[Chương 2] Bình dân khách điếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trọng trấn Duyên Thành là đầu mối thông thương then chốt của Tây Vực và Trung Nguyên, cũng như những thành trấn nơi biên thùy khác, Duyên Thành được pha trộn, mang theo nét đặc sắc của cả hai vùng Tây Vực và Trung Nguyên. Dân cư Duyên Thành, người Trung Nguyên có, người dị tộc có, nhưng chủ yếu vẫn là người Hồ ở Tây Vực, tỷ như Đột Quyết, Khương tộc.

Khách điếm Phong Ba là một khách điếm bình dân tọa trên quan lộ của Duyên Thành. Không quá xa hoa đắt đỏ nên hầu hết các thương nhân đều chọn làm nơi nghỉ chân. Khách điếm lão bản là một cặp vợ chồng, người chồng trung thực, còn người vợ lại lẳng lơ phong tao, cực kỳ tương phản.

Tới ngọ thiện, chợt nghe tiểu nhị trong khách điếm liên tiếp lớn tiếng gọi đồ ăn, thanh âm nghe đặc biệt có phỉ khí, thô tục.

Lão bản nương đại khái là theo khách nhân uống vài chén rượu đã có chút say, cổ áo lả lơi để lộ ra phần cổ trắng nõn, tay áo đung đưa, gương mặt ửng hồng. Khách nhân lui tới buông lời chòng ghẹo, ngả ngớn chiếm chút tiện nghi, nàng cũng ngẩng lên ra vẻ oán trách, buông lời khiêu trứ cước mạ vài tiếng, kết quả lại chỉ khiến đám khách nhân tăng thêm phần hứng thú. Vậy mà lão bản đứng một bên lại rất bình tĩnh, vừa tính toán sổ sách vừa cười nhẹ, tựa như chẳng ngại chút nào.

Lão bản nương đứng ngoài cửa hóng gió, vừa định quay vào lại thấy một bóng nhân mã đi tới, còn chưa rõ người trên ngựa thế nào đã lớn tiếng chèo kéo : "Ai ui, khách quý khách quý, mời vào bên trong ! Ngài đây dừng chân hay nghỉ trọ a ?"

Vừa bước xuống ngựa là một nam tử trẻ tuổi, sa khăn bạch sắc che đi cả nửa khuôn mặt, chỉ hé ra đôi mắt đen trong thanh thấu, liếc mắt nhìn lão bản nương, tay với lấy bọc y phục, nói : "Nghỉ trọ."

"Hảo hảo, mời vào trong." Sau nhiều năm tiếp đãi khách vãng lai đã rất có kinh nghiệm nhìn người. Người thanh niên này xem ra chẳng có gì hay ho, dùng sa khăn che mặt như vậy, nếu không phải là xấu đến mức không giống người thì là không muốn để lộ thân phận đi. Lão bản nương cười ha hả bài trí cho y một chiếc bàn sạch sẽ phía bên trong, lại nhượng y ngồi quay lưng lại với bên ngoài, như vậy sẽ không ai thấy được bộ dáng của y.

Người thanh niên hướng lão bản nương gật đầu nói : "Làm phiền."

"Khách quan muốn dùng gì a ?" Lão bản nương cười hỏi : "Bản quán có thịt bò tươi, quý khách ngài muốn hay không thử một bát mỳ thịt bò ? Còn có bánh bao nhân thịt và Thiêu giao tửu loại tốt nhất a."

Người thanh niên đưa túi nước cho lão bản nương, nói : "Cho một bát mỳ thịt bò, gói thêm năm cái bánh bao cùng một ít thịt khô, Thiêu giao tửu đổ đầy vào túi nước cho ta."

"Hảo." Lão bản nương nhận lấy túi nước từ tay y, cười ha hả đi về phía trù phòng, lớn tiếng gọi : "Cho một bát mỳ thịt bò cỡ lớn !"

Hỏa kế rất nhanh bưng ra một bát lớn đặt trước mặt người thanh niên : "Khách quan, dùng thong thả !"

Người thanh niên gật đầu, đưa tay kéo sa khăn, để chất lụa trắng rủ mềm trên vai.

Chỉ một lát sau, lão bản nương mang bánh bao và thịt khô ra, lại cầm theo một bầu rượu, từ xa nhìn thấy người thanh niên buông sa khăn xuống, liền có chút hiếu kì tiến đến, nghĩ bụng, không biết người này bộ dáng thế nào.

"Khách quan, ngài muốn gọi thêm gì không ?" Lão bản nương lấy lý do đông tây này nọ để tiện ghé vào bàn, người thanh niên chỉ đối nàng gật đầu lại tiếp tục cắm cúi ăn mỳ.

Lão bản nương hơi giật mình, tâm thuyết, thực là tiểu tử hảo tuấn tú nha, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, thanh thanh sảng sảng, không lỗ mãng thô kệch, lại thanh tú mà không yểu điệu, thực sự là một mỹ nam tử nha, hơn nữa xem ra niên kỷ cũng còn trẻ, chỉ vừa khoảng hơn đôi mươi.

"Tiểu huynh đệ, ngươi chuẩn bị những thứ này, không phải là muốn tiến vào đại mạc đó chứ ?" Lão bản nương hỏi.

Người nọ chỉ gật đầu, lại tiếp tục ăn mỳ.

Lão bản nương nhìn nam nhân bốn phía, bộ dáng lúc ăn như heo, làm thức ăn vung vãi ra bàn, khi ăn lại phát ra tiếng khò khè cùng cười nói không ngớt, thực thô lỗ muốn chết. Còn người thanh niên này lại thực nhã nhặn, lão bản nương cũng thích tư thế cầm đũa của y, tay cầm rất cao, ngón tay mảnh mai sạch sẽ, cầm đũa cũng vừa phải, cả cách y gắp lấy sợi mỳ, không nhiều không ít, hảo đẹp ...

Còn đang mải nhìn chằm chằm người thanh niên, chợt nghe hai bên bàn trái phải có tiếng người gào lên : "Ta nói chưởng quỹ a, lão bà nhà ngươi đang dòm chòng chọc tên mặt trắng kia đến nhỏ nước miếng, ngươi lại mặc kệ không quản sao ?"

Sau đó là một trận cười vang lên, lão bản cũng ngẩng đầu, chỉ thấy vợ mình đang quát to : "Các ngươi nói bậy ! Đồ ăn nhiều như vậy còn chưa tống được đầy mồm các ngươi a !"

Thẹn quá hóa giận, mọi người xung quanh lại càng cười to hơn.

"Lão bản nương, ngươi năm nay cũng ba mươi rồi ha ... Nữ nhân ba mươi như mãnh như hổ a, tên bạch diện tiểu tử này chịu sao được, đừng dọa con nhà người ta nha !"

"Ha ha ..."

"Cút con mẹ ngươi đi !" Lão bản nương nhấc chân tính đạp cho tên đại hán lắm lời kia một cước. "Ngươi không phải đang ăn sao ? Lắm chuyện quản nhiều thế làm gì ?"

...

Vừa chửi vừa đánh, thanh âm lão bản nương tiếng cao tiếng thấp, nhưng mọi người để ý thấy thanh niên vẫn là diện vô biểu tình, đều đều không nhanh không chậm mà ăn mỳ. Bát mỳ rất nhanh được giải quyết xong, y bưng bát uống vài ngụm canh, lấy bạc thả trên bàn, cầm lấy bao y phục, lại tiện tay kéo sa khăn lên che mặt như cũ, đứng dậy.

"Ăn xong rồi nha ?" Lão bản nương thấy y dường như định lên đường liền tiến tới hỏi.

Người nọ gật đầu, thấp giọng nói : "Mỳ ăn ngon." Nói xong, xoay người bước đi.

Lão bản nương phía sau cười nói : "Rảnh nhớ quay lại a !"

Người thanh niên đi thẳng ra ngoài. Hành động của y làm cho mấy thực khách có điểm không vừa ý, cười cười nháo nháo trêu chọc là chuyện bình thường, y cũng không cần tỏ ra nghiêm túc quá mức như vậy đi.

Ngồi gần cửa khách điếm là hai tên bảo tiêu có mang theo đao kiếm, thấy người thanh niên đi tới, cả hai liền cố ý đưa chân ra, định ngáng chân y một chút. Thế nhưng từ lúc giơ chân ra đến lúc người thanh niên đã ra khỏi khách điếm, một chút cảm giác va chạm cũng không có ... Hai tên bảo tiêu lại buồn bực thu chân về ... Này là sao đây ?

Chỉ có một vài vị khách nhân khác trong điếm là thấy rõ, vừa rồi y bước chân ra khỏi cửa, lúc hai tên bảo tiêu đưa chân ra định thực hiện ý đồ, y trong nháy mắt bước cả hai chân qua mà không hề chạm đất. Cước bộ thoạt nhìn như không đổi, nhưng kỳ thực cần phải có nội lực cao thâm, huống chi chuyện xảy ra bất ngờ. Mọi người trong lòng hiểu rõ ... người này, võ nghệ khỏi cần bàn tới a.

Người thanh niên vừa bước tới cửa, chuẩn bị lên ngựa, chợt nghe trên đường vang lên tiếng bước chân rầm rộ, hai đoàn ngựa thồ cùng bộ binh tiến tới, trong nháy mắt đã bao vây lấy toàn bộ khách trạm trước cửa.

Khả là dân giang hồ vùng Tây Bắc xa xôi này, kẻ nào chẳng từng đeo trên lưng vài mạng người, thấy quan binh đã vây quanh trước cửa khách điếm, ai cũng nghĩ hắn là hướng mình mà tới, đều rút sẵn đao kiếm ... Nhưng đợi cả nửa ngày, vẫn chưa thấy bóng dáng quan binh tiến vào.

Chỉ thấy dẫn đầu đoàn ngựa thồ là một người mặc quan phục thống lĩnh đang xoay người xuống ngựa, tới trước mặt người thanh niên quỳ xuống : "Thuộc hạ tham kiến Thanh phu tử, Thịnh thiếu gia muốn mời Thanh phu tử hồi kinh."

Người thanh niên vẫn không ngừng cước bộ, lạnh nhạt buông một câu : "Ngươi nhậm lầm người rồi." Nắm dây cương rời đi.

Vị thống lĩnh kia không chịu buông tha, bước theo sau y,. thuyết phục : "Thanh phu tử, thuộc hạ đã xem qua hình của ngài trên cáo thị, không chỉ riêng Duyên Thành mà tất cả quan viên vùng Tây Bắc này đều nhận được cáo thị, Thanh phu tử, ngài vẫn nên quay về thì hơn !"

"Bỏ đi." Người thanh niên khẽ nhíu mày. "Ta giết ngươi không cần đền mạng, còn ngươi nếu dám đả thương ta sẽ tự biến mình thành kẻ phạm tội, gia sản bị tịch biên đúng không ?"

Vừa nói dứt lời, vị thống lĩnh kia cũng dừng bước, do dự một chút rồi quỳ xuống : "Cung tiễn Thanh phu tử."

Người thanh niên không để ý tới nữa, lên ngựa, rời đi.

Mọi người trong khách điếm hai mắt nhìn nhau, vợ chồng lão bản cũng trợn tròn mắt. Vị thống lĩnh ngoài cửa kia chính là Phùng thống lĩnh, nguyên là tướng quân trấn giữ Duyên Thành, bình thường thấy hắn ngạo mạn, diễu võ dương oai, chưa bao giờ thấy qua bộ dáng hắn đáng thương chật vật như vậy.

"Phùng thống lĩnh, vị tiểu ca kia là có địa vị gì a ?" Lão bản nương tò mò tiến tới hỏi hắn.

Phùng thống lĩnh trừng mắt nhìn nàng : "Hỏi ít thôi ! Y vừa rồi ăn cái gì ?"

Lão bản nương nhún nhún vai : "Một bát mỳ."

"Bát đâu ?" Phùng thống lĩnh hỏi.

"Ân ?" Lão bản nương vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.

"Bát mỳ y vừa ăn đâu ?" Phùng thống lĩnh phất tay. "Đem ra đây cho ta !"

Lão bản nương bưng khay bát mì dâng lên cho Phùng thống lĩnh, bát màu lam biên còn sót chút nước dùng. "Y ăn một bát mỳ thịt bò."

"Bao nhiêu tiền ?" Phùng thống lĩnh hỏi tiếp.

"Một ... một phân bạc, còn thêm cả mấy cái bánh bao thịt, thịt khô và một bầu rượu nữa." Lão bản nương vội móc bạc đưa cho Phùng thống lĩnh.

Phùng thống lĩnh đối thuộc hạ phất tay một cái, một người mang theo hòm gỗ tiến đến. Phùng thống lĩnh đổ phần nước dùng trong bát đi, lấy khăn sạch lau qua rồi bỏ cả bát lẫn đũa vào trong hòm, cẩn thận khóa lại. Người thuộc hạ kia tiếp nhận hòm gỗ, xoay người phóng lên ngựa, rời đi. Phùng thống lĩnh móc ra năm lượng bạc ném cho lão bản nương : "Sau này nếu y quay lại ăn, không được thu bạc của y, còn nhớ phải mang những món ngon nhất ra thiết đãi, ngân lượng cứ đến chỗ ta lấy, còn cái bát này, ta mua !" Nói xong liền lệnh cho binh sĩ lên ngựa, rời đi.

Lão bản nương cầm ngân lượng đứng tại chỗ ngây ngốc, lại xoay mặt nhìn chồng : "Ta nói tướng công, chuyện này là sao a ?"

Lão bản vẫn như cũ vẻ mặt bình tĩnh ngồi tính toán, chỉ là nói : "Nữ tắc nhân gia, bớt đa sự đi, không phải kiếm được bạc là được rồi sao ? Mau làm việc đi thôi."

Lão bản nương bĩu môi, xoay người bước vào, trong điếm lúc này còn lưu lại đám khách nhân đang đàm luận sôi nổi chuyện vừa xảy ra, đối với thân phận của người thanh niên kia phi thường hiếu kì.

Người thanh niên kia là ai ?

Y đương nhiên chính là Tương Thanh.

Từ khi ly khai kinh thành, Tương Thanh còn có nơi nào để đi. Giang Nam có Thất Tinh Thủy Trại, Thục Trung có Hắc Vân Bảo, Mạc Bắc có Tu La Bảo ... đều là bằng hữu, y không muốn liên lụy đến bọn họ, dù sao đều đã trải qua những ngày phi thường gian nan mới có được chút thời gian an bình. Một nơi để đi, Tương Thanh không thể làm gì khác hơn là đến Tây Bắc hoặc vùng Trung Bắc. Ở Trung Bộ vừa rồi, y thực sự bị dọa đến ngây đơ, tên sói con Ngao Thịnh đã thông tri đến một loạt các châu huyện, thấy y đều như thấy hoàng đế, ăn không mất tiền, ở cũng không ai dám thu bạc, thi thoảng lại có vị quan nào đấy chạy tới nói Ngao Thịnh muốn gặp y, thỉnh y lúc rảnh rỗi nên trở lại kinh thành ... Y chỗ nào cũng có thể đi, ngoại trừ kinh thành.

Cưỡi ngựa thẳng tới chạng vạng, Tương Thanh cũng đến được tới vùng biên giới đại mạc, lúc này, thái dương đã chậm rãi hạ xuống đường chân trời.

Tương Thanh xuống ngựa, ở đây khắp nơi không một bóng người, hai bên chỉ có cây cỏ cằn cỗi. Buộc ngựa vào gốc cây, Tương Thanh tìm một bụi cỏ khô nhóm lửa, uống rượu ngắm hoàng hôn trên đại mạc ... Tất cả cũng không có gì, ngoại trừ một chút tịch mịch, cũng không hẳn là tệ.

Ở hoàng thành cách đó mấy ngàn dặm, Ngao Thịnh khoác long bào, ngồi trong sân, dùng chiếc bát màu lam biên cùng đôi đũa gỗ đào màu đen, ăn mỳ bò, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn theo ánh trăng trên bầu trời, tay kia mân mê xoay xoay thỏi bạc vụn.

Thái giám đứng một bên, có chút bất đắc dĩ nhìn Ngao Thịnh ăn mỳ.

"Xì xụp xì xụp." Ăn xong bát mỳ, Ngao Thịnh buông đũa, ngồi trầm mặc một lúc lâu sau mới nói : "Thanh không thích ăn tiêu."

...

Ba ngày sau, quan phủ vùng Tây Bắc đưa ra lệnh cấm phi thường vớ vẩn : "Các quán mỳ, tửu lâu ở Tây Bắc khi nấu mỳ bò không được phép cho tiêu."

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro