Chương 291 - 292

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 291: Nỗi lo của Thanh Vân tiên sinh

Cuối tháng năm năm nay, tân hoàng Đại Sở lên ngôi chưa đầy hai tháng, quyền thế trong triều phần lớn nằm trong tay Nhiếp chính Vương. Nhưng mà dòng nước ngầm trong đình vẫn không dừng lại, tâm tư của Lê Vương đã quá rõ ràng mà các thần tử thanh lưu ủng hộ quân Vương cũng chầm chậm tụ tập lại âm thầm tạo thành thế lực ngăn cản Nhiếp chính Vương.

Trên biên cảnh phía Bắc, chiến sự ở Tử Kinh quan vẫn kéo dài như cũ. Ở phương Bắc, đầu hè này đại quân Bắc Nhung cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Hai mươi tháng năm, đại quân Tây Lăng lại một lần nữa phát động tấn công biên cảnh Tây Nam, dân chúng Tây Nam mới trải qua chiến loạn mấy năm lại lần nữa rơi vào khói lửa chiến tranh.

Ly thành Tây Bắc.

Trên núi bên ngoài thành không xa, giấu mình trong rừng cây xanh um tùm, thư viện Ly Sơn vẫn yên lặng như cũ, u nhã giống như nơi thế ngoại. Diệp Ly xuyên qua rừng trúc tĩnh mịch hướng tới nơi phát ra tiếng đàn cách đó không xa. Trong rừng trúc, trên một mảnh đất trống, Thanh Vân tiên sinh râu tóc bạc trắng ngồi trên chiếu, trên gối đặt một cây đàn Đồng Mộc, nhẹ nhàng lau dây đàn phát ra âm thanh nho nhỏ. Ngồi cách nơi đó không xa là Tô Triết râu tóc hoa râm, vừa nghe tiếng đàn, vừa thản nhiên pha trà.

"Ly nhi tới?" Thanh Vân tiên sinh dừng đàn, quay đầu nhìn về phía Diệp Ly cười nhạt nói.

"Ông ngoại, Tô lão." Diệp Ly nhẹ giọng nói rồi đi lên phía trước đỡ Thanh Vân tiên sinh ngồi dậy đi tới băng đá ngồi xuống bên cạnh Tô Triết. Tô Triết mỉm cười vì hai người mà rót trà, cười nói: "Sao Vương phi lại tới đây? Hay là đến thăm Tiểu thế tử?" Diệp Ly cười nói: "Tiểu Bảo có ông ngoại và Tô lão tiên sinh dạy dỗ, cháu thấy rất yên tâm, mấy đứa nhỏ kia có ầm ĩ ông ngoại và Tô lão không?" Hiện nay trong thư viện Ly Sơn không chỉ có học sinh mà còn có thêm ba đứa trẻ nữa. Mặc Tiểu Bảo đến Ly Sơn học, mặc dù Lãnh Quân Hàm còn nhỏ nhưng vẫn đi theo. Thấy vậy, Tần Tranh cũng mang Từ Tri Duệ nhà mình tới, nói là để ba đứa bé làm bạn.

"Tiểu thế tử còn thông minh hơn cả Vương gia năm đó, chúng ta nào có phải đau đầu?" Tô Triết cười nói, nhắc tới Mặc Tiểu Bảo thì đáy mắt ông cũng tràn đầy vẻ từ ái. Ông vốn rất thích Mặc Tiểu Bảo thông tuệ, mà Mặc Tiểu Bảo luôn tôn kính lễ độ ông như đối với thái công nhà mình, cho nên càng khiến Tô lão vốn dưới gối không có con cái thêm yêu thương bé đến tận xương, có lúc Thanh Vân tiên sinh còn phải xếp sau. Không thể không nói, tuy Mặc Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi nhưng công phu vỗ mông ngựa thật khiến cho người lớn không theo kịp.

Thanh Vân tiên sinh nhìn Diệp Ly, sắc mặt ôn hòa hiền lành, "Ly nhi lần này tới là vì sắp phải đi xa sao?"

Diệp Ly có chút kinh ngạc nhìn Thanh Vân tiên sinh, " Thì ra ông ngoại đang ở thư viện Ly Sơn nhưng cũng không phải không để ý tới chuyện bên ngoài. Cho nên chuyện thiên hạ người đều biết nhất thanh nhị sở*(biết rõ ràng)."

Tô Triết lắc đầu không nói: "Thanh Vân tiên sinh không chỉ tài hoa phong nhã mà ngay cả thiên văn địa lý tinh tượng y bối đều không chỗ nào không thông. Sáng nay người nói với ta sao của Vương gia và Vương phi có thay đổi, chỉ sợ sắp tới sẽ đi xa. Mà đúng lúc này Vương phi lại tới."

"Điều này là thật sao?" Mặc dù Diệp Ly có nghe nói qua về thuật tinh tượng nhưng bản thân nàng cũng không nghiên cứu về vấn đề này. Bởi vì trong xương vẫn luôn khắc ghi dấu vết đời trước cho nên nàng vẫn có chút hoài nghi với những thứ này, "Vậy, ông ngoại còn thấy gì?"

Thanh Vân tiên sinh vuốt chòm râu trắng như tuyết, lắc đầu một cái thở dài nói: "Thiên hạ...đại loạn. Loạn lớn như vậy... mấy trăm năm này khó có một lần."

Nghe được lời Thanh Vân tiên sinh, không chỉ Diệp Ly mà ngay cả Tô Triết cũng không khỏi ngưng trọng. Tô Triết có chút tiếc hận nói: "Thật sự không có cách nào nghịch chuyển sao?"

Thanh Vân tiên sinh lắc đầu nói: "Đại loạn lần này...Ngay từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu, không thể cứu vãn. Ly Nhi, thế hệ này của Từ gia chỉ có cháu và Đại ca cháu xuất sắc hơn người. Đặc biệt là cháu... Tranh giành thiên hạ chết chóc là không thể tránh khỏi nhưng mà dân chúng vô tội, bất luận thế nào cũng không được đem lửa giận trút lên đầu dân chúng. Cháu và Định Vương nhất định phải tránh điều này."

Diệp Ly gật đầu, nhẹ giọng nói: "Xin ông ngoại yên tâm, Tu Nghiêu cũng không phải người như vậy." Diệp Ly hiểu tại sao Thanh Vân tiên sinh nói vậy, thời đại này không tồn tại cái gọi là nhân quyền, thứ dân mạng như cỏ rác, trong lịch sử thay đổi các triều đại đều ghi chép lại vô số dân chúng bị tàn sát trong thành. Cho dù bị những kẻ thống trị che đậy thì hậu thế vẫn như cũ dò ra một chút đấu vết. Nhưng Diệp Ly không cho rằng mình sẽ như vậy, không chỉ vì bản tính mà còn do nàng đã từng là quân nhân nên nàng tuyệt đối không cho phép bản thân sẽ làm ra những chuyện này. Đồng thời nàng cũng tin tưởng Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không như vậy.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh, kiên định của cô gái trước mắt, gương mặt đầy nếp nhăn của Thanh Vân tiên sinh xẹt qua một tia thở dài. Trong đôi mắt tràn đầy cơ trí lóe lên một tia lo lắng, nhẹ giọng thở dài nói: "Cũng được, chúng ta già rồi. Chuyện tương lai cũng chỉ có thể dựa vào mấy người trẻ tuổi các cháu. Đi ra ngoài thì nhớ cẩn thận một chút."

Diệp Ly gật đầu cười nói: "Ông ngoại yên tâm. Chỉ là, sau khi chúng cháu đi thì Ly thành chỉ còn lại Đại ca, kính xin ông ngoại nói một tiếng với cậu cả và câụ hai, cháu sợ một mình Đại ca sẽ vất vả." Cậu hai Từ Hồng Ngạn đã sớm chạy tới thư viện Ly Sơn dạy học. Tuy rằng cậu cả vẫn ở lại Ly Thành nhưng lại chỉ hứng thú với nông nghiệp mà một năm này Tứ ca và Ngũ đệ thường xuyên chạy ra ngoài. Mặc dù những chuyện này cũng coi là quan trọng nhưng nếu giao cho Từ Hồng Vũ phụ trách thì không khỏi có chút đại tài tiểu dụng.

Thanh Vân tiên sinh vuốt râu cười nói: "Lúc trước bọn chúng nhàn rỗi là bởi không có việc gì làm, bây giờ có chính sự, tất nhiên bọn chúng sẽ trở về. Cần gì ông phải nói chứ."

Diệp Ly nháy mắt mấy cái, bừng tỉnh đại ngộ, "Đa tạ ông ngoại đã chỉ điểm. Ly Nhi hiểu rồi."

Lúc này Thanh Vân tiên sinh mới gật đầu một cái, cười nói: "Ông ngoại biết cháu rất bận rộn, cũng không cần ngây ngô bên cạnh hai lão già chúng ta đâu. Đi đi."

Lúc này Diệp Ly mới đứng dậy cáo từ Thanh Vân tiên sinh và Tô lão.

Nhìn bóng dáng yểu điệu càng lúc càng xa, Tô Triết lắc đầu một cái nói với Thanh Vân tiên sinh: "Định Vương phi thật sự muốn theo Định Vương xuất chinh sao? Thanh Vân tiên sinh yên tâm à?" Thanh Vân tiên sinh lắc đầu, thở dài nói: "Đứa bé trưởng thành rồi, nhớ ngày đó Ly nhi vẫn chỉ là một tiểu nha đầu...."

Tô Triết đã từng thấy qua Diệp Ly khi còn bé, khi đó Từ gia vẫn còn ở tại Sở kinh, mẹ đẻ Diệp Ly cũng chưa qua đời. Ai có thể ngờ tiểu nha đầu trắng nõn năm đó sẽ trở thành Định Vương phi văn có thể trị nước võ có thể an bang như ngày hôm nay đâu. Thanh Vân tiên sinh cau mày nói: "Ta thấy lệ khí trong lòng Định Vương còn chưa hết, chỉ sợ tương lai huyết nghiệt quá sâu sẽ tổn thương đến thiên hòa. Ly Nhi đi theo có thể khuyên hắn một chút, hi vọng sẽ khá hơn chút."

"Sao có thể như vậy?" Tô Triết cau mày nói, mấy năm nay số lần ông gặp Mặc Tu Nghiêu không nhiều nhưng cũng có một vài lần. Mặc dù một đầu tóc trắng nhưng tính khí Mặc Tu Nghiêu tốt hơn thời niên thiếu không biết bao nhiêu lần. Ngày thường cũng nhìn không ra là đáy lòng hắn có lệ khí.

Thanh Vân tiên sinh lắc đầu nói: " Tính tình Định Vương thời niên thiếu thế nào chúng ta đều biết, nhưng mà hôm nay tính khí này... ngược lại khiến cho người ta bất an. Nếu lấy tính cách vốn có của hắn, ông đoán hắn sẽ đối với Mặc Cảnh Kỳ thế nào?" Tô Triết trầm tư trong chốc lát, không khỏi hơi biến sắc. " Tất nhiên là ăn miếng trả miếng, chỉ sợ còn hơn gấp mười lần. Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, có lẽ tính khí Định Vương đã bị mài mòn chăng?" Thanh Vân tiên sinh cười nhạt một tiếng nói: "Người Mặc gia tính tình vốn giống nhau, làm sao có thể dễ bị mài mòn như vậy? Nhiếp chính Vương năm đó cũng xem như là vị Vương gia có tính tình tốt nhất Định Vương phủ đi? Thế nhưng một kích trước khi chết kia lão xem Tiên hoàng có tiếp nhận nổi không?"

Tô Triết yên lặng, Nhiếp chính Vương mà Thanh Vân tiên sinh nói đến dĩ nhiên là phụ thân Mặc Tu Nghiêu, Mặc Lưu Danh. Cho dù người đã qua đời mấy chục năm nhưng Tô Triết vẫn như cũ nhớ rõ nam tử cẩm y tuấn nhã phong hoa tuyệt thế năm đó. Mặc dù cũng văn võ song toàn như lịch đại Định Vương phủ nhưng Mặc Lưu Danh lại lấy hai chữ nho nhã mà phát huy đến cực đại. Hiện nay cũng chỉ có công tử Thanh Trần là có thể cùng hắn phân cao thấp, nhưng mà dung mạo khí chất của công tử Thanh Trần quá mức phiêu dật xuất thần giống như thế ngoại tiên nhân, còn Mặc Lưu Danh chân chính là công tử phong lưu nho nhã giữa chốn hồng trần, là quý công tử xuất thân danh môn, phong độ tư thái của hắn xứng đáng lưu danh bách thế.

Nhưng người như vậy lại bị đế Vương mà hắn thành tâm phụ tá tính toán, tuy nhiên một kích lưu lại trước khi chết cũng đủ để người ta khó tiếp nhận. Tiên hoàng đang lúc tráng niên nhưng cũng chỉ sống thêm ba năm rồi quy tiên, chí lớn một đời chỉ đành lưu lại nơi Hoàng lăng lạnh như băng. Để lại tân hoàng hơn mười tuổi là Mặc Cảnh Kỳ cũng là vì Định Vương phủ mà tranh thủ mấy năm bình yên. Nếu không, lúc ấy hai huynh đệ Mặc Tu Văn và Mặc Tu Nghiêu còn nhỏ mà rơi vào tay tiên hoàng cay độc thì Định Vương phủ hôm nay còn tồn tại hay không, không ai nói trước được.

"Nói như vậy..." Tô Triết trầm ngâm nói.

Thanh Vân tiên sinh trầm giọng nói: "Mấy năm nay Định Vương luôn kiềm chế hoặc nói là trong lòng hắn luôn lấy đại cục làm trọng. Cho nên hắn mới có thể nhịn mối thù với Mặc Cảnh Kỳ với hoàng thất Đại Sở. Thậm chí là mối thù với Bắc Nhung và Tây Lăng. Cho dù những năm này hắn nhìn giống như không chút cố kỵ nhưng trên thực tế vẫn như cũ nhẫn nại. Hắn cần có thời gian để bày bố cục mà hiện nay...hiển nhiên đã hoàn thành. Mà chiến trường thường là nơi dễ dàng khơi ra những cảm xúc chân thật nhất trong lòng. Những năm nhẫn nhịn này một khi bộc phát thì ...cõi đời này trừ Ly Nhi ra ai cũng không khuyên được hắn." Chuyện năm đó của Định Vương phủ không chỉ có Mặc Cảnh Kỳ mà Bắc Nhung và Tây Lăng cũng ít nhiều có tham dự. Huống chi Mặc gia quân là trực tiếp chết thảm dưới thiết kỵ Bắc Nhung. Nhiều năm như vậy, mỗi lần nghĩ đến Mặc Tu Nghiêu đối với sứ giả Bắc Nhung đều là tâm bình khí hòa thì trong lòng Thanh Vân tiên sinh không khỏi run sợ.

"Thì ra là như vậy." Tô Triết thở dài nói, trên mặt nhiều hơn một phần áy náy. Nếu không phải năm đó Tô Túy Điệp lén trộm bản đồ bố phòng của Mặc gia quân thì chuyện tình năm đó căn bản sẽ không phát sinh. Cho dù có thương xót đứa cháu gái duy nhất thì so với anh linh mấy vạn Mặc gia quân thì Tô Triết liền cảm thấy mình ngay cả tư cách thương xót cũng không có. Những tướng sĩ vì nước chinh chiến nhưng lại chết không minh bạch kia, ai sẽ thương xót cho bọn họ? Tất cả những chuyện này đều là do ông dạy dỗ không ra gì.

Thấy vẻ mặt Tô Triết, Thanh Vân tiên sinh liền hiểu ông đang nghĩ tới chuyện gì. Giơ tay vỗ vỗ tay lão nói: "Những chuyện kia...đã qua rồi thì cần gì suy nghĩ nhiều?"

Tô Triết lắc đầu một cái, đành thở dài nhìn trời.

Sau khi cáo biệt Thanh Vân tiên sinh rồi lại đi thăm Mặc Tiểu Bảo, Diệp Ly mới trở lại Định Vương phủ. Vừa vào cửa liền thấy mấy quan viên và võ tướng lớn nhỏ thường ngày ít triệu kiến, không có việc sẽ không xuất hiện ở Định Vương phủ đang rối rít chờ trong vườn. Thấy Diệp Ly đi vào lập tức tiến lên hành lễ. Diệp Ly hơi jhiêu mi cười nói: "Các vị đây là thế nào? Lúc này tới Vương phủ là đã xảy ra chuyện gì sao?"

Trương Khởi Lan cười nói: "Vương phi cứ yên tâm, chuyện Vương gia và Vương phi phân phó, chúng ta đều lo liệu thỏa đáng, nào có xảy ra chuyện gì?"

Diệp Ly cười nói: "Nếu như không có chuyện gì thì lần này các vị đặc biệt tới là để thỉnh an sao? Vương phủ chúng ta đâu có nhiều nghi thức xã giao như vậy. Nếu không có chuyện gì thì các vị trước hết mời trở về đi."

"Vương phi....." Những người khác không dám nói gì, còn Lữ Cận Hiền, Trương Khởi Lan và Bùi lão thì không cố kỵ như vậy, vội vàng ngăn cản Diệp Ly. Diệp Ly nhướng mi cười tủm tỉm nhìn bọn hắn. Lữ Cận Hiền bị đẩy ra nói: "Chuyện này....Khởi bẩm Vương phi, mới vừa rồi sứ giả Tây Lăng và Đại Sở đồng thời cầu kiến Vương gia. Chúng ta muốn hỏi một chút...Vương gia có ý định gì?" Mấy ngày nay bọn họ đều âm thầm chuẩn bị chiến đấu, một tia hợp ý trên mặt cũng muốn nhúc nhích. Trong lúc chờ đợi, các lão tướng xương cứng cũng âm thầm hưng phấn không thôi. Nhưng hôm nay hai nước đột nhiên đồng thời cầu kiến, ý định của Vương gia lần này sẽ biểu thị phương hướng hành động của bọn họ trong lương lai rồi.

"Sứ giả Tây Lăng và Đại Sở cùng cầu kiến?" Diệp Ly khiêu mi, nàng mới vừa trở về nên cũng không biết tin này. Lâm Hàn theo bên người sờ sờ lỗ mũi nói: "Thuộc hạ đang muốn bẩm báo với Vương phi chuyện này. Sứ giả Tây Lăng tới trước, sau đó sứ giả Đại Sở mới chạy tới. Nhưng mà Vương gia lại triệu kiến sứ giả Đại Sở trước. Mặc khác, Vương gia nói khi nào Vương phi trở lại thì mời người qua đại sảnh."

Diệp Ly mỉm cười không nói, mỉm cười nhìn mọi người đang vây quanh mình. Mọi người vội vàng lui ra, "Vương phi mời."

"Kia..Xin thứ lỗi cho Bản phi không tiếp chuyện được."

"Không dám trì hoãn Vương phi, Vương phi nhanh đi." Thì ra Vương phi cũng không biết, chúng nhân bất đắc dĩ than thở. Chỉ đành đưa mắt nhìn Diệp Ly rời đi rồi tiếp tục ngóng trông kết quả. Trong góc, Phượng Hoài Đình và Hàn Minh Nguyệt đang ngồi đánh cờ, Hàn Minh Tích treo mình trên cây to trên đầu hai người vừa quan sát hai người chơi cờ vừa ngáp.

"Công tử Minh Nguyệt cảm thấy chúng ta sẽ đánh sao?" Phương Hoài Đình nhàn nhạt hỏi. Mặc dù mới tới Tây Bắc không đến ba tháng nhưng mà Tây Bắc lại mang đến cho Phượng Hoài Đình cảm thụ hoàn toàn khác biệt. Quan viên tướng lãnh trên dưới Định Vương phủ đều rất trẻ tuổi, Phượng Đình Hoài xem như lớn tuổi nhất. Hơn nữa Định Vương gia cho hắn quyền hạn và tín nhiệm mà hắn chưa bao giờ ngờ tới. Phượng Hoài Đình đã từng hỏi Mặc Tu Nghiêu vì sao lại tín nhiệm hắn như vậy, chẳng qua là Định Vương nửa thật nửa giả cười nói với hắn, Mặc Tu Nghiêu cũng không tín nhiệm hắn mà chẳng qua là tín nghiệm Phượng Tam mà thôi. Nếu như ông phản bội Định Vương phủ thì đầu Phượng Tam lập tức rơi xuống đấy. Lúc ấy Phương Tam cũng ở bên cạnh, nghe lời này của Mặc Tu Nghiêu cũng không có nửa điểm không vui, giống như chuyện này chính là nên như vậy.

Phượng Hoài Đình không hiểu nổi tình hữu nghị giữa mấy người trẻ tuổi này, nhưng thân là Phượng gia gia chủ ông biết nên lựa chọn như thế nào. Mặc dù xét về đại cuộc thì Định Vương phủ không chiếm ưu thế nhưng không hiểu tại sao ông luôn tin tưởng trong thiên hạ này cuối cùng nếu chỉ có một người thắng thì... người đó nhất định là Định Vương. Mà Phượng gia nếu như muốn có lợi ích thì tất nhiên là phải lựa chọn người chiến thắng cuối cùng.

"Tất nhiên sẽ đánh, đã nhiều năm như vậy...Cho dù Mặc gia quân không muốn động thì những người khác cũng không nhịn được nữa rồi." Hàn Minh Nguyệt nhàn nhạt nói. Mấy năm hắn đều nhàn rỗi ở nhà, trong Ly thành không ai nhằm vào hắn cũng không ai động đến hắn. Nhưng đồng dạng, cũng không có ai cần hắn làm gì cả, bởi vì hắn biết Mặc Tu Nghiêu đã không tín nhiệm hắn nữa rồi.

Đã nhiều năm như vậy, dần dần từ trong mơ màng về Tô Túy Điệp tỉnh lại, hắn đã hiểu được năm đó vì tình yêu kia mà hắn đã mất đi cái gì. Nhưng mà đã không còn cách nào vãn hồi, Hàn Minh Nguyệt sẽ không tự rước lấy nhục mà đi làm mấy chuyện vãn hồi tình bạn kia làm gì. Hắn hiểu Mặc Tu Nghiêu, tình bạn của Mặc Tu Nghiêu một khi đã giao ra thì chỉ cần ngươi không phản bội hắn, hắn sẽ tuyệt đối không đoạn tuyệt với ngươi. Nhưng một khi phản bội thì chính là cả đời đoạn tuyệt. Ngay từ lúc hắn vì Tô Túy Điệp mà những bước đầu tiên thì giữa bọn họ đã không còn cách nào vãn hồi.

Cho nên hắn chỉ có thể làm một người nhàn rỗi đi theo bên người đệ đệ, lúc hắn cần thì chỉ điểm một hai câu. Hiện nay....Chỉ còn đệ đệ là người thân duy nhất trên đời của hắn mà thôi.

Hàn Minh Tích treo mình trên cây như một con dơi, lười biếng nói: "Có đánh hay không thì liên quan gì đến chúng ta?" Bọn họ vốn không cần ra chiến trường.

Phượng Hoài Đình bỏ con cờ xuống, đứng dậy cười nói: "Đương nhiên là có liên quan, nếu như vậy thì chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút."

Hàn Minh Tích từ trên cây rơi xuống, nhìn bóng lưng Phượng Hoài Đình rời đi hoài nghi hỏi: "Chúng ta chuẩn bị cái gì?"

Hàn Minh Nguyệt cười yếu ớt nói: "Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, gia chủ Phượng gia vốn là người thông minh."

"Ca...." Hàn Minh Tích có chút tiếc nuối lại lo lắng nhìn huynh trưởng, lúc trước Đại ca đắm chìm trong chuyện tình cảm với Tô Túy Điệp thì không nói. Nhưng hiện tại hắn đã dần dần tỉnh táo lại, Đại ca hắn tuyệt đối xuất sắc hơn gia chủ Phượng gia, nhưng mà vì những chuyện đã từng xảy ra mà hắn ở Tây Bắc vĩnh viễn không có đất dụng võ. Hàn Minh Nguyệt trấn an lắc đầu một cái, cười nhạt nói. " Minh Tích...Đối với ta mà nói thì bá nghiệp mưu đồ chỉ là một giấc mộng, không, ngay cả mộng ta cũng chưa từng nghĩ qua. Như bây giờ không có gì không tốt...."

"Định Vương thật không biết hai năm nay huynh ở sau lưng nghĩ kế cho ta sao?" Hàn Minh Tích hỏi, năng lực hắn có hạn nhưng cũng chưa bao giờ sợ thừa nhận mình không bằng người. Hai năm nay Định Vương giao cho hắn rất nhiều chuyện vượt ra khỏi phạm vi năng lực của hắn, điều này làm cho Hàn Minh Tích không thể không hoài nghi. Hàn Minh Nguyệt cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai đệ đệ nói: "Khó có lúc hồ đồ, đi thôi, nói không chừng Phượng tiên sinh có chuyện muốn đệ hỗ trợ."

Lúc Diệp Ly bước vào đại sảnh tiếp khách thì sứ thần Đại Sở còn chưa rời đi, mà sứ thần Tây Lăng lại được an bài ngồi chờ ở khách sảnh bên kia. Đi vào thấy sứ thần Đại Sở phái tới, Diệp Ly sửng sốt một chút, thì ra cũng coi như là người quen. Du Vương, Mặc Cảnh Du.

"A Ly, nàng đã trở lại?" Thấy Diệp Ly xuất hiện ở cửa, trên mặt Mặc Tu Nghiêu vốn có một tia không kiên nhẫn lập tức nở nụ cười đứng dậy nghênh đón Diệp Ly. Mặc Cảnh Du cũng vội vàng đứng dậy hành lễ, "Định Vương phi. Vương phi đây là?" Diệp Ly cười yếu ớt nói: "Hóa ra là Du Vương, vừa rồi ta rời thành đi thăm ngoại tổ phụ một chút, Du Vương tới nhưng lại không thể tiếp đón từ xa, mong được lượng thứ."

Mặc Cảnh Du đương nhiên biết trên núi ngoài thành không xa có một tòa thư viện Ly Sơn, kia vốn là thư viện Ly Sơn của Đại Sở, là một trong ba đại thư viện đương thời. Mà cũng bởi vì Mặc Cảnh Kỳ ngu xuẩn mà không công lại tiện nghi cho Tây Bắc. Hai năm qua chế độ chọn lựa nhân tài ở Tây Bắc cũng đã thành hình, trong này nhân tố chính là thư viện Ly Sơn luôn không ngừng hấp dẫn và nuôi dưỡng nhân tài. Rất nhiều học sinh không ngại ngàn dặm xa xôi đến học mà phần lớn trong đó sau khi học thành đều chọn ở lại Tây Bắc. Huống chi hai năm nay Tây Bắc gia tăng phúc lợi cho học sinh trong vùng, điều này càng làm cho họ thêm trung thành và tận tâm với Định Vương phủ.

"Du Vương mời ngồi." Đi theo Mặc Tu Nghiêu ngồi vào vị trí chủ vị, Diệp Ly lại cười nói.

Mặc Cảnh Du tạ ơn lần nữa rồi ngồi xuống, nhìn một chút thấy tâm trí Mặc Tu Nghiêu rõ ràng không đặt trên người mình, không khỏi cười khổ, không biết nên mở miệng thế nào. Diệp Ly có chút áy náy nói: "Có phải là ta đã quấy rầy hai người nói chuyện rồi không?" Mặc Tu Nghiêu kéo tay Diệp Ly đặt trên đầu gối vừa ngắm nghía vừa nói: "Nào có chuyện gì? Đến cầu viện ý mà."

"Cầu viện?" Diệp Ly khiêu mi.

Mặc Cảnh Du vì Mặc Tu Nghiêu nói truyện trực tiếp mà cười khổ. Hắn đúng là tới cầu viện nhưng mà Mặc Tu Nghiêu lại dùng giọng điệu này nói chuyện thực khiến cho người ta cảm thấy không xuống đài được. Diệp Ly cau mày nói: "Tình huống đã xấu đến mức đó sao? Lê Vương lại đồng ý hướng Mặc gia quân cầu viện?"

Mặc Cảnh Du có chút lúng túng, Lê Vương quả thật không đồng ý. Không thể không nói Mặc Cảnh Lê và Mặc Cảnh Kỳ cho dù không hợp nhưng rốt cuộc vẫn là huynh đệ ruột. Đối với vấn đề Định Vương phủ hai người đều không thể giữ vững nguyên tắc, đại khái khác biệt duy nhất đó là đối tượng của Mặc Cảnh Kỳ là Định Vương phủ, bất luận Định Vương là ai thì hắn đều hận không thể nhào qua cắn hai cái. Mà Mặc Cảnh Lê thì càng nhiều hơn là nhằm vào Mặc Tu Nghiêu. Nhưng mà cục diện hiện nay không cho phép Mặc Cảnh Lê phản đối hoặc là Mặc Cảnh Lê có thể mang theo người của mình lui giữ Giang Nam. Nhưng những người khác thì không thể, gốc rễ của bọn họ đều ở Sở Kinh, một khi Sở Kinh bị phá thì bọn họ tất cả đều xong đời.

"Hiện nay Lãnh tướng quân gian nan ngăn cản Bắc Cảnh ở Tử Kinh quan, tháng trước Tây Lăng và Bắc Nhung lại đồng thời phát động công kích với Đại Sở. Đại Sở ba mặt thụ địch, thật sự là....Mong rằng Định Vương nể tình cùng chung huyết mạch với Đại Sở mà vươn tay giúp đỡ."

Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, "Vươn tay giúp đỡ? Đây là ý của mấy lão đầu tử trong triều kia đúng không? Mặc Cảnh Lê đồng ý à? Du Vương có dám cam đoan lúc Bản Vương xuất binh thì Mặc Cảnh Lê kia sẽ không ở sau lưng mà chém một đao không? Loại chuyện như vậy Mặc gia quân ta không thể tiếp nhận lần thứ hai. Du Vương mời trở về đi."

"Định Vương...Chẳng lẽ ngài thật sự thấy chết mà không cứu?" Mặc Cảnh Du vẫn còn khuyên nữa, mặc dù hắn thân cận với Mặc Cảnh Lê nhưng cũng không muốn thấy Đại Sở bị diệt, "Có phải là Định Vương thấy thành ý của chúng ta không đủ hay không? Nếu như có chuyện gì chúng ta có thể làm, Định Vương cứ nói?"

"Thành ý?" Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: "Từ đầu tới cuối Bản Vương không hề thấy cái gì gọi là thành ý cả. Nhưng mà...Cũng không phải là không được..."

Mặc Cảnh Du mừng rỡ, "Xin Định Vương cứ việc phân phó."

Mặc Tu Nghiêu bên mép nổi lên một tia cười lạnh,"Chỉ cần Mặc Cảnh Lê chịu quỳ gối trước mặt Mặc gia quân, thay mặt hoàng thất Đại Sở tạ tội thì Bản Vương sẽ xem xét."

Sắc mặt Mặc Cảnh Du đột biến, lập tức hiểu lần này đến là vô ích. Đừng nói để Mặc Cảnh Lê quỳ gối trước mặt Mặc gia quân mà chỉ sợ đối với Mặc Tu Nghiêu khom lưng cũng không làm được. Bất đắc dĩ thở dài, Mặc Cảnh Du rốt cuộc như đưa đám, cúi thấp đầu xuống.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: "Xem ra Du Vương đã buông tay, như vậy liền mời về đi."

Mặc Cảnh Du nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mặc Tu Nghiêu một chút, rốt cuộc thở dài một tiếng đứng đậy đi ra cửa.

Chương 292: Chỗ tốt của việc khoanh tay đứng nhìn

Sau khi đuổi Mặc Cảnh Du đi, tâm tình Mặc Tu Nghiêu khá tốt, kéo Diệp Ly ôm vào lòng, thỏa mãn thở dài cười nói: "A Ly, nàng nói xem mấy lão đầu tử kia nghĩ thế nào vậy? Biết rõ là ta không thể nào đồng ý mà vẫn còn phái người tới thuyết phục?"'

Diệp Ly dựa vào trong ngực hắn cười yếu ớt nói: "Tại sao bọn họ lại biết chàng sẽ không đáp ứng chứ? Bản thân ta cũng cảm thấy khả năng chàng đồng ý là rất lớn mà." Dù sao quan niệm Định Vương phủ trăm năm thần phục Đại Sở đã trở thành thâm căn cố đế trong suy nghĩ của mọi người. Mặc dù trước đó Mặc Tu Nghiêu đã nói rõ cùng Đại Sở không còn liên quan nhưng sau đó Mặc Cảnh Kỳ hạ chiếu thỉnh tội, điều này khiến cho rất nhiều cựu thần tưởng đây chỉ là hiểu lầm, hiện nay chân tướng đã rõ ràng, Định Vương phủ tất nhiên vẫn còn là Vương phủ bảo vệ Đại Sở năm đó.

Nhưng mà bọn hắn cũng chưa nghĩ qua, Mặc Cảnh Kỳ có thể xin nhận lỗi trước người trong thiên hạ nhưng không ai quy định rằng Định Vương phủ và Mặc gia quân nhất định sẽ chấp nhận lời xin lỗi này, nhất định sẽ lựa chọn tha thứ. Từ phương diện này là có thể hiểu được, hoặc nếu là Mặc Cảnh Lê thì càng hiểu rõ ràng. Bất luận vì hắn biết Mặc Tu Nghiêu sẽ không đồng ý hay vì tôn nghiêm của chính mình thì Mặc Cảnh Lê cũng tuyệt đối không đi cầu Mặc Tu Nghiêu.

Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, cười nhạt nói: "Cũng được. Lần này khiến bọn họ chết tâm hoàn toàn đi."

Diệp Ly ngẩng đầu lên, "Sứ giả Tây Lăng?" Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý nói: "Để cho hắn chờ thêm một lát, cũng là người quen của chúng ta."

"Lôi Đằng Phong?" Chỉ cần nghĩ một chút Diệp Ly liền hiểu thân phận của người tới lần này, nếu muốn đàm phán cùng Mặc Tu Nghiêu thì Trấn Nam Vương không thể nào tùy tiện phái một tên tiểu miêu tiểu cẩu đến đây được. Mặc dù Tây Lăng là do Trấn Nam Vương phủ nắm quyền nhưng phụ tử Lôi Chấn Đình vẫn cực kì đề phòng hoàng thất Tây Lăng. Vì vậy, người có năng lực lại tin cậy được chỉ có Lôi Đằng Phong này. Diệp Ly có chút tò mò hỏi: " Chàng tính đàm phán với Lôi Đằng Phong thế nào?" Mặc Tu Nghiêu kinh ngạc nhướng mày cười nói: "Tại sao Bản Vương lại muốn đàm phán với hắn?" Diệp Ly mở trừng hai mắt, " Chẳng lẽ Định Vương không muốn biết Trấn Nam Vương sẽ đưa ra những điều kiện gì?"

Bên môi Mặc Tu Nghiêu dâng lên một tia cười nhạt, trong mắt lóe lên ánh sáng, "Bất luận hắn đưa ra điều kiện gì ...thì Lôi Chấn Đình đều phải hối hận."

Sau khi uống xong nửa tách trà, hai người dựa vào nhau nói chuyện trong chốc lát rồi mới sai người đi mời Lôi Đằng Phongtới đây.

Lôi Đằng Phong vốn tới trước Mặc Cảnh Du nhưng Mặc Cảnh Du dù đến sau lại được Mặc Tu Nghiêu lựa chọn tiếp kiến trước. Điều này làm cho lòng tin về cuộc đàm phán của Lôi Đằng Phong có chút dao động. Bết bát hơn là, sau khi Mặc Cảnh Du rời đi, Mặc Tu Nghiêu cũng không lập tức triệu kiến hắn mà để hắn ngồi chờ hơn nửa canh giờ. Đãi ngộ như vậy khiến tâm tình hắn đi xuống mấy phần nhưng những năm lịch lãm này cũng không phải là uổng phí, Lôi Đằng Phong cho tới giờ cũng không phải người dễ bị kích động, cho nên thời điểm Trác Tĩnh phụng mệnh đến mời hắn thì sắc mặt hắn vẫn thong dong như cũ, bình tĩnh ngồi đó uống trà.

"Tại hạ bái kiến Định Vương, bái kiến Định Vương phi. Sau lần từ biệt ở Tây Lăng năm ngoái, hai vị phong thái ngày càng hơn xưa." Nhìn hai người sóng vai ngồi ở vị trí chủ vị, trong lòng Lôi Đằng Phong không khỏi cảm khái. Hai người này....Chỉ bằng những năm này Định Vương toàn tâm toàn ý đối với Định Vương phi cũng đủ khiến người ta sinh lòng hâm mộ. Đương nhiên, nếu có thể có một thê tử như Định Vương phi mà nói thì tin tưởng bất luận kẻ nào cũng nguyện ý toàn tâm toàn ý. Mặc dù cơ thiếp trong phủ Lôi Đằng Phong nhiều vô số nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hai người giống như vĩnh viễn sẽ sóng vai nâng đỡ nhau mà đi thì trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia hâm mộ.

Diệp Ly lại cười nói: "Mời Thế tử Trấn Nam Vương ngồi. Thoạt nhìn sau lần từ biệt năm ngoái, phong thái của Thế tử cũng càng thêm hơn người. Đúng rồi, còn chưa chúc mừng Thế tử được tấn phong làm Quận Vương, sau này nên gọi là Duệ Quận Vương đi?"

Lôi Đằng Phong ngẩn ra, chuyện hắn được phong làm Quận Vương mới xảy ra sau khi Tây Lăng xuất binh, hơn nữa không có rêu rao ra ngoài, không ngờ Diệp Ly lại biết chuyện này. Kênh tin tức của Định Vương phi quả nhiên không thể khinh thường. Cho dù trong lòng kinh ngạc nhưng trên mặt Lôi Đằng Phong cũng vẫn giữ vẻ thong dong bình tĩnh, cười nói: "Tiểu Vương hổ thẹn, Vương phi nói quá lời."

"Như vậy...Không biết Duệ Vương đường xa đến là có chuyện gì?" Diệp Ly hỏi.

Lôi Đằng Phong nhìn nam tử tóc trắng đang mỉm cười ngồi cạnh Diệp Ly một chút, thấy Mặc Tu Nghiêu không có ý định lên tiếng, giống như đem chuyện này giao cho Vương phi toàn quyền xử lý. Mặc dù đã sớm biết địa vị của Định Vương phi trong Định Vương phủ có thể nói là đứng đầu trong các vị Vương phi nhưng Lôi Đằng Phong vẫn kinh ngạc như cũ, Mặc Tu Nghiêu lại có thể giao chuyện quan trọng như vậy cho nàng xử lý.

Chống lại ánh mắt bình tĩnh của Diệp Ly, Lôi Đằng Phong thu liễm những suy nghĩ trong lòng, nghiêm mặt nói: "Định Vương phủ vốn tin tức linh thông, nói như vậy thì tin tức Tây Lăng xuất binh sang Đại Sở thì Định Vương và Vương phi đều đã biết?"

Diệp Ly gật đầu, mỉm cười không nói.

Lôi Đằng Phong thở dài trong lòng nói: "Hiện giờ xu thế trong thiên hạ Định Vương và Vương phi đều thấy rõ, tiểu Vương không dám múa rìu trước mặt Lỗ Ban. Hiện nay phía Bắc Đại Sở có Bắc Cảnh, Bắc Nhung, phía Tây có Tây Lăng ngay cả phía Đông cũng có cướp biển làm loạn. Đại Sở cho dù có nhiều người, nhiều binh cũng chưa chắc địch lại ba nước vây công. Tiểu Vương phụng mệnh Phụ Vương đến thỉnh giáo Định Vương điện hạ một chút, đối với chiến sự hiện nay, không biết Định Vương có tính toán gì?"

Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Cái nhìn này khiến cho Lôi Đằng Phong cảm thấy mình như một đứa ngốc vậy. Hắn đương nhiên hiểu Mặc Tu Nghiêu sẽ không nói cho hắn biết Mặc gia quân có tính toán gì, nhưng mà đối mặt với hai người dầu muối không vào này thì hắn cũng phải bắt đầu vào chủ đề chứ? Đối với hai người này thì gọn gàng dứt khoát không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất.

Diệp Ly coi như không thấy bộ dáng lúng túng của Lôi Đằng Phong, lại cười nói: " Không biết Trấn Nam Vương có ý gì? Chiến sự lần này, nếu Định Vương phủ nhúng tay thì thế nào? Mà không nhúng tay thì thế nào?"

Lôi Đằng Phong nói: "Định Vương phủ và Đại Sở đã ân đoạn nghĩa tuyệt, gia phụ tin tưởng Định Vương điện hạ là người nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu như Mặc gia quân nguyện ý cùng ba nước chia sẻ Đại Sở thì không gì tốt hơn. Còn nếu Định Vương án binh bất động thì sau khi đoạt được Đại Sở, Tây Lăng nguyện ý dâng tặng hai châu phụ cận Tây Bắc."

"Trấn Nam Vương quả là đại thủ bút." Diệp Ly mỉm cười khen. Tây Bắc hôm nay tổng cộng cũng chỉ có bốn châu mười ba thành, Trấn Nam Vương vừa mở miệng đã đưa ra hai châu cũng tương đương với một nửa diện tích Tây Bắc mà lại không cần Mặc gia quân xuất một người nào. Nếu như làm ăn bình thường thì đây tuyệt đối là một khoản chỉ kiếm mà không bồi, thật sự là một vụ buôn bán tốt.

Lôi Đằng Phong cười nói: "Đây cũng chính là thành ý của gia phụ và Tây Lăng. Chỉ cần Mặc gia quân không giúp Đại Sở thì hết thảy đều tốt. Mặt khác, Tây Lăng và Tây Bắc sẽ ký một hiệp nghị, hai bên vĩnh viễn chung sống hòa bình. Không biết ý của Vương phi thế nào?" Diệp Ly nhíu lông mày, trầm tư trong chốc lát cười yếu ớt nói: "Điều kiện Duệ Vương đưa ra thật sự hết sức mê người. Nhưng mà chuyện này chỉ sợ Bản phi không thể quyết định trong chốc lát được." Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn Mặc Tu Nghiêu đang gối lên đùi mình mà ngủ, nói với Lôi Đằng Phong. Chuyện Định Vương không muốn làm thì ai cũng không có biện pháp.

Lôi Đằng Phong chỉ có thể cười khổ, đương nhiên hiểu không phải Diệp Ly nhất thời không thể quyết định mà là do lợi ích bọn họ đưa ra chưa đủ. Cắn răng, Lôi Đằng Phong nói: "Tại hạ nhớ phần lớn khoáng sản ở Tây Bắc đều là mua từ bên ngoài, trong đó chủ yếu là từ Tây Lăng. Chỉ cần Định Vương điện hạ đồng ý không nhúng tay vào chuyện này thì tất cả tiền hàng trong năm nay đều miễn trừ toàn bộ."

Nhìn Mặc Tu Nghiêu nghiêng mặt sang một bên, nhíu mày nhưng vẫn không mở mắt, mặt Lôi Đằng Phong càng thêm xanh, cắn răng nói: "Giáp ranh giữa 3 nước Tây Lăng, Tây Bắc và Bắc Nhung có một núi quặng, vốn thuộc về Tây Lăng. Từ nay về sau sẽ chuyển giao toàn bộ cho Định Vương phủ."

Cũng không phải là Lôi Đằng Phong không thể bỏ được núi quặng kia, dù sao nếu đã dự trù đây là một trong những điều kiện đàm phán thì cũng không phải là không thể dứt bỏ gì đó. Huống chi, núi quặng kia nằm ở nơi tiếp giáp giữa Tây Lăng, Tây Bắc và Bắc Nhung nên thường xuyên bị người Bắc Nhung quấy phá, muốn yên ổn lấy quặng cũng không được. Sản lượng hàng năm mỏ này sản xuất ra cũng không bằng một số lẻ của tổng sản lượng Tây Lăng. Một khi Tây Lăng đoạt được Đại Sở, cho dù không phải toàn bộ thì dựa vào ưu thế địa lý cũng không cần tranh đoạt với Bắc Nhung và Bắc Cảnh ở phương Bắc. Chỉ cần Tây Lăng chiếm được toàn bộ phương Nam, nơi giàu có nhất Đại Sở thôi thì cũng được rồi. Lợi ích khổng lồ như vậy thì cho dù là một núi quặng hay ba núi năm núi bọn họ cũng chịu bỏ ra.

Chẳng qua những điều kiện hắn vừa rồi đã đạt tới ranh giới cuối cùng mà hắn có thể đưa ra. Dù sao thì Mặc Tu Nghiêu chẳng cần làm gì mà cũng có thể lấy được nhiều chỗ tốt như vậy. Nếu như đòi hỏi thêm thì cũng không phải là chuyện hắn có thể quyết định.

Diệp Ly sóng mắt lóe lên, mỉm cười nói: "Duệ Vương quả nhiên rất hào phóng. Nói vậy...Bản phi và Vương gia cũng nên suy nghĩ cẩn thận một phen."

Lôi Đằng Phong có chút lo lắng nói: "Vương phi thứ lỗi, tại hạ quả thực không thể dừng lại Tây Bắc quá lâu."

Diệp Ly cười nói: "Duệ Vương yên tâm, muộn nhất là sáng mai chúng ta sẽ cho Duệ Vương một đáp án. Duệ Vương từ xa tới hẳn là cũng mệt mỏi, dù sao cũng phải nghỉ lại một đêm mới có thể lên đường đúng không?"

Lôi Đằng Phong do dự một chút, vẫn gật đầu một cái. Hắn một đường ra roi thúc ngựa chạy tới Tây Bắc chính là sợ Đại Sở tới trước một bước, đúng là mệt mỏi không ít, "Như vậy thì đa tạ Vương phi." Diệp Ly gật đầu cười một tiếng, gọi Trác Tĩnh đang đứng hầu ngoài cửa nói: "Đưa Duệ Vương đi Sứ quán nghỉ ngơi."

Nghe vậy, Lôi Đằng Phong thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Diệp Ly muốn hắn ở lại nghỉ ngơi trong Định Vương phủ thì ngược lại hắn thực lo lắng. Sau khi cảm ơn Diệp Ly lần nữa, Lôi Đằng Phong mới theo Trác Tĩnh rời đi.

Trong đại sảnh một mảnh yên lặng, Diệp Ly dựa vào ghế, cúi đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu nhắm mắt dưỡng thần gối đầu lên đùi mình như cũ, nhẹ giọng cười nói "Xem ra lần này Lôi Chấn Đình quả thật hạ quyết tâm đoạt lấy Đại Sở rồi." Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói: "Lôi Chấn Đình sắp sáu mươi rồi."

Diệp Ly có chút 囧, mặc dù Lôi Chấn Đình đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn còn cách sáu mươi một khoảng đi? Nhưng mà điều này cũng không trở ngại nàng hiểu ý Mặc Tu Nghiêu. Lôi Chấn Đình đã già, mặc dù lão võ công cái thế nhưng không ai dám chắc lão có thể sống đến tuổi của Mộ Dung Hùng hay không. Huống hồ, cho dù lão có thể sống đến tuổi như Mộ Dung Hùng thì so với lão, Mặc Tu Nghiêu vẫn còn quá trẻ. Đặc biệt là sau khi dùng giải dược chế từ Bích Lạc hoa, độc trong người Mặc Tu Nghiêu không còn, vết thương cũ đều tốt hơn, ngay cả dung mạo cũng không thay đổi nhiều. Mấy năm qua dù Mặc Tu Nghiêu tuổi đã hơn ba mươi nhưng nhìn qua vẫn trẻ tuổi như hai mươi sáu hai mươi bảy.

Ít nhất thì trong hai mươi năm tới, Mặc Tu Nghiêu sẽ đi tới thời kì đỉnh cao mà Lôi Chấn Đình thì ngày càng già yếu. Nói khó nghe một chút thì Mặc Tu Nghiêu bị thương thì không sao nhưng Lôi Chấn Đình bị thương thì chỉ có con đường chết. Mà Lôi Chấn Đình rất kiêu ngạo cho nên lão tuyệt đối không thể chấp nhận việc liên tiếp thua trong tay phụ tử Mặc Lưu Danh, cho nên lão không thể không làm gì. Nếu trong chốc lát không thể đụng tới Mặc Tu Nghiêu thì lão chỉ có thể khiến Tây Lăng lớn mạnh, sau đó mới tới đối phó Mặc Tu Nghiêu. Mà biện pháp nhanh nhất để Tây Lăng lớn mạnh đó chính là chiếm được Đại Sở rộng lớn, giàu có và đông đúc. Đây mới chính là nguyên nhân lão bỏ Nam Chiếu mà tấn công Đại Sở.

"Chàng nói xem, nếu như Lôi Chấn Đình biết được quyết định cuối cùng của chàng thì lão có tức chết hay không?" Nhớ tới chủ ý phá hư của người nào đó, Diệp Ly không khỏi tò mò cười hỏi.

"Sẽ không, Lôi Chấn Đình không dễ chết như vậy, nếu có chết thì.." Người đang nhắm mắt dưỡng thần lười biếng nói, trong giọng nói có nhiều hơn vài phần lạnh lẽo không dễ phát hiện, "Lão ta sẽ chết trên chiến trường." Chết trong tay Bản Vương.

Lắc đầu một cái, Diệp Ly thở dài nói: "Nếu bị tàn phá bởi chiến tranh, không biết muôn dân trăm họ ..." Diệp Ly không thể không thừa nhận trong lòng mình vẫn có một chút thấp thỏm. Nàng chưa từng chân chính thấy qua chiến tranh, cho dù là mấy năm trước dân chúng thành Tín Dương bị Tây Lăng tàn sát hàng loạt thì đó cũng là cuộc chiến trong phạm vi nhỏ. Mà trước mắt, gần như là thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than.

Mặc Tu Nghiêu tìm kiếm tay nàng, "A Ly, đừng sợ..."

Diệp Ly mỉm cười nói: "Ừ, không sợ. Bất luận thế nào thì ta sẽ ở bên chàng."

Sáng sớm ngày thứ hai, Lôi Đằng Phong mang theo lời hứa của Mặc Tu Nghiêu cùng hiệp nghị hòa hiếu vừa ký kết hài lòng rời đi. Một khi Tây Bắc quyết định khoanh tay đứng nhìn thì hầu như có thể đoán được Đại Sở sắp bị chôn vùi. Để đảm bảo những gì Tây Lăng bỏ ra lấy được hồi báo, Lôi Đằng Phong vừa rời Ly thành liền không chờ được mà đem tin tức này chiếu cáo thiên hạ. Tin tức này đối với đại quân các nước đang giao chiến với Đại Sở tuyệt đối là tin tốt, nhưng đối với Đại Sở đang ra sức chống cự mà nói thì không khác nào họa vô đơn chí. Thời điểm tin tức kia truyền khắp thiên hạ, đám quyền quý các nước đồng thời vỗ tay, xắn tay áo, nhìn chằm chằm về đế quốc to lớn đang lảo đảo sắp ngã cách đó không xa, mà vô số thần tử cùng dân chúng Đại Sở chỉ có thể khóc thảm thiết.

Tại Nam phương, Toái Tuyết quan, Mộ Dung Thận sau khi nghe được tin tức thuộc hạ bẩm báo chỉ có thể thở dài một tiếng, phất tay cho người lui ra. Đứng trên cổng thành Toái Tuyết quan nhìn về phương Bắc, một đại danh tướng gần như có thể thấy Đại Sở lấy tốc độ có thể thấy mà từ từ sụp đổ. Vậy mà bọn họ lại không thể ra sức, những người có năng lực cứu vớt Đại Sở nhiều năm trước đã bị quân vương ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng đuổi ra khỏi Đại Sở. Đại Sở đã chối bỏ bọn họ cho nên khi Đại Sở gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ không bao giờ toàn lực giúp đỡ.

Sở Kinh, phủ Hoa quốc công, Hoa quốc công tóc trắng xóa nhìn Mặc Cảnh Du vẻ mặt mệt mỏi xoay người rời đi. Trên mặt đầy nếp nhăn lộ ra một tia bi ai cùng bất đắc dĩ, lại thêm mấy phần kiên định cùng dứt khoát.

"Người đâu, ta muốn vào cung." Hồi lâu, Hoa quốc công trầm giọng nói. Đứa cháu ruột hầu hạ bên cạnh có chút lo lắng hỏi, "Tổ phụ, lúc này người vào cung làm gì?"

Hoa quốc công trầm giọng nói: "Xin chiến. Biên cảnh Bắc Nhung không có người nào có thể thủ. Lão phu mặc dù lớn tuổi nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhúc nhích được."

Cháu ruột Hoa gia ánh mắt đỏ lên, "Như vậy sao được? Tổ phụ đã lớn tuổi rồi, nên an hưởng tuổi già mới phải. Tôn nhi sẽ vào cung xin chỉ, Tôn nhi nguyện thay Tổ phụ ngăn chặn đại quân Bắc Nhung." Nghĩ đến đây, không khỏi thầm hận mình mềm yếu. Hoa gia vốn là tướng môn, nhưng bởi quân vương kiêng kị cho nên từ tổ phụ trở xuống đều học văn. Cho dù mình muốn ra chiến trường, thì lấy cái gì ra mà chống đỡ?

"Tổ phụ. Cô cô và tỷ tỷ đều ở Tây Bắc, vì sao không nhờ các nàng..."

"Hồ nháo!" Hoa quốc công lạnh lùng nói: "Các nàng đều là nữ nhi, không nên cuốn vào những chuyện như thế này. Huống hồ...Định Vương phủ có con đường mà Định Vương phủ phải đi, còn Hoa gia cũng có con đường mà Hoa gia phải đi."

"Vâng, Tôn nhi biết sai rồi."

"Thôi, chuẩn bị vào cung đi."

Phía Bắc Tử Kinh quan.

Trong quan nội Tử Kinh quan, phủ tướng quân, Lãnh Hoài nhìn chiến báo vừa mới đưa đến trên bàn thở dài thật sâu. Thủ hạ của hắn Lãnh Kình Vũ và Mộc Dương rốt rít nhìn sang, Lãnh Kình Vũ cau mày hỏi: "Cha, thế nào?" Lãnh Hoài khép mắt, trầm giọng nói: "Định Vương cự tuyệt xuất binh tương trợ Đại Sở, hơn nữa đồng ý với thỉnh cầu của Tây Lăng. Sẽ không nhúng tay vào chuyện của Đại Sở." Mặc dù Lãnh gia và Định Vương phủ không cùng một đường, nhưng bản thân Lãnh Hoài đối với Định Vương phủ cũng không có ác ý. Chẳng qua là lập trường bất đồng mà thôi. Nhưng không thể không nói, tất cả con dân Đại Sở cũng giống như Lãnh Hoài vẫn hi vọng một phần vào Tây Bắc. Chẳng qua là hôm nay tất cả mọi người không thể không đối mặt với thực tế. Mặc gia quân, thật sự đã không còn là đội quân tinh nhuệ bảo vệ Đại Sở nữa rồi.

Lãnh Kình Vũ cau mày nói: "Sao Định Vương có thể làm như vậy ! Chẳng lẽ hắn không sợ bị dân chúng Đại Sở nói xấu sau lưng sao?"

Lãnh Hạo Vũ vốn đang thì thầm với Mộ Dung Đình bên cạnh, nghe được lời này liền nhướn mi, cười nhạo nói: "Tại sao Định Vương không thể làm vậy? Ngay từ mấy năm trước Định Vương phủ và Đại Sở đã không còn dây dưa. Tại sao đại ca lại cho rằng Định Vương phủ nhất định phải xuất binh trợ giúp Đại Sở? Trăm năm qua Định Vương phủ bảo vệ Đại Sở thì không ai cảm kích, vào lúc này có chuyện người ta không chịu hỗ trợ thì lại là tội ác tày trời sao?"

Lãnh Kình Vũ cau mày, không vui nhìn Lãnh Hạo Vũ nói: "Bất luận thế nào thì Mặc gia quân vẫn là thần tử của Đại Sở, con cháu Mặc gia quân đều là dân chúng Đại Sở. Lúc này Mặc Tu Nghiêu khoanh tay đứng nhìn thì có khác gì với bỏ đá xuống giếng? Huống hồ, Tiên hoàng đã hạ chiếu thỉnh tội đồng thời khôi phục toàn bộ vinh quanh cho Định Vương phủ. Định Vương phủ tất nhiên vẫn là thần tử Đại Sở."

Lãnh Hạo Vũ khinh thường cười lạnh một tiếng nói: "Có ai quy định tiên hoàng hạ chỉ thì Định Vương nhất định phải tiếp nhận sao? Có người quy định nói lời xin lỗi thì nhất định phải tha thứ hả? Đại ca, nếu lúc nào đấy đệ đệ không cẩn thận chém huynh một đao thì nói vậy huynh cũng nhất định tha thứ cho đệ đệ, đúng không?" Nhìn sắc mặt Lãnh Kình Vũ lập tức xanh mét, Lãnh Hạo Vũ nhún nhún vai buông tay nói: "Huynh xem, chúng ta là huynh đệ ruột thịt mà đại ca cũng không thể tha thứ cho đệ, huống chi Định Vương và Tiên Hoàng cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ.

"Đủ rồi, bây giờ là lúc để cãi vã hả?" Lãnh Hoài nhức đầu nhìn lướt qua hai huynh đệ vĩnh viễn không hợp nhau này, nói với Lãnh Kình Vũ: "Nhị đệ con nói không sai, những lời vừa rồi sau này đừng bao giờ nhắc lại nữa." Sắc mặt Lãnh Kình Vũ vốn không tốt, giờ nhìn vào càng thêm âm trầm. Phụ thân nói đỡ cho Lãnh Hạo Vũ khiến hắn rất không quen. Kể từ lần Lãnh Hạo Vũ mang theo Mộ Dung Đình xuất hiện trên chiến trường, hơn nữa lại cứu Lãnh Hoài khỏi bị loạn tiễn ngộ thương thì hình như phụ thân đối xử tốt với người đệ đệ này hơn trước.

Thật ra thì Lãnh Hoài nói lời này một phần là vì đồng ý với quan điểm của Lãnh Hạo Vũ nhưng phần lớn là muốn bảo hộ con trai trưởng. Dù sao thì năng lực ám vệ Định Vương phủ hắn đã lĩnh giáo qua, đồng thời phát hiện khi tiên hoàng không còn thì bọn họ và Định Vương phủ cũng không coi là lập trường đối lập hoàn toàn. Vậy thì không cần thiết đi đắc tội Định Vương làm gì. Về phần tiểu nhi tử mình luôn luôn không liếc mắt tới...Lãnh Hoài có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn về phía Lãnh Hạo Vũ đang ngồi tựa trên ghế nói cười với thê tử, trong mắt lóe lên một tia trầm tư.

Thật ra Lãnh Hoài không tính là không quan tâm đến con vợ kế, ít nhất thì so với Phượng Hoài Đình chẳng đoái hoài đến Phượng Tam thì ông vẫn còn chịu đi quản giáo Lãnh Hạo Vũ. Chẳng qua là Lãnh Hạo Vũ càng lớn thì tính tình càng bất hảo, ăn uống chơi gái đánh bạc không việc xấu nào không làm, khiến ông dần dần thất vọng. Về phần sau này Lãnh Hạo Vũ đột nhiên nói muốn ra ngoài làm ăn, mặc dù ông mất hứng khi thấy con trai làm thương nhân nhưng cũng không ngăn cản. Ít nhất so với việc làm một đứa con nhà giàu sống phóng túng thì thương nhân, mặc dù thân phận thấp nhưng rốt cuộc vẫn coi như là làm chính sự. Hơn nữa, Lãnh Hạo Vũ là con vợ kế, ngay từ đầu đã không thể có được tước vị, ngay cả chức quan cũng không dễ lấy. Nếu như đi buôn bán thì ít nhất sẽ không thiếu cơm áo, hơn nữa có Tướng quân phủ làm hậu thuẫn thì sẽ không có ai dám khi dễ hắn.

Mãi cho đến lần này Lãnh Hoài mới phát hiện, ngay cả mình cũng nhìn nhầm đứa con trai này. Lãnh Hoài còn nhớ rõ thành chiến hôm đó, thế công của Đại quân Bắc Cảnh dữ dội chưa từng có, đầu tường thành gần như bị mưa tên bao phủ. Lãnh Hoài đứng trên tường thành trơ mắt nhìn mấy mũi tên bắn về phía mình. Cũng là đứa con thứ này đột nhiên xuất hiện trên thành, trong tay cầm một thanh trường kiếm múa một đạo, ngăn cản toàn bộ mưa tên kia. Khi hắn hồi phục tinh thần thì đã bị Mộ Dung Đình ở phía sau kéo xuống dưỡi lỗ châu mai. Chỉ nhìn tiểu nhi tử thoải mái rút kiếm chém cơ hồ gió thổi cũng không lọt, Lãnh Hoài liền biết thân thủ hắn tuyệt đối hơn đứa con trai trưởng mà mình vẫn kiêu ngạo.

Lại nghĩ đến tin tức về Phượng gia truyền từ kinh thành đến tháng trước, Phượng Tam là tâm phúc của Định Vương, chuyện này Lãnh Hoài vẫn biết. Mà từ trước đến nay con thứ của mình lại luôn thân cận với Phượng Tam.

Lãnh Hạo Vũ tự nhiên nhận ra phụ thân đang quan sát mình, nhưng cũng không thèm để ý, vứt cho Lãnh Hoài một nụ cười có chút vô lại, quay đầu tiếp tục nói giỡn với Mộ Dung Đình.

Mộc Dương nhìn phụ tử một nhà ba người này mà có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn vốn là con trai độc nhất của Mộc Dương Hầu phủ, cũng không có thứ đệ hay thứ muội nào nên tất nhiên không thể hiểu được những lục đục trong này. Mặc dù bởi vì vấn đề thân phận nên hắn có chút thân cận hơn với Lãnh Kình Vũ, nhưng mà quan hệ với Lãnh Hạo Vũ cũng không tệ, lúc này tự nhiên không tiện nói thêm điều gì. Chỉ hỏi: "Lãnh tướng quân, trong triều có ý chỉ gì không?"

Lãnh Hoài lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: "Chúng ta chỉ cần phòng thủ Tử Kinh quan không cho người Bắc Cảnh bước qua Tử Kinh quan một bước là được, cần gì ý chỉ nào nữa?"

Hai người trẻ tuổi nghiêm nghị, "Tướng quân nói phải."

"Phụ thân nói rất đúng."

Ở nơi không ai nhìn thấy, Lãnh Hạo Vũ khinh thường bĩu môi, phòng thủ Tử Kinh quan.. Vậy thì nơi hậu phương, triều đình cũng phải kiên trì mới được. Nếu không, một khi quân nhu bị chặt đứt thì tướng sĩ đang liều mạng tại Tử Kinh quan cũng chỉ còn một con đường chết.

Phía trên chủ vị, chân mày Lãnh Hoài hơi nhíu lại, đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng không dễ phát giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro