58.59.60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

58 | Danh tướng

TƯƠNG THANH và Mộc Lăng một đường đạp mây cưỡi gió mà đi, chạy mãi chạy mãi cũng đến được cửa thành Liêu Nguyên Phủ. Ngay giữa quan đạo là một ngọn núi cao sừng sững, dựa theo những gì bọn Giáp, Ất, Bính, Đinh miêu tả thì đấy ắt hẳn chính là trái núi Ngọc Hòa, nơi đám sơn tặc trú ngụ.

"Hô . . . . ." Mộc Lăng dựa vào một thân cây, vừa xoa thắt lưng vừa hổn hển than thở "Ai nha. . . . . . Đau hông quá!"

Tương Thanh liếc nhìn hắn, thầm nói - ai bảo huynh vừa ăn no xong mà lại chạy như ma đuổi thế kia làm gì?

"Để ta nghỉ một lát đã!" Mộc Lăng đặt mông ngồi xuống tảng đá lớn nằm ven đường, khó nhọc nói, "Đêm hôm khuya khoắt mà không chịu đi ngủ, chạy mấy chục dặm đường đến đây để bắt sơn tặc.......Thằng nhãi Ngao Thịnh này cũng tốt số gớm nhỉ!?"

Tương Thanh vội kéo Mộc Lăng đứng dậy, "Hang ổ của chúng ở phía trước. Đi mấy bước nữa thôi là tới rồi!"

"Mệt quá! Ngồi nghỉ một lát nữa đi mà." Mộc Lăng khua tay từ chối, "Ta làm sao mà sánh với ngươi được cơ chứ. Ngươi còn trẻ trung ngời ngợi như thế trong khi ta đã sắp thành ông già mất rồi! Coi này, tay chân cứ như muốn rụng rời cả ra."

Tương Thanh khổ nảo lắc lắc đầu - Mộc đại đại lại bắt đầu nói nhăng nói cuội nữa rồi.

"Chỗ này chính là hang ổ của bọn sơn tặc mà Giáp, Ất, Bính, Đinh nhắc tới đó hả?" Mộc Lăng hỏi.

"Đúng vậy." Tương Thanh gật gật đầu, "Chẳng biết thực lực cũng như số lượng của bọn chúng ra sao, nhưng dù sao thì ta vẫn cứ thấy lo lo."

"Ai. . . . . ." Mộc Lăng thở hắt ra một hơi rồi phủi quần đứng dậy, "Rất có thể chúng là đào binh của tiền triều? Giáp, Ất, Bính, Đinh chỉ có công dụng như một cái thùng cơm thôi, chứ mấy chuyện như là nhận mặt xem đám sơn tặc này là người của triều trước hay triều này thì họ chả biết đâu."

"Ta cũng nghĩ chúng là quân tiền triều." Tương Thanh và Mộc Lăng đồng thời rẽ hướng đi về phía trước. Cả hai không vào thành mà lại men theo sườn núi, đi lên Ngọc Hòa sơn.

"Đúng rồi." Mộc Lăng đột nhiên nghĩ ra gì đấy bèn nhanh miệng hỏi, "Nếu là đào binh của tiền triều thì hẳn là có không ít nhỉ?"

"Phải." Tương Thanh gật gật đầu, "Nếu chỉ tính quân Đông Bắc của Tề Diệc thôi thì cũng đã rất đông rồi. Hơn nữa, năm đó còn có quân của Thụy Vương, Hạ thái sư, Thần Quý và một ít phản thần của các phiên Vương (vua các nước thuộc địa). Ngoài ra là một ít trung thần, bởi vì không chịu quy phục Thụy Vương mà bị bắt nhốt, sinh tử không rõ."
"Ấy dà." Mộc Lăng bĩu môi, "Nếu cái đám ô hợp ấy mà đồng lòng xé cờ làm phản thì sẽ mệt lắm đây?"

"Song, từ trước đến nay, Thịnh Thanh đối với những phản thần đều rất độ lượng." Tương Thanh nói, "Những chuyện trước đây đều đã là quá khứ cả rồi, chỉ cần họ chịu quy hàng, thay thần đổi chủ thì vẫn sẽ là binh sĩ của Thịnh Thanh."

Mộc Lăng nhướn mày, xua tay bảo, "Ai nha, ta biết Thịnh Nhi của ngươi cái gì cũng tốt hết. Ngươi không cần khoe khoang với ta mà làm gì."

Tương Thanh mặt đỏ lên, quay đi nhìn nơi khác, nhỏ giọng chối, "Ta có sao thì nói vậy thôi mà."

Mộc Lăng mí mắt giật giật mấy cái, thầm ai thán. . . . . .Mới đây, Tiểu Thanh Thanh vì Ngao Thịnh mà chơi xỏ hắn, làm hắn quê ơi là quê. Còn bây giờ thì lại quay sang chối đây đẩy những gì hắn nói......Ông trời hỡi, Tiểu Thanh Thanh thật thà trung hậu hiền như cục bột mặc ai làm gì thì làm đâu rồi hở? Tiểu Hoàng Hoàng xinh xắn đáng yêu dễ thương thì bị đại ma đầu Tư Đồ cướp đi mất. Bây giờ ngay cả Tiểu Thanh Thanh hiền lành ngoan ngoãn cũng bị thằng nhãi ranh ma lõi đời Ngao Thịnh giành đi luôn. Song, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Mộc Lăng âu sầu nhớ ra, bản thân hắn cũng đã bị tiểu lưu manh mắc giật mắc gió Tần Vọng Thiên lừa mất đời trai tân rồi đấy thôi.

"Mộc Lăng." Tương Thanh thấy Mộc Lăng tâm hồn cứ treo ngược cành cây nên lay gọi hắn, "Huynh đang nghĩ gì thế?"

Mộc Lăng nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu hỏi, "Có thật là đầu bếp trên Ngọc Hòa sơn nấu ăn rất ngon không?"

Tương Thanh sửng sốt một chút, chốc sau mới đáp, "Ách. . . . . . Trên núi có nhiều sơn tặc như vậy nên chắc là tay nghề của đầu bếp cũng giỏi lắm."

Mộc Lăng nheo mắt nhìn Tương Thanh. Tương Thanh thấy sắc mặt Mộc Lăng có chút không được tốt lắm, nên e dè hỏi "Huynh, huynh sao vậy?"

Vừa dứt lời, Mộc Lăng đã đứng bật dậy, vươn tay ra nắm lấy quai hàm Tương Thanh mà siết chặt, "Ranh con chết tiệt kia, muốn gạt ông đây hả? Ông đây bóp chết ngươi, bóp chết ngươi này!"

Tương Thanh bị Mộc Lăng quấn lấy, chẳng biết phải làm thế nào cho đặng. Đại khái, bởi vì Mộc Lăng vẫn còn bị sốc hông, hơn nữa lại còn ăn không tiêu nên được một lúc thì chợt quay sang ôm Tương Thanh khóc lóc một trận.

Đương lúc cao hứng khóc than, cả hai chợt nghe thấy tiếng động lạ vang lên từ phía sau núi. Một nhóm người rẽ bụi cây xông ra, trên người mặc chính là binh phục cũ, tay lại cầm đao cầm thương, hung hăng quát, "Đứng lại đó!"

Mộc Lăng mở to hai mắt ra nhìn đám quan binh hung tợn trước mặt, rồi lại trừng mắt hỏi, "Tại sao?"

Một tên to cao có vẻ như là kẻ cầm đầu cao giọng quát lại, "Tại sao à? Đương nhiên là để ăn cướp rồi!"

Tương Thanh vội đẩy con đỉa đang bám chặt trên người mình ra. Mộc Lăng cũng hấp tấp nhảy xuống, nhìn đám sơn tặc rồi lại hất mặt lên trời nói, "Tới đúng lúc lắm! Đám các ngươi mau đem tiền tài châu báo đưa cho gia gia ta đây!"

Đám sơn tặc kia ngẩn người ra, thầm hỏi - sao tên ma cà bông này lại quay sang đòi cướp ngược lại bọn chúng chứ?

Tương Thanh cũng ngẩn người ra chẳng khác gì đám sơn tặc kia, chốc sau lại xoay sang nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy hắn vén tay áo lên, lưu manh nói, "Còn không mau mau lấy vàng bạc ra đưa cho gia gia! Nếu không có tiền thì cởi quần ra!"

Tương Thanh dở khóc dở cười nhìn Mộc Lăng. Y không lạ gì cái bản tính yêu tiền của Mộc Lăng, chắc chẳng thua gì mấy tên trộm, nhưng y lại không ngờ Mộc Lăng lại bạo miệng đi cướp của đám sơn tặc này!

Cả đám sơn tặc trợn mắt há mồm ra nhìn kẻ vừa hùng hồn phát ngôn kia. Thiệt tình là chuyện này mới mẻ quá nha! Bình thường, khi bọn chúng đi cướp thì nạn nhân sẽ là người không biết võ công, vừa nghe chúng nạt một tiếng là "Mau đưa tiền ra!" thì đã lật đật đem mọi tiền của trong người ra rồi hai tay dâng lên. Còn nếu không may, đụng phải kẻ biết võ, giống như hồi sáng này vớ phải bốn tên loi choi nọ, thì sẽ là một hồi quyết đấu ngươi còn ta mất. Song, bọn chúng đã hành nghề cướp bóc này được một thời gian rồi, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải một đứa mà mình đi cướp nó, nó còn mạnh mồm đòi cướp lại.

"Mi. . . . . .Mi muốn làm gì hả?" Tên cầm đầu lo lắng hỏi.

"Làm gì ư?" Mộc Lăng trừng mắt, "Đương nhiên là ăn cướp rồi!"

Mộc Lăng vừa dứt lời, mọi người liền rơi vào trầm mặc. Đám sơn tặc quay ra nhìn mặt nhau rồi bỗng rú lên một tràng cười đến là rùng rợn.

"Chỉ với hai người các ngươi ư?" Tên cầm đầu bĩu môi, "Nhìn cánh tay của các ngươi mà xem, còn chẳng to bằng đầu ngón chân của đại gia đây! Hơn nữa, bọn ta là sơn tặc, sơn tặc thì làm gì có tiền? Nếu có tiền thì bọn ta chẳng đi ăn cướp mà làm gì!"

Mộc Lăng gật gù, cảm thấy chúng nói rất có đạo lý, "Cũng bởi vì biết thế nên ta mới bảo chúng bây cởi quần ra!"

Đám sơn tặc ôm bụng cười. Tên to con cầm đầu quát, "Tiểu công tử của ta ơi, ta nói này, nhìn hai ngươi thanh tú như thế mà lại có cái sở thích biến thái thế ư? Hai ngươi cứ gọi bọn ta một tiếng "chàng ơi" đi rồi bọn ta cởi quần ra cho mà ngắm!"

Kẻ kia vừa nói xong thì chúng huynh đệ của gã liền cao giọng cười đầy khiếm nhã.

Tương Thanh xoay mặt sang nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy hắn chẳng có vẻ gì là giận, thậm chí còn bình tĩnh lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp nhỏ, rồi mở nắp hộp, lấy con dao be bé ra . . . .Lưỡi dao ánh lên trong không trung. Vừa liếc mắt một cái cũng biết được là con dao kia tuy nho nhỏ nhưng lại sắc bén dị thường.

Tương Thanh khẽ nhíu mày, hỏi Mộc Lăng, "Mộc Lăng. . . . . . Con dao đó là sao hả?"

Mộc Lăng cười tủm tỉm, đáp, "Con dao này là do ta và một lão thái giám làm ra đó. Nó chuyên dùng để thiến mấy cậu nhóc tiến cung làm công công đó mà! Há Há Há!"

Tương Thanh cau chặt mày, "Huynh......huynh mang nó theo bên người để làm gì chứ?"

Đám sơn tặc vừa nhìn thấy con dao bén nhọn trong tay Mộc Lăng xong thì xanh cả mặt. Không cần hỏi thì cũng dư biết nó dùng để làm gì rồi! Cả bọn chợt thấy từng làn gió lạnh vờn qua gáy mình.

"Ta sẽ 'xẹt xẹt' một cái, cắt tiểu huynh đệ của chúng xuống, mang đi tẩm dược rồi phơi nắng, sau đó thì nghiền thành bột mà đem bán. Chúng có công dụng bổ thận tráng dương. Một thang nhỏ nhỏ thôi cũng bán được cả thỏi vàng rồi đó. Cho nên người ta mới thường hay nói 'huynh đệ đáng giá ngàn vàng, muốn có ngàn vàng thì cứ hy sinh đệ huynh'" [1] Mộc Lăng cười nói, "Ta và lão thái giám ấy đã tích trữ được một mớ rồi, sau này sẽ mang chúng ra rao bán."
Tương Thanh người như muốn nhũn ra, thật lâu sau mới hỏi, "Ông ấy...Sao ông ấy lại đồng ý chia sẻ với huynh chứ?"

"Đó là bởi vì...." Mộc Lăng hắc hắc cười như khỉ, "tiểu thái giám Văn Đạt rất có bản lĩnh đó mà. Hắn nói giúp ta với lão thái giám kia, bảo ta là huynh đệ của ngươi. Sau đó, tên già đó liền chia một nửa số 'huynh đệ be bé' đó cho ta. Tiểu Thanh à, 'chỗ kia kia' của ta hiện giờ rất là khỏe mạnh, nếu ngươi muốn, ngày mai ta cũng mang 'thuốc bổ' đó hầm canh cho người, heng?"

Tương Thanh vừa nghe xong những gì Mộc Lăng nói thì chỉ muốn ngất đi cho xong. Tuy rằng, cả đời này của Tương Thanh đã bị tên thần y lưu manh kia chọc cho lên cơn tăng xông không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa khi nào y lại muốn đập hắn một trận như lúc này.

"Ê!" Tên cầm đầu tức giận quát, "Các ngươi chít chít méo méo đủ chưa hử? Trời không còn sớm nữa đâu, gia gia còn phải về núi ngủ nữa, mau giao tiền ra đây!"

Tương Thanh không buồn đi so đo với Mộc Lăng nữa, mà xoay mặt sang nhìn đám thảo khấu kia, "Y phục của các ngươi có số hiệu của tiền triều. Trước kia, các ngươi là thủ hạ của ai? Tại sao không chịu quy thuận triều đình mà lại chiếm núi xưng vương?"

Đám đào binh đội lốt thảo khấu này chợt ngây người ra mà nhìn kẻ cầm đầu nọ.

Tên cao to sắc mặt chợt thay đổi, phất tay quát, "Ngươi quản thiên quản địa được rồi, còn muốn quản gia gia ta làm gì nữa? Gia gia nổi hứng thích đi làm cướp thì liền làm cướp thôi! Tự do tự tại khoái hoạt biết bao!"

Tương Thanh mỉm cười, nói, "Thật sao? Nếu đã muốn làm một tên cướp tự do tự tại thế thì tại sao lại còn mặc binh phục cũ của tiền triều?"

"Ách. . . . . . Thói quen!" Tên cầm đầu thuận miệng đáp, rồi bỗng cả giận nói, "Ngươi làm gì mà lại dài dòng như thế hả? Có biết mệt không? Mau đưa tiền ra rồi biến đi!"

Tương Thanh nhíu mày quan sát đối phương một lượt, "Các ngươi mặc chính là y phục của cấm quân. Nói cách khác, trước đây, các ngươi hẳn là binh mã hoàng thành. Quân của Tề Diệc là bộ binh, phần lớn đều mặc hắc y, hơn nữa bởi vì nhiều năm sinh hoạt ở phương bắc nên hẳn sẽ không đến trú ngụ ở trên trái núi này. Còn quân của Thụy Vương năm đó bao vây Hắc Vân Bảo cũng đã tan đàn xẻ nghé. Nếu chúng đi làm lục lâm thảo khấu thì cũng sẽ hoạt động ở đồng bằng. Hơn nữa, ta còn nhớ binh phục của chúng là áo đỏ quần đen, vì vậy các ngươi tuyệt đối không phải là quân của Thụy Vương. Năm đó, phần lớn kinh binh (quân lính kinh thành) đều mặc y phục có khoác thêm áo choàng xanh. Song, các ngươi hẳn cũng không phải là quân binh của Thần Quý. Kỳ thật, Thần Quý vốn chẳng có binh quyền gì. Tất nhiên, các ngươi cũng tuyệt không phải là phản quân của Hạ thái sư. Phản quân có binh phục riêng. Hơn nữa, đa số chúng đều đã bị chém đầu....Như vậy xem ra, các ngươi chính là quân lính sớm giải ngũ khi Tề Diệc và Thụy Vương tranh chấp quyền lợi. Hay là nên nói rằng, các ngươi là thủ hạ của một trong những vị trung thần tiền triều năm xưa?"
Tương Thanh nói một cách không nhanh không chậm khiến đám sơn tặc đều choáng váng hết cả đầu óc. Cả bọn ngáo mặt ra nhìn Tương Thanh. Sau một lúc lâu ơi là lâu, tên cầm đầu mới chỉ tay vào mặt Tương Thanh mà hỏi, "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?"

Tương Thanh cũng nhìn nhìn hắn, "Dựa theo số hiệu trên binh phục của ngươi thì, ít nhất ngươi cũng là một thống lĩnh. Trên núi ngươi vẫn còn có một đại vương ư? Nếu vậy thì y hẳn là một tham tướng, còn không thì là phó tướng hoặc chủ tướng? Các ngươi mau đưa ta đến gặp y, ta có chuyện muốn nói với y."

"Ngươi. . . . . . Thật ra ngươi là ai? Là tay sai của tên hôn quân kia ư?" Tên cầm đầu trừng mắt nhìn, mặt lại đầy vẻ kinh hoảng, "Các huynh đệ. . . . . . Xông lên cho ta!"

Nhìn tư thế của bọn chúng trông chẳng khác gì muốn nhào lên làm thịt Tương Thanh và Mộc Lăng vậy.

Tương Thanh khẽ nhíu mày -- Tại sao đám thà làm cướp hơn làm quan này lại mắng Ngao Thịnh là hôn quân, trong khi ngoại tộc như Dã Lũng Kỳ và Hổ Vương đều công nhận hắn là hoàng đế tốt?

Mộc Lăng thấy đám tiểu lâu la kia hầm hè đao kiếm trong tay mà cười khinh bỉ. Hắn phi thân một cái, bay vào giữa đám người đó, lướt qua lướt lại hai lần thì đã điểm huyệt đạo của chúng hết. Cả bọn cả kinh vừa định bỏ bạn chạy lấy người thì phía sau lại có giọng nói đầy cợt nhã vang lên, "Sao bọn ngươi chậm còn hơn rùa nữa thế?"

Tên cầm đầu kinh sợ, hiểu ra lần này đụng phải cao thủ giang hồ. Nhưng gã chưa kịp kêu cứu thì đã bị Mộc Lăng chế trụ sau gáy, túm ngược trở về.

Gã tuy có thân thể cao to tráng kiện nhưng vẫn cứ bị Mộc Lăng ném một cái ra xa đến cả mấy trượng. Ngẫu nhiên thay, gã lại rơi đúng ngay bên chân Tương Thanh.

"Ai u. . . . . ." Gã xoa xoa mông, đau đến mức nước mắt mẹ nước mắt con thi nhau chảy xuống......Cái bộ cốt suýt tí nữa đã bị nát vụn rồi. Đúng là đau chết đi sống lại mà. Gã âm thầm tự vấn, đối phương đến tột cùng là thần thánh phương nào nha, thoạt nhìn cứ như thư sinh trói gà không chặt vậy đó, nhưng sao lại lợi hại đến thế chứ.

Tương Thanh cũng mừng thầm trong dạ, trong ba năm này, võ công của Mộc Lăng xem ra đã khôi phục hoàn toàn rồi. Ngẫm lại ba năm trước đây mà y cứ thấy sợ hãi khôn chừng. Nay Mộc Lăng đã khỏe mạnh trở lại, Tương Thanh cũng vui mừng thay cho hắn. May mà Mộc Lăng đã gặp được Tần Vọng Thiên. Đúng là người tốt luôn có hảo báo.

Gã to xác kia chống tay đứng dậy, khi vừa thấy Tương Thanh đã đứng cạnh bên thì liền định giở trò đánh lén. Song, gã chưa kịp xông lên thì Tương Thanh đã nhanh nhẹn vòng ra sau lưng gã, rồi nhấc chân đạp đầu gối gã một cái.

"Ai nha. . . . . ." Gã thét lên một tiếng, rồi ngã quỵ xuống, nằm lăn lóc bên chân Tương Thanh lần nữa. Gã trở mình, tức giận quát, "Không đánh nữa! Không đánh nữa đâu! Cứ cho là các ngươi lợi hại đi."

Mộc Lăng cà khịa bước tới gần, "Thế thì hãy thành thật một chút đi! Trước đây, các ngươi là thuộc hạ của ai hả?"

Gã nhíu nhíu mày, xoay mặt đi, bày ra bộ dáng 'ông đây thà chết không khai' ra.

Tương Thanh khẽ thở dài một cái - tuy đám sơn tặc này điêu ngoa cứng đầu nhưng vẫn rất có khí tiết. Vì nguyên nhân gì mà lại lên rừng làm cướp?

"Ngươi không nói chứ gì?" Mộc Lăng đạp đạp gã kia một cái, rồi lấy con dao be bé nọ ra, "Con dao này ta vẫn chưa dùng thử lần nào hết, hôm nay ngươi sẽ là kẻ đầu tiên được khai đao."

"Ai!" Gã giật mình hoảng sợ, luống ca luống cuống che nơi thầm kín yếu ớt kia của mình lại, rồi trừng hai mắt ra nhìn Mộc Lăng, "Tại sao ngươi lại có thể ngoan độc đến thế? Mấy chuyện khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn mà cũng dám làm ư?"

Mộc Lăng nhướn mày, "Đừng lo, sau khi ta thiến ngươi xong rồi giết ngươi bịt miệng là được chứ gì."

"Ngươi!" Gã quay sang nhìn Tương Thanh, "Ta thậm chí đã nghĩ các ngươi là người tốt. Ấy vậy mà lại đi giết oan dân nam nhà lành!"

"Sai rồi." Mộc Lăng quơ quơ con dao qua lại, nói với vẻ đầy nghĩa khí, "Kẻ bọn ta giết là sơn tặc. Và đó là một việc làm ích nước lợi dân."

"Được! Thế các ngươi cứ một đao giết quách ta đi!" Gã tức giận rống.

Mộc Lăng tủm tỉm cười, "Không dễ thế đâu. 'Tiểu huynh đệ' kia muốn sử dụng được thì phải cắt xuống khi ngươi đang còn sống. À mà ta nghe nói, ai bị thiến, chết xuống Diêm Vương thì kiếp sau phải đầu thai làm thái giám đó."

Tương Thanh vô lực cúi nhìn Mộc Lăng, đồng thời cũng cảm thấy thương thay cho kẻ xấu số mặt đầy xanh mét khi gặp phải đại ma đầu Mộc Lăng. Ai bảo trời xui khiến làm gì, đụng trúng ai không đụng lại vớ phải Mộc Lăng cơ chứ.

Mộc Lăng thấy nạn nhân mặt mũi đã trắng bệch, liền ngẩng đầu nhìn đám huynh đệ đã bị điểm huyệt đứng bất động của gã, "Các ngươi đó, nhớ nhìn cho kĩ mặt nhau nha. Ta sẽ thiến các ngươi cùng một lúc để nếu có đi đầu thai thì kiếp sau còn làm huynh đệ thái giám với nhau."

"A?" Cả bọn đều là những người tuổi còn trẻ trung tươi rói nên khi vừa nghe mình bị hoạn thì liền kêu than không ngừng.

"Ta không muốn đâu! Ta là con một trong nhà đó!"

"Không được! Nhà ta còn chờ ta về làm ruộng cưới vợ sinh con a!"

"Thống lĩnh! Cứu mạng a!"

Tương Thanh vừa nghe thấy tên lâu la kia gọi thì liền liếc nhìn Mộc Lăng một cái -- quả nhiên là thống lĩnh.

"La cái gì mà la?" Gã cầm đầu, à không, nên gọi là thống lĩnh, quát một tiếng, "Tại sao các ngươi lại không có chí khí như vậy chứ?"

"Không phải đâu!" Đám tiểu binh biện giải, "Bọn ta không sợ chết, chỉ không muốn làm thái giám thôi!"

Gã thống lĩnh thở dài, khoát tay, nói, "Ai, quên đi! Muốn gì thì cứ tính với ta này. Hỏi đi, các ngươi hỏi gì ta đáp nấy là được rồi chứ gì?"

Tương Thanh nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng liền nháy mắt mấy cái với y.

"Tên ngươi là gì, đại vương là ai, trước kia là bộ hạ của ai?" Tương Thanh vội hỏi.

"A. . . . . ." Gã thống lĩnh đứng lên, vỗ ngực nói, "Lão tử ta ngồi không đổi tên đứng không đổi họ. Ta là Ngưu Hiển."

Tương Thanh khẽ sửng sốt, cay mày suy nghĩ, cái tên Ngưu Hiển này dường như y đã từng nghe qua ở đâu rồi thì phải.

"Trước kia, lão tử chính là thống lĩnh của ba mươi vạn cấm quân, là người của triều đình. Chẳng qua không may, chủ tử của ta lại là môn sinh của Hạ thái sư. Khi Hạ thái sư làm phản, vì không muốn làm việc tổn hại đến mộ phần tổ tiên mà ta dẫn theo đám huynh đệ này chạy đến đây." Ngưu Hiển bĩu môi, chỉ tay lên đỉnh Ngọc Hòa, "Các ngươi đừng nhìn mà nghĩ rằng lão tử ta chịu nhiều ủy khuất, đại vương của bọn ta là người rất tài giỏi. Năm xưa, ngài là một trong nam Tiêu bắc Đặng[2], bình định hải vực Đông Bắc, thậm chí còn đuổi theo bọn hải khấu (cướp biển) đánh tới Phù Tang (Nước Nhật bây giờ). Các ngươi đã từng nghe qua đỉnh đỉnh đại danh Hải hồ ly Đặng Tử Minh chưa? Đó chính là đại vương của bọn ta."
Tương Thanh và Mộc Lăng đều cả kinh. Cái tên và danh hào mà Ngưu Hiển vừa thốt ra khiến cả hai sững người ra. Hải hồ ly Đặng Tử Minh. Tên vừa vang là cứ như sấm nổ bên tai. Năm đó, hải khấu phương Bắc tác quai tác quái trong khi Tiêu Lạc lại mất tích. Lúc ấy, Đặng Tử Minh chỉ vừa tròn mười tám, đã mang theo mười vạn thuỷ quân bình định nội hải và hải vực đông bắc, còn đánh đuổi hết tất cả hải khấu cút xa vạn dặm hải lý. Y là người được thiên hạ ca tụng, ai mà lại chẳng biết tên của y?! Người này thiện về biển sâu lại thông minh tuyệt đỉnh, kỹ năng bơi lội cũng thuộc hàng thượng thừa. Nhưng nghe nói tính tình lại cực kỳ cổ quái, khó phỏng đoán cho nên được gọi là Hải hồ ly. Chỉ tiếc sau đó, Thụy Vương thao túng Thần Quý, hòng mượn danh thiên tử chiêu lệnh chư hầu, Đặng Tử Minh phản lại Thụy Vương, rồi bị người truy giết, suốt hơn bảy năm nay không chút tin tức.

Tương Thanh và Mộc Lăng liếc nhìn nhau, như là muốn hỏi đối phương - cả hai người này đều là danh tướng, vì cớ làm sao lại đến đây chiếm núi xưng vương?

"Các ngươi. . . . . . Tại sao lại đến đây làm sơn tặc?" Tương Thanh cau mày nhìn Ngưu Hiển, "Không biết rằng triều đình đang chiêu mộ nhân tài ư?"

Ngưu Hiển ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, cười lạnh một tiếng, nói, "Có tài mà không được phát huy, ở lại còn có ý nghĩa gì? Năm đó, bọn ta cũng không hề tạo phản, song, những lương quân trung thần như bọn ta có được kết cục gì? Chưa kịp dứt áo ra đi thì đã bị mưu sát. Hoàng đế ngu muội thì suốt ngày đắm chìm trong nam sắc. Bọn ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc bỏ trốn. Trải qua muôn núi ngàn non mới đến được chốn này. . . . . . Bây giờ thì thế nào? Hoàng đế Thịnh Thanh có gì tốt? Thí huynh giết cha, mưu triều soán vị....Nghe nói, hắn chẳng khác gì cha hắn, đều mê luyến một nam nhân đến thần hồn điên đảo. Triều đại này coi như xong rồi. Cả song triều đều sẽ đổ nát vì một nam Đát Kỷ..." [3]
"Ba."

Ngưu Hiển còn chưa nói xong thì Mộc Lăng đã giáng cho gã một cái bạt tai.

Mộc Lăng tát đến mức muốn nghiêng trời nghiêng đất, hơn nữa nội lực của hắn lại còn thâm hậu vô cùng, khiến Ngưu Hiển đầu váng mắt hoa, ngã chổng vó ra đất. Sau một lúc lâu, Ngưu Hiển mới tỉnh ra, xoa xoa bên mặt vừa bị đánh....nếu so với cái bên may chưa bị tát kia thì bên này đã sưng lên như mặt heo rồi.

"Ngươi. . . . . . Sao ngươi lại đánh ta?" Ngưu Hiển trừng mắt nhìn Mộc Lăng đầy khó hiểu.

Mộc Lăng lạnh lùng rũ mắt nhìn Ngưu Hiển, đến nổi gã phải giật mình run sợ. Tương Thanh đứng bên cạnh vội giữ tay Mộc Lăng lại, can ngăn, "Bỏ đi Mộc Lăng."

Mộc Lăng ném một cái nhìn khinh bỉ cho Ngưu Hiển xong thì quay sang nói thầm vào tai Tương Thanh, "Đánh chết hắn cũng chưa hả giận được. Đúng là miệng chó không thể khạc ra được ngà voi mà. Ta phải nhổ hết răng của hắn xuống thì mới vừa lòng."

Tương Thanh mặt không chút biểu cảm, tựa hồ chẳng chút tức giận, chỉ cúi đầu xuống nhìn Ngưu Hiển rồi chậm rãi nói, "Ngưu Hiển, đưa ta đến gặp Đặng Tử Minh!"

_________________

[1] Vâng, căn bản thì trong QT là thế này, "nhất căn huynh đệ nhất căn kim, thốn kim nan mãi thốn huynh đệ", dịch điêu thì là 'một thằng anh em có giá tương đương một lượng vàng nhưng một lượng vàng lại khó có được hơn một thằng anh em." Nhưng để tăng thêm cái tính đểu cáng của bạn Mộc Nhĩ, mình đã mạo muổi sửa lại thành "huynh đệ đáng giá ngàn vàng, muốn có ngàn vàn thì cứ hy sinh đệ huynh"
Chú ý: Ở đây, em Mộc xài từ "huynh đệ" với nghĩa bóng nha bà con.
[2] nam Tiêu bắc Đặng: ý là muốn nói đến việc chú Tiêu Lạc Vũ là chủ vùng biển phía Nam còn anh Đặng Tử Minh là vương biển Bắc. Giống như 'nam Mộ Dung, bắc Kiều Phong' trong Thiên Long Bát Bộ vậy đó.
[3] Chắc có lẽ không ai là không biết đến cái tên Đát Kỷ này hen. Bà ta là vợ của vua Trụ, đời nhà Thương. Vì để mưu triều soán vị mà bà ta đã mưu hại Trụ Vương, sát hại lương thần, gây nên cảnh sinh linh đồ thán khiến ngay cả trời cũng phải căm phẫn.
~*~

59 | Kích tướng

NGƯU HIỂN ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, hỏi, "Ta đã nói ta là ai rồi, thế còn ngươi thì sao?"

Tương Thanh nhìn nhìn gã, làm ra vẻ thú vị mà hỏi lại, "Ngươi vừa mới mắng nam Đát Kỷ gì gì đó, thế ngươi có biết hắn là người thế nào không?"

Ngưu Hiển khẽ nhíu mày. Mộc Lăng liếc Tương Thanh một cái, tựa hồ cảm thấy ba chữ "nam Đát Kỷ" chói tai vô cùng, nên đâm ra có chút bất mãn mà nhấc chân đạp Ngưu Hiển một cước.

"Úi da. . . . . ." Ngưu Hiển ôm chân, giương vẻ mặt khó hiểu lên nhìn Mộc Lăng, "Ngươi làm gì vậy hả? Ta có trêu chọc ngươi đâu." Nói xong, gã nhác thấy Tương Thanh đang nhìn mình, bèn quát, "Ta không biết, ta chỉ biết hắn là phu tử, còn có a, tên hắn có một chữ Thanh, cho nên hoàng đế mới đổi quốc hiệu thành Thịnh Thanh. Ngươi xem đi, mê luyến tới cái trình độ ấy đấy, như thế thì còn nói năng gì được nữa hả?"

Tương Thanh chỉ gật gật đầu, vươn tay kéo Ngưu Hiển đứng dậy. Mộc Lăng khinh bỉ nhìn, "Kéo hắn đứng lên làm gì, ta còn chưa thiến hắn xong mà!"

"Ê!" Ngưu Hiển vội vội vàng vàng che chắn "tiểu huynh đệ" của mình lại, lo lắng hỏi, "Ngươi vẫn không từ bỏ ý định đó sao?"

Mộc Lăng ném cho gã một cái nhìn đầy nguy hiểm -- Hoạn chết ngươi!

"Đi thôi." Tương Thanh vỗ vỗ vai Ngưu Hiển, "Lên núi, gặp Đặng Tử Minh!

"Ách. . . . . . Vậy còn huynh đệ của ta thì sao?" Ngưu Hiển quay sang nhìn chúng huynh đệ vẫn còn đứng bất động bởi vì bị Mộc Lăng điểm huyệt.

Tương Thanh nhìn nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng nghoảnh mặt làm ngơ, tựa hồ vẫn còn giận.

Tương Thanh thở dài, cùng Ngưu Hiển đi đến trước đám lâu la đang đứng ngây phỗng ra giữa trời, rồi chợt vung tay áo lên một cái. . . . . .

Ngưu Hiển bỗng cảm giác thấy như có một trận kình phong thổi qua, nhưng trong lúc chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy đám hợp binh "Ai u" một tiếng. Cả đám nghiêng trái ngã phải, vừa xoa xoa vai vừa nịnh nọt.

"Đại hiệp công phu cao quá nha!"

"Giỏi hơn cả thống lĩnh nữa nha!"

"Đại hiệp, hay là huynh cũng lên rừng làm cướp luôn đi, bọn ta sẽ đi theo huynh!?"

Ngưu Hiển hung hăng trừng mắt liếc đám có trăng quên đèn kia một cái, lúc vừa xoay mặt qua thì liền nhìn thấy Mộc Lăng đang lạnh lùng trợn mắt trông chừng mình. Ngưu Hiển bỗng cảm thấy khó hiểu, bởi có một số người mà mình chẳng làm gì hắn nhưng hắn vẫn cứ ôm hận thù hằn với mình. Thiệt tình là gã chả biết bản thân đã đắc tội gì với Mộc Lăng, mà hắn cứ kiếm chuyện chơi xỏ gã. Ngưu Hiển lắc lắc đầu, chuyển hướng đi theo Tương Thanh lên núi. Ngưu Hiển vừa bước lên bậc thang. Mộc Lăng cũng đồng thời đá hòn đá dưới chân mình...

Và xui thay, hòn đá kia lại đáp xuống dưới chân Ngưu Hiển. Ngưu Hiển nâng gót ngà lên, rồi bỗng "bẹp" một tiếng, gã ngã chổng vó lên trời, nằm bẹp dí trên bậc thang. Chúng huynh đệ do không chú ý nên vô tình từng người từng người một dẫm lên "bàn tọa" của gã. Đau đến mức Ngưu Hiển chẳng thể tru tréo được chi.

"Úiiiiiii. . . . . ." Ngưu Hiển vừa xoa xoa chiếc cằm bị dập tả tơi vừa đứng lên.

Ngưu Hiển ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tương Thanh đang đứng trên bậc thang nhìn, khẽ nhíu mày, tựa hồ như muốn thúc giục, "Nhanh lên một chút."

Ngưu Hiển tâm khẽ động, người này... không phải là một kẻ tầm thường. Gã theo Đặng Tử Minh đã nhiều năm, đương nhiên biết được đâu là người đâu chỉ là thùng cơm. Hai người đang đứng trước mặt gã lúc này, không chỉ có công phu cao cường mà thân phận còn rất chi là đặc biệt.

"Này" Ngưu Hiển chạy hai bước một đuổi theo Tương Thanh, đồng thời cũng tận lực cách Mộc Lăng xa một chút, "Tên của ngươi là gì?"

Tương Thanh quay lại nhìn gã, hỏi, "Muốn biết tên ta để làm gì? Tên ta chẳng dễ nghe chút nào, biết đâu nói ra rồi ngươi sẽ không chịu làm huynh đệ với ta."

"Làm sao có thể chứ!" Ngưu Hiển thoải mái vỗ vỗ ngực, "Làm cướp mà lão tử còn chịu làm nữa là, với lại, tên ta nghe cũng chẳng hay ho gì. Với ta mà nói thì tên cũng chỉ là danh xưng thôi, có gì to tát lắm đâu? Ta cảm thấy ngươi nhìn rất tuấn tú. Nói đi, tên gì vậy? Giữ chức vụ gì trong cung?"

Tương Thanh khẽ cười cười, thản nhiên đáp, "Ta họ Tương."

Ngưu Hiển gật gật đầu, "Họ Tương a. . . . . ."

"Tên chỉ có một chữ Thanh" Tương Thanh chậm rãi nói, "Trước kia ở trong cung đảm nhiệm chức thái phó của thái tử... Hay nói cách khác, hiện tại chính là phu tử của hoàng thượng."

"Hả. . . Sao cơ?" Ngưu Hiển trừng to đôi mắt trâu ra mà nhìn Tương Thanh, miệng mở to đến mức có thể nuốt trọn cả quả trứng gà, đơ miệng ngó cả buổi, mới thốt ra được một câu, "Ngươi.... Thanh.... Thanh.... Phu tử?"

Tương Thanh khe khẽ gật gù, "Trong cung, đa số những người biết ta thì đều gọi ta là Thanh phu tử."

Ngưu Hiển trong nháy mắt đã hóa thành đá. Tương Thanh xoay người tiếp tục đi, nhưng cũng không quên thúc giục, "Mau đi nhanh lên. Đừng ngẩn người nữa."

Ngưu Hiển sửng sốt một chút, giật mình vội đuổi theo, mày cũng nhăn lại. Thật sự là gã chẳng cách nào có thể mang người trước mắt này mà gộp chung với tên nam Đát Kỷ yêu mị họa quốc trong truyềt thuyết.

Đi được một lúc, Tương Thanh bỗng trầm giọng nói, "Hoàng đế Thịnh Thanh đã đăng cơ được ba năm, nhân đức thi hành biện pháp chính trị, bách tính được an nhàn hưởng phúc. Bắc bình Vương Nhiếp, tây bắc thu phục ngoại tộc, một lòng dựng nước an dân."

Ngưu Hiển ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, chỉ thấy y trầm mặc thật lâu, lúc sau mới nói tiếp, "Ngao Thịnh là hoàng đế tốt.... Là một minh quân mà các ngươi luôn thiết tha mơ ước nhưng vẫn không có cơ hội gặp được. Đi theo hắn, các ngươi có thể thỏa ước nguyện thống nhất thiên hạ."

Ngưu Hiển chợt cảm thấy toàn thân thư sướng hẳn lên, ngọn cuồng hỏa đã sớm lụi tàn nhiều năm nay bỗng bừng bừng rực cháy, trán cũng không ngừng tuôn mồ hôi... Mẹ ơi, tiểu tử này biết đọc tâm tư người khác sao? Mỗi đêm, lão tử đều nằm mơ có thể theo phò trợ một minh quân. Lão tử sẽ nguyện một lòng trung thành. Lão tử muốn làm tướng, được ra trận giết giặc, chứ không muốn làm cướp!

Mộc Lăng đi bên cạnh hai người, có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, thầm buồn bã than thở -- Thằng nhãi Ngao Thịnh này chả biết đã tu được đức hạnh gì mà lại có thể khiến Tiểu Thanh đối với hắn như vậy chớ?!

Sau khi mọi người đã lên núi, Ngưu Hiển chỉ chỉ tòa miếu đổ nát phía trước mặt, cao giọng nói, "Nơi đó chính là sơn trại của bọn ta."

Tương Thanh và Mộc Lăng nhìn chằm chằm tòa miếu đổ nát kia thật lâu. Mộc Lăng đột nhiên ôm bụng cười to, "Giỡn hả? Các ngươi đường đường là danh tướng vậy mà lúc đi làm cướp lại bệ rạc đến như vậy sao!" vừa nói vừa chỉ tay điểm mặt bọn tiểu lâu la mặt đang đầy xấu hổ, "Các ngươi và đại ca gì gì đó của các ngươi chẳng bằng được với một tên trộm vặt!"

Cả bọn mặt đỏ bừng đứng chịu sỉ vả, một vài người nhỏ giọng thanh minh, "Cũng không tệ như vậy đâu!"

"Đúng vậy. Tướng quân đã ra lệnh cho bọn ta rằng có ba loại người không được cướp!"

"Ba loại người?" Tương Thanh tò mò hỏi.

"Nghĩa là, không được cướp của người già và trẻ em..." Ngưu Hiển nói, "....của các đôi tình lữ, và lại càng không được cướp của gia đình mà nhà đang có tang."

"Thế các ngươi cướp của ai?" Mộc Lăng chớp chớp mắt mấy cái, "Chả nhẽ là cướp của bọn võ lâm cao thủ vai dài lưng rộng hả?"

Ngưu Hiển buồn bã đáp, "Cũng vì vậy mới nghèo đó!"

"Những người còn lại đâu?" Tương Thanh khó hiểu hỏi, "Hay là...chỉ có nhiêu đây người thôi?"

"Rất tiếc phải nói rằng... chính xác là vậy!" Ngưu Hiển gật gật đầu, "Thật ra thì, bên trong còn một vài người già nua yếu ớt nữa... Năm đó những người bỏ trốn cùng với bọn ta đều là bộ binh, đại đa số thì đã quy thuận Thịnh Thanh... Mặt khác, một số người vì chịu không nổi mà đã bỏ về quê làm ruộng rồi."

Tương Thanh gật đầu, hỏi, "Đặng Tử Minh đâu?"

"Đại ca chắc là đang đọc sách ở phía sau." Ngưu Hiển vừa nói vừa dẫn Tương Thanh và Mộc Lăng đi vào trong ngôi miếu nát.

Tòa miếu này tuy rằng hoang tàn đổ nát, nhưng nhìn chung thì vẫn có thể chắn gió che mưa được. Phía sau còn có một cái sân, bên kia sân là một căn phòng nhỏ nằm ở hướng đông, bên trong phòng hắt ra một vài ánh sáng leo lét.

"Đại ca." Ngưu Hiển đưa người đến cửa, rồi nhẹ gọi một tiếng, nhưng bên trong chẳng có ai đáp lại.

Ngưu Hiển tựa hồ đã quá quen với thói dở dở ương ương này, nên trực tiếp đẩy cửa bước vào. Ở trong phòng là một người tuổi còn trẻ đang ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách. Y khoác một chiếc áo màu lam, tóc buộc tùy tiện phía sau đầu, nhìn dáng người tuy khá gầy nhưng hẳn cũng không phải thuộc thể người thấp bé.

Người nọ tựa hồ cũng không để ý việc Ngưu Hiển đã tiến vào, chỉ chuyên tâm đọc sách. Một bức đồ án được bày ra trên bàn... Tương Thanh liếc mắt nhìn, hóa ra đây là hải chiến đồ a... Tương Thanh mừng thầm trong lòng - có cách rồi!

Bỗng lúc này, Mộc Lăng chợt vươn tay qua véo Tương Thanh một cái, nhìn y mà nhướn nhướn mày, như là hỏi -- ngươi lên hay là ta lên đây?

Tương Thanh thoáng giật mình quay lại nhìn Mộc Lăng -- huynh có cách sao?

Mộc Lăng khẽ nheo mắt, nâng tay làm ra một tư thế bị đánh bất tỉnh, sau đó gượng đứng dậy, lết lết đi!

Tương Thanh dở khóc dở cười, lắc đầu, ý muốn nói -- để ta làm cho!

Mộc Lăng nhún vai, yên lặng đứng ở một bên xem kịch vui.

"Đại ca!" Ngưu Hiển lại gọi một tiếng, "Có người tìm huynh."

Đặng Tử Minh cuối cùng cũng chịu gật gật đầu. Tựa hồ y có chút giật mình, chậm rãi quay đầu lại nhìn, thấy hai người lạ mặt đang đứng ở gần cửa.

Nương vào ánh nến mờ nhạt, Tương Thanh cẩn thận đánh giá Đặng Tử Minh một chút.

Khi Đặng Tử Minh thành danh, nhiều lắm cũng chỉ vừa tròn mười tám tuổi. Tuy phải trải qua hơn mười năm lang bạt giang hồ, nhưng tính chung thì hiện tại cũng chỉ hơn ba mươi tuổi một chút, thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ. Mày liễu mắt phượng, bộ dạng có chút bạc tình lãnh đạm, mũi vừa cao vừa thẳng, miệng lại rất mỏng, khóe miệng khẽ trũng xuống, trông có vẻ là người không thích thân cận với người khác hoặc nói tệ hơn là người chẳng nể tình thâm, còn cằm thì khá nhọn, có chút dáng vẻ thư sinh.
"Đại ca." Ngưu Hiển lại gọi thêm một tiếng nữa, "Hắn nói có việc muốn tìm huynh."

Đặng Tử Minh nhẹ khép quyển sách trong tay lại, cười lạnh một tiếng, "Tìm ta? Là tay sai của tiểu hoàng đế? Muốn đến chiêu hàng?"

Mộc Lăng nhíu nhíu mày, vừa định mở miệng nói thì đã bị Tương Thanh ngăn lại. Mộc Lăng đành bất đắc dĩ nuốt ngược trở lại những gì định nói, nhưng vẫn không quên tự nhủ - nếu mi còn ăn nói bậy bạ nữa thì ông đây sẽ ra tay giáo huấn tên sơn tặc mi một phen.

Tương Thanh biết người này là kẻ rất ngạo mạn, và những kẻ ngạo mạn thường chỉ thích nghe nói khích chứ chẳng chịu nghe khuyên, nên bèn nói, "Hoàn toàn ngược lại."

Đối phương khẽ nhíu mày, "Ý ngươi là gì?"

"Ta nghe nói thủ lĩnh sơn tặc trên ngọn núi này chính là tên hèn nhát vừa lâm trận đã bỏ chạy Đặng Tử Minh, đồng thời hắn cũng chính là tướng bại trận của Thụy Vương." Tương Thanh điềm tĩnh nói, "Có lần, hoàng thượng đã nói với ta rằng, Đặng Tử Minh chỉ là kẻ mua danh chuộc tiếng, nhát gan sợ phiền phức, quan trọng hơn hết chính là chẳng có tí năng lực hải chiến gì. . . . Lần này, phải chọn tướng lãnh để đánh Tề Soán Thiên, không biết có phải vì thừa tướng Quý Tư già rồi nên đâm ra hồ đồ mà lại đi tiến cử hắn. Hoàng thượng đã sớm muốn an bài đại tướng quân Tống Hiểu làm thống lĩnh, thậm chí còn muốn đích thân ra trận. Song, Quý Tư vẫn cứ kiên trì đề bạt hắn, cho nên hoàng thượng mới bảo ta đến đây để xem thực hư thế nào."

Tương Thanh không nhanh không chậm nói từng câu từng chữ một. Mộc Lăng nghe mà muốn choáng váng, chớp chớp mắt mấy cái, thầm ngợi ca -- Tiểu Thanh đáng yêu của ta, nhìn ngươi phúc hậu hiền lành không bao giờ nặng lời với ai, nhưng thiệt không ngờ khi ngươi xuất khẩu thành văn mắng người nghe còn đã tai hơn ta à nha.

Đám huynh đệ đứng sau lưng Tương Thanh và Ngưu Hiển kinh hãi liếc nhìn nhau rồi tự nói với nhau rằng - thế là hết! Đại ca sắp nổi cơn tam bành rồi - Đặng Tử Minh, con người này, ngươi có thể mắng y xấu xa, mắng y ngu xuẩn, tham tài phụ nghĩa. . . Tóm lại mắng y là gì cũng được, y cũng sẽ không giận không tức. Nhưng, chỉ duy nhất một việc, ngàn vạn lần, ngươi tuyệt không nên hé răng nói, chính là bảo y không biết cầm quân đánh giặc. . . . . . Nếu ai dám nói y không biết đánh trận hoặc là đánh trận không bằng ai, thì y sẽ hoàn toàn không khống chế được chính mình.

Quả nhiên, Tương Thanh vừa dứt lời thì Đặng Tử Minh hai mắt đã trợn trắng lên, nhìn Tương Thanh một lúc lâu mới hỏi, "Ngươi là ai?"

Tương Thanh bình tĩnh nhướn mày, "Ngươi không cần biết. Dù sao ngươi cũng chỉ là một kẻ bại trận. Kẻ bại trận thì không có tư cách để hỏi nhiều." Nói xong, liền vỗ vỗ vai Mộc Lăng, "Chúng ta đi thôi, trở về với với hoàng thượng rằng Đặng Tử Minh quả nhiên giống như lời đồn, chỉ là một con rùa rụt đầu, chẳng biết gì về quân pháp chiến lược." Hết câu, cả hai xoay người bước đi.

"Đứng lại cho ta!" Đặng Tử Minh hoắc mắt lên nhìn, lạnh lùng nói, "Ngươi dám nói chiến thuật của ta không bằng ai, nói ta không biết đánh trận sao?"

Tương Thanh mỉm cười, gật gật đầu, "Cứ cho là như vậy đi." Tương Thanh vừa đáp vừa xoay lưng tỏ ý muốn đi rồi, Đặng Tử Minh chợt rống lên một tiếng, "Đứng lại cho ta! Ai cũng không được đi!"

Tương Thanh và Mộc Lăng quay đầu lại nhìn y, chỉ thấy Đặng Tử Minh nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng một, "Ngươi dám nói ta không hiểu chiến thuật, không biết đánh trận vậy ngươi có gan tỷ thí với ta hay không?"

Tương Thanh nhún nhún vai, đáp, "Cần gì phải tỷ thí? Căn bản ngươi chẳng bằng Tống Hiểu tướng quân."

"Phi." Đặng Tử Minh lạnh lùng nói, "Tống Hiểu suy cho cùng cũng chỉ là thuộc hạ của Tề Diệc mà thôi. Khi ta đang nam chinh bắc chiến chẳng biết hắn đang ở đâu nữa kìa. Hắn làm sao có thể so được với ta?"

Tương Thanh nhíu mày nói, "Người xưa thường bảo, Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà, hơn nữa Tống Hiểu cũng chẳng được cho là lợi hại." Tương Thanh có chút đắc ý cười, "Hoàng đế Thịnh Thanh đích thân ngự giá thân chinh mới thật sự là người lợi hại!"

"Hứ. . . . . ." Đặng Tử Minh khinh thường mím môi.

Tương Thanh khẽ nhíu mày, biểu tình này của Đặng Tử Minh tựa hồ là rất khinh thường điều y vừa nói.

"Đi thôi." Mộc Lăng giương tay kéo kéo Tương Thanh, "Chúng ta còn phải trở về xem thủy quân thao luyện nữa, đừng phí sức ở đây mà làm gì. Phải về nói lại với hoàng thượng rằng, cái người nào đó đó, dù chúng ta đã nói đủ điều rồi nhưng hắn vẫn chẳng buồn động một cái móng tay. Chuyện đã thế thì còn gì đáng để nói nữa đây?"

Tương Thanh gật gật đầu, dợm bước ra ngoài.

"Đứng lại." Đặng Tử Minh gằn giọng gọi, âm thanh đầy lạnh lùng, "Tống Hiểu ở đâu? Ta phải cùng hắn tỷ thí."

"Ai. . . . . . Không cần phải tự chui đầu vào chỗ chết đâu?" Tương Thanh lắc lắc đầu, "Tống tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sẽ là một Tề Diệc thứ hai, tất cả võ tướng cộng lại cũng chẳng bằng ngài ấy. Nếu thế cục Thịnh Thanh có gì không may thì chẳng qua là bởi quân binh....à, không đúng, nên nói là bởi chẳng chọn được một tướng lãnh tài ba lợi hại mà thôi."

"Ngươi chỉ được cái nói nhảm!" Đặng Tử Minh trừng mắt nhìn Tương Thanh, ngoan độc quát, "So với ta thì Tống Hiểu chỉ là cái rắm chó!"

"Nếu chỉ nói bằng miệng thôi thì ai lại chả nói được!" Tương Thanh nhếch mép cười, "Muốn biết ai giỏi hơn ai thì phải so tài năng."

"So tài năng?" Đặng Tử Minh cắn răng, "Vậy cứ để ta so tài với Tống Hiểu một phen!"

Tương Thanh vờ đắn đo, "Lần này, Tề Soán Thiên mang theo hơn hai mươi vạn thủy quân. . . . . Còn Thịnh Thanh, tính luôn cả thủy sư thì cũng chẳng được bao nhiêu. . .Song, Tống Hiểu đã tự tin nói rằng, ngài ấy chỉ cần dùng năm vạn nhân mã, thì cũng có thể đánh tan Tề Soán Thiên."

"Năm vạn thì có là gì?" Đặng Tử Minh phát hỏa, vỗ bàn quát, "Lão tử ta chỉ cần ba vạn!"

Tương Thanh và Mộc Lăng quay sang nhìn nhau một cái, đồng thanh nói, "Đừng có mà thổi phồng!"

Đặng Tử Minh tức giận đến mức mắt hằn lên đầy tơ máu. Tương Thanh và Mộc Lăng không khỏi nhíu mày - người này tính tình cũng thật nóng nảy quá đi!

Một lát sau, Đặng Tử Minh chăm chú nhìn Tương Thanh, nhẹ giọng hỏi, "Tống Hiểu ở đâu? Ta muốn cùng hắn tỷ thí!"

"Tình hình lúc này làm sao tỷ thí?" Tương Thanh thở dài, "Chỉ còn hai ba ngày nữa thôi là đã khai chiến."

Đặng Tử Minh nhướn mày, ánh mắt chứa đầy sự nguy hiểm, lạnh lùng nói, "Cho ta ba vạn nhân mã, trang bị một vài chiến thuyền, ta phải cùng Tống Hiểu tỷ thí, xem ai sẽ lấy được đầu của Tề Soán Thiên trước!"

Tương Thanh mỉm cười, nói, "Được lắm."

Ngưu Hiển và chúng huynh đệ vừa nghe có thể ra trận đánh giận thì liền vội vội vàng vàng đi thu thập đồ đạc.

Đặng Tử Minh giận đến nổi mặt xanh hơn tàu lá, đứng ở trong phòng, cây bút trong tay cũng bị y siết gãy.

Mộc Lăng và Tương Thanh thì đứng ở ngoài cửa nhìn nhau, rồi nâng nhẹ tay lên mà đập tay nhau -- đại công cáo thành!

~*~
60| tiên phong

TUY RẰNG Tương Thanh đã dặn đi dặn lại rằng Ngao Thịnh phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, nhưng Ngao Thịnh vẫn cứ ngồi miên man suy tư trên giường, trợn tròn mắt đến tận hừng đông. Chuyện mà hắn nghĩ thì có rất nhiều, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có gì ngoài hai chữ Tương Thanh.

Ngao Thịnh đột nhiên ngây ngô cười, tự nói với mình, "Hay là cứ thành thân với Thanh đi? Xem thử có ai dám nói này nói nọ hay không..." Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì hắn vẫn thấy có gì đó không ổn, Đát Kỷ cũng đâu có được Trụ Vương cưới hỏi đàng hoàng... Ngao Thịnh chán nản lắc lắc đầu. [1]
Văn Đạt đi vào phòng, nhỏ giọng nói, "Hoàng thượng, đã đến giờ lâm triều rồi ạ."

"Văn Đạt." Ngao Thịnh nhìn y, hỏi, "Nếu thế... thì ngươi có cách gì không?"

Văn Đạt sửng sốt, hỏi, "Dạ, hoàng thượng muốn nói đến chuyện gì cơ ạ?"

"Làm thế nào để bách tính thiên hạ không mắng Thanh, dù trẫm có làm sai?" Ngao Thịnh cau mày hỏi.

Văn Đạt nghe xong, khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút khó xử.

Ngao Thịnh tự biết hỏi như thế cũng chẳng có câu trả lời. Văn Đạt chỉ là một tiểu thái giám, những gì y biết không phải là bởi y chủ động cầu học mà là vì y do mưu cầu mạng sống nên mới học.

Vì thế hắn cũng không hỏi thêm gì nhiều, liền đứng dậy rửa mặt thay y phục, chuẩn bị vào triều.

Ngao Thịnh rửa xong mặt rồi mà Văn Đạt vẫn đứng tại chỗ, cau mày nghĩ ngợi, nên bèn nói, "Quên đi, trẫm không muốn ngươi vì chuyện này mà suy nghĩ đến điên đầu đâu. Trẫm chỉ thuận miệng hỏi thôi. Ngươi cứ chậm rãi mà suy ngẫm." Văn Đạt gật gật đầu, mặt đầy vẻ có lỗi mà nhìn Ngao Thịnh, rồi vội vàng quay đi sửa sang long sàng, vừa làm vừa lẩm bẩm, "Kỳ thật... Hầu hết mọi người không ai hiểu Thanh phu tử cả. Phu tử là người rất tốt..."

Ngao Thịnh vốn đang cười nhưng trong chốc lát bỗng ngây người ra...quay lại nhìn Văn Đạt.

Văn Đạt dọn xong chăn đệm, ngoảnh đầu lại đã thấy Ngao Thịnh đang nhìn mình, hoảng sợ, hỏi, "Hoàng thượng... Có chuyện gì vậy ạ?"

Ngao Thịnh trầm mặc một lúc, lại đột nhiên nhếch môi cười, "Văn Đạt, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi!"

Văn Đạt như người lạc vào trong sương mù - bản thân y vẫn chưa làm được gì, sao hoàng thượng lại bảo sẽ ban thưởng? Chẳng lẽ ý của người là lôi y ra đánh cho vài chục trượng sao? - Trong lúc Văn Đạt vẫn còn đang suy nghĩ xem mình đã làm gì thì Ngao Thịnh đã sải bước đi ra khỏi tẩm cung, hướng kim loan điện mà đi, Văn Đạt thấy vậy bèn vội vã đuổi theo.

Trong buổi lâm triều, phần lớn đều là đàm luận đến chiến sự sắp diễn ra trước mắt. Ngao Thịnh vừa nghe chúng thần thảo luận vừa đăm chiêu tính xem đã đến giờ nào rồi ... Sao Thanh của hắn vẫn còn chưa trở về nữa?

Đúng lúc này, ở phía sau bình phong, Tương Thanh đã bước từ cửa vào.

Ngao Thịnh phấn khích ngồi thẳng lưng. Tương Thanh vẫy tay chào hắn, rồi nhẹ nhàng đi đến gần bên cạnh, cúi đầu nói thầm vào tai hắn.

Ngao Thịnh cả kinh, mở to hai mắt lên nhìn Tương Thanh, "Thật sao?"

Tương Thanh gật gật đầu, "Thật!"

Trong nháy mắt, Ngao Thịnh sắc mặt đã vui vẻ hẳn lên, ngay người đang đứng hai bên chính điện là Quý Tư và Diệp Vô Quy cũng nhìn ra được, chắc có lẽ hoàng thượng vừa nhận được tin tốt lành gì đó... Nếu không thì tại sao hoàng thượng lại cao hứng đến thế.

Ngao Thịnh gật gật đầu, Tương Thanh vừa xoay người đi khỏi thì Ngao Thịnh lại đột ngột ngoảnh đầu lại hỏi, "Ở đây có bao nhiêu cựu thần?"

Chúng bá quan giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, mắt mở to ra như muốn biết, Ngao Thịnh hỏi thế là sao.

"Ở đây có bao nhiêu người là cựu thần của cả hai triều?" Ngao Thịnh cười nói.

Chúng thần quay sang nhìn nhau. Quý Tư run rẩy giơ tay, "Hoàng thượng, có thần ạ."

Ngao Thịnh gật gật đầu, cười nói, "Hôm nay, Thanh phu tử đã tìm về cho trẫm một người, trẫm muốn mọi người cùng nhau gặp mặt."

Chúng thần cảm thấy tình hình có chút kỳ quái. Thật ra thì chẳng có gì là lớn lao cả, chỉ là, ai nấy cũng đều biết rằng, hoàng thượng của bọn họ ghét nhất là có ai đó nhắc tới Thanh phu tử, ấy vậy mà hôm nay, hoàng thượng lại tự mình nhắc đến Thanh phu tử... Nên đúng là có chút kỳ quái thật!

"Hoàng Thượng." Quý Tư e dè hỏi, "Là ai ạ?"

Ngao Thịnh cười đáp, "Quý tướng hẳn là biết rõ hơn ai khác đó."

Quý Tư lại càng run rẩy hơn nữa. Ngao Thịnh bỗng phân phó Văn Đạt, "Mời y lên đây."

Mọi người mặt nhăn mày nhíu, thầm hỏi - đối phương đến tột cùng là cao nhân phương nào mà lại có thể khiến hoàng thượng dùng đến chữ "mời"? - Mọi người nín thở ngưng thần đợi chờ từng khắc một. Chốc sau, bỗng có hai người tiến vào chính điện, người đi phía trước vận trường bào màu thiên thanh, còn kẻ bước theo phía sau thì vận binh phục màu đen có kí hiệu của thống lĩnh... Tại sao lại nhìn quen mặt thế này?

Quý Tư chăm chăm nhìn hai người đang tiến vào điện thật lâu, cảm giác như sắp không khống chế được bản thân mình nữa rồi vậy. Mắt ông đã đỏ au, mũi cũng thấy cay cay mất rồi. Ông quay sang nhìn Mặc Tây Nhung, tựa như sắp chẳng thể thở được nữa.

Hai kẻ đang tiến vào điện, đương nhiên chính là Đặng Tử Minh và Ngưu Hiển.

Trong một đám người như thế, Đặng Tử Minh chỉ chăm chú nhìn Quý Tư và đặc biệt là người đang ngồi trên long ỷ là Ngao Thịnh... Y vừa ngẩng đầu nhìn lên thiên tử thì chợt cảm thấy như mình vừa gặp ảo giác. Đó chẳng khác nào là hình ảnh Viên Liệt và Viên Lạc đè chồng lên nhau... Trên người Ngao Thịnh vừa có khí chất của Viên Liệt lại vừa mang bóng dáng của Viên Lạc.

Bước đến chính điện, Đặng Tử Minh cũng không hành lễ, mà Ngưu Hiển ở phía sau y, khi thấy đại ca của mình quyết không chịu quỳ thì gã cũng chẳng buồn khuỵu gối quỳ xuống mà làm gì.

"Có lẽ mọi người đều biết vị này là ai rồi nhỉ?" Ngao Thịnh đột ngột hỏi, tựa hồ cũng không để ý đến việc Đặng Tử Minh quỳ hay không quỳ, rồi lại quay sang hỏi Quý Tư, "Quý tướng, khanh biết y chứ?"

Quý Tư hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, "Đặng tướng quân, tướng quân đã trở lại."

Đặng Tử Minh khẽ nhíu mày. Quý Tư đang đứng trước mắt y không phải là Quý Tư của trước kia... Đã mười năm rồi, đối với những người còn trẻ thì đoạn thời gian này chẳng là gì cả. Mười năm trước y chỉ mới là một hán tử mười chín tuổi. Mười sau năm, bất quá y chỉ vẫn cứ là một hán tử tuổi chưa đầy ba mươi. Vẫn còn trong độ thanh xuân của đời người. Nhưng còn Quý Tư thì khác. Cách đây mười năm, ông là một người khỏe mạnh đầy tri thức, chỉ làm những việc ông cho là đúng. Song, hiện tại, ông đã là một ông lão đầu đầy hoa râm mặt trũng nếp nhăn. Lại nhìn đến Mặc Tây Nhung đang đứng phía đối diện, lão cũng đã bị thời gian làm hao mòn đi rất nhiều. Đặng Tử Minh đột nhiên cảm thấy có chút xúc động... Năm đó, y là võ tướng, còn hai người kia là văn thần... Y tức giận vứt áo từ quan, bỏ lại hai người họ lẻ loi đối chọi với thế cục biến loạn. Họ đã kiên trì trụ vững suốt nười năm... còn y thì sao? Đặng Tử Minh khẽ lắc lắc đầu, chỉ có thể thầm ta thán trong lòng mà thôi. Chuyện xưa nghĩ lại vẫn cứ thấy xao xuyến khôn cùng.

"Đặng tướng quân, tướng quân chịu trở về, vậy thì lần này Thịnh Thanh ta sẽ tất chiến tất thắng rồi!" Quý Tư xúc động nắm lấy cổ tay Đặng Tử Minh, "Mau, mau hành lễ với hoàng thượng đi."

Đặng Tử Minh khẽ giật mình sửng sốt, chiếu theo cách nói cùng biểu tình kinh hỉ vừa rồi của Quý Tư thì Đặng Tử Minh có thể thấy được ông căn bản chẳng biết việc y còn sống. Nói cách khác, chuyện Tương Thanh bảo là Quý Tư đề bạt y, còn Ngao Thịnh coi khinh y... tất cả những điều đó chỉ là phép khích tướng của Tương Thanh mà thôi.

Song, nói đi cũng phải nói lại, cái gọi là phép khích tướng, vốn chịu ảnh hưởng từ hai phía. Nếu ngươi để tâm thì nó sẽ khiêu khích ngươi, ngược lại, nó chẳng là gì với ngươi cả... Năm xưa, Chu đô đốc tuy thông minh lợi hại nhưng vẫn cứ bị Gia Cát Lượng khiêu khích đấy thôi... Y dù biết rằng Gia Cát Lượng chỉ đang cố tình khích y nhưng y vẫn không tài nào khống chế được mình. [2] Tất cả cũng là do tính cách định đoạt hết thảy.
Đặng Tử Minh trong lòng có đến hai thái cực đối nghịch nhau, một là khát vọng được ra trận giết giặc, một là không phục kẻ làm vua kia. Đương lúc đang do dự thì Quý Tư lại đột ngột siết chặt tay y. Đặng Tử Minh khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn, giật mình tự hỏi - Quý Tư đã là một ông lão thế này rồi nhưng lực tay vẫn còn mạnh gớm nhỉ?

Quý Tư mắt đầy âm trầm nhìn Đặng Tử Minh, "Đặng tướng quân, tướng quân vẫn còn tin lão già này chứ?"

Đặng Tử Minh và Quý Tư đều là cựu thần của tiền triều, nên đương nhiên Đặng Tử Minh luôn rất tin tưởng vào nhân phẩm của ông.

Đặng Tử Minh khẽ gật gật đầu.

"Ta đã không còn giống như năm xưa, sống những ngày chán nản tâm phiền chí nhục!" Quý Tư vô cùng đơn giản nói.

Đặng Tử Minh sửng sốt nhìn ông. Bỗng đúng lúc này, phía sau lại truyền đến một giọng nói mang theo vài phần bất mãn, "Ai hả? Người các ngươi nói là ai hả? Ai thì mau khai tên khai họ ra chứ? Ta sinh sau đẻ muộn nên chưa từng thấy qua."

Mọi người vừa nghe thấy tiếng thì đã biết ngay là anh chàng lỗ mãng Vương Trung Nghĩa rồi.

Ngưu Hiển quay đầu lại nhìn Vương Trung Nghĩa, chỉ thấy gã là một kẻ to xác thô kệch, nếu đem so với Ngưu Hiển đây thì đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà, đều là hàng mắt dẹt miệng rộng.

Mọi người bỗng dồn sự tập trung vào hai kẻ Ngưu Vương, thiếu chút nữa thì đã ngã lăn quay ra vì nhịn cười. Phải nói, Vương Trung Nghĩa và Ngưu Hiển trông chẳng khác gì huynh đệ song sinh, xét thể trạng lẫn tướng mạo thì có đến bảy phần giống hệt nhau.

Ngao Thịnh khẽ cười, "Quý tướng, khanh hãy nói cho Vương Trung Nghĩa biết, Đặng Tử Minh là ai nào?"

"Đặng Tử Minh?" Mọi người há hốc mồm ra. Diệp Vô Quy kinh ngạc không thôi. Tống Hiểu mở to hai mắt lên nhìn. Duy chỉ có độc Vương Trung Nghĩa là vẫn ngây thơ không biết gì mà kéo kéo Tống Hiểu, hỏi, "Ế, vị huynh đệ này là ai thế?"

Tống Hiểu trừng mắt liếc gã một cái, hạ giọng nói, "Đừng có kéo ta!"

Vương Trung Nghĩa không phục, nhỏ giọng nói, "Dựa vào cái gì mà các người biết còn ta thì không? Hả? Tiểu huynh đệ đó là ai hả?"

"Tiểu huynh đệ?" Tống Hiểu quay đầu lại, ném cho gã cái nhìn cảnh cáo, cố đè thấp thanh âm, "Y là lão tử của ngươi đấy."

Vương Trung Nghĩa nghe xong thì chấn động không thôi, quắc mắt sang nhìn Đặng Tử Minh một lúc lâu, "Làm gì có chuyện đó được... Cha ta sao lại nhìn đẹp đến nhường ấy được?" [3]
Trong lúc mọi người đang đắm chìm trong kích động thì Vương Trung Nghĩa lại thốt lên một câu khiến mọi người khóc chẳng đặng mà cười cũng chẳng xong. Đặng Tử Minh ngoảnh lại nhìn gã, nghi hoặc nghĩ, tại sao một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này lại có thể vào triều làm quan được. Y vốn tin tưởng Quý Tư, cho rằng Ngao Thịnh này là một hoàng đế tốt... Song, hiện tại thì y lại hoài nghi nữa rồi.

Quý Tư như nhìn ra tâm tư của Đặng Tử Minh nên vội nói, "Đây là ngoại lệ!"

Đặng Tử Minh quay đầu lại nhìn ông, Quý Tư tiếp tục nói, "Là chuyện ngoài ý muốn đó mà!"

"Đặng Tử Minh, năm mười sáu tuổi, rời bỏ gia hương lên kinh ứng thí, là văn võ trạng nguyên duy nhất từ xưa đến nay." Tề Tán, đứng ở phía sau Vương Trung Nghĩa, từ tốn giải thích cho gã biết, "Khi vừa mười sáu tuổi đã cầm binh đánh giặc, bước đầu chỉ là một thống lĩnh nhưng sau đó đã nhanh chóng đạt được danh phù phó tướng rồi đến nguyên soái. Năm mười tám tuổi thì mang quân bình định nội hải và hải vực đông bắc, thậm chí còn đuổi theo hải khấu, tấn công nước Phù tang. Y là tướng quân muôn trận bất bại trong truyền thuyết. Vì thiện dùng mưu kế nên mọi người đều gọi y là Hải hồ ly. Nếu hỏi phụ thân của ta rằng, trên biển ông sợ nhất ai thì ông nhất định sẽ đáp, một là hải vương Tiêu Lạc, hai là hải hồ ly Đặng Tử Minh... Nam Tiêu Bắc Đặng, thiện hải cuồng sát không ai là không biết."

Đặng Tử Minh ngoảnh lại nhìn Tề Tán, nhíu mày hỏi, "Cha ngươi?"

"Vãn bối là Tề Tán." Tề Tán lễ phép cúi đầu, "Còn gia phụ là Tề Soán Thiên."

Đặng Tử Minh bỗng giật mình, chốc sau lại cười hỏi, "Ngươi muốn. . . ?"

"Suỵt. . . . . ." Tề Tán vươn ngón trỏ lên để ngang miệng, ý ra hiệu cho Đặng Tử Minh đừng nói gì cả, thiên cơ không thể tiết lộ, "Đặng tướng quân quả nhiên thông minh hơn người."

Đặng Tử Minh gật gật đầu, "Giỏi lắm."

Vương Trung Nghĩa nhìn hai kẻ người khen ta nhận như thế thì hoa cả đầu óc lên, khó hiểu hỏi "Hai người vẫn chưa nói gì hết mà?"

Tống Hiểu lườm gã một cái, nhỏ giọng nói, "Ngươi im lặng một lát thì chết sao?"

Vương Trung Nghĩa nhướn mi, "Ai nha, kệ bà nó đi. Nhưng mà như vậy có nghĩa là chúng ta đang có lợi thế lắm phải không hoàng thượng? Một đại nhân vật đã đến đây giúp chúng ta đánh Tề Soán Thiên rồi. Vậy hẳn là chúng ta sẽ thắng nhỉ? Thế thì ta sẽ không đi theo Tống Hiểu nữa đâu. Tống Hiểu chỉ là một con vịt cạn mà thôi."

"Phốc. . . . . ." Quần thần đều không nhịn được mà hé môi cười còn Tống Hiểu của chúng ta thì mặt lúc xanh lúc đỏ, thầm rủa xả Vương Trung Nghĩa không ngừng - mi giỏi lắm, cứ đợi đấy!

Đặng Tử Minh tựa hồ còn có chút do dự, "Ta chỉ là bị lừa nên đến đây mà thôi... Tâm ta đã lạnh, không còn lòng dạ nào nghĩ đến chiến sự nữa rồi!"

Tất cả mọi người nhíu mày. Vương Trung Nghĩa chớp chớp mắt hỏi, "Tại sao? Vì đánh thua nên không còn lòng dạ nào nữa à?"

"Đặng Tử Minh ta chưa bao giờ bại trên chiến trường cả." Đặng Tử Minh trừng mắt liếc Vương Trung Nghĩa. Vương Trung Nghĩa lại càng thêm khó hiểu, hỏi, "Nếu không phải vì thua mà thoái chí thế thì tại sao chứ?"

Đặng Tử Minh không thèm nhiều lời với gã, cái tên này, vừa mở miệng ra thì biết đây chỉ là một kẻ mãng phu rồi. Lúc này, Vương Trung Nghĩa lại bĩu môi, nói, "Quên đi, hóa ra ngươi cũng chỉ là một tên khoác lác. Ông đây làm thuộc tướng của Tống Hiểu vẫn tốt hơn. Dù hắn có là con vịt cạn thì vẫn cứ hơn một kẻ điêu ngoa."

Ngưu Hiển quay đầu lại quát như tát nước vào mặt Vương Trung Nghĩa, "Ngươi thì biết cái thí gì? Bớt ở đó nói nhảm đi!"

Vương Trung Nghĩa trợn mắt trừng ngược lại Ngưu Hiển, "Không phải là tại vì hắn sợ Tề Soán Thiên sao? Ông đây cóc có sợ lão tặc đó!."

"Ngươi bớt nói mấy chuyện tổn hại nhân phẩm đó đi." Ngưu Hiển đem tất cả cơn giận chất chứa từ nãy đến giờ trút hết lên người Vương Trung nghĩa, "Tướng quân của ta năm đó đã lập không biết bao nhiêu chiến công, nhưng cuối cùng thì có được kết quả thế nào hả? Chúng thần tạo phản, hoàng đế ngu ngốc phải trốn chui trốn nhủi để giữ lấy cái mạng quèn!"

Chúng thần cúi đầu im lặng. Năm đó, không chỉ có Đặng Tử Minh mà còn rất nhiều những tướng lãnh khác đều đã bỏ ra đi. Nếu không đi thì cũng chỉ nhận được duy nhất một kết cục là sẽ bị Thụy Vương và Tề Diệc tiêu trừ.

Tống Hiểu cũng khe khẽ thở dài, xem ra năm đó Đặng Tử Minh quả nhiên là vì thế cục triều đình chia năm xẻ bảy mà nản lòng thoái chí, nên bây giờ không còn chút lòng dạ nào quay lại làm quan. Nếu đã là một tướng lãnh không còn tâm chinh chiến thì có thu dụng cũng chẳng lợi ích gì.

Mọi người không phải không có tiếc hận.

Vương Trung Nghĩa sờ sờ đầu, tựa hồ có chút bất mãn, "Ôi trời, thế hai người trở về đây làm gì hả?"

Đặng Tử Minh liếc Ngưu Hiển, Ngưu Hiển bĩu môi đáp, "Chúng ta không phải tự nguyện đến đây... Là bị Tương Thanh lừa tới."

Vương Trung Nghĩa giật mình mở to hai mắt ra, xoay mặt hỏi Tống Hiểu, "Thanh phu tử hiền như thỏ ấy thì làm sao mà biết gạt người hả?"

Tống Hiểu thở dài, "Ngươi nói năng cẩn thận chút đi! Thỏ còn biết cắn người nữa đấy!"

"Aii, làm sao mà phu tử lại biết gạt người khác được?" Vương Trung Nghĩa tò mò hỏi Ngưu Hiển.

Ngưu hiển nghĩ nghĩ rồi đáp, "Hắn nói, Quý Tư đề bạt tướng quân mang binh ra trận, còn hoàng thượng thì bảo tướng quân không bằng Tống Hiểu.... Cho nên tướng quân nói phải tỷ thí với Tống Hiểu một phen, xem thử ai bắt được Tề Soán Thiên trước."

Mọi người nghe xong, liền giương mắt dò xét hai người đang đứng giữa điện... Phép khích tướng đơn giản như vậy, ngay cả hài đồng ba tuổi cũng không mắc mưu, huống chi là đỉnh đỉnh đại danh Hải hồ ly Đặng Tử Minh?

"Ha ha. . . . . ." Vương Trung Nghĩa ôm bụng mà cười, "Ta hiểu rồi. Người này bên trong và bên ngoài không đồng nhất nha. Ê! Ta hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn ra trận đánh giặc? Muốn đến mức ngứa ngáy tâm can? Ta thì rất rất muốn đó! Ta chỉ mới đánh mấy trận thôi mà đã ghiền tới mức muốn được đánh trận mỗi ngày rồi nè!"

Đặng Tử Minh xoay mặt lại nhìn Vương Trung Nghĩa, nhưng lại chẳng nói gì.

"Ai nha, ngươi cũng đừng nhỏ nhen như thế làm gì." Vương Trung Nghĩa vươn tay ra vỗ vỗ vai Đặng Tử Minh, "Tống Hiểu thật sự là chẳng biết gì về hải chiến đâu. Hắn cưỡi ngựa đứng ở trên thuyền khiến ta nhìn mà muốn nôn hết mấy bận... Nếu ngươi có năng lực như vậy thì làm tướng của bọn ta đi. Huynh đệ bọn ta không có ai ham sống sợ chết hết."

Tống Hiểu đứng ở sau lưng Vương Trung Nghĩa, tức giận đến mức bầm gan tím mật thốt chẳng nên lời.

Đặng Tử Minh trầm mặc một chốc, lúc sau lại xoay sang nhìn Ngao Thịnh, "Hoàng thượng người cảm thấy nên đánh Tề Soán Thiên thế nào đây?"

Kẻ vốn đang chống cằm ngồi xem kịch, chán đến nổi sắp ngủ gật đến nơi là Ngao Thịnh, chợt nghe thấy Đặng Tử Minh gọi mà giật mình, vội chỉnh lại tư thế, đáp, "Tương kế tựu kế, nội ứng ngoại hợp, ba đường bọc đánh, cắt đứt đường lui, bắt ngay giữa trận."

Đặng Tử Minh nhíu mày, giương mắt đánh giá Ngao Thịnh một phen, lúc sau lại hỏi, "Hoàng thượng nguyện ý tự mình đốc chiến (giám sát và đốc thúc tác chiến)?"
"Trẫm cũng đang có dự định này." Ngao Thịnh mỉm cười, đáp, "Đúng rồi, trẫm đoán lần này chắc ngươi cần ít nhất ba quân tiên phong?"

Đặng Tử Minh gật đầu, đáp, "Một người là Ngưu Hiển. Hai người còn lại, một phải có kỹ năng bơi xuất sắc, một thì có võ công và khinh công giỏi."

Ngao Thịnh gật gật đầu, "Nếu muốn tìm người có kỹ năng bơi xuất sắc thì trẫm xin đề cử một người có vận khí vô cùng tốt cho ngươi." Nói xong, lại chỉ tay vào mặt Vương Trung Nghĩa, "Tên ngốc đó đấy!"

Đặng Tử Minh quay đầu lại nhìn Vương Trung Nghĩa. Mọi người đều nghĩ y nhất định sẽ không bằng lòng, nhưng lại không ngờ y lại gật gật đầu, nói, "Được lắm."

"Thế còn trung lộ tiên phong?" Đặng Tử Minh ngoảnh lại nhìn Ngao Thịnh, "Người sẽ đảm nhiệm tiên phong chính?" [4]
Ngao Thịnh nghiêng đầu suy ngẫm, "Trẫm có một người vô cùng xuất sắc muốn đề cử với ngươi."

Mọi người tò mò ngước lên nhìn Ngao Thịnh.

"Ngươi thấy vị Thanh phu tử kia thế nào?" Đặng Tử Minh hoàn toàn không biết "Thanh phu tử kia" là ai nhưng dựa theo những gì Ngưu Hiển mách lại thì chắc có lẽ chính là yêu nghiệt lấy sắc mị quân trong những lời đàm tiếu... Chúng thần vừa nghe đến tên Thanh phu tử, nháy mắt sắc mặt đã trắng nhợt cả ra, không biết Ngao Thịnh có ý định gì.

Lúc này, Ngao Thịnh lại không chút hoang mang nói, "Mời phu tử vào triều."

Văn Đạt hướng ra phía cửa điện tuyên chỉ - Thỉnh Thanh phu tử tiến cung diện thánh.

Không bao lâu sau, Tương Thanh từ bên ngoài đi vào, Ngao Thịnh vội khoát tay không cho Tương Thanh hành lễ, rồi lại quay sang hỏi, "Đặng Tử Minh, sinh mệnh của Thanh phu tử còn quan trọng hơn cả của trẫm. Trẫm tiến cử y làm trung lộ tiên phong của ngươi. Ngươi thấy thế nào?"
Đặng Tử Minh xoay mặt lại nhìn Tương Thanh một lúc, trong lòng khẽ động, "Đúng là không thể tin vào những lời đồn đãi."

Đặng Tử Minh lập tức quỳ xuống tạ ơn. Ngao Thịnh ở Lạc Hà khẩu ngự trên kim ngai đốc thúc quân tình, trong lúc nhất thời, đã truyền khắp trên dưới Thịnh Thanh.... Hải hồ ly Đặng Tử Minh tái xuất giang hồ, dẫn binh chống lại Tề Soán Thiên, và trung lộ tiên phong lại chính là phu tử của đương kim hoàng thượng - Tương Thanh.

_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro