64.65.66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

64| Người về từ cõi chết
TƯƠNG THANH và Ngao Thịnh vừa chạy đến trước cửa biệt viện của Mộc Lăng thì đã nghe mấy tiếng "choang choang" chói tai vang lên. Chân vừa bước qua cửa thì một bình hoa đã bay vụt ra từ phòng. Ngao Thịnh nhanh tay lẹ mắt chụp lấy món đồ mang tính sát thương kia. Nhưng đến khi cúi đầu nhìn xuống thì lại trông thấy một sân hỗn độn những vật thể vỡ vụn.

Tương Thanh vô lực thở dài. Trường hợp này y chẳng còn lạ gì nữa. Trước đây, sau khi Mộc Lăng khỏi bệnh, y từng ngụ lại Tu La Bảo một thời gian. Khi ấy, cứ mỗi lần Mộc Lăng nổi máu anh hùng cùng Tần Vọng Thiện đại chiến ba trăm hiệp, thì quang cảnh còn tan hoang hơn thế này nhiều.


Hai người đang đứng ngoài sân thì nghe thấy tiếng Tần Vọng Thiên vọng ra, "Mộc Mộc, ngươi đừng đập nữa. Mấy thứ này đều là chân phẩm của hoàng gia. Rất quý đó! Đập bể rồi phải bồi thường!"

"Có gì ông đây lại phải sợ hử. Dù sao cũng là ngươi bỏ tiền ra thường!" Mộc Lăng đã bị Tần Vọng Thiên gây sức ép đến mức xương sống thắt lưng vai chân gì gì cũng đều đau kinh khủng luôn. Hắn truy không được mà đánh cũng chẳng lại ai kia nên chỉ còn mỗi cách nhắm vào kẻ thù mà ném đồ đạc cho hả giận mà thôi.

Tần Vọng Thiên tránh đông né tây, miệng lại không ngừng kêu ca, "Tiền của ta không phải cũng là tiền của ngươi sao. Cái gì của ta cũng đều là của ngươi và ngược lại. . . Đó là việc hiển nhiên khi hai ta ở bên nhau, không phải sao?"

Tương Thanh cùng Ngao Thịnh khẽ nhíu mày -- mấy lời này nghe ra thì vô cùng có lý nhưng khi được thốt ra từ miệng Tần Vọng Thiên thì nghe nó cứ có mùi vị ái muội gì đó. Lưu manh phải biết luôn!

"Ngươi cút cho khuất mắt ta!" Mộc Lăng giậm châm chống tay mắng, "Ngươi là cái quân lưu manh mặt mo siêu cấp dày. Ông đây sớm muộn gì cũng sẽ hoạn ngươi!"

Tuy rằng nhìn cảnh hai người họ xung động như khỉ ăn no quá quay ra tẩn nhau thì cũng vui thật, ít nhất chứng to cơ thể cả hai đều vô cùng khỏe mạnh, song... loại phương thức trao đổi này kéo dài ngày một ngày hai thì còn chấp nhận được đi. Tương Thanh và Ngao Thịnh đều không cách nào hiểu nổi, hai người họ mỗi ngày đều cãi nhau, hoặc là choảng nhau, còn không nữa thì nhắm ngay vào mặt nhau mà ném mà chọi chén bát muỗng dĩa... Như thế thì còn gì là tình thú nữa hả trời?

"Khụ khụ." Tương Thanh nhẹ nhàng ho hai tiếng.

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên quay đầu lại, thì thấy Tương Thanh cùng Ngao Thịnh đang mắt to mắt nhỏ đứng giữa viện, rồi lại cúi đầu nhìn xuống đất... một mảnh hoang tàn đổ nát rồi kìa.

Hai tên đầu sỏ khó hiểu liếc nhau - không phải chỉ đập có mấy cái bát vài cái đĩa thôi sao, lúc nào đã thành ra nghiêm trọng thế này rồi?

Giáp Ất Bính Đinh ngao ngán thở dài - hây dà, hai người ném sướng tay chưa vậy hả? Ở Tu La Bảo, nếu không nhờ bọn này biết khôn biết khéo mang mớ bát đĩa đi giấu thì dù nhà có cả núi vàng cũng bị hai người đem ra ném cho lở đó nha~~~

Tần Vọng Thiên có ấn tượng rất tốt về Tương Thanh. Trong thời gian Tần Vọng Thiên y bôn ba khắp nơi chạy chữa cho Mộc Lăng thì Tương Thanh lúc nào cũng túc trực ở Tu La Bảo mà trông nom tên bảo bối ưa gây họa kia. Tương Thanh là người không thích nói chuyện nhưng lại rất đáng tin cậy, khiến những người xung quanh ai nấy cũng đều rất an tâm. Nhưng quan trọng hơn hết vẫn là, người ta hay bảo, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thành ra Tần Vọng Thiên lúc nào cũng xem phía bên nhà vợ, tức là người của Hắc Vân Bảo, là thân nhân của mình hết cả.

Mắt thấy Tương Thanh tiến vào, Tần Vọng Thiên liền ôm quyền cúi chào, "Tương huynh, đã lâu không gặp."

"Tần huynh cũng vậy, lâu rồi không gặp." Tương Thanh cũng cúi đầu hoàn lễ rồi lại quay sang Ngao Thịnh, hỏi, "Ngươi có biết huynh ấy là ai không? Huynh ấy chính là bảo chủ Tu La Bảo Tần Vọng Thiên đó."

Ngao Thịnh kín đáo đánh giá Tần Vọng Thiên. Tần Vọng Thiên cũng âm thầm xem xét Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh và Tần Vọng Thiên đều không biết mặt nhau từ trước nhưng lại từng rất nhiều lần được nghe đến tên tuổi của đối phương.

Tần Vọng Thiên đương nhiên biết Ngao Thịnh chính là đương kim thiên tử của đại triều Thịnh Thanh. Mặt khác, mỗi khi Mộc Mộc nhà y nhắc đến Tương Thanh thì đều không quên nghiến răng nghiến lợi mắng Ngao Thịnh là đồ sói lang vô sỉ hạ lưu mặt dày hơn cả mặt trống, ngàn năm không bao giờ thủng. . . . Cho nên, một cách vô cùng tự nhiên, trong mắt Tần Vọng Thiên, Ngao Thịnh nom chẳng khác gì một tên tính tình tàn ác giống sói, háo sắc tựa lang.

Trong tưởng tượng của Tần Vọng Thiên thì Ngao Thịnh chắc hẳn phải là kẻ có vóc người to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, trán thì khắc nguyên một chữ "sắc lang". . . Tóm lại là trông hắn vô cùng thô kệch buồn cười. Song, hôm nay được diện kiến thì đúng là trăm nghe không bằng một thấy mà. Ngao Thịnh tuy trông vẫn còn rất trẻ nhưng đã có một cỗ khí phách bất phàm. Không đúng. Nên nói là loại khí phách mà Tư Đồ và Ngao Thịnh có chính là đế vương quý khí. Cả hai người đều mang tầm vóc bễ nghễ đạp bằng thiên hạ.

Ngao Thịnh tướng mạo vô cùng anh tuấn, có một vài nét tương đồng với Viên Liệt. Thân hình cao lớn lại xốc vác. Chỉ cần nhìn thôi thì cũng đã biết hắn có võ công xuất chúng. Tuy trên người Ngao Thịnh là hoàng bào vàng rực chói lọi nhưng lại không khiến hắn trở nên hoa hòe trịch thượng, ngược lại, càng làm hắn trông chững chạc và trầm ổn như một nam nhân đã trải đời. Hình ảnh Ngao Thịnh đứng sóng vai với Tương Thanh trông chẳng khác gì một bức tranh hoàn mỹ. Một người thì thanh thoát tiêu sái. Một người lại điềm đạm tuấn mỹ.

Tần Vọng Thiên cau mày khó hiểu, vì cớ làm sao mà Mộc Lăng lại bảo Tương Thanh chẳng khác gì là bông hoa lài cắm lên bãi phân sói nhỉ?

Tần Vọng Thiên ngoảnh sang nhìn người yêu chằn tinh của mình, cười ngu hỏi, "Mộc Mộc, hai người bọn họ không phải nhìn rất xứng đôi sao?"

"A. . . . . ." Tương Thanh và Mộc Lăng cùng lúc trợn mắt há mồm ra nhìn cái tên vừa ngây thơ vô tư lự phát ngôn rất chi là kém thông minh kia. Mộc Lặng mồ hôi chảy rần rần xuống thái dương, căng thẳng quay sang nhìn Tương Thanh. Tương Thanh cũng không buồn màng chuyện vai vế ai lớn ai bé nữa mà trừng mắt liếc Mộc Lăng, như là muốn hỏi -- huynh đã nói vớ vẩn gì với Tần Vọng Thiên hả?

Mộc Lăng mếu máo nhìn, ngay cả hắn cũng không biết bản thân mình đã nói gì mà lại khiến tên ngu kia phán một câu đần như thế mà.

Và, đặc biệt, kẻ không nên ngây người ra nhất, là Ngao Thịnh, hiện cũng đang đơ mặt phỗng ra đứng giữa trời.

Ngao Thịnh đã sớm nghe qua danh tiếng của Tần Vọng Thiên. Người nam nhân có thể chế phục được một đại ác ma tuyệt thế vô địch thủ như Mộc Lăng thì tuyệt đối phải là bậc anh tài trí dũng song toàn, tài trí hơn người, thế mà không ngờ lại còn trẻ đến thế nha. Tần Vọng Thiên tướng mạo cao lớn mang theo vài phần cuồng ngạo, ngoài ra còn có cả một chút ngang ngạnh và. . . lưu manh. Đúng là không hổ danh đệ nhất mã tặc Mạc Bắc nha.

Ngao Thịnh vốn cảm thấy Tần Vọng Thiên hẳn cũng giống như Tư Đồ không hề tuấn tú kia, đều là những tên to đầu lớn xác khó xử lý, võ công tài ba, chiếm cứ một góc Mạc Bắc, giàu mạnh chẳng thua gì một tiểu quốc mà hắn phải cẩn thận đề phòng. Song, câu đầu tiên mà Tần Vọng Thiên vừa nói để chào hỏi lại có tác dụng cải biến hoàn toàn những ấn tượng không tốt của Ngao Thịnh về y. Và nhiệm màu thay, chỉ trong vòng một thoáng chốc, chúng đã biến thành sự tín nhiệm -- Tần Vọng Thiên đã nói câu mà hắn thích nghe nhất trên đời - hắn và Tương Thanh vô cùng xứng đôi. Đây vốn là chân lý không cần chứng minh cũng đã rất chuẩn xác. Ngao Thịnh không khỏi thầm cảm thán trong dạ - Tri kỷ, sau bao lâu kiếm tìm thì đã có người nói rất đúng ý ta nha!
Hai người vừa gặp mà đã như thân thiết tự bao giờ, thậm chí còn hận vì đã biết nhau quá muộn.

Tương Thanh nhằm phá vỡ cục diện đầy chất kịch kia nên vội quay sang hỏi Mộc Lăng, "Huynh muốn cho bọn ta xem gì cơ?"

Mộc Lăng vỗ vỗ đầu, nói, "Thiếu chút nữa thì đã quên. Vào trong nói chuyện đi."

Trong lúc mọi người cùng đi vào trong phòng, Ngao Thịnh đột nhiên thấp giọng hỏi Tương Thanh, "Thanh, có phải Tần Vọng Thiên nhỏ tuổi hơn Mộc Lăng không? Hơn nữa lúc vừa quen biết thì võ công của y cũng chẳng cao bằng Mộc Lăng phải không?"

Tương Thanh gật gật đầu, nheo mắt nhìn Ngao Thịnh, chỉ thấy hắn trưng ra bản mặt đầy bội phục mà nhìn Tần Vọng Thiên, trong lòng bỗng lại thấy có gì đó bất an.

Đúng lúc Văn Đạt đưa người đến thu dọn đống hỗn độn kia, Tần Vọng Thiên liền nói, "Tiểu huynh đệ, sau khi huynh thu dọn xong rồi thì hãy bảo bọn Giáp Ất Bính Đinh mang tiền ra thường nhé. Bao nhiêu thì huynh cứ nói với họ, đừng ngại."

Văn Đạt đưa mắt nhìn Ngao Thịnh. Ngao Thịnh cười làm lành mà rằng, "Tần huynh không cần khách khí. Chỉ có mấy món đồ sứ thôi mà. Nếu huynh thấy ngại thì chỉ cần hôm nào mời ta uống rượu là được rồi."

Mộc Lăng và Tương Thanh đảo mắt sang nhìn nhau sau đó lại dời tầm nhìn qua Ngao Thịnh -- đây có thật là Ngao Thịnh không? Cớ gì mà hắn lại ăn nói khép nép kính kẽ giữ lễ như thế nhỉ?

Tần Vọng Thiên thoáng giật mình, lại một lần nữa cảm thấy rằng, Mộc Lăng bởi vì ấm ức chuyện Tương Thanh bị Ngao Thịnh cướp đi nên mới đặt điều nói xấu Ngao Thịnh, mắng hắn là kẻ lòng người dạ sói. Kỳ thật, Ngao Thịnh là một hoàng đế tốt. Đừng nói là làm hoàng đế, nếu kết giao huynh đệ với một người như thế thì còn gì bằng nha. Tần Vọng Thiên y là người rất thích những ai khẳng khái sảng khoái a, vì vậy cũng không đắn đo mà cười to đáp, "Nếu Ngao huynh đã nói vậy thì ta xin mạn phép được mời huynh loại Vọng Thiên tửu mà ta mang theo từ đại mạc. . . Loại rượu này chỉ uống những khi nhìn trời thưởng trăng ngắm hoa thôi đó nha. Ngày mai huynh có bận gì không, chúng ta sẽ cùng nâng chén đối ẩm với nhau nhé!?"

Ngao Thịnh cũng ngửa mặt lên cười ha hả, "Ngày mai ta phải đi tóm cổ tên già sống dai Tề Soán Thiên kia mất rồi. Thôi thì Tần huynh hãy để đấy, chờ ta thắng trận về rồi cùng cạn vậy."

"Được!" Tần Vọng Thiên càng nói càng cảm thấy Ngao Thịnh đúng là người đĩnh đạc phong tư kiệt suất. . . . .

Tương Thanh nheo mắt nhìn Ngao Thịnh đầy nghi ngờ - không biết tên ranh này lại định bày trò gì đây.

Ngao Thịnh thì lại đang nhìn Tương Thanh đầy tình cảm - ta sẽ nhân lúc đối ẩm đó mà lãnh giáo Tần Vọng Thiên, phải làm thế nào mới có thể chế phục người vừa lớn tuổi vừa có võ công cao hơn mình. Mặt khác, bản thân hắn đánh không lại Tương Thanh, cho nên cơ hội thả dê rất ít khi thành công, thậm chí đôi khi còn bị tẩn cho bầm dập đầy mình. Võ công của Tương Thanh không bằng Mộc Lăng, mà Mộc Lăng lại thua Tần Vọng Thiên. . . Như vậy, chỉ cần hắn học hỏi vài chiêu của Tần Vọng Thiên thì không phải là sẽ đàn áp được Tương Thanh sao? Nếu hắn mà đàn áp được Tương Thanh rồi thì hắn có thể ngày ngày ôm Tương Thanh trong vòng tay mà hôn mà đùa cho thỏa thích rồi.

Tần Vọng Thiên cũng chẳng phải dạng quân tử tàu gì cho cam, y cũng đang âm thầm toan tính - Ngao Thịnh dù sao cũng là hoàng đế, chắc chắn phải có bí dược cung đình gì gì đó để mà có thể tận sức hưởng thụ giữa chốn hậu cung giai lệ!

Hai tên mặt người dạ sắc lang này đều đang không ngừng tơ tưởng vẩn vơ trong đầu. Những suy nghĩ ấy đen tối hạ lưu đến mức khiến cho Tương Thanh và Mộc Lăng đột nhiên không lạnh không rét mà cũng nổi hết cả da gà da vịt lên. Bất an cứ như bão táp mà quật vào từng đợt từng đợt a.

Mọi người vào phòng, Văn Đạt nhanh nhảu sai người dâng trà nhưng khi vừa bước vào cửa thì lại ngây đơ ra mà nhìn. Căn phòng vốn được trang hoàng thanh nhã cao quý nay lại trở nên hoang tàn đổ nát. Giữa phòng chỉ còn lại mỗi một cái bàn là còn nguyên vẹn mà thôi. Văn Đạt vừa định đặt khay trà lên bàn thì Mộc Lăng đã nhanh phất tay bảo, "Khỏi cần trà nước chi cho mệt. Cái bàn này còn phải để đồ đạc này nọ nữa."

Văn Đạt kín đáo liếc sang nhìn Ngao Thịnh để hỏi ý. Ngao Thịnh liền gật gù nói, "Ngươi ra ngoài phân phó ảnh vệ đứng canh giữ ngoài cửa. Sau đó thì đến thư phòng. Nếu bọn người Đặng Tử Minh có đến thì bảo họ cứ về chuẩn bị. Đêm nay, ta sẽ qua đêm trong quân doanh."

Ngao Thịnh nói dứt lời, Văn Đạt đã kinh sợ đến mức suýt đánh rơi cả khay trà, sau lại đưa mắt nhìn Tương Thanh. Tương Thanh suy ngẫm một lúc, cảm thấy chủ ý này của Ngao Thịnh không tồi, liền gật gật đầu với Văn Đạt, "Ngươi cứ lui xuống, đợi Đặng tướng quân đến rồi bảo họ chuẩn bị tốt mọi thứ."

"Vâng ạ." Văn Đạt không còn thắc mắc gì nữa, xoay người lui ra ngoài.

Cửa vừa đóng, Mộc Lăng đã nhanh gật đầu ra hiệu với Tần Vọng Thiên. Y cúi người nhấc một bao hành lý to đặt lên trên bàn. . . . .

Tương Thanh và Ngao Thịnh nhướn mày nhìn bao hành lý vừa được mở ra kia. Tần Vọng Thiên cũng chụm đầu nhìn xuống rồi lại ngượng ngùng giật lại, "Ai nha, lấy nhầm rồi. Cái này là bao lạp xưởng xông khói ta mua cho Mộc Mộc." Nói xong, y thuận tay lấy một xâu lạp xưởng dài cho Tương Thanh, "Tương huynh lấy một ít ăn thử. Cái này xào với rau ăn ngon lắm đó. Mộc Mộc nhà ta thích ăn món này nhất."

Tần Vọng Thiên vừa vui vẻ nói xong thì đã bị Mộc Lăng đạp cho một cước. Tương Thanh nhận lấy xâu lạp xưởng, ngượng ngùng cười khẽ, lòng lại thấy vui mừng không ít. Tần Vọng Thiên đối với Mộc Lăng thật sự rất chân tình. Ngao Thịnh nhìn chằm chằm xâu lạp xưởng, đầu lại không ngừng ghi nhớ - đây chính là chiêu thứ nhất giúp Tần Vọng Thiên thành công trong công cuộc chinh phục ái tình. Đánh vào tâm lý đối tượng bằng những việc làm nhỏ nhặt nhất. Tình cảm được thể hiện qua những việc tưởng như tầm thường nhưng lại mang đến công dụng phi thường. Ngay cả đại ác hầu tinh như Mộc Lăng mà còn đổ thì huống chi là Tương Thanh. Hắn phải nhớ cho kĩ chiêu này, bắt đầu bằng hành động nhỏ nhoi nhất, làm cho Thanh của hắn cảm động.

"Cái này mới đúng nè." Tần Vọng Thiên lại lấy một bao hành lý to khác, giống y đúc bao vừa rồi ra. Bên trong là một hộp gỗ được khắc hoa văn tinh xảo. Tần Vọng Thiên cẩn thận lấy chiếc hộp được khóa kĩ càng ra rồi chìa khóa qua cho Mộc Lăng, thấp giọng nói, "Mộc Mộc, lúc Hạ Vũ đưa cái hộp này cho ta, có nói là phải cẩn thận dùng đó."

Mộc Lăng gật gật đầu.

"Đây là cái gì?" Tương Thanh tò mò hỏi Mộc Lăng.

"Hồng Dao." Mộc Lăng chỉ thốt ra có hai từ nhưng lại khiến cho Ngao Thịnh và Tương Thanh kinh hãi ngây người ra. Hồng Dao chính là thần dược chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Tương truyền, năm đó, khi Dược Thần đến Mân Nam(1) hành y thì lại đột ngột lâm bệnh nặng. Người ta thường bảo, đại phu không thể tự cứu mình quả thật không sai. Ngay khi ông đang hấp hối thì may mắn được một cô gái cứu chữa. Nàng thiếu nữ ấy tên là Hồng Dao. Dưới sự chăm sóc chu đáo của Hồng Dao, bệnh tình Dược Thần dần chuyển biến tốt đẹp. Hai người cũng nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng sau đó ông lại phát hiện, Hồng Dao nguyên lai không phải là người mà là yêu hoa. Hai người không thể ở bên nhau. Vì không muốn nhìn thấy Dược Thần đau khổ vì mình, Hồng Dao đã phong bế kí ức của ông, khiến ông hoàn toàn quên mất nàng. Còn bản thân Hồng Dao thì lại hóa thân thành một gốc hoa đỏ rực đầy kiều diễm. Không biết vì lẽ gì, Dược Thần lại vô cùng yêu thích gốc hoa này. Ông đã đem hoa vào trồng trong một cái hộp gỗ, ngày ngày mang theo bên người, cẩn thận mà chăm sóc. Gốc hoa này có một khả năng vô cùng phi thường, chính là có thể chữa bách bệnh, giải bách độc. Vô hình trung, hoa đã trở thành thánh dược mà người người trong thiên hạ thèm muốn. Đến khi Dược Thần mất, ông đã hạ táng gốc hoa đó cùng mình. Và Hạ Vũ lại chính là truyền nhân của Dược Thần. Lần này, Mộc Lăng đã bảo Tần Vọng Thiên bôn ba một phen, đến thương lượng với Hạ Vũ, hi vọng lão yêu quái khoái cưa sừng làm nghé đó có thể dỡ mồ tổ tiên lên mà lấy gốc hoa truyền thuyết kia ra.
Hạ Vũ suýt chút nữa đã bị Mộc Lăng chọc cho tức chết, nhưng dù cho tên trời đánh này có thiếu đạo đức lẫn thiếu giáo dục thế nào thì cũng là đồ đệ của ông, hơn nữa tình thế hiện tại lại đương lúc cấp bách. Cũng vì vậy mà Hạ Vũ đã cắn răng buộc bụng đào mộ phần tổ tiên lên, lấy thần hoa đưa cho Tần Vọng Thiên.

"Loài hoa này thật sự tồn tại ở trên đời sao?" Tương Thanh không dám tin vào những gì mình đang thấy.

"Ta hạ mình đến cầu xin lão già đó cũng chẳng có ý định gì khác cả." Mộc Lăng cười nói, "Còn nhớ tác hại ghê gớm của Lam Diễm mà ta từng nói trước đây không. Trên đời này, thứ duy nhất có thể giải trừ được Lam Diễm cũng chỉ có một thôi, chính là Hồng Dao này."

"Sao?" Tương Thanh và Ngao Thịnh đảo mắt nhìn nhau một cái rồi lại đồng thanh hỏi, "Nói như vậy, chúng ta có thể cứu được những người trúng phải Lam Diễm?"

Mộc Lăng gật gù, "Dược tính của Hồng Dao và Lam Diễm hoàn toàn tương khắc nhau. Lần này, chúng ta lại không biết mình đang phải đối phó với thần thánh nào của phương bắc, nên ta mới dùng tới Hồng Dao. Phải phòng bệnh hơn là chữa bệnh." Nói xong, hắn nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.

Mọi người chum đầu vào nhìn, chỉ thấy bên trong còn lại có một nửa đóa hoa. Hoa vẫn còn rất tươi tốt, sắc đỏ của hoa rực rỡ còn hơn cả lửa, kiều diễm động lòng người, một ngàn tầng cánh e dè ôm lấy nhau, tạo thành nụ hoa tươi non nớt. . . Xinh đẹp đến không thể dùng được từ ngữ nào tả nổi.

Mộc Lăng hái hai cánh hoa xuống, bỏ vào trong túi gấm rồi đưa cho Tương Thanh và Ngao Thịnh, "Hai ngươi hãy giữ lấy. Nhớ là lúc nào cũng phải mang theo bên người. Phòng khi không may trúng độc thì lấy hoa ra mà ăn. Độc gì cũng sẽ được giải trừ."

Ngao Thịnh liếc nhìn Tương Thanh một cái. Cả hai đưa tay đón lấy túi gấm, bỏ vào trong ngực áo.

Mộc Lăng lại cẩn thận đóng nắp chiếc hộp lại, khóa kỹ càng.

Tương Thanh đột nhiên hỏi, "Mộc Lăng, sao huynh không đưa cho mỗi binh sĩ một cánh hoa?"

Mộc Lăng khẽ cười đáp, "Làm sao mà được? Bao nhiêu cánh hoa thì mới đủ đây. Ta đang tính bào chế một ít đan dược, có thể giúp mọi người phòng đọc và ngừa rắn. Nếu thật sự đến khi trở tay không kịp thì còn có thứ mà dùng."

Tương Thanh và Ngao Thịnh gật gù ra chiều đã hiểu. Tần Vọng Thiên lại đột ngột ném một chiếc hộp gỗ lớn lên bàn, quay sang hỏi Mộc Lăng, "Mộc Mộc, ngươi muốn thi thể này để làm gì?"

"Thi thể?" Ngao Thịnh và Tương Thanh kinh hãi hỏi, "Thi thể của ai?"

"Thụy Vương." Tần Vọng Thiên từ tốn đáp.

"Cái gì?" Cả Tương Thanh và Ngao Thịnh đều sửng sốt, trợn mắt lên nhìn - tại sao Mộc Lăng lại bảo Tần Vọng Thiên đào mồ Thụy Vương lên mà lấy cái xác khô của lão lên cơ chứ?

"Ta từng nghe Tư Đồ nói, Thụy Vương tuy đã bị Văn Xương Minh cắt đứt hết gân tay gân chân nhưng khi ấy lão vẫn chưa chết. . . Nhưng sau này, khi huynh đệ nhà chúng ta đi khai núi thì lại tình cờ phát hiện ra phần mộ của Thụy Vương. Vì vậy mà mọi người đều cho rằng Thụy Vương đã chết." Mộc Lăng chậm rãi nói.

"Đúng vậy." Tương Thanh gật gật đầu, nói, "Ai cũng nghĩ rằng thuộc hạ của Thụy Vương đã chôn cất lão, lại còn lập một tấm bia đá nữa."

"Chuyện này không chắc được." Ngao Thịnh đột nhiên lên tiếng, "Nếu đúng là thuộc hạ của Thụy Vương chôn cất lão ta thì chúng vị tất phải lập bia mộ mà làm gì. Chiếu theo tính cách của Viên Lạc, nếu ông ta biết mộ của Thụy Vương ở đâu thì sẽ sai người đến đào mồ lão ta ra. . . Người khôn ngoan thì chẳng ai làm thế cả."

Tương Thanh và Mộc Lăng đều gật đầu tán thành.

"Sau khi ta đào khối thi thể này lên thì có thể khẳng định đây không phải là của Thụy Vương." Tần Vọng Thiên nói xong, liền mở chiếc hộp ra, "Mọi người nhìn thử xem, tuy rằng đã mục rữa chỉ còn lại xương trắng nhưng y phục thì vẫn còn nguyên. Đây vốn không phải phong cách của Thụy Vương, hơn nữa. . . tay chân lại lành lặn, trên xương cốt không hề có lấy một vết thương nào."

. . . . . .

Mọi người trầm mặc sau một lúc lâu, Ngao Thịnh mới thản nhiên nói, "Như vậy xem ra, rất có thể là. . . Thụy Vương vẫn còn sống."

__________________

(1) Mân Nam: Vùng đất nằm cạnh sông Mân Giang ở phía Nam, tức tỉnh Phúc Kiến ngày nay.
~*~
65 | khai chiến
"TRONG THƯ viết cho ta, Tiểu Hoàng và Tư Đồ có nhắc đến một chuyện khác liên quan đến cái chết của Thụy Vương." Mộc Lăng xoa xoa cằm, "Trước đây Tề Diệc từng mời hai người họ đến uống rượu, lúc đó, có cho họ xem một cái tráp, bên trong đựng đầu của Thụy Vương. . . Khi ấy, Tiêu Lạc Vũ cũng nhìn thấy."

Tương Thanh khẽ nhíu mày, "Nếu đúng là vậy thì có nghĩa là Thụy Vương đã chết. Nhưng vì lí do gì có người lại lập mộ giả của lão ta cơ chứ?"

"Điều thú vị hơn cả chính là. . . . bọn Tư Đồ nói rằng. . ." Mộc Lăng chậc chậc lưỡi, "Ngôi mộ kia của Thụy Vương xuất hiện sau khi Tề Diệc cho bọn họ xem đầu của lão ta."

"Thời gian cũng khá khớp nhau nhỉ." Tương Thanh cũng cảm thấy mọi chuyện vô cùng phức tạp.

"Đúng vậy." Mộc Lăng đắn đo một lúc mới nói tiếp, "Năm đó Ngao Phượng Linh. . . . . ." Nói đến đây, hắn khẽ liếc nhìn sang Ngao Thịnh. Đúng lúc đó, Ngao Thịnh cũng giật mình sửng sốt.

Mộc Lăng lại tiếp tục, "Ngao Phượng Linh bị cổ trùng khống chế, suýt chút nữa đã gây đại họa, còn có, trùng trận mà năm đó Thụy Vương dùng. . . không phải là thứ dị thuật mà người bình thường có thể tạo ra."

Tương Thanh buồn bã nói, "Đích xác là tình thế năm đó quá mức khẩn bách. Sau khi mọi chuyện qua đi, chúng ta cũng để nó lùi vào dĩ vãng. Thành ra, có một số chuyện, chúng ta đã không tiếp tục truy cứu."

Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, tựa hồ như đang lâm vào trầm tư.

Tương Thanh ngoảnh sang nhìn, "Thịnh Nhi, ngươi còn nhớ năm đó là kẻ nào đã hạ cổ ngươi không?"

Ngao Thịnh cúi đầu ngẫm lại chuyện trước đây, chốc sau mới đáp, "Lúc ấy, ta còn rất nhỏ. Ta chỉ nhớ, Viên Lạc bảo ta đến một gian phòng. Ta ngồi chờ ở đó rất lâu thì có một người ăn mặc quái dị xuất hiện. Gã vận một áo choàng đen vừa dài vừa cũ kĩ. Một nửa gương mặt thì bị tóc che mất. Trên vai lại có một con quái điểu. Gã đi đến sau lưng ta, vỗ vào gáy ta một cái. . .Sau đó, ta không còn nhìn thấy gì nữa."

"Umm. . . ." Mộc Lăng nhíu mày, "Thân phận của kẻ này rất khả nghi."

"Có một con quái điểu đậu trên vai gã sao?" Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh suy nghĩ một lúc rồi đáp, "Lông nó màu đen, nhìn rất giống quạ. Ta không thấy rõ lắm. Với lại khi đó, ta còn quá nhỏ."

Tương Thanh đột nhiên quay sang hỏi Ngao Thịnh, "Phía sau hậu viên, mộ phần của Tề Diệc và Viên Lạc. . . không có việc gì chứ?"

Ngao Thịnh sửng sốt, nhướn mày nhìn Tương Thanh, sau lại lập tức gọi hai ảnh vệ tiến vào, phân phó vài câu. Nhóm ảnh vệ gật đầu hiểu ý rồi tức tốc ly khai làm nhiệm vụ.

"Ta đã phái người đi tìm hiểu rồi." Ngao Thịnh khó hiểu nhìn ba người trong phòng, "Mọi người có biết hiện tại đầu của Thụy Vương đang ở đâu không?"

Tất cả mọi người lắc đầu.

"Tề Diệc không phải là người tàn nhẫn." Tương Thanh thở dài, "Hẳn là sẽ không phơi thây người chết nơi hoang vu đất lạnh đâu. Rất có thể, mộ của Thụy Vương là do chính Tề Diệc đã lập."

"Nếu nghĩ theo hướng đó thì chuyện bia mộ kia không có gì lạ." Mộc Lăng gật gật đầu, lại nhìn cỗ thi thể trước mắt, "Song, thi hài này lại hoàn toàn nguyên vẹn, đầu không bị chặt bỏ, tứ chi cũng chẳng đứt đoạn. . . Thật ra, mọi chuyện là thế nào? Tại sao lại phải dụng tâm mai táng thi thể của một người khác mà chẳng phải là Thụy Vương?"

"Mộc Lăng, sao huynh lại nghĩ Thụy Vương có liên quan đến trận chiến này?" Tương Thanh nghi hoặc hỏi.

Mộc Lăng gãi gãi đầu, kín đáo đá mắt nhìn sang Ngao Thịnh, tựa hồ đang cân nhắc thử xem có nên nói hay không. Ngao Thịnh tinh tường hiểu ý, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi nghe Hạ Lỗ Minh bảo là hắn không hận ta cũng chẳng hận Thanh mà là hận một người khác, nên mới nghĩ đến Thụy Vương chứ gì?"

Tương Thanh cũng hiểu lý do vì sao Mộc Lăng lại nghĩ như vậy. Mọi chuyện không phải là không có nguyên do. Trước đây, Hạ thái sư đứng về phe Thần Quý nhưng hắn đã sớm trở thành con rối trong tay Thụy Vương. Vì thế mà chuyện Hạ gia bị Thụy Vương chèn ép cũng là điều tất nhiên. Sau đó, Thụy Vương chết đi, thế lực của Hạ gia bỗng lớn mạnh một cách kì lạ, chiếm được tín nhiệm của lão hoàng đế Viên Lạc... Mọi chuyện dường như đều có dây mơ rễ má với nhau. Nhưng bởi vì những người có liên quan đều đã chết nên không còn ai tiếp tục theo đuổi những bí mật bị chôn giấu ngày trước. Song hiện tại, Hạ Lỗ Minh lại đột ngột xuất hiện dưới danh nghĩa báo thù, âm thầm tác loạn. Chuyện hắn quay trở về tựa hồ lại có liên can đến những sự kiện năm xưa. Nếu suy nghĩ theo chiều hướng sâu xa hơn, thì hẳn là cũng có quan hệ đến những người đã bị bỏ quên trong quá khứ.

Tương Thanh xoay sang nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy hắn cau có mặt mày, tựa hồ đang có điều chi băn khoăn. Y hiểu, có những chuyện Mộc Lăng không thể nói ra. Song, y lại chẳng dám khẳng định những suy đoán của mình...nhưng đó chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.

Tần Vọng Thiên nhìn một lượt, thấy sắc mặt ai nấy cũng đều nghiêm trọng nên bèn cất giọng, "Ai. . . Kệ bà nó đi, chuyện gì tới thì sẽ tới." Nói xong, lại quay sang cọ cọ Mộc Lăng, "Mộc Mộc, lúc nãy "vận động" nhiều quá ta mệt, giờ thì đói rồi nè."

Mộc Lăng nghiến răng đạp cho một đạp.

"Ta sẽ gọi người chuẩn bị thức ăn." Ngao Thịnh nhìn trời, thấy giờ cơm qua đã lâu nên gọi Văn Đạt bày yến tiệc, đồng thời coi như là mượn cơ hội này đón tiếp Tần Vọng Thiên.

Đôi bạn trẻ Ngao Thịnh và Tần Vọng Thiên cứ luôn mồm bảo, sao ta gặp nhau quá muộn, nên chưa được một tuần rượu thì đã đổi giọng, quay sang xưng huynh gọi đệ. Tương Thanh và Mộc Lăng nhìn cảnh hai bợm rượu cứ thay nhau nâng chén buông lời mà nhíu mày không ngừng.

. . . . . .

Sau khi cơm no nước đủ, rượu cũng uống tha hồ thì Tương Thanh và Ngao Thịnh liền chuẩn bị đến quân doanh, dẫu sao thì ngày mai cũng đã khai chiến đến nơi rồi. Song, cả hai chưa bước qua được cửa bán nguyệt thì hai ảnh vệ mà Ngao Thịnh vừa phái đi thi hành nhiệm vụ đã quay trở về, thì thầm vài câu vào tai hắn.

"Cái gì?" Ngao Thịnh chau mày, "Thật sao?"

Hai ảnh vệ tức liền đầu xác nhận.

"Có chuyện gì vậy?" Tương Thanh cùng Mộc Lăng đồng thanh hỏi.

"Thi thể của Viên Lạc và Tề Diệc đã biến mất." Ngao Thịnh thở dài.

"Cái gì?" Mộc Lăng kinh hãi, "Ai mà lại đi lấy hai cỗ thi thể đó để làm gì chứ? Chôn nhiều năm như vậy, dù có là trâu bò thì xác cũng mục rửa cũng nát bét hết rồi."

"Chúng ta đến đó xem thử đi." Ngao Thịnh vừa nhấc chân bước ra cửa thì đã bị Tương Thanh kéo tay áo nắm lại, "Ngươi nên đến quân doanh đi. Đặng tướng quân đang chờ ngươi đó."

"Ta. . . " Ngao Thịnh nhíu mày. Tương Thanh lại nói tiếp, "Ngươi đến quân doanh cùng thương lượng kế sách tác chiến ngày mai với Đặng tướng quân đi. Còn chuyện kia thì cứ để ta lo. Lát nữa, ta sẽ mang kết quả về cho ngươi. Nếu không lại sẽ gây thêm phiền phức cho Đặng tướng quân. Còn nữa, tối nay, ngươi phải ủng hộ sĩ khí của ba quân tướng sĩ. Không thể vì việc nhỏ mà quên mất việc lớn được."

Ngao Thịnh bĩu môi tỏ vẻ ta đây không thích nhưng vẫn cứ cắn răng mà gật gật đầu, "Vậy ngươi phải cẩn thận đó. Nhớ mang nhiều nhiều ảnh vệ theo với nhé."

"Ta sẽ đi với Tiểu Thanh." Mộc Lăng cũng nhanh tay ôm theo hòm thuốc rồi quay sang căn dặn Tần Vọng Thiên, "Vọng Vọng, ngươi đi theo hoàng thượng nhé, xem thử xem có thể giúp gì cho trận chiến ngày mai không."

Tần Vọng Thiên vui vẻ đồng ý, cùng Ngao Thịnh một đường đi thẳng đến quân doanh. Còn Tương Thanh và Mộc Lăng thì tức tốc chạy đến mộ phần phía sau núi.

Tương Thanh phân phó một ảnh vệ đi xem xét tình hình phần mộ của Thần Quý và lăng tẩm của hoàng hậu. Nếu không có chuyện gì thì liền tăng thêm số người canh giữ lăng tẩm của hoàng hậu. Tương Thanh biết rằng, tuy Ngao Thịnh đối với hoàng hậu vừa yêu vừa hận nhưng suy cho cùng, đó cũng là người đã mang nặng đẻ đau sinh ra hắn. Giữa Ngao Thịnh và cố hoàng hậu Tề Linh vẫn còn một sợi dây huyết thống ràng buộc. Nếu di hài của Tề hậu có việc gì, Tương Thanh sợ Ngao Thịnh sẽ tức giận đến mức tổn thương chân khí.

Tương Thanh và Mộc Lăng vội vã chạy đến sau núi, chỉ thấy hai tòa mồ đã bị khai quật. Tương Thanh lo lắng hỏi ảnh vệ, "Khi mọi người đến đây, mộ phần đã bị đào lên hay là vẫn nguyên vẹn như cũ?"

"Dạ, vẫn còn nguyên ạ." Một ảnh vệ vội đáp, "Song, lớp đất phía trên nhìn rất mới. Đáng lý ra mộ phải bị cỏ dại vùi lấp. Nhưng khi bọn thuộc hạ chạy đến đây thì lại phát hiện một lớp bùn được đắp ở bên trên. Vì cảm thấy mọi chuyện không ổn nên bọn thuộc hạ mới mạo muội đào lên, đào xong thì mới hay thi hài đã không còn nằm dưới đó nữa."

"Hai cỗ thi hài này chắc là cũng giống với Thụy Vương. Chỉ còn mỗi bộ xương khô queo khô quắc. Lấy đi thì có lợi gì chứ. Đúng là nghĩ hoài nghĩ không ra nha." Mộc Lăng và Tương Thanh đều cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng diễn biến theo chiều hướng phức tạp.

Lúc này sắc trời đã tối, Mộc Lăng tay cầm đèn lồng rọi vào đáy mồ đã bị khai đào, thì thào, "Quái thật . . .Đúng quái thật."

"Sao thế?" Tương Thanh khó hiểu nhìn Mộc Lăng.

"Sao cái huyệt này lại không có sâu bọ giun dế gì hết vậy?" Mộc Lăng xoa xoa cằm, "Nơi này rất ẩm ướt, nếu đào sâu xuống ba thước đất thì đáng lẽ ra phải bị ngập lún chứ."

Tương Thanh nhíu mày, cúi xuống cầm xẻng xúc một nắm đất lên. Mộc Lăng ngồi xổm xuống nhìn. Hai người cẩn thận vạch tìm nhưng ngay cả một con giun đất nhỏ cũng không thấy. Ngoài ra, trong phạm vị hai trượng quanh mộ, cây cỏ đều úa vàng chết khô. Hoàn toàn không có một loài côn trùng nào sinh tồn. Đây đúng là chuyện vô cùng kì quái mà.

"Trong đất này có độc." Mộc Lăng dùng khăn tay gói lấy một nắm đất, lắc đầu nói, "Khó lường thật!"

"Chuyện gì mà lại khó lường?" Tương Thanh khó hiểu hỏi.

Mộc Lăng lắc lắc đầu, ngoảnh lại nói với nhóm ảnh vệ, "Đi chỗ nào xa xa chỗ này một chút, đào đất bắt sâu cho ta. Sâu gì cũng được hết."

Ảnh vệ tuy không hiểu Mộc Lăng bảo họ làm thế để làm gì nhưng vẫn nhanh chóng tản đi. Không lâu sau thì quay trở lại đưa cho Mộc Lăng một nắm sâu.

Mộc Lăng nhận lấy, rồi ném chúng vào trong hố đất vừa đào. Đám sâu đột nhiên giãy giụa. Chốc sau, toàn thân chúng bỗng phát ra ánh sáng màu xanh lam. Thêm một lát, lại dần chuyển sang màu đen. Mộc Lăng cầm nhánh cây chọc vào thân đám sâu. Ngay tức khắc, chúng liền hóa thành tro bụi.

Tương Thanh kinh ngạc không thôi, "Tại sao hiện trạng của đám sâu này lại giống như trúng Lam Diễm?"

"Không phải Lam Diễm." Mộc Lăng lắc lắc đầu, tặc lưỡi nói, "Đây là dư lực của độc chưởng."

"Dư lực?" Tương Thanh cau mày suy nghĩ một lúc mới cất giọng hỏi, "Ý huynh là, có người dùng chưởng lực để khai quật hai tòa mồ này lên rồi mang thi thể đi mất...Vì vậy mà dư lực của chưởng độc mới còn lưu lại trong đất...Chẳng lẽ đối phương chính là người luyện độc công? Là Hạ Lỗ Minh?"

Mộc Lăng đắn đo cân nhắc một lúc mới đáp, "Công phu của Hạ Lỗ Minh có lẽ vẫn chưa đạt đến trình độ này đâu."

Tương Thanh nhẹ nhõm thở ra, nhưng Mộc Lăng lại nói tiếp, "Ta nghĩ người luyện độc công sẽ chẳng ngu ngốc mà mạo hiểm luyện đến cảnh giới lợi hại thế này...Trừ phi..."

"Trừ phi thế nào?" Tương Thanh truy vấn.

"Không phải là độc công, mà là...độc nhân." Mộc Lăng trầm giọng đáp, "Dược Vương từng ghi lại trong sách rằng, thiên hạ đệ nhất kì độc chính là...độc nhân. Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới thân thể của độc nhân, đều là độc. Người đó chỉ cần phẩy tay nhấc chân một cái thôi thì cũng đã để khiến cho ai đó giãy đành đạch mà chết rồi."

Tương Thanh như không thể tin những gì Mộc Lăng nói mà vội xác nhận lại, "Thật sự có người như thế tồn tại sao? Người đó phải luyện đến cảnh giới nào thì mới được như vậy?"

Sau một lúc trầm tư, Mộc Lăng mới cất giọng, "Trước kia, Dược Thần từng thành công luyện thành. Song, người có năng lực như vậy lại được chia thành hai loại, một là dược nhân, một còn lại là độc nhân...nhưng dù có thế nào thì kết cục cũng chỉ có một mà thôi."

"Chết?" Tương Thanh thấp giọng hỏi.

Mộc Lăng gật gật đầu, "Tiểu Thanh à, không phải là ta đây muốn hù ngươi đâu nhưng mà...ngươi và Ngao Thịnh phải cẩn thận đề phòng. Kẻ lần này muốn chiếm lấy giang sơn của Ngao Thịnh, tuyệt chẳng phải là kẻ tầm thường đâu."

Tương Thanh cúi đầu, thấp giọng đáp, "Ta hiểu mà."

. . . . . .

Ngao Thịnh buồn bực khi Tần Vọng Thiên cứ cúi đầu đi ở sau lưng hắn. Đợi mãi mà hắn chả thấy Tần Vọng Thiên chịu tiến lên một bước, cùng ngang hàng thẳng vế đi cùng hắn, "Tần huynh, ta và huynh đã coi nhau như huynh đệ rồi thì huynh cần chi phải giữ ý giữ tứ phiền phức như thế."

Tần Vọng Thiên khẽ cười, "Hoàng thượng, người không để ý là lúc chúng ta ra cửa, Mộc Mộc gọi người là hoàng thượng sao?"

Ngao Thịnh nhíu mày cố hồi tưởng lại nhưng thiệt tình là hắn hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào - Đại ma đầu lưu manh cà chớn Mộc Lăng mà chịu gọi hắn là hoàng thượng sao? - Nhưng biết đâu lại có thì sao? Tại hắn lúc nãy còn bận nghĩ chuyện mộ phần nên đã không nghe thấy.

Tần Vọng Thiên lại cười bảo, "Mộc Mộc muốn ta phải đối với người cung kính một chút. Đặc biệt khi ở trong quân doanh. Hiện giờ tình thế nguy cấp, tuyệt đối không thể để tướng sĩ hoài nghi uy nghiêm của người."

Ngao Thịnh sửng sốt một lúc lâu, sau mới thản nhiên thở dài, "Hai người tâm ý tương thông quá nhỉ. Ganh tỵ thật!"

Tần Vọng Thiên nhướn mày nhìn Ngao Thịnh, "Hình như lúc nào người cũng luôn đầy tâm sự?"

Ngao Thịnh thành thật gật gật đầu.

Tần Vọng Thiên tinh tường hỏi, "Chuyện của hoàng thượng và Tương Thanh, ta cũng từng nghe Mộc Mộc nhắc tới vài lần. Có phải là người luôn cảm thấy bản thân mình nợ y trong khi y thì lại kháng cự người?"

Ngao Thịnh lại ngoan ngoãn gật đầu. Thiệt tình là ngoài gật đầu nhận có ra thì hắn chẳng còn biết phải làm thế nào nữa.

"Cho hoàng thượng này." Tần Vọng Thiên bỗng lấy một quyển sách nhỏ từ trong ngực áo ra đưa cho Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh nhận lấy, khi vừa thấy hàng chữ "Thập chiêu dĩ lực" to tổ chảng thì lại ngẩng đầu khó hiểu nhìn Tần Vọng Thiên.

"À, đây không phải là bí kiếp thất truyền về mười chiêu tuyệt học gì gì đó đâu. Đây chẳng qua là do ta lúc rảnh ngồi nghiên cứu sau đó viết ra thôi. Nó chỉ là một bảng nội công tâm pháp ấy mà." Tần Vọng Thiên nháy nháy mắt đầy ẩn ý.

Ngao Thịnh cầm quyển nội công tâm pháp mà cười khổ, "Ta cho dù luyện thành võ công cao hơn cả Thanh thì cũng không thể đi ép buộc y được...."

"Ai da. . . . . ." Tần Vọng Thiên vỗ vỗ bả vai Ngao Thịnh, "Làm người thì lúc nào cũng phải nên nghĩ theo chiều hướng lạc quan...Ngày trước, võ công của ta cũng đâu có bằng Mộc Lăng. Thậm chí còn thảm hơn hoàng thượng bây giờ nữa. Nhưng, hoàng thượng còn may hơn ta ở cái khoảng Tương Thanh là người thông tình đạt lý, lại còn hiền lành nhân hậu...trong khi Mộc Mộc lại..."

Ngao Thịnh gật gật đầu, thầm ca ngợi ai kia - khẩu vị của huynh cũng khác người quá đó mà.

Tần Vọng Thiên ung dung cười nói, "Ta cũng giống hoàng thượng, phải đợi đến khi Mộc Mộc cởi bỏ được khúc mắc trong lòng. Hắn cũng từng bỏ ta mà đi, khiến ta chịu nỗi khổ tương tư... Và ta cũng làm hệt như người, cho hắn thời gian, để hắn từ từ suy ngẫm lại. Ta chỉ cho Mộc Lăng có một năm, còn người lại chờ Tương Thanh những ba năm...Chỉ riêng điểm này thôi là ta rất phục hoàng thượng...Còn chuyện khác thì..." Tần Vọng Thiên xoa xoa cằm, nói, "Kỳ thật đến cuối cùng, Mộc Mộc không phải đã hiểu thông hết mọi chuyện, Chẳng qua, là thời gian qua đi, miệng vết thương cũng lành."

Ngao Thịnh im lặng lắng nghe, sau đó lại trầm ngâm hồi tưởng chuyện ngày xưa - quả thật là ba năm trước đây, miệng vết thương của Tương Thanh không ngừng chảy máu, thi thoảng lại mưng mủ phát hàn...Nhưng, chẳng phải giờ cũng đã không sao rồi đó thôi. Tần Vọng Thiên nói đúng, vết thương nào cũng sẽ liền da theo năm tháng thôi.

"Biểu tình của Mộc Mộc trông rất khó coi. Có lẽ chuyện lần này rất nghiêm trọng." Tần Vọng Thiên đột nhiên chuyển đề tài, "Quyển nội lực tâm pháp này hoàng thượng hãy luyện những khi rảnh. Là nam nhân mà, nhất định không được cho người khác thấy hết thực lực của mình. Phải giấu vào bụng, đợi khi nào cơ hội đến thì mang ra phát huy, đúng không nào?"

Ngao Thịnh ngây ra một lúc nhưng lại hiểu ra thâm ý sâu xa của Tần Vọng Thiên - cái tên lưu manh đội lốt anh hào này đúng là hiểu ý người mà... Ngao Thịnh không ngại ngùng mà tiếp nhận ý tốt của Tần Vọng Thiên, sau vẫn không quên buông lời cảm tạ.

Khi hai người đến quân doanh thì Đặng Tử Minh đã ở trong tình trạng mắt căng mày nhíu mà nghiên cứu quân tình, khi phát hiện ra Ngao Thịnh đã đến thì mời vội buông hải đồ ra mà tiến lên hành lễ. Ngao Thịnh thuận miệng giới thiệu một chút về bảo chủ Tu La Bảo Tần Vọng Thiên. Mọi người cung kính cúi chào. Tề Tán không khỏi than thầm -- thiên hạ đồn đãi nhau rằng hoàng đế Thịnh Thanh và người của Tu La Bảo cùng Hắc Vân Bảo kị nhau như nước với lửa. Nay được tận mắt trông thấy thì mới hay, lời đồn lúc nào cũng phóng đại ra cả.

Đặng Tử Minh cẩn trọng nói một cách rõ ràng kế hoạch tác chiến ngày mai cho Ngao Thịnh nghe. Ngao Thịnh chuyên tâm lắng nghe, đồng thời cũng không quên gật đầu tán thưởng.

Bỗng lúc này, tham báo tiến vào tâu, "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Nguyên soái. . .Thủy quân của Tề Soán Thiên đã thấp thoáng ngoài cửa biển rồi ạ."

Nhóm người của Ngao Thịnh đảo mắt nhìn nhau, rồi vội bước ra khỏi quân trướng, chạy đến bờ đê Lạc Hà. Phía ngoài trời xa, một vài ánh lửa bỗng lập lòe.

Đặng Tử Minh vội đưa viễn kính cho Ngao Thịnh. Qua tầm nhìn của viễn kính, Ngao Thịnh đã thấy phía ngoài bờ xa là hàng dãy chiến thuyền đứng thẳng tắp nối đuôi nhau. Có lẽ phải có đến hơn một ngàn chiếc...Đích xác đó chính là thủy quân của lão tặc Tề Soán Thiên. Chiếc thuyền theo sóng nước nhấp nhô. Bọn chúng có lẽ đã neo thuyền đóng quân rồi.

"Xem ra đối phương đã quyết định neo quân ở đó để quan sát tình hình của chúng ta." Tề Tán nhíu mày phóng tầm mắt ra xa.

Ngao Thịnh đột nhiên hưng trí bừng bừng, xoay sang thì thầm vài câu vào tai Tần Vọng Thiên.

Tần Vọng Thiên sảng khoái cười to. Khắc sau, Ngao Thịnh đã gọi ảnh vệ mang một vài thùng dầu hỏa đến.

Phía sau quân doanh là núi, một vài vách núi dựng đứng cắt ngang qua mặt biển sâu.

Ngao Thịnh cầm một thùng dầu hỏa phi thân nhảy lên mõm đá cao, đúng lúc Đặng Tử Minh dẫn binh lính đến. Chúng tướng vừa định hành lễ thì Ngao Thịnh đã phất tay bảo, "Các vị hãy bình thân. Nhân dịp này, trẫm cho sẽ cho mọi người xem một màn ảo thuật nhé, có được không nào?"

Chúng tướng khó hiểu quay vào nhìn nhau. Ngao Thịnh bỗng thả người nhảy xuống vách đá. Thoáng chốc, ai nấy cũng há hốc mồm tán thưởng khinh công cao siêu của hoàng đế nhà mình. Ngao Thịnh rưới đều số dầu trong thùng lên khắp bãi đá. Tần Vọng Thiên cũng hăng hái tham dự. Mang số dầu còn lại rưới khắp vách đá phía đối diện. Sau, Tần Vọng Thiên lại quay trở lại trong hàng ngũ, giằng lấy cung tiễn trong tay một binh sĩ, nhắm về phía vách đá kia mà bắn tên.

Bỗng "Oanh" một tiếng, mũi tên được bắn vào bên trong vách đá...Ngọn lửa uốn lượn cháy bùng lên, lan dọc theo năm chữ mà Ngao Thịnh vừa rưới dầu lúc nãy...Chúng tướng bỗng ôm bụng cười to.

Ngọn lửa nương theo hướng gió mà cháy ngày một to, năm chữ đỏ rực cả một góc biển -- bắt sống Tề Thối Thiên.

. . . . . .

Phía bên kia bờ đá, Tề Soán Thiên tay siết chặt thành thuyền mà căm giận quát, "Ngao Thịnh, ngươi cứ đợi đấy!"

Thịnh thế Thanh Phong [66-67-68]
by Zinnia
THỊNH THẾ THANH PHONG
Nhĩ Nhã
.::.

66 | đánh lén
NHÓM ẢNH VỆ được Tương Thanh phái đi xem xét tình hình trở lại báo cáo một tin mà Tương Thanh hoàn toàn không muốn nghe, "Lăng tẩm của hoàng hậu và mộ phần của Thần Quý cũng đã bị ai đó lẻn vào. Hai cỗ thi thể không cánh mà bay."

Mộc Lăng khó hiểu hỏi, "Hoàng lăng không có người canh giữ sao?"


Ảnh vệ lắc đầu đáp, "Tuy hoàng lăng có người canh giữ nhưng vì cửa vào luôn bị phong kín, không phải người có trọng trách thì không được vào, cũng vì thế mà hộ vệ cũng không nghiêm ngặt cho lắm ạ. Thuộc hạ nghĩ, kẻ đột nhập lần này phải là một cao thủ. Nếu không thì sẽ chẳng dễ dàng lẻn vào mà đánh cắp di hài."

Tương Thanh nhíu mày, sau một lúc mới nói, "Trước tiên hãy tăng thêm người thủ hộ lăng tẩm. Chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra."

Ảnh vệ lo lắng hỏi lại, "Ngay cả hoàng thượng cũng không cho biết luôn sao ạ?"

Tương Thanh quay sang nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng lắc đầu, "Tốt nhất là đừng cho hắn biết. Đây đang là thời điểm mấu chốt, quyết định thế cục sau này."

Tương Thanh gật gật đầu, phân phó ảnh vệ âm thầm làm việc. Sau, y liền cùng Mộc Lăng nhắm hướng Lạc Hà khẩu mà đi.

"Thiệt tình. . . . . ." Mộc Lăng cau mày nói, "Tại sao ngay cả di thể của hoàng hậu và Thần Quý cũng bị lấy đi? Chuyện này càng lúc càng khó hiểu mà!"

"Bên trong lăng tẩm của hoàng hậu có thiết lập cơ quan...không thể dễ dàng bị người vào trộm đi được." Tương Thanh suy đoán, "Trừ phi, đối phương nắm rất rõ cách bố trí ở bên trong."

Mộc Lăng nhướn mày hỏi, "Ngươi hoài nghi có người trong cung thông đồng với kẻ địch?"

Tương Thanh gật gật đầu, "Huynh nghĩ ai là người đáng nghi nhất?"

Mộc Lăng xoa xoa cằm, "Theo lý mà nói thì không có nhiều người có khả năng làm nội gián cho lắm. . . Tám phần chắc chắn là tên Quan Khế đó. Gã ta không phải là hoàng thân quốc thích sao."

"Trước mắt thì chúng ta không nên quy tội về ai cả. Mọi chuyện còn quá mơ hồ." Tương Thanh lắc đầu, "Lo xong chuyện Tề Soán Thiên rồi hẵng tính tiếp!"

Mộc Lăng gật gù, rồi lại đột nhiên ai nha một tiếng, một tay ôm bụng một tay túm lấy vai Tương Thanh.

"Huynh sao vậy?" Tương Thanh kinh hãi, đỡ lấy Mộc đại ma đầu.

Mộc Lăng mếu máo đáp, "Đói bụng quá!!!"

Tương Thanh uể oải thở dài, vẻ lo âu trên gương mặt cũng tan biến đi đôi phần. Mộc Lăng bỗng tủm tỉm cười nói, "Như thế này mới đúng! Con sói con đó đánh hơi giỏi lắm. Ngươi mà cứ sầu lo như thế thì thể nào cũng bị hắn nhìn ra thôi!"

Tương Thanh ngẩn người, ngẫm lại thì Mộc Lăng nói cũng đúng, nên vội vàng giấu vẻ lo lắng kia đi, cùng Mộc Lăng một đường chạy thẳng đến Lạc Hà khẩu.

Cả hai vừa đặt chân đến Lạc Hà khẩu thì đúng lúc trông thấy màn ảo thuật kia của Ngao Thịnh. Trong một chốc, sĩ khí của mọi người bỗng bừng bừng phấn chấn, hiệu ứng đạt được còn hơn cả mong đợi.

Mộc Lăng phóng mắt ra xa, trông thấy nam nhân nhà mình là Tần Vọng Thiên và bốn tên loi choi Giáp Ất Bính Đinh cũng ham vui hùa theo, liền lắc đầu tặc lưỡi nói, "Đám to đầu sắp có cháu ngoại đó trông chẳng khác gì trẻ lên ba cả. Vừa nghe đến hai chữ 'đánh giặc' thì đã sôi máu sôi gan lên rồi. Dù có ba đầu sáu tay thì cũng chẳng cản họ được!"

Tương Thanh mỉm cười, rồi lại đột ngột hỏi, "Đúng rồi Mộc Lăng, có phải hiện tại võ công của Tần huynh đã vượt qua huynh rồi không?"

Mặt Mộc Lăng lập tức nhăm nhúm còn hơn cả khỉ già ăn phải ớt, lui một bước dài, ôm ngực ai oán nhìn Tương Thanh, "Ta, ta có thù gì với ngươi mà ngươi nỡ lòng nào khơi gợi lại nỗi đau của ta hử?"

Tương Thanh vô lực đáp, "Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi mà."

Mộc Lăng đau buồn, nói đầy bất mãn, "Hắn đã giỏi hơn ta từ rất lâu rồi."

Tương Thanh sờ sờ cằm, hỏi, "Nếu so với bang chủ thì thế nào?"

Mộc Lăng khẽ cười, khoát tay bảo, "Ai nha, cái tên cà chớn Tư Đồ là quái vật. Mấy ngày trước ta có gặp phu thê nhà hắn. Không biết Tiểu Hoàng tìm đâu một cuốn sách quý, nghiên cứu tạo ra mấy thứ cổ quái, có sức đả thương kinh khủng, sau đó lại đưa cho Quái Vật Tư Đồ xài thử. Thành ra tên cà chớn đó càng lúc càng lợi hại." Nói xong, thân thiết vỗ vỗ bả vai Tương Thanh, "Cái tên Tư Đồ luôn cho mình anh tuấn đó khi vừa sinh ra thì đã được định sẵn là người chuyên đi khi dễ người khác rồi. Nói không chừng kiếp trước hắn còn là chủ nợ của ông trời nữa đó!"

"Huynh lại thế nữa rồi." Tương Thanh do dự một chút, tựa hồ muốn nói lại thôi.

"Sao thế?" Mộc Lăng tò mò, "Sao tự dưng lại lảng sang chuyện võ công này nọ vậy?"

"À . . . Không có gì." Tương Thanh lắc đầu, có chút không được tự nhiên.

Mộc Lăng nheo mắt -- Tiểu Thanh đang có tâm sự nha.

Lúc này, Ngao Thịnh chợt nhìn thấy Tương Thanh nhà hắn đã đến nên liền cong đuôi sói, tung tăng chạy đến bên cạnh, "Mọi chuyện thế nào rồi?"

Tương Thanh nhìn bốn phía, thấy có quá nhiều người nên không tiện đáp, chỉ nói, "Vào soái trướng rồi nói sau."

Ngao Thịnh gật đầu, nắm tay Tương Thanh đi vào lều.

Tần Vọng Thiên vừa nhấc chân định bước theo thì đã bị Mộc Lăng túm lại.

"Mộc Mộc. . . . . ." Tần Vọng Thiên cười mát nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng đanh mặt hỏi, "Ta hỏi ngươi. Thành thật khai báo thì sẽ được hưởng khoan hồng. . . Ngươi vừa nói gì với con sói con đó, hả?"

Tần Vọng Thiên chột dạ, nhủ thầm trong bụng - tuyệt đối không thể cho Mộc Mộc biết y đã cho Ngao Thịnh quyển nội công tâm pháp được - nên liền lắc đầu, ngây thơ đáp, "Ta đâu có nói gì đâu!"

"Vậy à. . . . ." Mộc Lăng dẫu môi, lẩm bẩm, "Thế thì tại sao Tiểu Thanh lại đột nhiên hỏi ta về võ công hiện tại của ngươi?"

Tần Vọng Thiên trợn mắt rụt cổ, lo lắng nghĩ - đúng là không ngờ thiệt nha, trông Tương Thanh bình thường hiền hiền như vậy mà lại sắc sảo thế nha. Đúng là lù khù vác nguyên cái lu chạy mà, "Hé hé, chắc y chỉ quan tâm nên hỏi thôi đó mà~~~"

"Thật không?" Mộc Lăng nghi ngờ.

Cả hai đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau thì Đặng Tử Minh bỗng từ đâu xuất hiện, gật đầu, ra lễ với Mộc Lăng, rồi thấp giọng hỏi, "Huynh đài có phải là Mộc Lăng Mộc thần y đỉnh đỉnh đại danh không?"

Mộc Lăng hoàn lễ, thầm khen đối phương là một danh tướng, rất biết cách nhìn người, "Chính là ta đây."

"Ách. . . . . ." Đặng Tử Minh thấp giọng hỏi hai người Tần Mộc, "Không biết Mộc thần y có thể giúp ta một chuyện được không?" Nói xong, liền cẩn thận nói cho Mộc Lăng nghe về kế hoạch của mình.

Mộc Lăng nghe xong cười ha hả, "Tưởng gì chứ chuyện này dễ như ăn cơm bữa ấy!"

. . . . . .

Tương Thanh bị Ngao Thịnh kéo bên trong khoang thuyền, Ngao Thịnh vội hỏi, "Thi thể của Tề Diệc và Viên Lạc đều bị trộm đi rồi phải không?"

Tương Thanh gật gật đầu, "Phải. Nhưng vẫn không tìm được manh mối gì hết. Ta và Mộc Lăng sẽ lo chuyện này cho. Ngươi hãy chuyên tâm mà ra trận."

Ngao Thịnh nghe Tương Thanh nói xong, nhìn nhìn y, hỏi, "Chỉ có vậy thôi hả?"

Tương Thanh giương mắt nhìn Ngao Thịnh, gật gật đầu, "Ừ, chỉ có vậy thôi."

Ngao Thịnh thở dài. Hắn biết là Tương Thanh sẽ không gạt hắn. Đôi mắt đen lay láy kia nói với hắn rằng - chuyện không đơn giản là như thế, còn có một số sự tình phát sinh, nhưng bây giờ ta không thể nói cho ngươi biết được, ngươi sẽ phân tâm mất!

Ngao Thịnh cũng không có cưỡng cầu gì thêm nữa, gật đầu, "Được, những gì ngươi nói ta đều nghe theo hết."

Tương Thanh vội chuyển đề tài, "Chiến thuật của Đặng tướng quân thế nào? Màn biểu diễn mà ngươi vừa dùng để khích lệ tinh thần tướng sĩ quả không tồi nha."

"Đương nhiên rồi." Ngao Thịnh vui vẻ nói, "Lời mà Vọng Thiên huynh nói quả không sai mà, là nam nhân thì khi tới thời điểm mấu chốt phải làm được những chuyện kinh thiên động địa."

Tương Thanh nghe xong thì lại khẽ nhíu mày, "Tần huynh nói với ngươi?"

"Ừm." Ngao Thịnh gật đầu, "Ta trước kia vẫn luôn nghĩ những kẻ giống giống Tư Đồ thì đều là phường xấu xa không nên tiếp cận, nhưng Vọng Thiên huynh lại khác. Huynh ấy rất hiểu lý lẽ, nói chuyện cũng rất hợp ý ta."

"Thật không. . . . . ." Tương Thanh gật gật đầu, hỏi, "Huynh ấy . . . Còn nói gì với ngươi nữa không?"

"Huynh ấy nói. . . . . ." Ngao Thịnh thấy Tương Thanh tựa hồ đang muốn thử mình, nên khẽ chột dạ mà bật cười - không phải là Thanh đang lo lắng đấy chứ...Ngao Thịnh đảo mắt, cười đầy bất lương, "Vọng Thiên huynh nói mấy ngày nữa sẽ luận bàn võ nghệ với ta ấy mà."

Tương Thanh chau mày, đanh mặt nhìn hắn.

Ngao Thịnh cười hỏi, "Làm sao vậy?"

"Không." Tương Thanh lắc đầu nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ ngợi -- Không hay rồi! Nếu Ngao Thịnh mà học được võ công của Tần Vọng Thiên thì...Nhưng chắc cũng không nhanh mà hắn đánh bại được y đâu. Xem ra trong khoảng thời gian này y phải thường xuyên tập luyện nhiều hơn nữa rồi.

. . . . . .

Sau một lát, Đặng Tử Minh và Mộc Lăng cùng tiến vào khoang thuyền, thảo luận kĩ càng chiến lược. Đoạn, mọi người lui xuống, về phòng nghỉ ngơi, lấy tinh thần cho cuộc chiến ngày mai
Màn đêm buông xuống, Ngao Thịnh ngồi bên trong quân trướng, dùng viễn kính quan sát tình hình nhân mã của Tề Soán Thiên. Tương Thanh thấy vậy bèn hỏi, "Ngươi không ngủ sao? Ta sẽ canh phòng cho ngươi."

"Ta ngủ không được." Ngao Thịnh lắc đầu, "Ngươi sớm đi ngủ đi. Sáng ngày mai còn phải làm tiên phong nữa mà, nhất định phải có thể lực và tinh thần tốt mới được."

"Ta cũng ngủ không được." Tương Thanh thuận miệng nói, ý của y là vì lo lắng đến chiến sự nên không lòng dạ nào mà ngủ cho đặng.

Ấy vậy mà, ai kia lại lấy lòng dạ lang sói mà đi đo lòng quân tử, mặt dày mày dạn mà buông lời, "Sao? Phải có ta nằm bên cạnh thì mới ngủ được à?"

Tương Thanh trợn mắt ném cho tên tiểu nhân kia một cái nhìn khinh thường rồi leo lên giường, kéo chăn nằm xuống.

Ngao Thịnh khẽ cười, ngồi vào bên giường nhìn người yêu dấu, đến khi tiếng thở của người hắn yêu dần trở nên bình ổn và đều dặn thì mới đứng lên, nghiêm mặt lấy quyển binh pháp nội công mà huynh đệ cùng một giuộc với hắn là Tần Vọng Thiên cho ra để ngâm cứu.

. . . . . .

Phía bên kia dòng duyên hải, trong chiến thuyền của Tề Soán Thiên.

"Phụ thân!" Tề Tuấn[1] , nhi tử đứng hàng thứ ba của Tề gia, thấy vẻ sầu muộn trên mặt người cha già nên liền lo lắng hỏi "Có gì không ổn sao ạ?"
Tề Soán Thiên nâng viễn kính nhìn đại doanh của đối phương, lạnh lùng nói, "Thằng nhãi Ngao Thịnh này cũng lợi hại gớm nhỉ... Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã tìm được nhiều chiến thuyền và nhân mã như thế."

"Thế mà Tề Tán lại dám bảo bọn chúng chỉ có ba vạn binh lực?" Ngũ tử Tề Thạch[2] bất mãn nói, "Phụ thân, có khi nào tên đó phản bội chúng ta không? Nhiệm vụ quan trọng như thế mà lại đi giao cho hắn. Nếu hắn thật có ý phản trắc thì chẳng phải là chúng ta coi như xong đời rồi sao?"
"Ai nha, ngũ đệ à." Tề Tuấn xua tay không tán thành, "Phụ thân đã đưa quân đến đây rồi thì đương nhiên người phải có dự tính riêng chứ. Phận làm con như chúng ta làm sao mà hiểu cho thấu cho tận được."

Tề Thạch lạnh lùng liếc huynh của mình một cái, âm thầm dè biểu trong dạ - đúng là thứ dày mặt ưa siểm nịnh! Chẳng phải ngươi vừa mới bảo với ta là Tề Tán chẳng đáng tin sao? Vừa quay lưng một cái thì đã lật lộng rồi!

"Tham báo và nội ứng đều đưa tin bảo là bọn Ngao Thịnh chỉ có ba vạn nhân mã." Tề Soán Thiên lại nói, "Thằng lõi con ấy cho người canh phòng quân doanh quá mức nghiêm ngặt nên người của chúng ta cũng không thám thính được gì nhiều cả...Cứ như thể chủ soái lần này là Đặng Tử Minh vậy. Sự thể thế nào phải chờ đến khi khai chiến thì mới rõ được."

Tề Thạch cùng Tề Tuấn liếc nhìn nhau, cúi đầu không nói.

"Tán Nhi đã bảo mọi chuyện vẫn được thực hiện theo đúng như kế hoạch. Trước tiên là lừa Tương Thanh lên thuyền làm tiên phong." Tề Soán Thiên thu hồi viễn kính, hài lòng cười, "Tán Nhi quả thật rất có tài năng."

Tề Tuấn và Tề Thạch âm thầm cau mày, xoay mặt nhìn sang nơi khác.

"Vương phó tướng." Tề Soán Thiên cất tiếng gọi phó tướng của lão vào, "Phái bốn giao nhân xuống nước ngay."

"Phụ thân?" Tề Thạch khó hiểu hỏi, "Tại sao ạ?"

"A. . . . . ." Tề Soán Thiên cười khẽ, "Hiện tại Ngao Thịnh đang ở trên thuyền chủ soái. Ta muốn tặng hắn một chút lễ mọn coi như là quà ra mắt ấy mà."

"Nhưng mà. . . . . ." Tề Thạch lo lắng nói, "Nếu làm thế thì mọi chuyện có thể sẽ bị bại lộ đấy ạ. Vì muốn lấy được tín nhiệm của Ngao Thịnh mà Tề Tán đã đem chuyện về giao nhân nói cho bọn chúng biết."

"Không cần lo lắng." Tề Soán Thiên phất tay, "Thằng nhãi con Ngao Thịnh ấy biết gì về giao nhân chứ. Dù có từng thấy qua thì hắn cũng chả rõ giao nhân thật sự lợi hại đến thế nào đâu." Lão xoay người đi vào khoang thuyền, ý định nghiên cứu kỹ càng hơn chiến thuật ngày mai, nhưng vừa bước qua bậc cửa, lão lại quay đầu nói với hai nhi tử của mình, "Hai con thân là tiên phong, phải chuẩn bị thật tốt cho trận chiến. Ngày mai, nếu ai bắt được Tương Thanh thì ta sẽ trọng thưởng cho người đó."

"Dạ!" Tề Thạch và Tề Tuấn mãn nguyện nhếch môi cười, liếc nhìn nhau đầy dè chừng, đoạn lại xoay người ly khai.

Bước vào khoang thuyền, Tề Soán Thiên nhìn người vẫn luôn đứng đợi ở bên trong, cười hỏi, "Ta an bài như vậy, không biết các hạ có vừa lòng?"

Người nọ gật gật đầu, không nói thêm gì, lại hỏi sang chuyện khác, "Chẳng hay, trong số nhi tử của mình, Tề vương đã tìm được ai thích hợp để kế thừa mình chưa?"

"Ai. . . . . ." Tề Soán Thiên thở dài, "Có một người, chính là Tề Tán. Song, nó lại là đứa có dã tâm quá lớn... Hơn nữa lại không chịu sự quản giáo của ta, tâm tư lại sâu kín ương ngạnh."

Người nọ khẽ cười, sau một lúc lại nói, "Lần này Tề vương nhất định có thế tất chiến tất thắng, cướp được đế vị."

"Nếu thật là vậy thì phải tạ ơn các hạ đã ra tay tương trợ rồi." Tề Soán Thiên cúi đầu thi lễ với đối phương. Như thể người kia là bậc thánh thần tôn kính.

Song người kia lại chỉ thờ ơ phất tay, lạnh nhạt bảo, "Chỉ mong Tề vương cẩn thận hành động."

. . . . . .

Bên trong đại doanh Thịnh Thanh.

Ngao Thịnh đứng bên ngoài trướng, cất quyển nội công tâm pháp vào ngực áo rồi lại lẩm bẩm lại những gì mình vừa đọc được. Từ trước đến nay, trí nhớ của hắn luôn rất tốt, chỉ cần đọc qua một lần là có thể nhớ được mọi thứ. Nghiên cứu một hồi hắn lại càng thấy quyển tâm pháp ấy càng lợi hại. Thật lòng mà nói là quá ư vi diệu nữa kìa.

Đương lúc miên man ngâm cứu thì Vương Trung Nghĩa bỗng đi từ trong lều ra, ngoác to miệng ngáp một cái dài. Gã mắt nhắm mắt mở đi đến cạnh bờ sông, thoải mái tháo dây lưng ra.... Chuẩn bị đi giải.

Ngao Thịnh lắc đầu, vừa định xoay người đi vào lều thì đột nhiên nghe thấy tiếng Vương Trung Nghĩa hét "Má ơi" toáng lên. Ngao Thịnh giật mình chạy lại hỏi, "Có chuyện gì?"

Tướng lĩnh quanh đấy cũng chạy ùa ra. Xem ra đêm nay ai nấy cũng đặc biệt khó ngủ. Dù chỉ một tiếng động nhỏ thôi thì cũng có thể lay tỉnh được họ. Trong nhóm người đó, có cả Tương Thanh.

Ngao Thịnh cúi người, nâng Vương Trung Nghĩa dậy, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Thủy. . . . . . Thủy quái!" Vương Trung Nghĩa kinh hãi chỉ tay xuống mặt nước.

Ngao Thịnh nhìn theo hướng tay của Vương Trung Nghĩa. Trong nước có một vài vật thể đang bập bềnh trôi, mà điều quái lạ chính là thứ cổ quái ấy lại có vảy màu trắng, lại còn có cả mặt mũi...

"Quả nhiên chúng đã mò đến." Đặng Tử Minh cười hỏi Tề Tán, "Là chúng đấy sao?"

Tề Tán gật gật đầu, "Đúng vậy, đó là giao nhân."

"Sao xác chúng lại trôi dạt ở đây?" Tương Thanh nghi hoặc hỏi.

"Hây dồ, thì là bởi Đặng tướng quân đã dự tính trước đó mà." Mộc Lăng khoái trá cười đáp, "Ngài ấy bảo ta tẩm độc vào xung quanh thuyền chủ soái, tránh việc Tề Soán Thiên cho người đến ám toán, thuận tiện xem thử đám giao nhân gì gì đó là thần thánh phương nào."

Binh sĩ y theo lời phân phó của Đặng Tử Minh, vội vàng vớt xác của đám giao nhân lên.

Ngao Thịnh vừa thấy thì khẽ cau mày. Giao nhân thật ra là loại người gì? Sao toàn thân lại mang đầy vảy thế này.

"Thật ra thì giao nhân cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Bọn họ dùng da giao ngư và vảy của tầm ngư[3] mà chế tạo thành áo choàng da." Tề Tán đi đến bên cạnh đám giao nhân, lột bộ áo da của chúng xuống. Sau khi lớp áo da cá được tháo xuống thì giao nhân chẳng qua cũng chỉ là những con người bình thường đang lỏa thể mà thôi.
Ngao Thịnh nhặt thứ vũ khí trông như mũi khoan của đám giao nhân lên xem. Tề Tán thấy vậy liền nói, "Có lẽ chúng đến để phá thuyền của Hoàng thượng."

Ngao Thịnh nhếch môi lạnh lùng cười, "Cởi bỏ tấm áo da của chúng xuống. Giữ lại để sau này có lúc cần dùng đến."

"Nhưng, nếu giao nhân không quay về, Tề Soán Thiên nhất định sẽ nghi ngờ." Tương Thanh cẩn trọng nói.

Ngao Thịnh gật gù tán thành. Tề Tán vội cất lời, "Đừng lo, nhất định ông ấy sẽ nghĩ giao nhân đã ở lại trên thuyền của tại hạ."

"Vậy à?"

Tề Tán gật gật đầu, đi lên thuyền của mình, vào khoang thuyền, mang một bó đuốc ra rồi hướng về phía bờ duyên hải bên kia mà vẫy.

Không bao lâu, phía bờ đối diện cũng mơ hồ xuất hiện một đóm sáng tương tự.

Tề Tán quay đầu lại nói với mọi người đang còn khó hiểu nhìn ở phía sau, "Bọn họ đã biết giao nhân ở chỗ của tại hạ."

"Tốt lắm." Ngao Thịnh vội phân phó mọi người, "Đêm nay đại khái cũng yên tĩnh, còn hai canh giờ nữa thì trời sẽ sáng, mau mau chuẩn bị cơm nước tươm tất đi. Chúng ta phải ăn một trận no nê rồi mới đi đánh giặc được."

Mọi người vui vẻ lĩnh mệnh, "Vâng ạ!"

___________________

[1] và [2]: Hai cái tên này trong QT không có nên đành mang lên GG dịch, kết quả lại ra Jue và Jade. Sau khi lượn lờ khắp nơi xem xét tình hình mềnh thì đành dịch tạm là Tuấn và Thạch. Đọc lên thấy cũng ok chứ nhỉ? Tề Tán, Tề Tuấn, Tề Thạch...Gia đình tên toàn tê với tê =))

[3] Cá Tầm: Đây là một loài cá cổ vẫn còn tồn tại cho đến hiện nay. Chúng thường có kích thường từ 2.5 cho đến 3.5m, hai bên thân có vảy sắc nhọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro