Ngoại truyện: Từ Thanh Trần - Trầm Vân Ca 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ Vân Ca lớn lên ở trong núi với cha, mẹ qua đời quá sớm khiến cho nàng không có ấn tượng quá lớn với mẹ, trong trí nhớ chỉ có một phần mộ tràn đầy cỏ xanh và hoa tươi, cha thường xuyên dẫn nàng đến trước mộ phần nói chuyện với mẹ.

Vân Ca đã cho là cuộc sống vẫn sẽ cứ tiếp tục như vậy, cho đến một ngày cha qua đời. Trước khi cha qua đời đã chuẩn bị hết tất cả chuyện hậu sự của mình, Vân Ca chỉ phải làm một việc chính là khóc lớn một trận sau đó đưa cha đến chôn bên cạnh mộ phần của mẹ, rồi nhận ra cõi đời này không có ai có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Ngay cả chuyện tương lai của mình cha cũng đã tính toán chu toàn. Cho nên Vân Ca cũng yên tâm chờ người tới đón mình như cha đã nói. Chỉ là không nghĩ tới, một lần chờ này lại phải chờ suốt ba năm.

Mặc dù qua ba năm cũng không đợi được người tới đón mình như cha đã nói, nhưng Vân Ca cũng không nóng ruột. Mười mấy năm qua nàng vẫn sống như vậy, cho dù sau này có tiếp tục sống như vậy thì cũng không có gì tệ.

Nàng biết săn thú, biết hái thuốc, biết trồng thảo dược biết làm các loại thuốc viên để cầm xuống núi đổi lấy đồ mình cần. 

Chỉ là có một thời gian Vân Ca bắt đầu thích leo lên vách núi cao để nhìn khói bếp trong thôn xóm ở gần dưới chân núi, có đôi khi trong lòng sẽ có một loại cảm giác là lạ đang chảy qua. Vân Ca không biết, đó là tịch mịch.

Cho đến một ngày, Vân Ca lên núi hái thuốc như thường ngày, sau đó nghe được tiếng nhạc du dương loáng thoáng truyền đến từ trong núi, Vân Ca biết, đó là tiếng đàn.

Nàng cũng có một cây đàn ngọc, trước kia thường xuyên thấy cha đàn, sau khi cha qua đời dần dần cũng không có ai động đến. 

Người này đàn thật hay, còn hay hơn cả cha đàn nữa. Vân Ca hơi vui mừng chạy đến nơi tiếng đàn phát ra, muốn nhìn xem người đánh đàn trông như thế nào.

Tìm một lúc lâu, rốt cuộc Vân Ca mới phát hiện tiếng đàn truyền đến từ phía sau vách núi. Cho nên nàng thi triển khinh công leo lên vách núi, đứng trên vách núi nhìn xuống mới phát hiện không biết lúc nào trong sơn cốc phía dưới lại có thêm một ngôi nhà không nhỏ, trong căn phòng bên cạnh bờ suối có một nam tử mặc áo trắng đang ngồi đánh đàn.

Khi còn bé nàng vẫn luôn chơi đùa ở đây, rõ ràng không có phòng ốc cũng không có nhà của ai cả mà?

Chỉ thấy nam tử kia mặc một bộ áo trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh được tùy ý búi lên ở phía sau, mặc dù chỉ thấy một bên sườn mặt, nhưng Vân Ca thề đây là người tuấn mỹ nhất mà nàng nhìn thấy.

Giống như là... Thần tiên trên trời vậy! Suy nghĩ một lúc lâu, Vân Ca mới từ từ nghĩ ra được một câu miêu tả về nam tử trong sơn cốc đó —— tuấn mỹ như thần tiên trên trời vậy.

Trong sơn cốc cũng không phải chỉ có một mình nam tử tuấn mỹ như thần tiên kia, còn có mấy người khác có bề ngoài rất xấu nữa.

"Những người xấu xí kia không giống người nhà của thần tiên chút nào!" Vân Ca ngồi trên vách núi nghe tiếng đàn du dương có chút rầu rĩ tức giận nghĩ tới.

Người kia giống thần tiên thì sao lại phải ở cùng với mấy người xấu xí kia chứ? Nếu như có thể chơi đùa với nàng thì thật tốt. Những người xấu xí kia luôn không cho phép huynh ấy làm cái này không cho phép huynh ấy làm cái kia, nếu là nàng thì nhất định sẽ không như vậy.

Vân Ca ngồi ở trên vách núi suốt hai ngày, nhìn nam tử áo trắng như thần tiên kia thỉnh thoảng đánh đàn, thỉnh thoảng ngồi bên bờ suối đọc sách, có đôi khi cái gì cũng không làm mà chỉ ngồi bên bờ suối xuất thần.

Rốt cuộc tìm một cơ hội, Vân Ca thừa dịp những người xấu xí kia không có ở đây trực tiếp nhảy từ trên vách núi xuống trước mặt huynh ấy.

Thấy thiếu nữ từ trên trời giáng xuống, nam tử áo trắng lại không kinh ngạc, mà chỉ mỉm cười.

"Huynh thật tuấn mỹ." Lần đầu tiên Vân Ca được nhìn thấy gương mặt thật của nam tử áo trắng, quả nhiên... Còn tuấn mỹ hơn trong tưởng tượng của nàng nữa.

Nam tử áo trắng cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Muội cũng rất xinh đẹp, sao muội lại ở đây?"

Không biết tại sao, Vân Ca cảm thấy mặt hơi nóng. Mặc dù lễ nghi mà nàng biết đến không nhiều lắm, nhưng ở trước mặt nam tử này khen ngợi huynh ấy tuấn mỹ hơn phân nửa là có chút không quá lễ phép. Vân Ca vặn ngón tay nháy nháy mắt hơi luống cuống nhìn nam tử áo trắng trước mắt.

Dường như cảm thấy thiếu nữ trước mắt đang khẩn trương luống cuống, nam tử áo trắng hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Nơi này rất nguy hiểm, sao cô nương lại chạy đến đây một mình?"

Nguy hiểm? Vân Ca hơi mờ mịt nhìn bốn phía một lượt, nàng sống trong ngọn núi này từ nhỏ đến lớn, cha cũng chưa từng nói với nàng nơi này có nguy hiểm nha.

Nhìn bộ dáng hơi mờ mịt của nàng, nam tử áo trắng cười một tiếng nói: "Đúng rồi, cô nương có thể nhảy từ vách đá dựng đứng cao như thế này xuống đây, chắc là võ công không tầm thường. Nhưng mà, trên đời này có rất nhiều nguy hiểm cũng không phải võ công có thể giải quyết được, con gái vẫn không nên chạy lung tung mới tốt."

"A... Ta biết rồi, cha ta cũng từng nói như vậy. Huynh thật là một người tốt." Vân Ca vui mừng cười nói.

Nam tử áo trắng nhìn nụ cười thuần khiết không có một tia tạp chất của thiếu nữ trước mắt hơi kinh ngạc, đáy mắt hiện lên một tia cổ quái.

Vân Ca đứng bên cạnh huynh ấy, hơi rầu rĩ không vui nói: "Ta nghe thấy tiếng đàn của huynh ở đây, nên mới muốn tới đây xem thử. Đã lâu không có ai nói chuyện với ta, ta ở đây một lát rồi đi liền được không?"

Nam tử áo trắng mỉm cười lắc lắc đầu nói: "Nơi này rất nguy hiểm."

Vân Ca nháy nháy mắt nói:"Ta biết, những người xấu kia có đúng không? Ta đánh ngã bọn chúng giúphuynh được không?"

"Không được, quá nguy hiểm." Nam tử áo trắng nhẹ giọng từ chối.

"Võ công của ta rất tốt, đánh thắng được bọn chúng." Vân Ca hơi nóngvội chứng minh.

Nam tử áo trắng vẫn lắc đầu, nói: "Bọn chúng có rất nhiều người, hơn nữacho dù muội có đánh ngã bọn chúng, thì cũng không có cách nào dẫn ta rangoài."

Ánh mắt Vân Ca sáng lên, vui mừng nói: "Nếu như ta chỉ dẫn mỗi huynh ra ngoài thì sao?"

Nam tử áo trắng mỉm cười nhíu mày, nhìn thoáng qua vách đá dựng đứng ở gần đó. Vân Ca vội vàng khoát tay nói: "Không phải, ta còn biết một con đường khác. Khi còn bé ta thường chơi đùa ở đây, chắc chắn có thể đi ra ngoài. Huynh tin tưởng ta được không?"

Nhìn thấy sự khẩn cầu trong mắt thiếu nữ, nam tử áo trắng đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, trong một thoáng ấm áp làm người ta say mê như cả vùng đất hồi xuân, Vân Ca không khỏi ngẩn ngơ.

Phục hồi tinh thần lại, hơi ảo não giơ tay lên tự vỗ vào đầu mình, sao nàng lại cảm thấy nam tử giống như thần tiên trước mắt này thật thơm ngon, muốn cắn một miếng đây? Nhất định là đã quá lâu nàng chưa tiếp xúc với người khác rồi.

"Được, ta tin tưởng muội. Làm phiền cô nương rồi. Tại hạ là Từ Thanh Trần, xin hỏi phương danh của cô nương?" Nam tử áo trắng mỉm cười hỏi.

"Từ Thanh Trần? Tên của huynh thật hay, tên ta là Trầm Vân Ca." Ánh mắt Vân Ca sáng lên, cười híp mắt nói.

Tên hay sao? Nam tử áo trắng, đôi lông mày anh tuấn của công tử Thanh Trần danh chấn thiên hạ chau lên, cười khẽ một tiếng.

Vân Ca lấy từ trong lồng ngực ra một viên thuốc ý bảo Từ Thanh Trần uống vào, mặc dù không biết tiểu cô nương trước mắt tính làm sao mang mình ra ngoài, nhưng lần đầu tiên trong đời công tử Thanh Trần lại giao an nguy của mình cho một tiểu cô nương mới quen biết lần đầu và thoạt nhìn không có chút tâm cơ nào.

Sau khi uống viên thuốc vào, trước mắt rất nhanh liền bị bao phủ trong bóng tối. Đến cuối cùng khi cảm giác được một tia lạnh như băng quỷ dị, thì công tử Thanh Trần vẫn cảm thấy mình cũng không hối hận.

Có lẽ là bởi vì... Đôi mắt sáng rỡ như sao tiểu cô nương này. Lần đầu tiên công tử Thanh Trần lại... Tùy hứng giao tính mạng cho một người vừa mới vừa quen như thế.

Lúc tỉnh lại một lần nữa, công tử Thanh Trần không khỏi cười khổ. Làm người quả nhiên không thể quá tùy hứng quá mạo hiểm rồi, ít nhất... Hắn nên lên tiếng hỏi tiểu cô nương kia rốt cuộc tính làm sao mang mình ra ngoài mới đúng.

Cả người ướt nhẹp làm cho người ta khó chịu không nói, ngực và đầu vai truyền đến sự đau đớn khiến cho hơn phân nửa cơ thể của hắn hầu như không thể nhúc nhích. Xưa nay được gọi là công tử thần tiên, lần đầu tiên trong đời Đại công tử Từ gia chật vật đến như vậy.

"Hu hu, Từ Thanh Trần, huynh không sao chứ?" Phía sau vang lên tiếng nói còn hơi xa lạ, Từ Thanh Trần hơi khó khăn nghiêng đầu, liền nhìn thấy một tiểu cô nương cũng ướt nhẹp cả người đang mang theo vẻ mặt xấu hổ nhìn mình, trong đôi mắt to sáng rỡ tràn đầy nước mắt trong suốt.

Ho khẽ một tiếng, Từ Thanh Trần lắc đầu miễn cưỡng cười nói: "Ta không sao, chúng ta đã đi ra. Muội... Muội mang ta ra ngoài từ dưới cái đầm nước kia ư?"

"Ừ, thật xin lỗi... Cũng tại ta quá không cẩn thận, hại huynh bị đụng phải." Vân Ca giương mắt nhìn Từ Thanh Trần, áy náy nói.

Từ Thanh Trần hơi mỉm cười, lắc đầu. Thân hình của tiểu cô nương này nhỏ nhắn, muốn mang một nam tử trưởng thành có thân hình cao hơn mình rất nhiều ra từ đáy nước, đã phải tốn bao nhiêu khí lực thì cho dù Từ Thanh Trần không trải qua nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được.

So với như vậy, thì chút vết thương không cẩn thận bị đụng này thật sự không đáng giá nhắc tới. Nhưng mà... Thật rất đau ah.

Công tử Thanh Trần không phải là người tập võ, cả đời cũng rất ít khi bị thương, bị thương nặng như vậy lại càng lần đầu tiên trong đời, không khỏi cũng đau đến mặt mày tái nhợt.

Thấy huynh ấy đau đến như vậy, Vân Ca cũng không khỏi bị dọa đến mặt trắng bệch, vội vàng lấy một bình thuốc nhỏ đổ ra một viên thuốc rồi nhét vào trong miệng huynh ấy, "Huynh đừng sợ... Ta sẽ trị lành cho huynh. Rất nhanh, rất nhanh liền không sao."

Nói xong, cũng không quản thần sắc của Từ Thanh Trần, trực tiếp một phát ôm lấy công tử Thanh Trần còn cao hơn mình chạy nhanh về hướng nhà mình.

Lần đầu tiên trong đời được hưởng thụ đến đãi ngộ như vậy, cho dù là công tử Thanh Trần luôn bình tĩnh ung dung núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt mà cũng không biến sắc cũng không nhịn được thần sắc co quắp.

Nhưng trên người truyền đến sự đau đớn lại rõ ràng nhắc nhở hắn trừ phi hắn tính vẫn nằm ở đây, nếu không chỉ có thể chấp nhận tình trạng hiện tại.

Nhà của Vân Ca nằm trong một sơn cốc bí ẩn sâu trong dãy núi, Từ Thanh Trần chỉ nhìn sơ qua một cái lúc vào cốc liền biết cửa cốc này có bố trí một vài trận pháp rất cao siêu, không phải là người tinh thông trận pháp thì trên căn bản sẽ rất khó tìm tới đây được.

Khi biết từ sau khi cha qua đời vào ba năm trước tiểu cô nương vẫn luôn sống một mình trong sơn cốc, nhìn bộ dáng vui vẻ nhìn mình đầy lấp lánh của tiểu cô nương, trong lòng công tử Thanh Trần không khỏi khẽ thở dài.

Cả đời công tử Thanh Trần đã gặp qua vô số người, nhưng tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ như vậy vẫn mới thấy lần đầu tiên. Thật sự rất khó hiểu, làm sao mà cha của Vân Ca lại yên tâm để lại một mình con gái còn nhỏ lại ngây thơ như thế trong núi sâu này.

Mặc dù võ công của Vân Ca khá tốt, nhưng trên đời này võ công không thể quyết định tất cả. So với võ công cao, thì lòng người hiểm ác mới càng nguy hiểm hơn.

Vân Ca là một cô nương rất đơn thuần, giống như chim non mới nở theo bản năng tin tưởng người đầu tiên mà mình nhìn thấy. 

Sau khi cha qua đời, công tử Thanh Trần là người đầu tiên tiếp xúc gần với Vân Ca, cho nên đương nhiên công tử Thanh Trần cũng trở thành người mà Vân Ca tin tưởng nhất.

Vì thế, sau khi biết được sự sắp xếp của cha Vân Ca, công tử Thanh Trần gần như không phí bất kỳ khí lực nào đã thuyết phục được tiểu cô nương đi theo mình rời khỏi sơn cốc, sau khi xác định Mộc gia không có ý định chăm sóc Vân Ca, thì lại càng đương nhiên dẫn tiểu cô nương về Lệ thành.

"Từ Thanh Trần......" Lệ thành phồn hoa khiến cho Vân Ca hơi lúng túng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy bất an và lo lắng, mà khi đã nhìn thấy Từ phủ ở xa xa thì lại càng làm cho nàng ngừng chân không dám bước tiếp.

Mặc dù Từ Thanh Trần nói sau này Từ gia chính là nhà của nàng, nhưng cho dù Vân Ca không hiểu sự đời nhưng vẫn hiểu rằng, Từ gia là nhà của Từ Thanh Trần cũng không phải là nhà mình. Nàng... Đã không có nhà.

"Đừng sợ, mọi người trong nhà chúng ta rất tốt, cũng sẽ thích muội, tựa như Lệ nhi vậy. Không phải muội cũng rất thích muội ấy sao?" Công tử Thanh Trần nhẹ giọng an ủi.

"Lệ nhi tỷ tỷ?" Nhắc tới Lệ nhi tỷ tỷ, ánh mắt Vân Ca không khỏi sáng lên, Lệ nhi tỷ tỷ là người người bạn tốt đầu tiên trừ Từ Thanh Trần ra, hơn nữa Lệ nhi tỷ tỷ thật xinh đẹp thật dịu dàng.

Đoạn đường đi lên phía Bắc này, nàng cũng nghe rất nhiều người nói Lệ nhi tỷ tỷ là cô gái xuất sắc nhất trên đời này nhất, không chỉ xinh đẹp, võ công tốt, mà còn có thể mang binh đánh giặc. Đáng tiếc Lệ nhi tỷ tỷ đi đánh giặc rồi nàng không thể đi theo để thêm phiền toái.

Từ Thanh Trần gật đầu cười nói: "Đúng, Lệ nhi là biểu muội của huynh, chúng ta cũng là người một nhà. Chẳng lẽ Vân Ca không thích Từ phủ sao? Vậy cũng có thể ở Định Vương phủ, nhưng mà bây giờ Định Vương phủ không có ai, một mình Vân Ca ở......"

"Không, không cần, muội... Sẽ ở Từ phủ." Vân Ca vội vàng lắc đầu nói.

Khóe môi công tử Thanh Trần câu lên một nụ cười thản nhiên, "Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi, mọi người đã tới đón chúng ta rồi."

Công tử Thanh Trần vượt qua kiếp nạn trở về, hơn nữa còn mang về một cô nương xinh đẹp. Đã nhận được tin tức trước, trên dưới Từ gia huy động tất cả mọi người ra cửa nghênh đón.

Vừa nhìn thấy hai người xuất hiện, hầu như ánh mắt của mọi người đều bị thiếu nữ áo xanh xinh đẹp mỹ lệ bên cạnh công tử Thanh Trần hấp dẫn.

Từ đại phu nhân lại càng liên tục khen ngợi, vui mừng tiến lên nắm tay Vân Ca vừa đánh giá tỉ mỉ, vừa cười hỏi, "Tiểu cô nương chính là Vân Ca sao? Đi đường có mệt không?"

Bị phu nhân mới nhìn qua ôn hòa lại quý khí trước mắt này nắm tay thân thiết, Vân Ca hơi lúng túng nhưng vẫn gật đầu nói: "Dạ, con là Trầm Vân Ca. Con...."

"Đây là mẹ và Nhị thẩm của huynh, Vân Ca gọi bá mẫu là được rồi." Bên cạnh, Từ Thanh Trần mỉm cười nói.

"Bá mẫu... Chào bá mẫu ạ." Vân Ca nhẹ giọng kêu.

"Tốt, bé ngoan." Từ đại phu nhân gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn thiếu nữ trước mắt có thể nói là hài lòng vô cùng.

Đây cũng là lần đầu tiên con trai tự mình dẫn cô nương về, hơn nữa vừa nhìn cũng biết đó là một cô nương tốt vừa ngoan ngoan lại khôn khéo. Ngay cả trong thư cháu gái cũng khen ngợi liên tục, Từ đại phu nhân cũng rất tin tưởng ánh mắt của Địch Lệ Nhiệt Ba.

Nhìn gương mặt Vân Ca ửng đỏ bộ dáng luống cuống, Tần Hân Dư ở bên cạnh che miệng cười nói: "Bá mẫu, mẹ, chúng ta vẫn nên vào trước đi. Vân Ca muội muội đi đường xa nói vậy cũng đã mệt mỏi rồi. Vân Ca muội muội, tỷ tên là Tần Hân Dư, muội cứ gọi tỷ là Hân Dư tỷ tỷ là được, Lệ nhi có nhắc tới tỷ không?"

Vân Ca vội vàng gật đầu, "Lệ nhi tỷ tỷ nói Hân Dư tỷ tỷ là người tốt, cám ơn Hân Dư tỷ tỷ, Vân Ca không mệt, võ công của muội rất tốt."

Nhìn bộ dáng thẳng thắng của thiếu nữ, mọi người không khỏi cùng nở nụ cười tươi. Từ nhị phu nhân mím môi cười nói: "Được rồi, Hân Dư nói đúng, chúng ta đi vào trước đi. Vân Ca, sau này cứ xem Từ gia như nhà của cháu là được."

Từ đại phu nhân gật đầu nói: "Nhị bá mẫu của cháu nói đúng, sau này cứ xem như nhà mình là được, chúng ta đi vào nghỉ ngơi đi."

"Nhà của mình?" Trong lòng Vân Ca ấm áp, nhìn mọi người đang mỉm cười trước mắt không khỏi mở to hai mắt, thật giống như có chút thấy hơi ê ẩm.

"Vân Ca, chúng ta vào thôi." Tần Hân Dư cầm tay Vân Ca nhẹ giọng cười nói.

"Dạ, cám ơn Hân Dư tỷ tỷ." Vân Ca nghiêm túc gật đầu, người nhà của Từ Thanh Trần cũng là người tốt giống như Lệ nhi tỷ tỷ, trái tim lo lắng không yên suốt cả đoạn đường đi theo Từ Thanh Trần đến phương Bắc này rốt cuộc nhẹ nhàng rơi xuống, Vân Ca không khỏi lộ ra nụ cười tươi tắn với Tần Hân Dư.

Cuộc sống sau khi vào ở Từ gia, với Vân Ca mà nói, là vừa vui vẻ lại vừa thấp thỏm. Trên dưới Từ gia đều dễ chung sống vô cùng, điều này làm cho Vân Ca từ nhỏ đến lớn gần như chỉ có mỗi cha làm bạn có một thể nghiệm mới lạ lại rất thú vị.

Hai vị phu nhân Từ gia còn có Tần Hân Dư tỷ tỷ đều quan tâm nàng đầy đủ, mặc dù cần học tập rất nhiều thứ mà cho tới bây giờ nàng cũng không biết, làm cho nàng hơi chán nản vì mình lại ngốc như vậy, nhưng hai vị bá mẫu Từ gia và Tần Hân Dư tỷ tỷ cũng không có tức giận, mà còn thường xuyên an ủi nàng.

Chân chính để cho Vân Ca cảm thấy buồn bực chính là, cảm giác hơi sợ Từ Thanh Trần dọc theo đường đi của nàng lúc trước là đúng, bởi vì... Đại đa số người của Từ gia cũng đều sợ huynh ấy.

Hơn nữa, Từ Thanh Trần thật sự rất hung dữ...... Cho dù Từ Thanh Trần còn bệnh trong người, lại là tay trói gà không chặt, mà nàng là một người có thân thể khỏe mạnh võ công cao cường, nhưng nàng vẫn sợ Từ Thanh Trần.

"Vân Ca... Vân Ca..." Trong thư phòng, Vân Ca đang cố gắng tập viết theo bảng chữ mẫu mà công tử Thanh Trần để lại, nghe thấy tiếng của Tần Hân Dư mới ngẩng đầu giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, vết mực màu đen lập tức bị dính lên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ vốn trắng nõn, có điều chủ nhân của khuôn mặt nhỏ nhắn đó lại mờ mịt không biết.

"Hân Dư... Tỷ tỷ......"

Tần Hân Dư đứng ở cửa, nhìn thiếu nữ ngồi ở sau án thư mờ mịt vô thần, không khỏi che miệng cười, "Vân Ca, muội đang làm gì đó?"

Vân Ca bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hơi ấm ức nói: "Muội đang luyện chữ."

Tần Hân Dư đi vào, nhìn chữ viết của Vân Ca một chút, cười nói: "Chữ của Vân Ca rất có tiến bộ, viết rất đẹp mà, sao còn phải luyện?"

Tần Hân Dư sinh ra trong nhà thư hương môn đệ, cũng đã từng là tài nữ nổi danh của Sở kinh, có thể làm cho nàng ấy nói rất đẹp thì đã có thể thấy chữ của Vân Ca đúng là rất đẹp.

Vân Ca nhỏ giọng nói: "Từ Thanh Trần nói luyện chữ có thể tôi luyện tâm tính." Đôi mắt to đầy đáng thương nhìn Tần Hân Dư chớp chớp, chỉ còn kém không khắc chữ: Muội không muốn viết lên mặt.

Nhìn bộ dáng tội nghiệp của Vân Ca, Tần Hân Dư cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Mặc dù bình thường thỉnh thoảng Vân Ca hơi tinh nghịch nhưng cũng ngoan ngoãn làm cho lòng người ta yêu thương.

Chính là công tử Thanh Trần luôn nói một không hai ngay cả Từ đại phu nhân đều có chút ít không nhìn được. 

Nhưng hết lần này tới lần khác vô luận Vân Ca không thích chuyện mà công tử Thanh Trần giao phó cỡ nào, thì chỉ cần công tử Thanh Trần mở miệng, Vân Ca sẽ không hề suy nghĩ mà làm theo.

Tần Hân Dư mỉm cười cầm lấy khăn tay lau vết mực trên mặt Vân Ca, vừa mỉm cười nói: "Vân Ca rất tốt, chỗ nào cần phải ngày ngày nhốt trong phòng tôi luyện tâm tính chứ? Tỷ muốn đi tìm Hương nhi với Lệ Dĩnh rồi cùng nhau đi dạo phố, Vân Ca cũng đi cùng nha?"

Thấy trên chiếc khăn trắng nhưtuyết của Tần Hân Dư bị dính mực đen, Vân Ca mới biết mình bêu xấu, vội vàngcầm lấy khăn trong tay Tần Hân Dư tự mình lau, nghe thấy Tần Hân Dư nói, Vân Cacũng rất động tâm, nhưng nhìn nhìn bản chữ mới viết được một nửa trên bàn, khuônmặt đang tươi cười liền không khỏi xụ xuống.

Nếu Từ Thanh Trần biết nàng chỉ mới viết một nửa đã liền chạy ra ngoài, thì tuyệt đối sẽ phạt nàng viết thêm gấp đôi, ngón tay của nàng sẽ gãy mất!

"Được rồi, đi thôi. Hân Dư tỷ tỷ đi xin phép Đại ca giúp muội, có chịu không? Đại ca luôn là người phân rõ phải trái, tiểu cô nương trong nhà sao có thể ngày ngày ngồi mãi trong nhà không đi đâu được?" Tần Hân Dư mỉm cười kéo Vân Ca ra ngoài.

"Đệ muội, hai người đang định đi đâu vậy?" Mới ra khỏi thư phòng, liền đụng phải công tử Thanh Trần đang đi đến.

Rõ ràng mang theo nụ cười làm cho người ta giống như đang được tắm trong gió xuân, nhưng ở trong mắt Vân Ca lại giống như chuột thấy mèo, nhanh chóng trốn ra sau Tần Hân Dư.

Gặp phải tình huống này, mặc dù nụ cười trên mặt Từ Thanh Trần không thay đổi, nhưng ánh mắt lại khẽ trầm một chút.

Tần Hân Dư không cảm giác được bầu không khí kỳ lạ giữa hai người này chút nào, cười nói tự nhiên: "Đại ca, muội đang muốn đi tìm ca. Muội với Hương nhi, Lệ Dĩnh, còn có Vô Ưu muốn đi ra ngoài một chút, vừa lúc cũng dẫn Vân Ca cùng đi. Cả ngày muội ấy đều ở trong phủ không đi đâu, nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn này đều hơi tiều tụy rồi nè."

Kỳ thật Vân Ca cũng không có tiều tụy, nhưng vừa nghe Tần Hân Dư nói như thế Từ Thanh Trần cũng cảm thấy dường như nụ cười Vân Ca không còn tươi sáng rực rỡ như lúc chưa tới Lệ thành nữa, thấy hắn cũng luôn hơi né tránh.

Thật ra thì công tử Thanh Trần cũng rất oan uổng, lúc hắn dưỡng thương trong sơn cốc rõ ràng ở chung với Vân Ca vô cùng tốt, Vân Ca cũng rất thân cận với hắn.

Nhưng sau khi đi ra, vô duyên vô cớ Vân Ca liền trở nên hơi sợ hắn, công tử Thanh Trần trí tuyệt thiên hạ nhưng vẫn nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc mình đã làm gì khiến cho tiểu cô nương sợ hắn như vậy.

Mị lực của công tử Thanh Trần luôn thuận lợi trong mọi việc dường như cũng mất hiệu lực, vô luận hắn ôn hòa như thế nào, thì Vân Ca đối mặt với hắn cũng luôn là một bộ dáng nói gì nghe nấy, cung nghe huấn thị.

Trầm mặc một lát, nhìn thoáng qua Vân Ca trốn ở phía sau Tần Hân Dư lặng lẽ lộ ra đôi mắt to mang theo khát vọng, trong lòng Từ Thanh Trần bất đắc dĩ thở dài nói: "Hôm nay không thể đi."

Ánh mắt đang sáng ngời của Vân Ca lập tức ảm đạm xuống. Từ Thanh Trần nói tiếp: "Trầm Dương tiên sinh tới, muốn gặp muội."

"Trầm Dương tiên sinh?" Vân Ca mở to hai mắt, rất nhanh kịp phản ứng, "Là thần y Trầm Dương kia sao?"

Vân Ca học y, tất nhiên đặc biệt chú ý vị thần y Trầm Dương nổi danh thiên hạ này một chút. Mặc dù biết Trầm Dương đang ở trong Lệ thành, nhưng kể từ sau khi tới Từ gia, nàng đã học tập các loại lễ nghi kiến thức, sau đó lại có Từ Thanh Trần giao cho đủ các loại bài học, nên nàng căn bản không có thời gian chuồn đi bái phỏng Trầm Dương.

Từ Thanh Trần gật đầu, hỏi: "Vân Ca muốn gặp ông ấy không?"

"Tất nhiên muốn gặp! Sao Trầm tiên sinh lại đích thân đến đây gặp muội?" Vân Ca vội vàng nói, đồng thời lại hơi nghi ngờ mang theo một chút hưng phấn.

Trầm Dương là Đại thần y nổi tiếng thiên hạ, Y sư đệ nhất Định Vương phủ. Mà nàng chỉ là tiểu nha đầu không có tiếng tăm gì, sao Trầm Dương lại biết nàng?

Từ Thanh Trần gật gật đầu nói: "Đã như vậy, liền đến tiền thính đi. Công chúa Trường Nhạc cũng tới đó."

Trong đại sảnh, Trầm Dương đang ngồi uống trà, chỉ là thần sắc tức giận ở trên mặt cũng không giống bộ dáng tới cửa bái phỏng. Từ đại phu nhân ngồi ở bên cạnh đón tiếp, trên mặt cũng mang theo bất đắc dĩ nhàn nhạt.

Tuy nói Trầm Dương chỉ là đại phu ngự dụng của Định Vương phủ, nhưng lại có ân cứu mạng Định Vương, trong Định Vương phủ và Mặc gia quân cũng rất có danh vọng.

Chỉ bằng một tay y thuật xuất thần nhập hóa của ông ấy thì Từ gia đã không thể thất lễ rồi, huống chi, chuyện lần này cũng đúng là cách làm của Từ gia không thỏa đáng.

"Sư phụ, ngài sẽ làm Vân Ca sợ đó." Mặc Vô Ưu ngồi ở dưới tay của Trầm Dương, che miệng mỉm cười nói.

Nàng cũng đã gặp Vân Ca nhiều lần, cũng thích cô nương đáng yêu kia vô cùng. Chỉ là không nghĩ tới Vân Ca lại có quan hệ với sư phụ.

Trầm Dương "Hừ" nhẹ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: Nữ sinh hướng ngoại. Mặt của Mặc Vô Ưu lập tức đỏ lên, không dám khuyên nữa.

"Từ bá mẫu, Trầm thần y thật sự tới sao?" Vân Ca chưa tới cửa, tiếng nói đã truyền vào.

Từ đại phu nhân mỉm cười nhìn cô bé ngoắt ngoắt tay nói: "Vân Ca mau tới đây, đây là Trầm Dương Trầm thần y, mau tới hành lễ đi."

Vân Ca đi vào, quy củ hành lễ, "Vân Ca bái kiến Trầm thần y."

Trầm Dương cúi đầu liếc Vân Ca một cái, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp, lúc này mới gật gật đầu nói: "Quy củ cũng học rất tốt."

Nghe vậy, Vân Ca hơi mắc cỡ cúi đầu nói: "Cũng nhờ Từ bá mẫu và Hân Dư tỷ tỷ dạy."

Vốn lúc học những thứ lễ nghi này nàng còn cảm thấy hơi nhàm chán, nhưng bây giờ được Trầm Dương khen, nàng lập tức cảm thấy dù có cực khổ cũng là đáng giá. Không biết tại sao, nhìn thấy vị Trầm thần y giống như có tính tình không tốt lắm ở trước mắt này, nàng đã cảm thấy đặc biệt thân thiết. Nàng liền quy kết là vì mình sùng bái Trầm Dương.

Từ đại phu nhân mỉm cười kéo Vân Ca đến trước mặt cười nói: "Vân Ca là một cô bé ngoan, vừa thông minh lại đáng yêu." 

Từ đại phu nhân nói lời này là thật tâm thích Vân Ca, không chỉ bởi vì Vân Ca là cô nương mà con trai mang về, mà càng là bởi vì tính tình Vân Ca khiến cho Đại phu nhân Từ gia không có con gái thật lòng thương yêu.

Mặc dù đã có đứa cháu gái Địch Lệ Nhiệt Ba này, nhưng tính tình Địch Lệ Nhiệt Ba trầm ổn im lặng, lại càng là kỳ nữ tử số một số hai trên thế gian, nên chỗ mà Từ đại phu nhân có thể quan tâm trợ giúp con bé cực ít, mà Vân Ca thì lại hồn nhiên ngây thơ, không biết gì về thế sự như thế lại càng khiến cho Từ đại phu nhân lo lắng và đau lòng.

Đang khi nói chuyện, Từ Thanh Trần và Tần Hân Dư cũng đi tới. Thấy Từ Thanh Trần, vốn sắc mặt của Trầm Dương đã hơi hòa hoãn một chút liền trở nên khó coi, khẽ hừ một tiếng mặt lạnh không nói lời nào.

Từ Thanh Trần không để ý, cười khẽ một tiếng nói: "Vân Ca đã bái kiến Trầm tiên sinh chưa?"

Vân Ca hơi nghi ngờ nhìn nhìn Trầm Dương đột nhiên tức giận, lại nhìn nhìn Từ Thanh Trần đang mỉm cười, gật đầu cười nói: "Đã chào rồi, Trầm tiên sinh khen muội."

Từ Thanh Trần mỉm cười ấm giọng nói: "Vậy ư, Trầm tiên sinh rất ít khi khen người khác. Nhưng Vân Ca cũng không thể kiêu ngạo."

Vân Ca gật đầu lia lịa, nhưng một đôi mắt sáng ngời đã dính lên người Trầm Dương từ lâu rồi. Kể từ khi cha qua đời, y thuật của nàng liền không có ai chỉ dẫn, có chỗ thắc mắc cũng chỉ có thể tự mình tìm tòi, nên đã thật lâu không có tiến bộ. Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Ca nhìn về phía Trầm Dương càng thêm nóng bỏng.

Nhìn vẻ mặt sùng bái không che giấu chút nào của Vân Ca khi nhìn Trầm Dương, thần sắc Từ Thanh Trần hơi trầm xuống, nhìn sang Trầm Dương nói: "Trầm tiên sinh có lời gì muốn nói, bâygiờ Vân Ca đang ở đây, cứ nói đừng ngại."

Trầm Dương "Hừ" nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn Vân Ca lại là một mảnh ônhòa. Mặc dù ông kính trọng Từ gia, nhưng cũng không tỏ vẻ ông có thể đủ thôngcảm cho chuyện Từ gia đã giấu diếm ông thân phận của Vân Ca. Vô luận nói nhưthế nào, thì Vân Ca cũng là người của Trầm gia ông.

"Vân Ca, cháu tới đây. Cái này tặng cho cháu, coi như lễ vật ra mắt củalão phu." Trầm Dương lấy ra một cái hộp ngọc mộc mạc đưa tới.

Vân Ca không khỏi nhìn nhìn Từ Thanh Trần, thấy huynh ấy gật đầu mới đi qua nhận lấy cái hộp trong tay Trầm Dương, nhưng lại làm cho sắc mặt Trầm Dương trầm xuống.

Vân Ca tò mò mở cái hộp ra, lại thấy ở bên trong là một bộ ngân châm được đặt ngay ngắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca sáng ngời, do dự một chút rồi nói: "Đây là... Đây là châm Phù Dung mà cha đã nói ư?"

Trầm Dương gật đầu cười nói: "Đúng vậy, chính là châm Phù Dung. Bây giờ lão phu không dùng cái này nữa, nếu cháu cũng học y, vậy liền tặng cho cháu."

Phù Dung này với người bình thường thì cũng chỉ là một bộ ngân châm mà thôi, nhưng với thầy thuốc thì lại là bảo vật hiếm có. Nên đương nhiên Vân Ca hết sức mừng rỡ, chỉ là ngoài vui mừng ra thì cũng hơi bất an, "Cái này... Vân Ca không thể nhận."

Trầm Dương nhướng mày nói: "Vì sao không thể nhận?"

Vân Ca cắn cắn góc môi nói: "Cha đã nói châm Phù Dung không dễ chế tạo, trong thiên hạ hiện nay chỉ còn lại mỗi một bộ duy nhất này thôi. Vân Ca không thể nhận lễ vật quý trọng như thế này của Trầm tiên sinh được."

Trầm Dương nhìn nhìn Vân Ca như có điều suy nghĩ, cười nói: "Nha đầu Vân Ca, nghe nói y thuật của cháu khá tốt?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca ửng đỏ, "Y thuật của Vân Ca đã thật lâu không có tiến bộ."

"Cháu xem lão phu có thể chỉ điểm cho cháu không?" Trầm Dương cười nói.

Trầm Dương đã nói rõ ràng như thế rồi, Vân Ca nào còn có thể không rõ chứ, mừng rỡ nói: "Trầm tiên sinh nguyện ý thu Vân Ca làm đồ nhi sao?"

Trầm Dương lắc đầu, thấy ánh mắt Vân Ca thất vọng ảm đạm mới mỉm cười nói: "Lão phu họ Trầm, cháu cũng họ Trầm. Bây giờ tuổi tác của lão phu đã cao nhưng dưới gối lại không có con. Cháu có nguyện ý nhận lão phu làm nghĩa phụ không?"

"Nghĩa phụ?" Vân Ca ngẩn ngơ.

Trầm Dương lại trực tiếp cho rằng cô bé đã đồng ý, liền hài lòng cười nói: "Bé ngoan, đây là lễ vật nghĩa phụ tặng, phải giữ kỹ đó." Giơ tay lên đặt hộp ngọc vào trong tay Vân Ca.

"A?" Vân Ca mờ mịt, nàng đã đồng ý sao?

"Trầm tiên sinh, đây không phải là......" Từ đại phu nhân nhíu nhíu mày, lên tiếng nói.

Vân Ca không biết, nhưng bọn họ lại biết quan hệ giữa Trầm Dương và Vân Ca, bàn về bối phận, Trầm Dương đã là ông chú của Vân Ca rồi, tại sao có thể thu nghĩa nữ chứ?

Từ Thanh Trần cúi đầu, trầm ngâm một chút rồi cười nói: "Vân Ca, muội học y, lại trùng hợp có cùng họ với Trầm tiên sinh, cũng là có duyên. Muội có nguyện ý làm nghĩa nữ của Trầm tiên sinh không?"

Vân Ca giương mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt Trầm Dương đang từ ái nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Nhận Trầm tiên sinh làm nghĩa phụ, Trầm tiên sinh sẽ yêu thương Vân Ca như cha sao?"

Trầm Dương gật đầu cười nói: "Đương nhiên, nghĩa phụ sẽ đem hết kiến thức cả đời ra dạy cho con. Còn có Vô ƯU nữa, mặc dù con bé còn nhỏ hơn con hai tháng, nhưng mà đã nhập môn trước... Thôi, gọi thế nào liền tùy các con. Tuổi của các con tương đương với nhau, sau này cũng có thể cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa, cũng thuận tiện làm bạn với nhau."

"Vô Ưu sư tỷ."

"Vân Ca tỷ tỷ."

Vân Ca cùng Vô Ưu cùng kêu, lời còn chưa dứt hai người đều không khỏi nở nụ cười.

"Nghĩa phụ!" Vân Ca kêu lên.

"Con ngoan." Vàng mắt Trầm Dương ửng đỏ, nhìn Vân Ca gật đầu.

Cả đời ông không lập gia đình, không có con cái, đứa cháu vốn ký thác kỳ vọng lại vì vợ mà đi lưu lạc thiên nhai, hôm nay Trầm gia cũng là chỉ còn lại huyết mạch duy nhất là Vân Ca mà thôi.

"Chúc mừng Trầm tiên sinh đã thu được một đứa con gái ngoan ngoãn như thế." Từ đại phu nhân cười nói, mặc dù bối phận hỗn loạn khiến cho Từ đại phu nhân hơi nhức đầu.

Nhưng nếu Trầm Dương đã không để ý, con trai cũng đồng ý, vậy thì bà cũng không có ý kiến gì nữa. Vốn chuyện của cha mẹ Vân Ca không liên quan đến Vân Ca, Trầm Dương không muốn nhắc lại cũng coi như là vì tốt cho Vân Ca.

Trầm Dương gật đầu, nhìn Từ Thanh Trần một cái, lạnh nhạt nói: "Đa tạ Từ phu nhân, như vậy... Tại hạ vừa lúc có một việc muốn thương lượng với Từ phu nhân."

Từ đại phu nhân ngẩn ra, cười nói: "Trầm tiên sinh cứ việc nói, không cần phải khách khí."

Trầm Dương nói: "Nếu Vân Ca đã nhận lão phu làm nghĩa phụ, thì cũng chính là con gái của Trầm gia ta. Vậy lão phu liền đón Vân Ca về phủ, đa tạ phu nhân đã chăm sóc trong mấy ngày qua." Mặc Trầm Dương luôn ở trong Định Vương phủ, nhưng trong Lệ thành cũng có phủ đệ riêng của mình.

Nghe Trầm Dương nói vậy, Từ đại phu nhân cũng chỉ sửng sốt một chút thôi, nhưng sắc mặt của Từ Thanh Trần đang ngồi ở dưới tay lại lập tức trở nên hơi khó chịu.

Trầm Dương đột nhiên nói muốn đón Vân Ca đi, trong thời gian ngắn, tất cả mọi người ở Từ gia đều hơi không tiếp thu được.

Mặc dù thời gian Vân Ca ở Từ gia cũng không dài, nhưng trên dưới Từ gia đều thật lòng thích tiểu cô nương hoạt bát, đơn thuần lại đáng yêu này.

Từ đại phu nhân không có con gái lại càng đối xử với Vân Ca tốt hơn cả các con trai của mình nữa, mặt khác, trong lòng Từ đại phu nhân vẫn ẩn ẩn mong đợi rằng tiểu cô nương này có phải sẽ trở thành con dâu của Từ gia hay không. Hôm nay Vân Ca đột nhiên muốn đi, thì sao Từ đại phu nhân có thể không khó chịu chứ?

Nhưng Trầm Dương vốn có quan hệ huyết thống với Vân Ca, cho dù hôm nay thành nghĩa phụ của Vân Ca thì bàn về quan hệ cũng gần hơn Từ gia bọn họ. Trầm Dương nói muốn đón Vân Ca đi, cho dù là Từ gia thì cũng không tìm được lý do cự tuyệt.

Đè lo lắng trong lòng xuống, Từ đại phu nhân đưa ánh mắt qua con trai đang ngồi ở dưới tay. Hy vọng con trai có thể nghĩ ra được một lý do hợp lý để cự tuyệt Trầm Dương.

Từ Thanh Trần giương mắt nhìn qua Trầm Dương, thần sắc trên mặt đã khôi phục sự ôn văn nhĩ nhã luôn có, mỉm cười nói: "Trầm tiên sinh, trong mấy tháng này ông cũng rất bận rộn, nơi nào thời gian chăm sóc Vân Ca chứ? Nếu để cho Vân Ca ở chỗ của ông, thì chẳng phải là đã không có gì khác biệt với lúc muội ấy ở trong núi sâu sao?"

Khi ở trong phủ của ông thì sao lại không có gì khác ở trong núi sâu chứ? Trầm Dương không vui muốn phản bác. Nhưng không đợi ông mở miệng, thì Từ Thanh Trần đã nói tiếp: "Huống chi, cho dù ngài không bận... Thì trong quý phủ ngay cả nữ quyến cũng không có, Vân Ca đến chỗ của ông vừa không ai làm bạn cũng không có người chỉ dạy......"

Đôi mắt của Từ đại phu nhân sáng ngời, vội vàng cười nói: "Đúng vậy, Trầm tiên sinh... Ông cũng biết lúc trước Vân Ca ở cùng với cha, rất nhiều thứ mà con gái trong nhà phải học cũng không có ai dạy dỗ. Nếu Trầm tiên sinh tin được ta, vậy liền giao Vân Ca cho ta đi, bảo đảm sẽ dạy Vân Ca thành một khuê tú đại gia có tri thức hiểu lễ nghĩa."

"Này..." Trầm Dương cau mày, Vân Ca có thể trở thành khuê tú đại gia hay không cũng không quan trọng, nhưng Từ phu nhân nói rất đúng, rất nhiều quy củ mà bé gái trong gia đình ít nhiều gì vẫn phải học một chút.

Ông cũng không thể chăm sóc Vân Ca cả đời, đến cùng thì tương lai vẫn phải lập gia đình. Con gái thì lúc còn ở trong nhà sủng ái cũng không sao, có biết hay không cũng không có vấn đề gì, nhưng sau này đến nhà chồng mà cái gì cũng đều không hiểu thì lại khẳng định không trốn thoát mẹ chồng.

Thấy Trầm Dương do dự, Tần Hân Dư cũng liền vội vàng cười nói: "Đại bá mẫu nói rất đúng, Trầm tiên sinh, Vân Ca học tập rất chăm chỉ, nói vậy cũng không bao lâu là đã có thể bổ sung lại đầy đủ những chỗ chưa biết. Trước khi Vân Ca học xong vẫn ở lại nhà chúng cháu đi, đi theo Đại bá mẫu cũng học được nhiều thêm một chút. Nếu Trầm tiên sinh muốn chỉ điểm y thuật cho Vân Ca, thì không bằng cũng giống như Vô Ưu đi, vào ban ngày sẽ đến tiệm thuốc hoặc đến quý phủ của tiên sinh, ngài thấy thế nào?"

Trầm Dương hơi do dự nhìn Vân Ca đang đứng ở bên cạnh, nhíu mày suy tư. Mấy ngày nay ông cũng rất bận, phía ngoài đang đánh giặc, mặc dù không cần ông đến tiền tuyến, nhưng dược liệu vận chuyển đến tiền tuyến cũng cần ông chuẩn bị.

"Đã như vậy, liền làm phiền Từ phu nhân." Trầm Dương không khỏi hơi ngượng ngùng, nổi giận đùng đùng vọt tới nhà người ta, cuối cùng lại còn phải làm phiền người ta.

Từ đại phu nhân lại không để ý chút nào, lại cười nói: "Vân Ca rất ngoan, mọi người trong nhà chúng ta cũng rất bận, đệ muội còn có Hân Dư thường xuyên làm bạn, ta thì lại cô đơn một mình, có Vân Ca làm bạn, ta rất vui."

Vân Ca đứng ở bên cạnh mở to hai mắt, nhìn qua Trầm Dương. Nàng vẫn phải ở lại Từ gia sao? Thật ra thì nàng thật sự rất thích Từ gia, tất cả mọi người trong Từ gia đều rất tốt, nàng cũng không nỡ xa bọn họ. Nếu......

"VânCa muốn ở cùng với Trầm tiên sinh sao?" Công tử Thanh Trần mỉm cười nhìnVân Ca, ôn nhu nói: "Chờ muội vượt qua kiểm tra rồi, là đã có thể đi theoTrầm tiên sinh trở về. Trước đó, Vân Ca cần phải học tập chăm chỉ, đừng làm choTrầm tiên sinh thất vọng."

Cổ của Vân Ca co rụt lại, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có gió lạnh thổi vù vù qua, đôimắt to sáng ngời lập tức ảm đạm rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đầy tràntươi cười lại càng giống như ăn phải hoàng liên, đầu nhỏ dùng sức lắc rồi lạigật liên tục.

Hu hu... Nghĩa phụ, Từ Thanh Trần thật đáng sợ.

Đáng tiếc Trầm Dương lại chỉ cho rằng nghĩa nữ mà mình mới thu nhận, người duynhất có quan hệ huyết thống với mình trên đời này, quả nhiên đã bị cha của conbé dạy hư không thích học tập, nên hoàn toàn không có tiếp thu đến tín hiệu cầucứu của Vân Ca.

Sau khi tiễn Trầm Dương về, Vân Ca lại một lần nữa nghênh đón một chương trìnhhọc tập mới. Mỗi ngày, trừ thời gian nửa ngày hẹn với Trầm Dương để học y rangày, thì gần như hơn phân nửa thời gian còn lại Vân Ca đều ngâm mình trong thưphòng và trên đường đi đến thư phòng.

Hơn nữa kể từ sau khi Trầm Dương mang theo nghĩa nữ của mình công bố trong Lệ thành, thì càng ngày càng có nhiều thanh niên tài tuấn lấy đủ các loại lý do quang lâm y quán của Trầm Dương hoặc vô tình gặp được trên đường.

Không có biện pháp, hai nữ đồ nhi của Trầm Dương không chỉ y thuật tốt, mà hơn nữa cũng đều xinh đẹp như hoa. Nhưng đáng tiếc Mặc Vô Ưu đã hứa cho Tứ công tử của Từ gia rồi, đại đồ đệ đã không có hy vọng, vậy tiểu đồ đệ kiêm nghĩa nữ cũng vẫn có thể đặt cược một lần đi.

Cho nên Vân Ca liền bi thương phát hiện bài tập của mình vĩnh viễn đều không viết xong, vì mỗi lần nàng cảm thấy mình học rất tốt có thể được giải thoát, thì ngày hôm sau đến trước mặt Từ Thanh Trần nàng sẽ xấu hổ phát hiện mình căn bản là ngốc đến không thể gặp người nữa, phải tiếp tục cố gắng học tập, sau đó liền ôm càng nhiều thêm sách và bài tập trở về thư phòng.

Bộ dáng làm thầy tận tâm như của công tử Thanh Trần, đến ngay cả Từ đại phu nhân đều hơi không nhìn được.

Ngay sau khi vẻ mặt của Vân Ca đầy khát vọng rồi lại ảm đạm từ chối lời đề nghị mình dẫn con bé đi ra ngoài lần thứ năm, rốt cuộc Từ đại phu nhân không nhịn được nữa muốn tìm con trai để nói chuyện.

"Vân Ca là một cô nương, lại không cần thi khoa cử, con ép buộc con bé chặt như vậy làm gì?" Nhìn bộ dáng bình tĩnh của con trai, Từ đại phu nhân thở dài nói.

Công tử Thanh Trần nghĩa chánh từ nghiêm nói: "Cô nương nhà khác cũng không cần thi khoa cử, nhưng cũng không phải vẫn học từ nhỏ đến lớn sao? Vân Ca đã trễ mười mấy năm rồi, đương nhiên phải càng chăm chỉ hơn một chút."

Ta không ngại vợ của con ta không phải là tài nữ ah. Trong lòng Từ đại phu nhân không nhịn được thầm nói.

"Mẹ, từ nhỏ Vân Ca chưa từng gặp bất cứ người lạ nào, tâm tư đơn thuần, nhưng tính tình lại hiếu động. Nếu luôn chạy ra ngoài lỡ như bị lừa, thì mẹ phải nói sao với Trầm tiên sinh đây? Mẹ không nghe Vô Ưu nói gì sao, gần đây thường xuyên có người đi tìm Vân Ca, trong y quán có Trầm tiên sinh trấn giữ cũng không cần sợ, nhưng lỡ như chính muội ấy chạy ra ngoài chơi thì phải làm sao đây?"

"Có sao?" Từ đại phu nhân cũng hơi khẩn trương lên.

Công tử Thanh Trần gật đầu nói: "Đương nhiên là có nên con mới làm như vậy, đợi đến khi Vân Ca học nhiều, hiểu nhiều hơn thì tất nhiên sẽ thả lỏng một chút. Trầm tiên sinh phó thác Vân Ca cho chúng ta, chúng ta cũng phải tận tâm chứ, đúng không ạ?"

Từ đại phu nhân nhíu nhíu mày, vừa suy tư vừa gật đầu, không chút chú ý rằng mình đã bị Từ Thanh Trần dẫn ra khỏi thư phòng.

Lại đi thêm mấy bước, Từ đại phu nhân mới ngừng lại, tức giận quay đầu lại nói: "Tiểu tử chết tiệt, Vô Ưu mới sẽ không nói với con những thứ này! Vân Ca ngoan như vậy thì sao sẽ......"

Ở cửa, thân ảnh của công tử Thanh Trần đã biến mất tăm.

Biết chuyện mà con trai đã quyết định muốn làm thì ai cũng không thay đổi được, Từ đại phu nhân cũng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn là đi gặp Vân Ca một chút, thuận tiện làm mấy món ăn lót dạ cho con bé thôi, đứa bé đáng thương......

Có điều, nha đầu Vân Ca này cũng quá nghe lời rồi, nếu nó thật sự không muốn học thì cứ đánh Từ Thanh Trần một trận là được rồi, ít nhất Từ Thanh Trần tuyệt đối không đánh lại nó. Từ phu nhân hơi không an tâm tính toán.

Cho nên, kiếp sống học tập thống khổ của Vân Ca vẫn tiếp tục kéo dài đến khi Định Vương và Vương phi chiến thắng trở về mới tuyên bố tạm dừng.

Vân Ca thở phào nhẹ nhõm, còn về phần ấn tượng với công tử Thanh Trần thì lại càng tôn kính hơn. Nếu như lúc trước có người hỏi Vân Ca rằng công tử Thanh Trần là một người như thế nào, thì Vân Ca nhất định sẽ nói, công tử Thanh Trần là người tốt nhất, lợi hại nhất, thông minh nhất thiên hạ.

Nhưng bây giờ nếu có người hỏi nàng công tử Thanh Trần là người như thế nào, thì chắc chắn đáp án của Vân Ca sẽ là công tử Thanh Trần là thầy giáo giỏi nhất, lợi hại nhất và tận tâm nhất thiên hạ.

Định Vương và Định Vương phi chiến thắng trở về, đến đây thiên hạ đã đại định, trải qua mấy năm chiến loạn, dân chúng đạt được sự hòa bình tạm thời. Mà cả Lệ thành thì lại càng nhộn nhịp phi thường hơn.

Tiệc trong một tuổi của Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa của Định Vương phủ mới vừa đi qua chưa được mấy ngày, thì lại nghênh đón hôn lễ của Tam công tử và Tứ công tử Từ gia.

Các tân khách đến Lệ thành để tham gia tiệc tròn một tuổi vẫn chưa rời đi, nên tất nhiên cũng cùng chung vui tham gia tiệc cưới ở Từ gia luôn.

Trong tiệc cưới, làm huynh trưởng hai vị tân lang, cho dù công tử Thanh Trần có tiên khí xuất trần siêu phàm thoát tục như thế nào thì cũng vẫn không tránh được vận mệnh bị các tân khách lôi kéo uống rượu.

Trong chuyện này đương nhiên cũng có không ít người không quên tiến hành một ít hoạt động khác.

"Sao không thấy phu nhân của Từ đại công tử?" Một vị Vương tử của một nước nhỏ ở Tây Vực dùng giọng Trung Nguyên có hơi ngọng nghịu lên tiếng hỏi.

Đang mời rượu, Từ Thanh Trần nhìn lướt qua công chúa Tây Vực ngồi ngay ngắn bên cạnh Vương tử đang nhìn mình, ánh mắt hơi trầm xuống cười nói: "Tại hạ chưa đón dâu."

Ánh mắt của Vương tử Tây Vực sáng lên, "Vậy thì thật tốt quá, Từ tướng thấy muội muội của Bản Vương tử thế nào? Vương muội chính là cô nương tốt xinh đẹp nhất hiền... thục nhất của nước ta đó."

Dân phong Tây Vực cởi mở, công chúa cũng không có gì ngượng ngùng, vẻ mặt đầy tha thiết nhìn nam tử tuấn lãng bất phàm trước mặt.

Công tử Thanh Trần ngẩn ra, mỉm cười lắc đầu từ chối nhã nhặn: "Cái này... Chỉ sợ phải cô phụ ý tốt của Vương tử rồi."

Vương tử Tây Vực không hiểu, "Vì sao?" Công tử Thanh Trần chưa lập gia đình, muội muội nhà hắn cũng chưa gả, thân phận dung mạo của hai người đều xứng đôi, tại sao lại không đồng ý?

Công tử Thanh Trần đang muốn mở miệng, thì lại liếc thấy ở gần đó có một thân ảnh xinh đẹp đi qua, đang quẹo qua hành lang phía trước. Dĩ nhiên cũng không bỏ sót công tử rất có phong độ mang theo vẻ mặt tha thiết đi theo phía sau nàng ấy.

Mắt của công tử Thanh Trần trầm xuống, mỉm cười nói: "Xin lỗi, tại hạ đã có vị hôn thê rồi."

"Cái này không thể nào, chưa từng nghe nói." Công chúa Tây Vực không tin thốt lên: "Nàng ấy là ai? Ta muốn khiêu chiến với nàng ấy!"

"Mới vừa đi ngang qua." Công tử Thanh Trần cười nói.

Nếu là người khác, thì có lẽ còn không biết công tử Thanh Trần nói tới ai, nhưng công chúa Tây Vực lại trùng hợp ngồi đối diện với phương hướng Vân Ca vừa mới đi ngang qua, mà trùng hợp hơn nữa là nàng cũng biết Vân Ca.

Công chúa Tây Vực nhìn công tử Thanh Trần hơi kinh ngạc, "Không... Cho dù nàng ấy xinh đẹp hơn ta một chút, thì nàng ấy vẫn còn là một cô bé con, sao ngươi lại thích nàng ấy được? Nàng ấy còn chưa tới mười ba tuổi."

Công tử Thanh Trần im lặng, Vân Ca đã sắp mười bảy tuổi rồi. Chỉ là người Tây Vực trông có vẻ già dặn hơn nên tất nhiên cảm thấy Vân Ca vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa tính tình của Vân Ca cũng hiếu động thích cười, nên ở trong mắt công chúa Tây Vực thì vẫn còn là đứa bé.

"Bản Công chúa tuyệt đối không thể thua một đứa bé được, ta muốn khiêu chiến với nàng ấy!" Công chúa Tây Vực cũng không tham gia yến tiệc nữa, trực tiếp đứng dậy chạy về hướng Vân Ca vừa mới biến mất.

Vương tử Tây Vực sợ muội muội gây chuyện, nên cũng vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo. Công tử Thanh Trần liền vỗ vỗ vai của hắn ta nói: "Mời Vương tử ngồi, tại hạ đi xem thử là được rồi."

Vương tử Tây Vực suy nghĩ một chút, rồi vẫn gật đầu, "Được rồi, là ngươi gây chuyện, nên để tự ngươi giải quyết."

Hắn thật sự không có ý định bắt buộc hắn ta phải cưới muội muội của hắn, chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà thôi.

Công tử Thanh Trần mỉm cười gật đầu, cũng bước từ từ theo. Cả Từ phủ đều là một mảnh nhộn nhịp, các tân khách đều nâng Lệ cạn chén vui đến quên cả trời đất, nên cũng không có bao nhiêu người chú ý tới chuyện công tử Thanh Trần lặng lẽ rời đi.

"Trầm cô nương... Trầm cô nương...."

Vân Ca hơi phiền não trợn mắt nhìn người đang đi theo sau một cái, quyết định trực tiếp thi triển khinh công rời khỏi.

Mỗi lần gặp phải, người này luôn đi theo nàng, nàng dừng lại hỏi hắn ta có chuyện gì thì hắn ta lại không nói, vừa đi thì hắn ta lại muốn đi theo.

Nàng định đi tân phòng gặp Vô Ưu và Lệ Dĩnh tỷ tỷ một chút, người này đi theo nàng làm gì?

"Trầm cô nương, Trầm cô nương..."

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Vân Ca tức giận nói.

Từ Thanh Trần nói không thể để cho người khác luôn kêu tên của nàng, như vậy không tốt. Ách... Lời nói chính xác của Từ Thanh Trần là, nam nhân lạ mặt luôn đi theo nàng gọi tên nàng đều là người xấu, trực tiếp đánh một trận là được rồi.

Có điều người này thật giống như không phải là người xấu, mấy hôm trước nàng còn nhìn thấy hắn ta giúp đỡ một ông cụ bị đụng trúng đứng lên. Đánh... Hay không đánh...

"Trầm,Trầm cô nương......" Nhìn thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ đứng dưới ánh trăng, nam tuấn tú tử không khỏi đỏ mặt, tay chân hơi luống cuống, "Ách... Trầm cô nương, ta có lời muốn nói với cô nương."

"Ta biết, ngươi đã đi theo mấy ngày rồi. Có phải cuối cùng đã nhớ ra muốn nói gì rồi đúng không? Ngươi nói nhanh một chút, đừng gọi ta nữa, nếu không ta sẽ thật sự đánh ngươi đó." Vân Ca gật đầu nói.

Ách? Nam tử sửng sốt, cười trừ nói: "Trầm cô nương thật thích nói giỡn."

Tiểu cô nương yểu điệu như vậy, cho dù đánh hắn thì cũng sẽ không đau đi? Vì cầu giai nhân yên tâm, "Nếu Trầm cô nương muốn đánh ta, thì cứ ra tay đi. Ta sẽ không trốn." Nam tử nói một cách oai phong lẫm liệt.

A? Lần này đến phiên Vân Ca trợn tròn mắt.

"Ừm... Ngươi vẫn mau nói ngươi muốn nói gì đi. Nói xong ta phải đi, ta rất bận."

Nam tử vội vàng gật đầu, mừng rỡ nói: "Trầm cô nương, ta muốn nói, muốn nói... Tại hạ họ Mai, Mai Trường Hi. Năm nay mười tám, gia phụ chỉ là tri phủ của một châu. Ách... Cái này không quan trọng, tại hạ đã từng đọc sách ở thư viện Ly Sơn, năm ngoái mới vừa hoàn thành nghĩa vụ quân sự, mặc dù không được xưng là văn võ song toàn, nhưng cũng tuyệt đối không phải là thư sinh văn nhược. Tại hạ tuyệt đối có thể bảo vệ cô nương. Trong nhà tại hạ......"

Mặc dù cảm thấy cắt đứt lời nói của người khác là không lễ phép, nhưng Vân Ca vẫn không nhịn được mà mở miệng, "Vậy... Đến tột cùng ngươi muốn nói gì?"

Nàng cần hắn ta bảo vệ sao? Một chưởng của nàng là đã có thể đánh bay hắn ta rồi, hơn nữa... Nàng cũng không quen biết hắn ta!

Nam tử ngẩn ngơ, rốt cuộc kịp phản ứng lại rằng đã nói hồi lâu mà vẫn còn chưa nói đến trọng điểm. Cắn răng một cái, nam tử kiên định nói: "Trầm cô nương, tại hạ muốn nói chính là. Tại hạ......"

"Vân Ca, muội chạy đến đây làm gì?" Một giọng nói trong trẻo từ vang lên ở cách nơi này không xa. Chỉ thấy, dưới ánh trăng, một nam tử mặc áo trắng đang thong thả bước tới.

Trên gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười nhàn nhạt, ở dưới ánh trăng lại giống như bị lây nhiễm một quầng sáng làm cho người ta không khỏi dời mắt cũng không mở mắt ra được, nhưng nam tử họ Mai đang đứng bên cạnh Vân Ca lại đột nhiên cảm thấy có một cơn gió rét thổi tới, liền hắt hơi một cái.

"Muội ở đây làm gì?" Đi tới bên cạnh Vân Ca đứng lại, công tử Thanh Trần mỉm cười vươn tay vén lại mấy sợi tóc bị gió đêm thổi rối của Vân Ca ra sau tai, ôn nhu hỏi.

Vân Ca nháy mắt, "Đi tân phòng không đi đường này thì đi đường nào?"

"Trời quá tối, cẩn thận ngã." Công tử Thanh Trần mỉm cười nói.

Tại sao Từ Thanh Trần kỳ quái như thế? Sao nàng có thể ngã được?

Tại sao lại cảm thấy mình dư thừa vậy? Mai công tử hơi buồn bực nghĩ tới, "Công... Công tử Thanh Trần, ngài với Trầm cô nương......" Quen biết?

"Vân Ca, rốt cuộc tìm được ngươi rồi, ta muốn quyết đấu với ngươi! Ta thắng thì công tử Thanh Trần liền thuộc về ta!" Gần đó, công chúa Tây Vực thấy ba người, ánh mắt liền sáng lên, lao đến thật nhanh.

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro