C127 - C132

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 127: Thiên hạ của Vực Sâu
Edit: TĐC
Beta: hoanguyendinh

Sở Tiếu Ca đột nhiên xuất hiện hiển nhiên khiến đối phương một phen đại loạn. Hơn nữa trong bọn họ chỉ có một số ít là thực sự có tâm đến gây phiền toái, phần lớn đều là người chơi riêng lẻ bị người ta kích động, căn bản không biết cái gì gọi là "phối hợp". Sở Tiếu Ca mà ra tay thì chỉ nháy mắt đã giết được một tên. Rất nhanh, cả đám liền thấy khiếp đảm.

Những người kích động nhìn tình huống chuyển biến bất thường liền quay đầu đối phó với Sở Tiếu Ca. Nhưng bọn Hỉ Ca không phải chỉ biết đứng xem náo nhiệt. Bọn Hỉ Ca sớm đã theo dõi mấy người kích động kia, kỹ năng khống chế cũng phóng về phía bọn họ, một lát hôn mê, một lát đánh lui, không đợi bọn họ kịp phản ứng, Sở Tiếu Ca đã gần như dọn sạch chiến trường.

Đám người kéo tới, phần lớn bị giết, phần nhỏ bỏ chạy, mấy tên kích động thấy tình hình không ổn đều cắn răng liều mạng, nhưng cũng không kịp làm gì, cuối cùng vẫn chết dưới tay Sở Tiếu Ca. Quay đầu nhìn, tính danh trên đầu Sở Tiếu Ca đã chuyển thành màu đen. Hỉ Cả nhịn không được thở dài. Cách cửa phó bản không xa có truyền tống môn về thành, Sở Tiếu Ca hiện tại hồng danh không thể vào thành. Cậu chuẩn bị một mình ra ngoài luyện cấp tẩy hồng danh. Hỉ Ca không thể yên tâm về nó. Mặc Phi lại rất tin tưởng thực lực của Sở Tiếu Ca, nên quay sang khuyên bảo Hỉ Ca một phen, cuối cùng Hỉ Ca gật đầu đồng ý.

Sau khi Sở Tiếu Ca rời khỏi, những người còn lại từ truyền tống môn trở về Xích Hỏa thành.

Mặc dù bây giờ trong bang tương đối rối loạn, nhưng người chơi tinh anh của Vực Sâu trong thời gian này đều vội vã về hết đây rồi, muốn chặn đứng chuyện này cũng không phải quá khó khăn. Chẳng qua là ra tay áp bức mặc dù có thể ngăn chặn chuyện này, nhưng lại ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Vực Sâu. Nếu muốn có chỗ đứng vững chắc thì không thể đắc tội với tất cả người chơi được.

Để cho những người khác ở lại trong thành mua gì đó tiếp tế, Hỉ Ca mang theo Phi Khuynh Thành và Cuồng Vũ về trước. Mới vừa đến tổng đàn, Hỉ Ca đã nhìn thấy một đám người vây quanh bên ngoài. Số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng tiếng la hét không ngừng vang lên, giống như muốn biến Vực Sâu trở thành phản chánh chủ (kẻ tội đồ?!?) vậy.

"Các ngươi đã quay lại rồi. Thế nào?" – Phần Thiên nhìn thấy bọn Hỉ Ca, vẻ không vui trên mặt cũng giảm bớt chút ít.

"Thu hoạch tạm được. Vừa giết chết Hỏa Thần thì tin nhắn của ngươi tới." – Hỉ Ca nhìn quanh một vòng, những Đường chủ cấp cao trong bang đang ở, hẳn là Phần Thiên định mở hội nghị.

Hỉ Ca cùng Phi Khuynh Thành ngồi ở phía bên trái và bên phải của Phần Thiên. Cuồng Vũ an vị ở bên dưới Hỉ Ca. Vị trí đối diện Cuồng Vũ là giành cho Cô Tửu, nhưng Cô Tửu không trở về.

"Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta họp nào."

Quét mắt qua đại sảnh bang phái một lượt, đại môn lập tức đóng lại.

"Hiện tại bên ngoài xảy ra chuyện gì, hẳn mọi người đều biết, ta muốn nghe xem mọi người có cách giải quyết nào tốt không." – Phần Thiên gõ gõ xuống bàn, nhìn về một hàng quan viên phía dưới.

"Bang chủ, bên ngoài đã bị người bao vây, ta thấy nhất thời bọn họ sẽ không tản ra, bằng không để cho phó bang chủ đi ra nói lời xin lỗi đi." – một lúc lâu sau, Đường chủ tên Phải Trái Đung Đưa ngồi ở cuối hàng đột nhiên mở miệng.

Hỉ Ca nghiêng đầu nhìn một cái, cô có chút ấn tượng với người này. Hắn là đại sư thợ rèn. Hiện tại, đối với các bang phái mà nói, có được thành viên là người chơi kỹ năng cuộc sống cấp đại sư rất hiếm. Cho nên lúc tên này xin vào bang, Phần Thiên liền cho hắn vị trí Đường chủ. Về phần Hỉ Ca, chuyện cô là tông sư thợ rèn không nhiều người biết. Hơn nữa cô sẽ không chế tạo vũ khí cho người trong bang.

"Đùa gì thế. Vì sao phải nói xin lỗi chứ? Phó bang không làm sai gì, ta đã bảo cái cô Sánh Cùng Phong Nguyệt kia quá đê tiện. Thư khiêu chiến là cô ta phát ra, chuyện gì cũng đều là cô ta nói. Phó bang chủ từ đầu tới cuối cũng chưa làm gì quá đáng." – Có mấy Đường chủ tức giận vỗ bàn khi nghe lời của Phải Trái Đung Đưa. Những người này đều do Hỉ Ca lựa ra từ thành viên cấp thấp, thực lực rất khá. Bởi vì do một tay cô bồi dưỡng cho nên ấn tượng của những người này về Hỉ Ca dĩ nhiên tương đối tốt.

"Nhưng mà những người chơi bên ngoài không nghĩ như vậy. Nếu như hiện tại không ngăn chặn những lời nói đó, vấn đề nhất định sẽ nghiêm trọng hơn. Không phải chỉ nói xin lỗi thôi sao. Dù gì cũng là phó bang chủ, sao ngay cả chút việc này cũng không đảm đương nổi." – Phải Trái Đung Đưa bị người chỉ vào mũi dạy dỗ một trận, sắc mặt không hề dễ coi. Nếu không phải đãi ngộ của Vực Sâu đối với hắn tương đối ưu hậu, hắn đã sớm rời khỏi đây. Bang phái do nữ nhân dựng nên, có thể có bao nhiêu tiền đồ chứ?!

"Đúng vậy, không phải chỉ nói xin lỗi thôi sao. Trước tiên dẹp yên chuyện này rồi hãy nói." – Hai người khác gật đầu phụ họa.

Phần Thiên bí hiểm nhìn lướt một vòng – "Ai đồng ý việc phó bang chủ xin lỗi thì giơ tay."

Phải Trái Đung Đưa giơ tay lên trước tiên, xung quanh yên lặng chừng 10s, tiếp đến có hai người giơ tay lên. Hỉ Ca ở bên kia âm thầm than thở, trong bang chỉ có mấy Đường Chủ thôi, vậy mà gần một phần ba bất mãn với cô a! Cô làm người cũng có chút quá thất bại đi?!?

"Ừm... Ba... So với tưởng tượng của ta thì tốt hơn." – Vẻ mặt Phần Thiên cười như không cười, quét mắt nhìn từng người trong số ba người họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Phải Trái Đung Đưa – "Ngươi quen Sánh Cùng Phong Nguyệt đúng không?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong lời nói của Phần Thiên lại mang ý khẳng định.

"Đúng vậy!"

"Ừ... Trở về nói cho cô ta biết, chỉ cần cô ta xuất môn, Vực Sâu nhất định luân bạch cô ta. Đông Châu Xích Hỏa này, cô ta đừng nghĩ đến chuyện bước vào nữa."

Lời của Phần Thiên khiến những Đường chủ kia biến sắc mặt. Bọn họ rốt cuộc hiểu mục đích thực sự của cuộc họp này. Không ít người thầm cảm thấy may mắn, cũng may lúc nãy không lựa chọn đứng sai phe.

"Về phần 2 người các ngươi, trong Vực Sâu không có thứ hèn nhát, nhận lầm loại chuyện như vậy. Đã biết chưa?"

"Chúng ta, chúng ta chỉ....." – Hai người kia nhìn Phần Thiên, nhất thời mặt đỏ tới tận mang tai.

"Các ngươi là đại diện của Vực Sâu, lại giúp người khác hủy diệt uy phong của bang phái mình. Chuyện như thế này, ta không muốn thấy lại lần thứ hai. Vị trí Đường chủ của hai ngươi, ta sẽ giao cho người khác." – Phần Thiên vốn có ý muốn chỉnh đốn bang phái, chỉ là chưa tìm được thời cơ tốt mà thôi. Hiện tại cho dù bọn họ phải đối mặt với kẻ địch lớn mạnh, người tuy không nhiều, cũng quyết không dễ dãi.

Trái Phải Đung Đưa kia mặc dù không phải là người của Sánh Cùng Phong Nguyệt, nhưng có quan hệ không tệ với đối phương. Thực ra chuyện này Phần Thiên không quan tâm, nhưng hắn dám không phân tốt xấu giúp người ngoài, người như thế cô tuyệt đối sẽ không giữ lại.

"Không tiễn!!!" – một lần kéo xuống ba Đường chủ, những người đang có mặt ở đó đều hai mặt nhìn nhau. Hỉ Ca thì ngược lại không cảm thấy gì hết. Phần Thiên ít quan tâm chuyện trong bang, không có nghĩa là ngó lơ. Chính xác mà nói thì Phần Thiên có khuyết điểm là thích bao che thủ hạ.

Tính cách này không thể nói là quá tốt, có lúc sẽ khiến cô ta làm chuyện sai lầm. Phần Thiên cũng biết tính xấu của mình, cho nên mới để Hỉ Ca và Phi Khuynh Thành làm phó bang (để kèm cặp hả?!). Chuyện hôm nay, nếu là với người ngoài mà nói, là cách cư xử không tồi. Nhưng quan hệ giữa Hỉ Ca và Phần Thiên lại rất kì lạ. Phần Thiên muốn đánh gục Hỉ Ca, nhưng đồng thời cũng không muốn để Hỉ Ca phải một mình chịu uất ức.

Đưa 3 người kia đi rồi, vẻ mặt Phần Thiên lại như thường ngày, nhìn mấy Đường chủ châu đầu ghé tai trong đại sảnh mà không nói gì, một lúc lâu sau mới gõ bàn mấy cái.

"Ngày mai trong bang tổ chức hoạt động, người chơi 60 cấp trở lên trước chính ngọ đều phải về bang. Mỗi người tham gia hoạt động được thưởng 300 điểm cống hiến bang phái. Cá nhân ta dành ra 500 kim thưởng riêng cho người có cống hiến đặc biệt. Mọi tổn thất của lần hoạt động này, bang hội sẽ bù lại." – Phần Thiên nói xong, ánh mắt những Đường chủ kia lập tức sáng lên, chuyện mới vừa rồi trực tiếp ném ra sau gáy.

Điểm cống hiến bang phái nổi tiếng là khó kiếm. Một người chơi mỗi ngày không làm gì cả, làm mỗi nhiệm vụ bang phái, cao nhất cũng chỉ đạt được 20 điểm. Điểm cống hiến bang phái có thể dùng để đổi trang bị. 300 điểm cống hiến, có thể đổi được 3 kiện trang bị ám kim 60 cấp.

Trong Thịnh Thế, trang bị bang phái không được tính là quá tốt, nhưng nếu thu thập đủ hai món là có thể kích hoạt thuộc tính ẩn. Thuộc tính ẩn của trang bị bang phái tương đối mạnh, hoàn toàn có thể bù lại khuyết điểm thuộc tính yếu. Nếu như không muốn đổi trang bị, điểm cống hiến cũng có thể mua được không ít đồ tốt.

Dĩ nhiên, lập tức bỏ ra nhiều điểm cống hiến như vậy, kế hoạch thăng lên bang phái cấp 3 sẽ tạm thời gác lại. Nhưng hoạt động bang phái lần này nếu thành công, chỗ tốt tuyệt đối không ít.

"Tan họp." – Phần Thiên nói chuyện làm việc từ trước đến nay như sấm rền gió cuốn, thời gian hội nghị tổng cộng không vượt quá 20 phút.

"Bang chủ, chuyện của phó bang kia......" – Mấy Đường chủ không thể nào yên lòng cất tiếng hỏi. Dù sao hiện tại người chơi trong bang vẫn không ngừng bị giết, không ít bang chúng đã không nhịn được bắt đầu có ý định tổ đội đi báo thù.

"Việc này lát nữa ta sẽ giải quyết trên kênh bang phái, các ngươi về trước thông báo cho thủ hạ đi."

Thấy mấy Đường chủ đã rời khỏi, Phần Thiên mở hình thức tự do lên tiếng trên kênh bang phái. Thấy Phần Thiên xuất hiện, kênh bang phái nhất thời như ong vỡ tổ. Lên tiếng phần nhiều đều là người bị giết trở về, hoặc có bạn bè bị giết trở về. Không có nhiều người chỉ trích Hỉ Ca, hơn nữa nếu có cũng nhanh chóng bị (những lời chat chit khác) đẩy xuống, nói chung, Hỉ Ca rõ ràng vẫn có uy tín trong bang. Có điều có uy tín là một chuyện, giải thích thì vẫn phải làm. Sau khi Phần Thiên át đi tiếng huyên náo trong kênh bang phái, Hỉ Ca mới cất tiếng.

"Lời đồn thổi bên ngoài chắc hẳn mọi người đã nghe qua rồi, đối với những lời chất vấn về nhân phẩm của ta, cứ giữ ý kiến của mọi người, không hài lòng thì có thể lui bang. Nếu ai không tin ta, người đó sẽ không có tư cách đứng ở Vực Sâu." – Lời của Hỉ Ca thật sự có chút không khách khí, nhưng hiệu quả mang lại tốt hơn so với bình thường. Không ít người chơi vốn có chút kích động, nghe được lời này của cô, lại thấy vững tin hơn.

"Chuyện này ta sẽ giải quyết trong hôm nay, mọi người có hứng thú có thể xem video một chút. Còn nữa, ngày mai bang phái sẽ tổ chức hoạt động, hoạt động này rất quan trọng. Bang chúng từ 50 đến 60 cấp, sáng mai tập hợp tại bang phái, mỗi người tham gia hoạt động được thưởng 300 điểm cống hiến. Về chuyện mọi người bị giết thời gian qua, ta nói được sẽ làm được, bất kể cá nhân hay tổ chức đã ra tay với chúng ta, Vực Sâu tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Đông Châu Xích Hỏa này là thiên hạ của Vực Sâu!!"

Giọng nói Hỉ Ca trong trẻo lạnh lùng vang lên trên kênh bang phái, nhất thời không ai nói chen vào. Cho đến khi Hỉ Ca lui xuống, kênh bang phái mới bùng nổ dữ dội.

"Ta kháo (tiếng chửi bậy)!!! Phó bang quá trâu (bò). Con bà nó, Đoạn Lang Minh tính là cái gì. Đông Châu Xích Hỏa vốn chỉ có Vực Sâu chúng ta!"

"Đúng vậy, Sánh Cùng Phong Nguyệt gì đó, ngoài khóc lóc ra cô ta còn có thể làm gì, chít chít oa oa."

Mới đầu còn có mấy người bất bình thay Sánh Cùng Phong Nguyệt. Đến khi Cuồng Vũ phát video lên kênh bang phái, danh khí của Hỉ Ca ở Vực Sâu lên cao đến mức không tưởng. Đây còn là người bình thường sao, một chiêu đã giây sát Sánh Cùng Phong Nguyệt!!!! Cũng không biết Cuồng Vũ nhìn xa trông rộng tới mức nào, lúc đó vậy mà còn nhớ quay lại video, từ đoạn Sánh Cùng Phong Nguyệt vừa xuất hiện tìm Hỉ Ca khiêu chiến đến cảnh ở lôi đài. Vốn Hỉ Ca còn tưởng muốn giải quyết chuyện này sẽ có chút phiền phức. Ai biết chỉ cần một đoạn video này của Cuồng Vũ, mọi chuyện liền ổn thỏa. Mặc dù sẽ tiết lộ thực lực của cô, nhưng cô không quá để ý. Thật ra, Cuồng Vũ chỉ hành động theo quán tính mà thôi. Trước kia Cuồng Vũ là người của Thiên Nhãn, công việc chính là quay video. Từ trong tay cô truyền đi không biết bao nhiêu video chiến đấu kinh điển, còn có rất nhiều video không dễ gì thấy được. Mặc dù hiện tại đã hoàn lương, nhưng chưa đổi được tật xấu. Nói chung đó là bệnh nghề nghiệp của người bị đuổi việc.

Sánh Cùng Phong Nguyệt nói gì không quan trọng, bôi nhọ Hỉ Ca thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần có đoạn video này, dù cho đầu lưỡi của cô ta có sinh ra thập nhị phẩm kim liên (miệng nở hoa sen 12 cánh???), cũng không làm nên chuyện gì hết. Thực lực của Hỉ Ca bày ra trước mắt, vẻ nhu nhược kia muốn cho ai nhìn?! Hỉ Ca cũng không đem video phát lên kênh thế giới, bởi vì chuyện này không cần cô làm, nhất định sẽ có người làm thay. Quả nhiên, chưa tới 5 phút đồng hồ sau, trên kênh thế giới đã bắt đầu phát tán video quyết đấu.

Chỉ có điều xem xong video này, phản ứng đầu tiên của phần lớn người chơi là... Thịnh Thế có bug~~

Sau đó mọi người chộn rộn bát quái, xem xét trang bị trên người Sánh Cùng Phong Nguyệt, tính toán lượng máu và phòng ngự, rồi cho ra kết luận là, dù một chiêu bạo đánh của đệ nhất nhân cũng tuyệt đối không thể nào giây sát được. Song, không ai biết bộ trang bị trên người Hỉ Ca có thuộc tính ra sao, cho nên cũng không dám khẳng định chắc chắn. Trong chốc lát, nơi ồn ào nhất có lẽ là văn phòng khiếu nại của công ty Thịnh Thế, điện thoại vang lên không ngừng. Rốt cục, sau nửa giờ, cấp cao Thịnh Thế ra thông cáo. Trò chơi trí năng dạng này không thể nào có bug!!!!!! Tất cả thuộc tính của người chơi Hỉ Ca đều bình thường!!!!!!

Mà Hỉ Ca vì một trận đánh này liền vang danh. Thậm chí có người còn "vô tình" để lộ thân phận trước kia của cô. Hỉ Ca chính là nữ vương của đế đô khi xưa, hiện tại là phó bang chủ của Vực Sâu. Nhìn những bài post trên diễn đàn, cái gì mà "Nữ vương quật khởi" rồi "Giấc mơ của Nữ vương", Hỉ Ca mới đầu còn hăng hái mở ra xem một lát, đọc được mấy dòng, cô lại túng quẫn đóng cửa sổ màn hình lại (vì xấu hổ). Người chơi trên thế giới này, quả nhiên đều là loại dây leo đầu tường (ý là chỗ nào có ánh sáng liền hướng về phía đó). Video phát được một canh giờ, người chơi bao vây tổng đàn Vực Sâu nên làm gì cũng đã làm, nên giải tán đã giải tán. Những người còn trụ lại, không phải có tổ chức chống lưng thì chính là cố ý đến gây chuyện.

Phi Khuynh Thành cùng Phần Thiên không hề khách khí, dẫn người đi ra giết sạch.

"Hỉ Ca khó đối phó hơn ta tưởng!" – một nữ thuật sĩ tóc bạch kim, 70 cấp, xem xong nội dung tin tức trên kênh thế giới, trên mặt hiện lên một nụ cười xán lạn.

Chương 128: Đa tạ kiếm của ngươi

Đội ngũ ít đi một thích khách. Mặc dù Vực Sâu cũng có thích khách cường lực bậc trung nhưng trang bị của họ không khoa trương giống như Sở Tiếu Ca. Về phần hỏi mượn trang bị, đây là điều cấm kị. Cũng may vây cánh của Thứ ở Đông Châu Xích Hỏa có không ít thích khách đẳng cấp. Bọn họ đều là thủ hạ của Sở Tiếu Ca, Sở Tiếu Ca gọi một người tên là Thê Lãnh tới. Người nọ đổi trang bị với Sở Tiếu Ca, trái lại không kém cậu chút nào. Kì lạ là, Thanh Lam từ lúc bắt đầu đã nhìn chằm chằm người kia, ánh mắt hung tợn, vẻ mặt nhe răng nhếch mép, khiến cho mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy khó hiểu. Nhưng Thê Lãnh vừa thấy đã hiểu. Anh ta trực tiếp đi tới trước mặt Thanh Lam. Hỉ Ca nhìn cự kiếm trên tay Thanh Lam, thập phần lo lắng hắn sẽ không kiềm chế được, bổ thẳng vào người ta.

"Ngươi trừng ta cũng vô ích. Không phải lúc đó ta cũng bị ngươi cho một đao sao?" – Thê Lãnh rất bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Thanh Lam nghiến răng nghiến lợi – "Ngươi một đao lấy mạng của ta!"

Nếu không phải bị chém một đao kia, Thanh Lam còn có thể hồi máu một lần, nói không chừng còn có thể giết chết tên thích khách này. Đây mới là chuyện khiến hắn buồn bực.

"...... Coi như ngươi xui xẻo đi." – Thê Lãnh cũng không muốn dây vào một địch nhân cường đại. Ai bảo vận khí của tên kia lại tệ như vậy chứ.

Nhìn hai người lời qua tiếng lại, Hỉ Ca ngó lơ, mang theo người chơi 60 cấp trong bang mở đường đi tới chỗ boss Thống lĩnh. Hiện tại tất cả người chơi đều cưỡi ngựa, nhưng tốc độc nhanh chậm khác nhau. Lộ trình mặc dù dài, nhưng thời gian chia đều thì vẫn đủ. Một ít người khác thì đi theo Phần Thiên. Lần này đánh Thống lĩnh, Vực Sâu xuất động hơn 1500 người. Dĩ nhiên, người chơi 60 cấp trong Vực Sâu thật ra chỉ có hơn 1000, còn lại là người Hỉ Ca mang tới.

Thống lĩnh boss tên là Viêm Hoằng. Tư liệu công khai về boss này không nhiều lắm. Nhưng Cuồng Vũ lại lấy được một phần báo cáo rất chi tiết. Tóm tắt kỹ năng của Viêm Hoàng thành một hàng. Không hổ danh là Thống lĩnh cấp 70. Kỹ năng đều không phải loại mà boss bình thường có thể so sánh được. Có điều, suy đoán và thực tế không giống nhau, chưa ai đánh qua boss này, cho nên phải đợi đến lúc đánh thật để xem trình độ phối hợp của đoàn đội như thế nào.

Phi Khuynh Thành dẫn đường, không lãng phí nhiều thời gian đã tìm được chỗ của Viêm Hoàng. Thoạt nhìn từ xa, Viêm Hoàng chẳng khác nào một ngọn núi lửa đang phun trào. Phần lớn thành viên bị dọa cho sợ hết hồn. Trước khi đi, Cô Tửu bế quan một thời gian, đã làm rất nhiều đan dược kháng hỏa, mỗi người được phát cho 3 viên. Kinh phí làm dược đều do bang quỹ bỏ ra. Cô Tửu còn nhờ chuyện này mà luyện độ thuần thục kỹ năng. Cho nên khi Phần Thiên mở miệng nhờ vả, hắn hớn hở đồng ý ngay.

Lực công kích của Viêm Hoằng lúc bắt đầu sẽ không cao. Đây là theo tin tức đáng tin cậy. Nhưng tình hình thực tế thì chỉ có trời mới biết. Viêm Hoằng tổng cộng có ba dây máu. Dây máu thứ nhất hết, hắn sẽ biến thân lần đầu. Sau khi biến thân mới bắt đầu phóng kĩ năng. Cho nên, giai đoạn đầu mọi người vẫn có thể an tâm mà đánh. Đây cũng là lí do vì sao Phần Thiên yên tâm để cho Hỉ Ca dẫn người đi trước. Còn đội ngũ của Phần Thiên, đã có an bài khác. Dù sao, người có hứng thú với Viêm Hoàng không hề ít. Trên Đông Châu Xích Hỏa này, thế lực ẩn nấp, thế lực đối đầu trực diện, không có mấy người dễ trêu vào a.

Sau khi sắp xếp đội hình ổn thỏa, mọi người gia tăng trạng thái, Mặc Phi dùng ám khí dẫn quái. Có ám khí sẽ không cần ngốc nghếch chạy tới gần boss, như thế này an toàn hơn nhiều. Nhìn ám khí của Mặc Phi vậy mà đánh ra 100 điểm tổn thương, Thanh Lam âm thầm ghen tỵ. Tuy nói lực phòng ngự của Viêm Hoằng không cao, nhưng ám khí nhỏ xíu cũng có thể phá vỡ giáp phòng ngự, việc này rất quá đáng rồi. Không có cách nào, chống lưng cho Mặc Phi là một tông sư rèn đúc a. Dường như nhận ra ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ của Thanh Lam, Mặc Phi còn cố ý xoay người phóng thêm một cái ám khí nữa.

"Thiết ~" (tiếng chửi thề) – Thanh Lam thiếu chút nữa lệch mũi.

Mặc Phi tiêu sái đánh mê Viêm Hoàng, định thân boss một chỗ, sau đó phóng ra xa 10 thước, lúc này Thanh Lam liền xông vào. Khoảng cách này vừa đúng là khoảng cách đánh xa tốt nhất. Hỉ Ca đứng trong đám người, cô chưa ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể động thủ.

Mặc dù không phóng kỹ năng, nhưng công kích của Viêm Hoàng lại không phải trò đùa. Boss với phòng ngự thấp đồng nghĩa với công kích cao. Về điểm này, Viêm Hoàng lại càng thêm kiệt xuất. Một chiêu của nó đã đánh tan lá chắn trên người Mặc Phi, còn thuận tiện vuốt đi 3/4 máu của hắn. Đội ngũ được một trận kinh hồn táng đảm. Cô Tửu bên kia cùng hai dược sư khác không ngừng thêm máu cho Mặc Phi, mà Phi Khuynh Thành thì cứ cách 20s lại ném qua một lá chắn gia tăng phòng ngự. Ước chừng qua hai phút, cừu hận rốt cục tập trung hết trên người Mặc Phi.

"Được rồi." – Sau khi thành công ổn định cừu hận, cũng thăm dò được tần suất công kích của Viêm Hoàng, Hỉ Ca cuối cùng mở miệng ra lệnh.

"Kiếm khách và thích khách tiến lên. Vũ giả và dược sư chú ý duy trì lá chắn liên tục trên người kiếm khách. Chắn điểm huyết lượng là được. Thuật sĩ tự do công kích, chú ý pháp lực của mình." – Hỉ Ca ra lệnh một tiếng. Sớm không thể kiềm chế được phấn khích, toàn bộ thành viên tiến lên vây công từ mọi hướng xông thẳng về phía Viêm Hoàng.

Nhìn người chơi chi chít như kiến bên cạnh Viêm Hoàng, Hỉ Ca thật lo lắng, boss mà nhấc chân một cái sẽ đạp bẹp một đống người nha. Cũng may công kích của boss này không bỉ ổi như phó bản Hỏa Thần. Dĩ nhiên, dù phòng ngự của Viêm Hoàng không cao, nhưng người chơi mới hơn 60 cấp mà muốn phá vỡ phòng ngự của nó cũng có chút khó khăn. Hơn 500 người cùng đánh suốt một giờ cũng chỉ rớt gần nửa dây máu. Đó là nói boss còn chưa xuất chiêu nào có lực sát thương lớn.

Hỉ Ca xen lẫn trong đám người, không cần thêm máu không cần toàn lực công kích, thỉnh thoảng cô vẽ nước điểm son thôi thì lực sát thương cũng cao hơn nhiều so với người khác. Phần Thiên chưa tới, cho nên việc chỉ huy đặt trên vai cô. Hỉ Ca đưa mắt nhìn lướt qua cảnh vật xung quanh, boss Viên Hoàng xuất hiện mặc dù rất bí mật, nhưng nơi này là thung lũng, ở giữa quá thấp, nếu như bị người vây công từ trên xuống, sẽ có chút phiền phức nhỏ. Mà, thời gian đã qua lâu như vậy, những người khác cũng nên tới rồi mới đúng. Hỉ Ca âm thầm lo lắng. Bọn Hỉ Ca lên kế hoạch rất bí mật, người tham gia lần này đều đã được lựa chọn kĩ càng, nội gián có thể truyền tin ra ngoài căn bản không có ai. Nhưng chuyện lớn như vậy, muốn che giấu nhất định không nổi. Phần Thiên cũng không có ý định giấu giếm, muốn Hỉ Ca tới trước giành cừu hận, chuyện còn lại Phần Thiên sẽ lo.

Boss Thống lĩnh 70 cấp rất khác với boss bình thường khác, người khác có thể tới đoạt. Dĩ nhiên, nếu lại bị đoạt trở về, như vậy đám người giữa đường nhảy ra kia chỉ có thể chịu lôi phong (sét đánh). Qua thêm nửa canh giờ, thông tấn khí của Hỉ Ca cuối cùng cũng vang lên.

"Sao rồi?" – Giọng nói của Phần Thiên từ đầu kia truyền đến.

"Sắp đánh tới giai đoạn thứ nhất, bên đó ngươi an bài thế nào rồi?" – Hỉ Ca liếc nhìn lượng máu của Viêm Hoàng, hỏi.

"Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, người chơi 50 cấp của Đoạn Lang Minh đều được điều động, cũng may chúng ta hành động mau lẹ."

"Yên tâm, khi bọn họ tới, đoán chừng giai đoạn đầu tiên cũng kết thúc rồi. Ta thật ra nghĩ, có thể để cho Đoạn Lang nếm thử một chút công kích của Viêm Hoàng, không biết hắn có thể gánh vác được hay không." – Hỉ Ca hơi ác ý nói.

"Đừng. Ta nghe nói không biết từ đâu Đoạn Lang lấy được ba món truyền kì trang bị. Sau khi mặc vào thì lực phòng ngự của hắn đã đủ rồi. Kỳ lạ thật đó, chưa từng nghe nói Đoạn Lang tiếp xúc với thế lực lớn nào, hắn lấy trang bị ở đâu ra?" – Hiện tại vũ khí truyền kì, trong tay Đoạn Lang cũng chỉ có một món mà thôi, thế lực có thể lấy ra ba món cùng một lúc, tuyệt đối không phải là thứ dễ trêu vào.

Hỉ Ca trầm ngâm chốc lát – "Chuyện này về sau hãy bàn. Khả năng hắn cướp đi cừu hận không lớn, số lượng người chơi tinh anh hai phe cũng không khác nhau lắm, chỉ cần bố trí tốt, thắng thua còn chưa rõ đâu."

"Ừ, nhờ có em trai mưu mô âm hiểm của ngươi, các ngươi thật giống nhau a~" – Phần Thiên ở đầu dây bên kia cười nói, hoàn toàn không có ý khích lệ người ta.

"Quá khen~ quá khen~"

Sau khi tắt thông tấn, lượng máu dây thứ nhất của boss rốt cục cạn sạch, trên người Viêm Hoàng lóe lên từng vầng sáng màu đỏ, Hỉ Ca vừa thấy tình hình, lập tức hạ lệnh.

"Tất cả tay đấm cận chiến lùi về 20 thước, Thanh Lam quay lại."

Lời Hỉ Ca còn chưa dứt, toàn bộ đoàn đội cận chiến đều giống như liều mạng, vội vã chạy trở về, quả thật ai cũng sợ chết.

"...... Không treo kiểu đó a..." – một mình Mặc Phi ở lại trước mặt Viêm Hoàng, 5 giây sau bị chôn vùi trong biển lửa. Cho dù dược sư không ngừng thêm máu, cuối cùng vẫn không thể cứu vãn sinh mệnh nhỏ bé của hắn.

Mặc Phi đặc biệt kiên định đứng trong ngọn lửa vài giây đồng hồ, một hồi lửa liền tắt, Thanh Lam thừa dịp vội vàng tiến lên tiếp quản cừu hận của Viêm Hoàng.

Cô Tửu cứu sống Mặc Phi, lại cho hắn thêm trạng thái, lúc này hắn mới chạy về đánh tiếp.

Đợt công kích thứ hai không kém đợt thứ nhất là bao, nhưng quần công rất là đa dạng, hơn nữa còn dày đặc khiến cho pháp lực của dược sư bắt đầu có dấu hiệu không ngừng giảm xuống. Viêm Hoàng phóng kĩ năng hút pháp lực của người chơi, không ít người đã mất hết pháp lực rồi. Dĩ nhiên, kiểu công kích này kéo dài trong thời gian ngắn, chỉ cần cố chịu đựng vượt qua là tốt rồi. Mấu chốt là, người khác sẽ cho ngươi thời gian để chịu đựng sao?! Quả nhiên, còn chưa quá hai phút, một nhóm ba người từ đằng xa đi tới, dẫn đầu nhóm đó, ngoài Đoạn Lang ra còn có thể là ai. Bọn người mới tới chỉ đứng nhìn, còn chưa động thủ. Nhưng bọn Hỉ Ca đã bắt đầu đề cao cảnh giác. Pháp lực suy giảm liền rối rít uống dược. Dược thủy hồi phục pháp lực từng lọ từng lọ đổ vô miệng. Nhìn đến cảnh đó, Hỉ Ca liền nhỏ máu trong lòng. Không nấu nướng sẽ không biết củi gạo dầu muối đắt đỏ a~ Cho dù là bang phái trợ cấp, kia cũng đều là tiền đó!! Vì hoạt động này, bang phái đã xuất ra gần trăm vạn kim tệ... haiz~

Đến khi boss phóng quần công lần thứ bảy, người của Đoạn Lang rốt cuộc nhịn không được. Nếu để cho Hỉ Ca đánh, bọn họ ngay cả mảnh vụn cũng không kiếm được. Thừa dịp bọn Hỉ Ca sơ hở lui ra, người của Đoạn Lang Minh mạnh mẽ vọt vào.

"Hắc hắc, Hỉ Ca, đa tạ kiếm của ngươi." – Sau khi Đoạn Lang dẫn quái, quay đầu lại cười một tiếng như khiêu khích Hỉ Ca.

Trong tay hắn cầm thanh truyền kỳ cự kiếm do Hỉ Ca đúc. Hắn dẫn theo hơn 1000 người, hắn mới không tin Hỉ Ca chỉ có 500 người lại dám đối đầu với hắn.

Chương 129: Ai tính kế ai
Edit: TĐC
Beta: hoanguyendinh

Vẻ mặt của Hỉ Ca không nóng nảy như Đoạn Lang tưởng tượng, thậm chí sau khi hắn đoạt mất Viêm Hoàng cô cũng không có phản ứng gì gọi là kích động. Ngoại trừ vài người của Vực Sâu có biểu hiện phẫn nộ một chút, còn thì tình hình phát triển đều nằm ngoài dự liệu của Đoạn Lang. Người của hắn đã lên tinh thần chuẩn bị một trận sống mái, nhưng phía bên Vực Sâu lại không có ý muốn động thủ. Thật ra Đoạn Lang rất biết lợi dụng thời cơ. Vừa rồi hắn đúng là nắm thời gian rất chuẩn. Nhưng đáng tiếc tin tức Đoạn Lang mua được không đầy đủ. Có một chuyện rất quan trọng mà hắn không hề hay biết.

Chính là......

Tiếp quản Viêm Hoàng chưa đầy 5 phút, huyết lượng của Đoạn Lang đã mấy lần rớt xuống mức nguy hiểm, cũng nhờ trang bị trên người hắn có lực phòng ngự cao cho nên vẫn nghĩ đây là chuyện bình thường, mấy dược sư thay phiên nhau thêm máu là ổn định. Khi lượng máu của Viêm Hoàng còn 63%, nó đột nhiên ngừng tấn công. Lúc này, xung quanh thân thể nó bắt đầu nóng rực lên. Người chơi cận chiến đang đứng gần lập tức rơi vào tình trạng rớt từng mảng máu.

Đoạn Lang Minh mặc dù cũng có hoàn dược cao cấp, nhưng làm sao so được với hoàn dược do Cô Tửu chế ra. Mắt thấy lượng máu của thích khách và kiếm khách trong bang điên cuồng giảm xuống, hai dược sư phụ trách thêm máu cho một kiếm khách cũng không làm nên trò trống gì, Đoạn Lang liền quyết định rất nhanh, ra lệnh rút lui. Đáng tiếc, hắn nói hơi muộn. Lời của hắn còn chưa dứt, luồng nhiệt từ đại boss tỏa ra đã nuốt sống tất cả tay đấm tấn công. Mười giây sau, trừ một số kiếm khách máu trâu may mắn sống sót, những người khác toàn bộ đều nằm đo ván.

Vốn dĩ kĩ năng của Viêm Hoàng không có chiêu này, nhưng nếu nắm giữ cừu hận không ổn định thì sẽ phát sinh chuyện như vừa rồi. Đây cũng là lí do tại sao Hỉ Ca không trực tiếp mượn một bộ trang bị cực phẩm để Cuồng Vũ làm Tank chính. Cuồng Vũ có thể đánh nhau, nhưng kỹ năng cướp cừu hận boss lại không lợi hại. Mặc Phi và Thanh Lam có kinh nghiệm phong phú hơn, hai người này cùng nhau ổn định cừu hận của Viêm Hoàng liền ổn.

"Động thủ đi." – Hi Ca nói xong liền lui ra.

Người của Vực Sâu bắt đầu xông lên. Người của Đoạn Lang Minh làm sao buông tay dễ dàng như vậy được. Nhưng đám người bất ngờ xuất hiện phía sau khiến cho Đoạn Lang ứng phó không kịp. Hắn cho rằng Phần Thiên đang bị người ngăn cản, không ngờ Phần Thiên lại kịp thời đưa một đám người tới đây, vậy những người ngăn cô ta đi đâu rồi?

"Thật kì lạ, tại sao cô ta lại ở đây?"

Phần Thiên đưa tay ra hiệu, thích khách trong đội ngũ lập tức ẩn thân xông vào viễn trình tấn thủ của Đoạn Lang Minh. Những người theo chân Phần Thiên hiện giờ là đám bang chúng hơn 60 cấp. Còn những người chơi khoảng 50 cấp của Vực Sâu thì đang ở bãi chiến trường cách nơi này 200 cây số.

Người chơi đẳng cấp cao của Vực Sâu phần lớn đều ở đây, nhưng thật ra tinh anh đoàn của Vực Sâu thì đang ở đại lục khác. Cho nên trận này dù có thua, họ cũng không tổn thất quá nghiêm trọng.

Nói đi cũng phải nói lại, Đoạn Lang rất có thủ đoạn. Không biết hắn đàm phán thế nào mà không ít bang phái chấp nhận bỏ qua miếng mồi béo bở (đại boss), quay lại liên thủ với hắn đối phó Vực Sâu. Hắn vừa không muốn bị người ta nói xấu, vừa muốn gây khó dễ cho Vực Sâu. Vì vậy nửa đường liền phái người đánh lén bọn Phần Thiên, sau đó tự thân dẫn người của mình tới đây giành quái với Hỉ Ca.

Xung đột về lợi ích trong liên minh của Đoạn Lang là vẫn có, những người giúp hắn chưa chắc suy nghĩ như hắn. Nhưng cho dù là vậy, bọn họ hợp lực lại đối phó với Vực Sâu là dư sức. Nói khó nghe chút, những người chơi 50 cấp của Vực Sâu tiến lên chỉ có thể chịu chết, nhưng Phần Thiên đã hứa, phần thưởng nhất định không ít, vì vậy tất cả bọn họ đều tự nguyện hy sinh.Vốn dĩ thăng lên hơn 50 cấp hiện giờ không còn quá khó khăn, cho dù rớt 2-3 cấp cùng lắm là mất vài ngày soát quái. Bù lại, có thể nhận phần thưởng phong phú từ bang phái, ai mà không động tâm chứ.

Có người cầm chân bọn bên kia rồi, Phần Thiên lập tức mang theo người chơi 60 cấp chạy tới vị trí của đại boss. Mà bọn họ tới, chính là để bao vây.

Đội của Hỉ Ca bên này không tham gia chiến đấu. Một chiêu vừa rồi của Viêm Hoàng đã giết chết phần lớn kiếm khách và thích khách dưới trướng Đoạn Lang. Không có tank, những người còn lại của Đoạn Lang Minh không khó đối phó như tưởng tượng. Hơn nữa, thích khách của Vực Sâu đều nhắm đến dược sư phe đối thủ, vì như vậy mới khiến những thi thể kia không thể sống lại. Thế là, Đoạn Lang Minh vốn đang nắm quyền chủ động lại rơi vào thế bị động.

Ở một ngọn núi cách đó không xa, hai người nghiêm mặt bình tĩnh nhìn tình cảnh phát sinh phía dưới.

"Nói sao cũng là người của ngươi, không đi giúp một tay sao?" – Nghiêng đầu về phía kiếm khách mặc chiến giáp màu đen bên cạnh, Niếp Lãng cười như không cười.

"Thực lực của Vực Sâu mạnh hơn ta tưởng, đám người tinh anh quả nhiên không thể khinh thường." – Minh Độ Thiên lảng tránh đề tài Niếp Lãng đang nhắc đến, mặt không đổi sắc nói đến một đề tài hoàn toàn khác.

"Mạnh nữa thì sao, không phải vẫn sụp đổ trong tay ngươi à. Có lẽ Phần Thiên sẽ không ngờ, Đoạn Lang Minh chẳng qua chỉ là để ngụy trang." – Nhìn thân ảnh màu lam trong đám người, đôi mắt Niếp Lãng hơi nheo lại.

Không riêng gì hắn, Minh Độ Thiên cũng luôn theo dõi Hỉ Ca. Nhìn vẻ bình tĩnh chỉ huy thủ hạ tránh chiêu quần công của cô, giống như hoàn toàn không thèm để ý bên kia Đoạn Lang và Phần Thiên đánh nhau khí thế ngất trời. Trên thực tế, Hỉ Ca thật sự không thể phân tâm. Họ tính toán lâu như vậy, nếu như Đoạn Lang còn có cửa thắng, vậy Phần Thiên nên đập đầu vào khối đậu hủ mà chết đi.

"Trải qua lần này, Vực Sâu sẽ nhanh chóng quật khởi. Đoạn Lang Minh chỉ sợ không thể tồn tại được nữa a?" – Niếp Lãng, nghiêng đầu nhìn về phía Minh Độ Thiên, phát hiện ánh mắt tên kia luôn nhìn Hỉ Ca, khéo miệng nhếch lên một tia cười lạnh.

"Đúng vậy, chiến tranh ở Nam Uyên cũng nên kết thúc rồi."

Minh Độ Thiên xoay người đi xuống núi. Niếp Lãng chậm rãi theo sát phía sau. Chỉ vài câu ngắn ngủi, Đoạn Lang Minh đã từng một thời lũng đoạn đại lục Đông Châu Xích Hỏa cứ như vậy bị vứt bỏ.

Cuối cùng toàn bộ người của Đoạn Lang Minh đều nằm ngay đơ. Cuộc chiến kết thúc. Dĩ nhiên cũng có người chạy trốn, nhưng chạy rồi còn muốn trở lại thì đã muộn. Đợi bọn hắn trở lại, Viêm Hoàng chắc đã chết từ lâu. Không phải không có người tới xem náo nhiệt, nhưng thân thủ không thể so sánh được với Vực Sâu. Những thế lực nhỏ lại không chịu đồng lòng tin tưởng nhau, việc liên thủ dĩ nhiên sẽ không thành công.

Hỉ Ca chỉ huy hơn 500 thủ hạ, cùng hơn 1000 người của Phần Thiên, tốn chừng sáu giờ, cuối cùng cũng giết chết được Viêm Hoàng. Boss thống lĩnh 70 cấp đầu tiên, Viêm Hoàng đã bị giết. Tứ đại lục đều nhận được tin tức. Người trong đội Hỉ Ca bọn họ về cơ bản không tránh khỏi thăng liền hai ba cấp, không còn cách nào, ai bảo cừu hận của Viêm Hoàng đều đặt trên người bọn họ.

Viêm Hoàng vừa ngã xuống, trang bị, kim tệ, còn rất nhiều thứ không thấy rõ rơi đầy đất. Hỉ Ca và Phi Khuynh Thành đi tới, nhặt từng món đồ trên mặt đất lên, bỏ vào bọc của mình. Cuối cùng, Hỉ Ca cầm lên một chiến giáp màu vàng nhạt, câm lặng không biết nên nói gì luôn! Vận khí của Mặc Phi thật sự tốt đến mức làm người ta muốn đánh hắn. Thật đúng là bạo rớt một món sử thi trang bị, hơn nữa còn là y phục.

Thế giới hiện thông báo, hệ thống sau 5 giờ nữa sẽ tiến hành công thành chiến. Thời gian kéo dài 24 giờ. Bọn Hỉ Ca còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

Cũng may việc phân phát phần thưởng cho bang chúng không phải do Hỉ Ca phụ trách, làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Trận chiến này coi như thành công, điều duy nhất bọn họ không ngờ tới là tinh anh đoàn hơn 100 người đều bị giết. Hơn nữa, 10 người mang hồng danh, tổn thất hết sức nặng nề. Phần Thiên vừa mới có được Kiến thành lệnh, nghe được tin này, cô ta thiếu chút nữa đã nổi xung thiên. Nhưng rốt cuộc phải nhịn xuống, chuyện quan trọng còn đang ở trước mắt. Phát phần thưởng cho bang chúng đâu vào đó. Phần Thiên chưa quay sang xử lý việc của tinh anh đoàn. Chuyện phát triển như vậy, hiển nhiên là bị người gài bẫy, một sớm một chiều chắc chắn không thể xử lý xong. Sau khi trở về, Phần Thiên trước tiên xử lý những thứ rơi ra từ Viêm Hoàng. Một chiến giáp cấp sử thi, hai truyền kỳ trang bị, một chiếc nhẫn ám kim, một viên Hỏa thạch, một cự nỏ đả tạo đồ (bản vẽ cự nỏ), một khối Kiến thành lệnh. Vật phẩm không nhiều, nhưng mỗi một món đều khiến người khác nhìn mà thèm thuồng.

Chiến giáp cấp sử thi đã hứa trước sẽ cho Mặc Phi. Mặc dù Phần Thiên không định đổi ý, nhưng cứ thế mà giao ra cực phẩm trang bị, tâm tư nhức nhối không ít. Mặc Phi thì ngược lại, miệng chỉ thiếu một chút đã ngoác đến tận mang tai.

Hai truyền kì trang bị là đai lưng của vũ giả và hài của dược sư. Chiếc nhẫn ám kim đó ngược lại là một đồ trang sức vô cùng tốt, tăng lượng trị liệu của mục sư thêm 5%, tốc độ hồi phục pháp lực tăng 10%. Nhưng mà, thứ khiến người ta thèm khát nhất chính là cự nỏ đả tạo đồ kia. Cự nỏ là vũ khí phòng ngự trên tường thành, không được coi là hàng cao cấp, nhưng lại là thứ không thể thiếu khi kiến thành.

Kiến thành không giống kiến bang, trong vòng mười hai canh giờ sẽ bị mười hai đợt quái công kích. Nếu có vũ khí phòng ngự loại lớn ở đây, thủ thành sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cự nỏ đả tạo đồ này có thể làm tỷ lệ thủ thành thành công tăng lên ba phần.

Đồ tốt được chia xong, Thanh Lam không quá ngây ngô, vốn dĩ Hỉ Ca đã đồng ý đưa cho hắn một thanh cự kiếm, nên hắn chủ động nói có việc gấp phải đi về, thanh kiếm kia lúc nào có thời gian thì đưa cũng được. Mặc Phi thì ngược lại, vẫn cứ đứng ỳ ra đó không đi, nói là muốn đợi Sở Tiếu Ca. Nhưng Hỉ Ca cảm thấy vẻ mặt hắn có chút quỷ dị, rõ ràng còn có dụng ý khác. Dĩ nhiên, Mặc Phi vẫn biết chừng biết mực, không thể ở lại quấy rầy người ta tiến hành nghị sự, hắn đành phải buồn bã đau thương đi dạo phố.

Mặc Phi vừa đi không bao lâu, một người từ bên ngoài tiến vào. Đó là một nữ dược sư, 72 cấp. Nữ dược sư này rất nổi tiếng. Thực tế, Hỉ Ca vẫn luôn lấy làm lạ, sao Phần Thiên có thể biến cô ta thành thủ hạ được. Người này không chỉ chiếm được một chỗ trên bảng top ten tổng hợp thực lực thế giới, thậm chí BXH dược sư toàn thế giới, cô ta đứng thứ ba.

Phần Thiên nói đây là người quen từ thời beta. Nhưng Hỉ Ca nghĩ mãi không ra, dược sư lợi hại như vậy, tại sao trước kia cô chưa từng nghe nói đến? Hay là, người này đã đổi dung mạo, sửa lại tên?

Chương 130: Hỉ Ca, anh đã về!

Nữ dược sư tên là Lam Sắc Toái Phiền (sau này gọi tắt là Lam Sắc thôi nha), là lão đại của tinh anh đoàn. Có thể nói, trong tinh anh đoàn thì ngoại trừ Phần Thiên cũng chỉ có cô ta là thực lực đỉnh cấp. Nếu bàn về thực lực, cô ta dư sức đảm đương vị trí phó bang, nhưng khi Phần Thiên đề nghị thì cô ta lại cự tuyệt.

Lam Sắc và Hỉ Ca có thể nói là quen biết sơ sơ. Ngay cả thời beta, Hỉ Ca vào Vực Sâu cùng Phần Thiên mà cũng không hề biết đến Lam Sắc. Hiện tại, hoạt động của Lam Sắc chủ yếu diễn ra ở Cực Bắc Băng Nguyên, thỉnh thoảng mới trở về một chuyến để bàn giao chút chuyện với Phần Thiên, vốn không bao giờ chạm mặt với bọn Hỉ Ca hay Cuồng Vũ.

Sau khi Lam Sắc đi vào, tìm cho mình một cái ghế ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Phần Thiên.

"Tổn thất bao nhiêu?" – Phần Thiên không dông dài, trực tiếp hỏi.

"48 hồng danh bị giết, toàn thân trang bị đều bị bạo hết. 26 người bị giết hai lần, những người khác không có tổn thất gì." – Lam Sắc nói giống như đang đọc bản báo cáo, dường như những người chết đó không liên quan gì đến cô.

"Trong số 48 người kia, có bao nhiêu người trên 67 cấp?"

"12 người."

"Tất cả sao?!!" – Phần Thiên vỗ bàn đứng lên, trong mắt lóe lên tia tức giận. Trong tinh anh đoàn, mới có 12 người trên 67 cấp, trang bị trên người bọn họ đều là trang bị tốt nhất của Vực Sâu. Kết quả lần này đều bị bạo hết, Phần Thiên không tức giận mới là chuyện lạ.

"Tất cả." – Lam Sắc gật đầu một cái, mái tóc dài màu bạch kim phủ xuống trán, che kín nửa khuôn mặt.

"Tất cả người chơi trong tinh anh đoàn bị giết sẽ chiếu theo cam kết mà bồi thường. Bang hội sẽ bồi thường toàn bộ trang bị đã mất, ngươi bảo bọn họ tới kho hàng chọn trang bị đi. Nói họ đừng nghĩ chuyện gì khác, trước tiên luyện lại cấp bậc rồi hãy nói." – Tổn thất của tinh anh đoàn quả thật quá lớn, kế hoạch kiến thành dự định từ trước không thể không đẩy nhanh tiến độ.

"Được, nếu không có chuyện gì, ta đi trước."

"Làm phiền ngươi rồi."

"Khách khí." – Khi Lam Sắc đứng lên, ánh mắt quét qua Hỉ Ca đang ở một bên, trong mắt lóe lên tia đen tối mơ hồ, khóe miệng nhếch lên xoay người bỏ đi.

Sau khi Lam Sắc rời khỏi, không khí trong đại sảnh có vẻ rất nặng nề, không ai mở miệng nói lời nào. Cuối cùng, vẫn là tiếng thông tấn khí của Cuồng Vũ vang lên phá vỡ không khí trầm mặc. Cuồng Vũ mở thông tấn khí, cau mày nói với người bên kia nửa ngày, sau khi cô tắt thông tấn khí, hơi bất đắc dĩ nhìn về phía Phần Thiên.

"Là Minh Độ Thiên ra tay. Đoạn Lang Minh đã giải tán. Đoạn Lang đưa người sát nhập vào Khổ Độ."

Trước sau chỉ có mấy giờ, vậy mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, Phần Thiên dù có ngu xuẩn cũng biết vấn đề rốt cuộc là ở đâu. Họ vốn bị Khổ Độ cài bẫy. Tên Minh Độ Thiên kia quả thật không phải là kẻ tầm thường. Hơn nữa, hắn biết đánh vào tinh anh đoàn. Nếu như tinh anh đoàn xảy ra chuyện, toàn bộ thực lực của Vực Sâu đều sẽ giảm xuống một bậc, kiến thành nhất định sẽ kéo dài. Đến lúc đó, ai là người đầu tiên kiến thành cũng chưa nói trước được.

"Minh Độ Thiên!!!!!!!! Con bà nó, ta quyết không đội trời chung với ngươi ~~~~~~"

Vì Phần Thiên nổi đóa, hội nghị không thể không dừng lại. Phần Thiên lôi Phi Khuynh Thành đến tỷ võ tràng PK, Hỉ Ca và Cuồng Vũ thì vẫn ngồi trong đại sảnh.

"Chỉ đơn giản như vậy?" – Hỉ Ca cảm thấy, chuyện không đơn giản như vậy.

Tinh anh đoàn cùng với người chơi cấp cao của Vực Sâu tính sơ sơ cũng hơn 2000 người, Khổ Độ dù có dũng mãnh đến đâu, cũng không thể giết hết 2000 người được. Rõ ràng Khổ Độ không đưa nhiều người tới như vậy, nếu không Hỉ Ca đã nhận được tin tức từ Cát Tường rồi. Mà theo Hỉ Ca biết, lần này các bang phái lớn nhỏ trên Đông Châu đại lục cũng chỉ có hơn 2500 người mà thôi. Tuy nói nhân số của bang phái đều hơn vạn người, nhưng người chơi trên 50 cấp hiện giờ còn quá ít. Dù cho Minh Độ Thiên đưa đến 500 người, đánh úp Vực Sâu, cũng không thể diệt hết gần như toàn bộ tinh anh đoàn chứ. Chuyện này, có gì đó mờ ám...

"Ta điều tra được, đúng là chỉ đơn giản như vậy. Nhưng mà......" – Cuồng Vũ ngừng lại, liếc nhìn Hỉ Ca rồi tiếp tục nói – "Ta đoán, trong tinh anh đoàn có gian tế."

Nếu như không có gian tế, làm sao hơn 2000 người, mà người chết đều là ngoạn gia tuyệt đỉnh trong tinh anh đoàn chứ.

"Phần Thiên không phải đã đảm bảo những người đó đều do cô ta một tay tuyển chọn ra sao?" – Hỉ Ca rất tin tưởng lời của Phần Thiên. Cô ta lúc làm việc tuyệt đối sẽ không qua loa.

"Người chết vì tiếng, chim chết vì miếng ăn, không có gì là tuyệt đối cả. Ta chỉ sợ, tới khi kiến thành, sẽ xuất hiện chuyện phiền phức hơn thôi." – Cuồng Vũ duỗi người, nghiêng đầu nhìn Hỉ Ca. Phát hiện Hỉ Ca một tay chống cằm, đang tập trung suy nghĩ gì đó.

"Vấn đề trong bang, ngươi cũng biết rồi. Nếu chúng ta đưa ra đề nghị, ngươi nghĩ Phần Thiên sẽ tin tưởng chắc?!" – Hồi lâu, Hỉ Ca mới hờ hững mở miệng.

Cô hiểu rõ tính tình của Phần Thiên. Chỉ cần Phần Thiên đã nhắm trúng ai (tin tưởng ai), tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu người đó. Nếu lúc này Hỉ Ca nói rằng trong tinh anh đoàn có gian tế, Phần Thiên tuyệt đối sẽ không tin. Thậm chí, hai người có thể còn cãi nhau. Hơn nữa, Hỉ Ca và Cuồng Vũ mới chỉ đang suy đoán, còn chưa có chứng cứ gì hết. Phần Thiên là người như vậy, chỉ khi nào bị tổn thương hoặc có chứng cứ xác thực mới chịu tin. Hỉ Ca lại không biết rằng, so với Lam Sắc, Phần Thiên hội sẽ chọn tin tưởng cô hơn.

"......Ngươi đúng là rất hiểu rõ Phần Thiên à. Ngươi cảm thấy có thể là cô gái Lam Sắc đó không? Dù sao cô ta cũng là người hiểu rõ tinh anh đoàn nhất." – Cuồng Vũ nhàm chán nằm bò ra bàn, suy đoán.

"Hừ, ngươi nghi ngờ người Phần Thiên đã đích thân tuyển chọn sao?" – Hỉ Ca bĩu môi. Tính tình của Lam Sắc kia, chắc sẽ không làm chuyện thế này. Dĩ nhiên, ai có thể nói chính xác được đây.

Hàn huyên với Cuồng Vũ hơn nửa canh giờ, sau khi Cuồng Vũ đi, Hỉ Ca phát tin tức cho Sở Tiếu Ca. Kết quả Sở Tiếu Ca nói hồng danh của nó đã tẩy hết rồi. Cũng không biết làm sao nó tẩy xong nhanh như vậy, tới giờ mới được hơn một ngày a. Tên nhóc này đúng là người thuộc phái hành động. Sở Tiếu Ca muốn Hỉ Ca an ủi một chút, cho nên hẹn cô tới Cát Tường tửu lâu ở Xích Hỏa thành ăn cơm. Hỉ Ca vừa tới Cát Tường tửu lâu, tiểu nhị liền dẫn cô đi thẳng tới bao gian trên lầu hai. Xem ra, vô luận là ở nơi nào, cô đều có đặc quyền nha.

Đi lên lầu hai, Hỉ Ca phát hiện tất cả các bao gian đều không mở cửa, hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy? Hỉ Ca vừa nghĩ vừa tiến về phía trước, nhìn thấy bao gian chữ Thiên, sau khi đẩy cửa ra, cô đứng sững sờ tại chỗ. Trong phòng không phải là Sở Tiếu Ca, người xuất hiện trước mắt...... là Thất Tử. Hỉ Ca nghĩ rằng mình bị hoa mắt, theo bản năng đưa tay dụi dụi. Nhưng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ kia vẫn không thay đổi.

"Hỉ Ca, anh đã trở lại." – Thất Tử đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Hỉ Ca. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, trong mắt hắn sáng lên một cảm xúc không nói rõ được, sau đó dang hai tay ra, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực. – "Anh về rồi."

Chương 131: Mặt phạm hoa đào
(bản mặt có số đào hoa?!)
Edit: hoabingan
Beta: hoanguyendinh

Hai cánh tay chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn vòng qua ôm hắn.

"A Thất..."

Nếu như người này vẫn không xuất hiện, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ quên đi cái cảm giác, không phải khắc cốt ghi tâm nhưng lại ẩn sâu trong lòng mà hắn đã mang đến. Nhưng hiện giờ, hắn đã trở lại.

"Hỉ Ca..."

Giọng nói khàn khàn mang theo vài phần đè nén. Thất Tử thật không nhớ rõ, rốt cuộc thì từ lúc nào, hắn lại điên cuồng si mê cô gái mà hắn không nên đụng đến này.

Hỉ Ca không ngẩng đầu, cũng không buông tay, mặc cho Thất Tử ôm siết lấy cô, cảm giác giống như hắn muốn đem cô khảm nhập vào da thịt, Hỉ Ca không tự chủ được khe khẽ thở dài. Từ trước đến nay cô luôn trốn tránh. Có lẽ bởi vì từng bị Minh Độ Thiên phản bội, cũng có lẽ bởi vì nghi kị thân phận của Thất Tử, cô bảo vệ bản thân quá tốt, không để cho bất cứ ai bước vào thế giới của cô. Nếu như không phải gặp được Thất Tử, có lẽ, đời này cô sẽ không thay đổi nữa. Hết lần này tới lần khác, cô cứ như vậy ở trong thế giới của mình, cũng không thể tự mình bước ra. Hỉ Ca dán mặt vào ngực của Thất Tử, nghe được tiếng tim đập trầm ổn của hắn.

"Mặc Phi, có phải chúng ta nên tránh đi một chút không a..."

Âm thanh quen thuộc truyền đến, mặc dù rất nhỏ, nhưng trong phòng không có tiếng động nào khác, tất nhiên Hỉ Ca nghe được rõ ràng.

"Ừ, ngươi đi trước đi, ta thay ngươi canh chừng." – Mặc Phi nói.

Hỉ Ca không ngẩng đầu, Thất Tử cũng không có ý buông tay, nhưng, ngoài cửa vẫn không có tiếng bước chân rời đi của hai người (nhiều chuyện) kia.

"Mặc Phi, ngươi không đi sao?" – Sở Tiếu Ca cất giọng nghi ngờ hỏi.

"Chờ chút, lập tức đến."

Sau cùng Hỉ Ca vô lực rên rỉ một tiếng, cô nên nói gì đây, đầu năm nay nhìn lén lại có thể quang minh chính đại như vậy à? Đoán chừng Thất Tử cũng không chịu nổi, không cam tâm buông Hỉ Ca ra, nghiêng đầu hung tợn nhìn ra cánh cửa đang đóng chặt, gằn từng tiếng.

"Bước vào."

Có lẽ âm thanh không thoải mái của Thất Tử hù dọa đến hai người ngoài cửa, sau một lúc lâu, mới có tiếng thảo luận nho nhỏ vang lên.

"Ngươi vào trước đi." – Sở Tiếu Ca cố ý để cho Mặc Phi làm bia đỡ đạn.

"Không được, ta mà vào sẽ bị lão đại giết ngay lập tức. Ngươi là em vợ, chắc chắn hắn sẽ không làm gì ngươi."

Hỉ Ca có chút sững sờ, hai người này thật coi trong phòng không có người hả?!? Vốn còn có mấy phần lúng túng, nhưng giờ cô càng muốn đem hai người kia túm vào đánh cho một trận. Tiểu tử thối kia, cấu kết vời người ngoài tính kế cô. Nếu không phải là có âm mưu từ trước, thì Thất Tử sao có thể xuất hiện ở đây. Khi nào thì Sở Tiếu Ca có lá gan để cô làm chim bồ câu (ngây thơ không hiểu chuyện?!?!?), nhất định họ đã có an bài từ trước. Nghĩ tới đây, Hỉ Ca nghiêng đầu liếc Thất Tử một cái, Thất Tử cười cười vô tội. Cuối cùng hai người kia bị Hỉ Ca nhéo tai lôi vào. Ai bảo họ dám ở ngoài cửa quang minh chính đại "đùa giỡn" cô, đáng đời.

"Anh rể, cứu mạng... cứu..."

Đối phó với Mặc Phi, Hỉ Ca chỉ có thể làm dữ một chút. Nhưng còn Sở Tiếu Ca, ai bảo nó là em trai cô đây, chỉ có thể nói nó xui xẻo. Khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ bé bị Hỉ Ca thân mật dùng sức xoa. Sở Tiếu Ca đã khắc sâu sự sợ hãi ở trong lòng, cậu không nên đắc ý, thói hư tật xấu của chị hai sao cậu có thể quên. Thất Tử ngồi bên cạnh, một tay chống cằm, vốn còn chút đồng tình nhìn Sở Tiếu Ca, nhưng sau khi nghe lời thầm thì của tên kia, liền không còn chút tình nghĩa nào ngước mặt giả lơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Biểu hiện điển hình như vậy, Sở Tiếu Ca không nhịn được chán nản. Không dễ dàng chờ Hỉ Ca xoa bóp đủ, Sở Tiếu Ca mới có thể đáng thương vuốt vuốt khuôn mặt mình. Ôi... khuôn mặt vạn người mê trắng trẻo nhỏ xinh của cậu đã bị bóp đến sưng lên.

Mới vừa có chút lúng túng vì bị bọn Sở Tiếu Ca gây rối, thật ra cũng không có gì là to tát, nhưng trong lòng Thất Tử và Hỉ Ca đều có chút khác thường.

"Chị hai, có muốn theo bọn em trở về không?" – Sở Tiếu Ca ngồi trên ghế cách xa Hỉ Ca, kinh hồn bạt vía mà mở miệng.

"Không muốn." – Vực Sâu gần đây có không ít phiền toái. Cô dù sao cũng là phó bang chủ, nếu thật sự bỏ đi, sẽ thấy có lỗi với Phần Thiên.

"Dù sao Vực Sâu tạm thời cũng không có đủ bản lãnh dựng bang, chị ở đây ngây người cũng không có chuyện gì làm mà." – Sở Tiếu Ca bất mãn lầm bầm.

"..." – Hỉ Ca câm nín. Trên thực tế, nếu như Phần Thiên với Phi Khuynh Thành đều ở đây, cô đúng là không có việc gì làm. Không phải cô không có năng lực quản lí bang, chẳng qua cô cảm thấy đây chỉ là trò chơi, không cần thiết phải bán mạng như bọn họ thôi. Cô có thể trông coi cả một công ty lớn của Sở gia. Nhưng nếu không phải trường hợp bức thiết, cô tuyệt đối sẽ không động tay động chân làm việc. Lúc trước, nếu không phải do Thất Tử đột nhiên biến mất, cô chắc chắn đã không rảnh rỗi sinh nông nổi mà gia nhập Vực Sâu. Giờ đã gia nhập rồi, cô lại không nghĩ cứ vứt bỏ như vậy.

"Em nghe nói, lát nữa hệ thống sẽ nâng cấp. Các chức nghiệp sẽ có thêm nhiều thay đổi. Nhiệm vụ và bản đồ cũng nâng cấp. Chị không cảm thấy so với một bang phái thì những thứ này càng hấp dẫn hơn sao?" – Lời nói của Sở Tiếu Ca giống như đang muốn dụ dỗ.

Được rồi, Hỉ Ca thừa nhận là cô động tâm. Hỉ Ca cúi đầu trầm tư, không chú ý tới Thất Tử bên cạnh đang cùng Sở Tiếu Ca trao đổi ánh mắt. Cái này gọi là tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Hành động của Sở Tiếu Ca chỉ còn thiếu một chút là xem như đã trực tiếp đóng gói Hỉ Ca tặng cho Thất Tử làm quà luôn rồi. Cũng không biết hai tên này đạt thành hiệp định gì.

"Chị hai ~"

"Em câm miệng." – Hỉ Ca ngẩng đầu liếc Sở Tiếu Ca một cái. Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Thất Tử. – "Hoặc là ở lại chỗ này, hoặc là đi theo bọn họ, anh chọn đi."

Biết bọn họ vì ép mình nên mới quyết định như vậy, Hỉ Ca cũng không lãng phí thời gian. Nếu không phải đột nhiên Vực Sâu xảy ra chuyện, cô và Thất Tử trở về cũng không hề gì, có điều hiện tại, tạm thời chỉ có thể ở lại Đông Châu Xích Hỏa.

Chương 132: Đột nhiên xuất hiện em gái

Vài ngày trước khi hệ thống nâng cấp, cảm giác thật là khó chịu. Trên thực tế, không phải Hỉ Ca chờ mong sự thay đổi của các chức nghiệp hay bản đồ mới cần khai hoang, mà cô đây là đang nóng lòng muốn gặp Thất Tử. Trước kia, khi hai người còn chưa biểu lộ cảm tình, cô chỉ biết, khi nhìn thấy Thất Tử thì trong lòng sẽ rất vui. Hiện tại, cảm giác giống như đứng ngồi không yên, không thể chờ đợi. Cho dù vẫn dùng video call trò chuyện mỗi ngày, nhưng Hỉ Ca không thấy thỏa mãn. Có lẽ, khi yêu, con gái đều như vậy.

Ngồi trên ghế salon, Hỉ Ca âm thầm oán trách trong lòng. Papa đã lớn tuổi như vậy, tính tình vẫn thật trẻ con. Cùng vợ đánh nhau, đánh thua liền chạy đến công ty trốn, nói thế nào cũng không chịu về nhà. Mẹ lại không chịu nhượng bộ mà đi tìm người. Cuối cùng cô trở thành bia đỡ đạn. Có đứa con gái nào xui xẻo như vậy sao.

Sở Tiếu Ca tinh khôn như hồ ly ấy, cậu vừa nhìn thấy Sở mụ mụ bước vào nhà liền trực tiếp nhảy cửa sổ!!!!!!! Tốc độ nhảy cửa sổ của Hỉ Ca chỉ chậm hơn một chút thôi, haizz... nên trách ai đây?!?

Sau nửa giờ, nhìn thấy thư kí của cha đi tới, Hỉ Ca đứng lên cản đường.

"Cha tôi vẫn còn đang họp sao?"

Buổi họp bắt đầu đã được 3 giờ, đến giờ tan tầm rồi mà vẫn chưa xong, ừ hừ, thật coi cô là trẻ con đây mà.

"Ách... Chủ tịch..." – Thư kí lau mồ hôi trên trán, trong lòng đấu tranh xem có nên nói cho tiểu thư biết sự thật hay không? Nhưng mà, chủ tịch trước khi đi đã ngàn vạn lần dặn dò, tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai biết.

"Tôi biết rồi, anh không cần nói nữa."

Cửa thang máy dành riêng cho chủ tịch mở ra, Hỉ Ca rất bình tĩnh mà nhìn cha đi tới, cũng không bỏ sót hình ảnh một thiếu nữ 17-18 tuổi đi bên cạnh, thân thiết ôm cánh tay ông. Nhướng mày, trên mặt Hỉ Ca nở ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Thấy thế, nam thư kí ở bên cạnh hơi ngẩn người. Sở lão cha khuôn mặt đang phấn khởi sau khi nhìn thấy con gái thì dừng lại một chút, hết sức kinh ngạc.

"Papa, không giới thiệu một chút sao?"

"Ách... Cái này..." – Sở lão cha nhất thời cứng họng, không biết nên giải thích thế nào cho thỏa đáng. Hỉ Ca vô cùng kiên nhẫn nhìn cha mình, chuẩn bị nghe lời giải thích của ông.

"Chào chị, em tên là Sở Anh." – Cô bé kia ngược lại rất tự nhiên hào phóng mà đi tới trước mặt Hỉ Ca, khuôn mặt phấn hồng mỉm cười ngọt ngào.

Sở Anh? Trong đầu Hỉ Ca nghĩ nghĩ, không nhớ được là mình còn có một em gái tên là Sở Anh.

"Papa?"

"Này... thực ra Tiểu Anh là con gái của cô cô." – Sở lão cha thở dài nói.

Hai ngày trước, cô gái này cầm vật mà ông tặng em gái hồi 18 tuổi đến tìm ông. Nhìn khuôn mặt có vài phần giống em gái, còn có lá thư do chính em gái viết, Sở lão cha cảm khái vạn lần. Nghe Sở Anh nói, mẹ cô đã bị bệnh qua đời lúc cô 8 tuổi. Cô bị anh trai đưa đến cô nhi viện. Sau đó anh trai biến mất. Cô bé nói, khi còn sống, nguyện vọng lớn nhất của mẹ là có thể về thăm nhà một lần. Vì thế, cô đem theo di vật của mẫu thân trở về, muốn nói tiếng xin lỗi với ông nội.

"A, chào em, chị là Sở Hỉ Ca." – Hỉ Ca không mấy thân thiện. Cô không có bao nhiêu nhiệt tình để lãng phí, cho dù là em họ, thì đã sao?

"Chào chị Hỉ Ca." – Sở Anh cúi đầu 90 độ với Hỉ Ca, làm cho Hỉ Ca nhất thời có chút không thích ứng được.

"Tiểu Anh không cần khách khí với chị cháu, chờ đến tối, cữu cữu (cậu) dẫn cháu về nhà. Ở nhà, cháu còn có một anh trai nữa đấy."

"Thật ạ?!" – Sở Anh vẻ mặt kinh ngạc, vui vẻ ôm lấy cánh tay Sở lão cha, – "Cháu nằm mộng cũng muốn có một ca ca đó. Cữu cữu, chúng ta về nhà thôi."

"Được, được, lập tức về nhà. Con gái à, mẹ con có phải đang ở chỗ con không, để Tiểu Anh ở lại nhà con đi, nhiều người càng náo nhiệt."

Papa hình như chưa có hỏi qua ý của Hỉ Ca à. Nhưng Hỉ Ca cũng không cự tuyệt, gật đầu một cái, trầm tư nhìn Sở Anh. Em gái này, có phải là đến quá đột nhiên hay không? Không thể trách cô nhạy cảm như vậy. Thất Tử nói, cô phải cẩn thận một chút. Mặc dù hắn đã giải quyết Hoa gia nhưng thế lực của Hoa gia rất lớn, sẽ không dễ dàng sụp đổ hết, vẫn còn người trung thành với Hoa gia, bọn họ có thể đi đối phó với Hỉ Ca. Chuyện này rất có thể xảy ra lắm.

"Tiểu thư?" – Nhìn Hỉ Ca đứng ngẩn người, nam thư kí gọi Hỉ Ca, trên mặt có chút nghi ngờ.

"Trước hết chuyện của công ty phải nhờ đến anh rồi." – Hỉ Ca cười cười với thư kí, tin tưởng người bên cạnh Sở lão cha nhất định có thực lực.

"Tiểu thư xin yên tâm."

Về đến nhà, liền thấy Sở Tiếu Ca ngồi ngay ngắn trên ghế salon, đang bị Sở mụ mụ véo lỗ tai dạy dỗ. Tiểu Cửu thì ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Nhìn chồng rốt cục đã trở lại, tâm tình Sở mụ mụ khá hơn, lập tức bỏ Sở Tiếu Ca sang một bên.

"Ông xã, đây là..." – đột nhiên nhìn thấy Sở Anh, Sở mụ mụ sửng sốt một chút.

"Đây là con gái của Tiểu Ảnh, tên là Sở Anh." – Vẻ mặt Sở lão cha có chút tối đi, Sở mụ mụ lập tức phản ứng lại, vội vàng đem Sở Anh kéo đến bên cạnh mình.

"Chào mợ!"

"Tốt, ngoan, dáng dấp đứa nhỏ này với Tiểu Ảnh thật giống nhau" – Sở mụ mụ để cho Sở Anh ngồi cạnh mình, có chút cảm khái mà nói. Bà cùng Sở lão cha là nhờ Sở Ảnh mới biết nhau. Nhớ tới năm đó, Sở Ảnh bị đuổi khỏi Sở gia, mình lại không thể giúp được gì, trong lòng Sở mụ mụ vẫn có chút áy náy.

"Đúng vậy a. Đúng rồi Tiểu Anh, đây là anh cháu, tên là Sở Tiếu Ca. Sau này có chuyện gì thì hãy nói với nó. Nó không giúp cháu, nói cho cữu cữu biết, để cữu cữu dạy dỗ nó." – Sở lão cha vuốt vuốt đầu con trai mình mà nói.

Sở Tiếu Ca liếc nhìn chị hai, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó hắn cười cười tiến tới bên người mẹ – "Đến, hôn ca ca một cái, ca ca dẫn em gái ra ngoài chơi."

"Tiểu tử thối, ngươi đừng náo loạn." – Ở sau lưng bị Sở mụ mụ hung hãn đánh cho một quyền, Sở Tiếu Ca thiếu chút nữa là hộc máu bỏ mình, chọc cho Sở Anh cười vui vẻ.

Tuy nói ngôi nhà này rất lớn, nhưng Sở lão cha và Sở mụ mụ vẫn trở về chỗ ở của họ. Sở Tiếu Ca và Sở Anh ở cùng nhau không tệ. Cuối cùng bọn họ liền để Sở Anh ở lại.

Sở Anh là một cô gái rất hiểu chuyện. Hỉ Ca lúc đầu đối với cô bé có chút phòng bị, nhưng đến ngày thứ hai, Sở lão cha đem hình của cô cô đến cho cô xem, Hỉ Ca nhìn một lúc lâu, cũng không thể không thừa nhận, mẹ con hai người dáng dấp hầu như giống nhau như đúc. Dù cho trong lòng cô còn chút nghi ngờ, nhưng không thể bắt Sở Anh đi xét nghiệm DNA chứ?! Hỉ Ca đành đem chuyện này giấu ở trong lòng. Có thể cô đã suy nghĩ quá nhiều. Tạm thời, Sở lão cha chưa có thông báo cho ông nội. Tuy Sở Ảnh bị đuổi khỏi Sở gia, thế nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái ruột của ông nội, nói không có tình cảm là nói dối. Nếu biết được con gái đã qua đời nhiều năm, sợ rằng ông nội sẽ không chịu nổi sự đả kích này.

"Chị Hỉ Ca, ra ăn cơm thôi."

Hỉ Ca tập luyện xong liền đi vào đại sảnh, đã nhìn thấy Sở Anh mặc quần cộc, áo sơ mi bó sát, đầu buộc tóc đuôi ngựa, lanh lợi đi vào phòng ăn.

"ừ, tiểu tử kia đâu?" – Sở Tiếu Ca không phải về sớm hơn mình sao, sao lại không nhìn thấy nó, Hỉ Ca có chút nghi ngờ hỏi.

"Tiếu ca ca ở phòng ăn, chị mà không đi, đoán chừng thức ăn sẽ bị ăn hết!"

"Tiểu tử thối, nó muốn chết." – Vừa nghe đến bữa sáng bị ăn mất, Hỉ Ca dùng mười phần khí lực mà rống lên, lấy tốc độ chạy đua trăm mét trực tiếp xông về phía phòng ăn.

Sở Anh nhìn bóng lưng Hỉ Ca, nhếch miệng cười.

Ăn uống no say, đem chén đũa cho Sở Tiếu Ca xử lí, vốn định vào trò chơi, nhưng không thể để Sở Anh một mình, Hỉ Ca đành nhịn, quyết định cùng Tiểu Cửu đưa Sở Anh đi dạo phố. Ba cô gái chuẩn bị xong, cùng nhau rời khỏi nhà. Đại khái là trùng hợp, sau khi ba người đi dạo phố, lúc chuẩn bị đi ăn cơm, ở trong phòng ăn của một nhà hàng xa hoa, gặp được Niếp Lãng. Bên cạnh Niếp Lãng còn có một cô gái hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt có chút lạnh nhạt. Nhìn bộ dáng thân mật của họ, giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm hôn như chốn không người. Hỉ Ca vẫn nghĩ, Niếp Lãng không phải là loại người tùy tiện như vậy. Sự thật chứng minh, hắn cũng chỉ là đàn ông bình thường!!!

"Hỉ Ca, cùng bạn đến dùng cơm sao?" – Niếp Lãng ngược lại không có chút mất tự nhiên nào, nhìn thấy Hỉ Ca liền lững thững đi đến bên cạnh cô. Người con gái bên cạnh hắn cũng đi theo tới.

"Ừm, đây là em gái của em, Sở Anh."- Hỉ Ca cười cười cùng hắn chào hỏi.

Tiểu Cửu thì dứt khoát không thèm nhìn Niếp Lãng lấy một cái. Đối với hành động trẻ con của Tiểu Cửu, Hỉ Ca chỉ cười cười. Nói là không có cảm nghĩ gì, là nói dối. Nhưng, Niếp Lãng chưa từng có biểu hiện gì quá mức rõ ràng, cô cũng chưa từng đồng ý cái gì, hôm nay không tính là phản bội được. Huống chi, hiện tại cô đã có Thất Tử, tâm tình tốt, thái độ tự nhiên cũng tốt hơn. Hai người không khách sáo lâu vì Niếp Lãng đã bị cô gái kia kéo đi. Tiểu Cửu hung hăng trừng mắt nhìn theo, rủa thầm một câu.

"Đồ cặn bã."

Thanh âm Tiểu Cửu không lớn, vừa đủ để mấy người có thể nghe. Niếp Lãng dừng lại một chút, vẻ mặt lúng túng, nhưng không mở miệng giải thích cái gì. Còn Hỉ Ca thì chọc vào trán Tiểu Cửu một cái.

"Ngươi không thể bình tĩnh một chút sao?"

"Bình tĩnh cái rắm a!!! May mắn ngươi không có nghe lời ta. Nếu ngươi thật ở cùng một chỗ với hắn, hôm nay lão nương liền một súng bắn chết hắn."

Hỉ Ca cười cười, quay đầu lại nhìn bóng lưng Niếp Lãng, không nhịn được thở dài. Quả nhiên, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài nha. Vẻ ngoài của Niếp Lãng có thể lừa gạt rất nhiều người.

"Chị Tiểu Cửu, người kia là thế nào?" – Sở Anh ngồi trên ghế, có chút ngạc nhiên hỏi.

Hỉ Ca vùi đầu nhìn thực đơn, mặc cho Tiểu Cửu cùng Sở Anh nói những chuyện cũ rích kia. Đúng vậy, nếu đã trôi qua, thì chính là chuyện cũ. Mọi người vẫn là bằng hữu. Hoặc là nói, họ còn có thể làm bằng hữu ư?? Hỉ Ca có chút không xác định, cô vẫn luôn cảm thấy Niếp Lãng là người chỉ thích hợp làm bằng hữu. Nhưng mà, lúc trước hắn dường như không phải chỉ muốn làm bằng hữu thôi?! Hiện tại ư? Cả trong trò chơi và thực tế, một loạt chuyện đã xảy ra, bọn họ còn có thể là bằng hữu sao?

Rời khỏi phòng ăn, Niếp Lãng ôm cô gái đi trên đường phố, cô gái ngửa đầu nhìn Niếp Lãng

"Lãng, anh thích cô gái kia sao?"

"Anh làm sao có thể thích cô ấy, anh chỉ thích một mình em thôi..." – Niếp Lãng dịu dàng cười, in lên khóe miệng cô gái một nụ hôn, nhưng trong lòng lại có chút khổ sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro