C49: Dỗ dành tiểu nữ oa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Kiều Thị mỉm cười tiến vào, nhìn thấy nữ nhi nhà mình chính là bộ dáng đáng yêu này.  

Thân thể Kiều Thị tinh tế thướt tha, người bên ngoài nếu là đến ngày đông, không quan tâm tư thái tốt bao nhiêu, cũng không tránh khỏi việc ăn mặc quần áo dày bịch đến mức mập mạp dị thường, chỉ có Kiều Thị tự mình thay đổi thiết kế một phen nên dù là mặc áo bông dày đặc cũng có thể thể hiện dáng người uyển chuyển.

Mà trang phục của nàng đoan trang, không chút nào bởi vì xinh đẹp mà khiến người ta có cảm giác tùy tiện.

"Diệu Diệu."

Nhìn mặt Lục Lưu, Giang Diệu cảm thấy hai tai mình đều nóng cả lên.

Nàng bất đắc dĩ kêu một tiếng: 

"Lục ca ca."

Ánh mắt Kiều Thị tinh tế, liền đoán được nữ nhi cùng Tuyên thế tử phát sinh chuyện gì không vui.

Nhưng Tuyên Thế tử người ta đều sắp mười lăm, mà nữ nhi nàng mới là tiểu nha đầu bảy tuổi, có thể có chuyện gì?

Nên Kiều Thị liền cảm thấy được vấn đề này nhất định là xuất hiện từ phía nữ nhi mình, dù sao Tuyên Thế tử dáng dấp hào hoa phong nhã, làm sao cùng một tiểu hài tử tính toán đây?

Kiều Thị lập tức nói:

"Vậy các ngươi trước tiên trò chuyện đi, ta còn có chút việc phải xử lý."

Kiều Thị nói đi là đi, lưu lại một mình Giang Diệu ở lại với Lục Lưu.

Giang Diệu diện trang phục đến là đẹp, lại có được khuôn mặt yêu kiều khả ái, bây giờ còn béo trắng lên, đúng là một tiểu cô nương khiên người yêu thích.

Chỉ là hiện nay vẻ mặt của Giang Diệu nhăn nhó, một bộ dáng vẻ chỉ muốn quay trở về viện ngay lập tức. 

Lục Lưu nhìn nàng, đuôi lông mày đều nhuộm ý cười, hắn đến gần thuận thế đem nàng ôm lên, để nàng ngồi ở trên bắp đùi của hắn.

Hắn sờ sờ cái tai nhỏ nhắn của nàng, rồi lại nhéo cái mũi nhỏ của nàng mấy cái, nhìn tiểu lông mày của nàng nhíu lại, mới hướng về Lục Hà ở phía bên cạnh đưa tay ra.

Trên tay Lục Hà đang cầm áo choàng đen tuyền của Lục Lưu, trong lồng ngực hắn hình như còn có cái gì đó, đến khi nhìn thấy cử chỉ của chủ tử nhà mình, lúc này mới mang một bọc giấy dầu ra, khom lưng đưa tới.

nàng.

Lục Lưu thấy nàng yên tĩnh cúi đầu, lúc này mới vươn tay nắm mặt nàng mặt, sau đó xoay mặt nàng ngẩng lên để hắn nhìn. 

Thấy viền mắt tiểu cô nương hồng hồng, một bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ. Lục Lưu hiểu rõ như ban ngày là tiểu nha đầu này cũng là có lòng tự ái nha, bèn nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, nói:

"Chuyện lần trước ta cười Diệu Diệu, là ta không đúng, ta xin lỗi Diệu Diệu, có được hay không?"

Giang Diệu ngược lại sẽ không vì chuyện nhỏ này mà rơi nước mắt, viền mắt hồng hồng chỉ là bị tức giận vì Lục Lưu mua khoai lang nướng đến cười nhạo nàng. 

Hiện nay nghe Lục Lưu đàng hoàng trịnh trọng hướng nàng xin lỗi, nếu nàng còn tính toán, ngược lại là nàng không phải rồi.

Nhưng là, nếu hắn thật sự muốn nói xin lỗi, mua khoai lang nướng là có ý tứ gì hả, cái củ khoai lang đáng gét này chính là kẻ cầm đầu khiến nàng đánh rắm đấy!!! 

Giang Diệu bất đắc dĩ rộng lượng nói:

"Diệu Diệu không có tức giận."

Lục Lưu cầm khoai lang trong tay, sau đó hắn bóc vỏ đi một nửa, lộ ra thịt khoai lang vàng óng ánh mềm dẻo.

Cử chỉ hắn tao nhã đưa tới gần thổi mấy lần cho bớt nóng, sau đó mới phóng tới bên miệng nhỏ của Giang Diệu, nói: 

"Muốn ăn không?"

Nàng mới không thèm ăn đâu. Giang Diệu nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt kiên định lắc lắc đầu.

Lục Lưu đúng là không ép buộc nàng, tự mình cắn một miếng, say sưa ngon lành bắt đầu ăn.

Giang Diệu ngước mắt nhìn Lục Lưu, thoáng đánh giá một hồi. Tam ca nàng thời điểm ăn khoai lang, ăn như hùm như sói, ăn xong cái miệng cũng đều nhom nhem, chật vật cực kỳ.

Nhưng còn hắn đây, dáng vẻ ăn thanh tao nhã nhặn, làm người ta cảm thấy như hắn đang ăn sơn hào hải vị, chứ không phải là đồ ăn vặt bán ven đường.

Xem lâu, hương vị lại kích thích khứu giác như vậy, Giang Diệu theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng có chút ngứa ngáy khó chịu. 

Nàng ý nghĩ xấu muốn: Nếu như Lục Lưu có thể ở trước mặt nàng cũng đánh rắm, vậy thì tốt rồi, nàng có thể ha ha mà cười nhạo lại hắn....

Lục Lưu thấy đôi mắt to của nàng nhìn hắn chăm chú, lúc này mới lại đưa khoai lang tới gần bên miệng nàng, giọng điệu dụ dỗ:

"Đến, cắn một miếng."

Giang Diệu vốn có chút do dự, hiện nay tâm càng là bị lung lay không ngừng, cứ thế bị một củ khoai lang nướng mê hoặc, nàng thực sự quá không có tiền đồ mà.

Lại nói, hắn đều cắn qua rồi nha!!!

Dường như là rõ ràng ý của nàng, Lục Lưu đem khoai lang nướng xoay chuyển sang mặt đối diện, nói:

"Bên này ta chưa từng ăn qua."

Đều đã đến nước này, Giang Diệu cũng chỉ đành nể tình hắn cắn một cái. Có điều có lần trước giáo huấn, nàng cũng sẽ không dám ăn nhiều.

Ăn xong khoai lang nướng, bên ngoài tuyết cũng ngừng rơi. Lục Lưu nhìn tiểu cô nương sắc mặt đã hòa hoãn chút, hiểu được nàng đại để không còn tức giận, mới nói:

"Chúng ta đi ra ngoài dạo một chút đi."

Bên ngoài lạnh như vậy, ra làm cái gì? Nhưng Giang Diệu vừa mới ngồi ở bên cửa sổ, nhìn bên ngoài tuyết lớn đầy trời, thật có chút động lòng. 

Tiểu hài tử vốn là nên chơi thật nhiều, thời điểm nhìn mập biểu đệ gào thét vui vẻ ra ngoài nghịch tuyết, chỉ có nàng là ở trong phòng xem. Kỳ thực nàng cũng muốn đắp người tuyết nha. Giang Diệu động lòng, tất nhiên là gật đầu nói được.

Ngọc Trác hiểu ý, lập tức đem ra một tấm áo choàng bông bằng gấm đỏ cùng với mũ lông thỏ, nàng vốn muốn giúp tiểu thư nhà mình buộc lên, nhưng đã thấy Lục Lưu đưa tay ra, nàng liền thuận thế đem áo choàng đưa cho Lục Lưu.

Ngọc Trác yên tĩnh đứng bên cạnh, nhìn vị Thế tử gia này, khom người giúp tiểu thư nhà nàng buộc dây áo, động tác rất ôn nhu. Nếu không phải tiểu thư của nàng tuổi còn nhỏ, có lẽ là có thể sinh ra một đoạn giai thoại thanh Mai Trúc mã nổi tiếng khắp kinh thành, đáng tiếc tiểu thư chỉ là một tiểu nữ oa, nhiều lắm cũng chỉ giống như là thương yêu muội muội.

Thực sự là đáng tiếc nha!!!!!

Chơi lâu, giang Diệu cảm thấy hai tay mình lạnh cóng. Nàng chớp mắt một cái, hướng về Lục Lưu ngọt ngào nói:

"Lục ca ca, Diệu Diệu có chuyện này muốn nói với huynh?"

Lục Lưu nghe vậy, cúi người nghe nàng nói chuyện.

Đã thấy Giang Diệu bỗng nhiên đưa tay ra, nhanh chóng nhét tay vào cổ áo Lục Lưu, ngước đầu cười khanh khách không ngừng, âm thanh trong trẻo như chuông bạc.

Tam ca nàng thường thường đùa cợt người khác như vậy.

Thời điểm Tam ca nàng đùa cợt Đại ca, mỗi lần như thế Đại ca nàng đều bị lạnh đến run người, sau đó sẽ cùng Tam ca nàng đùa giỡn nháo loạn cả lên.

Nhưng mà Lục Lưu... 

Giang Diệu cũng cực quan tâm hỏi thăm bệnh tình Lão vương phi.

Lục Lưu thấy nàng còn nhỏ tuổi, liền có tâm như vậy, bèn nói: 

"Tổ mẫu thân thể rất tốt, nghĩ đến sẽ không có thêm cái gì quá đáng lo."

Nói tới Lão vương phi, vẻ mặt Lục Lưu nghiễm nhiên chính là một Tôn nhi hiếu thuận. Kỳ thực hắn mới mười bốn, vẫn còn con nít đây.

Giang Diệu gật gật đầu:  "Tổ mẫu Lục ca ca nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

Lục Lưu cúi đầu, nhìn tiểu cô nương trước mặt sắc mặt hồng hào, cười đến vui vẻ. Lục Lưu chợt nhớ tới ngày ấy nàng rơi xuống nước, ở trong nước giãy dụa rất lâu, hắn hiếm khi sinh ra lòng thương hại, liền nhảy xuống đưa nàng cứu lên. 

Nàng tuổi còn nhỏ, gầy gò đến mức như da bọc xương, tuy đã ngất đi, nhưng vẫn ôm thật chặt lấy hắn, vững vàng cầm lấy vạt áo của hắn, nhìn rất đáng thương như bé mèo nhỏ có ý chí mãnh liệt muốn sống.

Lục Lưu cười vỗ vỗ đầu của nàng, tán thành lời nói của nàng, mở miệng nói: 

"Sẽ."

Giang Diệu cười đến con mắt cong cong, âm thanh điềm nhiên hỏi:

"Thời điểm năm mới, Diệu Diệu cùng Nguyên Bảo đến tìm Lục ca ca chơi đùa, có được hay không?"

Lục Lưu gật đầu, nói: "Được." 

Đến thời điểm đó, hắn nhất định sẽ chuẩn bị cho nàng một cái lì xì thật to. 

Giang Diệu ngẩng đầu nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, đột nhiên cảm giác thấy Lục Lưu như vậy, còn rất khiến người yêu thích. 

Mặc kệ ngày sau hắn biến thành hình dáng gì, chí ít hiện tại, hắn như Đại ca ca đối với tiểu muội muội thương yêu, là xuất phát từ chân tâm. Nàng bèn híp mắt cười hôn "Chụt" lên má hắn.

Ánh mắt Lục Lưu nhìn nàng chăm chú, cũng cúi xuống hôn một cái lên gò má mềm mại của nàng.

•••

Có điều, ban ngày nghịch ngợm, buổi tối báo ứng liền đến.

Hơn nửa đêm, Giang Diệu mơ mơ màng màng bị sốt, thân thể khoẻ mạnh hồi lâu, lại bỗng nhiên bị bệnh.

Lúc này Giang Diệu sinh bệnh, không giống lúc trước phát bệnh kéo dài, mà chỉ là phong hàn bình thường, ngày kế liền hạ sốt bắt đầu chuyển biến tốt.

Chỉ là ——

Thời điểm Giang Diệu còn ở trên giường nhỏ dưỡng bệnh, liền nghe được Tuyên Vương phủ truyền tin tức Lão vương phi bỗng nhiên tạ thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro