Chương 3: Hồng Môn Yến của Nhiếp Chính Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ Thanh Trần..."

Từ Thanh Trần đang trầm tư, thì bóng người xinh đẹp của Vân Ca đã đứng ở ngoài cửa, nhìn nam tử tuấn mỹ bên trong do dự.

Từ Thanh Trần ngẩng đầu, nhìn qua thiếu nữ mặc áo hồng đang đứng ở cửa ra vào cười khẽ một tiếng,

"Sao không vào?"

Khuôn mặt yêu kiều của thiếu nữ ửng đỏ, hơi bối rối kéo ống tay áo, đôi mắt trông mong nhìn qua Từ Thanh Trần.

Từ Thanh Trần mỉm cười khen: "Rất xinh đẹp."

Đúng là rất xinh đẹp. Trên dung nhan xinh xắn tinh xảo của thiếu nữ không thoa phấn trang điểm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lại như được thoa lên một lớp phấn hồng nhạt, xinh đẹp như hoa đào.

Trong đôi mắt sáng ngời mang theo một tia bất an nhàn nhạt, càng làm cho người ta trìu mến. Tuy Địch Lệ Nhiệt Ba không phải là người đặc biệt thích chưng diện, nhưng ánh mắt lại cực kỳ tốt.

Váy áo màu hồng nhạt được thêu những đóa hoa mai màu trắng, một cái thắt lưng màu sáng được buộc lên vòng eo nhỏ nhắn bằng nắm tay, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn linh lung của Vân Ca, lại khiến cho tầm mắt của mọi người không dời đi được.

Nghe được Từ Thanh Trần khen ngợi, nụ cười trên mặt của thiếu nữ càng lớn hơn. Từ Thanh Trần nhìn thiếu nữ đang cười tươi như hoa ở gần đó, không khỏi thấy hơi hoảng thần...

Thành Nam Kinh, Nhiếp Chính Vương phủ

Ngày hôm nay, Nhiếp Chính Vương phủ lại phi thường nhộn nhịp, chỉ cần là người có vài phần danh vọng và năng lực ở trong và ngoài thành Nam Kinh đều được mời đến tham gia yến tiệc của Lê Vương phủ. 

Mặc dù thần sắc của một số người cũng chẳng phải sung sướng gì. Nhưng bây giờ, Lê Vương phủ ở Giang Nam có thể nói nắm quyền cao, nhất ngôn cửu đỉnh. Cho dù không thích đến thế nào đi nữa thì cũng không có ai dám làm trái ý của Lê Vương.

Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn dẫn theo Trác Tĩnh và Vệ Lận đến, Vệ Lận tiến lên đưa thiếp mời cho quản gia đang đón khách ở cửa. Quản gia nhìn thoáng qua công tử tuấn mỹ mang theo phong độ nhẹ nhàng trước mắt cũng không khỏi thầm khen ngợi. 

Tuy Sở công tử này là người của phương Bắc, nhưng dung mạo tuấn tú khí độ phiêu dật ngay cả những người xuất thân ở đất tài tử như Giang Nam cũng chưa có ai có thể bằng. 

Chẳng trách Vân Châu lại được thế nhân xưng là quê hương của hiền tài. Ngẩn người một lát, quản gia vội vàng kêu người dẫn đám người Địch Lệ Nhiệt Ba vào phủ.

Đây là lần đầu tiên Địch Lệ Nhiệt Ba tới Lê Vương phủ, tuy cũng đã rõ cách bố trí của Lê Vương phủ như lòng bàn tay, nhưng khi thật sự bước vào trong thì đến cũng vẫn có cảm giác khác. 

Kiến trúc của phương Bắc đa phần đều thiên về khí thế rộng rãi, mà Giang Nam lại chú ý sự tinh tế. Xưa nay Mặc Cảnh Lê vẫn luôn sĩ diện, nên đương nhiên Nhiếp Chính Vương phủ này chính là phủ đệ có quy cách cao nhất trong toàn bộ thành Nam Kinh. 

Thậm chí diện tích cũng không thua Định Vương phủ ở Sở kinh bao nhiêu. Cũng bởi vì như vậy nên mới có thể thấy được, lòng ganh đua so sánh với Mặc Diệc Phàm của Mặc Cảnh Lê lớn đến mức độ nào.

Địa điểm tổ chức tiệc là trong một tòa đại điện nằm ở trung tâm của Vương phủ. Đại điện này rộng chín gian, sâu năm gian, đều được mạ vàng, mang theo khí thế hào hùng. 

Trên cửa chính có đề bảng: Điện Thái Hoa.

Xung quanh cửa có rất nhiều người cũng không khỏi âm thầm nhíu mày, Địch Lệ Nhiệt Ba đứng ở cửa đại điện nhíu mày, hỏi: "Sao ta thấy cái điện Thái Hoa này hơi quen vậy?" 

Trác Tĩnh thấp giọng cười nói: "Công tử, điện này có vài phần tương tự điện Cần Chính ở Sở kinh. Khó trách công tử cảm thấy quen."

Địch Lệ Nhiệt Ba giật mình, kỳ thật cũng không phải kiến trúc của điện Thái Hoa này có cái gì tương tự điện Cần Chính. 

Đến cùng thì điện Cần Chính là cung điện do Tiên hoàng Khai quốc xây dựng nên ở Sở kinh, tráng lệ nhưng không mất bá khí của hoàng gia, mà điện Thái Hoa này lại quá chú ý đến sự tinh mỹ xa hoa, điêu điêu khắc khắc quá, tinh điêu tế trác quá nhiều, ngược lại đã trở nên tầm thường lộ ra hơi tục khí rồi. 

Nhưng chín cánh cửa điện, còn có thần thú trong góc điện kia thì lại giống điện Cần Chính như đúc. Chín là con số thần, không phải Đế Hoàng thì không thể dùng. 

Cho dù là chánh điện Định Vương phủ vào năm đó, thì cũng không chỉ có bảy cánh mà thôi. Mặc Cảnh Lê có tâm thèm muốn ngôi vị Hoàng đế, thậm chí ngay cả một chút che giấu cũng không muốn.

Bước vào trong điện, đã có không ít quyền quý đang ngồi. Địch Lệ Nhiệt Ba vừa vào cửa liền nhìn thấy cha con Mộc Dương Hầu ngồi ở hàng đầu tiên, còn có Dao Cơ mặc cẩm y hoa lệ rực rỡ đang ngồi ở bên người Mộc Dương.    

Dao Cơ mỉm cười khẽ gật đầu với Địch Lệ Nhiệt Ba, Mộc Dương ngồi ở bên cạnh nàng ấy đương nhiên cũng lập tức chuyển ánh mắt nhìn qua. 

Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba lại nhìn qua Dao Cơ, Dao Cơ mỉm cười nói nhỏ vài câu vào bên tai Mộc Dương, lúc này Mộc Dương mới khẽ gật đầu với Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt hoàn lễ, liền có dẫn hạ nhân dẫn đến vị trí của mình. Tuy Sở gia là danh môn của Đại Sở, nhưng đến cùng thì hiện nay cũng không có thể lực gì trong thành Nam Kinh. 

Cho nên, lấy tư cách của Địch Lệ Nhiệt Ba thì cũng ngồi quá gần phía trước, nhưng cũng không quá xa. Dựa vào thân phận của Sở Quân Duy, thì vị trí này xem như đã là cực kỳ cất nhắc rồi.

Địch Lệ Nhiệt Ba vừa vào điện liền hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, rất nhiều người không quen biết cũng không tránh khỏi bắt đầu hỏi thăm lẫn nhau, là công tử nhà ai mà lại có phong thái như thế?

"Vị này chính là Sở công tử Sở Quân Duy?" Nam tử trung niên ngồi ở bên người Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, chắp tay nói: "Xin thỉnh giáo các hạ là...?" 

Nam tử trung niên cười nói: "Tệ miễn họ Lâm, chỉ là thương nhân mà thôi, không thể so được với hậu nhân của danh môn vọng tộc như Sở công tử." 

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Lâm tiên sinh khách khí, Lâm gia chính là nhà chuyên cung cấp tơ lụa lớn nhất ở Giang Nam, gia sản bạc triệu, chỉ sợ cũng không thấp hơn mấy đại phú hào đương thời. Sao người như Sở mỗ lại có thể so sánh được chứ?"

Hiển nhiên, lời này của Địch Lệ Nhiệt Ba cực kỳ lấy lòng nam tử trung niên này, thương nhân giàu nhưng không quý, luôn có vài phần ghen tị và ao ước với những đệ tử danh môn vọng tộc, thế gia thư hương này. 

Những người này khen hắn một câu, còn có thể hơn cả trăm câu khen ngợi của những người bình thường kia, "Ha ha, Sở công tử khách khí. Những người mang hơi tiền đầy người như chúng ta nơi nào được thanh quý như công tử chứ."

Kỳ thật, với nam tử trung niên này, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không xa lạ gì, tuy chưa bao giờ gặp, nhưng Lâm gia chính là nhà tơ lụa lớn nhất của Giang Nam. 

Tơ lụa từ Lệ Thành vận chuyển đến các nước Tây Vực có một bộ phận lớn là giao dịch với Lâm gia, thân là chủ mẫu đương gia của Định Vương phủ, đương nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba không thể nào không biết rõ về người đang bắt tay làm ăn với mình.

"Lâm tiên sinh quá khen, chỉ là lần này tại hạ du học đến Giang Nam, lại không nghĩ lại còn được gặp... Lê Vương... Một bàng chi như tại hạ, sao có thể quyết định thay Sở gia chủ được chứ." Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ than một tiếng, lông mày tuấn dật hơi nhíu.

Nam tử trung niên nghe vậy, cũng không tránh khỏi thở dài nói: "Công tử nói đúng. Chỉ tiếc, hiện nay Lê Vương cầm quyền, cái gọi là dân không đấu với quan, những dân cũng nho nhỏ như chúng ta thì có thể làm gì đây?" 

Hắn và Định Vương phủ có rất nhiều giao dịch làm ăn, có thể nói, chính là vì có giao dịch làm ăn với Định Vương phủ, nên Lâm gia của hắn mới có thể chính thức ngồi vững vàng trên vị trí phú thương tơ lụa đệ nhất Giang Nam. 

Định Vương phủ xảy ra chuyện thì có ích lợi gì cho Lâm gia chứ? Huống chi... Hắn không coi trọng Lê Vương một chút nào. 

Nếu không phải căn cơ lập nghiệp của Lâm gia là ở Giang Nam nên không có cách nào di chuyển, thì hắn cũng đã chuyển Lâm gia đến Lệ Thành từ lâu rồi.

Hôm nay thì hay rồi, ai không biết tin tức của Định Vương phủ linh thông. Nếu tin tức mình quyên tiền cho Lê Vương để cho Định Vương phủ biết... Nam tử trung niên nhíu nhíu mày, sắc mặt càng thêm khó coi hơn. 

Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở bên cạnh hắn ta, sao có thể không biết hắn ta đang suy nghĩ gì chứ? Cũng bất đắc dĩ thở dài theo, nói: "Cũng may nhà tại hạ là ở Vân Châu, nếu có thể thì qua hôm nay liền lập tức lên đường trở về Vân Châu, chắc hẳn cũng không có trở ngại gì. Đáng lo chính là đành phải tặng cái biệt viện trong thành Nam Kinh này cho Lê Vương phủ mà thôi. Chắc Định Vương phủ niệm tình Từ gia thì cũng sẽ không trách tội."

Nghe vậy, nam tử trung niên sững sờ trong chốc lát, liền đột nhiên vui vẻ. Kéo Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Công tử đi ra ngoài, chắc cũng sẽ không mang theo nhiều vật vướng víu như vậy. Nếu có gì cần, tại hạ cũng sẽ cố gắng giúp một phần tâm lực."

Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh rút tay của mình về, mỉm cười nói: "Cái này thì sao có thể làm phiền Lâm tiên sinh được."

Nam tử trung niên cười nói: "Sao lại làm phiền chứ, tục ngữ nói, ở nhà dựa vào cha mẹ ra ngoài thì nhờ vả bằng hữu mà. Tại hạ cũng muốn làm bằng hữu với Sở công tử, chỉ sợ Sở công tử ghét bỏ những thương nhân tục khí như chúng ta thôi."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười một tiếng, lập tức cảm thấy người trước mắt này còn có mấy phần thú vị. Nghĩ nghĩ, liền gật đầu cười nói: "Không biết tại hạ nên báo đáp Lâm tiên sinh thế nào đây?" 

Nam tử trung niên cẩn thận nhìn chung quanh cười nói: "Cái này, không bằng chúng ta lại bàn riêng?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Tại hạ chỉ là bàng chi của Sở gia, lỡ như đến lúc đó khiến cho Lâm tiên sinh thất vọng thì chẳng phải là không tốt sao?"

Nam tử trung niên bất đắc dĩ, chỉ phải thấp giọng cười nói: "Kỳ thật cũng không có gì. Nhân tài như Sở công tử, tại hạ lại không tin thật sự không có chút ảnh hưởng nào ở Sở gia. Tại hạ chỉ muốn... Cầu công tử giới thiệu với công tử Thanh Trần hoặc là Hàn công tử cũng được." 

Lúc Định Vương và Định Vương phi không ở Lệ Thành, thì công tử Thanh Trần sẽ nắm giữ toàn bộ quyền lợi của Định Vương phủ, mà Hàn Minh Tích lại chưởng quản các giao dịch bên ngoài của Định Vương phủ, vô luận có thể được giới thiệu với ai, thì hắn cũng sẽ không thua lỗ.

Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu cười khẽ một tiếng nói: "Hóa ra là như vậy, một chút việc nhỏ thì, ngược lại không có vấn đề gì."

Nghe vậy, nam tử trung niên cũng không tránh khỏi mà yên tâm, cũng không khỏi đánh giá Địch Lệ Nhiệt Ba càng cao hơn. 

Đây cũng không phải là một chút việc nhỏ, lấy thân phận của hắn, muốn gặp được công tử Thanh Trần trái lại là ngàn khó vạn khó, như vậy, quan hệ của Sở Quân Duy và công tử Thanh Trần chắc chắn rất tốt nên mới có thể có tin tưởng như thế, 

"Như thế, liền đa tạ công tử rồi." Nam tử trung niên chắp tay cười nói.

"Nhiếp Chính Vương đến! Hoàng thượng giá lâm!" Một tiếng hô bén nhọn đã cắt đứt lời nam tử trung niên còn muốn nói. 

Địch Lệ Nhiệt Ba cười khẽ một tiếng ra hiệu cho hắn ta chờ lát nữa rồi bàn tiếp. Lúc này nam tử trung niên mới vội vàng thu hồi thần sắc hơi tiếc nuối đứng dậy nghênh đón đại giá của Nhiếp Chính Vương và Hoàng đế.

Tiểu Hoàng đế mặc một thân long bào minh hoàng đi theo bên người Mặc Cảnh Lê, lại nói, Mặc Túc Vân còn lớn hơn Mặc Tiểu Bảo gần một tuổi, vậy mà bây giờ nhìn Mặc Túc Vân chỉ sợ còn thấp hơn Mặc Tiểu Bảo lúc Địch Lệ Nhiệt Ba rời khỏi Lệ Thành vào mấy tháng trước cả một cái đầu. 

Bé nơm nớp lo sợ đi theo bên người Mặc Cảnh Lê, thấy thế nào cũng không giống là vua của một nước, mà lại càng giống một đứa bé đáng thương bị ngược đãi hơn.

Địch Oánh đi ở bên người Mặc Cảnh Lê, xem đứa bé đáng thương kia, vốn muốn đưa tay nắm tay nó, nhưng lại e ngại sắc mặt của Mặc Cảnh Lê nên cũng không dám động.

"Tham kiến Nhiếp Chính Vương! Tham kiến Hoàng thượng!" 

Vốn theo quy củ, cho dù hiện tại Nhiếp Chính Vương có cầm quyền đi nữa, thì cũng phải đặt Hoàng đế ở trước. 

Nhưng tiếng thông báo lúc trước cũng đã đưa Nhiếp Chính Vương lên trước rồi, trong số những người dự tiệc, đại thần trong triều đã thành thói quen từ lâu, mà trong những phú thương được mời kia thì đa số đều căn bản không có ý thức được vấn đề này, còn lại một bộ phận chính là bởi vì không dám đắc tội Lê Vương nên liền thuận theo chiều gió.

"Hãy bình thân." Mặc Cảnh Lê cao cao tại thượng nhìn bao quát mọi người, đi đến chủ vị trên điện ngồi xuống mới mở miệng nói.

"Tạ Nhiếp Chính Vương." Mọi người cùng đáp.

Địch Oánh đã ngồi xuống bên tay phải của Mặc Cảnh Lê, Tiểu Hoàng đế Mặc Túc Vân thì cẩn thận từng li từng tí nhìn Mặc Cảnh Lê một cái, rồi mới đi đến vị trí còn trống bên tay trái ngồi xuống. 

Mọi người phía dưới nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ này của Tiểu Hoàng đế thì trong lòng đều âm thầm lắc đầu.

Mặc Cảnh Lê thoả mãn nhìn các khách mời và triều thần phía dưới một lát, rồi cười nói: "Mọi người không cần câu nệ, cứ ăn uống thoải mái là được rồi." 

Mọi người lại tạ ơn Nhiếp Chính Vương, trong số những người đang ngồi có ai mà không có mấy nguồn tin, đương nhiên biết rõ mục đích hôm nay Nhiếp Chính Vương cử hành bữa tiệc này, đặc biệt là những phú thương bị cưỡng ép đến dự kia, nguyên một đám đều tươi cười cứng ngắc, nơi nào còn có tâm tư ăn uống?

Không khí trong bữa tiệc hơi cổ quái, ngược lại Địch Lệ Nhiệt Ba không thèm để ý tới chuyện này. Thần sắc tự nhiên ăn uống thoải mái, giống như hoàn toàn không biết mục đích của bữa tiệc này vậy. 

Trên điện, Mặc Cảnh Lê ngồi trên cao nhìn xuống nên đương nhiên thu hết tất cả thần sắc của mọi người vào mắt. 

Mấy ngày nay, tâm tình Mặc Cảnh Lê không tốt cực kỳ, chứng tỏ Đông Phương U đã mất tích, tuy bình thường Mặc Cảnh Lê thường xuyên hận không thể một phát bóp chết nữ nhân Đông Phương U kia, nhưng khi nàng ta thật sự đột ngột mất tích thì liền khiến cho rất nhiều chuyện trong tay Mặc Cảnh Lê trở nên trì trệ không phát triển. 

Núi Thương Mang có rất nhiều thứ mà Đông Phương U vẫn luôn nắm thật chặc trong tay mình, một khi nàng ta biến mất thì Mặc Cảnh Lê căn bản là không có cách nào điều động bộ phận thế lực đó. 

Còn có Thái hậu lại công khai trở mặt với hắn ngay trên triều đình, tuy trong ngoài thành Nam Kinh này có lẽ đã không còn ai không biết quan hệ giữa mẹ con bọn họ đã rất gay gắt rồi, nhưng công khai giam giữ mẹ ruột của mình giống như bây giờ, vẫn khiến cho Mặc Cảnh Lê nhận lấy không ít vũ khí bằng ngòi bút của các văn nhân. 

Lúc này nhìn thần sắc cứng ngắc nhưng không thể không phục tùng của tất cả mọi người trong đại điện, đột nhiên Mặc Cảnh Lê cảm thấy tâm tình đã khá hơn rất nhiều. 

Cho dù trong lòng những người này phản đối hắn thì sao? Bên ngoài còn không phải vẫn phải ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của hắn, ở trước mặt hắn cung kính quỳ bái sao?

"Người đâu, dẫn người lên!" Trong lúc bầu không khí của bữa tiệc hơi trầm trọng cổ quái, giọng nói của Mặc Cảnh Lê đột nhiên vang lên.

Chỉ chốc lát sau, hai thị vệ của Vương phủ kéo một nam tử trung niên bị thương khắp cả người vào rồi ép quỳ rạp xuống trên đất. Địch Lệ Nhiệt Ba hơi tò mò nhìn thoáng qua, nàng cũng không nhận ra người này. 

Ngược lại, Lâm lão gia ở bên cạnh lại không nhịn được mà hít vào một hơi thấp giọng nói: "Là Trương Bách Vạn." 

Trong điện, người có biểu hiện như Lâm lão gia cũng không ít. Cùng ở trong thành Nam Kinh, chỉ cần là người có một chút danh vọng thì đương nhiên đã phần đều quen biết lẫn nhau. 

Đương nhiên Trương Bách Vạn này không phải thật sự tên là Trương Bách Vạn. Hắn ta là thương nhân mua bán lương thực nổi danh của Giang Nam. Nghe nói cửa hàng lương thực trong sáu thành của Giang Nam đều là của Trương gia. 

Trong thành Nam Kinh cũng được xem là phú thương số một số hai, gia tài bạc triệu cũng không đủ để hình dung, cho nên người ta đều xưng là Trương Bách Vạn.

Trương Bách Vạn này ở trong thành Nam Kinh còn có một biệt danh —— "Yêu tiền hơn mạng". Người như vậy, sao lại có thể cam tâm dâng một số tiền lớn cho Mặc Cảnh Lê làm quân lương được chứ? 

Hơn nữa, đại quân của Mặc Cảnh Lê xuất chinh, đương nhiên sẽ cần lương thực rồi. Lúc trước Mặc Cảnh Lê cũng đã phái người thương nghị với hắn ta rồi, nhưng người này lại trốn mà không gặp. Bữa tiệc hôm nay thì lại càng dứt khoát không tham dự.

Dựa theo tâm tính của Mặc Cảnh Lê, thì sao có thể tha thứ cho cái loại hành vi dám can đảm khiêu chiến với mình dễ dàng được? 

Vì vậy trong bữa tiệc tại Nhiếp Chính Vương phủ này, chính Trương Bách Vạn không chịu cầm thiếp mời nở mày nở mặt đến dự, nên đã bị người áp giải vào dự.

Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nhìn lướt qua người trung niên hơi béo đang quỳ trên mặt đất kia, cười lạnh nói: "Trương lão gia, ngươi thật sự là thật khó mời mà."

Khuôn mặt Trương Bách Vạn đau khổ, nơm nớp lo sợ nói: "Vương gia thứ tội, tiểu dân không dám. Tiểu dân thật sự là do thân thể không khỏe, cho nên mới... Kính xin Vương gia thứ tội."

"Thân thể không khỏe?" Mặc Cảnh Lê nói: "Thật sao? Bản vương quý phủ vừa lúc có mấy vị thái y có y thuật khá tốt, không bằng lại để cho bọn họ bắt mạch cho ngươi xem? Cũng tránh để lại di chứng gì."

"Không... Không dám..." Sắc mặt Trương Bách Vạn trắng bệch, giống như thật sự sinh bệnh. Chỉ là hắn nào dám để cho người của Lê Vương phủ bắt mạch chứ, lúc đó, chỉ sợ dù cho hắn thật sự bị mắc bệnh nan y,sau khi thái y Lê Vương phủ bắt mạch thì cũng sẽ là khỏe mạnh vô cùng. Huống chi, ai cũng biết câu thân thể không khỏe này của hắn chỉ là lấy cớ mà thôi.

"To gan!" Sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống, một tay vỗ mạnh lên thành ghế, tiếng nói trầm trọng khiến cho trong lòng những người đang ngồi đều run lên. Thân thể mập mạp của Trương Bách Vạn run rẩy, càng bị dọa đến sắc mặt xám như tro.

"Bản vương cho ngươi thể diện, ngươi đừng không thèm, thật sự cho rằng Bản vương ăn chay sao?" Mặc Cảnh Lê âm trầm nói,vung tay lên, "Bắt hắn kéo ra ngoài cho Bản vương, đánh mạnh năm mươi đại bản.Tin tưởng thân thể Trương lão gia sẽ hồi phục rất nhanh."

Năm mươi đại bản, thật sự đánh xuống thì một người không biết võ công lại có tuổi như Trương Bách Vạn cũng có thể trực tiếp đưa tang rồi. Coi như là Lê Vương phủ hạ thủ lưu tình, thì chỉ sợ một cái mạng cũng có thể mất bảy tám phần. 

Rất hiển nhiên, ý định của Lê Vương là muốn nuốt toàn bộ Trương gia vào trong miệng. Trong lòng những người đang ngồi run lên,cũng không khỏi cảm thấy có chút may mắn vì chính mình không làm chuyện điên rồ.

Thị vệ ở bên cạnh căn bản không cho Trương Bách Vạn cầu xin tha thứ nữa, trực tiếp kéo hắn ta ra ngoài. Chỉ chốc lát sau,ngoài cửa liền vang lên tiếng trượng đánh nặng nề, còn có tiếng kêu đau nhức của Trương Bách Vạn. Rất hiển nhiên, Mặc Cảnh Lê là muốn giết gà dọa khỉ.

"Nhiếp Chính Vương." Ngay tại lúc trong lòng mọi người ở đây đều run sợ giãy dụa, thì một tiếng nói trong trẻo trầm thấp vang lên trong điện. 

Mọi người nhìn theo tiếng nói, thì chỉ thấy một công tử áo trắng đang đứng dậy, thần sắc bình tĩnh nói, "Vương gia sắp xuất chinh, cần gì phải chấp nhặt với tiểu dân vô tri này. Kính xin Vương gia nghĩ lại."

Mặc Cảnh Lê nhíu mày, thần sắc khó lường nhìnqua Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Sở công tử muốn xin tha cho hắn ta?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Tại hạ không cầu tình giúp Trương lão gia, chỉ là... Vương gia Bắc  chinh vốn là vì cơ nghiệp của Đại Sở, nếu giết Trương Bách Vạn, chỉ sợ sẽ gây trở ngại cho thanh danh của Vương gia."

"Có chút đạo lý." Mặc Cảnh Lê làm như thế vốnchính là nhằm để chấn nhiếp mọi người, chứ cũng không có ý định thật sự muốnmạng của Trương Bách Vạn. Ít nhất vẫn giữ lại một hơi để cho hắn ta ra khỏiNhiếp Chính Vương phủ. 

Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba nói như thế, Mặc Cảnh Lê liền đưatay ra hiệu cho người bên cạnh đi ra ngoài kêu ngừng.

Chỉ chốc lát sau, Trương Bách Vạn đã bị người khiêng vào ném xuống đất như lúc trước. Mặc dù có Địch Lệ Nhiệt Ba cầu tình,nhưng cũng vẫn bị đánh hai mươi trượng, trên vạt áo sau lưng đã bị vết máu thấm ướt một mảng lớn.

Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nhìn người đang nằm bẹp dưới đất không dậy nổi, nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Bản vương Bắc chinh vốn là vì thu phục lãnh thổ đã bị mất của Đại Sở, hôm nay chỉ là dùng danh nghĩa của triều đình để mượn dân gian một chút tiền mà thôi, ấy vậy mà Trương Bách Vạn lại năm lần bảy lượt từ chối. Sở công tử cảm thấy người như vậy không nên đánh sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nói một cách thản nhiên: "Người như vậy đương nhiên nên đánh. Chỉ là, không dạy mà giết sẽ thành ngược đãi, không cảnh cáo mà đã thi hành thì sẽ thành tàn bạo. Mọi người đều biết,Trương lão gia yêu tài như mạng, nhất thời hồ đồ cũng không thể tránh được. Hôm nay nhận được bài học, chắc Trương lão gia sẽ không để cho Vương gia thất vọng nữa."

"Thật sao?" Mặc Cảnh Lê nhướng mày nhìn qua Trương Bách Vạn. Trương Bách Vạn có thể tích lũy ra gia sản bạc triệu, cũng tuyệt đối không phải là kẻ ngu. Sao lại không biết mình vừa mới suýt mất mạng chứ? 

Nếu không có vị Sở công tử này mở miệng cầu tình, thì chỉ sợ qua một lát nữa, Trương Bách Vạn đã biến thành Trương Tử Nhân rồi. 

Vừa thấy được ánh mắt của Mặc Cảnh Lê quét tới, liền gật đầu liên tục nói: "Vị công tử này nói rất đúng... Tiểu dân nhất thời hồ đồ, cầu Vương gia thứ tội. Tiểu dân nguyện ý quyên ra năm mươi vạn đán lương thực cung ứng cho quân."

Cung ứng cho quân chính là tặng không, không cần trả. Tuy cho tới bây giờ Mặc Cảnh Lê chưa từng có ý định trả lại, nhưng dù sao nghe cũng thấy thoải mái hơn mượn một chút. 

Có điều... "Năm mươi vạn?" Năm mươi vạn đán lương thực, nghe thì rất nhiều, nhưng với tư cách là quân lương thì lại còn chưa đủ cho đại quân hơn mười vạn dùng trong một tháng, nên đương nhiên Mặc Cảnh Lê sẽ không thoả mãn. 

Trong lòng Trương Bách Vạn run lên, vẻ mặt như đưa đám nói: "Một trăm... Một trăm vạn đán..."

Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, cười nói: "Như thế, Bản vương liền đa tạ nghĩa cử của Trương lão gia. Mặt khác, lương thảo sau này của đại quân chỉ sợ cũng cần phải làm phiền Trương lão gia cung cấp rồi, đương nhiên... Triều đình sẽ trả giá cao để mua. Thế nào?"

Ngoại trừ gật đầu ra, Trương Bách Vạn còn có thể làm gì nữa chứ? Đương nhiên hắn biết rõ, cái gọi là giá của Mặc Cảnh Lê căn bản liền không cần chờ mong. 

Cho dù là giá bình thường thì chỉ sợ cũng không nhận được, cuối cùng hơn phân nửa vẫn phải tự mình gánh. Chỉ sợ sau khi Lê Vương đánh giặc xong, Trương gia cũng không thể giữ lại chút của cải nào.

Đã có bài học của Trương Bách Vạn, nên dĩ nhiên các phú thương đang ngồi cũng thức thời hơn nhiều. Căn bản không cần Mặc Cảnh Lê mở miệng, liền rối rít mở miệng quyên tiền quyên vật, trong đó còn có hơn phân nửa là dâng tặng. 

Cho dù trong lòng của những người này đã mắng hết cả mười tám đời tổ tông của Mặc Cảnh Lê đến mấy lần, thì trên mặt cũng vẫn phải cẩn thận từng li từng tí cười theo. Sợ Mặc Cảnh Lê khẽ nổi giận thì chính mình muốn còn sống đi ra khỏi Lê Vương phủ cũng đều khó khăn.

Không đầy một lát, Địch Lệ Nhiệt Ba thầm tính toán sơ sơ một lượt, thì đã thấy ngân lượng mà mọi người đang ngồi ở đây bị ép buộc quyên góp cũng đã lên tới năm sáu trăm vạn, còn chưa tính đến vô số những hiện vật khác. Đã có thu nhập phong phú như vậy, nên sắc mặt âm trầm Mặc Cảnh Lê cũng tốt lên rất nhiều. 

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng vô cùng thức thời quyên góp năm vạn lượng bạc. Tuy Mặc Cảnh Lê thấy hơi bất mãn, nhưng cũng nghĩ đến Sở Quân Duy đi ra ngoài, có thể có năm vạn lượng thì cũng đã là rất nể tình rồi. 

Huống chi vừa rồi Sở Quân Duy mở miệng khuyên bảo, coi như đã cho Mặc Cảnh Lê một cái bậc thang để xuống, cũng khiến cho Mặc Cảnh Lê có thêm mấy phần hảo cảm với hắn ta, nên cũng không so đo gì. 

Đương nhiên, năm vạn lượng này cuối cùng cũng vẫn do Lâm lão gia ngồi ở bên người Địch Lệ Nhiệt Ba cho. Lâm lão gia dự tiệc một lần liền không công tổn thất bốn mươi lăm vạn lượng, đau lòng đến mặt đều sắp biến thành xanh lục rồi. 

Người đang ngồi cũng biết, chỉ sợ là những sốtiền này đều bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không về. Cũng thấy may mắn rằng,từ xưa đến nay Giang Nam là vùng đất luôn giàu có và đông đúc, tuy những phú thương này bị tổn thất không ít nhưng vẫn còn chịu được. 

Nếu là nơi như Nam Chiếu và Tây Lăng, thì chỉ sợ không cần chờ Mặc Cảnh Lê Bắc chinh, những người này đã muốn đứng lên tạo phản trước hết rồi.

Đã nhận được thứ mình muốn, Mặc Cảnh Lê liền không có có tâm tư ở lại uống rượu ăn tiệc với những người này nữa, liền kính một chén rượu rồi đứng dậy đi khỏi. Kỳ thật mọi người đang ngồi cũng đã ăn đến dạ dày đều đau, nhưng ai cũng không dám đứng dậy rời đi ngay lập tức. 

Lê Vương vừa mới đi ngươi liền đi theo, không phải nói rõ bất mãn với Lê Vương sao? Từ xưa đến nay, bần không đấu với phú, phú không tranh với quan đã là cách nghĩ thâm căn cố đế trong lòng mọi người. 

Chỉ cần không phải không sống nổi nữa, thì những dân chúng tiểu dân bình thường đều đơn giản là sẽ không nguyện ý đối nghịch với triều đình.

Vì vậy tất cả mọi người đều vừa không yên lòng mà thưởng thức ca múa trước mắt, trong lòng lại vừa im lặng phun máu vì tài phú đã tổn thất của chính mình. Người duy nhất thoải mái nhất ở đây có lẽ chỉ có mỗi Địch Lệ Nhiệt Ba. 

Tuy Mặc Cảnh Lê đã đi rồi, nhưng Địch Oánh và Tiểu Hoàng đế lại vẫn còn ở lại trên yến tiệc. Dù sao cũng yến tiệc của Nhiếp Chính Vương phủ, cũng không thể một người chủ nhân đều không có. 

Chỉ là trang phục lúc này của Địch Lệ Nhiệt Ba lại không thích hợp để nói chuyện với Địch Oánh, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua Mặc Túc Vân đang ngồi ngẩn người, bên môi Địch Lệ Nhiệt Ba câu dẫn ra một nụ cười cực mờ.

"Sở công tử, " Trương Bách Vạn vừa bị đánh lúc nãy mang theo khuôn mặt tái nhợt tới, cười nói: "Đa tạ Sở công tử lúc nãy đã cầu tình cho tại hạ trước mặt Nhiếp Chính Vương." 

Bởi vì lúc nãy Trương Bách Vạn đã đắc tội với Mặc Cảnh Lê, nên tất cả mọi người ở đây đều không dám nói gì với hắn ta, hơn nữa, vốn nhân duyên của Trương Bách Vạn này cũng không phải thật tốt. 

Bằng không cho dù lúc trước hắn ta nhất thời hồ đồ thì cũng đã sớm có người nhắc nhở hắn ta rồi. Trương Bách Vạn này hơn phân nửa là bị những người này xem thành cục đá dò đường. 

Nhưng yến tiệc còn chưa kết thúc, Trương Bách Vạn mang theo một thân đầy vết thương lại cũng không dám cáo lui, một mình ngồi trong góc rất có vài phần thê lương. Lúc này, mới cố chống tiến lên đây nói lời cảm tạ Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười, gật đầu nói: "Trương lão gia không cần phải khách khí, tại hạ chỉ là tiện tay mà thôi."

Trương Bách Vạn cười khổ nói: "Công tử tiện tay mà thôi, nhưng lại cứu được mệnh lão hủ. Về sau nếu Sở công tử có gì cứ phân phó, lão hủ không chối từ." 

Địch Lệ Nhiệt Ba cười thầm, ngược lại Trương Bách Vạn này cũng không phải thật sự hồ đồ, chỉ là câu nói sau cũng chỉ nghe một chút rồi thôi, Trương Bách Vạn yêu tài như mạng nên đương nhiên không có khả năng bởi vì ngăn lại một trận đòn mà đột nhiên lại thay đổi.

"Không dám, Trương lão gia không cần phải khách khí."

Trương Bách Vạn nhìn Lâm lão gia ở bên cạnh, cười nói: "Nếu Sở công tử có thì giờ rãnh, hôm nào lão hủ liền bày tiệc nhỏ, kính mời công tử hân hạnh đến dự." 

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm tư một lát, rồi cười nói: "Như thế đi, đến lúc đó liền quấy rầy Trương lão gia rồi."

Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba đồng ý, Trương Bách Vạn mới mang theo vẻ mặt vui mừng trở lại vị trí của mình.

Lâm lão gia nhìn nhìn Trương Bách Vạn, không khỏi cười nói: "Không nghĩ tới, Trương Bách Vạn này bị đánh một trận lại trở nên hào phóng. Chỉ sợ qua nhiều năm như vậy, Sở công tử vẫn là người đầu tiên may mắn để cho lão ta cam tâm tình nguyện mời khách."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt nói: "Lâm tiên sinh nói đùa."

Lâm lão gia lắc lắc đầu nói: "Xưa nay Trương Bách Vạn này luôn là không có lợi thì không làm, Sở công tử vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn." 

Địch Lệ Nhiệt Ba gật gật đầu, cảm tạ Lâm lão gia đã nhắc nhở. Tuy trong lòng Lâm lão gia cũng có một ít tâm tư khác, nhưng nhắc nhở mình thì đến cùng cũng coi như có ý tốt. Trên đời này, vốn cũng không có thiện một cách vô duyên vô cớ ý.

Trương Bách Vạn coi như là người nổi tiếng trong thành Nam Kinh, nên đương nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba cũng vẫn có chút hiểu rõ hắn ta. Nếu nói là cảm kích ơn cứu mệnh của mình thì cũng chưa chắc, ngược lại chỉ sợ là càng có ý định đánh chủ ý Sở gia nhiều hơn mà thôi.

Lâm lão gia nghĩ nghĩ, mỉm cười nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng cười nói: "Tại hạ nghe nói hình như Trương Bách Vạn còn có một vị tiểu thư khuê nữ..." Lời còn lại tuy không nói ra, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba đã hiểu ý của hắn ta.

Kỳ thật hôm nay sau khi nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba, số lượng người ôm tâm tư như vậy cũng không phải là ít. 

Mặc dù Sở Quân Duy chỉ là bàng chi của Sở gia, nhưng xuất thân lại không phải những thương nhân thuộc đẳng cấp thấp nhất bị người ta khinh thường như bọn họ có thể vượt qua được. 

Huống chi dung mạo của Sở công tử lại tuấn tú, phong độ lại ung dung, ngay cả Lê Vương thoạt nhìn hình như cũng rất có lễ ngộ với vị công tử này. Lại càng không cần phải nói đến, Sở gia và Từ gia còn có mối quan hệ chém ngàn vạn lần cũng không đứt kia nữa. Rể tốt như vậy, đương nhiên là đối tượng được mọi người yêu thích. 

Ngay cả chính Lâm lão gia cũng có tâm tư như vậy, nhưng chỉ tiếc hai đứa con gái trong nhà mình, trưởng nữ thì mấy năm trước đã xuất giá rồi, còn tiểu nữ nhi thì mới chưa đến mười tuổi, nên cũng chỉ có thể bóp cổ tay thở dài rồi.

Nghe xong lời Lâm lão gia nói, Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi sửng sờ, buồn cười im lặng. Nàng thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, dù sao, cho dù nàng giả trang có giống nam tử thật sự đi nữa thì thực chất bên trong cũng vẫn là một nữ tử, không có loại chuyện người khác sẽ muốn gả khuê nữ cho mình. 

Nhưng bây giờ vừa nghe Lâm lão gia nói như vậy... Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại nhìn nhìn Trác Tĩnh và Vệ Lận.

Vẻ mặt của hai người cũng đều quái dị, sau nửa ngày Vệ Lận mới từ từ nói: "Công Tử có phong hái hơn người, tuấn mỹ vô trù, nên tất nhiên là đối tượng trong lòng của rất nhiều bậc làm cha mẹ." 

Hóa ra Vương gia không chỉ phải đề phòng nam nhân, mà còn phải đề phòng cả nữ nhân nữa sao? Trong lòng Vệ Lận và Trác Tĩnh không khỏi âm thầm cảm thấy đồng tình với Vương gia nhà mình.

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Đa tạ Lâm lão gia đã nhắc nhở, tại hạ đã biết."

Lâm lão gia cười ha ha, che miệng giảm thấp âm thanh xuống cười nói: "Tại hạ cũng không chỉ nói một câu vô nghĩa mà thôi, người xưa luôn nói thà hủy một ngôi miếu cũng không thể hủy một cọc hôn, có điều cô con gái của Trương Bách Vạn này... Ha ha... Công tử nên suy nghĩ kỹ."

Trong góc đối diện, hiển nhiên Trương Bách Vạn cũng chú ý tới Lâm lão gia có khả năng đang nói chuyện của nhà nhìn, hung hăng trừng hắn ta một cái, Lâm lão gia lơ đễnh uống rượu, Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ lắc đầu, bưng chén rượu hơi giơ lên mời Trương Bách Vạn.

Mọi người đang ngồi nhìn ở trong mắt ngược lại cảm thấy hơi kinh ngạc, không nghĩ tới vị Sở công tử này lại có vài phần kính trọng với một tên keo kiệt như Trương Bách Vạn này.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Địch Lệ Nhiệt Ba liền nhận được thiếp mời do Trương phủ đưa tới. Mời công tử Sở Quân Duy xế chiều đến Trương gia dự tiệc, nhìn thấy cái thiếp mời vô cùng đơn giản này, Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi lắc đầu cười thầm, Trương Bách Vạn này thật đúng là vội vàng, lúc này vẫn chưa tới một ngày, chỉ sợ ngay cả vết thương bị người của Mặc Cảnh Lê để lại trên người cũng vẫn còn chưa khỏi hẳn đi?

"Công tử muốn đi dự tiệc sao?" Vệ Lận tò mò hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba buông thiếp mời cười nói:"Đương nhiên muốn đi, ngươi không có nghe Lâm lão gia nói sao? Đây là lần đầu tiên Trương Bách Vạn chủ động mời khách đó, sao chúng ta có thể không nể tình chứ?" 

Vệ Lận từ chối cho ý kiến, dù sao Vương phi muốn đi thì bọn họ chỉ cần đi theo bên người bảo hộ là được rồi. Dựa vào bản lãnh của Trương Bách Vạn cũngkhông có khả năng gây ra nguy hiểm gì cho Vương phi, cho dù Trương Bách Vạn thật sự muốn gả con gái cho Vương phi... Khụ khụ, Vương phi cũng không lấy được ah.

"Khởi bẩm công tử, Tây viện tỉnh." Đang nói,thì thị nữ chăm sóc công chúa Tê Hà đến đây bẩm báo. Vệ Lận hơi kinh ngạc nói:"Nàng ta trái lại mạng lớn, vậy mà thật sự sống lại rồi." 

Cũng không phải VệLận chán ghét công chúa Tê Hà đến nỗi hận nàng ta không chết nhanh, mà là thương thế của công chúa Tê Hà thật sự rất nặng. 

Ngoại thương xác thực không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau khi miệng vết thương khép lại, công chúa Tê Hà vẫn luôn sốt cao không tỉnh lại. 

Nhiều ngày trôi qua như vậy, ngay cả đại phu trong phủ cũng đều buông tha, chỉ là nàng ta còn chưa tắt thở nên cũng chỉcó thể chăm sóc, lại không nghĩ rằng vào lúc tất cả mọi người đều buông tha thì ngược lại chính nàng ta lại tỉnh lại.

Ở chỗ công chúa Tê Hà lãng phí không ít thời gian, trong nháy mắt cũng đã đến xế chiều rồi. Địch Lệ Nhiệt Ba cũng đành phải thay một bộ đồ mới đi ra ngoài dự tiệc.

Trương Bách Vạn quả nhiên không hổ với danh xưng keo kiệt nhất Nam Kinh. Toàn bộ Trương phủ, nhìn bề ngoài mộc mạc thì đương nhiên không nói, nhưng ngay cả trong phủ đệ cũng bình thường thì khôngcòn gì để nói. 

Nếu người không biết thì tuyệt đối không thể tưởng được đây là phủ đệ của phú thương số một số hai của Nam Kinh. 

Hạ nhân trong phủ cũng chỉ có le que năm ba người, nhìn quản gia đang dẫn đường ở phía trước vẫn còn mặc trên người bộ quần áo cũ mang theo mấy miếng vá, khóe môi Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi co rút.

Chắc có lẽ Địch Lệ Nhiệt Ba đã biểu hiện quá rõ ràng, cho nên quản gia liền hơi ngượng ngùng lôi kéo quần áo trên người nhỏ giọng nói: "Đã để công tử chế giễu rồi, kỳ thật bình thường chúng tôi cũngkhông có thất lễ như vậy. Chỉ có điều hôm qua trong lòng lão gia... Khó chịu, cho nên mới...."

Lúc này Địch Lệ Nhiệt Ba mới chợt hiểu hiểu ra, hóa ra ngày hôm qua Trương Bách Vạn tổn thất một số tiền lớn, người trong phủ sợ chướng mắt lão gia, nên mới đặc biệt tìm ra mấy bộ quần áo này để mặc, tránh cho lại khiến cho lão gia khó chịu.

Địch Lệ Nhiệt Ba lại cười nói: "Là tại hạ thấtlễ, cần kiệm luôn là chuyện tốt."

Quản gia hơi bất đắc dĩ cười khổ. Cần kiệm thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng lấy tài phú của Trương gia, còn có địa vị trong thành Nam Kinh thì lại khác rồi, kỳ thật bọn họ vẫn thường xuyên bởi vìvậy mà bị cười nhạo, nên đều đã thành thói quen từ lâu rồi.

Trương Bách Vạn đã dẫn theo phu nhân và con gái ngồi chờ trong đại sảnh rồi. Nhìn Trương phu nhân và Trương tiểu thư mặc một thân áo vải, Địch Lệ Nhiệt Ba chợt có nhận thức càng sâu hơn về sự keo kiệt của Trương Bách Vạn. 

Bởi vì đang bị thương, nên sắc mặt Trương Bách Vạn vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba tiến vào thì mặt mũi lại tràn đầy tươi cười, hết sức ân cần, "Sở công tử đến rồi, lão hủ không thể đi ra ngoài nghênh đón kính xin công tử thứ lỗi."

Địch Lệ Nhiệt Ba chắp tay cười nói: "Trương lão gia khách khí, tại hạ Sở Quân Duy, bái kiến phu nhân, Trương cô nương."

Trương Bách Vạn rất vui vẻ nói với con gái:"Châu nhi, còn không mau bái kiến Sở công tử."

Trương tiểu thư vô cùng e lệ bước từng bước nhỏ lên trước, dịu dàng cúi đầu, "Châu nhi bái kiến Sở công tử." 

Vừa nhìn thấy vị Trương tiểu thư này, rốt cuộc Địch Lệ Nhiệt Ba đã hiểu cái vẻ mặt quái dị của Lâm lão gia lúc nhắc tới con gái của Trương Bách Vạn kia vào hôm qua là vìsao rồi.

Bình tĩnh mà xem xét, Trương tiểu thư cũngkhông xấu. Tuy không tính là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng cũng có thể xem là một giai nhân thanh tú. 

Nhưng vị tiểu thư này lại mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ cổ quái, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào người ta kia, dù là người luôn bình tĩnh như Địch Lệ Nhiệt Ba thì cũng không tránh khỏi có một loại cảm giác nổi cả da gà. 

Khóe mắt Địch Lệ Nhiệt Ba hơi co rút, lơ đễnh lui ra saumột bước, "Trương cô nương hữu lễ." 

Sau đó liền đặt ánh mắt lên người Trương Bách Vạn đang ở bên cạnh, thề sống chết cũng không hề nhìn Trương tiểu thư mộtcái nào nữa.

Trương tiểu thư thấy Địch Lệ Nhiệt Ba không nhìn mình, không khỏi cảm thấy ủy khuất đỏ mắt. Trương Bách Vạn nhìn nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba lại nhìn nhìn con gái, trong lòng lại không nhìn được mà thở dài, cười nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Sở công tử, không bằng chúng ta ngồi vào bàn trước đi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Trương lão gia, mời."

Bởi vì chỉ mở tiệc chiêu đãi mỗi mình Địch Lệ Nhiệt Ba, nên Trương lão gia liền mang theo Trương phu nhân và Trương tiểu thư cùng ngồi chung một bàn. 

Tiệc rượu cũng không phong phú gì nhưng cũng không tính là thất lễ, xem ra tuy Trương lão gia keo kiệt nhưng còn không đến mức không biết tình thế. 

Sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba dẫn đầu ngồi xuống, thì Trương tiểu thư liền ngồi xuống bên người nàng, cái này lại khiến cho thân thể Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi cứng lại.

"Sở công tử, Châu nhi rót rượu cho ngài." Trương tiểu thư cầm bầu rượu lên ân cần muốn rót rượu cho Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ đành phải tạ ơn, thở dài đi thẳng vào vấn đề với Trương lão gia, nếu thật sự lại để cho Trương lão gia nói ra ý định gả con gái cho nàng thì liền khó coi, 

"Trương lão gia, kỳ thật hôm nay tại hạ đến thăm, là có chút chính sự muốn thương lượng với Trương lão gia."

Trương lão gia sửng sờ, cười nói: "Có chuyện gì, không bằng để sau khi chúng ta dùng bữa xong rồi hãy nói?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nói một cách thản nhiên: "Nếu là về một trăm vạn đán lương thực mà Trương lão gia đã quyên cho Lê Vương ngày hôm qua thì sao?"

Ngay lập tức, sắc mặt của Trương Bách Vạn liền xụ xuống, chỉ cần nghĩ tới một trăm vạn đán lương thực kia thì trong lòng hắn liền nhỏ máu.

"Sở công tử muốn nói chuyện gì?" Trương Bách Vạn nghi hoặc nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, 

Địch Lệ Nhiệt Ba cười hỏi, "Không biết nơi này có tiện để nói chuyện không?" 

Trương Bách Vạn do dự một chút, rồi rốt cuộc vẫn phải nói với thê tử và con gái: "Phu nhân dẫn Châu nhi xuống dưới trước đi,tôi có việc cần bàn với Sở công tử." 

Trương phu nhân chỉ là một phu nhân bình thường trong khuê phòng, chỉ lấy phu là trời nên hoàn toàn không hiểu những chuyện về làm ăn này. Chỉ kéo Trương tiểu thư vẫn còn có chút không cam lòng đi xuống.

"Không biết Sở công tử muốn nói chuyện gì với lão hủ?" Trương Bách Vạn hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Ngày hôm qua Trương lão gia đã quyên cho Lê Vương một trăm vạn đán lương thực. Nhưng theo tại hạ biết, lần này Lê Vương xuất binh ít nhất cũng có tám mươi vạn đại quân.Tính theo như vậy, cho dù tất cả đều thuận lợi có thể trong thời gian ngắn nhất đánh bại Mặc gia quân, thì ít nhất cũng cần nửa năm. Trong thời gian đó, quân lương cần thiết ít nhất khoảng trên dưới ba trăm vạn đán. Mà đây chỉ là con số trên cơ bản thôi, Trương lão gia cảm thấy... Lê Vương phủ có khả năng đánh thắng Định Vương phủ trong vòng nửa năm sao?"

Trương Bách Vạn hơi cảnh giác nhìn hắn ta chằm chằm, nói: "Công tử có ý gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Tại hạ còn có một tin tức, lần này... Đại quân xuất phát nhưng triều đình cũng không có điều vận từ trong kho lương ở các nơi bao nhiêu lương thực. Bởi vì... Năm nay, Tây Lăng khô hạn thiếu thu, tình huống của Bắc Nhung cũng không tốt lắm, chắc hẳn Trương lão gia chuyện làm mua bán trao đổi lương thực thì cũng hiểu rõ chút ít. Từ một tháng trước, triều đình bán đi một bộ phận lương thực rất lớn vừa mới nhập kho cho Tây Lăng. Cho nên, con số ước chừng 300 vạn đán này... Cuối cùng chỉ sợ còn cần Trương lão gia và các thương nhân buôn bán lương thực ở Giang Nam gánh chịu thôi."

Trương Bách Vạn nghe đến đây thì sắc mặt liền biến thành màu đen, "Lê Vương... Lê Vương đây là muốn đánh sụp cả Trương gia ta mà." 

Quyên ra một trăm vạn đán đã khiến cho nguyên khí của Trương gia đại thương rồi, nếu tất cả quân lương đều muốn Trương gia gánh chịu thì..., chỉ sợ Trương gia đã thật sự muốn xong rồi. 

Càng quan trọng hơn là, trong một khoảng thời gian ngắn, Trương gia căn bản không gom góp được nhiều lương thực như vậy,đến lúc đó một tội danh làm hỏng việc quân cơ giáng xuống, đầu của Trương Bách Vạn hắn sẽ liền rơi xuống đất. 

Quả nhiên... Từ khi bắt đầu Lê Vương đã không có ý định buông tha cho hắn mà.

"Không chỉ như thế, hơn nữa... Nói thực ra, tại hạ đành phải nói lời thật, trận chiến này, chỉ sợ không phải một năm hay nửa năm là có thể kết thúc. Đến lúc đó, Trương gia..." 

Sắc mặt Trương Bách Vạn đã như màu đất rồi, nhìn qua Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Sở công tử đặc biệt đến đây để nói những lời này, chẳng lẽ chỉ để hù dọa lão hủ ư?" 

Trương Bách Vạn cũng là ngườilàm ăn khôn khéo, nên đương nhiên biết rõ Địch Lệ Nhiệt Ba không có khả năng nói những lời này chỉ để đùa giỡn hắn ta.

Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu, nói một cách thản nhiên: "Tại hạ đúng là có một biện pháp có thể giúp Trương lão gia, chỉ là không biết Trương lão gia có nguyện ý hay không?"

"Kính xin Sở công tử cứu ta." Trương Bách Vạn vội vàng nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười đưa ra một cái bức thư, Trương Bách Vạn cầm lấy đọc nhanh như gió, sắc mặt liền không khỏi biếnđổi, trừng Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Ngươi... Sở công tử ngươi là...." 

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Tại hạ họ Sở, Sở gia... Và Từ gia là thông gia."

Trương Bách Vạn hiểu rõ, thần sắc trên mặt biến ảo bất định, thật lâu sau mới hỏi: "Sở công tử có thể làm chủ sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười tủm tỉm lấy từ trong tayáo ra một tấm lệnh bài đặt lên bàn. Trương Bách Vạn kinh ngạc chằm chằm vào chữ Định đằng đằng sát khí trên tấm lệnh bài được dùng Mặc Ngọc chế thành này, mặcdù chưa từng nhìn thấy lệnh bài của Định Vương phủ, nhưng Trương Bách Vạn thậtsự không cho rằng trên đời này có ai dám làm giả lệnh bài của Định Vương phủ. 

Hơn nữa... Sở gia và Từ gia đúng là thông gia, lấy địa vị của Từ gia tại Lệ Thành, thì khả năng một nhân tài kiệt xuất như Sở Quân Duy dốc sức phục vụ Định Vương phủ cũng cao hơn vất vả chạy hơn ngàn dặm xa xôi đến Giang Nam để đầu nhập vào Lê Vương phủ.

"Trương lão gia cảm thấy thế nào?" Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.

"Nếu... Lão hủ không đồng ý, thì Sở công tử định thế nào?" Trương Bách Vạn hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh nhạt nói: "Vậy thì xin Trương lão gia hãy quên chuyện ngày hôm nay đi." 

Trương Bách Vạn trầm giọng nói: "Lão hủ muốn suy nghĩ một thời gian." 

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không nói nhiều nữa, liền đứng lên nói: "Đã như vậy, thì tại hạ liền cáo từ."

Trương Bách Vạn nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba rồi mang theo chút ít may mắn nói: "Kỳ thật, nếu Sở công tử có thể đồng ý một yêu cầucủa lão hủ, thì ngay lúc này lão hủ có thể cho công tử một câu trả lời." 

Nhìn ánh mắt thoả mãn lại chờ mong của Trương Bách Vạn, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba liền liếc mắt khinh thường, vội vàng nói: "Trương lão gia thứ lỗi, kỳ thật tại hạ cũng chỉ... Chạy chân mà thôi. Nếu Trương lão gia có yêu cầu gì thì tại hạ có thể chuyển giúp, nhưng nếu có liên quan với tại hạ, thì chỉ sợ là... Kính xin Trương lão gia thứ lỗi."

Trương Bách Vạn chỉ đành phải thở dài, thất vọng đến dật vu ngôn biểu. Hắn thật lòng hy vọng Sở Quân Duy này có thể trở thành con rể của Trương gia, như vậy, cũng xem như Trương gia có thêm một sự bảo đảm. 

Hơn nữa, ánh mắt của con gái nhà mình lại cao, nam tử bình thường cũng không để vào mắt. Nhưng chỉ tiếc...

 Ra khỏi Trương gia, Địch Lệ Nhiệt Ba cộng thêm cả Vệ Lận và Trác Tĩnh đều không nhịn được mà thở ra một hơi. 

Trác Tĩnh bẹp miệng, nói: "Con mắt của Trương tiểu thư kia đều muốn dán lên người công tử luôn rồi. May mắn công tử tranh thủ thời cơ đuổi nàng ta xuống, chứ nếu không phiền toái liền thật sự lớn rồi." 

Có bề ngoài tuấn lãng cũng là một loại sai lầm ah, thật không biết mấy năm nay công tử Thanh Trần làm cách nào mà trôi qua được, chẳng trách lại trêu chọc phải nữ nhân điên như Đông Phương U. 

Có điều, Vương phi mặc nam trang thì lại càng hỏng bét hơn công tử Thanh Trần, công tử Thanh Trần tiên phong đạo cốt khiến cho người ta đều phải ngưỡng mộ không dám khinh thường, nhưng Vương phi giả trang nam tử lại tuấn mỹ vô trù, hơn nữa nhìn qua rất dễ thân cận. Quả thực chính là con rể tốt có một không hai.

"Vương phi, nếu Trương Bách Vạn chạy đi mật báo thì làm sao bây giờ?" Vệ Lận cau mày nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh nhạt nói: "Vậy cũng chỉ có thể khiến cho Trương lão gia làm được chính thức yêu tiền hơn mạng thôi. Nhưng mà... Ta cảm thấy hắn ta là người thông minh."

Vệ Lận suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng đúng, hơn nữa lấy cái tính cách yêu tài như mạng kia, biết rõ Mặc Cảnh Lê muốn nuốt Trương gia của hắn ta thì sao có thể còn tự mình nhảy vào bên trong được."

Địch Lệ Nhiệt Ba thở ra thật dài, nói một cách thản nhiên: "Giải quyết Trương gia và Lâm gia xong, liền dễ làm việc hơn nhiều." 

Trương gia và Lâm gia đều được xem như là cự phú số một số hai trong thành Nam Kinh, đã có bọn hắn âm thầm tương trợ, thì liền không sợ không thể đâm vào hậu cần của Mặc Cảnh Lê hậu một lỗ thủng thật to.

Mọi chuyện cần thiết đều đang âm thầm được tiến hành đâu vào đấy, từ sau khi tạo ra một chút danh tiếng nho nhỏ trong yến tiệc tại Nhiếp Chính Vương phủ, hình như Mặc Cảnh Lê cũng nhớ kỹ vị công tử thiếu niên của Sở gia Vân Châu thì phải. Nên thỉnh thoảng cũng phái người mời nàng đến phủ nói chuyện, hỏi thăm một chút cách nhìn về chính sự. 

Chỉ là Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn còn hơi lo lắng bị Mặc Cảnh Lê phát hiện ra sơ hở nào đó, nên phần lớn đều lấy cớ từ chối, chỉ đến khi thật sự không từ chối được thì mới đi một lần. 

Lại không nghĩ rằng lại bởi vì như vậy, mà thật ra lại khiến cho Mặc Cảnh Lê càng thêm coi trọng nàng hơn. Xem ra Mặc Cảnh Lê cũng rất muốn chơi một tiết mục chiêu hiền đãi sĩ đây.

Có lẽ thật sự lo lắng Thái Hoàng Thái hậu có ảnh hưởng xấu đến Tiểu Hoàng đế, nên Mặc Cảnh Lê thật đúng là đã giữ Tiểu Hoàng đế lại Nhiếp Chính Vương phủ. Chỉ có mỗi ngày vào triều thì mới đưa vào trong nội cung. 

Tuy trên dưới trong triều cũng có không ít người đưa ra lời dị nghị về chuyện này, nhưng hiện nay, Mặc Cảnh Lê lại là người nắm hết tất cả binh quyền của Đại Sở, thương can tử lý xuất chính quyền, vô luận là thời cổ hay thời nay thì cũng đều là đạo lý này. Từ xưa đến nay, văn nhân tạo phản có mấy ai có thể thành công chứ?

Địch Lệ Nhiệt Ba đã gặp Tiểu Hoàng đế một lần tại Nhiếp Chính Vương phủ, ngược lại còn gầy gò yếu ớt hơn cả lúc nhìn thấy trên yến tiệc nữa. Mà rất nhanh, trong Lê Vương phủ cũng truyền ra tin tức, Tiểu Hoàng đế bị người ta hạ độc mãn tính.

Thu được tin tức do Lê Vương phủ truyền ra, tất cả mọi người đều không khỏi sửng sờ. Vệ Lận cau mày nói: "Rốt cuộc Mặc Cảnh Lê muốn làm gì?" 

Trước khi xuất chinh luôn là lúc cầu yên ổn, hiện tại độc chết Tiểu Hoàng đế, cũng không phải là chuyện tốt gì với Mặc Cảnh Lê.

"Mặc Túc Vân còn có thể chống đỡ được bao lâu?" Địch Lệ Nhiệt Ba trầm giọng hỏi.

Dao Cơ đi theo Tần Phong đến lắc đầu nói: "Tuy loại độc mà Tiểu Hoàng đế trúng là mãn tính, nhưng cũng rất mạnh. Mặt khác, dường như Tiểu Hoàng đế vẫn luôn không ngủ được yên ổn, hai năm qua lại bị Mặc Cảnh Lê dọa không nhẹ. Chỉ sợ... Dù là giải độc thì cũng sống không đến khi trưởng thành." 

Chính Dao Cơ cũng là một người mẹ, hơn nữa đã nhiều năm rồi cũng chưa từng gặp lại con trai ruột của mình, nên tất nhiên càng yêu thương trẻ con hơn vài phần.

Lại nói tiếp, trong những tranh đấu hỗn loạn này, người vô tội nhất không ai khác ngoài Tiểu Hoàng đế chỉ mới tám chín tuổi này. 

Một đứa bé không hiểu được cái gì cả, không có cha yêu thương, không có mẫu tộc ủng hộ, vào lúc trước khi Mặc Cảnh Kỳ qua đời đột nhiên bị đẩy lên vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn này. Chờ đợi nó chính là cái gì, chỉ cần thì người có mắt thì đều có thể thấy rõ ràng.

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm mặc không nói gì, nàng vẫn luôn không phải một người nhẫn tâm. Mặc dù nàng không nói là chưa từng làm hại đứa bé này, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không thấy chết mà không cứu được. 

Tất cả mọi người, đều vì mục tiêu riêng của mình... Thái Hoàng Thái hậu vì quyền thế của mình, Mặc Cảnh Lê vì cái địa vị cao cao tại thượng kia, mà chính nàng vì Định Vương phủ, đều sẽ không hẹn mà cùng lựa chọn bỏ qua đứa bé này.

"Vương phi, chuyện Mặc Túc Vân cũng không liên quan đến chúng ta, Vương phi cần gì phải tự trách mình." Tần Phong trầm giọng nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, cười khẽ một tiếng nói: "Tự trách thì ngược lại không đến mức, chỉ là hơi cảm thán... Chỉ là một đứa bé còn chưa hiểu gì cả, tại sao lại sinh trong nhà Đế vương..." 

"Dao Cơ, ngươi đi nói cho Địch Oánh. Giao danh sách trong tay nàng ta cho ta. Ta lập tức nói cho nàng ta biết tung tích của đứa bé kia, nếu chậm... Nàng ta sẽ phải hối hận." Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên nói.

Dao Cơ nhíu mày nói: "Chỉ sợ Địch Oánh sẽ không đồng ý, trong tận đáy lòng nàng ta cũng chưa chắc sẽ tin tưởng Vương phi. Hiện nay danh sách trong tay nàng ta có thể nói là thứ quan trọng nhất mà nàng ta có thể cầm ra trao đổi rồi, nên chắc chắn sẽ không lấy ra dễ dàng. Vương phi, có thể nói tin tức của đứa bé đó cho nàng ta biết trước được không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài nói: "Nếu hiện tại nói tin tức của đứa bé đó cho nàng ta biết, thì chúng ta sẽ thật sự không lấy được tin tức gì. Hơn nữa... Ngay cả ngươi và rất nhiều người trong thành Nam Kinh này đều sẽ gặp nguy hiểm." 

Dao Cơ nhíu mày, hơi khó hiểu. 

Tần Phong nói: "Nếu chúng ta nói cho Địch Oánh, con của nàng ta chính là Tiểu Hoàng đế. Thì sao nàng còn có thể giúp Định Vương phủ được nữa? Việc đầu tiên mà nàng làm chính là nói tin tức này cho Mặc Cảnh Lê. Hiện tại công chúa Tê Hà đã chết rồi, Đông Phương U lại mất tích, một khi Tiểu Hoàng đế trở thành con trai của Mặc Cảnh Lê..."

Lúc này Dao Cơ mới chợt hiểu ra, thời gian nàng và Địch Oánh liên hệ cũng không ít. Đương nhiên cũng hiểu rõ tâm tính của Địch Oánh. 

Con người Địch Oánh nhát gan, đầu óc cũng không tính là thông minh, khó thành đại sự. Nhưng lại có thể vì tư lợi, tư tâm mà trong lòng căn bản không tín tưởng bất luận kẻ nào, vào lúc quan trọng nhất, lòng dạ lại đủ độc ác. 

Nếu con trai của nàng ta làm Hoàng đế, thì nàng ta sẽ chính là Thái hậu, nên tất nhiên không cần phải lại nhìn sắc mặt của Định Vương phủ nữa.

Hơi bất đắc dĩ thở dài, Dao Cơ nói: "Ta sẽ nói lại với nàng ta." Chỉ hy vọng Địch Oánh vẫn còn một chút lý trí, đừng tự cho là thông minh mà ngược lại liền hại con của mình.

"Vương phi, hiện tại Mặc Cảnh Lê hạ độc thủ với Tiểu Hoàng đế, là rốt cuộc muốn làm gì? Cũng không đến mức hắn ta đã không chờ nổi mà muốn lập tức đăng cơ đi? Tiểu Hoàng đế chết trong Lê Vương phủ của hắn ta, chính hắn ta cũng sẽ bị hoài nghi ah." Trác Tĩnh khó hiểu nói. 

Xưa nay Mặc Cảnh Lê thích tự cho là thông minh, không giống như là người mà ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng đều không rõ.

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, trầm giọng nói: "Kỳ thật... Cũng chưa chắc là Mặc Cảnh Lê hạ độc."

"Có người muốn giá họa cho Mặc Cảnh Lê?" Mọi người nghi ngờ nói.

Tần Phong nhíu mày nói: "Từ khi Đông Phương U mất tích, Mặc Cảnh Lê vừa phải lao lực chỉnh đốn lại Lê Vương phủ. Hiện nay Lê Vương phủ có thể nói đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Mặc Cảnh Lê. Tin tức mà ngay cả chúng ta đều có thể tra được, thì Mặc Cảnh Lê không có khả năng không biết."

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm ngâm một lúc lâu, rồi nhướng mày nói: "Trong Lê Vương phủ còn có một người có thể ra tay với Mặc Túc Vân, cho dù Mặc Cảnh Lê có biết, thì cũng sẽ không vạch trần người đó. Huống chi... Nếu Tiểu Hoàng đế cứ chết như vậy, thì cũng chưa chắc là chuyện xấu với Mặc Cảnh Lê."

"Hiền Chiêu Thái phi?" Lâm Hàn mở miệng nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, "Đúng vậy, hiện nay,trong Lê Vương phủ, người có thể ra tay với Mặc Túc Vân cũng chỉ có Mặc Cảnh Lê, Địch Oánh và Hiền Chiêu Thái phi thôi. Nên biết, độc dược mãn tính cũngkhông dễ dùng, nó cần rất nhiều thời gian. Mà cho dù Tiểu Hoàng đế không cóquyền thế gì đi nữa thì người hầu hạ trước mặt cũng không ít. Người bình thường tuyệt đối không có biện pháp hạ độc vào trong thức ăn của Mặc Túc Vân mỗi ngày như vậy."

"Tại sao Hiền Chiêu Thái phi muốn giết Tiểu Hoàng đế?" Vệ Lận khó hiểu.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Hiền Chiêu Thái phi và Thái Hoàng Thái hậu là chị em họ, năm đó lại cùng vào cung hầu hạ Tiên hoàng. Có thể nói hơn phân nửa cuộc đời đều là hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau,đồng hội đồng thuyền. Sau khi Mặc Cảnh Kỳ lên ngôi, Thái Hoàng Thái hậu lên làm Thái hậu, liền phong Hiền Chiêu Thái phi là Thái phi, hơn nữa chuyển ra cung đến Lê Vương phủ vinh dưỡng, so với những phi tử khác của Tiên hoàng, thì cũng coi như rất tốt rồi. Chỉ có điều, ta vẫn có nghi vấn. Vị phân thấp nhất của tần phi trong hậu cung Đại Sở là Tài nhân, cao nhất là Hoàng hậu, dưới Hoàng hậu lại có Quý phi, Phi. Dựa theo lệ cũ, tôn phong tần phi của Tiên hoàng sau khi Tiên hoàng băng hà đều theo lệ cũ là nâng lên một cấp. Nói cách khác, dưới tìnhhuống bình thường, khi Tiên hoàng còn tại thế, Hiền Chiêu Thái phi đã ở Phi vị,như vậy đáng lẽ Mặc Cảnh Kỳ phải phong bà ta làm Quý Thái phi mới đúng, dựa vào quan hệ của Hiền Chiêu Thái phi và Thái hậu thì cũng là chuyện bình thường.Nhưng... Vì sao cả đời Hiền Chiêu Thái phi lại vẫn luôn dừng lại ở Phi vị đây?"

Dao Cơ chống cằm, nói: "Không phải lúc đó cũngkhông có ai đưa ra dị nghị gì sao? Vậy thì chứng tỏ sắc phong như vậy cũng là hợp lý."

Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Hợp lý nhưng lại không hợp tình. Hơn nữa, lúc đó, tần phi trong hậu cung của Tiên hoàng đều gần như bị Thái hậu dùng đủ loại lý do giáng chức giết giết, Hiền Chiêu Thái phi là người duy nhất còn sót lại, lại còn lấy được ân điển xuất cung vinh dưỡng, thoạt nhìn tất nhiên là ân sủng tăng thêm, nên chỉ sợ cũng không có ai chú ý tới những chuyện này. Ngươi cảm thấy... Tại sao Thái hậu lại phải đưa Hiền Chiêu Thái phi xuất cung vinh dưỡng?"

Đôi mắt Dao Cơ lóe lên, kinh ngạc nói: "Thái hậu không muốn để Hiền Chiêu Thái phi ở lại trong cung tranh quyền với mình.Như vậy... Chắc chắn trong tay Hiền Chiêu Thái phi có nhược điểm nào đó khiến cho Thái hậu không dám động đến bà ta. Nên nhiều năm như vậy mới vẫn luôn sống yên ổn. Bây giờ bà ta ra tay với Mặc Túc Vân, một là muốn đẩy Mặc Cảnh Lê thượng vị, hai là muốn muốn trả thù Thái Hoàng Thái hậu?"

"Nga Hoàng Nữ Anh là giai thoại thiên cổ.Nhưng ta lại chưa bao giờ chính thức nhìn thấy cái gọi là Nga Hoàng Nữ Anh tồntại cả." Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ thở dài. 

Chỉ cần là nữ nhân thì đều sẽ có lòng ghen tuông, sao có thể không có chút khúc mắc nào mà tỷ muội tình thâm với một nữ nhân khác có chung trượng phu với mình chứ? Huống chi, lại là nữ nhân trongthâm cung. 

"Mặc Cảnh Lê cũng là con trai của Thái Hoàng Thái hậu." Vệ Lận nhắc nhở.

Hiền Chiêu Thái phi không có con cái, vô luận bà ta trốn sâu bao nhiêu thì từ khi bắt đầu đã bị định trước là đứng ở thế thấtbại rồi.

"Ân sinh, ân dưỡng, cái nào nhẹ cái nào nặng?Sự lựa chọn của Mặc Cảnh Lê vào lúc này còn chưa đủ để chứng minh sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói.

Dao Cơ nhíu mày nói: "Lúc vừa mới dời đô đến Nam Kinh, nghe nói Lê Vương muốn phong Hiền Chiêu Thái phi là Hoàng Quý Thái phi, cùng chung quản lý hậu cung với Thái hậu, nhưng về sau lại không biết như thế nào liền không có tin tức nữa."

Mọi người đang ngồi ở đây đều không nhịn được mà lắc đầu, chuyện của hoàng gia rắc rối phức tạp khiến cho những người như bọn họ đều cảm thấy đau đầu nhức não. 

Mặc dù Hiền Chiêu Thái phi không có con trai,nhưng những năm này đều vẫn luôn sắm vai tỷ muội tình thâm dưới sự áp chế của Thái hậu, chắc rốt cuộc cũng sắp không nhịn được nữa. 

Chỉ là không biết quan hệ của Mặc Cảnh Lê và Thái hậu trở nên gay gắt như vậy, Hiền Chiêu Thái phi lại thêm vào trong đó mấy phần khí lực.

"Khởi bẩm công tử, người Nhiếp Chính Vương phủ đến. Nói là Nhiếp Chính Vương cho mời." Ngoài cửa quản sự thấp giọng bẩm báo.

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm mặc một lát, rồi gật đầu nói: "Ta đã biết, kêu họ chờ một lát." 

Quản sự lên tiếng lui ra, Địch Lệ Nhiệt Ba đứng lên nói: "Mà thôi, vừa vặn ta cũng đến Lê Vương phủ xem sao."

Dao Cơ cau mày nói: "Hình như mấy ngày gần đây Lê Vương thường xuyên triệu kiến Vương phi, có thể đã bị hắn ta nhìn ra sơ hở gì không?"

"Dựa theo tính tình của Mặc Cảnh Lê, nếu thật sự đã nhìn ra sơ hở gì đó, thì cũng không phải là khách khí đến mời như vậy. Đừng lo." Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro