chương 227 & 228

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Edit] Thịnh Thế Khói Lửa – 227&228

Chương 227: Có vợ rồi không dậy nổi luôn a~

"Ông nội giận lắm!" – Sở lão cha dựa vào đầu giường, nhìn con gái, âm thanh trầm ổn.

"Con biết." – trình độ phẫn nộ của ông nội Hỉ Ca có thể tưởng tượng ra. Hơn nữa, lão cha còn chưa nói hết. Ông nội hẳn rất thương tâm. Chuyện của nàng sẽ khiến ông nhớ tới cô cô.

"Con cùng A Thất đi đi thôi." – Sở lão cha đưa tay xoa đầu Hỉ Ca, trên mặt là nụ cười cưng chiều.

Hỉ Ca cúi đầu không nói, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu. Nàng rất muốn đi gặp ông nội để tranh luận, khiến cho ông phải thay đổi quan niệm. Chính là, làm như vậy thật quá ích kỷ.

Từ lúc bắt đầu nàng đã biết nàng sẽ cưới ai, tương lai sẽ gặp phải cản trở gì, con đường này là do nàng tự chọn, không thể bắt cả nhà cùng mạo hiểm. Nếu không thể làm gì hơn cho gia đình, vậy điều duy nhất nàng có thể làm lúc này là... rời xa Sở gia, càng xa càng tốt.

Nói thì dễ. Làm mới khó.

Hỉ Ca ngồi trên giường trong phòng ngủ, nhìn giá sách đối diện, trên đó trưng rất nhiều búp bê vải nhiều màu sắc. Thật lâu trước kia, nàng ép Sở tiểu đệ đi học làm búp bê vải. Sau đó, mỗi năm hắn sẽ làm tặng nàng một con. Bất tri bất giác đã có 10 con.

"Bà xã, đi thôi." – A Thất đứng ở cửa, mặc dù không muốn quấy rầy Hỉ Ca, nhưng nàng đã ngồi ngốc trong này hơn 2 giờ đồng hồ, hắn có điểm lo lắng, sợ rằng Hỉ Ca sẽ hối hận.

"Vâng." – Hỉ Ca đứng dậy, mặc áo khoác vào.

Sở tiểu đệ cầm lấy chìa khóa Hỉ Ca giao cho, trên mặt lộ ra vài phần khó tin: – "Tỷ..."

Hỉ Ca đi tới đứng trước mặt Sở tiểu đệ, dùng sức nhéo hai ngò má vừa nộn vừa dãn của hắn, mĩm cười nói: "Sở nhị thiếu, căn nhà này liền giao cho đệ."

Những người bên ngoài đều gọi Sở Tiếu Ca là nhị thiếu. Đây là cách mọi người khẳng định năng lực của hắn. Mà trong mắt Hỉ Ca thì cho dù hắn có lợi hại thế nào vẫn chỉ là tên tiểu tử thúi em trai của nàng.

"Đệ biết. Tỷ, đệ chờ hai người trở về."

Sau khi phi cơ cất cánh, nụ cười trên mặt Hỉ Ca rốt cuộc biến mất, nàng không nhịn được ngã vào lòng A Thất khóc rống lên. A Thất không mở miệng an ủi, chỉ biết đem nàng ôm chặt. Hắn không thể nói gì, đây là kết quả hắn vẫn mong đợi, không phải sao?

Hắn không thích nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Hỉ Ca. Thế nhưng sự đau khổ này chỉ sợ sẽ theo nàng cả đời. Cúi đầu nhìn người đang cố gắng tiêu diệt cái áo sơ mi của hắn, A Thất có chút thất bại thở dài.

Sau khi Hỉ Ca đi được 10 ngày, Sở gia gia nhận được một phong thư. Bởi vì ông không chịu gặp ai, cho nên phong thư mãi hôm nay mới tới tay ông.

Phong thư không đề tên người gửi, bên trong chỉ có một dòng chữ.

>> Ông nội, thực xin lỗi. Ông nội, tái kiến. Ông nội, bảo trọng!

Sở gia gia đọc xong, đem phong thư nhét trở lại phong bì, sau đó đem phong bì thả vào ngăn kéo tủ. Bên trong ngăn kéo cũng có một phong bì màu trắng, có lẽ thời gian đã lâu nên có chút ố vàng.

Đúng là gen di truyền a! Ngay cả phương thức từ biệt cũng giống nhau như đúc. Sở gia gia đưa tay sờ phong bì, trên mặt không biết là cao hứng hay là mất hứng.

Con gái là người thông minh, chỉ có trái tim hơi yếu mềm một chút. Con gái rời đi nhiều năm như vậy, ông là phụ thân vẫn không hết lo lắng. Cháu nội cũng là người thông minh, nhưng lại là đứa bé kiên cường, có thể đối mặt hết thảy khó khăn, cho dù rời xa gia đình vẫn sẽ sống tốt. Chỉ cần 2 người họ sống tốt, vậy đã đủ rồi.

Kỳ thật, con gái và cháu gái lựa chọn trượng phu, ông đều không chán ghét. Nếu không muốn nói ông rất hân hưởng (ca ngợi, khâm phục) hai tên đó. Nhưng mà ông ngồi ở vị trí trên cao nên phải phụ trách sự sinh tồn của toàn Sở gia.

Ngồi trên phi cơ, Hỉ Ca khóc hồi lâu, mệt quá liền lăn ra ngủ. Lúc nàng tỉnh dậy, phát hiện đang nằm trên giường. Ngoài cửa sổ, ánh nắng chói lọi rực rỡ, làm cho nàng có cảm giác giống như cả cơ thể đang được bao bọc trong một vòng tay ấm áp.

Mở ra lớp chăn lông mềm mại, Hỉ Ca ngồi lên, nhìn quanh phòng. Cảm thấy nơi này hơi quen quen. Uhm, hình như nàng từng thấy nơi này lúc chat webcam với A Thất khi hắn bị thương nằm liệt giường.

Có chút đói bụng. Tiếng cô lỗ vang lên từ dạ dày làm Hỉ Ca khó chịu, rên rĩ một tiếng.

"Đói chết người ~ Cứu mạng a ~~

Lúc A Thất bưng mâm thức ăn đi vào phòng, chính là nhìn thấy Hỉ Ca đang cắn khăn trải giường, bộ dáng hung ác như muốn ăn thịt người, Tóm lại, thực là đáng yêu ~~

"Làm sao vậy?" – A Thất tiến tới, ôm Hỉ Ca vào lòng.

Hỉ Ca ngay cả nói cũng nói không nổi, trực tiếp cướp lấy khay thức ăn, đặt lên đùi, cắm cúi ăn. A Thất tủi thân. Hắn không có sức hấp dẫn bằng thức ăn nữa... hic... Giả bộ đáng thương đến nửa ngày vẫn không thấy Hỉ Ca có phản ứng gì, A Thất không chút khách khí xán lại.

"Bà xã ~~" – cọ a cọ, vẫn không phản ứng, A Thất quyết định xoay người, đem Hỉ Ca ôm lên, đặt lên đùi.

"Hửm?!"

"Chúng ta về sau sẽ ở đây, có được không?" – hắn có rất nhiều nơi trú ngụ ở khắp nơi trên thế giới. Bất quá, chỗ này là an toàn nhất.

"Được." – Hỉ Ca gật đầu, đưa tay loạn xoa mái tóc của hắn, cười rộ lên. Đời này, hắn ở đâu, nàng sẽ ở đó.

A Thất ôm Hỉ Ca, nói nhăng nói cuội đủ thứ chuyện. Lâu thật lâu, ngoài cửa rốt cuộc có người đợi không nổi nữa. Hỉ Ca nghe thấy vài âm thanh kỳ quái vang lên, nghiêng đầu nhìn ra, cửa đã khóa kỹ đúng không?

Hỉ Ca xuống giường, mở cửa, nguyên một đoàn người lăn vào. Thật sự là chồng lên nhau lăn vào. Mà người bị đè ở phía dưới cùng chính là Phương Cát Tường đồng chí.

"Chào buổi sáng, Hỉ Ca!" – Cát Tường đồng chí gian nan ngẩng đầu, cười xán lạn.

"Đại tẩu, chào buổi sáng!" – Trừ bỏ 3 người bọn Cát Tường là Hỉ Ca có biết mặt, còn lại 3 người Hỉ Ca chưa từng gặp bao giờ. Thấy Hỉ Ca đưa mắt quan sát, ba tên lập tức đứng thẳng, nghiêm cẩn cúi ngập người 90 độ, hô to.

"Ừm...chào mọi người!"

"Rất rảnh rỗi sao?" – A Thất giận dữ bước xuống giường, trừng mắt nhìn đám người đang đứng gần cửa.

"Đúng vậy..." – Mặc Phi nhỏ giọng than thở. Thấy A Thất hung tợn nhìn mình, hắn vội xoay đầu sang hướng khác.

"Bọn ta lại không phải đến xem ngươi." – lá gan của Tư Văn vẫn là lớn nhất – "Hỉ Ca, đi, ta mang ngươi đi tham quan nơi này."

"À... được." – Hỉ Ca gật đầu. Nghe nói nàng đã ngủ 8 tiếng đồng hồ. Mặc dù vẫn thấy hơi khó chịu trong người nhưng nàng không thể cứ nằm ườn trên giường cả ngày. Lại nhớ trước đây Tư Văn từng nói nơi này có nhiều chỗ rất thú vị, trong nội tâm Hỉ Ca có chút mong chờ.

"Không cần ngươi lo. Vợ của ta, ta tự mang đi." – A Thất đặc biệt nhất mạnh chữ "vợ", sau đó, đông một tiếng, dùng sức đập mạnh cánh cửa.

"Có vợ rồi không dậy nổi luôn a ~" – Mặc Phi bất mãn.

"Chính xác! " – Cát Tường thở dài. Haiz... ai bảo bọn hắn là mấy tên độc thân cô đơn đâu.

Chương 228: Biểu ca trên tivi

Nơi này thực ra không hề nhỏ. Nó là một hòn đảo ngoài Thái Bình Dương, không xuất hiện trên bản đồ thế giới vì nó thuộc sở hữu tư nhân. Hệ thống phòng hộ đặt trên đảo hoành tráng đến kinh ngạc. Đây là Cát Tường nói, chứ cụ thể hệ thống phòng hộ này mạnh mẽ đến đâu Hỉ Ca còn chưa có cơ hội chứng kiến.

Trên đảo có nhiều hộ gia đình khác nữa. Nghe nói, đây là nơi tổ chức xây dựng để làm chỗ nghỉ ngơi cho bọn hắn sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Có bao nhiêu người sống trên đảo, Hỉ Ca không biết. Tạm thời nàng mới nhìn thấy 3 người, ngoài bọn Cát Tường.

Hỉ Ca vẫn nghĩ, làm nghề sát thủ, hẳn toàn là mấy tên có khuôn mặt lãnh khốc. Sự thật thì... nàng bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết hơi nhiều. Bởi vì, bọn họ đều là người bình thường. À, ngoài trừ chức nghiệp của họ có chút đặc thù.

E hèm, duy nhất một thời điểm, bọn họ quả thật trông rất đáng sợ. Chính là thời gian ăn cơm.

Trên đảo có một tòa nhà trung tâm, dùng làm nhà bếp và nhà ăn chung. Những tổ viên vừa trở về, có điểm mệt mỏi, không muốn tự tay xuống bếp, sẽ chạy tới đây mua thức ăn. Nghe nói, giá tiền một suất ăn của nơi này cao gấp 10 lần bên ngoài.

Lần đầu tiên Hỉ Ca nghe được giá tiền của một phần cơm, nàng có một xúc động muốn đi học nấu ăn ngay lập tức. Không ngờ làm đầu bếp lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!!!!

Hỉ Ca ở trên đảo được 5 ngày. Hôm nay là lần đầu tiên nàng đi tới nhà ăn. Sau đó nàng nhìn thấy một màn khó tin.

Khách gọi một dĩa cơm, lập tức có một dĩa cơm bay cái véo từ tay ông chủ đến trước mặt khách. Khách hỏi xin khăn ăn. Ông chủ dùng phi tiêu móc vào cái khăn, phóng cái véo đến bàn của khách.

Hình như dùng đao và phi tiêu sẽ nhanh hơn. Bàn ăn nơi này toàn bộ đều bằng gỗ. Trên bề mặt có rất nhiều vết tích lồi lõm như những vệt sẹo minh chứng cho năm tháng phong ba của nó.

Hỉ Ca đứng ngoài cửa, nhìn một màn chén đĩa bay đầy trời. Nàng cảm thấy đến nơi này chắc không phải để ăn cơm mà là ăn chén đĩa.

Ông chủ mất nửa ngày mới nhìn thấy Hỉ Ca, tươi cười đi tới.

"Tiểu thư là người mới sao?"

Cái gì người mới? Hỉ Ca có chút không hiểu, chỉ có thể mở to mắt nhìn ông ta. Kỳ thật, nàng còn muốn ở trong nhà. A Thất bảo hắn sẽ trổ tài nấu ăn. Đáng tiếc, phòng bếp được trang hoàng xa hoa kia ngoài trừ muối, cơ bản không có gia vị nào khác. Hỉ Ca thắc mắc, không lẽ bọn hắn ăn cơm với muối?

"À... ta mới đến mấy hôm trước." – Hỉ Ca bị ông chủ nhìn chằm chằm nửa ngày, không thể làm gì khác hơn là mở miệng giải thích.

"Ồ... thực không dễ dàng. Cuối cùng tổ chức cũng xuất hiện thêm một cô gái~" – Ông chủ nhiệt tình vỗ vai Hỉ Ca, ra vẻ thân thiết – "Muốn ăn gì? Ta sẽ giảm 20% cho ngươi."

"..." – Hỉ Ca còn tưởng nàng sẽ được ăn miễn phí chứ. Được rồi, là nàng nghĩ nhiều."

"Lão mập, 7 cân thịt bò, xào 3 cân..." – Người thì chưa thấy nhưng âm thanh đã tới trước.

Sau đó 2 người xuất hiện từ con đường lát sỏi, vừa đi vừa quần ẩu. Đợi tới khi đến trước cửa, bọn họ mới nhìn thấy Hỉ Ca.

"Ủa, sao đại tẩu lại đến đây?" – vừa nói vừa ló đầu vào bên trong phòng ăn quét mắt một vòng, thấy chỉ có vài khách nhân, lúc này mới thở ra.

Hai tên này chính là người Hỉ Ca gặp hôm mới tới. Người nhỏ gầy, gọi là Quỷ Thủ. Nghe nói, cả nhà hắn từ đời ông cố tổ đều là tiểu thâu (móc túi). Đến đời này, hắn đã đem sự nghiệp phát dương quang đại, trở thành thần thâu (móc túi như thần).

Bình thường, lúc A Thất đi ăn cơm, trong phạm vi 100 mét xung quanh nhà ăn đều không có một con ruồi chứ đừng nói là con người. Xem hoàn cảnh hiện tại, chỉ có một mình Hỉ Ca tới đây mà thôi.

"À, ta tới hỏi mượn chút xì dầu..." – Hỉ Ca còn chưa nói hết. Quỷ Thủ liền vọt vào nhà ăn như chốn không người, cầm lấy một bình xì dầu.

"Đại tẩu, đi thong thả."

"Ai da, tên Quỷ Thủ chết bầm, chai xì dầu của ta..." – Ông chủ tức giận đến thở phì phì túm lấy Quỷ Thủ hét ầm lên. Ông lại không để ý đến cách xưng hô của Quỷ Thủ.

"Xì dầu cái rắm. Ông nói coi, chai xì dầu đáng tiền, hay mạng của ông đáng tiền hơn? Coi chừng lão đại đích thân đến đây là toi đời." – Mặc dù A Thất sẽ không xuống tay với họ, bất quá, sự xuất hiện của hắn đủ để mọi người có bóng ma tâm lý.

Không có biện pháp, bởi vì đại đa số người ở đây đều do A Thất đích thân truyền thụ. Sau khi bị hắn dày vò qua, trong lòng ai cũng tồn tại một nỗi sợ hãi mơ hồ. Ông chủ quán ăn là một trong những nạn nhân đáng thương nhất. Cho nên mỗi lần A Thất tới đây dùng cơm, đều là ăn quịt.

"Lão đại đã trở lại?" – Lão mập cảm thấy hai chân có chút run run, tính toán không biết ông có nên đóng cửa nghỉ bán vài ngày?

"Đâu chỉ trở lại, lão đại còn dẫn theo đại tẩu. Người vừa rồi chính là đại tẩu." – Quỷ Thủ nói xong, mọi người đều trầm mặc, vẻ mặt bi ai. Không cần hoài nghi, bọn họ là bi thương giùm Hỉ Ca.

Lúc Hỉ Ca về nhà, A Thất vẫn đang vật lộn với một đống rau củ quả. Nàng thích nhìn A Thất cắt thực vật. Không hổ thẹn là người chuyên dùng đao. Ngay cả động tác cắt gọt rau củ mà cũng đẹp mắt đến như vậy. Sản phẩm sau khi cắt xong có thể tính là một tác phẩm nghệ thuật. Mặc dù là nghệ thuật trừu tượng.

"Bà xã, em về rồi." – A Thất quay đầu nhìn Hỉ Ca cười, trên tay vẫn không ngừng gọt vỏ khoai tây.

"Anh xác định còn nấu tiếp?" – Không phải Hỉ Ca không tin A Thất. Mà là nàng đói quá a~ Còn chưa biết bao giờ mới có đồ ăn.

"Đương nhiên, anh sẽ chuẩn bị bữa ăn sáng cho em!" – A Thất kiên định gật đầu.

Hỉ Ca liếc mắt. Giờ là cơm trưa chứ bữa sáng gì nữa. Quên đi, nàng ra phòng khách gặm bánh mì. Hiện giờ nàng đã hiểu vì sao vừa nghe tới A Thất sẽ nấu bữa sáng thì Mặc Phi liền đưa cho nàng nguyên khúc bánh mì.

Có lẽ trước khi hai người trở về, A Thất đã đặc biệt căn dặn, cho nên ngôi biệt thự này được trang trí không khác gì Sở gia. Ở mới vài ngày, Hỉ Ca đã muốn quên đây không phải là Sở gia. Nàng ngồi xuống sô pha, gặm bánh mì, trong bếp tiếp tục vang lên những âm thanh binh binh bang bang gì đó. Hỉ Ca vô lực vỗ trán, sau đó cầm remote mở tivi. Điều quỷ dị chính là trên tivi không hiện chương trình của đài truyền hình, ngược lại, nàng trông thấy vẻ mặt dữ tợn của biểu ca.

"A Thất!!! Trong vòng ba ngày, phải giao muội muội của ta ra!!!" – Sở Niệm nghiến răng nghiến lợi nói. Sau đó hình ảnh biến mất, ngay vị trí Sở Niệm xuất hiện một con quái thú với cái đầu phun lửa.

"Ông xã ~"

"Làm sao vậy?"

"Nhị ca xuất hiện trên tivi." – Hỉ Ca không nghi ngờ tài năng của biểu ca. Xâm nhập vệ tinh không quá khó. Chuyện này Hỉ Ca đều có thể làm. Nhưng mà nàng từng thử xâm nhập hệ thống vệ tinh của nơi này, kết quả bị thủ hạ của Tư Văn đánh bại. Xem ra, so với biểu ca, trình độ hacker của nàng vẫn còn rất kém.

"Hắn lại muốn gì?" – A Thất bất mãn mà không kinh ngạc, chắc đã quen. Nguyên lai hai người dùng cách này để liên lạc với nhau. Quả nhiên không phải là phương pháp mà người bình thường có thể nghĩ ra.

"Bắt anh giao em ra." – Hỉ Ca nhún vai. Nàng bây giờ chính là áp trại phu nhân của thổ phỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro