Chương 20: Trấn Nam Vương chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tường thành, vài đường hào quang đẹp mắt lướt qua. Chỉ thấy ba bóng người đột nhiên nhanh chóng từ mặt đất bay lên, sau đó đánh thành một đoàn. Người tập võ bình thường căn bản không nhìn rõ bọn hắn đánh nhau, chỉ thấy vô số hư ảnh trên không trung xẹt qua, còn có kình lực của kiếm khí bắn ra bốn phương tám hướng. Mọi người nhao nhao thối lui đến nơi an toàn ngẩng đầu nhìn xem trận chiến có một không hai này.

Duy nhất có thể nhìn ra cũng chỉ có Hàn Minh Nguyệt mà thôi, nhưng lúc này Hàn Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn cuộc đại chiến của ba người, ánh mắt chuyên chú nên cũng không có tâm tư trả lời vấn đề người bên cạnh.

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, mọi người còn chưa kịp phản ứng chỉ thấy một bóng ảnh màu đen trên trời rớt xuống, đập mạnh xuống mặt đất. Hai người Hàn Minh Nguyệt và Tần Phong một trái một phải chắn trước Địch Lệ Nhiệt Ba. 

Đợi đến lúc mọi người nhìn thấy, liền chứng kiến Lôi Chấn Đình té lăn trên mặt đấy, tay phải và hai chân đều có máu tươi chảy xuống. Lôi Chấn Đình nhọc nhằn nằm trên mặt đất, ánh mắt ảm đạm, sắc mặt trắng bệch, Hàn Minh Nguyệt nhìn qua liền yên tâm. 

Lôi Chấn Đình hiển nhiên đã bị người phế đi võ công, lại bị đã thương tay chân đã không có bất kỳ lực sát thương nào rồi.

Rất nhanh, Mặc Diệc Phàm và Lăng Thiết Hàn đồng thời đáp xuống mặt đất. Tình trạng hai người cũng không tốt lắm. Mặc Diệc Phàm quần áo tuyết trắng đã nhiễm vài đạo vệt máu, trên cánh tay trái có một đường vết thương nhìn thấy mà giật mình. 

Lăng Thiết Hàn mặc áo vải xanh da trời bên trên cũng có vài chỗ rách, một đường vết thương xẹt qua cổ, chỉ cần một chút nữa chỉ sợ lưỡng bại câu thương rồi.

"Diệc Phàm..." Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thấy cả người đầy vết thương của Mặc Diệc Phàm, có chút nhíu mày. Đã xử lý xong Lôi Chấn Đình, tâm tình Mặc Diệc Phàm vô cùng tốt, những năm gần đây Mặc Diệc Phàm trăm phương ngàn kế muốn thu thập người thì đã thu thập gần hết. Mà ngay cả hai đầu lông mày vốn một tia tăm tối phiền muộn đầy sát khí cũng tiêu tán đi nhiều.

"A Lệ, ta thắng." Mặc Diệc Phàm mỉm cười nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ gật đầu, nói khẽ: "Ta biết rõ."

"Khục khục..." Lôi Chấn Đình ngã ngồi dưới đất ho hai tiếng, ho ra một ngụm máu. Quay đầu nhìn chằm chằm Mặc Diệc Phàm hỏi: "Tại sao không giết ta?" 

Mặc Diệc Phàm lạnh lùng nói: "Bản vương đã nói...Nhất định muốn ngươi sống không bằng chết! Bản vương nói là phải làm!"

Lôi Chấn Đình khinh thường cười nói: "Bản vương ngược lại không nghĩ tới, Định Vương cũng yêu thích làm nhục tù bình bằng cách này."

"Ngươi đã thừa nhận chính mình là tù binh là được rồi, ngươi không biết còn khá nhiều cách." Mặc Diệc Phàm cười nói, "Có muốn biết Bản vương có ý định chiêu đãi ngươi thế nào không?" Trong mắt Mặc Diệc Phàm bỗng nhiên bắn ra tia ác ý mãnh liệt, phảng phất rất muốn xé nát Lôi Chấn Đình nhưng lại càng muốn lão ta còn sống hơn.

Lôi Chấn Đình còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đột nhiên hiện lên một đạo kiếm quang. Mặc Diệc Phàm giận tím mặt, "Lăng Thiết Hàn, ngươi muốn chết!" 

Chỉ thấy trường kiếm trong tay Lăng Thiết Hàn đâm vào ngực Lôi Chấn Đình, máu phun ra. Lại nhìn chỗ ngực của Lôi Chấn Đình đã xuất hiện một lỗ đầy máu, lập tức gần chết cho thấy đã không sống nổi.

Lăng Thiết Hàn vốn đứng gần Mặc Diệc Phàm, Mặc Diệc Phàm lại một tay vịn Địch Lệ Nhiệt Ba. Lăng Thiết Hàn một kiếm này vừa nhanh lại hung ác Mặc Diệc Phàm làm sao mà ngăn trở được? Lôi Chấn Đình bị Lăng Thiết Hàn đâm một kiếm, chẳng những không cảm thấy thống khổ, ngược lại mang theo trào phúng vui vẻ nhìn về phía Mặc Diệc Phàm. Phảng phất đang nói..., ngươi không phải muốn ta sống không bằng chết sao? Bản vương hiện tại sắp chết rồi.

"Ha ha...Lăng Thiết Hàn...Thập tam đệ...Đa tạ rồi." Lôi Chấn Đình cười nhạt nói, ánh mắt ảm đạm thất sắc lưu trên người Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba, xẹt qua một tia tiếc nuối cùng với lo lắng. Lại cái gì cũng không cách nào nói ra, thời gian dần qua, cuối cùng một tia sáng rọi trong đôi mắt dần giảm đi.

"Diệc Phàm!" Địch Lệ Nhiệt Ba giữ chặt tay Mặc Diệc Phàm muốn chụp về phía Lăng Thiết Hàn, nói khẽ: "Ta hơi mệt, chúng ta về nghỉ ngơi đi."

Ánh mắt Mặc Diệc Phàm ấm áp, cúi đầu nhìn gương mặt thanh lệ của Địch Lệ Nhiệt Ba chưa lau đi vết máu, trong mắt càng thêm vài phần áy náy, "Được, chúng ta trở về nghỉ ngơi trước. Lôi tướng quân, Phượng Tam, ở đây giao cho các ngươi."

Phượng Chi Dao đau khổ gật gật đầu, hắn cũng đã một ngày một đêm không được nghỉ?

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu hướng Lăng Thiết Hàn nói: "Lăng Các chủ có thể ở trong thành dưỡng thương cho tốt đi, chỗ Trầm tiên sinh có không ít thuốc trị thương."

Lăng Thiết Hàn chắp tay nói: "Đa tạ Vương phi."

Nhìn Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba cùng nhau rời đi, Phượng Chi Dao quay đầu nhìn thoáng thi thể Lôi Chấn Đình trên mặt đất, cau mày nói: "Cái này xử lý thế nào?" 

Tuy là địch nhân, nhưng Lôi Chấn Đình vẫn là một đời kiêu hùng, Phượng Chi Dao cũng không muốn quá mức làm nhục lão rồi. 

Tục ngữ nói, người chết khoản nợ tiêu, nhiều hơn nữa cừu hận người chết còn có thể tính gì chứ? Có điều nếu như Lôi Chấn Đình rơi vào tay Mặc Diệc Phàm, chỉ sợ thật sự phải chết không toàn thây rồi.

Lôi Hoài nhíu mày, cũng cùng với ý tứ Phượng Chi Dao. Lôi Hoài xuất thân là võ tướng chính thống, đối với danh tướng luôn mang vài phần kính ý đấy. Trừ phi không thể làm khác, bình thường cũng không muốn đương trường làm nhục thi thể địch nhân, đó khác gì hành vi của kẻ hèn.

Lăng Thiết Hàn nhìn lướt qua Lôi Chấn Đình trên mặt đất, nói: "Bản tọa đưa hắn về Tây Lăng, không biết có thể?"

"Đương nhiên có thể." Lôi Hoài và Phượng Tam liếc nhau, Phượng Chi Dao nói: "Nhưng mà...Phải do Định Vương phủ hỏa táng, Lăng Các chủ chỉ có thể mang tro cốt trở về." 

Không phải Phượng Chi Dao quá mức cẩn thận, mà là từng có một Mặc Diệc Phàm sắp chết mà phục sinh phát sinh những chuyện sau này, Phương Chi Dao thật sự không muốn tái diễn chuyện nguy hiểm như vậy.  

Lăng Thiết Hàn cũng không để ý, hắn có thể vì Lôi Chấn Đình nhặt xác, cũng coi là rất nghĩa khí rồi, gật đầu nói: "Không sao cả. Bản tọa có thể đợi vài ngày." 

Phượng Chi Dao nói: "Không cần chờ vài ngày, rất nhanh là được rồi." 

Hắn cũng không muốn để Lăng Thiết Hàn ở chỗ này chờ vài ngày, nhìn ra Vương gia vẫn còn tức giận không tiêu, nói không chừng phục hồi tinh thần lại muốn tìm Lăng Thiết Hàn phiền toái đây. 

Nếu chỉ là như thế cũng thôi đi, hiện tại bản thân Lăng Thiết bị trọng thương, không cần Vương gia ra mặt thì Định Vương phủ cũng có nhiều biện pháp giết chết hắn. Nhưng ý tứ Vương phi lại rõ ràng không muốn Lăng Thiết Hàn chết, vạn nhất Vương phi và Vương gia hờn dỗi, đối với bọn họ...cũng không có chỗ tốt gì.

Lôi Hoài không có như Phượng Chi Dao nghĩ nhiều đến vậy, có chút kì quái nhìn Phượng Chi Dao, ngẫm lại cũng không có gì không đúng, gật đầu đồng ý. Lăng Thiết Hàn gật đầu nói: "Như vậy đa tạ rồi."

"Lăng Các chủ không cần khách khí, lại nói chúng ta còn muốn đa tạ Lăng Các chủ." Phượng Chi Dao chân thành nói. 

Bất kể vì cái gì, Lăng Thiết Hàn cứu được bọn hắn kể cả Vương phi còn có rất nhiều người bên trong thành đều là sự thật. Nếu không có Lăng Thiết Hàn đến kịp lúc, hôm nay kết cục thật đúng là khó nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm trở lên phủ Tướng Quân, rửa mặt một phen. Mặc Diệc Phàm đi ra liền thấy Địch Lệ Nhiệt Ba đang xuất thần nhìn điểm tâm trên bàn. 

Tuy mới trải qua trận đại chiến suýt toàn quân bị diệt, nhưng bọn hạ nhân ở phủ Tướng Quân chuẩn bị đồ ăn sáng rất ngon miệng, hai người trở về không lâu tựu đưa đi lên ngay, để hai người rửa mặt xong có thể dùng ngay.  

Vừa mới rửa mặt đi ra, Địch Lệ Nhiệt Ba thay quần áo đã bị nhuốm máu, tẩy đi mệt mỏi cùng với huyết tinh trên mặt, lộ ra càng thêm thanh lệ động lòng người. Nhìn bộ dáng xuất thần, Mặc Diệc Phàm không vui cau mày lại, trực giác có chút không thích. 

Nhẹ nhàng đi ra, từ phía sau ôm nàng vào trong ngực, Mặc Diệc Phàm nhẹ giọng hỏi: "A Lệ, đang nghĩ gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba hồi phục tinh thần, lắc đầu nói: "Không có gì...Những ngày này đều quá căng thẳng sụp, đột nhiên thư giản ngược lại không biết làm thế nào."

Mặc Diệc Phàm áy náy cọ xát tóc nàng, ôn nhu nói: "Đều là ta không tốt, A Lệ...Về sau cũng không có chuyện gì có thể làm phiền nàng nữa. Về sau nàng muốn làm gì thì là cái đó, được không?" 

Đúng vậy, từ nay về sau lại không có cái gì có thể khiến lòng người phiền, trên đời này không còn có bất luận kẻ nào có thể uy hiếp được hắn và A Lệ rồi. Bắc Nhung thất bại, ba năm năm mươi năm cũng không thể vựng dậy được. Lôi Chấn Đình chết rồi, đại đa số tinh binh Tây Lăng đều lựu tại Hồng Nhạn quan. 

Phía Nam còn đối mặt với Đại Sở có Mộ Dung Thận và Nam Hầu dẫn đầu ba mươi vạn đại quân, trong nước còn có ân oán phủ Trấn Nam Vương và Tây Lăng hoàng thất, dùng năng lực Lôi Đằng Phong có thể tự bảo vệ mình coi như không sai rồi. 

Về phần phía nam Đại Sở, Mặc Cảnh Lê bị lưu vong rồi, còn vị thành niên tiểu oa nhi đăng cơ, quyền hành lại do Hoàng thái hậu nắm trong tay thôi, cũng không có nổi sóng gió gì. Về sau...Thiên hạ này còn có ai dám động đến hắn và A Lệ?

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi kinh ngạc nhìn hắn. Mặc Diệc Phàm mở trừng hai mắt, cười nói: "Tại sao A Lệ lại nhìn ta như vậy?"

Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi: "Chàng có ý định thu binh rồi hả?"

"Nên đánh đều đánh xong, không thu binh còn có thể làm gì?" Mặc Diệc Phàm cười nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng không nói. Nhưng nàng không nghĩ tới Mặc Diệc Phàm nhanh như vậy đã định thu tay lại rồi, những kế hoạch và sách lược của Mặc Diệc Phàm luôn luôn khiến nàng có cảm giác bất an. 

Cũng không phải nói có dã tâm là sai, Mặc Diệc Phàm có thực lực kia, cũng có tư cách đi vấn đỉnh thiên hạ, thậm chí thống nhất thiên hạ. Nhưng có lẽ mấy ngày nay tới giờ, so với chiến sự khốc liệt, lại để cho nàng sinh ra loại ức chế chán ghét chiến tranh. Mấy năm nay chứng kiến người chết thật sự quá nhiều.

Ôm Địch Lệ Nhiệt Ba vào trong ngực, khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Diệc Phàm ôn hòa mỉm cười. Vỗ nhè nhẹ lưng Địch Lệ Nhiệt Ba dịu dàng nói: "A Lệ có mệt mỏi không, hay là nghỉ ngơi trước, được không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba vô ý gật đầu, tựa lên người Mặc Diệc Phàm nhắm mắt lại, nàng xác thực là hơi mệt một chút. Đợi đến lúc Địch Lệ Nhiệt Ba ngủ say, Mặc Diệc Phàm mới nhẹ chân nhẹ tay bế nàng lên giường ngủ. 

Cúi người nhìn kiều nhan ngủ say đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, Mặc Diệc Phàm thương tiếc đưa tay nhẹ phác thảo lấy gương mặt nàng, thấp giọng cười nói: "A Lệ ngốc, sao Bản vương lại không biết nàng đang suy nghĩ gì đấy? Huống chi... nếu Bản vương đánh xong thì chẳng phải Mặc Tiểu Bảo biến thành phá gia chi tử rồi hả?"

Nhẹ nhàng đắp chăn cho Địch Lệ Nhiệt Ba. Mặc Diệc Phàm quay người ra ngoài, gian ngoài đặt tờ giấy Tuyên thành bên trên có mấy chữ viết có chút mất trật tự, hiển nhiên là chủ nhân viết chữ trong lúc vội vàng quên thu lại:

"Dứt chiến sông Hoài được mở thông

Lạnh trời quạ loạn réo trên không.

Đáng thương xương trắng mồ chung chạ

Quân bỏ mạng vì tướng lập công."*

*Đây là bài thơ Điếu Vạn Nhân Trũng của Trương Tân

Binh bãi Hoài biên khách lộ thông

Loạn nha lai khứ táo hàn không

Khả lân bạch cốt toàn cô trũng

Tận vị tướng quân mịch chiến công

Dùng bài thơ này để hình dung Mặc gia quân có lẽ hơi bất công một chút, nhưng nhìn ra được tâm tình người viết đối với thế cục trước mắt.

Xem ra Địch Lệ Nhiệt Ba rất mệt mỏi, lúc tỉnh dậy sắc trời bên ngoài đã tối. Nếu Mặc Diệc Phàm không lo lắng nàng quá lâu không ăn gì ảnh hưởng không tốt đến cơ thể thì nói không chừng còn sẽ tiếp tục nằm ngủ.

Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi dậy, nhìn Mặc Diệc Phàm khoan thai ngồi bên cạnh mình không có chút biến hóa, đã hiểu hắn chưa từng nghỉ ngơi. Kỳ thật ngày hôm nay mệt mỏi không chỉ có Địch Lệ Nhiệt Ba mà còn đám người thủ ở Hồng Nhạn quan. 

Mặc Diệc Phàm nửa đường nghe Địch Lệ Nhiệt Ba còn ở Hồng Nhạn quan, liền mang theo người ra roi thúc ngựa gấp trở về, cùng Lôi Chấn Đình đại chiến một hồi, nói không phiền lụy là không thể nào đấy.

"Tại sao không nghỉ ngơi?" Đôi mi thanh tú Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ chau lại, nhẹ giọng hỏi

Mặc Diệc Phàm mỉm cười lắc đầu, nói khẽ: "Nhìn A Lệ, không phiền lụy...A Lệ ngủ lâu rồi, nên ăn tối." 

Địch Lệ Nhiệt Ba không nói gì nhìn dáng vẻ tươi cười ôn nhu của nam nhân trước mắt, phảng phất bộ dáng âm trầm thô bạo lúc đánh với Lôi Chấn Đình và Lăng Thiết Hàn chưa bao giờ tồn tại. 

Nhìn nàng không nói gì, dáng vẻ tươi cười của Mặc Diệc Phàm hơi thu lại, đưa tay ôm Địch Lệ Nhiệt Ba vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "A Lệ giận ta à?"

Địch Lệ Nhiệt Ba đã trầm mặc một lát, khẽ thở dài một cái lắc đầu nói: "Không, ta biết rõ...Chàng đúng."

Mặc Diệc Phàm cũng trầm mặc lại, sau nửa ngày mới mỉm cười nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Chỉ là không thể tiếp nhận đúng hay không? Không sai, chuyện lần này...Là ta cố ý đấy. Sao phế vật Mặc Cảnh Lê có thể làm ta bị thương. Kỳ thật...Theo lúc ban đầu A Lệ để cho người giao danh sách mật thám núi Thương Mang cho ta thì ta đã có quyết định này. Ta biết rõ Mặc Cảnh Lê bị ép tới thời điểm sẽ làm ra chuyện gì. A Lệ xem, hiện tại...Hết thảy đều diễn ra theo hướng ta nghĩ. Chỉ là...Ta không nghĩ tới, A Lệ nàng không nghe lời ta, ly khai Hồng Nhạn quan. Nếu Lăng Thiết Hàn không kịp đuổi tới ...Thật may mắm, lúc trước cứu Lăng Thiết Hàn một mạng quả nhiên đúng..." 

Mặc Diệc Phàm ôm Địch Lệ Nhiệt Ba bên hông, tay có chút run rẩy, nhưng hắn cúi đầu nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba trong giọng nói mang theo bộ dáng tươi cười nhàn nhạt. Cố tỏ ra vui vẻ làm cho trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba càng thêm chua xót.

Nàng không thể trách người nam nhân này. Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ nhàng tựa vào Mặc Diệc Phàm mà yên lặng nghĩ đến. Vô luận hắn có làm nhiều việc đi nữa, nhiều cách làm của hắn không cách nào tiếp nhận, tuy nhiên nàng vĩnh viễn cũng không thể nào trách hắn. 

Cái này không phải lỗi của hắn, hắn muốn báo thù, muốn bảo hộ người nhà của mình, muốn Định Vương phủ phát triển, muốn tiểu nhân phải trả giá. Vô luận từ chỗ nào hắn cũng không sai.

Mặc Diệc Phàm nhẹ nhàng ôm Địch Lệ Nhiệt Ba, hôn hôn mấy sợi tóc của nàng, nhẹ giọng cười nói: "Ta đã nghĩ giấu A Lệ ở trong cung điện xinh đẹp an toàn nhất, không để người nào nhìn thấy, vĩnh viễn không ai tổn thương được A Lệ. Thế nhưng ta không làm như vậy. Ta biết A Lệ không thích như vậy. Cho nên...Ta muốn cùng A Lệ đứng chung một chỗ, cùng nhau đối mặt hết tất cả, cho dù A Lệ không thích. A Lệ, nàng đừng chán ghét ta có được không?"

Dù biết rõ nàng chán ghét những thứ này. Nhưng ta nguyện đem những thứ tàn khốc nhất xé rách trước mặt nàng. Bởi vì đây là Mặc Diệc Phàm...Mặc Diệc Phàm không phải công tử thế gia tế nguyệt phong quang, cũng không phải là tiên nhân thế ngoại thanh khí xuất trần, Mặc Diệc Phàm từ núi thây biển máu ở bên trong bò ra tới Địa Ngục Tu La. 

Tuy A Lệ cho tới bây giờ không phải là tiểu thư được dưỡng tại nhà, bên trong yếu đuối, nhưng tận sâu trong đáy lòng A Lệ vĩnh viễn là mềm mại cùng lương thiện. Sao sẽ thích gió tanh mưa máu tàn khốc, tính toán cùng với chiến trường máu chảy thành sông đâu này? 

Thế nhưng mà...Làm sao bây giờ đâu này? Mặc Diệc Phàm thầm nghĩ dù như thế vẫn muốn nàng cùng hắn.

"Diệc Phàm..." Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng thở dài, ngẩng cao đầu nhìn đôi mắt ôn nhu nhưng tràn đầy cố chấp kiên trì. 

Đưa tay sờ nhẹ mấy sợi tóc tuyết trắng, thấp giọng nói: "Không phải chàng sai, sao ta lại trách chàng. Ta chỉ là...hơi khổ sở thôi. Ta rất muốn thuyết phục chính mình, bọn hắn hi sinh đều là có giá trị. Dù cho Hồng Nhạn quan hai mươi vạn quân toàn bộ chết rồi, ít nhất có thể rút ngắn mấy năm chiến loạn. Nhưng...tướng sĩ và bách tính hi sinh dừng lại hai mươi vạn? Huống chi...Ta khổ sở tính toán cái gì? Thậm chí đại đa số người trong bọn họ ta còn không biết tên, sao có thể khổ sở vì bọn họ? Nhiều người như vậy, cho dù ta khổ sở đến chết, thì tình cảm cho bọn hắn cũng chưa tới nửa khắc đồng hồ, vậy khổ sở của ta với bọn hắn có thể được gọi là gì? Chỉ là...Mỗi người trong bọn hắn đều có người nhà, có người thân, bọn hắn đau khổ lại là cả đời. Cho nên...Diệc Phàm ta không sao, ta thật sự chỉ hơi khổ sở thôi.Rất nhanh rồi cũng sẽ tốt."

Mặc Diệc Phàm cúi đầu, nhu hòa vỗ lưng Địch Lệ Nhiệt Ba im ắng an ủi nàng. Đem hết thảy cảm giác yếu ớt của Địch Lệ Nhiệt Ba triệt tiêu hết. Mặc Diệc Phàm ôm Địch Lệ Nhiệt Ba trong ngực, hơi đơn bạc nhưng bên môi mang theo cố chấp kiên trì và đau xót.

"A Lệ, thật có lỗi." Mặc Diệc Phàm trầm giọng nói. Hắn thực sự cảm thấy có lỗi với nàng, nhưng hắn sẽ không nhận lỗi. Cũng giống Địch Lệ Nhiệt Ba, thân là Thống soái tối cao của Mặc gia quân, hắn cũng không có bất kỳ một quyết định sai nào. 

Dù cho hôm nay Mặc gia quân không kịp cứu viện, toàn bộ tướng sĩ Hồng Nhạn quan toàn bộ chết trận, thậm chí binh sĩ Tây Lăng xâm nhập Hồng Nhạn quan tàn sát bừa bãi, cũng không có ai nói Định Vương quyết định sai đấy. 

Hắn suất lĩnh nhân số thấp hơn địch nhân mấy lần, Mặc gia quân liên tục đối mặt ba quốc gia vây công, lúc này đây một lần là xong, rút ngắn thời gian chiến loạn. Thân là một thượng vị giả, hắn đã làm đúng.

Hắn thực sự xin lỗi chỉ có vợ hắn, người yêu của hắn. Lại khiến nàng nhận nhiều thống khổ khi lựa chọn lấy hay bỏ, lại để nàng tự mình chôn vùi Kỳ Lân một tay nàng huấn luyện. 

Từ đầu tới cuối, Mặc Diệc Phàm hắn thực xin lỗi, chỉ có một người Địch Lệ Nhiệt Ba – tình cảm hắn thật chân thành đấy, đã từng quyết định muốn vĩnh viễn che chở nàng làm một thê tử vô ưu vô lo.

"Không có sao." Địch Lệ Nhiệt Ba nói khẽ, trong lòng ruột mềm trăm mối. Vô luận hắn làm gì nàng đều tha thứ đấy, Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười thản nhiên. Hóa ra không biết từ lúc nào, nàng đã yêu hắn như thế.

"A Lệ, về sau không bao giờ...như vậy nữa."

"Được, ta đã biết." Trong lòng ẩn những nỗi đau đớn vĩnh viễn sẽ không biến mất, nhưng thời gian sẽ giảm đi. Nhân sinh chưa từng có cái gì là thập toàn thập mỹ, mà bây giờ, đã rất tốt. 

Một nam nhân có thể bệ nghễ thiên hạ mây mưa thất thường nhưng lại vì tâm tình của nàng mà thấp thỏm không yên, có ba đứa con thông minh đáng yêu nhu thuận, có nhiều người nhà luôn một lòng vì nàng, một đám bằng hữu và thuộc hạ trung can nghĩa đảm. 

Cuộc sống như thế, còn cái gì chưa đủ sao? Có lẽ nàng và Mặc Diệc Phàm vĩnh viễn không cùng quan điểm, ví dụ như nàng không thích âm mưu quỷ kế mà hắn lại am hiểu nhất là giết người không đền mạng. 

Lại ví dụ như nàng luôn quý trọng tánh mạng người khác, còn hắn không ngần ngại cầm tánh mạng người khác đùa bỡn đánh cược. Nhưng, hắn sẽ vì nàng mà nhượng bộ, nàng sẽ vì hắn mà bao dung. Cái này là đủ rồi.

"Vương gia, Vương phi. Thuộc hạ cầu kiến." Ngoài cửa vang lên giọng của Phượng Chi Dao

Chỉ chốc lát sau, Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba cùng xuất hiện ở bên ngoài khách sảnh. Đến cầu kiến cũng không phải chỉ có một mình Phượng Chi Dao, Lôi Hoài, Hàn Minh Nguyệt, Hà Túc, mà ngay cả Nguyên Bùi tướng quân đã ngất đi buổi sáng cũng đều ở đây. Chứng kiến hai người cùng nhau đến, Phượng Chi Dao ám ám thở dài một hơi.

Phượng Chi Dao không chỉ là huynh đệ hảo hữu cùng lớn lên với Mặc Diệc Phàm, những năm gần đây cũng coi Địch Lệ Nhiệt Ba là bạn tốt rồi. 

Phượng Tam công tử cũng hiểu hai người này rõ hơn người khác. Tưởng rằng về sau hai người sẽ có một ít mâu thuẫn, lại thật không ngờ vậy mà không phát sinh gì. Phượng Chi Dao không khỏi nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba vài lần, trong lòng lại đánh giá Địch Lệ Nhiệt Ba cao vài phần.

Tiếp thu ánh mắt cảnh cáo của Mặc Diệc Phàm, Phượng Chi Dao mới ho nhẹ một tiếng thu hồi ánh mắt dò xét, cười nói: "Vương gia, Vương phi, quấy rầy."

Mặc Diệc Phàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi còn biết a, đã trễ như thế vậy tới làm gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ đưa tay lôi kéo, mỉm cười với Nguyên Bùi nói: "Lão tướng quân, thân thể có khỏe hơn không."

Nguyên Bùi vội vàng nói: "Đa tạ Vương phi quan tâm, mạt tướng khá tốt. Chỉ là lớn tuổi, có chút không còn dùng được, thật khiến cho Vương phi chê cười." 

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Lão tướng quân, may mắn mà có lão tướng quân tọa trấn."

"A Lệ nói rất đúng, Nguyên lão tướng quân, mời ngồi đi." Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba quét mắt về phía mình, Mặc Diệc Phàm cũng biết nghe lời, lại cười nói, "Tất cả mọi người còn chưa dùng bữa tối, không bằng cùng dùng đi."

Phương Chi Dao yên lặng liếc mắt là ngươi và Vương phi còn chưa dùng bữa tối à?

Định Vương tự mình mời nên mọi người cũng không cự tuyệt, trong chốc lát, nha đầu liền đưa lên bữa tối đã chuẩn bị từ trước. Đều là đồ ăn cực kỳ thanh đạm, những ngày này tất cả mọi người mệt mỏi nhiều, ai cũng không có chăm chút bữa ăn. Trong lúc nhất thời khẩu vị thay đổi, vô cùng vui sướng dùng một bữa tối ngon miệng.

Đợi đến lúc bọn nha đầu bê canh thừa đều rút lui ra ngoài, Mặc Diệc Phàm mới hỏi nói: "Muộn như vậy, có việc gấp gì?"

Lôi Hoài đứng lên nói: "Khởi bẩm Vương gia, chúng ta muốn hỏi...Tù binh Tây Lăng nên xử trí như thế nào?" 

Kỳ thật chuyện này cũng không phải việc gì gấp, nhưng bọn họ bị Phượng Chi Dao kéo tới, Phượng Chi Dao lúc này bộ dáng ăn uống no sau giả bộ chết, Lôi Hoài bất đắc dĩ chỉ xuất ra chuyện này nói một chút.

Tuy không gấp, nhưng cũng không phải chuyện nhỏ. Binh sĩ Tây Lăng bị bắt làm tù binh khoảng chừng gần mười vạn. Nhiều người như vậy, vô luận để ở nơi nào đều là vấn đề lớn, vô luận xử trí thế nào đều rất phiền toái.

Nghe vậy, đôi mắt Mặc Diệc Phàm lóe lên. Đang muốn nói chuyện thì nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba bên cạnh một chút, trầm ngâm chốc lát nói: "Phái người đưa về cho Tây Lăng. Chúng ta cũng không cần nhiều. Một binh sĩ cho năm mươi lượng bạc trắng.

Lôi Hoài do dự một chút, "Người Tây Lăng sẽ đồng ý sao?" 

Năm mươi lượng cũng không nhiều, nhưng là mười vạn người cộng lại cũng rất nhiều rồi. Huống chi, ý niệm thu thập mười vạn binh mã cũng không phải việc khó. Ít nhất phải đổi năm sáu trăm vạn lượng bạc trắng, đối với Tây Lăng mà nói cũng không phải vụ mua bán có lợi.

Mặc Diệc Phàm cười lạnh nói: "Ngươi đem việc này thông báo thiên hạ, bọn hắn không đồng ý cũng phải đồng ý. Nếu không đồng ý...liền mang toàn bộ người đến phương Bắc trồng trọt." Phương Bắc bị người Bắc Nhung chà đạp không thành bộ dáng, vừa vặn thiếu người khai hoang.

Lôi Hoài tưởng tượng, cũng vui lên. Quả nhiên Định Vương đa mưu túc trí, "Mạt tướng tuân mệnh."

Rốt cục trận chiến cũng đánh xong. Tuy vừa trải qua một hồi ác chiến, Hồng Nhạn quan tràn ngập nhàn nhạt mùi máu tươi, nhưng lại có một ít an tường ngày xưa. Trên đường cái, cửa thành, không có người ra ra vào vào như bình thường. Các tướng sĩ Mặc gia quân yên lặng thanh lý rửa sạch vết máu trên đường phố. 

Những...vết máu này có rất nhiều là của chiến hữu của bọn hắn, có rất nhiều là của địch nhân bọn họ đấy. Lăn lộn cùng một chỗ ai cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là máu của ai, nhưng song phương giao chiến thì cũng phải bỏ ra cái giá quá lớn.

Sáng sớm, Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo Tần Phong, Trác Tĩnh cùng với Vệ Lận ra Hồng Nhạn quan, đi đến sườn núi cách Hồng Nhạn quan không xa. Bọn hắn đến đã có không ít người chờ tại đó rồi. 

Người chỗ này đại đa số đều là mang theo thương tích đấy, thậm chí tổn thương không nhẹ. Trên mặt mỗi người đều mang thần sắc nghiêm nghị trầm trọng. 

Đây là địa phương hơn một ngàn Kỳ Lân an nghỉ. Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba đến, hơn một trăm Kỳ Lân đều lập tức đứng thẳng người, cùng kêu lên hành lễ, "Bái kiến Vương phi."

Địch Lệ Nhiệt Ba trịnh trọng nhẹ gật đầu, đứng lên nói: "Không cần đa lễ."

"Đa tạ Vương phi tự mình đến tham dự tang lễ các huynh đệ." Một nam tử trung niên mặt mũi đầy tang thương tiến lên, cung kính thi lễ với Địch Lệ Nhiệt Ba. 

Đóng tại Hồng Nhạn quan duy nhất chỉ còn sống một vị thống lĩnh tiểu đội Kỳ Lân. Tuy đối với thành viên của Kỳ Lân, Địch Lệ Nhiệt Ba không nhớ được đầy đủ tên tuổi, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba nhớ phần lớn những thống lĩnh tiểu đội. 

Bởi vì những người này đa số đều là người tài trong nhóm Kỳ Lân huấn luyện đầu tiên luyện ra trong đó rất nhiều kỹ năng thậm chí là do tự tay Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ dạy. Địch Lệ Nhiệt Ba còn nhớ, nam tử này tên là Lý Dục. Cùng tên với Lý Dục Nam Đường Hậu Chủ học rộng tài cao phong lưu nhĩ nhã, nhưng lại hoàn toàn bất đồng người. 

Cho dù mặt đối mặt với chiến hữu thì hắn khó mở miệng, nhưng lúc này đây có thể chủ động tiến lên nói chuyện với Địch Lệ Nhiệt Ba, xác thực có chút không dễ dàng.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười khổ, nói: "Bọn họ đều do ta huấn luyện ra, sao ta có thể không đến? Ta...Thật xin lỗi."

Vốn là nam tử trầm mặc ít nói nhưng tròng mắt lập tức đỏ lên, nhìn qua Địch Lệ Nhiệt Ba có chút nghẹn ngào mà nói: "Không, không liên quan Vương phi. Thân là quân nhân...Da ngựa bọc thây cũng là chuyện may mắn. Chỉ là chúng ta..." 

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn lại, so với quân dung chỉnh tề, kỳ thật Kỳ Lân bất phàm, hiện tại có hơn một trăm binh sĩ vết thương chất chồng lộ ra có chút chán chường bi thương. Trước hơn một trăm thiên quân vạn mã đều chưa từng có chút bức lui, lúc này hốc mắt đều đỏ lên, nhìn qua từng dãy phần mộ chỉnh tề trước mắt. 

Trong lúc này nằm đó đều là chiến hữu xuất sinh nhập tử với bọn hắn. Có lẽ hai ngày trước bọn hắn đã từng tụ cùng một chỗ tán chuyện phiếm đùa giỡn, trò chuyện với người nhà của mình, cùng thê nhi tương lai. Hiện tại đã một âm một dương sinh tử cách biệt.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đi đến phần đất trống phía trước phần một, cung kính bái ba bái, trầm giọng nói: "Tế rượu!"

Sau lưng, Tần Phong và Vệ Lận một trước một sau, trực tiếp cầm vò rượu hướng trước mộ địa mà đi. Từng mộ phần đều dải lên một tí rượu nhạt, các tướng sĩ Kỳ Lân bên cạnh cũng đi theo hai người dọc theo tòa mộ phần mà vung rượu.

Trên khoảng đất trống phía trước, tiếng đàn trầm thấp nức nở nghẹn ngào vang lên, mọi người quay đầu lại, trước khi Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi trên mặt đất, trên đầu gối bày biện cầm Ô Mộc. 

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ gảy, tiếng đàn nức nở nghẹn ngào từ đầu ngón tay bay ra. Tiếng đàn phong cách cổ xưa, khảy đàn ra điệu âm trầm càng vài phần thê lương bi ai. Đây là, Chiêu Hồn khúc.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không giỏi cầm kỹ, thậm chí trên mặt nàng đều không có chút thần sắc bi thương. Nhưng tiếng đàn theo ngón tay đàn chảy ra làm hết thảy mọi người có thể tinh tường cảm nhận được sự sầu bi cùng với tiếc nuối nhàn nhạt. 

Đúng vậy, không phải thống khổ mà là tiếc nuối. Tiếc nuối vì mình làm không đủ tốt, càng thêm tiếc nuối các chiến sĩ ưu tú mà chết đi như vậy.

Bỗng dưng, tiếng đàn trở nên mãnh liệt, mỗi một căn dây cầm phảng phất gảy đàn trong lòng mọi người. Khiến cho mọi người không tự chủ nhớ lại năm tháng trước kia. 

Vừa gia nhập Kỳ Lân là kiêu ngạo và vui sướng, huấn luyện gian khổ cùng đồng sanh cộng tử kia, còn có chung phó chiến trường hào hùng.

"Nam nhi phải gánh vác quốc gia, chết trận sa trường là niềm tự hào!" Có người trầm giọng quát, "Các huynh đệ...Tạm biệt!"

"Mời rượu!" Tất cả mọi người bưng vò rượu trong tay, đối với từng một phần trước mắt ngửa đầu uống sạch. Trong tiếng đàn, vô số nước mắt cùng với rượu chảy cùng một chỗ, làm ướt vô số phiến bia mộ của các tướng sĩ đang ngủ ở đây. Các huynh đệ...Đi đường cẩn thận!

Kết thúc khúc nhạc, Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy, tiện tay để Ô Mộc Cầm bên người rồi đứng lên. Nhìn các tướng sĩ mặt mũi đầy lệ trầm giọng nói: "Lý Dục!"

Trung niên tên Lý Dục tiến lên, cung kính nói: "Có thuộc hạ!"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn hắn, trầm giọng nói: "Từ giờ trở đi, ngươi là Phó Thống lĩnh Kỳ Lân. Bản phi mệnh lệnh cho ngươi, ngươi mang Kỳ Lân về dưỡng sức, đợi tất cả mọi người hồi phục như cũ lập tức về thành. Trong vòng một năm, Bản phi muốn nhìn thấy một Kỳ Lân nguyên vẹn. Ngươi...Có thể làm được không?"

Lý Dục không khỏi sửng sốt một chúng, chống lại ánh mắt thanh thấu kiên định của Địch Lệ Nhiệt Ba, vội vàng cất cao giọng nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh! Thuộc hạ cam đoan, trong vòng một năm...Nhất định đem Kỳ Lân nguyên vẹn về cho Vương phi!" 

Mệnh lệnh này của Địch Lệ Nhiệt Ba, xác thực làm cho Lý Dục lo lắng. Kỳ Lân Phó thống lĩnh chức vị cùng phẩm cấp đều cực kỳ bất phàm đấy. Cho dù là Từ gia Tam công tử, gia nhập Kỳ Lân mấy năm, vô luận năng lực trên chiến trường đều dốc sức liều mạng tuyệt đối không thua ai, hơn nữa còn là biểu ca của Định Vương phi. 

Ngay cả như vậy, Từ Thanh Phong cũng chỉ thống lĩnh của tiểu đội mười hai mà thôi. Vương Phi đúng lúc này đề bạt hắn làm Phó thống lĩnh...

Phảng phất nhìn ra ý nghĩ trong lòng của Lý Dục, Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Rời đi đều là huynh đệ của ngươi, Bản phi hy vọng ngươi có thể tự mình bổ khuyết lại những vị trí còn trống của bọn hắn."

"Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Lý Dục cao giọng nói, lúc này đây trong giọng nói càng thêm nhiều phần kích động. 

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Mọi người tổn thương cũng chưa khỏi, đều sớm đi về nghỉ ngơi đi."

"Vâng, thuộc hạ cáo từ!" Lý Dục gật đầu đáp, quay người mang theo hơn trăm tướng sĩ Kỳ Lân đi về Hồng Nhạn quan.

"Vương phi, chúng ta cũng cần phải trở về." Trác Tĩnh khẽ nói. 

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, nói: "Ta còn muốn ở lại chốc lát." 

Địch Lệ Nhiệt Ba lần nữa ngồi trên mặt đất, đặt cầm Ô Mộc lên gối khảy đàn. Cũng không có cố định khúc nhạc gì, chỉ là khảy đàn đứt quãng lúc ngưng lúc nghỉ, nghĩa địa màu trắng tràn đầy thê lương làm cho lòng người cảm thấy vài phần đau lòng.

Cách phần mộ Kỳ Lân không xa, Mặc Diệc Phàm và Hàn Minh Nguyệt sóng vai mà đứng. Nghiêng nghiêng nhìn lại, vừa hay nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của nữ tử áo trắng trên mộ địa. 

Hàn Minh Nguyệt nhìn Mặc Diệc Phàm tóc trắng như tuyết nói: "Đã lo lắng, sao không qua xem?"

Mặc Diệc Phàm liếc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Bản vương tự có chừng mực."

Hàn Minh Nguyệt cười nhạt không nói. Cho tới bây giờ hắn không thể không hâm mộ Mặc Diệc Phàm quả nhiên có ánh mắt tốt. Chuyện lần này, theo lý trí thì xác thực không thể trách Mặc Diệc Phàm, nhưng theo mặt tình cảm vô luận là ai chỉ sợ không nhịn được muốn cho hắn một bạt tai. 

Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba từ đầu tới cuối cũng không trách Mặc Diệc Phàm qua một câu. Bất kể nàng thật sự thông cảm hay bao dung cho Mặc Diệc Phàm, thì đây đều là phúc phận Mặc Diệc Phàm. Bởi thế, đại khái cũng chính vì đã có Địch Lệ Nhiệt Ba nên Mặc Diệc Phàm mới không cực đoan thêm.

Những năm này, không gặp Mặc Diệc Phàm nhưng Hàn Minh Nguyệt vẫn thường xuyên chú ý Mặc Diệc Phàm đấy. Dù sao ngoại trừ đứa em ruột ra, Hàn Minh Nguyệt xem trọng nhất là Mặc Diệc Phàm. 

Những năm này, nhiều lần Hàn Minh Nguyệt mơ hồ cảm nhận được Mặc Diệc Phàm không khống chế được, nhưng mỗi lần sắp không thể khống chế được thì Mặc Diệc Phàm lại vững vàng mà dừng lại. Hiển nhiên, đây hết thảy đều có liên quan tới Địch Lệ Nhiệt Ba.

Giống như tối hôm qua, Lôi Hoài đưa binh sĩ tù binh Tây Lăng về, Hàn Minh Nguyệt tin tưởng cảm giác được sát niệm của Mặc Diệc Phàm. Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn hoàn mỹ khống chế được rồi. Sau đó đâu vào đấy phân phó Lôi Hoài xử lý những tù binh này. Phảng phất như Định Vương có lòng từ bi rộng lớn. 

Trời mới biết, Mặc Diệc Phàm cho tới bây giờ cũng không phải là người đối xử tử tế với địch nhân. Mà khi đó, người có thể ảnh hưởng Mặc Diệc Phàm cũng chỉ có một mình Địch Lệ Nhiệt Ba. Cho nên tại thời điểm này Hàn Minh Nguyệt mới có hơi hiểu tại sao Phượng Chi Dao lại khẩn trương như vậy. 

Nếu như Mặc Diệc Phàm là một thanh bảo kiếm bộc lộ tài năng tuyệt thế mà nói thì Địch Lệ Nhiệt Ba là vỏ kiếm. Nếu như Mặc Diệc Phàm là thiên lý mã tuyệt phẩm ..., Địch Lệ Nhiệt Ba có thể là người chế ngự mã. Cả hai thứ đó, thiếu một thứ cũng không được.

Hàn Minh Nguyệt cúi đầu buồn cười nói: "Diệc Phàm, ngươi đã qua tuổi bốc đồng rồi. Lòng tha thứ của người khác không phải thứ để ngươi tùy ý tiêu xài. Ít nhất...kính một chén rượu trước mộ các tướng sĩ Kỳ Lân. Những người này đều một tay Định Vương phi tự mình huấn luyện ra. Hoàn toàn khác với binh chủng ngươi ta và ta biết. Ta cảm thấy, Vương phi đối đãi với Kỳ Lân không bình thường. Lúc này đây vì kế hoạch của ngươi, một thoáng hy sinh nửa Kỳ Lân, nếu có người hủy nửa Định Vương phủ, ngươi có cao hứng không?"

Mặc Diệc Phàm trầm mặc hồi lâu, đột nhiên trầm giọng nói: "Ta chán ghét Kỳ Lân!

Hàn Minh Nguyệt sững sờ, trầm ngâm một lát không nhịn được cười nói: "Ngươi chán ghét Kỳ Lân hay là chán ghét Vương phi đối với người khác đặc biệt? Vương phi không giống những nữ tử khác, ngươi sớm hiểu vậy không phải sao. Đi thôi...Đừng nói cái gì chán ghét Kỳ Lân. Bọn họ đều là chiến sĩ ưu tú nhất đáng khâm phục. Đừng nói cho ta ngươi không có tiếc hận."

Mặc Diệc Phàm thân là Định Vương, đương thời có thể nói danh kiếm độc nhất vô nhị. Tất nhiên có ưu thích sở hữu binh sĩ tinh nhuệ đấy, lại làm sao có không thích Kỳ Lân tinh binh trong tinh binh chứ? 

Nói thật, Mặc Diệc Phàm trước đây đánh giá thấp sức chiến đấu của Kỳ Lân, thậm chí hắn kỳ thật không có nghĩ qua Địch Lệ Nhiệt Ba phái Kỳ Lân đóng ở Hồng Nhạn quan. Dù sao, so với vài chục vạn đại quân, vô luận là đội quân ngàn người tinh diệu đều lộ ra quá mức nhỏ bé rồi. 

Vốn Mặc Diệc Phàm đã chuẩn bị tốt toàn quân Hồng Nhạn quan bị diệt, lại không nghĩ rằng một đội nhân mã không nằm trong sự tính toán của hắn lại cứu được toàn bộ Hồng Nhạn quan.

Lại trầm mặc một hồi lâu, Mặc Diệc Phàm mới đi đến chỗ Địch Lệ Nhiệt Ba.

"Diệc Phàm." Sau lưng, Hàn Minh Nguyệt đột nhiên lên tiếng nói.

Mặc Diệc Phàm quay đầu lại, nhìn hắn nhíu mày nghi hoặc một cái. Hàn Minh Nguyệt nói: "Chúng ta vẫn là huynh đệ đúng không?"

Mặc Diệc Phàm hơi gật đầu, dưới bàn chân một điểm lao về phía Địch Lệ Nhiệt Ba.

Nhìn xem bóng ảnh người nào đó vội vàng rời đi, Hàn Minh Nguyệt không khỏi thấp giọng cười ra tiếng. Ai có thể tưởng tượng, ai kia năm đó là người trong mộng của vô số khuê nữ, tùy ý phi dương phảng phất bất luận hoàn cảnh khó khăn nào cũng không tỏ vẻ lo lắng như thời điểm này. 

Nghĩ kĩ chính mình, công tử Minh Nguyệt giương mắt hướng phương xa, bên môi nở nụ cười ưu nhã cùng với thoải mái nhẹ nhõm.

Mặc Diệc Phàm nhẹ nhàng rơi xuống sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba, không có nửa điểm kinh động. Bọn người Tần Phong nhìn Mặc Diệc Phàm, im ắng lui xuống. 

Mặc Diệc Phàm nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi trên đất, lặng yên đi tới học Địch Lệ Nhiệt Ba cũng ngồi trên mặt đất.

"Diệc Phàm?" Địch Lệ Nhiệt Ba dừng đàn, có chút khó hiểu nói: "Không phải bọn người Phượng Tam còn có việc tìm chàng sao? Làm sao lại tới đây?" 

Mặc Diệc Phàm cười nhạt nói: "Trận chiến đều đánh xong, chuyện đại sự cũng có thể hoãn một chút mà?"

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nhẹ gật đầu, hiện tại ngoại trừ Mộ Dung Thận và Nam Hầu vẫn còn ở phía nam dẫn binh mã Đại Sở đối kháng với Tây Lăng bên ngoài, dưới trướng Mặc gia quân đã một mảnh yên lặng rồi. 

Cúi đầu suy tư một phát, Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Người nhà binh sĩ bỏ mình cùng trọng thương an trí..."

Mặc Diệc Phàm cầm chặt tay hơi lạnh của nàng ủ ẩm bên trong nói: "Những chuyện này giao cho công tử Thanh Trần xử trí là được rồi. A Lệ không cần quan tâm, ta cam đoan từng hậu sự của binh sĩ chết trận sẽ được an bài thỏa đáng. Kỳ Lân cũng vậy."

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi gật đầu cười, nàng cũng không lo lắng Kỳ Lân. Bản thân Kỳ Lân có chế độ vô cùng hoàn thiện, trong đó kể cả chế độ đền bù tổn thất cả thương vong, hơn nữa người Kỳ Lân không nhiều lắm, chỉ cần dựa theo quy định chấp hành là được rồi. Nhưng binh mã Mặc gia quân lại khác, ngàn vạn nhân mã thương vong, phải xử lý thỏa đáng không dễ dàng.

Nhìn ra được lo lắng của Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Diệc Phàm kiên định cam đoan nói: "Ta sẽ phân phó tất cả tướng quân, phụ trách tốt từng hậu sự của tướng sĩ." 

Mặc Diệc Phàm trịnh trọng cam đoan, Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi cười một tiếng: "Ta tin tưởng chàng, không cần nghiêm túc vậy đâu. Ta cũng chỉ thuận miệng nói vài lời mà thôi."

Mặc Diệc Phàm cười nhạt không nói. A Lệ lòng mềm yếu rồi. Mặc Diệc Phàm biết rõ nàng muốn những thứ này cũng không phải vì cái gì gọi là thiện lương, phẩm đức cao thượng. Mà là nàng cho rằng có lẽ nên làm vậy. 

Địch Lệ Nhiệt Ba có rất nhiều ý nghĩ mà người thời này đại không giống nhau. Ví dụ nàng cho rằng nam nhân phải tôn trọng nữ nhân, nàng cho rằng quân nhân phải bảo hộ dân chúng, nàng cho rằng phải chiếu cố binh sĩ thương vong vì quốc gia bỏ mạng vân vân và vân vân, cũng không phải nàng không đúng, mà là đối với thời đại này mọi người cho rằng quá vớ vẩn. 

Nhưng là, hắn yêu một người không bình thường như A Lệ. Mặc Diệc Phàm biết rõ nàng có chút kinh nghiệm thần kỳ kia, thậm chí cảm thấy A Lệ từng đã sống ở một thế giới vui sướng hạnh phúc hơn thế giới này. Cho nên hắn vừa muốn dâng toàn bộ thế giới đến tay nàng, hắn lại muốn nàng hạnh phúc hơn dĩ vãng.

Mặc Diệc Phàm tiếp nhận cầm Ô Mộc trong tay Địch Lệ Nhiệt Ba, để lên gối mình gẩy nhẹ. Cầm kỹ Mặc Diệc Phàm thật ra đỡ hơn Địch Lệ Nhiệt Ba một ít, vẫn là Chiêu Hồn khúc kia. 

Nhưng trong tay Mặc Diệc Phàm lại thêm nhiều phần sục sôi cùng với chấn chiếp nhân tâm mang cảm giác tang thương. Địch Lệ Nhiệt Ba kinh ngạc nghe hắn khảy khúc nhạc, rốt cục không nhịn được từng giọt nước mắt tuôn rơi.

Một khúc đã xong, Mặc Diệc Phàm buông tay khỏi Ô Mộc cầm, ôm nàng vào lòng, "Khóc đi, A Lệ...Thực xin lỗi, đều là ta không tốt..." Địch Lệ Nhiệt Ba trong ngực Mặc Diệc Phàm, rốt cục cũng khóc thành tiếng.

Mặc Diệc Phàm nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ánh mắt tràn ngập trìu mến và thương yêu.

Hai người trở về phủ Tướng Quân, nghênh đón bọn họ là Phượng Tam công tử đang phát điên. Chứng kiến hai người dắt tay nhau đến, Phượng Chi Dao không quan tâm lao đến, một phát bắt được cổ áo Mặc Diệc Phàm kêu lên: "Định Vương gia! Ngươi đến cùng chạy đi nơi nào?! Định Vương phủ sắp không được rồi, trong thư phòng kia...công văn ngươi cũng không xử lý! Càng quan trọng hơn là, rõ ràng chính ngươi bảo chúng ta có việc phải xử lý, kết quả chính mình lại không thấy bóng dáng, ngươi muốn thế nào hả?!" 

Phượng Tam công tử giận tới cực điểm đã không chú ý bất đắc dĩ phạm thượng rồi. Rống to với Mặc Diệc Phàm một trận.

Phượng Chi Dao đột nhiên bộc phát thật khiến Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm dọa đến sững sờ. Mặc Diệc Phàm rất nhanh phục hồi tinh thần lại, trầm ổn đẩy tay hắn ra khỏi vạt áo nói: "Phượng Tam, có gì từ từ nói."

Phượng Chi Dao cười lạnh một tiếng, "Từ từ nói, ta ngược lại là muốn từ từ nói, ta cũng phải tìm ngươi a. Vừa đánh giặc xong, nhiều chuyện như vậy không xử lý, chúng ta nhiều người như vậy đến nghe huấn thị của Định Vương, kết quả cả cái bóng đều không tìm được!"

Nghe vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi áy náy. Nói cho cùng Mặc Diệc Phàm bốc đồng chạy đi là vì tìm nàng đấy. Tiến lên một bước, nói khẽ với Phượng Chi Dao: "Phượng Tam, sự tình hôm nay..."

Phượng Chi Dao khoát tay nói: "Vương phi, người không cần thay hắn nói chuyện. Huống chi...Chúng ta cũng không dám trách tội Định Vương điện hạ, chỉ muốn vô cớ bộc phát bực tức mà thôi, thỉnh Vương gia trách phạt là được." 

Cũng không trách được Phượng Chi Dao nổi giận, chiến sự vừa dừng lại, Hồng Nhạn quan thật sự bề bộn, giằng co cũng gần một năm, ngoài trừ Hồng Nhạn quan tất cả địa phương đều rối loạn. 

Tất cả mọi người còn bận rộn hơn trước khi chiến sự chấm dứt. Hết lần này đến lần khác không thấy bóng dáng đâu, chẳng những không thấy bóng dáng Mặc Diệc Phàm, mà Hàn Minh Nguyệt bình thường có thể giúp đỡ chút ít cũng chẳng biết chạy đến nơi nào rồi. Phượng Chi Dao nhìn hồ sơ chất cao như núi ở trong thư phòng rốt cục cũng không nhịn được mà phát tiết ra.

Ở đây, ngoại trừ Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm ra, đều dùng thần sắc khâm phục nhìn Phượng Chi Dao. Dám một mình nổi giận với Định Vương, thật sự có lá gan lớn như trời.

Ngoài dự liệu, Mặc Diệc Phàm tốt tính, cười nói: "Được rồi, Bản vương đã biết. Sáng sớm ngày mai cam đoan đem mọi chuyện cần thiết đều xử lý tốt."

Phượng Chi Dao nhướng mày, "Sáng mai?"

"Có ý kiến?" Mặc Diệc Phàm nói.

"Không có." Phượng Chi Dao vội vàng lắc đầu. Chỉ cần Định Vương nguyện ý làm, hiệu suất vô cùng khả quan đấy, sao Phượng Chi Dao lại có ý kiến?

Một đoàn người tiến vào thư phòng ngồi xuống, Phượng Chi Dao thở dốc một hơi mới hỏi: "Vương gia buổi sáng gọi bọn ta đến có chuyện gì vậy?" 

Vừa nhất thời khí xong tới ót, lúc này uống chén trà tỉnh táo lại Phượng Chi Dao cũng có cảm giác mình hơi xúc động. Đối với câu hỏi Mặc Diệc Phàm lại khách khí đấy. 

Mặc Diệc Phàm kéo Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống, cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là muốn nói xử trí tướng sĩ thương vong."

Nói đến đây, thần sắc Phượng Chi Dao cũng nghiêm túc lên. Lấy một đống hồ sơ bên mình ra, trầm giọng nói: "Cái này đánh gần một năm, con số cụ thể không thể thống kê. Nhưng thương vong tại Hồng Nhạn quan thì đã có. Hồng Nhạn quan vốn là tướng sĩ kể cả Kỳ Lân tổng có có hai mươi ba vạn bảy ngàn sáu trăm người. Sống sót cũng chỉ có một vạn ba ngàn một trăm hai mươi bảy người, trong đó giáo úy tướng lãnh bỏ mình mười chín người, phó tướng bảy người."

Thương vong thảm như vậy, cho dù là Mặc Diệc Phàm cũng sau nửa ngày không nói gì. Qua nhiều năm như vậy, tỉ lệ trọng thương ngoài trừ mười mấy năm trước Mặc gia quân gặp thảm kịch ở Hồi Phong cốc kia đây có lẽ là lần bị thương vong nhiều nhất. 

Hơn nữa, đóng ở Hồng Nhạn quan đều là tinh binh của Mặc gia quân, Mặc Diệc Phàm vừa mới nhận lấy chút binh sĩ Đại Sở. Chỉ là một trận chiến, lại càng không phải nói đến thương vong hơn nửa năm chinh chiến rồi. 

Đại khái đoán chừng, từ khi Mặc gia quân giải vây Sở kinh mà tính, đến bây giờ thương vong ít nhất đã lên đến sáu bảy vạn. Vốn tinh binh trăm vạn hiện tại còn lại quá hai ba vạn. 

Những thứ khác đều là thu phục tàn binh của Đại Sở, lúc này đây Mặc Diệc Phàm thu phục hơn mười vạn Sở quân còn có tân binh ở Tây Bắc vừa mới nhập doanh.

Trận chiến này, không tính lưỡng bại câu thương, nhưng tham chiến khắp nơi cũng phải bỏ ra một cái giá quá lớn. Cũng khó trách Mặc Diệc Phàm không hề có ý định tiếp tục đánh Đại Sở và Tây Lăng.

Nhìn đám người trước mắt giật mình với con số, ba người cũng không khỏi im lặng rồi. Hào khí cũng ngưng trọng rất nhiều, Mặc Diệc Phàm trầm ngâm trong chốc lát nói: "Phượng Tam, ngươi cho người truyền mệnh lệnh của Bản vương. Trợ cấp cho tất cả binh sĩ bỏ mình, còn có thương binh cũng phải an trí cho thích đáng. Có vấn đề gì, có thể để bọn hắn trực tiếp tìm Bản vương."

Phượng Chi Dao do dự một chút, vẫn gật đầu, muốn an trí tướng sĩ thương vong cùng thương binh, đối với Định Vương phủ mà nói không thể nghi ngờ là một công trình to lớn. Nhưng quả thật đó là việc bọn hắn nên làm, cũng là việc duy nhất có thể làm để người chết có thể nghỉ ngơi.

Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Trao đổi tù binh Tây Lăng cũng dùng tất cả số ngân lượng. Nếu như chưa đủ, có thể hỏi Hàn Minh Tích nói với ta một tiếng là được." 

Phượng Chi Dao vội vàng tạ ơn Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Diệc Phàm suy tư một lát cau mày nói: "A Lệ không cần lo lắng, rất nhanh chúng ta có khoản tiền thu khác."

"Các khoản thu khác?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn mày.

Mặc Diệc Phàm cười lạnh nói: "Đương nhiên. Còn có Bắc Nhung, Tây Lăng cùng Đại Sở đền tiền."

Trận chiến này không phải thật sự tốt, đánh thắng chưa hẳn có thể vô tư, nhưng nếu đánh thua lại hỏng bét đấy. Từ xưa đến nay, theo lệ cũ người thua đều xưng thần triều cống, nếu không cắt đất đền tiền. Mặc Diệc Phàm không có hứng thú xưng thần triều cống, đã không phải thật tâm, không cần phải đùa giỡn, nhưng đền tiền là phải đấy.

Phượng Chi Dao nghe vậy, không khỏi vỗ tay cười nói: "Vương gia nói không sai. Ta ngược lại đã quên chuyện này rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro