỏi đại doanh.

Nguyệt hắc phong cao, Hạ Chuẩn dẫn Mục Lạc chạy như bay trong rừng.

Hạ Chuẩn chỉ phía trước: "Qua đỉnh núi này, chính là sơn trại của ta. Tiểu huynh đệ, ngươi đi được chứ ?"

Mục Lạc quặm mặt lại: "Ừm."

Hạ Chuẩn cười cười: "Cước lực không tệ."

Hai người chạy như bay hơn nửa giờ cho đến bên cạnh vách núi, bên dưới là tiếng nước văng khắp nơi.

Hạ Chuẩn cùng Mục Lạc dừng bước, Hạ Chuẩn nói: "Nhảy xuống đây bơi tới bờ bên kia chính động phủ của ta. Chẳng qua là nước chỗ này chảy xiết, khắp nơi đều là đá không dễ bơi qua, đã có rất nhiều người bỏ mạng. Bất quá ta xem đây chính là long môn, ngươi không vượt qua được thì chính là tục nhân, còn không làm khó được ngươi thì ngươi chính là trang hảo hán! Tiểu huynh đệ ngươi có thể qua được hay không, thì do thể trạng cùng tạo hóa của ngươi!"

Người này nói xong quỳ xuống, dập đầu với Mục Lạc, "Bất quá nếu ngươi chết, ta đây cũng đã hành lễ xong, không có nợ ngươi ha."

Hạ Chuẩn nói xong tung người nhảy xuống vách núi.

Mục Lạc theo sau, nhưng thấy phía dưới hiểm trở, chân như nhũn ra không dám tiến về phía trước.

Trong lúc do dự hắn nhớ tới Lý Long cùng Lý Báo bày kế hãm hại mình; hắn nhớ tới Triệu Lan Chi đánh mình ngã xuống đất từ trên cao nhìn xuống khinh thường; hắn nhớ tới chính mình say rượu hôn Viễn An bị nàng đánh đuổi đi; hắn cũng nhớ đến việc xảy ra trong phủ Quách tướng quân, con quái vật thiêu thân lao vào ánh lửa toi mạng, Viễn An bất chấp bản thân trọng thương nhào tới trước mặt Võ Hậu cầu xin tha cho Triệu Lan Chi! Mục Lạc quay đầu nhìn một chút: Thế giới này hiện tại đã không còn thứ gì đáng giá để hắn lưu luyến nữa rồi!

Hắn tung người nhảy xuống!

Khe suối vô cùng lạnh, Mục Lạc ở trong nước giãy giụa. Trong lúc hỗn loạn hắn phảng phất nhìn thấy một người, đó là một chiến binh cường tráng kiêu dũng đang ở trên chiến trường giết địch.

Giết chết đối thủ, chỉ huy đội quân cứng rắn tàn nhẫn.

Người kia quay đầu lại, Mục Lạc nhìn thấy chính là khuôn mặt mình! Nước tràn vào trong khoan mũi thoáng cái Mục Lạc liền bất tỉnh thân thể bị vòng xoáy cuốn đi...

Cũng không biết đã qua bao lâu, thiếu niên kia nằm ở bên bờ, trong cơn mê man tự lẩm bẩm: Hỏa lạc thác thác. 

Có vài người chân ngừng ở bên cạnh hắn. Nam hài từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hắn không còn đơn thuần ngây thơ như trướ , lúc này lại lộ ra thành thục tỉnh táo.

Tặc binh trên núi nhấc hắn lên mang đi. Lại một khoảng thời gian sau, Mục Lạc mở mắt phát hiện mình bị trói, hắn chợt giãy giụa.

 Lão nhị núi Hoắc Đô Phi Ưng liền gác cây đao kề trên cổ hắn: "Động đậy một cái ta liền cho người đi đời!"

Mục Lạc trầm giọng nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

Địa Long bên cạnh cười to: "Tiểu tử, nói thật đi đây có phải là khổ nhục kế của ngươi không? Ngươi là quân lính! Những tên tướng cho ngươi đến đại doanh bọn ta làm gián điệp! Ngươi tưởng chúng ta là kẻ ngu?"

Mục Lạc là thản nhiên: "Ta không phải là gián điệp, càng không có cái gì mà khổ nhục kế. Ta cứu người của các ngươi, bị hắn dẫn tới nơi này, không nghĩ rằng còn bị ám toán. Hừ, nhảy từ vách đá xuống đã không còn muốn sống, đến đi đừng nói nhiều! Ta thà bị giết cũng không muốn bị trói! Chém đầu, ta tuyệt không chớp mắt! Tới!"

Phi Ưng rống to, đao trực bức về phía trước: "Ngươi làm như ta không dám? ! Ta đã nhớ ra ngươi! Ngày đó ở cửa ải, đã thấy ngươi không hợp mắt! Ngươi làm nhiều huynh đệ ta bị thương! Hôm nay vừa vặn móc tim ngươi ra đi ngâm rượu!"

Mục Lạc cắn răng nghiến răng, không thèm nhúc nhích.

Phi Ưng đao đặt lên đi, lại chém đứt  dây thừng trói Mục Lạc.

Mục Lạc kinh ngạc, mọi người lại cười lớn.

Hạ Chuẩn từ bên ngoài đi vào.

Phi Ưng, Địa Long tiến lên đón: "Đại ca! Tiểu tử này quả nhiên có vài phần khí phách! Mắt nhìn của huynh không tệ nha!"

Hạ Chuẩn nói: "Tiểu huynh đệ ngươi nói rất hay! Làm người phải như thế, thà bị giết cũng không thể bị trói! Đây chính là lý do các huynh đệ ta tụ đến núi Hoắc Đô! Ta nhìn người không bao giờ sai! Ngươi đã nhảy qua vách núi, vượt qua long môn! Ngươi không còn là tục nhân! Ngươi là sơn tặc! Là hảo hán! Ngươi tự do tự tại giống như chúng ta vậy! Ta tên là Hạ Chuẩn, các anh em kêu ta là đại ca. Đây là Nhị đệ Phi Ưng và tam đệ Địa Long, còn ngươi tên gì?"

Cả người hắn cũng thanh tĩnh lại: "Ta là Mục Lạc."

Hạ Chuẩn nói: " Được ! Mục Lạc, ngươi sau này sẽ là tứ đệ của chúng ta! Ngươi liền theo chúng ta ở nơi này Hoắc Đô trên núi ăn chung thịt, uống chung rượu với nhau..."

Mục Lạc lãnh đạm nói: "Đồng thời kháng địch."

Mọi người kêu to: " Được !"

Mặt trời lại lên, sóng gió lại nổi, Mục Lạc cùng sơn tặc núi Hoắc Đô  lập đàn kết nghĩa.

Đội quân sơn tặc diễn luyện gậy gộc, rất là chỉnh tề phóng khoáng. .

Mục Lạc đứng ở trên đỉnh núi đón gió, trong lòng sung sướng vô cùng: "Từ nay về sau, ta chính là sơn tặc!"

Dưới núi quan quân trong đại doanh, Triệu Lan Chi hoảng sợ nhìn thi thể Lý Long Lý Báo, trầm ngâm không nói.

Hiếu Hổ từ bên ngoài đi vào: "Đại nhân, quân lính đã đủ số lượng, chẳng qua chỉ thiếu có Mục Lạc."

Triệu Lan Chi đứng dậy ra  lệnh: "Lính gác phòng giam đêm qua đâu? Dẫn tới đây!"

Chốc lát sau , hai quân sĩ trực đêm quỳ sụp xuống đất. 

Một người nói: "Đêm qua tuân theo lệnh đại nhân trực ở đây cũng không lâu lắm phó thống lĩnh Lý Long đại nhân ra lệnh cho hai người thuộc hạ đi kiểm tra bên trái đại Doanh, ngài ấy ở chỗ này tự mình canh gác. Đến lúc bọn thuộc hạ trở về tình hình đã thành thế này!"

Triệu Lan Chi sắc mặt tái xanh: "Là Lý phó thống lĩnh bảo hai người các ngươi rời đi?"

Hai người vội vàng nói: "Chuyện liên quan đến quân lệnh nhân mạng, tiểu nhân không dám nói láo!"

Lại có quân sĩ bị dẫn tới. Triệu Lan Chi hỏi "Các ngươi ở cùng doanh với Mục Lạc?"

"Hồi bẩm đại nhân, Đúng vậy!"

Triệu Lan Chi nói: "Đêm qua  lần cuối cùng nhìn thấy hắn là lúc nào?"

"Ở trong doanh phòng vốn đã chuẩn bị nghỉ ngơi, Mục Lạc bị Phó Úy Lý Báo đại nhân kêu ra ngoài. Hai người ở ngoài cửa có chút tranh chấp. Rồi sau đó Mục Lạc đi theo Lý đại nhân. Tình hình cặn kẽ ra sao tiểu nhân không biết."

"Đi xuống đi."

Cơm thừa rơi vãi trên đất, xác con chuột thi lại nằm ngay bên cạnh. Quân y dùng ngân châm kiểm tra thấy chuyển đen nửa đoạn. Triệu Lan Chi nhìn thấy, trong bụng ngẫm nghĩ: Thật là kỳ quái, nếu cơm nước là Mục Lạc đưa tới, hắn tại sao phải đầu độc đây? Đã là đưa cơm cho tù binh, tại sao người chết là huynh đệ Lý Long, Lý Báo?

Hiếu Hổ nói: "Đại nhân, chắc là Mục Lạc cùng Lý Long Lý Báo lại  nảy sinh tranh chấp, thế nên hắn liền giết chết hai người kia. Cướp đi phạm nhân trốn khỏi đại doanh!"

Triệu Lan Chi nói: "Tình hình thực tế còn chưa xác định được. Sai người đem thi thể hai huynh đệ họ xuống đã! Trước mắt chuyện trọng yếu vẫn là vây quét núi Hoắc Đô!"

Hiếu Hổ ảo não: "Đáng tiếc mồi nhử đã chạy, bây giờ tấn công núi có phần bất lợi..."

Triệu Lan Chi nói: "Không sợ. Là người thì đều dựa vào nước mà sống. Tập trung đội quân tinh nhuệ, tránh cửa ải hôm qua đi men theo dòng sông mà lên, tất sẽ tìm được tung tích đối phương!"

"Tuân lệnh!"

Triệu Lan Chi sắc mặt thâm trầm, đi qua lại ở trong phòng  đột nhiên quay đầu: "... Ta hiểu rồi..."

Như Triệu Lan Chi an bài, đoàn quân diệt phỉ dọc theo sông lên.

Sơn Tặc đã ở trong rừng cây mai phục. Một tiếng chiêng vang, trong rừng rậm bắn ra vô số mũi tên, sơn tặc bay nhào xuống núi hỗ chiến với đám binh lính thành một đoàn.

Hạ Chuẩn ở trận tiền đối với Triệu Lan Chi thị uy: "Đại nhân! Không nghĩ ra chứ? Hôm qua ta còn bị ngươi đặt ở trong doanh trướng, hôm nay ta đã ở đây!"

Triệu Lan Chi đứng ở lập tức, vô cùng uy nghiêm: "Ta khuyên ngươi mau chịu trói! Đừng chống cự vô ích nữa!"

"Ta cũng muốn tặng cho ngươi những lời như vậy! Ha ha ha ha!"

Triệu Lan Chi nhìn thấy Mục Lạc, lúc này đã thay đổi y phục, đứng bên cạnh Hạ Chuẩn.

Triệu Lan Chi tức giận nói: "Mục Lạc! Quả nhiên ngươi ở đây!"

Mục Lạc chưa kịp trả lời, Hạ Chuẩn quát to : "Đó là tứ đệ của ta! Các huynh đệ! Giết!"

Triệu Lan Chi cùng đoàn quần diệt phỉ và đám tặc binh núi Hoắc Đô chém giết kịch liệt, Hạ Chuẩn kiêu dũng, khiến vô số tướng sĩ bị thương, phi tiễn bắn tới, Hạ Chuẩn đẩy Mục Lạc ra môt mũi tên liền ghiêm thẳng vào bả vai.

Triệu Lan Chi vẫy tay, quân lính giương dây lên, mấy người dùng sợi dây kéo thành lưới lớn đem Hạ Chuẩn vây vào trong lưới.

Triệu Lan Chi hét to: "Còn muốn như thế nào nữa? !"

Tiếng nói sa sút, Mục Lạc xông tới chỉ bằng lực một người, xốc lưới lớn lên, cứu Hạ Chuẩn đi.

Hai người đang muốn chạy trốn, Triệu Lan Chi ở trên ngựa hô to: "Mục Lạc! Đứng lại!"

 Mục Lạc đứng lại, quay lưng về phía Triệu Lan Chi, động cũng không động.

Triệu Lan Chi nói: "Ta biết đã xảy ra chuyện gì!"

Mục Lạc chậm rãi quay đầu lại.

Triệu Lan Chi nói: "Ngươi vốn không sai, chỉ là bị huynh đệ Lý Long hãm hại, bất đắc dĩ mới chạy ra khỏi doanh trại! Quân phản loạn vốn nên bị chém! Bất quá ta niệm tình ngươi đơn thuần vô tội, sẽ cho ngươi một cơ hội. Ngươi, mang theo trong tay ngươi núi kia kẻ gian, lập tức trở về ta trong trận! Ta không chỉ không trị tội ngươi , còn thăng ngươi là giáo úy! Cho ngươi dẫn binh giết địch lập công! Ý của ngươi như thế nào?"

Mục Lạc không nói, nhìn bả vai Hạ Chuẩn.

Hạ Chuẩn che vết thương, cắn răng nhìn Mục Lạc: "... Ngươi đã nhảy qua Long Môn, ngươi còn muốn đi sao?"

Mục Lạc đột nhiên quay đầu hướng Triệu Lan Chi cười lạnh một tiếng: "Dưới trướng ngươi đều là kẻ xấu? ! Ngươi cho rằng ta thèm làm giáo úy kia của ngươi? ! Ngươi còn muốn ta thay ngươi bán mạng? !"

Triệu Lan Chi vẫy tay, chúng binh bên người kéo cung nhắm thẳng  Mục Lạc cùng Hạ Chuẩn. Triệu Lan Chi trầm giọng nói: "Ta nói lại lần nữa, ta đã đáp ứng Viễn An bảo hộ nô tài của nàng bình yên vô sự, ta không muốn đem thi thể ngươi trả lại cho nàng! Chẳng lẽ ngươi nhất định phải làm sơn tặc? Ta cho ngươi cơ hội, ngươi không nên bức bách ta!"

Mục Lạc trầm ngâm đã lâu, bỗng nhiên như ngộ ra cái gì, sáng tỏ thông suốt, xoay người cười to nói: "Triệu bộ đầu, ta thật không dám giấu giếm, hai huynh đệ hắn cho dù không nghĩ cách hại ta, ta cũng không ở lại binh doanh! Làm sơn tặc tự do khoái hoạt, không bị khi dễ, không bị trói buộc! Không có gì không tốt! Ta không làm quân sĩ của ngươi! Và cũng không thích làm nô tài của nàng !"

Mục Lạc nói xong lôi Hạ Chuẩn chạy.

Triệu Lan Chi kiên quyết, vẫy tay. Thoáng chốc vẫn tiến bắn ra! Mục Lạc chợt quay đầu lại, đối mặt đập vào mặt phi tiễn đang bủa vây. Trước mắt dường như ảo ảnh lại xuất hiện --Trên chiến trường xác phơi khắp nơi. Phi tiễn vô số. Hình ảnh trước mắt hắn dườnv như dừng lại.

Mục Lạc rống giận hét to:" A!"

Triệu Lan Chi hoảng hốt. Chúng binh lính và sơn tặc đều ngây người.

Ngay thời khắc đó,  thành Lạc Dương trong phủ Diệp đại nhân, Viễn An vốn đang nằm ở trên nhuyễn tháp ngủ trưa, đột nhiên bật dậy, đầu đầy mồ hôi, hét lớn: "Nhũ mẫu, nhũ mẫu!"

Nhũ mẫu từ bên ngoài đi vào: "Sao thế? Sao vậy tiểu chủ tử? !"

Viễn An nói: " Cho ta nước, mới vừa gặp phải ác mộng, thật là hù chết ta mà."

Nhũ mẫu rót nước đưa cho Viễn An: "Mơ thấy cái gì?"

Viễn An lau mồ hôi: "Quá dọa người, không nói được."

Nàng đang muốn uống nước, phát hiện tay trái đang run, vội dùng tay phải vỗ mạnh hai cái, thấy tốt hớn mới cầm cốc uống từng ngụm lớn nước, "... Ô kìa... Ô kìa!"

Nhũ mẫu tiến lên: "Làm sao?"

Viễn An nói: "Sao mí mắt phải lại nháy thế này!"

"Mí mắt phải nháy không phải là điềm tốt..."

Viễn An nói: "Có cách nào không ? Mau giúp ta đi!"

"Có chứ! Tại sao không!" Nhũ mẫu xé một mảng nhỏ giấy trắng dán vào Viễn An mí mắt phải bên trên, "Đây là giấy trắng, dán  giấy trắng lên nó sẽ không nhảy nữa!"

Viễn An nói: "Cầm gương tới để ta nhìn một chút..."

Nàng chuyển đảo mắt, cười hì hì, "Không sao vẫn còn rất là xinh đẹp! Ta đã từng gặp qua vũ cơ Đông Doanh cũng trang điểm như thế này."

Nhũ mẫu đắc ý: "Sao rồi? Vẫn còn nhảy sao?"

"Quả nhiên không nhảy."

 "Tiểu chủ tử đã an tâm chứ?"

Viễn An đang cao hứng, mí mắt lại bắt đầu nháy kịch liệt, làm mảnh giấy nhỏ rớt xuống đất.

Viễn An đứng bật dậy đi qua đi lại, lo âu vô cùng: "Sao cứ nháy hoài! Dán mảnh giấy cũng không hết? Lòng ta cũng đang hốt hoảng! Không đúng! Không đúng!"

Nàng hướng ra phía ngoài nhìn một chút: " Nhũ mẫu, bà mau đi nói Hạ thúc chuẩn bị ngựa, ta liền phải ra ngoài!"

"Tiểu chủ tử gấp gáp như vậy, rốt cuộc người muốn đi đâu?"

"Ta muốn đi thăm Mục Lạc. Mới vừa rồi ta mơ thấy chính là hắn..." Viễn An con mắt đăm đăm, quang cảnh trong mộng hiện ra, trên chiến trường Mục Lạc trúng tên ngã trên người nàng, nàng vừa khóc vừa đỡ hắn dậy, khi đó nàng nhìn thấy trên tay mình đều là máu tươi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro