chương 199 & 200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Edit] Thịnh Thế Khói Lửa – 199&200

Chương 199: Phương thức của hắn

Long thành.

Tất cả bang chúng của Long Môn đang tụ tập ăn mừng chiến thắng. Hỉ Ca đứng trên tường thành, chăm chú theo dõi video mà Cuồng Vũ vừa mới gửi qua. Nghe nói bản video này hiện giờ là chủ đề nóng hổi trên diễn đàn, lượt theo dõi đã vượt quá 10 vạn người. Lại nghe nói, hai người dẫn đầu đội thích khách đeo mặt nạ đen đã trở thành thần tượng của quảng đại quần chúng nhân dân...

Sau khi xem xong, Hỉ Ca không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm tình của nàng vào lúc này nữa. Trong bản video, hai tên thích khách xuống tay ngoan độc, lại phối hợp ăn ý đến hoàn mỹ kia... nàng có biết. Cho dù họ đeo mặt nạ, nàng vẫn dễ dàng nhận ra.

Tắt cửa sổ, Hỉ Ca xoay người định đi xuống khỏi tường thành, đột nhiên có người từ bên dưới chạy ngược lên, bổ nhào vào ôm lấy nàng.

"Hỉ Ca a~~~"

Vòng tay ôm lấy người kia, Hỉ Ca cúi đầu nhìn nam nhân đang dùng đỉnh đầu cọ a cọ trong lòng ngực nàng, không biết nên khóc hay nên cười. Ai có thể tưởng tượng, tên thích khách xuống tay tàn nhẫn trong bản video lại chính là cái người đang làm nũng trong lòng nàng hiện tại?

"Anh vừa đi đâu đó?" – Hỉ Ca lấy tay nâng mặt Thất Tử lên, tựa tiếu phi tiếu hỏi.

"À... à... đi tản bộ." – Thất Tử nói dối mà mí mắt đều không chớp lấy một cái.

"Ồ... dẫn theo 100 tên thích khách đi tản bộ à? Xem ra tâm tình của anh rất tốt nha~~" – Hỉ Ca cười. Trong bản video, ngoài Thất Tử và Sở tiểu đệ còn có 100 tên thích khách không sợ thiên hạ đại loạn dưới trướng của bọn họ. Một đám thích khách cao thủ chạy tới phá rối, khó trách Thần Điện lại có kết cục thê thảm như vậy.

Chuyện Long Môn không đánh được kiến thành lệnh, Hỉ Ca chưa từng nhắc qua với Thất Tử, mà Thất Tử cũng chưa từng mở miệng hỏi thăm nàng. Bất quá, thế giới loan tin ầm ĩ như vậy, Thất Tử không thể nào không biết chuyện cho được. Chính là, Hỉ Ca không nghĩ tới, Thất Tử sẽ dùng phương thức như thế này để xoa dịu cơn tức cho nàng. Nam nhân này... thật làm cho nàng không cách gì không yêu cho được!!!

Hiện giờ cả Thất Tử và Sở tiểu đệ đều trở thành thần tượng của nữ ngoạn gia ở Long Môn. Khác biệt ở chỗ, Thất Tử đã bị dán nhãn "yên bề gia thất", Sở tiểu đệ thì vẫn còn "độc thân". Cho nên, tình hình là Sở tiểu đệ được nhiệt liệt hoan nghênh hơn. Không có biện pháp, thời đại này, tiểu bạch kiểm (nam nhân trắng trẻo thư sinh) rất được ưa thích. Nhưng mà, phản ứng của Sở tiểu đệ có điểm không đúng lắm. Lúc trước, bao nhiêu con gái bu quanh, Sở tiểu đệ đều rất phóng khoáng thừa nhận tất cả. Hiện tại, mỗi lần có nữ nhân đến bên cạnh là hắn lại lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.

Sau khi xây thành, cuộc sống của Hỉ Ca gần như bị đảo lộn hoàn toàn. Trước kia thoải mái biết bao nhiêu, hiện giờ, nàng ngập đầu trong một mớ công việc lớn nhỏ khác nhau.

Hỉ Ca gần như bị ép cứng trong phủ thành chủ. Cứ cách vài phút lại có người tìm đến nàng thảo luận các loại sự tình, từ chuyện của Long thành cho đến chuyện của bang phái. Lúc này, toàn bộ cao tầng lãnh đạo của Long Môn đều phủi tay mặc kệ, không ai có ý tốt muốn ở lại giúp đỡ bang chủ đáng thương là nàng hết. Quá đáng nhất là Cuồng Vũ. Lấy lý do không đánh được kiến thành lệnh, hổ thẹn với bang phái, Cuồng Vũ tự quyết định nhốt bản thân xám hối trong 10 ngày. Sau đó, Cuồng Vũ chạy tới Long Môn khách điếm, chui vào gian phòng cao cấp nhất, trốn mất biệt.

Đúng là khi dễ người quá đáng mà!!!!!

Cũng may, sự việc này không kéo dài bao lâu. Cuồng Vũ chỉ thoải mái được ba ngày, sau đó đã bị Hỉ Ca không nói không rằng đạp cửa vào phòng, lôi cổ đến phủ thành chủ, đặt lên ghế, bắt phải giải quyết sự vụ. Thật ra, Hỉ Ca đã làm gần hết, quy mô phát triển của Long thành không sai biệt lắm đã đi vào quỹ đạo, các cửa hàng đã phân chia đâu ra đó, định mức thuế cũng đã thông qua. Nếu không, còn lâu Cuồng Vũ mới chịu nhân nhượng.

Sau khi xây thành, Hỉ Ca mới phát hiện, bang chúng của Long Môn đúng là lắm kẻ có tiền. Một nửa cửa hàng trong thành đều bị người của Long Môn mua đứt. Hai khoảng đất lớn nhất thì bị Cát Tường và Sở Nhị chia nhau.

Cát Tường tuyên bố sẽ mở một cửa hàng bán đấu giá có quy mô lớn nhất thế giới. E hèm... mọi người đều nhất trí tảng lơ hắn. Chưa biết cửa hàng lớn làm ăn ra sao, chứ nói thật thì các cửa hàng nhỏ đúng là ăn nên làm ra. Hỉ Ca mở cửa hàng vũ khí. Cô Tửu mở dược phô. Lục Y mở cửa hàng quần áo. Đối diện cửa hàng bán đấu giá chính là tửu lâu của Sở Nhị. Toàn bộ các cửa hàng này đều nằm trên trục đường chính. Hỉ Ca đứng ở đầu đường, nhìn từng cái từng cái cửa hàng thăng lên cấp bốn rồi cấp năm, Hỉ Ca mơ màng nghĩ đến viễn cảnh tiền thuế rơi đầy trong túi nàng sau này. Mặt mày dãn ra đầy thỏa mãn!!!

Dù sao, Long thành là thành mới, hiện tại không có nhiều ngoạn gia đi qua đi lại cho lắm. Long Môn không có danh khí như Thương Lan công hội, vừa xây thành liền có một đống người chạy tới tham quan theo kiểu "nghe tiếng mà đến". Cũng may, vị trí của Long thành rất tốt. Cửa nam là khu vực quái 90 cấp. Ngồi thuyền xuôi theo dòng sông có thể đi đến 3 ốc đảo, là 3 bản sao đặc thù. Những khu vực xung quanh đều có quái cấp 60 trở lên. Quặng mỏ cũng nhiều. Tổng thể mà nói, Long thành kiến lập ở địa phương không tồi.

Nhưng mà, ưu điểm như thế vẫn chưa đủ. Nếu muốn Long thành phát triển vượt bậc, Hỉ Ca phải trong một thời gian ngắn, khiến tất cả thế lực lớn trên thế giới đều phải đưa mắt nhìn về đây.

Nghĩ đến đây, Hỉ Ca không thể không bội phục Cát Tường. Chỉ sợ tên này đã sớm nhìn ra ý đồ của nàng từ trước. Hắn nhất định đoán ra được nàng sẽ dùng phương pháp gì để thu hút sự chú ý của người chơi. Cho nên, Cát Tường mới bỏ tửu lâu mà bắt tay vào xây dựng cửa hàng bán đấu giá.

Hỉ Ca trở về tìm Cát Tường. Hiện tại, Nam Uyên thành rất hỗn loạn. Dù sao, Thần Điện bị người ta âm một cú. Cuồng Thần chịu để yên mới là lạ.

Cuồng Thần phát ra lệnh truy nã cao cấp nhất. Bên trên viết: giết Thất Tử, một lần thưởng 5 ngàn kim.

Hỉ Ca nhìn tờ bố cáo, trong lòng chợt động, không biết có nên nửa đêm cầm dao lén lút hạ sát Thất Tử hay không? Người ta nói, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài. Tiền vô túi nàng vẫn tốt hơn chạy vào túi người khác nha~

Đại khái Cuồng Thần còn có điểm kiên kỵ, cho nên hắn không phát lệnh truy nã Sở tiểu đệ với đám thích khách của Thứ. Lại nói, thông qua tư liệu điều tra, Cuồng Thần chỉ biết quan hệ giữa Thất Tử và Hỉ Ca. Cho nên, hắn nghĩ, việc làm lần này là Thất Tử bỏ tiền ra thuê thích khách của Thứ thay Hỉ Ca rửa thù báo hận. Cuồng Thần không dám đắc tội với Thứ, đành phải đổ hết tội lỗi lên đầu Thất Tử.

Trong thế giới trò chơi, chỉ cần ngươi có thực lực đủ mạnh, cho dù trở thành một tên sát nhân cuồng đều không có ai dám lên tiếng dị nghị gì, người bị giết chỉ có thể ngậm bò hòn làm ngọt, tự nhận bản thân xui xẻo mà thôi.

Có điều, nếu một ngày nào đó, Cuồng Thần biết được thân phận thật sự của Thất Tử, không biết hắn có hối hận đến khóc ròng hay không?

Loại truy nã cao cấp này, lúc đầu xuất hiện đúng là tạo ra chấn động, người người đều chú ý bàn tán. Bất quá, nó chỉ cho phép mỗi lần có 10 người tiếp nhận mà thôi, mỗi lần kéo dài 6 tiếng. Nếu hệ thống không hạn chế như vậy, chỉ sợ người chơi sẽ hùa vào lấy thịt đè người. Tính ra, Thất Tử tạm thời vẫn còn an toàn.

Người thông minh trên thế giới không hề ít. Thần Điện phát lệnh truy nã. Suy đoán một chút liền biết, người bị truy nã nhất định là một trong hai tên thích khách trong bản video. Những người đã từng xem qua video, nếu là lão đại của các công hội lớn sẽ có ý định muốn chiêu dụ Thất Tử đầu quân cho họ, còn nếu là người bình thường thì sẽ không có lá gan chạy đi thí mạng cùi.

Trong lúc nhất thời, tên tuổi của Thất Tử nhờ một lần bị truy nã mà lên như diều gặp gió.

Hỉ Ca không hề lo lắng. Lệnh truy nã chỉ có thời hạn trong 3 ngày, 72 tiếng mà thôi. Thất Tử muốn trốn tránh là chuyện quá dễ dàng, bởi vì đây là Nam Uyên đại lục, là địa bàn của hắn. Cho dù có người thật sự muốn tìm hắn gây sự, vậy phải xem người đó có thực lực hay không.

Lúc Hỉ Ca về đến Nam Uyên thành lại không gặp Cát Tường, bởi vì tên này đang dẫn người đi khai hoang bản sao. Hắn gửi tin nhắn bảo rằng có lẽ sẽ không về kịp. Hỉ Ca không vội, liền bảo hắn lúc khác lại bàn chuyện sau.

Còn đang phân vân chưa biết nên đi đâu, thông tấn khí của Hỉ Ca chợt vang lên. Nhìn tên người gọi tới, Hỉ Ca có chút kinh ngạc. Bọn họ đã lâu rồi không liên lạc.

"Hỉ Ca, có rảnh không? Chúng ta gặp mặt một chút đi."

"Anh ở đâu?"

"Anh ở Xích Hỏa thành chờ em."

Hỉ Ca tắt thông tấn khí, xoay người đi đến truyền tống trận.

Sau khi rời khỏi Vực Sâu, Hỉ Ca không trở lại Xích Hỏa thành lần nào nữa.

Trở lại, cảm giác vẫn không thích cho lắm. Hỉ Ca luôn thích không khí ẩm ướt của Nam Uyên hơn. Ở nơi này, không gian quá khô nóng.

Từ trong truyền tống trận đi ra, Hỉ Ca liền nhìn thấy Niếp Lãng đang đứng chờ ở bên ngoài. Trên mặt anh ta đạm đạm một nụ cười thản nhiên. Trong mắt vẫn là vẻ ôn nhu như cũ.

Hỉ Ca bước tới, còn cách khoảng 1 thước thì dừng lại.

"Đã lâu không gặp!"

"Đúng là rất lâu rồi!" – Niếp Lãng cười. Nụ cười có chút chua xót. Hỉ Ca cúi đầu, giả lơ như không nhìn thấy.

"Anh tìm em là vì chuyện của Lục Y sao?" – Hỉ Ca mở miệng hỏi. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể vì chuyện này mà anh ta mới tìm đến nàng mà thôi.

Niếp Lãng không trả lời, ra dấu cho Hỉ Ca đi theo. Bọn họ đi ra cửa thành phía bắc, nơi này toàn là quái cấp 10, cơ bản không có ai lai vãng.

Trầm mặc hơn 10 phút, rốt cuộc Niếp Lãng mới mở miệng.

"Cô ấy ở Long Môn có tốt không?"

"Không tệ lắm." – Hỉ Ca nhún vai. Có thể khiến cho Niếp Lãng đặc biệt tới tìm nàng hỏi thăm, xem ra Lục Y có trọng lượng không nhẹ. Hỉ Ca thật tò mò, bọn họ vì sao lại trở thành như bây giờ? Loại người như Niếp Lãng, không thể nào không biết cách xử trí nữ nhân của mình đi?!

"Cô ấy nhất định không muốn gặp anh. Cho nên... anh chỉ có thể nhờ em chiếu cố cô ấy giùm."

"... được..." – Hỉ Ca gật đầu. Xem như đây là trả lại ân tình lúc trước Niếp Lãng đã làm cho nàng. Thật ra, nếu không có Niếp Lãng, nàng chẳng thể nào thuận lợi giúp Phần Thiên kiến lập Vực Sâu ở Đông Châu Xích Hỏa – "Nhưng mà... lời này là đại biểu cho Cẩm Y hay chỉ đại biểu cho một mình anh?"

"Xem như... đây là cá nhân anh nhờ cậy em." – Niếp Lãng hiểu được ý tứ của Hỉ Ca. Nếu là ý của cả bang hội, nghĩa là về sau Cẩm Y sẽ không tìm Lục Y gây phiền toái, nhưng mà, Niếp Lãng không đủ sức đưa ra lời hứa hẹn như thế.

"Cô ấy hiện giờ là người của Long Môn. Em không bao giờ để cho thành viên của mình chịu bất kỳ ủy khuất nào."

"Haha... em quả nhiên vẫn thích hợp đứng ở vị trí bang chủ hơn." – Niếp Lãng khẳng khái nói. Vô luận nhìn từ góc độ nào, cô gái trước mặt này, không thích hợp nép bóng đứng ở sau lưng người khác.

Minh Độ Thiên thất bại, là bởi vì anh ta có thói quen đứng từ trên cao nhìn xuống người khác, không thể chịu được nữ nhân của anh ta còn cứng cỏi hơn anh ta. Bản thân anh sao? Có lẽ, cho tới bây giờ đều không thật lòng muốn yêu thương ai hết. Thế cho nên, chỉ có Thất Tử mới thành công đứng bên cạnh nàng. Chỉ có Thất Tử mới vĩnh viễn chấp nhận đứng trong bóng tối, dõi mắt nhìn theo Hỉ Ca, đem toàn bộ trở ngại dọn dẹp giùm cho nàng.

"Nếu không còn chuyện gì nữa, em phải trở về rồi." – Hỉ Ca không có ý kiến gì với lời nhận định của Niếp Lãng. Nàng chẳng muốn đi trên con đường thế này đâu. Ai biết, đi đi một hồi lại đi lên như vậy.

"Hỉ Ca, cảm ơn em. Còn có, thực xin lỗi."

Hỉ Ca xoay người rời đi, bước chân không ngừng lại, chỉ phất phất tay. Nàng và Niếp Lãng, chẳng ai có lỗi với ai hết. Chỉ đáng tiếc, bọn họ lại không thể trở thành bằng hữu.

Chương 200: Thành giao

Hỉ Ca bận rộn với sự vụ của Long thành, mãi đến khi nàng có thời gian nghỉ xã hơi, lúc này mới phát hiện ra, hình như thiếu thiếu cái gì.

Thất Tử mấy ngày nay đều mất tích.

"Hỉ Ca, ngươi đang tìm con kiến hả?" – Khờ Dại đi vào tổng đàn liền thấy Hỉ Ca đang ngồi ở trong góc thất thần.

"Ta đang tìm Hiểu Hiểu." – Hỉ Ca trở mặt đâm lại một câu, khiến cho Khờ Dại ê răng không dám chọc ghẹo nữa. Đúng là đối phó với tên này chỉ cần giương cờ Hiểu Hiểu lên là xong – "Ngươi như thế nào lại một mình chạy trở về đây?"

Hỉ Ca vừa nói vừa đứng lên, phủi phủi trường bào màu lam trên người.

Đây chính là phần thưởng của hệ thống sau khi nàng chuyển chức thành công, 90 cấp truyền kỳ bộ trang. Rất thích hợp với kỹ năng băng hệ của nàng. Có lẽ, đây chính là băng thuật bộ trang cao cấp nhất hiện giờ. Lại nói, lúc Hỉ Ca lên đến cấp 90 thì có chạy đi đánh giá thực lực (của hệ thống), lấy được danh hiệu ngân giai chí tôn. Trên bảng tổng hợp thực lực của chức nghiệp thuật sĩ, nàng xếp thứ tư. Còn trên bảng tổng hợp thực lực của thế giới, nàng nằm trong top 30. Điều bất mãn nhất là, Khờ Dại thế nhưng xếp thứ 9. Hắn lợi hại hơn nàng, cũng có tên tuổi hơn. Dù sao, thuật sĩ tính chung không phải là chức nghiệp có sức mạnh. Trên bảng xếp hạng, trong top 10, chỉ có duy nhất Khờ Dại là thuật sĩ.

Bộ trang của nàng rất đẹp. Bất quá, Thất Tử có điểm bất mãn với nó. Bởi vì sau lưng áo bị khoét một khoảng gần hết tấm lưng. Mặc dù có tóc dài che khuất, không ai thực sự nhìn thấy cái gì, nhưng mỗi lần Thất Tử thấy có ai nhìn chăm chăm vào Hỉ Ca vượt quá 10 giây, ánh mắt của hắn liền chuyển đen, trở nên cực kỳ nguy hiểm.

"Ngươi không phải đang tìm mỏ thạch sao? Thất ca bảo ta trở về giao hàng cho ngươi." – Nói xong, Khờ Dại liền lôi từ trong balo ra một đống quặng thạch đủ màu sắc.

Trong đám này, có một số là quặng thạch rơi ra lúc đánh quái, có một số là đào từ mỏ thạch, tất cả đều là loại quý hiếm. Ít nhất, đây là tài liệu để rèn đúc sử thi trang bị.

"Đây toàn bộ là Thất Tử kêu ngươi cầm về sao?" – Hỉ Ca có chút sững sờ. Trước không nói tới giá trị xa xỉ của mớ quặng thạch này, nghĩ tới thời gian bỏ ra để tìm chúng cũng khiến người ta kinh ngạc.

"Đúng vậy."

"Đã biết, làm phiền ngươi rồi." – Hỉ Ca đưa tay nhận lấy toàn bộ quặng thạch, bỏ vào balo, xoay người chuẩn bị đi tìm Thất Tử. Ai ngờ, Khờ Dại lúc này lại đưa tay ra ngăn cản.

"Đừng vội... ta có chuyện tình báo quan trọng muốn nói cho ngươi nghe."

"Phong Bão lại mang người đi tìm ngươi PK sao?" – Hỉ Ca cười hỏi.

Thời gian này, Phong Bão và Khờ Dại thích lôi nhau ra PK. Đáng tiếc, Phong Bão đánh không lại Khờ Dại. Kết quả biến thành một đám người chạy tới hội đồng một mình Khờ Dại. Cũng không biết Khờ Dại đã làm gì đắc tội với toàn bộ nữ ngoạn gia của Long Môn?! Còn có, Phong Bão lúc trước luôn là dáng vẻ nam nhân đỉnh đạc, chẳng biết bị ai quản giáo lại trở nên trẻ con như bây giờ?!

"... đừng nhắc tới tên kia..." – Khờ Dại đen mặt. Đã biết có thể đắc tội với ai cũng không được đắc tội với Cuồng Vũ. Lại còn đám nữ nhân sợ thiên hạ không loạn kia nữa, bắt tay với bọn Phong Bão liên tục tới khiêu khích hắn. Đúng là một đám vô lương tâm~~

"Vậy rốt cuộc là chuyện gì?" – Hỉ Ca không lo lắng chuyện trong bang hội. Mọi người chơi đùa nháo nhào thế nào đều không sao cả. Hơn nữa, Khờ Dại là chủ quản đoàn tinh anh. Nếu hắn là người để bụng, nhất định đã không ở lại trong đoàn để bị người ta khi dễ rồi, chắc chắn hắn cũng tìm được niềm vui trong đó.

"Hôm nay nha, ta thấy Thất ca cùng 2 nữ nhân ở chung một chỗ, cử chỉ đặc biệt thân mật." – Khờ Dại xoa xoa tay, cười man trá.

Hỉ Ca nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn Khờ Dại, sau đó nói: – "À, ta đang tính nhờ Hiểu Hiểu đi hải đảo giúp một đám bang chúng đánh trân châu, là một đội ngũ toàn nam ngoạn gia."

Nụ cười trên mặt Khờ Dại cứng lại, hắn nghiến răng: – "Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!!!" – sau đó đạp cửa xông ra ngoài.

Vốn Hỉ Ca tính đi gặp Thôn Nguyên Bảo để lấy quặng thạch. Nhưng Khờ Dại đã tiết lộ tin tình báo, cũng nên nể mặt mũi của hắn chứ nhỉ?!

"Em xong chuyện rồi?" – thông tấn khí vừa kết nối, Thất Tử đã lên tiếng trước. Ngữ khí mang theo vài phần ôm oán. Thất Tử bị người đẹp lãnh đạm vài ngày, đến cả Cát Tường mà hắn cũng lôi ra trị tội luôn. Ai biểu bọn kia đưa kiến thành lệnh cho Hỉ Ca làm chi, khiến nàng mệt đến như vậy.

"Ừm... chính sự đã làm xong. Anh đang ở dã ngoại sao?" – Hỉ Ca mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của quái vật, còn có tiếng cười thanh thúy của nữ nhân. Hừ... không ngờ để cho Khờ Dại nói trúng.

"Ừ, anh đang giúp muội muội của một người bạn đánh trang bị. Chờ một chút, anh rất nhanh liền trở về." – biết Hỉ Ca đã xong việc, Thất Tử đương nhiên không muốn lãng phí thời gian lên người khác nữa.

"Ừ, em ở tửu lâu của nhị ca chờ anh."

Là biểu mụi của ông chủ tửu lâu lớn nhất Long thành, Hỉ Ca đương nhiên được hưởng đại ngộ tốt nhất. Sở Nhị đặc biệt dặn dò người làm, toàn bộ chi phí của Hỉ Ca ở tửu lâu đều được miễn trừ. Nhưng nếu có Thất Tử đi cùng Hỉ Ca, phần chi tiêu của Thất Tử phải thu gấp đôi.

Nghĩ tới lại muốn cười, hai nam nhân này a... có đôi khi ngây thơ đến độ làm cho người khác chẳng biết nên làm gì với họ nữa.

Hiện tại là buổi trưa. Người đến người đi trên đường không hề ít. Đặc biệt là trong Thương Lan các lý, khách nhân đã muốn đầy. Nơi này chuyên trị các món điểm tâm. Đầu bếp ở đây dám tuyên bố, bất kể là món điểm tâm nào của đại lục nào trong tứ đại lục, chỉ cần khách nhân muốn, đầu bếp đều có thể làm ra.

Đây chính là điểm tuyệt diệu của Thương Lan các lý. Dù sao Cát Tường tửu lâu ở Nam Uyên đại lục đã quá nổi danh. Những người muốn ăn món ngon đều sẽ tìm đến Cát Tường tửu lâu. Cho nên, muốn thu hút khách nhân, đôi khi phải nghĩ ra mánh khóe mới.

Khi Hỉ Ca bước vào Thương Lan các lý, vừa lúc thấy Thanh Lam đang đi ra. Hai người đã lâu không gặp. Thanh Lam vẻ mặt kích động nắm tay Hỉ Ca lôi kéo, nói nhất định phải tìm một chỗ ngồi tâm sự.

Theo phỏng đoán của Hỉ Ca, tên này nhất định có chuyện muốn nhờ vả, bằng không sẽ không trưng ra nụ cười siểm nịnh như thế kia.

Hai người ở lầu 3 tìm được một bao gian nhìn thẳng xuống mặt đường. Thanh Lam vừa ngồi xuống liền mở miệng ca ngợi Hỉ Ca đủ điều. Không muốn quấy rầy nhã hứng của hắn nên Hỉ Ca cứ ngồi im. Ai có thể tưởng tượng, phó bang chủ của Thương Lan công hội lại có ngày đi vuốt mông ngựa thế này kia chứ?!

"Chắc ngươi khát nước rồi, uống miếng nước thông cổ họng trước đi." – Hỉ Ca canh ngay lúc Thanh Lam dừng lại để thở thì chen miệng nói vào một câu.

"Hỉ Ca à, chẳng lẽ ngươi thực sự không hứng thú sao?" – Thanh Lam nói muốn đứt hơi cả nửa ngày, nhìn lại, Hỉ Ca vẫn một bộ dáng chẳng chút để ý, không biết nãy giờ nàng nghe lọt vô lỗ tai được bao nhiêu đây nữa?

"Hứng thú chuyện gì?" – Hỉ Ca ngơ ngác hỏi lại. Tên này mở màn dông dài muốn chết, nghe được mấy câu thì tâm hồn Hỉ Ca đã treo ngược cành cây, cho nên phần quan trọng ở khúc sau thì nàng không nghe thấy gì cả.

"... trời ạ, là chuyện đi Di Thất đại lục thăm dò Tử Vong Chi Hải đó."

Tử Vong Chi Hải là bản sao mới nhất vừa bị người chơi khám phá. Thật ra, trong Thịnh Thế, có rất nhiều bản sao ẩn. Những nơi này chỉ hiện ra trên bản đồ sau khi có người khai hoang xong. (Khai hoang = đánh hết một vòng các con boss)

Bất quá, chuyện khai hoang bản sao ẩn thường rất khó khăn. Theo lý thuyết thì Thanh Lam sẽ không dậy nổi hứng thú với mấy thứ nhàm chán này mới đúng.

"Tử Vong Chi Hải có quái đặc thù gì sao?" – Hỉ Ca hỏi.

"Mỗi lần vào chỉ được mang theo 5 người. Bọn ta từng đi thăm dò qua một lần. Quái bên trong đúng là dày đặc, áp lực trị liệu quá lớn."

Đây mới là mục đích chính Thanh Lam tìm tới nàng?! Sao không nói thẳng là bọn hắn cần một vú em cỡ bự đi. Thật sự là lãng phí nước miếng, lãng phí thời gian a~

Hỉ Ca liếc mắt xem thường: – "Ưu đãi đâu?"

"Ngươi chuẩn bị đạt tới đại tông sư thợ rèn đúng không? Hắc hắc... chỗ này của ta có đồ chỉ."

"Là cự kiếm đồ chỉ đúng không?!" – Hỉ Ca trề môi. Nếu không phải, Hỉ Ca tình nguyện đi bằng đầu xuống đất. Tên này sao phải chủ động cầu tình chứ, thì ra là đang muốn nàng luyện cự kiếm cho hắn. Bất quá, đại công hội đúng là đại công hội. Hiện tại, trên thế giới, bản vẽ cấp sử thi chỉ toàn xuất hiện trong các lời đồn đại, chưa ai tận mắt nhìn thấy bao giờ. Không ngờ, Thương Lan đã đánh ra được rồi.

Thanh Lam tính toán cực chuẩn. Hắn biết Hỉ Ca đang cần cái gì. Độ thuần thục của Hỉ Ca đã đạt đến đỉnh điểm. Đáng tiếc, đến nay nàng còn chưa tìm được bản vẽ cao cấp.

Không phải Thương Lan không có tông sư thợ rèn. Vấn đề chủ yếu là cấp bậc thợ rèn càng lên cao thì xác suất thất bại cũng tăng theo. Bọn họ quen biết Hỉ Ca đã lâu, tự nhiên biết xác suất thành công của Hỉ Ca cao hơn người khác. Cho nên, đưa bản vẽ cho Hỉ Ca thật ra là một bước tính toán chính xác.

"Hắc hắc... đúng vậy. Ta muốn 2 thanh (cự kiếm), tài liệu ta sẽ cung cấp." – Thanh Lam không thèm khách khí nữa. Này thật ra là hiệp nghị lúc trước giữa bọn họ. Cửa hàng vũ khí của Hỉ Ca ở Thương Lan thành chỉ cần trả (thuế) 30% lợi nhuận. Đổi lại, Thương Lan công hội sẽ ưu tiên bản vẽ vũ khí cho nàng chọn trước.

"Được... ngươi chuẩn bị 5 phần tài liệu." – Hỉ Ca đồng dạng không thèm khách khí, nói thẳng vào vấn đề. Hiện tại, xác suất thành công của nàng là 40%, nếu vẫn thất bại (không tạo được 2/5 thanh kiếm), vậy nghĩa là vận khí của tên này quá kém. Hơn nữa, đối với đại công hội như Thương Lan thì 5 phần tài liệu này chỉ bằng một sợi lông trâu (ý nói không đáng kể).

"Thành giao." – Thanh Lam cười hì hì, vươn người nắm tay Hỉ Ca lắc lắc.

Ngay lúc hai người còn đang "tay trong tay", cửa phòng đột nhiên mở ra, Thất Tử bước vào. Nhìn thấy tình cảnh tay trong tay vui vẻ kia, nụ cười trên mặt Thất Tử sâu thêm vài phần. Thanh Lam không chút nghĩa khí, giựt mạnh tay về. Hắn quyết định, thời gian sau này, mỗi lần ra thành đều phải mang theo bảo tiêu. Mà không, tốt nhất là một thời gian ngắn hắn không nên đi ra khỏi thành thì hơn, nếu có đi, phải dẫn theo Sở Nhị.

"Hai người cứ nói chuyện nhé, ta đi trước." – Thanh Lam đứng dậy chuẩn bị chạy trốn, nhưng còn chưa ra tới cửa đã thấy sau lưng Thất Tử xuất hiện thêm mấy người. Trong đó có một người hắn nhận mặt. Là cừu nhân của hắn!!!!

Người ta thường nói, cừu nhân gặp nhau liền đỏ mắt muốn nhào vào đánh. Bất quá, Thanh Lam tự xét thấy hành vi to gan vừa rồi đã khiến bản thân rơi vào tình cảnh thập phần nguy hiểm, hắn quyết định về sau mới trả thù cũng không muộn, trước mắt, bảo toàn mạng nhỏ quan trọng hơn.

Đáng tiếc, Thất Tử không có ý định cho hắn rời đi. Thất Tử nhiệt tình đẩy hắn trở vào phòng.

"Gấp cái gì. Hai chúng ta còn chưa tán gẫu a~!"

Ai muốn tán gẫu với tên biến thái nhà ngươi chứ?! Có điều, Thanh Lam không dám không thuận theo sự uy hiếp của Thất Tử, rất ngoan ngoãn ngồi trở xuống.

Đi phía sau Thất Tử là 3 người, 2 nữ 1 nam. Lúc 3 người kia bước vào phòng, Hỉ Ca liếc một cái liền nhìn ra được mối quan hệ giữa bọn họ. Là một đôi tình nhân, cộng thêm một cô em gái.

Lại nói, điều đáng nghiên cứu vào lúc này chính là... ánh mắt của Thất Tử...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro