Chương 01 - 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Từ hôn? Tứ hôn?

"Tiểu thư! Tiểu thư, không hay rồi!"

Trong tiểu viện xinh đẹp nhưng tĩnh mịch, lộ ra có chút lạnh lẽo, thân ảnh màu xanh nhạt chạy vào trong phòng như một cơn gió. Khiến chuông gió treo bên cạnh cửa phát ra một tràng tiếng vang đinh đang.

Trong một gian phòng trang nhã, một thân ảnh yểu điệu ngồi trước cửa sổ được mở một nửa, kim chỉ trong tay không có nửa điểm đình trệ cho dù có người tới quấy rầy. Chờ đến khi tiểu nha đầu thở dốc một hơi xong, nữ tử kia mới dừng thêu thùa, xoay người lại cười nói: "Có chuyện gì mà để cho muội kinh sợ như vậy?" Nữ tử có dung mạo xinh đẹp thanh tú, tao nhã, chỉ là trong đôi mắt lại mang vẻ linh hoạt và mẫn tuệ nhìn có chút không tương xứng với vẻ bề ngoài nhu nhược của nàng. Một thân áo lụa trắng, mái tóc dài được tùy ý vấn lên bằng cây trâm ngọc bích, nếu người ngoài thấy được chắc chắn sẽ khó tin tưởng nữ tử này đường đường là đích trưởng nữ của phủ Thượng thư.

"Tiểu thư! Ngài còn có tâm tình để thêu thùa sao. Ngài biết không. . . Ngài có biết ngài đã bị Lê vương từ hôn rồi hay không!" Tiểu nha đầu đoạt lấy vật phẩm thêu thùa trong tay nữ tử, nóng lòng dậm chân, từ ba ngày trước, sau khi Lê vương từ hôn, nàng sốt ruột đến sắp phát hỏa rồi, mà hết lần này đến lần khác tiểu thư nhà nàng vẫn mang một bộ dạng việc không liên quan đến mình.

"Thanh Sương, Lê vương đã từ hôn từ ba ngày trước. Hiện tại muội mới cuống cuồng, có phải là phản ứng hơi chậm một chút không?" Không so đo với hành động vô lễ của nàng ta, Diệp Ly buồn cười nhìn tiểu nha hoàn nhà mình.

"Tiểu thư!" Thanh Sương phát điên trừng mắt với tiểu thư nhà mình, "Muội không phải lo lắng vì Lê vương đâu." Tiểu thư nhà nàng không để ý Lê vương thì nàng còn quản nhiều như vậy làm cái gì? Nhưng mà..." Ai nha, tiểu thư. Hoàng thượng lại tứ hôn cho ngài! Lão gia muốn ngài ra tiếp chỉ đấy."

"Lại tứ hôn?" Diệp Ly ngẩn ra, vẫn không nhịn được mà nhíu nhíu mày, vốn cho rằng bị Lê vương lui hôn thì mình có thể sống yên ổn được mấy năm nữa, dù sao thời đại này nữ tử nguyện ý bị lui hôn cũng không nhiều, "Nhà chúng ta chỉ là phủ Thượng thư mà thôi, sao Hoàng thượng lại để ý nhiều như vậy?" Ba ngày trước bị từ hôn, ba ngày sau lại tứ hôn. Là Hoàng đế quá coi trọng phủ Thượng thư hay là vì nhìn nhà trai được ban hôn không thuận mắt?

Thanh Sương tức giận đỏ mắt, phẫn hận cắn răng nói: "Là Định vương! Nhất định là Đại tiểu thư xúi giục Hoàng thượng, từ nhỏ nàng ta đã thích ức hiếp tiểu thư rồi, hiện tại cư nhiên. . . cư nhiên lại khiến tiểu thư gả cho Định vương. Ô ô..."

Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu nhà mình, một nha đầu thích khóc như vậy thật sự là uổng phí cho cái tên Thanh Sương này, "Được rồi, lời này chớ ra bên ngoài nói lung tung. Đi thôi, đi ra tiếp chỉ."

Phòng khách Diệp gia.

"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Trưởng nữ Diệp thị Diệp Ly thông tuệ hiền thục, tài đức nhiều mặt, thiện lương. Đặc biệt tứ hôn cho Định quốc vương gia Mặc Tu Nghiêu làm chính phi. Chọn ngày tốt thành hôn. Khâm thử."

Mọi người trong Diệp thị đồng thanh tạ ơn, thái giám truyền chỉ đưa thánh chỉ vào trong tay Diệp Ly, cười nói: "Chúc mừng Diệp phu nhân, chúc mừng Diệp tiểu thư." Diệp Ly tiếp thánh chỉ, chịu đựng tiếng cười hơi chói tai của thái giám, hờ hững mỉm cười nói: "Đa tạ công công, cảm phiền công công." Thái giám truyền chỉ có chút kinh ngạc nhìn Diệp Ly, nghe nói nữ nhi thứ ba của Diệp gia ở trong kinh thành có thanh danh là thiên kim ba không, không tài – không mạo – không đức. Nhưng mà nhìn nữ tử trước mắt này, tuy rằng không sánh bằng Diệp chiêu nghi diễm lệ đa tình trong cung, cũng không bằng Diệp gia tứ tiểu thư tuyệt sắc vô song, được xưng mỹ nữ đệ nhất kinh thành, nhưng cũng là một giai nhân thanh lệ hiếm có. Hơn nữa cử chỉ ung dung, lời nói có độ, nơi nào giống như Diệp chiêu nghi đã từng nói không biết tiến thoái, thứ không lên được mặt bàn? Nhìn thoáng qua mọi người Diệp gia ở một bên không chút che dấu vui sướng khi người gặp họa, trong lòng thái giám truyền chỉ đã rõ ràng, tuy rằng có chút thương tiếc cho vị Diệp tiểu thư này, nhưng đó cũng không phải là chuyện mà một thái giám như ông có thể quản được, liên thanh nói không dám rồi cáo từ .

Chủ mẫu của Diệp gia ân cần để quản gia tự mình tiễn người ra cửa, mới liếc xéo Diệp Ly một cái, ra vẻ từ ái cười nói: "May mắn Hoàng thượng thánh minh, lại ban cho Tam tiểu thư một mối hôn sự tốt khác. Bằng không..." Bằng không một nữ nhân bị từ hôn thì sao có thể gả ra ngoài được.

Sắc mặt Diệp Ly như thường, trong lòng cười lạnh. Hôn sự tốt, cho rằng nàng không thích ra cửa thì cái gì cũng không biết sao, Định vương Mặc Tu Nghiêu kia năm mười tám tuổi bị trọng thương hai chân tàn tật, dung mạo bị hủy, từ đó triền miên trên giường bệnh. Lúc trước từng lấy qua hai chính phi, nhưng một người vào cửa không đến nửa tháng ngoài ý muốn đã bị chết đuối, một người khác thì trong đêm động phòng hoa chúc bị kinh hãi quá độ mà chết. Có lời đồn nói là bởi vì nhìn mặt của Định vương mà đang sống sờ sờ bị dọa chết. Nếu không phải như thế, bằng thân phận và địa vị của Định vương sao đã hai mươi lăm tuổi rồi mà còn chưa có chính phi, "Phu nhân nói phải. Mặc kệ thế nào thì Định vương cũng là nhất phẩm thế tập vương gia (cha truyền con nói chứ không phải là do vua ban), quả thật là Ly Nhi trèo cao."

Sắc mặt của chủ mẫu Diệp gia cứng lại, nhìn Diệp Ly một cái mới nói: "Đã biết rõ thì hãy chuẩn bị gả đi, không cần khiến phủ Thượng thư chúng ta mất mặt. Qua mấy ngày nữa Tứ muội của con cũng xuất giá, mấy ngày nay trong phủ thật sự rất bận."

"Ta biết, để cho phu nhân quan tâm rồi."

"Ta là chủ mẫu của Diệp gia, đương nhiên phải quan tâm chuyện này." Chủ mẫu Diệp gia nói, nhìn thần sắc thong dong của Diệp Ly khẽ hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Diệp Ly mỉm cười nhìn chủ mẫu Diệp gia rời đi, nhíu mày không nói chuyện. Tuy nàng là đích nữ của Diệp gia, nhưng không phải là con do chủ mẫu Vương thị bây giờ sinh ra. Mà là con của Diệp thượng thư với vợ chính thức Từ thị sở sinh, Từ thị xuất thân thư hương thế gia, sau khi sinh Diệp Ly thì thân thể vẫn luôn không tốt. Diệp thượng thư lại quay qua sủng ái vị thiếp thất Vương thị vào cửa trước, ngay cả quyền hành trong phủ cũng giao cho Vương thị sau khi Từ thị bị bệnh nặng. Năm Diệp Ly bảy tuổi Từ thị quy thiên, cũng vào thời điểm đấy, Diệp Ly mới biến thành Diệp Ly hiện tại. Sau khi Vương thị được phù chính (từ thiếp thất lên làm vợ) sợ người khác nói nàng khắt khe với đích nữ của vợ cả, nên cũng không dám ngược đãi nàng thế nào, nhưng thỉnh thoảng làm khó dễ thì khẳng định không thể thiếu được, đều bị Diệp Ly bất động thanh sắc hóa giải từng cái, bởi vậy cũng khiến Vương phu nhân nhìn nàng càng không thấy thuận mắt .

"Tam tỷ, chúc mừng tỷ." Vương thị vừa đi, mấy vị cô nương khuê các của Diệp gia còn ở đây đều lập tức vây quanh, trên mặt mang đủ các loại thần sắc thương hại, vui sướng khi người gặp họa nói lời chúc mừng. Mở miệng đầu tiên chính là Lục tiểu thư Diệp Lâm, nàng là nữ nhi thứ xuất, từ nhỏ thích vây quanh mấy đích nữ do Vương thị sinh, thuận tiện thỉnh thoảng khiến Diệp Ly buồn bực để lấy lòng mấy đích nữ do Vương thị sở sinh. Diệp Ly bình thường không muốn so đo cùng nàng ta. Đó chỉ là thủ đoạn sinh tồn của thứ nữ mà thôi, chỉ cần đừng quá phận nàng cũng không muốn so đo với một cô bé mới mười tuổi.

"Tam tỷ có cái gì đáng để chúc mừng, gả cho Định vương đấy, nghĩ đã thấy đáng sợ rồi. Định vương kia vừa tàn tật lại vừa xấu, còn dọa chết một vương phi, nói không chừng vương phi đầu tiên cũng là do hắn ta hại chết đấy. Chúng ta phải chúc mừng Tứ tỷ mới đúng, chưa đến một tháng nữa Tứ tỷ chính là Lê vương phi rồi." Ngũ tiểu thư Diệp San lấy lòng nhìn Tứ tiểu thư có danh xưng mỹ nữ đệ nhất kinh thành Diệp Oánh, trong mắt không thể che hết tia hâm mộ và ghen tị. Diệp Oánh chính xác không hổ là mỹ nữ đệ nhất kinh thành, lông mày lá liễu, mắt tựa thu thủy, dung nhan như ngọc không chỗ nào không để lộ sự tinh xảo tuyệt mỹ, nhất cử nhất động đều để cho người muốn thương tiếc, mềm mại và tao nhã. Chỉ là mềm mại như vậy đối với Diệp Ly kiếp trước đã nhìn qua vô số mỹ nhân thì trong mắt nàng đã thiếu đi vài phần kinh diễm rồi.

"Mọi người đều là tỷ muội, cái gì mà chúc mừng với không chúc mừng đấy. Tương lai nương nhất định sẽ thay Ngũ muội và Lục muội tuyển một lang quân như ý." Diệp Oánh nói khẽ, âm thanh mềm nhẹ dễ nghe, hơi thở thơm như hoa lan, nhất cử nhất động đều mang phong tư khiến người mê muội, mọi người nhìn thấy thế thì trong lòng lại lan tràn ghen tị, "Ngược lại Tam tỷ, chuyện Lê vương. . . Mong rằng tỷ thứ lỗi." Ánh mắt dịu dàng, tràn đầy áy náy nhìn Diệp Ly, Diệp Ly hào phóng cười, cười nói với Diệp Oánh: "Không sao, cứ coi như ta và Lê vương vô duyên đi. Cũng không thể vì nam nhân mà phá hỏng tình cảm tỷ muội của chúng ta, đúng không?"

Diệp Oánh ngẩn ra, không nhìn thấy được phản ứng như trong dự liệu khiến nàng có chút không cam lòng. Vốn cho là ba ngày trước khi nhận được tin tức từ hôn thì nàng ta sẽ đau khổ, nhưng khiến Diệp Oánh vô cùng thất vọng là Tam tỷ này của nàng chỉ trầm mặc trong chốc lát, rồi nói câu "đã biết" sau đó đi thẳng về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay gặp lại cũng không thấy thần sắc có nửa điểm tiều tụy. Lê vương chính là lang quân như ý mà các tiểu thư khuê các trong kinh thành tha thiết ước mơ, nàng không tin nàng ta thật sự không khó chịu! Sau một lát mặt mới hiện lên e lệ rụt rè cười yếu ớt nói: "Ta biết Tam tỷ thương ta nhất. Về sau nếu Tam tỷ có gì khó xử có thể đến Lê vương phủ tìm Oánh nhi."

Diệp Ly nhàn nhạt đáp ứng, chẳng muốn đi nhìn vẻ đắc ý khó che dấu trên mặt nàng ta. Cáo biệt một đống tỷ muội không thể chờ được vội vã muốn nàng ngột ngạt, Diệp Ly mang Thanh Sương bước chậm đi về phía tiểu viện của chính mình. Một đường Thanh Sương vẫn bất bình nói nhỏ, "Tứ tiểu thư có ý tứ gì, rõ ràng là nàng ta cướp Lê vương, còn ở chỗ ấy làm bộ làm tịch, thực là khiến người ta ghê tởm!"

Diệp Ly xoay người buồn cười nhìn nàng, "Được rồi, để cho người khác nghe được thì cẩn thận da thịt muội phải chịu đau đấy. Ta thật sự thấy gả cho Lê vương hay là gả cho Định vương cũng đều không sao cả."

"Sao có thể không sao cả?!" Thanh Sương trừng mắt với nàng, "Lê vương nổi danh trong kinh thành là công tử văn nhã, đệ ruột của Hoàng thượng. Định vương thì ai chẳng biết là người hai chân tàn tật, mặt mũi bị hủy, bệnh nặng quấn thân . . . Ách. . ." Nghĩ đến Định vương sắp trở thành tướng công của tiểu thư nhà mình, Thanh Sương cố gắng nuốt hai chữ phế vật trở về.

"Vậy thì có thể như thế nào?" Diệp Ly nhíu mày, buồn cười nhìn Thanh Sương, "Chẳng lẽ nào ngươi thấy Lê vương có bộ dạng tuấn tú, muốn cùng ta gả đi làm di nương?" Bộ dạng tuấn hay không tuấn Diệp Ly không có hứng thú muốn biết, tuy rằng nghe nói vị hôn phu trước đây của nàng có danh xưng tứ đại mỹ nam kinh thành. Nhưng nhân phẩm của Mặc Cảnh Lê tuyệt đối sẽ không tốt hơn Định vương. Tin tức Mặc Cảnh Lê và Diệp Oánh gian díu với nhau không phải là nàng chưa nghe nói qua, nhưng Mặc Cảnh Lê nhất định phải chờ đến ngày kết hôn mới tới từ hôn thì động cơ và tâm tình của hắn khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa rồi. Nghĩ đến đây. . . thời điểm này Hoàng thượng tứ hôn mình cho Định vương ngay sau khi bị từ hôn thì cũng cần phải suy nghĩ tâm tư của hắn rồi. Thông tuệ hiền thục, tài đức nhiều mặt, lương thiện. . . Trong kinh thành không ai không biết tam tiểu thư Diệp gia có tiếng dung mạo xấu xí, tài hoa kém cỏi, nữ công vụng về, là thiên kim ba không? Là nói nàng thiên kim ba không rất xứng với Định quốc vương gia phế vật sao?

"Tiểu thư!" Thanh Sương đỏ bừng mặt, dậm chân, "Không cần đâu! Thanh Sương tình nguyện gả cho nô tài, gã sai vặt cũng không cần làm di nương." Quan trọng nhất là nàng tuyệt đối sẽ không làm di nương cho tướng công của tiểu thư nhà mình. Mẫu thân Thanh Sương vốn là thị thiếp của gia đình giàu có, phụ thân mất sớm, sau đó mẹ con các nàng bị chính phòng đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường, mẫu thân Thanh Sương bệnh chết, nàng suýt nữa bị người bán vào thanh lâu, may mắn được tiểu thư mua lại, còn ban thưởng tên Thanh Sương, dạy mình đọc sách viết chữ, Thanh Sương không phải người vong ân phụ nghĩa, phần ân tình này nàng vĩnh viễn sẽ không quên.

Thấy tiểu nha đầu nôn nóng đến sắp hỏng, Diệp Ly nhịn không được cười ra tiếng, "Được rồi, nói giỡn một chút cũng không được sao?"

"Tiểu thư..."

Chương 2: Đồ cưới

Tuy mọi người đều biết Định Vương là phế vật, nhưng đến cùng tên phế vật này vẫn là siêu nhất phẩm thế tập Vương gia duy nhất của vương triều Đại Sở. Vì thế mà từ trước đến giờ Diệp thượng thư và lão thái thái của Diệp gia vốn luôn thờ ơ với Diệp Ly, nay hiếm khi lại triệu nàng đến nói chuyện.

"Cháu gái thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an phụ thân." Diệp Ly đến Vinh Nhạc đường của Diệp lão phu nhân, Diệp thượng thư cùng Vương thị, còn có tứ tiểu thư Diệp Oánh cũng đang ở đây.

Diệp lão phu nhân gật gật đầu, vẻ mặt yêu thương, cười nói: "Ly nhi, đứng lên đi. Hôm nay cháu được chỉ hôn cho Định Vương, tháng sau Oánh nhi lại đại hôn với Lê Vương, nhà chúng ta cũng coi như là song hỷ lâm môn rồi."

Diệp Ly đứng dậy, rủ mắt nhìn xuống mặt đất, nhưng biểu hiện trên mặt lại vô cùng cung kính, "Khiến tổ mẫu phải cố ý gấp gáp trở về từ bên ngoài, là cháu gái bất hiếu, đã để cho tổ mẫu phải vất vả." Tuy không thể nào thích Diệp Ly được, nhưng mấy câu nói của nàng vẫn khiến Diệp lão phu nhân hết sức cao hứng, nên khi nhìn Diệp Ly, vẻ mặt của Diệp lão phu nhân cũng nhiều thêm mấy phần tình cảm ấm áp, nói: "Nhà chúng ta có hỷ sự, sao ta có thể không trở về được. Đồ cưới của hai nha đầu đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?" Vương thị vội vàng đứng dậy, có chút khó xử nhìn lão thái thái, nói: "Bẩm lão thái thái, vốn tháng sau chỉ có một mình Tứ nha đầu thành thân, nếu tranh thủ chuẩn bị thì cũng kịp, nhưng bây giờ lại có thêm Tam tiểu thư, chỉ sợ..."

Diệp lão phu nhân cũng là người thành tinh, sao lại không biết những tính toán nhỏ nhặt trong lòng Vương thị, suy nghĩ một chút nói: "Thời gian thành thân của Ly nha đầu còn chưa định ra, cứ gấp rút chuẩn bị cho Oánh nhi trước đi."

Nghe lão thái thái nói vậy...Vương thị vui mừng thưa vâng.

Diệp lão phu nhân nhìn hai cháu gái, liền ra lệnh cho nha hoàn lấy hai cái hộp ra, đặt lên bàn, nói: "Hai nha đầu các cháu đều là người có phúc khí, một gả cho Lê Vương, một gả cho Định Vương. Ta làm tổ mẫu thì sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, những vật này các cháu mỗi người một phần, tương lai Ngũ nha đầu, Lục nha đầu cũng được một phần giống như vậy. Trong phần của hồi môn của ta có mấy thôn trang, hai cháu mỗi người một cái, về phần quỹ chung phải xuất ra bao nhiêu để mua của hồi môn cho các cháu thì phải xem ý của mẫu thân và phụ thân các cháu." Vương thị cười nói: "Vẫn là lão thái thái thương cháu gái, con dâu và lão gia đã thương lượng qua, Oánh nhi gả cho Lê Vương, của hồi môn mà ít chỉ sợ hoàng gia cũng sẽ không hài lòng. Từ quỹ công xuất ra hai vạn hai ngàn lượng đặt mua đồ cưới, còn có sáu thôn trang và sáu gian cửa hàng, ngoài ra còn cho nàng thêm hai thôn trang từ trong của hồi môn của con dâu." Diệp lão phu nhân nhíu nhíu mày, nói: "Có phải là quá nhiều hay không?" Mặc dù nói Diệp Oánh gả cho Vương gia thì đồ cưới nên nhiều một chút mới tốt, nhưng nếu như chệnh lệch quá lớn so với những cô nương xuất giá phía sau thì đối với thanh danh của Thượng thư phủ cũng không tốt, "Đồ cưới của Ly nha đầu, ngươi tính thế nào?" Rốt cuộc Lão thái thái vẫn có kiến thức hơn Vương thị, cho dù Định Vương là phế vật, thì đó cũng là phế vật có nền tảng gia tộc vững chắc. Nếu không phải vì sự cố xảy ra, chỉ sợ hắn còn tôn quý hơn Lê Vương nhiều. Nếu quá khắt khe với đồ cưới của Diệp Ly, chỉ sợ những gia tộc mấy đời trung thành với Định Quốc vương phủ sẽ có lời bàn ra tán vào.

Hiển nhiên Vương thị không nghĩ tới lão thái thái sẽ hỏi trực tiếp như thế, do dự một chút mới nói: "Dù sao Định Vương cũng không giống với thân đệ đệ của hoàng thượng, quý phủ chúng ta thật sự có chút. . . Con dâu nghĩ nên đợi Định Vương phủ đưa sính lễ tới rồi hãy xem xét. Đến lúc đó thêm vào hai thôn trang nữa là được." Ẩn ý của nàng chính là xem sính lễ của Định Vương phủ như đồ cưới mà đưa trở về, về phần đến cùng có thể đưa trở về bao nhiêu thì còn phải xem ý của nàng.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp lão phu nhân trầm xuống, nói: "Vô liêm sỉ! Xem sính lễ như đồ cưới đưa trở về, chuyện như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được. Ngươi có cần thanh danh của Diệp gia nữa hay không hả? Ngươi có cần cái thanh danh mẹ kế này nữa hay không? Những năm nay quả thật Từ gia có chút sa sút, nhưng cũng không phải là gia tộc mà Vương gia của ngươi có thể so sánh được!"

Bị lão thái thái răn dạy không lưu tình chút nào như vậy, mặt Vương thị lập tức đỏ bừng, liên tục kêu oan nói: "Lão thái thái, con dâu thật sự rất oan uổng, mấy năm nay con dâu có chỗ nào khắt khe với Tam cô nương? Thật sự là. . . thật sự là. . . trong phủ chúng ta có chút khó khăn, phía sau còn mấy cô nương chưa xuất giá, tương lai Dung ca nhi lập gia đình cũng cần bạc..." Lão thái thái bị đứa con dâu có ánh mắt thiển cận này khiến cho tức giận đến nỗi phải vuốt vuốt ngực, năm nay Dung ca nhi mới bảy tuổi, còn không biết đến năm nào mới thành thân. Bà liếc mắt nhìn Diệp thượng thư đang ngồi yên lặng ở một bên: "Nữ nhi của ngươi, ngươi nói thử xem nên làm gì bây giờ?" May là mình trở về hỏi một câu như vậy, nếu thật sự để cho Vương thị gả Ly nha đầu ra ngoài như vậy, không chỉ đắc tội với Định Vương phủ mà còn đắc tội với Từ gia. Mấy năm nay Từ gia có ít người trên quan trường, thế nhưng gia tộc lớn trăm năm có thể dễ đắc tội như vậy hay sao? Diệp thượng thư khó xử nhìn mẫu thân rồi lại nhìn thê tử, nói: "Tam nha đầu cũng là đích nữ (con của vợ cả, dòng chính thất), vậy thì giống với Oánh nhi đi." Có thể làm đến vị trí Thượng thư, Diệp thượng thư cũng không phải là tên đần, đương nhiên biết rõ mẫu thân sầu lo cái gì.

"Giống với Oánh nhi? !" Thanh âm bén nhọn của Vương thị vang lên: "Trong phủ chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy? Lão gia, không phải là thiếp thân, người mẹ cả này muốn bạc đãi Tam cô nương, thật sự là gia kế (sinh kế của gia đình) của chúng ta rất khó khăn. Oánh nhi là muội muội ruột của Chiêu nghi trong nội cung, gả cho đệ đệ ruột của Hoàng thượng. Nếu đồ cưới ít thì vương gia sẽ rất mất mặt, Chiêu Nghi cũng sẽ rất hổ thẹn. Cùng lắm thì . . . cùng lắm thì thiếp thân cho Tam cô nương thêm hai thôn trang trong của hồi môn của mình, thiếp vốn dĩ định để hai thôn trang đó cho Dung ca nhi đấy." Vương thị lau nước mắt kêu oan, trong lòng lại vô cùng thống hận Diệp Ly đang trầm mặc ngồi đối diện. Sao nàng có thể để cho nữ nhi của tiện nhân kia giống với Oánh nhi của mình được? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

"Cái này..." Diệp Thượng thư sững sờ, khó xử nhìn Diệp Ly. Hiện tại trong nội cung Diệp Chiêu nghi đang rất được cưng chìu, lại đang có thai, nếu có thể sinh hạ hoàng tử Diệp Oánh thấy Diệp thượng thư buông lỏng thần sắc, cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Phụ thân không cần khó xử, chia một ít đồ cưới của Oánh nhi cho Tam tỷ là được, nhưng vạn lần không thể để chi tiêu của Đại tỷ tỷ trong nội cung bị thiếu, ngoài ra còn phải giữ lại một ít cho Ngũ muội và Lục muội." Thấy nữ nhi mình yêu thương nhất hiểu chuyện như thế, vẻ mặt Diệp thượng thư càng thêm nhu hòa, nhìn về phía Diệp Ly, muốn nàng cũng nói vài lời.

Trong lòng Diệp Ly cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bốn người ở đây, nói khẽ: "Phụ thân, mẫu thân và Tứ muội không cần phải khó xử." Vương thị nghe vậy, trong lòng rất vui vẻ. Những năm nay, Diệp Ly luôn không tranh không đoạt, khiến nàng cảm thấy tính tình Diệp Ly có phần mềm yếu, dễ bị ức hiếp, đang cho rằng nàng muốn nhượng bộ, thì lại nghe Diệp Ly nói: "Trước khi mẫu thân qua đời đã từng nói với nữ nhi, lúc trước, khi bà gả vào Diệp gia, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cho bà tám thôn trang, mười hai gian cửa hàng và ba miếng đất. Mẫu thân nói những thứ này đều để lại cho nữ nhi làm của hồi môn. Còn những thứ khác, phụ thân mẫu thân cứ đặt mua theo lệ như lúc đặt mua cho Nhị tỷ là được rồi, vẫn nên tăng cường thêm một ít cho Tứ muội thì tốt hơn." Hai năm trước Nhị tiểu thư của Diệp phủ gả cho Tam công tử của Ngự sử, Vương thị chỉ cấp cho một vạn lượng đồ cưới.

"Cái gì? Chuyện này làm sao có thể?! Những thứ kia. . ." Vương thị nhịn không được thét lên, nàng muốn giữ những thứ kia lại làm của hồi môn cho nữ nhi của mình và lưu lại cho Dung ca nhi đấy.

Diệp Ly kỳ quái nhìn nàng nói: "Như thế nào?" Nàng hơi rũ mắt xuống, có chút e lệ nhìn về phía Diệp lão thái thái nói: "Lúc trước, mẫu thân nói của hồi môn của mình đều để lại cho cháu gái, điều này mợ cháu cũng biết. Tổ mẫu nói đúng không?"

Sắc mặt Diệp lão phu nhân cũng có chút lúng túng, lúc trước Từ thị gả vào Diệp gia có thể nói là mười dặm hồng trang, nếu đưa hết cho Diệp Ly, thì đồ cưới của Diệp Oánh sẽ có chút khó coi. Mấy năm nay, Diệp gia tiêu tiền như nước, vốn dĩ nhập không đủ xuất, muốn chuẩn bị một phần của hồi môn giống của Từ thị năm đó, thì sau khi Diệp Ly gả đi, cả nhà đều không cần sống nữa. Nhưng Diệp Ly nói cũng đúng, lúc Từ thị qua đời, Thiếu phu nhân của Từ gia cũng có mặt, chính tai nghe được những lời nhắn nhủ hậu sự của Từ thị. Thấy Diệp lão phu nhân không nói lời nào, Diệp Ly cũng không nóng nảy mở miệng, chỉ cười lạnh trong lòng, nàng thật sự không có ý kiến quá lớn đối với việc của hồi môn nhiều hay ít, nhưng đồ cưới của mẫu thân không thể cho nữ nhi của Vương thị làm của hồi môn được. Mặc dù sau khi Từ thị qua đời, nàng mới có trí nhớ của kiếp trước nhưng cũng không thay đổi được sự thật, Từ thị là mẫu thân của nàng. Nàng không hề quên từ nhỏ bà đã cẩn thận che chở, dốc lòng dạy bảo nàng như thế nào, còn có những uất ức mà Từ thị phải gánh chịu. Từ khi gả vào Diệp gia, Từ thị không có được một ngày vui vẻ, có thể nói là buồn bực sầu não mà chết. Nếu như còn lấy đồ cưới của bà đi trợ giúp cho nữ nhi của tiểu thiếp của trượng phu mình, Diệp Ly không tin quỷ thần nhưng không biết người mẫu thân đã mất có lo lắng mà bò dậy từ trong mộ hay không.

Qua nửa ngày, Diệp lão phu nhân mới nói: "Chuyện này trước hết cứ để đấy đã, sau này ta sẽ thương nghị lại với phụ thân và mẫu thân của cháu."

Diệp Ly nhàn nhạt nhướn mày, nhẹ giọng thưa vâng.

Chương 3: Mợ đến

"Tiểu thư, Từ phu nhân đến ạ."

Diệp Ly ngẩng đầu lên, nhìn thấy mợ hai đang từ bên ngoài đi vào, liền vội vàng đứng dậy chào đón, "Mợ hai."

Năm nay, Từ phu nhân cùng lắm cũng chỉ mới ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, dung mạo được bảo dưỡng cẩn thận, bề ngoài chỉ có thể khen là thanh tú mà thôi, nhưng cả người lại tỏa ra khí chất tự nhiên, qua đó cho thấy nàng xuất thân từ danh môn, được giáo dưỡng cẩn thận.

Từ phu nhân cau mày đánh giá một vòng gian phòng của Diệp Ly, không nhịn được mà chọc vào gáy nàng: "Cậu và mợ đã sớm bảo cháu chuyển đến nhà cậu ở, cháu lại không nghe, bây giờ cháu nhìn lại chỗ cháu đang ở xem, có bộ dáng gì? Cháu xem hôn sự của cháu...Cháu cố tình muốn mẹ cháu ở dưới suối vàng cũng không được yên lòng có phải không?" Diệp Ly vuốt vuốt cái gáy, lôi kéo Từ phu nhân ngồi xuống, nói: "Mấy năm nay, cậu sống cũng không dễ dàng gì, huống chi tổ mẫu và phụ thân của cháu đều ở đây, làm gì có nữ nhi nào lại đến nhà cậu ở chứ? Không duyên không cớ lại để cho những người bên cạnh có cớ để chê cười mẫu thân cháu không biết cách dạy nữ nhi." Từ khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, liền dốc hết sức chèn ép các cựu thần thời tiên hoàng nên ông ngoại, cậu cả, và những thành viên khác của Từ thị đều lần lượt rời khỏi quan trường, hiện nay chỉ còn cậu hai vẫn đang làm tam phẩm Học Sĩ Hàn Lâm ở Hàn Lâm viện. Vì vậy mà người ngoài đều cho rằng đại tộc Từ thị trăm năm đã suy tàn rồi.

Nghe Diệp Ly nói như thế, Từ phu nhân không khỏi thở dài, nói: "Chẳng qua mợ thấy cháu tự ủy khuất chính mình như vậy, ông ngoại cháu mà biết được, chắc chắn sẽ rất đau lòng." Mấy đời Từ gia đều là nam nhiều nữ ít, đến thế hệ của Từ lão thái gia, chỉ có được một nữ nhi duy nhất, đó chính là mẫu thân của Diệp Ly, đương nhiên là ngàn đau vạn sủng. Nếu người biết được cháu ngoại gái duy nhất của mình chịu ủy khuất như vậy, với tính tình của Từ lão thái gia, chỉ sợ ông đã sớm xông vào kinh chửi mắng con rể một trận rồi. Diệp Ly cười nói: "Cháu nào có chịu ủy khuất gì, Ly nhi sẽ không để cho bản thân mình chịu thiệt thòi đâu." Từ phu nhân sầu lo nhìn nàng, nói: "Bây giờ, hôn sự của cháu. . . Định Vương thật sự không phải là người thích hợp để kết duyên. Cô muội muội của cháu đúng là người không ra gì, đoạt vị hôn phu của tỷ tỷ, một tiểu thư của thế gia vọng tộc như nàng mà lại có thể làm ra chuyện thế này hay sao?" Sóng mắt của Diệp Ly lưu chuyển, hoàn toàn không có vẻ yếu đuối, không tranh giành như lúc bình thường khi nàng ở trong phủ, cười yếu ớt nói: "Định Vương cũng có chỗ tốt của Định Vương. Cậu và mợ không cần phải lo lắng cho Ly nhi."

Định quốc vương phủ có địa vị rất cao ở Đại Sở, trừ khi Định Vương mưu phản soán vị, nếu không ngay cả Hoàng đế cũng không thể tùy tiện cướp đi địa vị của Định quốc vương phủ. Mà hiện nay, Định Vương bởi vì thân thể bệnh nặng nên đã hoàn toàn thoát li khỏi triều chính, gả cho hắn đương nhiên sẽ không cần phải phiền lòng về những chuyện lộn xộn kia. Đối với Diệp Ly mà nói, gả đi cũng chỉ khác ở chỗ, nàng phải chuyển từ Diệp phủ đến Định Vương phủ mà thôi. Kiếp trước nàng thật sự quá mệt mỏi, kiếp này chỉ cần có thể yên ổn, ngồi ăn rồi chờ chết là được rồi.

Không sai, ngồi ăn rồi chờ chết, chính là mục tiêu mà Diệp Ly đã định ra cho mình ở kiếp này. Kiếp trước nàng là một quân nhân, một người lính của đội đặc nhiệm, vì quốc gia mà vào sinh ra tử, cuối cùng hi sinh vì nước, đây cũng coi như là cái chết có ý nghĩa. Nàng không có tấm lòng rộng lớn chứa cả thiên hạ, cũng không có hoài bão khiến thiên hạ phải khiếp sợ, nàng tự nhận mình không phụ lòng quốc gia, quốc gia cũng không có lỗi với nàng. Da ngựa bọc thây là nghĩa vụ và trách nhiệm của quân nhân, chẳng qua nàng đã phải sống trong gió tanh mưa máu mười năm, đã trải qua quá nhiều chuyện, nên thật sự có chút mệt mỏi. Cho nên, kiếp này, nàng chỉ cần yên ổn, bình an là tốt rồi. Từ phu nhân thấy bộ dáng của nàng thản nhiên như vậy, bà vừa yên tâm lại vừa lo lắng, cuối cùng tất cả cảm xúc cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài. Bất mãn thì sao? Hoàng Thượng đã tự mình hạ chỉ tứ hôn, còn ai dám chống lại?

"Đây là vật mà trước khi rời kinh, ông ngoại của cháu đã giao cho ta và cậu cháu giữ dùm, là đồ cưới mà ông ngoại cháu đặt mua cho cháu. Chúng ta không thể quang minh chính đại cho cháu, nên đều đã đổi thành ngân phiếu, cháu giữ lấy đi." Từ phu nhân lấy ra một chồng ngân phiếu đặt vào tay Diệp Ly, Diệp Ly mở ra xem, trong đó có một tờ kim phiếu một ngàn lượng, mười tờ ngân phiếu năm trăm lượng, ngoài ra còn có mấy tờ kim phiếu và ngân phiếu trị giá nhỏ hơn, tổng cộng cũng phải đến hai vạn hai lượng bạc. Từ phu nhân không cho nàng nói chuyện, bà tiếp tục nói: "Mợ nghe người ta nói, Diệp Vương thị kia còn muốn khấu trừ đồ cưới mà mẹ cháu để lại cho cháu? Cháu yên tâm đi, mợ nhất định sẽ giúp cháu giải quyết chuyện này. Hừ, nữ nhi của Từ gia chúng ta, nhất định phải nở mày nở mặt khi xuất giá, cho dù có sa sút cũng không làm ra chuyện hư hỏng như việc lấy của hồi môn của vợ cả cho nữ nhi của tiểu thiếp. Mấy năm nay, của hồi môn của mẹ cháu bị các nàng chà đạp còn ít sao? Mợ chắc chắn sẽ lấy lại mấy cái thôn trang và mấy gian cửa hàng kia cho cháu."

Diệp Ly cau mày nói: "Ly nhi có thể tự mình xử lý việc này, mợ không nên..."

Từ phu nhân cười nói: "Cháu yên tâm, chức quan của cha cháu quả thật cao hơn cậu cháu, nhưng nếu Hoàng Thượng còn muốn giữ mặt mũi, thì người chắc chắn sẽ không làm khó dễ cậu cháu." Từ gia vốn là công thần khai quốc, hơn nữa lại là thanh quan đứng đầu thiên hạ, cho dù không có nhiều người làm quan trong triều, nhưng lực ảnh hưởng thì không phải Diệp gia và Vương gia có thể so sánh được. Sau khi Hoàng thượng lên ngôi, làm nhiều chuyện ngoài sáng trong tối khiến cho cả tộc Từ thị phải từ quan, chuyện đó đã rất khó coi rồi, nếu không có nguyên nhân chính đáng gì mà lão gia nhà ta lại xảy ra chuyện nữa, thì nước bọt của người trong thiên hạ cũng đủ để nhấn chìm hoàng gia.

Diệp Ly nhíu mày suy nghĩ, đây quả thật cũng không phải là chuyện lớn gì, vì thế liền gật đầu tạ ơn mợ. Lúc này Từ phu nhân mới hài lòng, cười nói: "Sau này, chỉ sợ người nhà mẹ đẻ của cháu sẽ không ra mặt giúp cháu, vì thế sau khi thành thân, cháu nên qua lại với cậu mợ thường xuyên hơn, làm thế thì ông ngoại và cậu cháu cũng yên tâm hơn."

"Phu nhân đã tới." Ngoài cửa vang lên một hồi tiếng bước chân, Vương thị mang theo ma ma, nha hoàn xuất hiện ở cửa ra vào, bà ta đứng ở cửa, nhìn Từ phu nhân, nhíu mày nói: "Từ phu nhân tới chơi, tại sao không nói một tiếng? Cũng không để cho ta kịp ra nghênh đón."

Từ trước đến nay, Từ phu nhân không quen nhìn bộ dáng giả dối của Vương thị, hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Ta chỉ phụng mệnh của lão gia nhà ta đến thăm Ly nhi mà thôi, dòng dõi Diệp gia cao quý, sao dám để cho Diệp phu nhân ra nghênh đón."

Từ gia là gia tộc thư hương (chỉ người có học) lâu đời, cho tới bây giờ chưa từng có chuyện đưa thiếp thất lên làm chính thất, cho nên Từ thị luôn thấy chướng mắt với thân phận của Vương thị, huống chi cô em chồng nhà mình buồn bực mà chết, ít nhiều cũng bởi vì Vương thị, thế nên bà không bao giờ có sắc mặt tốt khi gặp Vương thị. Vương thị cũng rất hận Từ phu nhân, bởi vì bà ta xem thường mình, rõ ràng mình là nhị phẩm phu nhân, mà Từ thị bất quá cũng chỉ là vợ của quan Tam phẩm, dựa vào cái gì mà xem thường mình? Vương thị ghét bỏ đánh giá gian phòng của Diệp Ly, tự ý đi qua một bên ngồi xuống, nói với Từ phu nhân: "Chúng ta đã đưa bát tự của Tam cô nương đến Định Vương phủ rồi, ước chừng mấy hôm nữa là có thể định ra ngày kết hôn. Bổn phu nhân thân là mẹ cả đương nhiên sẽ để cho Tam cô nương xuất giá được nở mày nở mặt, Từ phu nhân không cần phải lo lắng."

Từ phu nhân cười nhạt một tiếng, cũng đi qua một bên ngồi xuống, nói: "Nếu Ly nhi thật sự được gả đi một cách nở mày nở mặt thì đương nhiên là rất tốt. Tuy Ly nhi mang họ Diệp nhưng cũng là huyết mạch của Từ gia chúng ta, nếu cô nương của Từ gia khi gả đi mà bị ủy khuất, thì Lão thái gia nhà chúng ta sẽ không bằng lòng đâu. Đúng rồi. . . Dung ca nhi của quý phủ vẫn đang đọc sách phải không? Không biết có định tham gia khoa cử năm nay không?"

Từ phu nhân chỉ nói mấy câu nhàn nhạt, đã khiến Vương thị căng thẳng trong lòng. Hiện tại, Dung ca nhi nhà mình đang đọc sách ở tông tộc, nàng thế nhưng lại quên, tuy Từ gia đã sa sút, nhưng vẫn là chưởng quản của thư viện Ly Sơn, một trong bốn thư viện tốt nhất thiên hạ và đây cũng là thư viện tốt nhất ở Đại Sở. Năm nay Dung ca nhi đang muốn đi thư viện Ly Sơn đọc sách, sang năm tham gia khoa cử cũng sẽ nắm chắc hơn một chút. Nếu mình gian lận trong của hồi môn của Diệp Ly, chỉ sợ... Vương thị nghĩ tới đây, không khỏi phẫn hận trừng mắt với Từ phu nhân một cái, Từ phu nhân cũng không thèm để ý, mỉm cười lạnh nhạt.

Vương thị mặt lạnh nói: "Dung ca nhi nhà chúng ta là em ruột của Chiêu Nghi nương nương, tham gia khoa cử thì có gì là khó?"

Từ phu nhân gật đầu đồng ý, cười nói: "Dung ca nhi tự tin như vậy đương nhiên rất tốt. Không như huynh đệ của Liễu Quý Phi, rõ ràng đã trúng án thủ, giải nguyên (thủ khoa) ở kinh thành, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn luôn lo lắng, không quản ngàn dặm đường xa chạy đến Ly Sơn thỉnh giáo Lão thái gia, đúng là lo lắng thái quá. Nói vậy, chắc hẳn lệnh công tử sẽ không cần đâu, thế nào công tử cũng sẽ giành được Tam Nguyên (Thủ khoa ba kì thi liên tiếp: thi hương, thi hội, thi đình), khiến cho Chiêu Nghi nương nương vẻ vang."

Nghe vậy, sắc mặt Vương thị càng thêm khó coi. Khi còn ở khuê phòng, Liễu quý phi đã được danh xưng là tài nữ đệ nhất kinh thành, sau khi tiến cung lại càng được sủng ải không ngừng. Hơn nữa, lại liên tục sinh hạ hai vị hoàng tử và một vị công chúa, được phong làm Quý Phi, luôn đè ép trên đầu nữ nhi mình. Công tử của Liễu gia vốn cũng nổi danh có tài hoa, đè ép con mình đến mức khiến cho nó không có chút tiếng tăm gì trong kinh thành. Nếu sang năm lại để cho tiểu tử của Liễu gia trúng giải Trạng nguyên, thì Chiêu Nghi nương nương nhất định sẽ rất tức giận.

Vương thị khẽ hừ một tiếng, có chút không cam lòng nhìn Diệp Ly một cái, mới nói: "Nếu có thể được Từ lão tiên sinh chỉ dạy, Dung ca nhi đương nhiên sẽ càng nắm chắc hơn một chút." Những lời này xem như là chịu thua rồi, Từ thị cũng không tỏ thái độ gì, chỉ mỉm cười, nói: "Ta cũng chỉ nói vậy mà thôi, Diệp phu nhân nổi danh là hiền tuệ, cho dù như thế nào cũng sẽ không bạc đãi nữ nhi của vợ cả đâu, khi ta về tới nhà nhất định sẽ mời lão gia nhà chúng ta lập danh sách của hồi môn của đại cô nương năm đó, đem đến quan phủ để lập hồ sơ lần nữa, tránh làm chậm trễ hôn kỳ của Ly nhi."

Cuối cùng, Vương thị xanh mặt phẩy tay áo bỏ đi, nhưng chỉ đổi được một tiếng cười lạnh khinh thường của Từ phu nhân.

Chương 4: Tính Toán Của Vương Thị

Trong viện Phương Nghi của đương gia chủ mẫu Diệp phủ, sắc mặt Vương thị tái nhợt, vẻ mặt nhăn nhó tức giận mắng Diệp Ly, Từ phu nhân và cả nhà Từ thị. Những mảnh vỡ nát của chén trà đồ sứ rơi đầy trên mặt đất, Diệp Oánh xinh đẹp mềm yếu, im lặng đứng ở một bên, nhìn mẫu thân trút hết lửa giận, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

"Nương, ngài đừng tức giận, hại đến thân thể, ngài mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." Đợi đến lúc Vương thị đã trút được gần hết tức giận, Diệp Oánh mới tiến lên bày ra vẻ mặt ân cần và lo lắng nói.

Vương thị thấy con gái có vẻ mặt mềm mỏng khôn ngoan, trong lòng không khỏi tràn đầy uất ức, lôi kéo Diệp Oánh mà rơi nước mắt: "Mẫu thân vất vất vả vả lo liệu vì cái phủ này nhiều năm như vậy, đã có lúc nào ủy khuất ả ta? Hôm nay ả ta rõ ràng còn muốn đoạt một chút đồ cưới kia với con. Nữ nhi ngoan, con gả vào Lê Vương phủ, nếu là thiếu đồ cưới thì không chỉ có bản thân con bị mọi người cười chê, mà lại còn làm nhục nhã đến thể diện của Chiêu Nghi nương nương đấy. Những chuyện mẫu thân làm chẳng phải là vì trong phủ mà suy nghĩ sao? Mà con nha đầu chết tiệt kia rõ ràng đã sớm đợi người của Từ gia đến thăm để nói về chuyện này!"

Đôi mắt long lanh như nước của Diệp Oánh chợt lóe sáng, dịu dàng cười cười nhẹ giọng trấn an Vương thị: "Nương, Lê Vương điện hạ là thật tâm đối đãi với nữ nhi đấy, tất nhiên sẽ không ghét bỏ đồ cưới của chúng ta ít. Huống hồ. . . chuyện lần này cũng thật sự đã uất ức cho tỷ tỷ rồi, cho tỷ tỷ nhiều thêm một chút đồ cưới cũng là chuyện nên làm đấy. Người ngoài thấy được cũng sẽ biết là nương là người từ bi rộng lượng, không bạc đãi nữ nhi của vợ cả, không phải sao? Còn về nhị tỷ tỷ. . . Tất nhiên tỷ ấy sẽ hiểu được nỗi khó xử của nương."

Vương thị ngẩn người, nhớ tới cái Diệp Ly có dung mạo và thần thái cực kỳ giống với Từ thị kia, rồi lại nhìn bộ dạng cố nén ủy khuất của nữ nhi nhà mình, lửa giận trong lòng cũng không lan ra được nữa. Bà kéo tay Diệp Oánh mà vỗ vỗ, nói: "Con yên tâm, nương nhất định sẽ không ủy khuất con. Cho dù không quản đến đồ cưới của con, mẫu thân cũng quyết không thể để cho con nha đầu kia mang theo nhiều đồ cưới như vậy về nhà chồng!" Cuối cùng trong giọng nói đã có hương vị nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Oánh lo lắng nhíu mày: "Vậy nương muốn làm như thế nào?"

Vương thị tất nhiên là đã có tính toán từ trước, tự đắc cười nói: "Nương tự có chủ ý, con cứ chuẩn bị đồ cưới thật tốt là được."

Diệp phủ có một thứ nữ là Chiêu Nghi bây giờ đang được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất, bây giờ lại có hai nữ nhi phân biệt tứ hôn cho Lê Vương được bề trên sủng ái nhất hiện nay và thế tập Định quốc vương duy nhất của Đại Sở. Bây giờ Diệp gia tất nhiên là nước cao thuyền lớn, như mặt trời ban trưa (cực kỳ hưng thịnh), một khi tin tức tứ hôn được truyền ra, quan lại quyền quý đến bái phỏng Diệp phủ sẽ nối liền đến không dứt, mãi cho đến khi làm cho Vương thị và Diệp lão phu nhân muốn cao hứng cũng không nổi nữa.

Trên dưới Diệp phủ đương nhiên cũng vội vàng chuẩn bị cho hôn sự và đồ cưới của hai cô nương. Đương nhiên, chuẩn bị cho Tứ tiểu thư Diệp Oánh vẫn được coi trọng hơn. Bởi vì Vương thị nói là hôn kỳ của Tứ tiểu thư hôn sớm hơn nửa tháng so với Tam tiểu thư, cứ chuẩn bị hết cho Tứ tiểu thư trước rồi lại chuẩn bị cho Tam tiểu thư cũng còn kịp. Kỳ thật trong lòng hạ nhân của Diệp gia đều biết rõ, Vương thị căn bản là không muốn chuẩn bị đồ cưới cho Tam tiểu thư, đương nhiên là có vật gì tốt thì cứ nhanh chóng chuẩn bị cho Tứ tiểu thư xong nói sau.

May mà vẫn còn Diệp lão phu nhân là người biết rõ nặng nhẹ, tuy là giữa Lê Vương và Định Vương thì cũng nặng nhẹ có khác, nhưng giống nhau cũng đều là người mà không phải Diệp gia bọn họ có thể đắc tội được. Sau khi Vương phu nhân tâm không cam tình không muốn mà nhả ra tám thôn trang, mười hai gian cửa hàng, còn có ba cánh rừng trong khu vực, lại lấy từ trong quỹ công ra một vạn lượng bạc xin một vị trục lý (chị em dâu) trong tộc giúp đỡ đặt mua đồ cưới. Lại từ trong vốn riêng của chính mình rút ra một vạn lượng cho Diệp Oánh thêm đồ nữ trang, xem như trấn an Vương thị. Tuy Vương thị không cam lòng, nhưng cũng không dám công khai phản bác Lão phu nhân, chỉ phải oán hận giao khế đất ra rồi nắm chặt ngân phiếu mà Lão phu nhân cho đi ra ngoài.

Phu nhân đến thay Diệp Ly đặt mua đồ cưới là đường tẩu của Diệp Thượng thư, tuy lão gia trong nhà chỉ là quan ngũ phẩm không hiển hách bằng Diệp gia, nhưng cũng là người phúc hậu. Bình thường giữa chị em dâu với nhau cũng đã được nghe nói không ít về chuyện của Tam cô nương này, vì thế cũng có chút đồng tình với Diệp Ly – đích nữ của Diệp gia này. Bình thường Diệp Ly rất ít đến nhà thân thích, chỉ cảm thấy là một cô nương nhã nhặn lịch sự, chứ không hề là người hư hỏng kinh khủng như những lời mà người ngoài nói, tất nhiên cũng hiểu rõ được những lời kia chỉ sợ đều là do Vương thị cho người tung tin ra ngoài đấy. Hôm nay vừa thấy, tuy không xinh đẹp đến làm cho người ta phải rung động giống Nhị cô nương Diệp gia, cũng không xinh đẹp mỏng manh mà đáng yêu động lòng người như Tứ cô nương, nhưng khí chất nhã nhặn lịch sự lại thanh nhã, lời nói cử chỉ cũng vô cùng đứng đắn, đặc biệt là đôi mắt trầm tĩnh kia, nhìn thì lặng như nước nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút khác biệt so với những cô nương khác. Mặc dù không giống với hình tượng giai nhân mềm mại dịu dàng mà rất nhiều nam nhân yêu thích, nhưng so với những cô nương khác của Diệp gia thì tuyệt đối cũng chẳng kém gì. Không khỏi có chút ấm ức thay cho Diệp Ly, gả cho một Vương gia phế vật là ma ốm bệnh tật liên miên thì cũng thôi đi, của hồi môn một vạn lượng tại gia đình bình thường thì đã xem như là rất nhiều rồi, nhưng so với đại cô nương đã xuất giá sớm vài năm của Diệp gia thì còn không bằng. May là lão thái thái anh minh, trả lại các thôn trang, cửa hàng của vợ cả chính thức của Diệp gia cho Tam cô nương, nếu không thì chỉ riêng chuyện này, Diệp gia chỉ sợ là sẽ khó coi.

Diệp Ly thu hồi được sản nghiệp mà mẫu thân lưu lại nên tâm tình rất tốt, cũng chẳng muốn đi so đo Lão phu nhân cho Diệp Oánh thêm một vạn lượng, còn có Vương thị liên tiếp dùng rất nhiều tiền trong quỹ công để xử lý chuyện của hồi môn cho Diệp Oánh. Trong nhà thì cũng phải có hài tử được cưng chiều và hài tử không được cưng chiều, đến mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn đất. Diệp gia cưng chiều Diệp Oánh hơn một chút thì nàng cũng không có ý kiến gì, chỉ cần đừng gây khó dễ cho thể diện của mình là được rồi. Còn về tương lai, tuy nàng không cho rằng về sau cái nhà mẹ đẻ này có thể nâng đỡ cho mình được bao nhiêu, nhưng cũng không thể còn chưa xuất giá đã cãi nhau trở mặt với nhà mẹ đẻ rồi. Bỏ ra thời gian hai ngày đối chiếu lại sổ sách của cửa hàng một lần, kết quả lại làm cho Diệp Ly phải cau mày thật chặt. Mười hai gian cửa hàng thì đã có năm gian trong đó thua lỗ, bốn gian duy trì không lỗ không lãi, ba gian còn lại chính thức kiếm được tiền thì cũng chỉ là một món lợi nhỏ mà thôi. Tám cái thôn trang thì có bốn cái cũng không phải là cửa hàng lúc đầu, Vương thị giải thích là lúc trước khi Chiêu Nghi tiến cung thì đã có bốn cái thôn trang cho Chiêu Nghi dùng để chi tiêu rồi, bởi vậy mới lấy bốn cái ở trong phủ để bù vào. Diệp Ly không cần nhìn cũng biết bốn thôn trang đó như thế nào rồi. Nếu như không phải nàng đi trước một bước nói với Lão phu nhân, chỉ sợ đợi đến lúc nàng đòi lại thôn trang, cả tám cái thôn trang đều bị đổi qua một lượt rồi. Sáng sớm, lúc đến vấn an, Diệp Ly nói một tiếng với Lão phu nhân rồi dẫn Thanh Sương đi ra ngoài kiểm tra cửa hàng.

Diệp Ly rất ít khi đi lại ở bên ngoài, trong kinh thành dường như không có ai biết mặt nàng, đi dò xét một vòng không chỉ có mắt Thanh Sương bốc lên lửa giận, mà ngay cả Diệp Ly tự nhận là người có tâm tính tốt cũng bị chọc đến tức giận không nhẹ. Mười hai gian cửa hàng thì có đến bảy chưởng quầy của bảy gian hàng là mới nhận chức trước hai ngày khi cửa hàng đến trong tay nàng, không biết những chuyện trước đây của cửa hàng. Còn có một cửa hàng đồ trang sức nhìn thì người đến người đi, nhưng xem sổ sách thì tất cả đều là thua lỗ. Mà về phần hai cửa tiệm có lãi, thì tiểu nhị trong cửa hàng đồ cổ mặt ủ mày chau, mà ngay cả trên quầy cũng dính không ít tro bụi, có người vào xem hàng mới là kỳ lạ đấy.

"Tiểu thư, phu nhân thật quá đáng. Trở về nhất định phải nói cho Lão phu nhân và lão gia!" Thanh Sương phẫn hận mà nói.

"Nói thì thế nào? Hai nữ nhi của bà ta bây giờ một người là Chiêu Nghi, lập tức sắp được thăng làm phi rồi, còn một người lại sắp trở thành Lê Vương phi, muội cảm thấy phụ thân và bà nội sẽ đối xử với bà ta thế nào đây?" Diệp Ly nhìn Thanh Sương, cười nhạt nói. Thanh Sương nghẹn giọng, phẫn hận bất bình: "Chẳng lẽ cứ như vậy là xong rồi? Phu nhân rõ ràng là muốn làm cho tiểu thư mất mặt. Mang theo cửa hàng như vậy với tay không bị gả đi thì có cái gì khác nhau?"

"Mất mặt sao? Vậy phải xem cô nương nhà muội là ta cảm thấy mất mặt thì mới là mất mặt, ta không cảm thấy mất mặt thì sẽ là không mất mặt."

Thanh Sương trừng lớn hai mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn qua tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư có chủ ý tốt gì sao?"

Thế nhưng Diệp Ly chỉ cười không nói, vòng qua Thanh Sương, tiếp tục đi về phía trước. Thanh Sương nhăn mũi, vẻ mặt vui mừng đi theo: "Tiểu thư, phía trước là cửa hàng cuối cùng rồi. Thận Đức Hiên, là một tiệm đồ cổ."

Chương 5: Ép Mua Ép Bán

Còn chưa đến nơi, huyên náo trong tiệm đã làm cho Diệp Ly phải nhíu mày. Tiệm đồ cổ cũng không phải là chỗ người đến người đi, những nơi như thế này bình thường vẫn luôn tĩnh mịch thanh nhã, vậy mà ở tiệm này, người còn chưa tiến vào đã có thể nghe thấy tiếng động ở bên trong một cách rõ ràng rồi.

Vừa vào cửa, hàng hóa trong tiệm ngược lại được bày biện rực rỡ đủ loại, chưởng quầy ăn mặc một thân áo gấm phú quý bức người đang bày ra vẻ mặt khinh miệt nhìn một thiếu niên nam tử mặc trang phục cũ kỹ. Sắc mặt của nam tử kia tiều tụy, vẻ mặt ốm yếu xanh xao giống như người đang có bệnh. Dung mạo cũng có thể coi là tuấn tú lộ ra làn da vàng như nến khô khốc, tuy y phục trên người đã cũ, nhưng lại được giặt giũ vô cùng sạch sẽ, nhìn về phía trên cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại có một chút khí chất nhàn nhạt của văn nhân. Lúc này nam tử kia lại đang mang vẻ mặt xấu hổ và lo lắng, còn có chút thở gấp bứt rứt không yên: "Chưởng quầy, ông xem lại cho kỹ đi. Bức họa này quả thật là bút tích của Ngô Chi Khải tiên sinh tiền triều mà."

Chưởng quầy làm ra vẻ mặt ghét bỏ, nhìn nam tử nói: "Xem bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của ngươi thì tại sao có thể có bút tích thật sự của Ngô. . . Ngô Chi Khải được chứ? Bức vẽ này rõ ràng là đồ dỏm! Chỉ là bổn điếm cũng thu mua đồ nhái, nhìn tranh này của ngươi có vẻ cũng không tệ lắm, cho ngươi hai trăm lượng là được."

Nam tử tức giận đến nỗi mặt đỏ lên: "Ông. . . Ông. . ." Ngô Chi Khải là bậc thầy tiền triều, một bộ tranh nếu thật sự là bút tích của ông, cho dù không phải là cực phẩm thì ít nhất cũng phải trị giá hai ngàn lượng, nếu như mang đi bán đấu giá lại còn có thể bán được với giá rất cao. Vậy mà tên chưởng quầy này lại muốn dùng một phần mười giá tiền để mua vật báu gia truyền của nhà hắn. Nếu như không phải là hắn đang thật sự rất cần tiền, thì làm sao có thể cam lòng cứ như vậy mà bán bức họa này đi?

"Lẽ nào lại như vậy! Ta không bán nữa!" Nam tử phẫn nộ cuộn tròn bức họa lại, xoay người muốn rời đi.

"Đợi một chút!" Chưởng quầy nhìn thấy nam tử muốn rời đi, trong mắt hiện lên một tia âm tàn, hung dữ mà nhìn chằm chằm vào nam tử nói: "Gia cho ngươi hai trăm lượng là đã cho ngươi mặt mũi lắm rồi! Cái bức họa này không phải là ngươi đi ăn trộm về đấy chứ? Nói cũng đúng, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác hủ lậu như thế này thì làm sao có thể có được bức họa nổi tiếng như vậy, chúng ta đi quan phủ một chuyến đi."

"Gặp quan thì gặp quan, chả lẽ ta lại sợ ông? Ông – chưởng quầy này, mở cửa tiệm ra mà lại có thể không nói đạo lý như thế !" Nam tử giận dữ nói.

Chưởng quỹ kia khinh miệt cười: "Đạo lý? Ngươi có biết cửa tiệm của chúng ta là của nhà ai không? Nói cho ngươi biết, đây là cửa hàng nhà mẹ đẻ của Chiêu Nghi nương nương trong nội cung, Tứ cô nương trong phủ chúng ta lập tức sẽ trở thành Lê Vương phi rồi. Ngươi nói quan phủ sẽ tin ta hay là tin một tên nghèo kiết hủ lậu như ngươi?"

"Ông. . . ."

"Vị công tử này, bức họa này của ngươi, ta muốn. Hai nghìn lượng." Diệp Ly đi vào trong tiệm, nói khẽ.

Hai người vẫn còn đang tranh chấp lập tức sững sờ, sau khi nam tử kia kịp phản ứng lại, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp thanh nhã trước mặt, không khỏi nói: "Ngươi. . . Ngươi tin tưởng ta sao?"

Thật ra Diệp Ly cũng chưa chắc có thể nhìn ra được bức tranh này là thật hay giả, chỉ là nhìn phản ứng của chưởng quầy và nam tử, còn có vẻ áy náy chợt lóe lên trên mặt sư phó giám họa trong quầy thì nàng đã có kết luận. Huống hồ, cho dù tranh này là giả, hôm nay nàng cũng phải mua!

Chưởng quầy vừa nhìn thấy vụ làm ăn sắp tới tay lại bị một con nhóc làm rối, không khỏi giận dữ. Lại nhìn quần áo Diệp Ly đang mặc cũng chỉ là sợi tổng hợp, cũng không phải là quý giá, chắc hẳn không phải là người có xuất thân không thể đắc tội cho nên chỉ âm trầm nói: "Cô nương tốt nhất đừng có xen vào việc của người khác."

Diệp Ly quét mắt nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: "Vị công tử này không chịu bán cho ngươi, bây giờ muốn bán cho ta. Như thế nào lại bị coi là xen vào việc của người khác?" Chưởng quầy hừ lạnh một tiếng nói: "Hôm nay không muốn bán cũng phải bán! Tứ tiểu thư nhà chúng ta đại hôn, đang muốn tìm chút ít đồ cổ, tranh chữ để xếp vào rương đấy."

Diệp Ly cười lạnh: "Hay cho một câu không bán cũng phải bán. Vừa vặn, hôm nay bổn cô nương cũng không mua không được. Thanh Sương, trả tiền."

Thanh Sương lanh lợi lấy ra hai nghìn lượng ngân phiếu nhét vào tay nam tử kia, thuận tay lấy bức tranh ra, cười nói: "Công tử, cho ngươi tiền, ngươi đi nhanh đi."

Nam tử do dự nói: "Không được, hai vị cô nương..." Nếu hắn đi rồi, hai vị cô nương kia vẫn còn cầm bức họa thì chỉ sợ sẽ không đi ra được khỏi cái cửa tiệm này. Mặc dù đúng là mình đang cần dùng tiền gấp nhưng thực sự không thể hại hai vị nữ tử tốt bụng này được. Nhìn thấy mấy tiểu nhị đã đứng chắn ở trước cửa, nam tử kiên định lắc đầu nói: "Ta không bán bức tranh này nữa, cô nương đưa nó lại cho ta đi."

Diệp Ly nhận bức tranh từ trong tay Thanh Sương, mở ra xem một chút rồi thoả mãn gật đầu cười nói: "Vừa vặn, bổn cô nương muốn mua bức 'Thanh giang vọng nguyệt đồ' này để tặng người. Công tử cầm tiền đi là được. Ngược lại ta muốn nhìn xem, dưới chân thiên tử có còn có vương pháp nữa hay không."

"Đã như vầy, các ngươi đừng có hòng mà đi được!" Chưởng quầy uy hiếp nói.

Diệp Ly buồn cười nhìn sang hắn: "Chẳng lẽ, ngươi còn dám giết chúng ta hay sao?"

Thần sắc của chưởng quầy cứng ngắc, rét lạnh nói: "Tuy rằng ta không dám giết các ngươi, nhưng lại có thể kéo các ngươi đi quan phủ ngồi tù! Người tới, xin danh thiếp của phu nhân, bắt ba tên tặc tử này đi quan phủ!"

"Láo xược! Coi chừng bổn cô nương chặt chân của các ngươi!" Thanh Sương ngăn ở trước mặt Diệp Ly, vượt lên phía trước quật ngã một tên tiểu nhị muốn bắt lấy Diệp Ly, tức giận trừng mắt với chưởng quầy nói: "Tên cẩu nô tài kia, trợn to cái mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, Thận Đức Hiên này là của tiểu thư nhà ta đấy!"

Mọi người đều sững sờ, sắc mặt của tên chưởng quỹ kia hơi trắng bệch ra, có chút hoài nghi nhìn Diệp Ly: "Ngươi. . . Ngươi là. . ."

Diệp Ly nhìn hắn chằm chằm, thản nhiên nói: "Ta họ Diệp, đứng thứ ba."

"Tam tiểu thư?" Chưởng quầy thất thanh kêu lên, sắc mặt lập tức khó nhìn hẳn lên.

Diệp Ly đưa bức họa trong tay cho Thanh Sương, nhìn lướt qua đám tiểu nhị đang vây quanh rồi lạnh giọng nói: "Còn không lùi ra, không muốn làm ở đây nữa phải không?" Mấy tên tiểu nhị uể oải nhìn chưởng quầy một chút, rồi lại nhìn Diệp Ly, sau đó thối lui qua một bên.

Phản ứng của chưởng quầy cũng không chậm, chỉ do dự một chút rồi lại tiến lên cười làm lành nói: "Tam tiểu thư, sao ngài lại tới đây?"

Nhàn nhã đi một vòng trong tiệm, Diệp Ly mới quay đầu lại coi như không nhìn thấy một tên tiểu nhị đang lặng lẽ chạy ra khỏi cửa. Hỏi: "Tên của Thận Đức Hiên chính là do cậu cả ta tự mình đề đấy. Như thế nào là Thận Đức? Chắc là chưởng quầy không biết, Hà sư phó, ngươi đến đây nói xem." Đang trốn ở trong quầy, sư phó giám họa nơm nớp lo sợ đi ra, thấp giọng nói: "Hồi bẩm. . . Hồi bẩm Tam tiểu thư, cữu lão gia hi vọng chúng ta làm đồ cổ phải chú trọng đến đức hạnh, thận ngôn, thận hành, thận đức." (nói năng cẩn thận, hành động cẩn thận, chú trọng đến đức hạnh)

"Nói hay lắm, như vậy. . . các ngươi đang làm cái gì? Biến đồ thật thành đồ dỏm để ép người ta bán sao?"

Chưởng quầy cãi chày cãi cối nói: "Tam tiểu thư không hiểu việc kinh doanh đấy, chúng ta cũng là vì việc buôn bán của Thận Đức Hiên. Đầu năm nay buôn bán không được tốt lắm."

Diệp Ly cười lạnh nói: "Ta đúng thật là không biết làm kinh doanh, nhưng cũng biết kinh thương quan trọng ở một chữ tín. Một người không có uy tín, không có danh dự thì ai sẽ theo ngươi làm kinh doanh? Huống hồ. . . ngươi làm ăn được ...mà sao bây giờ các khoản mục trong sổ sách của Thận Đức Hiên lại là một mảnh ảm đạm như thế này."

"Ta. . ."

Diệp Ly nhìn hắn lạnh lùng nói: "Ngươi không cần giải thích. Từ giờ trở đi ngươi không cần làm nữa. Về phần các khoản mục trên sổ sách trước kia là có chuyện gì xảy ra, những người khác tốt nhất nên giải thích rõ ràng cho ta. Phải thật rõ ràng, còn những người không liên quan nguyện ý lưu lại thì có thể lưu lại, ta thưởng cho mỗi người năm mươi lượng bạc. Nếu như vẫn còn không minh bạch, thì các ngươi cứ đi vào nhà lao mà ở đó đi. Ta muốn nhìn xem rốt cục là chủ tử của các ngươi có tới cứu các ngươi ra ngoài hay không!"

Mấy tên tiểu nhị đều bắt đầu do dự, Tam tiểu thư sắp gả cho Định Vương bọn hắn đều nghe nói. Hôm nay cửa hàng này đã trở lại trong tay Tam tiểu thư, tất nhiên là sẽ thành của hồi môn để nàng mang theo đến Định Vương phủ đấy. Nếu như nói bọn hắn còn có thể đi Định Vương phủ, thì sẽ không phải đi nhà lao rồi. Huống hồ, năm mươi lượng bạc cũng không phải là một con số nhỏ, dường như có thể đủ để vượt qua một năm tiền công của hai người bọn họ.

Chưởng quầy thấy mọi người dao động, lại bước lên phía trước kêu lên: "Tam tiểu thư, ta là người của phu nhân, ngươi không có quyền đuổi ta đi."

Diệp Ly cười yếu ớt: "Thật có lỗi, Thận Đức Hiên này là của ta đấy. Bàn giao rõ ràng các sổ sách trong tiệm, khoản nào ra khoản đó. Còn nếu không bàn giao rõ ràng. . . thì ngươi có là em ruột của phu nhân cũng vô dụng. Người của Vương gia sẽ không phải là đều ưa thích cầm đồ đạc của người khác dùng quen rồi thì coi như là của mình đi?"

"Ngươi. . . Ngươi. . ." Mặt của chưởng quầy lúc đỏ lúc trắng.

Diệp Ly không nhìn hắn nữa, lại quay người nhìn về phía công tử trẻ tuổi đang ngây người kia. Nàng đã sớm biết rõ từ mấy năm trước, chưởng quầy của Thận Đức Hiên đã bị đổi thành đệ đệ nhỏ nhất của Vương thị: "Vị công tử này, lại để cho công tử phải chịu nhục nhã, là ta quản giáo không đúng cách, xin hãy tha lỗi."

"Không. . . không, không sao." Thiếu niên có chút mất tự nhiên, khoát khoát tay, hắn cũng không nghĩ tới vị cô nương nhã nhặn trầm tĩnh này lại có thể là chủ nhân của cửa hàng này. Nghĩ nghĩ, tuy rằng cảm thấy có chút nhiều chuyện, nhưng thiếu niên vẫn không nhịn được mà nói: "Nếu cô nương là chủ nhân của Thận Đức Hiên, kính xin cô nương. . . hao tâm tổn trí nhiều hơn nữa. Ngộ nhỡ. . ." Nếu như hôm nay không phải gặp được cô nương này, chỉ sợ chính mình cứ oan uổng như vậy mà bị bắt vào đại lao rồi. Xem ra chỉ sợ là tên chưởng quỹ kia cũng không phải là lần đầu làm việc này.

Diệp Ly cũng không tức giận, gật đầu cười nói: "Đa tạ công tử nhắc nhở. Tiểu nữ cũng vừa mới tiếp nhận cửa hàng này, về sau nhất định sẽ quản giáo thật nghiêm khắc. Ta thấy công tử có chút không nỡ bỏ bức tranh này đi, trước hết công tử cứ mang bức tranh này về đi, ngân lượng thì cứ tính là ta cho công tử vay, về sau thuận tiện trả lại là được."

Nam tử kia lắc đầu liên tục, trong lòng thật sự có chút không nỡ bán bức tranh gia truyền này đi, thế nhưng vẫn nói: "Không có công thì không được hưởng lộc. Chỉ cầu cô nương tạm lưu lại bức 'Thanh giang vọng nguyệt đồ' này hai tháng thôi, trong hai tháng tại hạ nhất định sẽ nghĩ cách trả hết ngân lượng lại cho cô nương."

Diệp Ly thấy hắn khăng khăng như thế, cũng không để ý nữa, chỉ cười nói: "Vậy ta cứ đặt bức tranh này ở trong tiệm, công tử có thể đến chuộc đồ bất cứ lúc nào. Thanh Sương, lấy ra thêm một trăm lượng nữa xem như bồi tội cho vị công tử này."

Chương 6: Vương Gia, mua đồ là phải trả tiền

"Ha ha. . . Tu Nghiêu, vị hôn thê này của ngươi thật là thú vị!"

Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài Thận Đức Hiên đã có một cỗ xe ngựa mộc mạc to rộng dừng ở đó, tuy rằng người ngồi trong xe ngựa không thể chứng kiến tình hình ở bên trong, nhưng thính lực thì lại hiển nhiên tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, cho nên có thể nghe thấy được tất cả mọi chuyện đang xảy ra bên trong Thận Đức Hiên.

Trong xe ngựa, nam tử mặc một bộ cẩm y màu đỏ, lông mày thẳng ngang với tóc mai, tuấn mỹ xuất trần. Vẻ mặt châm biếm lười biếng, dựa vào xe ngựa pha trò nhìn nam tử trầm tĩnh đang ngồi đối diện.

"Phượng Chi Dao, ngươi rảnh rỗi quá phải không?" Nam tử mặc một bộ quần áo màu trắng, ngay ngắn ngồi ở trên xe lăn nhàn nhạt nhìn nam nhân đang không ngừng cười ở trước mặt. Tuy rằng đang ngồi trên xe lăn, nhưng lưng của hắn lại thẳng tắp, giống như cho dù có chuyện gì cũng không thể đè ép khiến hắn sụp đổ được. Trên dung nhan tuấn tú mang theo một chút tao nhã, đôi mắt trong suốt khiến cho người bị hắn nhìn thẳng đều cảm thấy rùng mình. Hắn nghiêng đầu nhìn nam tử mặc cẩm y, một đạo vết thương có chút dữ tợn lộ rõ ở phía bên trái khuôn mặt, lập tức phá hủy vẻ tao nhã nguyên bản, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

Xoát một tiếng, chiếc quạt xếp trong tay mở ra, Phượng Chi Dao khoan thai quạt nói: "Cũng không phải quá rảnh rỗi sao? Lão gia tử không cho ta xuất kinh. Chỉ là gần đây chắc sẽ không quá nhàm chán, dù sao Lê Vương và Định Vương điện hạ đều sẽ đại hôn trong cùng một tháng. Tên Hoàng Thượng này cũng quá bất công rồi, Diệp Oánh được xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, còn Diệp Ly xác thực lại là thiên kim nổi danh ba không ở kinh thành. Tu Nghiêu, ngươi thật sự muốn kết hôn? Hoàng Thượng đây rõ ràng không phải là muốn cho ngươi mất mặt sao?" Thiên kim ba không thì cũng thôi đi, đã thế lại còn là người bị Mặc Cảnh Lê lui hôn đấy, cái hoàng thất này thực sự là muốn ném mặt mũi của Định Quốc vương phủ xuống dưới chân để giẫm rồi.

Nam tử mặc áo tơ trắng kia đúng là Định Quốc vương gia Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng, bên ngoài xe ngựa, giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt nhưng không có chút mềm yếu nào của nữ tử ở bên trong Thận Đức Hiên truyền vào trong tai hắn: "Quân muốn thần chết thần không thể không chết, huống hồ chỉ là tứ hôn? Ngươi không phải cũng nói Diệp Tam tiểu thư rất thú vị sao."

Phượng Chi Dao nhíu mày, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn: "Việc này là chung thân đại sự của ngươi, lấy Vương phi lại khác hẳn nạp thiếp, ngươi thật sự đã suy nghĩ rõ ràng?"

"Nếu không rõ ràng lắm thì như thế nào? Chỉ là. . . cái bộ dạng này của ta, chỉ sợ là ủy khuất cho người ta."

Phượng Chi Dao im lặng. Quả thật, hiểu rõ ràng hay không hiểu rõ thì như thế nào? Ý chỉ của Hoàng đế vốn là không thể cãi lại, nếu không sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Định Quốc vương phủ. Huống hồ Mặc Tu Nghiêu đã hai mươi tuổi rồi, đã là tuổi sớm nên lập gia đình. Thế nhưng nói ra thì các vị tiểu thư khuê các trong kinh thành đều tránh hắn như rắn rết? Bây giờ. . . chỉ hi vọng cô tiểu thư này của Diệp gia thật sự là một nữ tử không tệ. Nhưng là, Hoàng đế sẽ tứ hôn một thê tử tốt cho Mặc Tu Nghiêu sao?

Nam tử bán bức tranh kia còn chưa kịp cất bước, một đôi tuấn nam mỹ nữ đã từ ngoài cửa đi vào. Chưởng quỹ kia giống như thấy được cứu tinh, cứ không ngừng kêu lên: "Oánh nhi. . . Oánh nhi, Vương gia, cứu mạng ta đi. . ."

Cùng nhau đi vào đúng là hai người nổi danh ở kinh thành Lê Vương Mặc Cảnh Lê và Diệp Oánh. Diệp Oánh nhìn thoáng qua nam tử tuấn mỹ đang đứng ở bên cạnh mình, chầm chậm đi đến bên cạnh Diệp Ly dịu dàng nói: "Tam tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy? Đường cậu đã làm gì sai khiến cho tỷ tức giận? Kính xin tỷ nể mặt ông ấy là trưởng bối mà cũng đừng so đo nhiều với ông ấy đi."

Chỉ mấy câu nhẹ nhàng, nàng ta đã gán cho Diệp Ly cái tội bất kính với trưởng bối. Mặc Cảnh Lê nghe vậy nhìn chằm chằm vào Diệp Ly mà nhíu nhíu mày. Diệp Ly tựa tiếu phi tiếu (cười giống như không cười) nhìn Diệp Oánh, thản nhiên nói: "Tứ muội nhận lầm người sao, trong nhà ông ngoại ta chỉ có ba người cậu. Bây giờ cũng chỉ còn lại có một mình cậu hai ở lại kinh thành mà thôi. Huống hồ, tuy rằng Thận Đức Hiên này là của hồi môn của mẫu thân ta, các cậu ta cho dù có lo lắng thì cũng không cần phải tự mình đến làm chưởng quầy. Đây chỉ là một hạ nhân ở trong nhà mà thôi, sao Tứ muội lại có thể cho rằng đây là trưởng bối của Tam tỷ ta được chứ?"

Diệp Oánh tức giận đến đỏ bừng cả mặt, trong lòng lại càng tức giận hơn nữa. Nếu nàng nghe mà không hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Ly thì nàng chính là người ngu rồi. Trong mắt Diệp Ly, nàng ta căn bản không coi người của Vương gia các nàng là thân thích, tất nhiên sẽ lại càng không nhận thức trưởng bối của Vương gia là trưởng bối của nàng. Cho nên đường cậu của mình làm chưởng quầy tại Thận Đức Hiên, ở trong mắt Diệp Ly thì ông ấy cũng chỉ là hạ nhân của nàng. Nữ nhân này bình thường luôn có bộ dáng ôn hòa không tranh giành với ai, thế nhưng rõ ràng lại dám làm cho nàng mất mặt ở trước mặt Lê Vương!

Cắn cắn môi anh đào, Diệp Oánh miễn cưỡng cười nói: "Tam tỷ nói đùa, chỉ là trước kia Thận Đức Hiên không có người quản lý, đường cậu mới chịu sự nhờ vả của mẫu thân mà xử lý thay người chuyện ở cửa hàng mà thôi, làm sao lại coi là hạ nhân được chứ?"

Diệp Ly gật gật đầu, hiểu rõ cười nói: "Hóa ra là thế, ngược lại là tỷ tỷ đã hiểu lầm. Về sau việc này không cần làm phiền huynh trưởng nhà mẹ đẻ của phu nhân rồi, ta sẽ tự để cho người xử lý. Lát nữa phiền toái vị Vương. . . lão gia theo ta đến Diệp phủ để bàn giao trước mặt phụ thân và tổ mẫu đi."

Sắc mặt của chưởng quầy và Diệp Oánh đều thay đổi. Chưởng quầy tất nhiên là vì cái công việc béo bở này. Tuy rằng bây giờ trưởng nữ của Vương thị là Chiêu Nghi nương nương ở trong nội cung, nhưng căn cơ của Vương gia quá mỏng, nếu không thì lúc trước đích nữ của Vương gia cũng đã không phải gả vào Diệp phủ làm thiếp. Tuy rằng những năm này đã có chút khởi sắc, nhưng làm quan trong triều cũng chỉ có mấy người, vị chưởng quầy này chính là đường huynh của Vương thị, vốn là chỉ ở nhà không làm việc gì, ở đâu có thể có được công việc mà thời gian trôi qua thư thái như trông coi Thận Đức Hiên được chứ? Mà Diệp Oánh cũng biết, hàng năm, chính mẫu thân của mình lấy được từ chỗ Thận Đức Hiên này bao nhiêu bạc, ngay cả bản thân nàng bình thường coi trọng đồ cổ quý hiếm gì cũng trực tiếp lấy đi ra luôn, bởi vậy ở trong đám khuê tú kinh thành khuê cũng có chút nở mày nở mặt. Nếu đã mất khống chế với Thận Đức Hiên, tương lai sẽ không dễ dàng như vậy nữa rồi.

Diệp Ly cũng mặc kệ trong lòng hai người này đang suy nghĩ những cái gì, mỉm cười lôi kéo Diệp Oánh nói: "Chúng ta không quan tâm đến những chuyện này nữa, Tứ muội đúng lúc này lại đến Thận Đức Hiên để làm gì?"

Sắc mặt của Diệp Oánh cứng đờ, do dự trong chốc lát mới nói: "Lê Vương điện hạ nhìn trúng một tượng Quan Âm trong tiệm muốn tặng cho Thái hậu. . . Vậy nên muội và Vương gia sang đây xem một chút."

Nụ cười trên mặt Diệp Ly vẫn không thay đổi, vẫn trầm tĩnh lạnh nhạt như trước, không hề có chút u oán và khổ sở nào khi nhìn thấy nam tử đã lui hôn mình. Thậm chí nàng lại còn cười càng nhiệt tình hơn, xoay người sang cười nói với Mặc Cảnh Lê: "Hóa ra là Lê Vương điện hạ sao, tiểu nữ bái kiến. Chỉ là. . . sao Tứ muội lại để cho Lê Vương điện hạ tự mình đến tiệm vậy, chúng ta trực tiếp đưa đồ đến Lê Vương phủ không được sao?"

Diệp Oánh cau mày nhìn Diệp Ly, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng ta còn chưa từ bỏ ý định muốn nịnh nọt Lê Vương sao? Mặc Cảnh Lê chắp tay đứng ở một bên, nhìn Diệp Ly, trong đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường nhàn nhạt, hiển nhiên cũng cho rằng hành động của Diệp Ly lần này là muốn nịnh nọt mình. Lại nghe Diệp Ly tiếp tục cười nói: "Chỉ là Vương gia đã đến rồi, Hà sư phó, gói kỹ tượng Quan Âm lại mang cho Vương gia. Không biết. . . Vương gia ngài là muốn trả trực tiếp bằng bạc hay là ngân phiếu?" Mọi người nghe vậy đều sững sờ, sắc mặt của Mặc Cảnh Lê đã có chút khó coi, nhìn chằm chằm vào Diệp Ly mà nói: "Ngươi nói cái gì?" Diệp Ly nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu mà nói: "Không phải là Vương gia muốn mua tượng Quan Âm sao? Chỉ là nếu như là vị hôn phu của Tứ muội, lại là để hiến cho Thái hậu nương nương thì Hà sư phó, giảm giá xuống còn 80% cho Vương gia, xem như là lấy chút may mắn."

Bên kia Hà sư phó đã cẩn thận lấy tượng Quan Âm ra, Diệp Ly nhìn thoáng qua, là một tượng Quan Âm làm bằng bạch ngọc. Mặc dù chỉ liếc từ xa cũng đã làm cho người ta cảm nhận được rõ ràng bộ dạng thương xót thế nhân của Quan Âm, có thể thấy được cho dù là chất ngọc hay là kỹ thuật chạm trổ đều là cực phẩm đấy. Ngược lại, nàng thật sự không nghĩ tới Thận Đức Hiên còn có một trân phẩm như vậy, nếu như hôm nay không tới chỉ sợ là phải lỗ lớn rồi.

"Tiểu thư, đã gói cẩn thận rồi. Tổng cộng là năm ngàn một trăm lượng." Hà sư phó cũng đã nhìn ra ý tứ của Tam tiểu thư. Lão vốn là lão nhân của Từ gia, đi theo trông nom đồ cưới lúc đến Diệp gia, bây giờ Tam tiểu thư đã tiếp chưởng Thận Đức Hiên, tất nhiên là lão phải hướng về tiểu chủ tử nhà mình đấy. Diệp Ly đối với hành động này của Hà sư phó cũng rất hài lòng, gật đầu nhẹ, rồi cười yếu ớt nói với Mặc Cảnh Lê: "Trừ số lẻ đi, tính năm ngàn lượng, Vương gia, ngài xem thế nào?"

"Tam tỷ! Tỷ. . ." Diệp Oánh có chút bất an nhìn Mặc Cảnh Lê một chút, vẻ mặt ủy khuất kêu lên với Diệp Ly.

Diệp Ly cười lạnh trong lòng, những năm này không biết Vương thị đã âm thầm cầm bao nhiêu ngân lượng và đồ đạc ở cửa hàng, vậy mà hôm nay Diệp Oánh lại còn quá đáng hơn, vì nịnh nọt Mặc Cảnh Lê mà muốn mang hắn đến lấy không đồ vật trong tiệm. Thực sự nghĩ nàng là người coi tiền như rác sao?

Thanh Sương thầm khinh thường Diệp Oánh ra vẻ nhu nhược trong lòng, cười hì hì nói: "Tứ tiểu thư làm sao vậy? Tiểu thư nhà chúng ta nể mặt Lê Vương điện hạ là Tứ cô gia tương lai cho nên đã bớt đi mấy trăm lượng rồi. Nếu đổi lại là người khác thì sẽ không có cái giá này đâu. Hay là. . . nô tỳ biết rồi, chắc là Vương gia không mang nhiều ngân lượng như vậy trên người."

Diệp Ly cười yếu ớt nói: "Thế thì không sao cả, ta tất nhiên là tin tưởng Vương gia đấy. Vương gia không ngại thì có thể mang đồ về trước, sau đó ta sẽ để cho người mang hóa đơn đến quý phủ rồi tiện thể lấy ngân lượng luôn cũng không sao cả. Vương gia thấy thế nào?"

Sắc mặt của Mặc Cảnh Lê có chút khó coi, hắn có thể như thế nào? Nếu như từ chối thì người khác sẽ nói là hắn muốn lấy không đồ của người ta, nếu nói không mua thì người ở chỗ này cũng biết đây là đồ đưa cho thái hậu, chê đắt không mua là bất hiếu. Người trong kinh thành đều nói cái Diệp Ly này là không mạo không tài không đức, nhưng lại không hề nói rằng nàng ta có tâm tư xảo trá như thế này.

Hừ lạnh một tiếng, Mặc Cảnh Lê nhẹ gật đầu xem như đã đồng ý. Giống như ngay cả một lát cũng không muốn chờ thêm ở trong tiệm này nữa, kéo Diệp Oánh đi ra ngoài. Ngay cả Vương chưởng quỹ kia có gọi cũng mặc kệ.

Diệp Ly cười thoả mãn, phất tay cười nói với Hà sư phó: "Vương gia quả nhiên sảng khoái. Hà sư phó, một lát nữa phái người mang hóa đơn đến Vương phủ là được. Đúng rồi, thuận tiện nhìn xem trước kia Vương gia có ký sổ hay không, rồi cùng tính luôn một thể cho Vương gia đi. Đường đường vương phủ, chắc sẽ không thiếu chút tiền này của chúng ta đâu."

Nghe vậy, Mặc Cảnh Lê vừa đi ra khỏi cửa đã phải lộ ra sắc mặt tái nhợt, dừng bước chân một chút rồi lôi kéo Diệp Oánh rời đi, cũng không thèm quay đầu trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro