C56 - C61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: Long Tộc

Tám người bọn Ấn Sát cuối cùng bị kết liễu thế nào, Hỉ Ca không biết được, bởi vì khi cô quay lại, hiện trường đã dọn dẹp sạch sẽ. Nói thật, mang theo 100 người đi đối phó 8 người, phỏng chừng Cát Tường nóng đầu đến ngu luôn rồi.

Hồng danh có xác suất bạo trang bị cực cao, một lần thanh tẩy này nhất định là bội thu. Sơ sơ, 8 người kia bạo rớt không ít hơn 2 kiện / 1 người, trong đó rất nhiều trang bị là cực phẩm quý hiếm, ngay cả thiên hoàng nhẫn cũng bị bạo rớt.

Thiên hoàng nhẫn có tính năng hồi phục điểm thuộc tính, thêm tinh thần lực, là một cực phẩm đối với dược sư cùng thuật sĩ. Tư Văn không chút khách khí giựt lấy, mang ngay vào tay. Dĩ nhiên hắn phải ói ra một số tiền lớn để bù vào, nhưng kim tệ có thể kiếm lại, thiên hoàng nhẫn thì chưa chắc muốn đánh liền có thể đánh ra.

Lúc trở về Cát Tường tửu lâu, Tư Văn đắc ý quơ tay trước mặt Hỉ Ca ý đồ khoe nhẫn. Hỉ Ca nhìn thấy thuộc tính [mỗi giây khôi phục 30 điểm pháp lực] liền nhếch mép cười, không có nói cho Tư Văn biết cô hiện giờ mỗi giây sẽ khôi phục 300 điểm pháp lực. Đây chính là ưu đãi của thuật sĩ với tinh thần lực cao ngất ngưỡng a. Vốn dĩ Cát Tường muốn quay lại vực sâu, nhưng những người còn lại đều oang oang phản đối, nói cái gì muốn ăn uống trước làm việc sau.

Cấp bậc ngoạn gia ngày càng đề cao, những nguyên vật liệu mà ngoạn gia có thể thu thập cũng theo đó nâng lên giá trị. Chính vì vậy, thực đơn của Cát Tường tửu lâu càng lúc càng phong phú. Hỉ Ca không hề khách khí, tất cả món ăn ngon đều gọi một phần, sau đó hài lòng ngồi xuống vừa uống rượu vừa đợi đồ ăn.

Đừng nghĩ tửu lâu ngày thường tiêu phí rất lớn, nó cũng đồng dạng thu vào rất nhiều tiền. Một bàn đồ ăn mà Hỉ Ca vừa gọi, có giá hơn một ngàn kim tệ. Trong đó nguyên vật liệu tốn khoảng 50 kim, phục vụ phí khoảng 100 kim, số dư (tiền lời) còn lại chui vào túi riêng của lão bản – Cát Tường.

Đây chính là sự khác biệt giữa gian thương (thương nhân mánh khóe) và tiểu thương (người buôn bán nhỏ). Hỉ Ca nghĩ tới giấc mơ khai trương cửa hàng vũ khí của mình, thật là muốn khóc quá đi. Cũng may Sở Tiếu Ca đã hứa, trước khi thông lộ đại lục mở ra nhất định sẽ mang tiền đưa tới cho cô. Con đường trước mặt còn nhiều gian nan, nhưng rất nhanh sẽ nhìn thấy ánh sáng, cố lên~

Trong lúc ăn cơm, Hỉ Ca đem bảo bảo vẫn đang ngủ mê mệt trong không gian sủng vật ra nhìn. Tiểu giọt nước đã ăn hơn 7 ngàn viên trân châu, thế mà không có một chút biến hóa nào. Mỗi lần nó nhìn thấy Hỉ Ca, phản ứng đầu tiên chính là ôm ngón tay cái của cô, ngậm vào miệng không chịu buông.

Nhìn tiểu giọt nước đen thui trên tay Hỉ Ca, Thất Tử cười hắc hắc hai tiếng, giả bộ quay đầu giả lơ. Bọn Cát Tường cũng đem bảo bảo ra. Bọn hắn nhìn sủng vật màu sắc tươi sáng của mình, rồi lại nhìn sủng vật trên tay Hỉ Ca, trong lòng tràn đầy cảm thái. Quả nhiên sủng vật có thể phản ánh tâm tư chân thật của chủ nhân nha~ Ở trên... là câu nói đang lưu truyền trên diễn đàn. Về phần thiệt hay giả, không ai biết. Bất quá, Hỉ Ca cùng Thất Tử đúng là ví dụ tốt. Cả hai đều là loại người có tâm địa "phúc hắc" (phúc=bụng, hắc= đen, phúc hắc = xấu bụng, mưu kế, giảo hoạt), đẻ ra bảo bảo cũng là màu đen!!!!

Không lâu sau, đồ ăn được đưa lên đầy bàn, mọi người còn chưa kịp ăn đã nghe tiếng cãi vả vọng lên từ dưới lầu. Tiếng mắng chửi kịch liệt dần dần truyền vào trong phòng, ầm ĩ lỗ tai của Cát Tường, làm cho sắc mặt của hắn biến đen.

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

Gian phòng số một trên lầu luôn có một tiểu nhị đứng túc trực để lão bản tùy thời phân phó. Tiểu nhị đi xuống lầu, một lát liền trở về, cười khổ giải thích: – "Có mấy người đánh nhau vì tranh giành phòng."

Trong thế giới thật, loại chuyện này dù chưa thấy qua nhưng quả thật Hỉ Ca nghe qua không ít. Bình thường, papa của cô luôn dùng bộ dáng đại gia đi lòe người khác hoặc là cải vả đấu lý với người khác vì mấy chuyện vặt vãnh giống y vậy. Đàn ông cho rằng đây chính là vấn đề mặt mũi. Hỉ Ca thì nghĩ ngược lại, hành vi này càng làm người ta mất mặt hơn.

Cũng may tiểu thiếu gia (Sở Tiếu Ca) trong nhà cô không mắc bệnh "sĩ diện" giống papa, em trai cũng không để ý đến vấn đề mặt mũi này nọ. Từ nhỏ cho tới lớn, chưa từng có người đến gặp lão cha mắng vốn cái gì mà con trai ông ở ngoài bao gái, hay đánh nhau, vân vân và vê vê gì đó.

"Là những ai?"

"Có 8 người trên đầu gắn danh hiệu Long Tộc. Còn 7 người khác là ngoạn gia tự do, nhìn rất lạ mặt, hẳn không phải khách quen của tiệm."

"Long Tộc xem ra càng ngày càng huênh hoang." – Tư Văn bốc một khối hải sản bỏ vào miệng, vẻ mặt mân mê, không tồi, gật gật đầu, lại gấp thêm một khối.

Lần trước bị Hỉ Ca lừa ăn một khối bụi gai có vị mù tạt, Tư Văn trong lòng luôn có bóng ma. Bất quá, hiểu biết của Hỉ Ca về thực phẩm trong trò chơi sâu rộng hơn hẳn mấy người bọn họ. Lần này, cô kêu lên toàn là đồ hải sản, không sai biệt lắm, ăn rất ngon. Chẳng qua hình dạng các món ăn có hơi kỳ lạ. Tỷ như cái món có hình sao biển kia lại có hương vị của cua, mặc dù ăn vào vẫn ngon như thường.

"Ngươi nên ăn ít thôi." – Nhìn 5 cái chén xếp trước mặt Tư Văn, vậy mà còn muốn đi giành đồ ăn của người khác, Hỉ Ca nhịn không được nhắc khéo một câu.

"Không sao. Mặc Phi không biết ăn hải sản." – Tư Văn bỏ ngoài tai lời nói của Hỉ Ca. Kết quả, hắn ăn phải một món quái dị gì đó, kinh ngạc phát hiện nửa người trên bị tê liệt. Ngay cả đầu lưỡi cũng cứng ngắt như bị chích thuốc tê. Cũng may lúc ăn uống hắn luôn có thói quen ngậm chặt miệng, nếu không bây giờ nước miếng đã giễu đầy bàn.

Hệ thống thông báo, bởi vì hắn ăn quá nhiều hải sản có chứa độc tố, nửa người trên bị liệt nửa giờ.

Thấy Tư Văn ngồi im không động đậy, mọi người tò mò nhìn chằm chằm, chỉ có Mặc Phi là không khách khí dùng đôi đũa chọt chọt lên mặt hắn. Kết quả làm cho người nào đó té chổng vó...

... Cái tên bị liệt nửa người vẫn đang nằm dưới đất kịch liệt vung hai chân tán loạn ý đồ muốn đá Mặc Phi. Mọi người đồng loạt chuyển ánh mắt sang nhìn Hỉ Ca.

Hỉ Ca vô tội xua tay: – "Không thể trách ta nha. Ta chỉ gọi đúng 5 làn gạch cua, là cho mỗi người một làn. Ai bảo hắn tham ăn quá làm chi."

Kia ngươi có thể nhắc nhở trước được hay không a!!! Tư Văn nước mắt lưng tròng căm hận nhìn Hỉ Ca, nhưng hắn bi ai phát hiện hắn không thể ngẩng cao đầu. Này chỉ có thể trách bản thân tham ăn, hậu quả liền trúng chiêu hiểm độc.

Gạch cua là đặc sản của Nam Uyên đại lục. Món này có chứa một ít hàm lượng độc tố. Một ngày chỉ có thể ăn một làn, sẽ được cộng thêm 100 điểm huyết lượng. Nhưng nếu ăn nhiều hơn, sẽ xuất hiện tình trạng trúng độc. Có tất cả 100 kiểu tình huống trúng độc khác nhau. Phải nói Tư Văn là may mắn, chỉ bị tê liệt trong nửa giờ mà thôi.

"Chưởng quầy còn chưa giải quyết xong sao?" – Lại qua một hồi, tiếng cãi vả vẫn chưa ngừng, giống như không ai chịu nhường ai.

Long Chiến là người thế nào. Cát Tường không biết. Nhưng hắn thật ra nghe không ít tin đồn về tác phong làm việc của thành viên Long Tộc. Một đám người này là những người theo chân Long Chiến từ rất sớm, có thể coi là nguyên lão của bang hội. Hiện tại bọn họ cho rằng Long Tộc đã muốn xưng bá ở Nam Uyên đại lục cho nên hành vi càng ngày càng càn rỡ. Giết người đoạt quái là chuyện thường tình rồi, bây giờ mỗi lần đánh đại boss là sẽ ra lệnh thanh trừng rầm rộ.

Bọn hắn xem như may mắn, đến bây giờ cũng không đụng độ với người của Khổ Độ. Đại khái là do có chỉ thị răn đe của Long Chiến. Nhưng sự phách lối kia vẫn không hề giảm. Bên ngoài hiện giờ lưu truyền một câu thế này: "Làm sao? Muốn cùng Long Tộc đánh nhau, nghĩ xem bản thân có thực lực hay không a." Chứng tỏ hiện giờ danh vọng của bọn hắn rất cao.

Hỉ Ca nghe những lời bình luận kia, nhịn không được lắc đầu. Nam Uyên đại lục nhìn qua như không có cao thủ. Đó là vì Khổ Độ và Thứ ở đây. Những người hiểu biết đều sẽ lựa chọn đại lục khác mà phát triển. Hiện tại thông đạo còn chưa mở nhưng vẫn không ngăn được một ít ngoạn gia máu me PK nhập cư lậu sang đại lục khác để tìm người so tài.

Nam Uyên Thành lúc này đã bước vào thời kỳ dung nạp cường giả. Thái độ cao cao tại thượng của Long Tộc, không sớm thì muộn sẽ đắc tội với người khác, cho dù Khổ Độ không ra tay tiêu diệt, cũng sẽ có người ra mặt giải quyết bọn họ mà thôi.

Nói thật, thực lực của Long Tộc không hề mạnh, ít nhất trong mắt Hỉ Ca là vậy. Một bang hội mà ngay cả Kiến Hội Lệnh cũng không thể tự mình đi đánh, bang hội đó chỉ là hàng nhược tiểu (yếu đuối). Chân chính đại công hội, có mấy ai bỏ tiền ra mua Kiến Hội Lệnh đâu? Kiến Hội Lệnh chính là biểu tượng của một công hội, tự mình đánh và bỏ tiền ra mua, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

"Đi nói với chưởng quầy, đem gian phòng kia tặng cho Long Tộc. Sau đó bảo chưởng quầy mở mấy gian phòng không giành cho ngoại nhân ra để đón khách." – Cát Tường sau khi suy nghĩ một chút liền trực tiếp ra lệnh.

Lầu hai của Cát Tường tửu lâu vẫn còn nhiều gian phòng không mở cửa tiếp khách. Mấy gian phòng đó so với gian phòng số một chữ Thiên không thua kém bao nhiêu. Đây là Cát Tường đặc biệt chuẩn bị giành để tiếp đãi mấy đại công hội. Các vị lão đại của công hội lớn không thích xếp hàng chờ đợi. Cát Tường xem như cấp chút mặt mũi cho bọn họ, đổi lại, họ sẽ không keo kiệt mà chi thêm chút tiền cho hắn.

"Đã biết lão bản." – Tiểu nhị ca gật đầu, chạy vội đi tìm chưởng quầy. Qua một hồi, bên ngoài rốt cuộc yên tĩnh, có lẽ sự an bài kia đều làm hai bên vừa lòng.

Bọn Hỉ Ca tranh thủ trong nửa giờ giải quyết sạch sẽ nguyên một bàn đồ ăn. Đợi đến lúc Tư Văn có thể hoạt động tay chân trở lại, trên bàn chỉ còn toàn chén dĩa. Tư Văn nhìn thuộc tính của mình, hắn có 2 giờ bị suy yếu thể lực, thật muốn đâm đầu đi chết luôn.

Sau khi ăn cơm xong, bởi vì Cát Tường vội vã muốn đi làm nhiệm vụ, cho nên món tráng miệng còn chưa kịp mang lên, cả bọn đã bị Cát Tường tóm cổ lôi ra khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi cửa, Cát Tường thình lình đứng lại, biểu tình trên mặt trở nên cực kỳ quỷ dị.

Chương 57: Còn có Hỉ Ca khác hay sao?

Bởi vì Hỉ Ca cùng Thất Tử đi sau cùng, hơn nữa Thất Tử vẫn luôn cúi đầu nói nói chọc chọc cho Hỉ Ca cười, thế nên hai người đều không nhận ra 3 người đi đằng trước đang run rẩy.

"Ồ, quả nhiên là Cát Tường đại ca. Em nói làm sao tửu lâu này cũng gọi là Cát Tường đâu." – một âm thanh dễ nghe vang lên khiến Hỉ Ca chú ý.

Đứng đối diện bọn họ là 7 ngoạn gia, người vừa mở miệng nói chuyện là một nữ sinh chức nghiệp vũ giả. Cô ta một thân trang phục màu lam, 35 cấp phụng đình sáo trang, dáng người lả lướt, khuôn mặt tinh xảo, hấp dẫn không ít ánh mắt của nam nhân xung quanh.

Bộ sáo trang này dành cho vũ giả cấp 35. Tài liệu rất khó kiếm, hơn nữa cần thợ may cao cấp mới có thể may ra. Hỉ Ca tính sơ sơ, 5 kiện trang bị* kia mỗi cái trị giá không dưới 5 ngàn kim tệ.

** Một bộ sáo trang thông thường gồm 5 thứ: mũ, áo, giày, bao tay, vũ khí. Cái này là nói "thông thường", tại lần trước mình mò vào chơi một game online kia, bộ sáo trang của nó chỉ có 4 kiện trang bị mà thôi, không có bao tay.**

Đại gia a~~ Cùng là nữ nhân như nhau, người ta đã là phú bà, còn cô vẫn nghèo mạt rệp là sao?! Hỉ Ca thật đau lòng. Cho dù ở thời kỳ beta, cô cũng không có phúc khí sở hữu một bộ phụng đình sáo trang.

"... Tiểu Lương, sao em lại đến đây?" – Cát Tường cùng Tư Văn trao đổi ánh mắt, sau đó đồng thời lắc đầu, phiền toái rồi. Vị kia... lão đại còn chưa thu phục được. Bây giờ thêm một vị nữa xuất hiện. Chỉ hy vọng Hỉ Ca không bị nha đầu này chọc giận là tốt rồi.

"Em đến tìm Thất ca a. Các anh rõ ràng nói muốn đi Tây Vực, kết quả em cùng ca ca đi nơi đó lại không gặp được ai. Quá đáng!" – Tiểu Lương chu chu miệng phụng phịu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trông cực kỳ đáng yêu.

Cát Tường nhìn Tư Văn bằng vẻ mặt "quả nhiên như thế", sau đó xoa xoa mũi, cười ha ha. Vốn bọn hắn muốn đi Tây Vực, ai biết đến phút cuối lão đại lại không chịu đi. Không có biện pháp, 3 người hợp lại cũng không mạnh bằng Thất Tử, chỉ có thể cúi đầu dưới dâm uy của Thất Tử mà thôi. (tác giả dùng từ dâm uy thật nha... haha)

"Ồ ~" – 3 người 2 miệng đồng thanh nói, miễn không phải đến tìm bọn hắn là phước đức rồi.

"Thất ca đâu nì?" – Tiểu Lương hỏi. "Dâm uy" Thất Tử đứng sau lưng bọn hắn cho nên Tiểu Lương vẫn chưa nhìn thấy.

Ba người đồng thời né ra, tránh đường cho Tiểu Lương. Tiểu ma nữ này tốt nhất không nên đụng vào. Nếu không, bị cô dây dưa sẽ điên cái đầu.

"Thất ca~~~ Thất ca anh lại đẹp trai lên a~" – Tiểu Lương nhìn thấy người đứng phía sau chính là Thất Tử liền không nói hai lời nhào tới ôm.

Hỉ Ca đứng ở một bên nhìn, nhướng mày, trên mặt lại không toát ra cảm xúc gì. Tư Văn vẫn đứng sát bên chăm chăm quan sát biểu hiện của Hỉ Ca, thấy thế liền thở dài, nhỏ giọng nói với Cát Tường: – "Lão đại truy đuổi Hỉ Ca hảo cực khổ a~"

Hỉ Ca không phải nữ sinh bình thường. Nếu nói cô không thích Thất Tử, là giả. Nếu không thích, quan hệ giữa hai người hiện giờ liền quá mức ái muội. Giống như có đôi khi 5 người tổ đội xoát quái, nhưng 3 người bọn Cát Tường cảm thấy được, không ai có thể xen vào giữa Hỉ Ca và Thất Tử. Ngược lại, nếu nói cô thích Thất Tử, thấy một cô gái nhào đến ôm Thất Tử, trên mặt cũng nên hiện ra một ít cảm xúc đi. Thế mà Hỉ Ca không hề khó chịu, ngược lại còn mĩm cười.

Nói không có cảm giác, là gạt người. Lúc ban đầu, Hỉ Ca còn có thể lừa chính mình rằng cô không có cảm tình với Thất Tử. Hắn vốn không phải loại hình nam nhân mà cô thích. Nhưng về sau cô phát hiện, điều đó tựa hồ rất khó thực hiện. Mối tình lúc trước khiến Hỉ Ca chịu đả kích không nhỏ. Dù sao cô thích người kia lâu như vậy, tâm dù chết, lòng vẫn vấn vương. Mà cũng vì chuyện lần trước, Hỉ Ca sau đó không dám bộc lộ cảm xúc ra ngoài mặt, sợ lặp lại lỗi lầm. Đôi khi cô một lần lại một lần tự nhủ trong lòng, Thất Tử sẽ không giống Minh Độ Thiên, nhưng tâm cô vẫn luôn thấp thỏm bất an. Cô rốt cuộc trở thành một con đà điểu (chui đầu, che giấu chính mình), để mặc mọi chuyện xảy ra. Thuyền đến đâu cầu tự nhiên thẳng thôi, mọi sự rồi sẽ có biện pháp giải quyết. Hiện giờ trông thấy một cô gái nhào tới ôm Thất Tử, Hỉ Ca nhịn không được nghĩ tới Minh Độ Thiên. Từng có lần cô nhìn thấy một cô gái ôm Minh Độ Thiên. Lúc ấy cô chỉ có chút chán ghét. Nhưng hiện tại... không hiểu sao Hỉ Ca lại có một loại xúc động muốn chạy đến mạnh mẽ tách 2 người kia ra. Có phải hay không bản thân cô phản ứng hơi thái quá rồi? Hỉ Ca nhíu mày suy tư.

"Xong rồi. Lần này lão đại chết chắc." – Nhìn thấy vẻ mặt của Hỉ Ca, đứng ở một bên, Mặc Phi nhỏ giọng than.

Tư Văn sợ hãi nhìn Hỉ Ca, nghĩ nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý. Hỉ Ca có thể giết người mà không dính máu nha. Tỷ như vừa rồi hắn chỉ ở trước mặt Hỉ Ca khoe mẽ một chút, thế là bị cô bày mưu khiến cho hắn bị tê liệt nửa giờ. Dù nhìn làm sao cũng thấy Hỉ Ca không hề cố ý, bất quá Tư Văn chắc chắn, đó chính là bẫy sập của Hỉ Ca...

"Tiểu Lương, đã lâu không gặp." – Thất Tử lặng im thở dài, lui về sau một bước, thoát khỏi cánh tay của Tiểu Lương.

"Thất ca, em vừa nghe nói có thể nhập cư lậu sang đại lục khác liền chạy đến tìm anh. Anh có cảm động không nì??!!" – Tiểu Lương bày ra vẻ mặt công chúa nủng nịu.

"À..." – Thất Tử rất biết phối hợp diễn trò, gật đầu. Lòng thầm nghĩ, sớm biết cô sẽ tới, ta đã lôi Hỉ Ca chạy qua đại lục khác rồi, ở lại đây cái cọng lông a!

Thất Tử nheo mắt nghiêng đầu nhìn Hỉ Ca, lại thấy vẻ mặt hưng phấn của Hỉ Ca, nhịn không được run rẩy. Hắn hồi trước không hiểu vì cái gì Tư Văn luôn sợ hãi mỗi khi Hỉ Ca tươi cười. Hiện giờ hắn đã hiểu.

Theo ánh mắt của Thất Tử nhìn sang, Tiểu Lương lúc này mới phát hiện ra Hỉ Ca. Thấy hai người họ trao đổi ánh mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bất mãn, cất giọng hỏi.

"Thất ca, vị a di (thím, dì, cô) này là ai vậy?"

Trước kia, Tiểu Lương luôn dùng ngữ khí này để hỏi những nữ nhân xuất hiện bên cạnh Thất Tử. Bất quá Thất Tử cho tới bây giờ đều không để ý, chỉ cười cười bỏ qua. Chẳng qua lần này sắc mặt Thất Tử trở nên dị thường khó coi. Bọn Cát Tường ở một bên sáng mắt nhìn xem náo nhiệt. Còn Tiểu Lương thì chỉ lo khiêu khích nhìn Hỉ Ca.

"Em bé mới 10 tuổi sao? Ta thấy em phát dục cũng sớm quá à. Sao không tìm mụ mụ đến cùng em chơi trò chơi a~ Có chơi cũng đừng quên giờ uống sữa nhé!" – Hỉ Ca cười cười. Trong lòng cô hừ lạnh, muốn cùng cô nãi nãi đây so tâm độc ác hả, ngươi cho rằng 23 năm qua ta làm sao lăn lộn đây chứ!

"Hahahaha..." – Bọn Cát Tường rất không khách khí mà ôm nhau cười lăn lộn. Này quá độc! Trước kia sao không phát hiện Hỉ Ca có tài ăn nói như vậy nhỉ.

Thật ra chuyện này không thể không nhắc tới Cuồng Vũ. Do thường xuyên cùng Cuồng Vũ liên hệ, Hỉ Ca ngẫu nhiên cũng học được một chút công phu mắng chửi người. Trước kia cô cảm thấy mắng chửi người khác rất là lãng phí thể lực, nhưng sau này mới biết cảm giác mắng chửi rất thích. Giống như hiện tại, thấy tiểu nha đầu kia giận đến tím mặt, cô liền có cảm giác thành tựu.

Dám kêu cô a di!!! Hai người còn chưa biết ai lớn tuổi hơn ai à. Cũng không biết soi gương nhìn lại chính mình có bao nhiêu già, còn không biết xấu hổ giả lolita (trẻ con).

Thấy em gái của mình đang xấu hổ đỏ bừng mặt đứng giữa một đám nam nhân ôm bụng cười nghiêng ngã, Phong Lương Vũ Thường bất đắc dĩ phải tiến lên, kéo em gái trở về. Cũng do em gái hắn mỗi lần thấy Thất Tử liền không để ai vào mắt, chỉ một lòng muốn chiếm lấy Thất Tử. Trước kia, Thất Tử không tỏ vẻ bài xích gì, bởi vì Thất Tử vốn không để ý đến mấy nữ nhân đó. Nhưng lúc nãy hắn rõ ràng thấy sau khi em gái nói câu vừa rồi, nụ cười trên mặt Thất Tử có bao nhiêu lãnh khốc. Thất Tử đến bây giờ đều không thích Tiểu Lương. Bọn họ dung túng Tiểu Lương là vì lúc trước hắn từng giúp 4 người một cái đại ơn. Hiện tại ân nghĩa gì cũng đã sớm trả xong, chỉ là 4 người vẫn ghi tạc trong lòng, mặc cho Tiểu Lương nháo loạn thế nào họ cũng đều nhẫn xuống.

Để mặc cho ca ca kéo trở về, Tiểu Lương chỉ nhìn đăm đăm vào Hỉ Ca, không nói một câu.

Người ta nói, chó sủa là chó không cắn người. Hy vọng là thật. Hỉ Ca cảm thấy lâu lâu nảy ra một hồi "cung đấu" cũng xem như có tư vị "mới mẻ".

Nhìn Tiểu Lương một thoáng, Hỉ Ca liền đem ánh mắt chuyển lên người vị ca ca kia. Phong Lương Vũ Thường. Một nam nhân lại dùng cái tên như vậy, có phải hơi nữ tính quá hay không? Thật ra trước kia cô từng biết một người tên là Phong Lương. Nhớ đến hồi đó, hai người bọn họ cũng thuộc dạng có tiếng tăm lừng lẫy.

Càng nhìn càng thấy quen. Hỉ Ca cứ chăm chăm ngó Phong Lương Vũ Thường ước chừng hơn 15 phút, thẳng đến lúc khiến cho tên kia đỏ mặt, cô rốt cuộc giật mình ngẩn người. Không ngờ cái tên dược sư ngày xưa vẫn luôn đi theo đuôi cô, lúc nào cũng gọi "chị ơi, chị ơi", chính là người trước mắt này!

Nhìn biểu tình cổ quái của Hỉ Ca, mọi người ở hiện trường đều khó hiểu. Chỉ có Thất Tử là hướng Phong Lương Vũ Thường cười một cái chói sáng, thiếu điều muốn thay thế hào quang của mặt trời.

"Ngươi... không phải là thầm mến ca ca của ta đi?!" – người nãy giờ không nói chuyện, Tiểu Lương, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.

Hỉ Ca liếc mắt một cái, hạ mi mắt, chỉ cười một tiếng chứ không trả lời. Thôi quên đi, nể tình lão bằng hữu, cô không nên độc ác quá.

Thấy Hỉ Ca không muốn giải thích, Cát Tường nhún vai, việc này hắn không thể quản, chuyện tình cảm gì đó phải để lão đại tự giải quyết, dù sao cũng là chuyện riêng của hai người.

"Phong Lương, đây là Hỉ Ca. Cô ấy là... bằng hữu của lão đại." – Kỳ thật Cát Tường rất muốn nói "người nhà" của lão đại, đáng tiếc hắn không có dũng khí – "Hỉ Ca, đây là Phong Lương. Là bằng hữu của chúng ta từ thời beta. Đúng rồi, Phong Lương, vì sao tên của ngươi lại lòi thêm 2 chữ nữa thế?"

Phong Lương nghe tên Hỉ Ca thì tươi cười trên mặt nháy mắt cứng đờ

"Ngươi như thế nào lại gọi Hỉ Ca?" – ngữ khí chất vấn mười phần.

"Làm sao, ngươi muốn quản cả chuyện danh tính à?" – Hỉ Ca có chút buồn cười. Không ngờ phản ứng của Phong Lương lại lớn như vậy. Xem ra trong mắt hắn, địa vị "chị hai" của mình vẫn còn rất trọng yếu. Đáng tiếc, ngày xưa, khi cô kiến quốc, Phong Lương liền rời đi.

"Ngươi... sẽ không phải là... Hỉ Ca kia đi???" – Phong Lương ngây người nửa ngày mới phun ra một câu. Mặc dù tướng mạo không giống, chính là người mang tên Hỉ Ca ở trước mặt này cùng Hỉ Ca quen biết lúc trước cho hắn cảm giác rất giống nhau.

"Kia? Còn có Hỉ Ca khác hay sao?" – Hỉ Ca cười. Nhìn khuôn mặt nộn nộn của hắn, tâm tình Hỉ Ca khoái trá hẳn lên, thật muốn đi qua chọt chọt một cái.

Chương 58: Tin tức của Thiên Nhãn

"Nhưng... không thể nào... chị chính là Hỉ Ca!!!" – nhìn vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Hỉ Ca, ấn tượng đó Phong Lương không thể nào quên. Trước kia, mỗi lần Hỉ Ca có mưu đồ bất chính đều sẽ có vẻ mặt tươi cười như "tiểu ác ma", giống y như hiện tại. Khuôn mặt đúng là đã thay đổi... nhưng cảm giác một chút cũng không thay đổi.

Phong Lương tràn đầy kích động ôm lấy Hỉ Ca. Mọi người có mặt tại hiện trường liền đơ ra.

"Có cần khoa trương như vậy không..." – Hỉ Ca cười khổ. Nếu biết thừa nhận thân phận sẽ khiến Phong Lương làm ra chuyện như vậy, cô đã không thèm nói.

"Em còn tưởng chị sẽ không chơi nữa." – Ôm một hồi lâu, Phong Lương mới buông tay, tiếng nói đã bình tĩnh nhưng trên mặt vẫn mang vẻ kích động.

Thời kỳ beta, hắn và Hỉ Ca gặp nhau ở tân thủ thôn. Hai người cùng nhau đánh quái, cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng nhau thăng cấp cho đến khi Hỉ Ca gặp Minh Độ Thiên. Hắn không thích Minh Độ Thiên, nhưng Hỉ Ca thích. Sau đó hai người ít có thời gian gặp gỡ nhưng cảm tình thì vẫn duy trì rất tốt. Lúc Hỉ Ca lấy được Kiến Quốc Lệnh, quyết định thành lập đế đô mới, Hỉ Ca đã nói với hắn, sau khi kiến quốc, cô sẽ thành thân cùng Minh Độ Thiên. Thế nên, Phong Lương mới rời đi. Nhưng cuối cùng, kết quả mà hắn nghe thấy lại hoàn toàn khác xa những lời Hỉ Ca đã nói.

"Ta yếu đuối như vậy sao?" – Hỉ Ca mĩm cười. Quả thật lúc trước cô không nghĩ sẽ trở lại. Nhưng nếu đã quyết định trở lại, cô sẽ không trốn tránh. Chuyện giữa cô và Minh Độ Thiên còn lâu mới chấm dứt. Đôi khi cô tự hỏi, nếu cô chưa từng gặp lại Minh Độ Thiên, cô có thể giả vờ như không quen biết anh ta hay không? Chuyện đời khó ngờ, bọn họ hiện giờ ở trên cùng một đại lục, hơn nữa còn ở hai đầu chiến tuyến, không thể không đối đầu, vậy vì sao phải trốn tránh chứ? Sở Hỉ Ca... chưa bao giờ biết lùi bước.

"Ca... hai người quen biết sao?" – rất ít khi thấy ca ca của mình cùng nữ nhân có thái độ thân mật như vậy, ánh mắt của Tiểu Lương nhìn Hỉ Ca liền dịu lại.

"Thời kỳ beta, anh vẫn cùng Hỉ Ca chung một chỗ." – Phong Lương cười đáp.

"Hỉ Ca? Ngươi nói cái kia Hỉ Ca?" – thanh âm của Tư Văn có chút cao chót vót. Lúc nhận thức Phong Lương, bọn hắn vốn muốn chiêu dụ Phong Lương vào Thứ. Nhưng Phong Lương không chịu. Hỏi ra mới biết, Phong Lương khi ấy vẫn luôn đi theo một người cực kỳ nổi danh trong trò chơi, chính là "Vũ Thường" Hỉ Ca.

"Vũ Thường" là danh hiệu vũ giả đứng đầu bảng tổng hợp thực lực của Thịnh Thế. Là danh hiệu thần thánh độc nhất vô nhị của trò chơi. Danh hiệu này mang đến cho vũ giả một cái kỹ năng cực kỳ biến thái, trong vòng 30 giây, lực công kích tăng cao 200%. Hồi xưa, Hỉ Ca chính là dùng kỹ năng này để đề cao 80 cấp đàn công huyễn thế ma âm. Bằng không cô cũng không thể trong một chiêu liền giết cả đám người dưới trướng Minh Độ Thiên được.

Trừ bỏ Thất Tử, bọn Cát Tường đều nhìn Hỉ Ca như thấy quái vật. Bọn hắn trước giờ chưa từng hoài nghi thực lực của Hỉ Ca, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới, Hỉ Ca chính là "Vũ Thường". Đây căn bản là hai khái niệm a!

"Nghe đồn nữ vương Hỉ Ca là "quay đầu cười, trăm người ngã" (đại loại đẹp nghiêng thùng đổ nước)" – Cát Tường cố ý đi vòng quanh Hỉ Ca đánh giá, lắc đầu đầy thất vọng. Khí chất nữ vương thì có, nhưng tướng mạo thì... coi như thanh tú đi, đâu có khoa trương như lời đồn!!

"Ngươi thất vọng sao?" – Hỉ Ca nheo mắt. Cô còn không biết lời đồn về mình lại ghê tởm như vậy. Cái gì mà "quay đầu cười, trăm người ngã". Thật sự là nổi da gà.

"Không có, tuyệt đối không có thất vọng." – Cát Tường thật tình lắc đầu. Hỉ Ca đẹp xấu, tròn méo ra làm sao, cùng hắn không quan hệ. Lão đại đã ra tay chặt đứt mọi tơ tình rồi, hắn bây giờ ngay cả một chút ảo tưởng đều không dám có. Liếc mắt nhìn Thất Tử, biểu tình vẫn bình thường, chỉ sợ Thất Tử đã sớm biết thân phận của Hỉ Ca. Nghĩ đến đây, Cát Tường không khỏi âm thầm than, lão đại quả nhiên âm hiểm. Hèn gì lúc trước vừa thấy Hỉ Ca liền lập tức bám dai như đĩa, chắc đã sớm có dự mưu rồi.

Mọi người đứng ở hành lang nói chuyện, không chú ý tới gian phòng số 3 còn để hé cửa. Những lời họ nói đều được mấy người bên trong nghe rõ ràng.

Đã lâu không gặp bạn cũ, Hỉ Ca vốn muốn cùng Phong Lương tán gẫu một chút, ai ngờ Thất Tử một mực lôi kéo cô đi vực sâu, bảo rằng hoàn thành nhiệm vụ rồi về tán gẫu sau. Hỉ Ca nghĩ thấy cũng đúng, vì thế liền theo Thất Tử rời đi. Bọn họ hai người chân trước vừa ra khỏi tửu lâu, ở sau lưng, Cát Tường liền lừa hai anh em Phong Lương đi chỗ khác. Vì cuộc sống an toàn sau này của cả bọn, Cát Tường đành phải thật xin lỗi bằng hữu. Phong Lương không nên ở lại nơi này kích thích tâm tình của lão đại.

"Vũ Thường" là danh hiệu của Hỉ Ca, danh tính của Phong Lương bây giờ đã thay đổi. Người ngu cũng có thể đoán ra Phong Lương thích Hỉ Ca. Cho dù Hỉ Ca và Phong Lương không nảy sinh chuyện gì nhưng có một "trái bom hẹn giờ" ở bên cạnh vẫn rất nguy hiểm nha. Nếu Thất Tử bị đả kích, trời biết Thất Tử sẽ làm ra chuyện điên rồ gì. Cho nên, trước khi Hỉ Ca và Thất Tử "tình định chung thân", người mang danh là huynh đệ như bọn Cát Tường, phải vì lão đại mà dọn dẹp mọi trở ngại cùng phiền toái.

Lúc bọn Hỉ Ca đang làm nhiệm vụ ở vực sâu tầng 2, Minh Độ Thiên nhận được một tin tức. Hai Hỉ Ca, thật ra là một người!

Tin tức này đến từ Thiên Nhãn. Minh Độ Thiên không biết Thiên Nhãn đến Nam Uyên đại lục khi nào nhưng anh hiểu rõ, phàm là tin tức của Thiên Nhãn, tuyệt đối chính xác.

Thiên Nhãn là một tổ chức nhỏ. Nghe nói tổ chức này chỉ có 4 người, phân bổ ở 4 đại lục. Chỉ cần có người chịu chi tiền, bọn họ có thể thu thập bất kỳ loại tin tức nào mà khổ chủ muốn. Sau thời kỳ beta, không biết vì lý do gì, Thiên Nhãn từ 4 người chỉ còn lại 3.

Những ngoạn gia thời kỳ beta vẫn luôn ôm tâm trạng tò mò với cuộc quốc chiến kia. Ai cũng muốn biết Hỉ Ca rốt cuộc còn chơi nữa hay không. Ngay cả Minh Độ Thiên cũng cho rằng Hỉ Ca không trở lại... Không ngờ, cô thật trở về. Nhưng cô trở thành người của Thứ, đối thủ không đội trời chung của anh.

Nhớ tới lần đối đầu ở tổng đàn Long Tộc, cô chính tay giết mình. Minh Độ Thiên nhắm mắt hồi tưởng biểu tình của Hỉ Ca khi đó, hai tay chầm chậm nắm chặt lại. Nếu không phải hận đến sâu sắc, Hỉ Ca sẽ lộ ra ánh mắt ấy sao?

"Lão đại?" – Chư Cát Hầu chỉ biết lão đại dùng một vạn kim để mua một cái tin tức, lại không biết tin tức này là gì. Bất quá nhìn thấy vẻ mặt của Minh Độ Thiên, sự tình tựa hồ không tốt.

"Không có việc gì. Thông đạo đại lục sau 4 ngày nữa sẽ khai thông. Lúc đó ta muốn gặp mặt tất cả thành viên của Khổ Độ ở cả 4 đại lục. Kế tiếp, chúng ta đoạt bang."

"Đã biết." – Chư Cát Hầu gật đầu. Hắn sớm nghĩ tới Minh Độ Thiên sẽ ra quyết định như vậy. Lần trước Long Tộc có Thứ giúp đỡ, lần này còn ai có thể giúp đỡ đây?

Đoạt bang là một hoạt động đặc thù trong trò Thịnh Thế. Ai cũng có thể đi đánh tổng đàn bang hội của người khác, ngay cả kho hàng cũng có thể cướp. Chẳng qua nếu thất bại, người khiêu chiến sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc. Rớt 10 cấp, trừ đi 5 điểm thuộc tính cơ bản. Ngay cả khi thành công, thời gian thủ bang của họ sẽ kéo dài đến 3 ngày, phòng ngự toàn bang giảm 30%

Cho nên bình thường, các thủ lĩnh sẽ không lựa chọn biện pháp kiến bang điên cuồng như vậy, tính nguy hiểm quá lớn, tổn thất quá nghiêm trọng, mất nhiều hơn được. Đi đánh Kiến Hội Lệnh vẫn luôn là lựa chọn tốt nhất.

Lần này là vì mẫu đất của "bang hội thành lập đầu tiên". Những mảnh đất có vị trí tốt như thế không nhiều. Minh Độ Thiên nhất quyết phải có được tổng đàn của Long Tộc.

Mà sự việc đau đầu nhức óc của Minh Độ Thiên... cùng Hỉ Ca không liên quan. Bởi vì hiện giờ cô đang bị một đám quái vật ghê tởm bao vây. Quái ở vực sâu tầng 2 có cùng thuộc tính với tầng 1, đều là hắc ám hệ. Chẳng qua tướng mạo xấu xí hơn rất nhiều. Quái tầng 2 tất cả đều là cương thi. Có 3 chủng cương thi: loại bình thường (là như nào??), loại xác rã và ma cà tưng. Cấp bậc đồng đều, 35 cấp.

Tuy nói cương thi có điểm phòng ngự cao, trong công kích còn mang theo độc tố, nhưng đối với bọn Thất Tử mà nói, xoát quái loại này chẳng mấy khó khăn, tốc độ hơi chậm một chút mà thôi. Điều duy nhất làm cho Hỉ Ca khó chịu chính là đám cương thi xác rã. Độ chân thật của trò chơi rất cao, mỗi lần nhìn bọn chúng, Hỉ Ca thề, cô có thể thấy rõ đám giòi bọ nhun nhún bên trong.

"Ta không được, các ngươi chầm chậm đánh đi." – Hỉ Ca vô lực tựa vào một thân cây. Mà càng đả kích hơn nữa là chuyện 4 tên nam nhân kia, trước mặt đám cương thi gớm ghiếc, tỉnh bơ nướng thịt ăn!!! Đánh quái lâu như vậy, thể lực của Hỉ Ca cũng suy giảm, nhưng cô thật không có khẩu vị để mà ăn uống.

Cương thi trông rất ghê, đánh rất khó, số lượng đông, bất quá vật phẩm bạo ra tốt hơn đám thủ vệ ở tầng một rất nhiều. Thỉnh thoảng bọn Hỉ Ca đánh được lục phẩm trang bị, ngẫu nhiên sẽ có cả lam phẩm trang bị, thậm chí còn đánh ra 2 kiện vực sâu sáo trang, một là hắc ám minh quang thủ (bao tay), hai là hắc ám minh quang y (áo), đều là trang bị thuật sĩ, bất quá Hỉ Ca sẽ không bao giờ có cơ hội mặc. Lần trước làm xong nhiệm vụ ở tầng 1 vực sâu, Hỉ Ca được ban thưởng một cái hắc ám minh quang hộ (mũ giáp). Ba kiện này hợp lại sẽ kích hoạt 2 cái thuộc tính che dấu, quang minh công kích tăng 5% và tinh thần lực +30. Đem chúng rao bán, đảm bảo kiếm bộn tiền. Nếu có thể tìm đủ 5 kiện trang bị, hợp thành bộ vực sâu sáo trang, phỏng chừng có thể kiếm được một mớ kha khá.

Ở trong này soát quái, điểm kinh nghiệm cao gấp 2 lần ở dã ngoại. Chính là cừu hận của quái luôn bị khóa chặt, nếu không phải 5 người hợp lực công kích, có lẽ đã bị cương thi cạp chết. Ngay cả khi bọn họ là tổ đội cố định, thường xuyên phối hợp với nhau, vậy mà lúc mới bắt đầu, phải một lần đối phó 5 con cương thi xông lên một lúc, bọn họ vẫn bị luống cuống tay chân.

Vì bản đồ này là họ mở ra cho nên sau khi quái chết sẽ không nảy sinh con mới. Chính là nhiệm vụ có chút biến hóa. Cả 5 người đều lấy được trên người bọn cương thi một cuốn trục nhiệm vụ, bị truyền tống đi vực sâu tầng 3. Đối đầu với cương thi 54 cấp, huyết lượng 20 vạn.

Sau khi bọn Cát Tường ăn uống no nê, 5 người mới tiến tới quan sát quan tài đặt trước mặt. Quan tài dài khoảng 3 thước, rộng khoảng 1 thước, bên trên có dán một lá bùa màu vàng, có lẽ từ thời rất lâu rồi nên chữ viết trên lá bùa đã phai mờ đi, không đọc rõ chữ.

Chương 59: Đối mặt

So với Mặc Phi là người đứng gần quan tài nhất, Hỉ Ca đứng cách quan tài những 20 thước, hơn nữa đã lên tư thế chuẩn bị sẵn sàng làm người đầu tiên chạy trốn nếu có chuyện bất trắc xảy ra. Con cương thi vương (vua của loài cương thi, hay còn gọi là đại boss) huyết lượng không nhiều lắm. Đó là so sánh với đại boss ở bản đồ 40 cấp mà nói. Tất cả cương thi đều có phòng ngự cao, huyết dày, vì sao con cương thi vương lại không giống bình thường?

Hỉ Ca mới không tin trò chơi sẽ có loại nhầm lẫn số liệu như vậy. Khả năng duy nhất là con đại boss này sẽ có biến thân.

"Đánh thử trước đi. Đánh không lại, lại tính tiếp." – Cát Tường không ôm quá lớn hy vọng .

"Làm sao đem cương thi từ quan tài kéo ra đây?" – Mặc Phi đã tò mò đi vòng quanh quan tài 2 vòng rồi, âm trầm tham cứu (tham quan + nghiên cứu).

"Đạp nó một cước chắc là được?!" – Hỉ Ca nói đại. Cô thề, cô không hề cố ý.

Chỉ không ngờ Mặc Phi thật biết nghe lời, quả nhiên đi tới đạp một cước. Hậu quả, con cương thi đột nhiên mở mắt, tròng mắt đỏ ngầu, trực tiếp tiến vào trạng thái cuồng bạo, hướng tới Mặc Phi cạp một cái.

"A~~ ta chỉ đá một cái thôi mà..." – Bị cắn một phát, Mặc Phi nháy mắt cả người liền biến đen thui. Tối thiểu bây giờ Hỉ Ca đã biết, độc tính của cương thi vương cao hơn cương thi bình thường rất nhiều. Không những vậy, chỉ một lần công kích, cương thi vương đã lấy đi ¾ huyết lượng của Mặc Phi. May mắn Hỉ Ca phản ứng mau, vội vàng dùng huyết tế cứu Mặc Phi trở về.

Hình như con boss này bị khó thở hay sao đó, vậy mà nó không chuyển công kích sang Hỉ Ca. Theo lý thuyết mà nói, lúc mới bắt đầu đánh quái, Hỉ Ca sẽ không dùng huyết tế. Kỹ năng này mặc dù tốc độ thêm huyết nhanh, lượng lại lớn, nhưng đồng dạng sẽ kéo theo cừu hận không nhỏ. Có điều lần này, cương thi vương ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc Hỉ Ca, chỉ chạy theo Mặc Phi mà đánh.

Mặc Phi rất mất hình tượng, đường đường là một kiếm khách đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà hiện giờ co giò chạy trối chết, sau mông là một con cương thi đang đuổi theo ráo riết. Đầu óc hắn còn chưa bị úng nước, biết chạy vòng quanh Hỉ Ca cùng Tư Văn, nếu không ai đến thêm huyết cho hắn nha.

Không phải Mặc Phi không nghĩ đánh quái. Sự thật thì hắn muốn đánh cũng đánh không được. Độc tố của cương thi vương không phải nói giỡn, 3 giây lấy đi 4000 máu. Hắn cảm thấy trực giác của mình quả nhiên tốt. Nếu không chạy, ngay cả Hỉ Ca và Tư Văn cùng nhau thêm huyết cũng không kịp với tình trạng mất máu, hắn sẽ chết không toàn mạng.

Chính là, chạy trốn cũng không phải cách hay. Tốc độ của kiếm khách vốn không nhanh. Cho dù hắn cố hết sức nhưng vẫn thường xuyên bị móng vuốt của đại boss rờ một cái. Bị trúng độc, Mặc Phi sẽ rơi vào tình trạng giãy dụa chờ chết.

"Mặc Phi, tránh." – Thất Tử đột nhiên vòng ra sau lưng boss, hai chủy thủ đồng thời cắm vào hai bả vai.

Ngao! (tiếng hú)

Một tiếng gầm rú quỷ dị vang lên, sau đó, cương thi vương quay đầu đuổi theo Thất Tử.

"Hỉ Ca công kích, thuận tiện theo dõi huyết lượng cho ta. Tư Văn, ngươi chúc phúc (tăng trạng thái, tăng thuộc tính) cho Mặc Phi và ta. Mặc Phi, nhắm chuẩn thời gian lại đây tiếp quái." – Thất Tử sau khi đoạt cừu hận boss, lập tức ở kênh đội ngũ bố trí chiến lược. Trước mắt, phương pháp này là phương pháp có khả năng thành công nhất, nếu còn không được, vậy cả đám chờ chết đi.

Lúc bắt đầu, Thất Tử và Mặc Phi thay nhau nắm dẫn cừu hận xem như bình ổn. Ai biết một lần cuồng hóa còn chưa đánh xong, sau nửa giờ đánh quái, lúc cương thi vương còn 5 ngàn huyết lượng, nó lại biến thân lần hai!!!

Lần này, ngay cả phản ứng đều không có, nháy mắt, cả 5 người đã bị giây sát.

Năm thi thể trừng mắt nhìn nhau, không nói gì, sau đó đồng thời đi địa phủ. Lúc bọn họ xuống địa phủ, hệ thống phát một tin trên kênh thế giới.

Phong ấn vạn năm đại boss ở vực sâu bị 5 ngoạn gia đánh vỡ. Kích hoạt 12 tầng vực sâu đều khai thông. Lĩnh chủ của 10 tầng đầu tiên đều có xác suất bạo dẫn vũ khí tàn phiến.

**Tàn phiến ở đây không phải là trang bị cấp tàn phiến nha. Chữ tàn phiến = mảnh vỡ (nghĩa đen), và chỗ này phải hiểu theo nghĩa đen. Nghĩa là thứ mà bọn Hỉ Ca nhận được là những mảnh vỡ rời rạc, sau khi gom đủ số lượng mới hợp thành một vũ khí nguyên vẹn. Còn trang bị cấp tàn phiến thì không phải là mảnh vỡ. Mỗi một trang bị cấp tàn phiến đều là vũ khí toàn vẹn, có thể sử dụng ngay nhưng thuộc tính của trang bị không hoàn hảo, có thể nói là bị phong ấn, người chơi phải hợp đủ một bộ sáo trang cấp tàn phiến thì mới kích hoạt toàn bộ thuộc tính của từng trang bị. Giải thích như vậy thì có dễ hiểu hông?!**

Những mảnh vỡ này có kim quang phát sáng vạn trượng. Vực sâu vũ khí chính là thần khí, bất quá bị hắc ám hệ làm cho ô nhiễm (nên không có thần lực đầy đủ?!). Nếu bàn về thực lực, đây hẳn là vũ khí tối thượng của vực sâu. Chính là, vũ khí này so với thần khí còn quý hiếm hơn. Bởi vì cần đến 100 mảnh tàn phiến mới hợp thành, mà mảnh tàn phiến thì chỉ đánh lĩnh chủ mới bạo ra, xác suất bạo dẫn không tới vài thành (phần trăm), cộng thêm chuyện rất nhiều ngoạn gia đều muốn đi đánh lĩnh chủ, cho dù lĩnh chủ cứ cách 3 ngày lại xuất hiện một lần, nhưng nếu muốn gom đủ 100 mảnh tàn phiến, dám chừng một ngoạn gia phải đánh ít nhất 3-4 tháng, đánh không tốt có thể tốn 7-8 tháng. Đợi đến lúc có được thần khí trong tay, 7 tháng sau, là thời kỳ gì rồi a, dám chừng lúc đó chẳng ai còn để mắt đến vực sâu vũ khí nữa!!

Dù đến địa phủ, bọn Hỉ Ca vẫn thu được tin tức của hệ thống. Năm người mắt to trừng mắt nhỏ, thế nhiệm vụ của họ có tính là hoàn thành không a?

Không phải bọn họ không muốn đi ra ngoài xem bảng nhiệm vụ, có điều cả bọn bị Thất Tử làm cho mệt phờ râu. Vừa tiến địa phủ, một tiểu quỷ chạy đến bảo rằng, diêm vương đại nhân buộc bọn họ, trong vòng một giờ, phải rửa sạch điểm tội ác của toàn đội, sau đó mới được phép sống lại.

"Trò chơi càng lúc càng biến thái." – bởi vì Thất Tử giết quá nhiều người, diêm vương đại nhân rõ ràng bất mãn với hắn cho nên mới tăng thêm công sự.

Thế là, bọn Hỉ Ca cũng phải theo Thất Tử làm công ích, đem một đống đá từ bên kia dời qua bên này, sau đó Thất Tử lại đem một đống đá từ bên này khiêng trở về chỗ cũ. Cứ như vậy, hết một giờ, chuộc tội xong, bọn họ mới được phép đi đầu thai.

"Ngươi mỗi lần xuống đây đều phải dọn dẹp đá?" – Hỉ Ca tò mò hỏi.

"Không. Làm công một lần cho nửa tháng." – Thất Tử nhún vai trả lời. Dọn dẹp là lao động nghĩa vụ công ích, chẳng có giá trị gì. Lần này chỉ có thể nói là bọn Hỉ Ca xui xẻo, đụng ngay ngày chuộc tội của hắn.

Ai cũng nói những người xuất hiện trên bảng ám sát rất là oai phong, nhưng nếu người ta thấy phong thái Thất Tử ở địa phủ khệ nệ đi bê đá, đảm bảo không còn ai có tâm tư chui lên bảng ám sát làm gì nữa.

Thật vất vả mới rời khỏi địa phủ, Hỉ Ca đứng ở điểm hồi sinh liền mở bảng nhiệm vụ ra nhìn. Trên đó hiển thị hai chữ màu vàng lóe sáng: hoàn thành!

Phần thưởng lần này... không ngờ là 10 mảnh tàn phiến. Ngoài ra không còn gì nữa, thậm chí cũng không cấp kinh nghiệm. Nếu không phải bảng nhiệm vụ biểu hiện độ hoàn thành là 100%, Hỉ Ca sẽ không dám tin mình liều mạng như thế kia mà chỉ được có 10 mảnh tàn phiến.

"Các ngươi được thưởng cái gì?" – Hỉ Ca cầm 10 mảnh tàn phiến, vẻ mặt sững sờ. Mặc dù đây là thứ tốt, nhưng cần đến 100 cái a, bao giờ mới gom đủ?!

"Đều là mảnh tàn phiến. Ta 7 cái. Mặc Phi 15 cái. Tư Văn 10. Lão đại 20 cái." – Cát Tường xòe tay ra, nhất thời một đạo kim quang tỏa sáng khiến Hỉ Ca phải híp mắt nhìn vì quá chói.

"Ta cũng được 10 mảnh. Nói như vậy chúng ta được hơn 60 mảnh tàn phiến. Xem ra phần thưởng đúng là hậu hĩnh." – Hỉ Ca tính toán một chút liền phấn chấn hẳn lên. Bọn họ đã có hơn 60 mảnh, chỉ cần thêm hơn 30 mảnh nữa là có thể hợp thành vực sâu vũ khí. Lĩnh chủ ở vực sâu là quái cấp 70, cần luyện cấp khoảng 3 tháng là đủ sức đối phó rồi. Sau đó bọn họ sẽ sở hữu một thanh thần khí a!!!

Có thể sở hữu một thanh thần khí mà dùng tiền cũng mua không được, điều này đại biểu cho cái gì chứ!! Không nghĩ tới bọn họ làm một nhiệm vụ thôi mà được đến một cơ hội tốt như thế này, quả thật quá may mắn.

Thật ra điều này có quan hệ đến mức độ hoàn thành của nhiệm vụ vừa rồi. Cương thi vương kia không phải là đối thủ mà bọn họ có thể đánh được trong giai đoạn này. Vậy mà bọn họ còn khiến đại boss cuồng bạo 2 lần. Vốn dĩ phần thưởng của hệ thống là 30 mảnh tàn phiến mà thôi, nhưng đội ngũ của họ thế nhưng hoàn thành nhiệm vụ với mức độ "xuất sắc" cho nên mới được thưởng gấp đôi.

Sau khi thảo luận đâu đó, mọi người nhất trí đem toàn bộ tàn phiến thu được cho Hỉ Ca bảo quản. Bởi vì thần khí cũng cần phải rèn đúc mới hợp thành. Đến lúc đó còn cần tay nghề của Hỉ Ca. Dù không biết là ngày nào tháng nào nhưng Hỉ Ca quả thật rất chờ mong.

Cô nhận hết các mảnh tàn phiến, sau đó một mình chạy đến kho hàng cá nhân cất đồ, vừa quay đầu, không biết từ lúc nào sau lưng cô đã xuất hiện một người nam nhân.

"Có việc gì không?" – Nhìn ánh mắt phức tạp của Minh Độ Thiên, Hỉ Ca thật bình tĩnh hỏi.

"Chúng ta tìm chỗ nói chuyện." – ngữ khí của Minh Độ Thiên vừa có vẻ mê hoặc vừa có vẻ ra lệnh, nhưng Hỉ Ca có thể nghe ra sự chủ động cầu tình trong khẩu khí của anh ta.

Minh Độ Thiên chủ động cầu tình? Hỉ Ca kinh ngạc. Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây hả?

"Ta sẽ không tổn thương ngươi." – thấy Hỉ Ca không có phản ứng, Minh Độ Thiên lại nói thêm một câu.

"Vậy đi thôi." – nếu người ta đã nhân nhượng đến mức này, Hỉ Ca còn có thể làm gì bây giờ. Cô không phải hoàn toàn tín nhiệm Minh Độ Thiên, nhưng dù sao anh ta đường đường là lão đại của Khổ Độ, chắc không thể lừa cô đi ra ngoài dã ngoại rồi giết cô chứ?!

Hai người vừa đi, thân ảnh của Thất Tử ở góc phố cũng hiện ra (Thất Tử là stalker?), sau đó hắn theo hướng ngược lại mà rời đi. Không phải hắn không nghĩ tới chuyện đi theo dõi, nhưng có một số việc, nên để Hỉ Ca tự mình giải quyết mới được. Hắn chỉ có thể đứng ở đây đợi. Dù sao hắn tin tưởng vào mắt nhìn của mình, lần này, Hỉ Ca tuyệt đối sẽ không trở lại bên người Minh Độ Thiên.

Kỳ thật, Thất Tử biết Hỉ Ca từ rất sớm. Thời kỳ beta, hắn từng gặp qua Hỉ Ca. Nhưng khi ấy, trong lòng cô đã có người khác. Hắn chỉ là người qua đường giáp, rất nhanh liền biến khỏi tầm mắt của Hỉ Ca. Chẳng qua Thất Tử là loại người không bao giờ biết bỏ cuộc. Hắn vẫn đi theo cô, thẳng đến lúc sự kiện kia phát sinh mới thôi.

Thất Tử không bao giờ thừa nhận mình là người kích động. Với loại người như hắn mà nói, càng xúc động lại càng dễ chết. Hắn sở dĩ là người ưu tú nhất, bởi vì hắn không có những cảm xúc dư thừa.

Có điều, ngày đó, nhìn thấy cô ngã xuống, chính hắn cũng không rõ vì sao bản thân lại kích động đến mức chạy ra giết chết Minh Độ Thiên. Dùng kỹ năng kia, hắn bị rớt 2 cấp. Nhưng hắn vẫn chấp nhận trả giá để tạo ra hiệu quả một kích tất sát, làm cho Minh Độ Thiên ở trước mặt tất cả mọi người... mất hết uy phong. Đó là cái giá Minh Độ Thiên phải trả vì đã giết Hỉ Ca.

Chương 60: Trở lại

"Hỉ Ca~"

Hai người đứng trong một mảnh rừng nhỏ. Nơi này bốn phía đều là trúc xanh, không khí mát mẻ khiến cho tâm tình của người ta an ổn hơn nhiều. Hỉ Ca không rõ nhịp đập bình thản của trái tim cô hiện giờ, là vì quang cảnh xung quanh hay là vì chính cô? Minh Độ Thiên đứng trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm. Hỉ Ca ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy chính mình giống như rơi vào bể sâu không đáy. Chính dáng vẻ này đã khiến Hỉ Ca trầm mê không thể kiềm chế ngày xưa.

"Nếu không muốn giết ta, như vậy ngươi tìm ta là vì chuyện gì?" – Hỉ Ca quay đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Minh Độ Thiên.

"Anh vẫn một mực tìm em."

"Tìm em? Có ý gì?" – Hỉ Ca nhíu mày, cô cảm giác Minh Độ Thiên còn có ý tứ khác.

"Anh vẫn nghĩ em sẽ không trở lại, thật ngoài ý muốn..."

Lời vừa nói ra, Hỉ Ca mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng, khiến Minh Độ Thiên cứng họng.

Anh ta đã biết? Này cũng bình thường. Lúc ở tửu lâu, khi cô thừa nhận thân phận, có lẽ có người nghe thấy. Chẳng qua cô không nghĩ, anh ta lại tự mình tìm đến. Hỉ Ca nhếch mép, nở nụ cười châm chọc.

"Anh muốn nói tới chuyện này sao? Nếu vậy thì không cần, tôi đây cáo từ." (chỗ này mình có ý đổi cách xưng hô, tại vì họ đã nhận ra nhau nên dùng cách xưng hô như ngày xưa cho có vẻ mập mờ một tí =)))

"Hỉ Ca, em còn trách anh sao?" – thấy Hỉ Ca muốn đi, Minh Độ Thiên vươn người giữ chặt tay cô, thấp giọng hỏi, vẻ mặt đầy phức tạp.

Hỉ Ca dừng chân, xoay người, ngẩng đầu nhìn, sau đó vươn tay.

Ba! Một cái tát rơi trên mặt Minh Độ Thiên. Âm thanh kia luẩn quẩn vang vọng trong mảnh rừng, chấn động đám chim chóc khiến chúng bay tán loạn. Sắc mặt Minh Độ Thiên không thay đổi, cũng không mở miệng, chỉ nhìn Hỉ Ca đăm đăm. Hai người mắt đối mắt, một lúc sau, trên mặt Hỉ Ca hiện lên một nụ cười lạnh.

"Minh Độ Thiên, xem ra anh còn chưa hiểu rõ tôi đi. Tôi là loại người có thù tất báo. Ai đâm tôi một đao, tôi sẽ giết cả nhà người đó. Cừu hận của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Nếu anh có thực lực, đem tôi đá văng khỏi trò chơi a. Bằng không, tôi sẽ khiến cho Khổ Độ suy sụp trong tay anh."

Hỉ Ca nói xong cũng không thèm liếc mắt một cái, xoay người nhấc chân rời đi.

Cô làm sao có thể tha thứ cho nam nhân đã tổn thương cô. Cho dù anh có giải thích, Hỉ Ca cũng không nghĩ đến chuyện sẽ tha thứ. Nếu đã không thể tha thứ, vậy thì đừng dây dưa. Nếu đã không thể trở lại từ đầu, vậy dùng cách thức tàn khốc để chấm dứt đi. Cô cho tới bây giờ cũng không cho rằng bản thân thất bại. Trước kia không. Hiện tại cũng không.

Mắt thấy Hỉ Ca từng bước rời đi, giống như đang đạp lên trái tim anh mà đi, Minh Độ Thiên cảm thấy đau đớn tột cùng. Anh không nghĩ đến chuyện Hỉ Ca sẽ dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện cô sẽ tuyệt tình như vậy. Trong trí nhớ của anh, Hỉ Ca cho tới bây giờ đều không biết tức giận, chưa từng lộ ra ánh mắt băng lãnh thế kia. Trớ trêu là, Hỉ Ca như thế này càng làm cho anh động tâm hơn (bạn Thiên là M???).

"Không lẽ... ta sai rồi." – Minh Độ Thiên nhắm mắt, đưa tay vuốt ve nơi vừa bị Hỉ Ca đánh qua. Nơi đó vẫn còn lưu lại hơi nóng của cô. Đánh cũng thật tàn nhẫn a!

"Hắc... thật không ngờ, nữ vương bệ hạ yêu kiều mỹ lệ mà cũng có lúc xuống tay độc ác như vậy." – một thanh âm thanh thúy vang lên từ trên cây cắt đứt suy tư của Minh Độ Thiên.

"Ngũ Linh, ngươi đang nhàm chán sao?" – Minh Độ Thiên dường như không ngạc nhiên khi ở đây đột nhiên xuất hiện thêm một người.

"Không có. Ta chỉ tò mò Thiên Nhãn bán tin tức gì cho ngươi mà có thể khiến ngươi kích động như vậy. Hiện tại xem ra tin tức này quả thật đáng đồng tiền. Thân phận của nữ vương bệ hạ a. Bao nhiêu người muốn biết đâu." – Ngũ Linh nhảy xuống đất, khoanh hai tay, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.

Thời kỳ beta, mọi người đều biết nữ vương là do Minh Độ Thiên đỡ đi lên, bất quá thực lực của Hỉ Ca cũng thuộc hàng top. Cho dù không có Minh Độ Thiên, cô vẫn có thể tự mình xưng bá một phương. Sau sự kiện kia, nhiều người tiếc hận cùng cảm thán, một thế hệ nữ nhân kiêu hùng cứ như vậy bị hủy hoại.

"Hừ... gọi Chư Cát Hầu đến gặp ta."

"Èo... vừa mới thấy ngươi có biểu tình bình thường, chớp mắt lại thay đổi. Làm ta còn tưởng ngươi thật sự có tình cảm với Hỉ Ca đây." – Ngũ Linh tựa hồ rất thất vọng.

"Là cô ấy lựa chọn trở thành địch nhân của ta. Ta chỉ dựa theo phương pháp của cô ấy mà hành sự thôi." – Minh Độ Thiên nhìn về phía xa, ánh mắt dần khôi phục vẻ băng lãnh.

"Vậy ngươi cẩn thận tên vệ sĩ bên người nữ vương đó. Lúc ngươi phản bội nữ vương, hắn thế nhưng xuất hiện giết chết ngươi. Thất Tử... haha... người này thật sự rất thú vị." – Ngũ Linh tự biên tự diễn, tự cười một mình, hoàn toàn không để ý đến tâm tình của Minh Độ Thiên.

Thất Tử... giết ta là vì Hỉ Ca sao? Minh Độ Thiên nhếch mép cười. Thật là một đối thủ nặng ký. Làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Hỉ Ca vốn muốn đi làm nhiệm vụ, nhưng cô loanh quanh trong thành mấy vòng, tiếp nhiệm vụ xong lại không có tâm tình đi làm, cảm thấy trong lòng loạn thành một đống. Thế là cô quyết định đi đến Cát Tường tửu lâu.

Nơi đó... vẫn có người đang chờ cô. Giải thích hay không, có lẽ người kia không quá để ý. Chính là Hỉ Ca chỉ muốn cho Thất Tử biết, cô đã trở lại. Vậy thôi.

Khi Hỉ Ca lên lầu, cô kinh ngạc phát hiện trong gian phòng chữ Thiên có 5 tên nam nhân uống rượu đến say mềm, đang nằm bò càng trên mặt đất. Trong phòng tràn ngập mùi rượu, mỗi người chắc hẳn đã uống không dưới vài vò rượu.

Hỉ Ca bước qua đầu Cát Tường, vượt qua thân người Tư Văn, không cẩn thận đạp trúng cánh tay của Mặc Phi, may mắn Mặc Phi chỉ rên hừ một tiếng rồi xoay người ngủ tiếp.

Hỉ Ca mặc một thân pháp bào màu lam, cẩn thận đi đến trước mặt Thất Tử, một cước đá bay cái người đang nằm cản trở đường đi là Sở Tiếu Ca. Đúng vậy, em trai cô không ngờ lại ở trong này, cùng 4 tên nam nhân kia uống say đến bất tỉnh nhân sự.

"Này, ta đếm đến 3, ngươi còn không tỉnh, ta liền đem ngươi đá ra khỏi phòng." – âm thanh của Hỉ Ca rất nhỏ, giữa tiếng ngáy to, lại càng khó nghe.

"1... 3" – tiếng 3 vừa ra, đã thấy Thất Tử mở mắt, bên trong một mảnh thanh tĩnh, căn bản không có dấu hiệu uống rượu. Hỉ Ca nghiêng đầu xem những tên khờ kia, thật sâu thở dài.

"Đã trở lại?"

"Phải." – một đoạn đối thoại đơn giản, không ai có thể hiểu ý tứ trong đó. Bất quá, bọn họ 2 người hiểu là được rồi.

"Hắn như thế nào cũng ở đây?" – Hỉ Ca cúi đầu nhìn em trai đang ôm vò rượu ngủ ngon lành, thực ác độc dùng chân đá đá vài cái, cảm giác tốt quá đi.

"Tìm ngươi đưa tiền, thuận tiện tìm nơi tị nạn." – nhìn thấy cấp bậc của em trai vài ngày qua đều không thay đổi, có lẽ thời gian gần đây gặp chuyện rắc rối, hết cách mới tìm tới chị hai.

"Tiểu nhị... làm phiền đưa lên 4 chén trà giải rượu. Bảo đầu bếp pha đắng một chút."

Trà giải rượu là một loại thực phẩm thanh lọc kỹ năng, uống vào sẽ gia tăng trạng thái. Chẳng qua loại trà này có rất nhiều chủng loại, tác dụng thì không khác nhau, chỉ có hương vị là bất đồng.

Tiểu nhị đứng ngoài cửa sửng sốt một chút rồi mới gật đầu đi xuống pha trà. Chốc lát sau, 4 chén trà giải rượu được đưa lên. Hỉ Ca chậm rãi đút trà vào trong bụng của từng người, quả nhiên uống xong liền thanh tỉnh. Chính là sắc mặt ai cũng nhăn nhó, xem ra trà pha rất đắng.

"Chị hai... chị về rồi." – Sở Tiếu Ca tỉnh rượu nhưng thần trí vẫn có chút mê mang, nhìn chằm chằm Hỉ Ca hết gần 5 phút mới phản ứng lại.

"Tiền chuẩn bị tốt rồi sao?" – câu đầu tiên mở miệng ra đã hỏi tiền, cũng không thèm bận tâm đến tình hình của em trai. Sở Tiếu Ca trong lòng tràn đầy bi phẫn nhưng không thể nói gì, cắn răng gật đầu. Mặc kệ thế nào, tiền vẫn phải móc ra. Sau đó thật là ủy khuất, cậu quay đầu cắn môi muốn khóc.

"Ngoan, về nhà sẽ nấu cơm cho em ăn." – sau khi nhận đủ 10 vạn kim tệ, Hỉ Ca cười tươi rói, sờ sờ đầu em trai an ủi.

"Không cần... em tự mình nấu..." – cơm sao... ai biết chị hai có bỏ nhiều tiêu cay vào hay không chứ! Sở đại tiểu thư mỗi khi rảnh rỗi không có gì làm liền thích tìm người thí nghiệm mấy món thức ăn. Mặc dù toàn là món ăn đại bổ, nhưng tình trạng sau khi ăn xong... rất là khủng bố.

Hỉ Ca từng ở nhà nấu qua một nồi canh nhân sâm ngàn năm. Cũng may Sở Tiếu Ca không thích uống canh cho nên chỉ ăn vào hai muỗng mà thôi. Kết quả, em trai toàn thân cao thấp đều phát nhiệt, da dẻ đỏ như Quan Công. Nửa năm sau đó, ngay cả một cọng lông cũng không thể mọc. Hơn nữa, nếu không nhờ Sở ông nội thường xuyên đến châm cứu rồi dạy cậu cách điều tức (hô hấp có phương pháp, giành cho người tập võ), chắc cậu đã xuất gia đi làm hòa thượng rồi. Hỉ Ca thề, cô lúc đó là có hảo tâm. Khi ấy mới 12 tuổi, nghe trên TV người ta nói nhân sâm ngàn năm có thể kéo dài tuổi thọ. Ai biết em trai ăn xong lại có hậu quả kinh khủng như vậy. Từ đó về sau cô cũng không thử qua mấy thứ dược phẩm kỳ quái, nhưng sự kiện kia vẫn để lại một bóng ma sợ hãi trong lòng em trai.

"Hỉ Ca, ngươi muốn mở cửa hàng sao?" – Cát Tường thấy Sở Tiếu Ca cấp cho Hỉ Ca nhiều tiền như vậy liền tò mò hỏi.

"Ừ, thừa dịp thông đạo đại lục còn chưa mở, địa thế ở đây xem như không tồi, ta muốn mở một cửa hàng vũ khí, sợ sau này muốn mua cũng không có đất mà mua." – Hỉ Ca biết rõ, thời gian sau, mọi thứ trong trò chơi đều trở nên quý hiếm. Đến lúc đó đừng nói là ở thành chủ của tứ đại lục, ngay cả các thành thị loại nhỏ, đất đai phải có giá trị mấy chục vạn kim a.

"Cũng tốt. Như vậy vũ khí ngươi làm ra cũng có đường tiêu thụ. Nếu có thể làm ra một trang bị ám kim trước hội đấu giá, ngươi có lẽ không cần quảng cáo liền nổi tiếng." – Cát Tường vuốt cằm phân tích.

"Độ thuần thục của ta hiện giờ còn kém 2 vạn 7 điểm. Nếu có tài liệu trong tay, phỏng chừng sẽ tạo được một trang bị ám kim." – xem ra Tư Văn sẽ là người đầu tiên nhận được một thanh ám kim vũ khí rồi. Gần đây, Cát Tường luôn gửi bưu phẩm cho Hỉ Ca, không phải là quặng thạch thì là tài liệu rèn 40 cấp lam trang. Hỉ Ca mỗi lúc rỗi rảnh liền chế tạo một ít vũ khí lam phẩm. Mặc dù thành phẩm không phải là trang bị cấp cao, nhưng nhờ vậy mà độ thuần thục của cô đề thăng rất nhanh.

"Không được, đem vũ khí bán, không cho tên kia dùng." – Mặc Phi nhớ tới cái ám kim hộ thủ của kiếm khách mà hắn vô duyên có được, lòng liền giận dữ, hung tợn nhìn Tư Văn.

Chương 61: Đều là người quen

Đất đai ở Nam Uyên Thành đều là của hệ thống. Hỉ Ca cầm 10 vạn kim tệ, đi loanh quanh hết nửa ngày mới tìm được Cục nhà đất (mình dùng từ thuần Việt vậy cho dễ hiểu nha).

Hỉ Ca lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ đại lục hình như cũng do nơi này phân bố. Thời gian gần đây cô luôn bận rộn nên không có thời gian đi làm nhiệm vụ để lấy giá trị tôn kính. Có lẽ cô nên kiếm thêm ít điểm giá trị tôn kính xong lại đến mua đất, như vậy sẽ được hưởng chiết khấu.

Trước kia cô luôn đi theo Thất Tử đánh boss, hưởng ké không ít giá trị tôn kính, hoàn thành vực sâu nhiệm vụ cũng được thêm một ít, tổng cộng hiện giờ có mấy ngàn điểm (sao nhiều vậy??!!?? nhớ không lầm thì giá trị tôn kính rất khó lấy mà ta?!). Có điều, giá trị tôn kính cao như vậy cũng chỉ chiếm được một ít tiện nghi khi giao dịch với NPC mà thôi.

Hỉ Ca ở Cục nhà đất một hồi lâu, rốt cuộc hiểu ra, đàng hoàng đứng một chỗ là không bao giờ có thể nhìn thấy quan viên. Vì thế, cô lao vào hàng ngũ những người đang chen lấn ở trước mặt. Dằn co hơn 2 phút, Hỉ Ca cuối cùng đến được trước bàn làm việc của nhân viên nhà đất.

"Mua cửa hàng..."

Hỉ Ca vừa nói xong, trước mặt cô liền xuất hiện một cửa sổ, bên trên liệt kê vị trí các khoảnh đất và giá tiền. Màn hình còn hiển thị giá trị tôn kính của cô, 2390 điểm, không nhiều lắm, nhưng đối với đa số ngoạn gia mà nói, đây là một con số lớn. Bởi vì bình thường ngoạn gia, cho dù mỗi ngày đi làm nhiệm vụ tôn kính cũng chỉ lấy được vài điểm mà thôi. Trong khi đó, Hỉ Ca đánh một con boss liền lấy đến 50 điểm tôn kính. Đặc biệt lần giết mỹ nhân ngư đầu lĩnh, cô được thưởng 1500 điểm giá trị tôn kính.

Hỉ Ca nhìn lướt qua bảng liệt kê, thấy tửu lâu của Cát Tường có giá đến 300 vạn (3tr) kim tệ, mà đó là giá sau khi sử dụng một vạn điểm tôn kính để hưởng chiết khấu. Hỉ Ca rưng rưng nhắc nhở chính mình... không thể đem bản thân so sánh với giai cấp tư bản bóc lột.

Rốt cục, ở trang thứ 3, Hỉ Ca tìm được khoảnh đất mà cô muốn mua. Diện tích 20 mét vuông, giá bán là 20 vạn kim tệ, hệ thống còn tặng một gã quản lý NPC. Tính tới tính lui điểm chiết khấu nếu sử dụng giá trị tôn kính, Hỉ Ca vẫn không đủ tiền mua. Với một vẻ mặt anh hùng hảo hán không sợ trời không sợ đất, Hỉ Ca nhìn nhân viên nhà đất nắm chặt tay, hỏi một câu: – "Hiện giờ có nhiệm vụ tôn kính không?"

Hỉ Ca tính toán xong cả rồi, nếu cô có thể kiếm thêm 8 ngàn điểm tôn kính, cô liền đủ tiền mua đất. Hôm nay cô không có chủ định muốn làm cái gì cụ thể, vậy đi làm nhiệm vụ tôn kính thôi, còn có thể kiếm thêm ít kinh nghiệm.

"Ngoạn gia có điểm tôn kính vượt quá 2 ngàn, có thể lĩnh nhiệm vụ "truy đuổi dân nhập cư lậu". Giết một người nhập cư trái phép, ngoạn gia sẽ được thưởng 200 điểm tôn kính." – nhân viên nhà đất rành rọt trả lời.

Hỉ Ca nhấp nhấp môi. Truy đuổi dân nhập cư lậu. Chủ ý không tồi a. Nghĩa là cô chỉ cần giết chết 40 người là đủ. Bất quá, nếu làm nhiệm vụ một mình, hình như hơi nguy hiểm. Cô là một thuật sĩ có huyết lượng cùi bắp, chỉ cần người ta chém 2 đao liền đi đời nhà ma.

Nguy hiểm thì nguy hiểm, Hỉ Ca vẫn bấm nhận nhiệm vụ. Sau đó, cô mở ra thông tấn khí. Những chuyện giết người phóng hỏa như thế này nên tìm Thất Tử. Còn cả em trai nữa, dù sao em trai dạo này cũng rãnh rỗi.

Sau khi liên hệ với em trai xong, Hỉ Ca liền gọi cho Thất Tử. Mất một lúc lâu Thất Tử mới lên tiếng.

"Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi đang nhớ ta?" – âm thanh bỡn cợt như cũ.

Quên đi, dù sao đã thành thói quen. – "... Ta là muốn hỏi, ngươi có muốn đi làm nhiệm vụ tôn kính, giết người nhập cư lậu không?"

"... Ta đang làm đây. Ngươi không phải không thích giết người sao?" – kỹ thuật của Hỉ Ca không tồi, nhưng cô đối với chuyện giết người hoàn toàn không có hứng thú. Ngược lại, Thất Tử là loại người nếu một ngày không giết ai liền cảm thấy ngứa ngáy tay chân.

"Ta cần điểm tôn kính." – cô chỉ còn thiếu khoảng 5 ngàn kim, Hỉ Ca có thể mượn của bọn Thất Tử. Nhưng nếu có phương pháp để tự mình giải quyết vấn đề, làm sao lại không làm. Nói gì thì nói, giá trị tôn kính vẫn là thứ hữu dụng.

Hỉ Ca cắt thông tấn khí, ngửa đầu nhìn trời, tâm tình phơi phới. Cô đứng ở Cục nhà đất chờ em trai. Đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện... em trai có đủ điểm tôn kính để nhận nhiệm vụ này hay không? Dường như cô không mấy quan tâm đến em trai nhà mình thì phải.

Đứng đợi một lúc, Hỉ Ca nhìn thấy người quen trong đám đông. Là Bắc Yến Phi. Cô ta như thế nào lại đến đây làm nhiệm vụ? Đây không phải là bản tính của cô ta à? Hỉ Ca kinh ngạc nhớ lại, Bắc Yến Phi hình như không còn là dược sư chuyên chúc của Minh Độ Thiên nữa rồi. Hiện tại bên người Minh Độ Thiên chính là dược sư đứng đầu BXH thực lực. Kỹ thuật của Bắc Yến Phi chẳng mấy tốt, chỉ sợ đã bị sa thải. Nhìn pháp bào màu trắng trên người Bắc Yến Phi đã không còn gia huy của Khổ Độ. Cô thở dài.

Minh Độ Thiên, gã này cũng thiệt là...

Bắc Yến Phi không nhìn thấy Hỉ Ca. Cô ta vất vả chen đến trước mặt nhân viên nhà đất, còn chưa kịp lĩnh nhiệm vụ, đã bị vài nữ ngoạn gia đẩy sang một bên.

"Này, các ngươi đây là có ý gì? Muốn gây sự sao?" – đã mất đi thanh âm băng lãnh của kẻ bề trên, hiện giờ Bắc Yến Phi chỉ có thể xem như một tiểu thư đanh đá mà thôi.

"Ta còn tưởng là ai chứ. Thì ra là Yến tỷ. Ngươi không phải là nữ nhân của Minh lão đại sao?" – một nữ ngoạn gia cười lạnh nói.

"Sai rồi. Hiện tại, bên người Minh lão đại chính là Ngũ Linh a. Người ta chính là siêu cấp dược sư của thời kỳ beta đó, cô ta làm sao so sánh được."

"Nhưng mà..." – âm thanh nói nói cười cười vẫn không ngừng vang lên.

Hỉ Ca nhìn gia huy trên người bọn họ, thật ngoài dự kiến, đều là người của Khổ Độ gia tộc. Hỉ Ca hạ mi mắt, nhếch mép, xem ra Bắc Yến Phi đắc tội không ít người a.

Một đám nữ nhân vây quanh Bắc Yến Phi chỉ trỏ này nọ, người bên ngoài nhìn thấy Khổ Độ gia huy, liền cũng nhiều chuyện vểnh tay lắng nghe. Trong lúc nhất thời không ai còn nghĩ đến chuyện đi lên tiếp nhiệm vụ.

Chính lúc này, người không hiểu sự tình – Sở Tiếu Ca, một đường hiên ngang đi xuyên qua đám người, bước thẳng đến trước mặt nhân viên nhà đất.

"Tiếu Khuynh Thành?" – sự xuất hiện của Sở Tiếu Ca làm cho đám người Khổ Độ một trận xôn xao. Chuyện cậu giết Chư Cát Hầu không phải là bí mật gì. Từ trước đến nay, người nào dám ngang nhiên khiêu khích Khổ Độ, bình thường đều sẽ bị luân bạch cho đến khi chạy khỏi trò chơi. Sở Tiếu Ca là trường hợp đặc biệt, cậu vẫn cứng cỏi sống sót đến tận bây giờ, chỉ có cấp bậc là rớt không ít. Mà đám người đuổi giết cậu cũng ăn không ít khổ sở.

Sở Tiếu Ca nghe thấy có người gọi tên mình, nghiêng đầu quét mắt nhìn, phát hiện người của Khổ Độ, cũng không so đo, quay đầu đi làm chuyện của mình. So với Thất Tử mà nói, Sở Tiếu Ca là người lý trí hơn nhiều. Nếu người khác không kiếm chuyện với cậu, cậu cũng không chủ động đi gây phiền toái. Nhưng mà sống ở đời, có đôi khi, mình không đi tìm phiền toái, nó cũng tự tới tìm mình.

Sở Tiếu Ca tiếp nhận nhiệm vụ xong, hướng Hỉ Ca phất phất tay gọi: – "Hỉ Ca~~~"

Hỉ Ca cũng giơ tay ngoắc ngoắc. Thế là, toàn bộ lực chú ý của mọi người liền quay sang tập trung lên người cô.

"Nữ nhân kia chính là Hỉ Ca? Người đã giết Minh lão đại?" – một người nhỏ giọng hỏi.

"Ta nghe nói, chính cô ta kêu Khuynh Thành lẻn vào nằm vùng trong gia tộc của chúng ta. Đúng là vô sỉ." – một người khác nói.

"Ta nghĩ cô ta chỉ là gặp vận may thôi, nên mới thành công đánh lén lão đại."

"Không phải cô ta có quan hệ mờ ám với tên thích khách vô sỉ kia sao? Như thế nào còn qua lại với Khuynh Thành?" – có người tò mò.

"Cô ta là bạn gái cũ của Khuynh Thành. Chính là loại con gái một chân bước 2 thuyền đó."

Lúc bắt đầu còn thì thào, sau vài câu liền không xem ai vào mắt, cả đám người Khổ Độ cứ thế lớn tiếng thảo luận, quên luôn chuyện của Bắc Yến Phi.

Sở Tiếu Ca sắc mặt tái mét. Ai bôi xấu gì cậu cũng không thành vấn đề. Nhưng nói xấu Hỉ Ca... liền có chuyện. Nhưng cậu còn chưa bước ra, lại có một đám người Khổ Độ đi tới. Đúng là tấu xảo, người mới tới cũng là người quen. Chính là Thu Thủy, đi đằng sau là 3 tên từng bị Hỉ Ca cùng Thất Tử đùa chết. Sở Tiếu Ca nhìn thấy Thu Thủy, không nói gì, nắm lấy tay Hỉ Ca. Hiện tại, Thu Thủy đã không còn chạy khắp nơi theo cậu nữa, bởi vì cô ta đã có mục tiêu mới.

Nói đến Thu Thủy... cô gái này cũng là người rất thức thời. Mặc dù biết Sở Tiếu Ca là người có tiền có thực lực, nhưng bị đá ra khỏi Khổ Độ, chắc chắn sẽ không tránh khỏi kiếp nạn bị người luân bạch. Cho nên, Sở Tiếu Ca vừa rời khỏi Khổ Độ thì cô ta liền quay qua chơi trò ái muội với nam nhân khác. Lúc này nhìn đến Sở Tiếu Ca, biểu tình trên mặt Thu Thủy cũng y chang những thành viên Khổ Độ khác, nồng đậm cừu hận.

Bị Thu Thủy châm ngòi, người của Khổ Độ càng lúc càng kích động. Hỉ Ca cười khổ. Cô từ lúc nào biến thành "bàn tay đẫm máu" giết người vô số rồi. Thật là oan uổng a. Đúng là có nghĩ tới, nhưng cô còn chưa thực hiện nha~

"Các người đang làm gì ở đây? Nhiệm vụ đã làm xong sao?" – một âm thanh băng lãnh dũng mãnh vang lên, khiến cho bọn người Khổ Độ run rẩy. Ai cũng đều không dám mở miệng nói chuyện.

Rất có khí chất nữ vương! Hỉ Ca thầm cảm thán. Ngày đó, cùng Ngũ Linh PK, Hỉ Ca không cảm thấy cô ta có gì lợi hại, hiện tại xem ra, cô ta cũng là một người khó đối phó.

Sở dĩ ngày đó Hỉ Ca không nghĩ Ngũ Linh là người lợi hại, bởi vì ưu thế của Hỉ Ca cao hơn rất nhiều so với Ngũ Linh. Một bên là dược sư chỉ có thể thêm huyết, một bên là thuật sĩ với tinh thần lực cao ngất ngưỡng. Thật ra thì bất cứ dược sư nào đụng phải Hỉ Ca đều không hay ho.

"Hỉ Ca... ngưỡng mộ đã lâu. Ta từng nghe Minh lão đại nói về ngươi." – Ngũ Linh tao nhã đi đến trước mặt Hỉ Ca, giơ tay ra, trên mặt là nụ cười lịch thiệp, trong mắt không một tia cừu hận. Đúng là người có lý trí.

Hỉ Ca nhìn Ngũ Linh. Không hề vươn tay ra. Cô vốn là người luôn phân biệt địch hữu (địch nhân/bằng hữu) rõ ràng. Hoặc nói cô là người có tâm địa hẹp hòi cũng được.

"Không dám. Ta không phải là người có danh vọng gì."

"Danh phận nữ vương bệ hạ, chỉ sợ trong trò chơi này không ai là không biết đi!" – Ngũ Linh thu hồi tay, nụ cười vẫn giữ nguyên vẻ lịch thiệp như cũ, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn đám người đứng xung quanh – "Rảnh rỗi quá liền đi làm nhiệm vụ đi."

Vài giây sau, toàn bộ người của Khổ Độ liền giải tán.

Nhìn theo bóng dáng của Hỉ Ca cùng Sở Tiếu Ca bước ra khỏi cục nhà đất, Ngũ Linh có chút xuất thần, thì thào tự nói: – "Hỉ Ca... khi nào thì chúng ta mới có thể đấu một trận. Ta rất muốn biết, nữ nhân có thể khiến cho Minh Độ Thiên tán thưởng là người thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro