[Chương 6] Áp giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương Thanh trở lại khách điếm, ngay đêm đó rời đi, thay đổi chỗ ở, Dã Lũng Kỳ bị bắt đã được một thời gian, thủ hạ của hắn hẳn là biết rồi, nhất định sẽ nhanh chóng đến đây.

Bất quá đổi chỗ cũng chẳng có tác dụng gì mấy, trong có vài ngày ngắn ngủi, y đã phải đánh đuổi không biết bao người. Phiền phức ở chỗ, cái đám người Hồ này hình như chẳng nghĩ được chiêu nào mới, ngày nào cũng hạ độc trong cơm nước, hại y chỉ có thể gặm [bánh bà xã] thay cơm. Tương Thanh hiện tại có chút hoài nghi, Ngao Thịnh nhờ người tống vội đống bánh này cho y, có khi nào là vì biết trước y sẽ vài ngày không thể ăn cơm ? Mặt khác, mỗi chiếc bánh trong đều kèm theo một tờ giấy, viết đủ thứ lảm nhảm, đôi khi có cả đông cung đồ (ảnh porn =))) , làm y đỏ mặt tía tai, tên tiểu tử chết toi! (thà anh nhắm mắt nhắm mũi mà nuốt luôn cả bánh lẫn giấy có phải hơn không ?)

Vô cùng bất đắc dĩ, Tương Thanh phải tới quân doanh của Vương Hi, Vương Hi vừa mừng vừa sợ, nhưng Tương Thanh chỉ nói : "Cho mượn quân doanh của ngươi ngủ nhờ."

.........

Mấy ngày nay, Vương Hi chuyên tâm nghiên cứu xem có cách nào có thể an toàn áp giải Dã Lũng Kỳ trở về, vốn dĩ bắt được một quân cờ tốt, nắm được hắn là có thể khống chế Dã Lũng tộc, nhưng cũng chẳng khác nào có được một củ khoai lang nóng bỏng tay, giết không được, đả thương cũng không xong (Tiểu Kỳ Kỳ là khoai lang nướng =))) . Ngươi muốn đưa một con sói Bắc Hồ trở về kinh thành xa xôi, hơn nữa trên đường còn có cả đàn sói hoang chầu chực chớp lấy thời cơ cứu hắn, tưởng dễ vậy chắc?

Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Hi đành đi tìm Tương Thanh : "Thanh phu tử, ta có chuyện cần ngài hỗ trợ."

Tương Thanh giương mắt nhìn hắn một chút rồi nói : "Ngươi muốn nhờ ta áp giải Dã Lũng Kỳ về kinh thành ?"

Vương Hi gật đầu : "Ta sẽ phái một đội nhân mã đưa Tề Mật về kinh thành để dời đi sự chú ý, mặt khác phái thủ hạ mang theo Dã Lũng Kỳ giả rời đi, còn Dã Lũng Kỳ thật đành phải nhờ Thanh phu tử ... Ta rất lo, ngoại trừ ngài ra, không thể tìm được ai tốt hơn."

Tương Thanh khẽ nhíu mày, không phải y không muốn giúp, chỉ là thực sự không muốn hồi kinh.

Vương Hi hiểu được tâm tư của Tương Thanh, liền nói : "Chỉ cần vào đến kinh thành, ta sẽ cử người tiếp nhận Dã Lũng Kỳ đưa vào cung, tuyệt không nói với ai khác là Thanh phu tử đã trở lại."

Tương Thanh hơi do dự.

"Thanh phu tử, chuyện này đối với hoàng thượng rất quan trọng." Vương Hi nhỏ giọng thì thầm : "Người tốt xấu gì cũng là đồ đệ của ngài, nếu ngài không chịu hỗ trợ, hoàng thượng sẽ rất đau lòng."

Tương Thanh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Vương Hi, thấy hắn vừa định nói tiếp liền vội vàng xua tay : "Được rồi được rồi, ta đi, ngươi đừng nói nữa."

Vương Hi lập tức vui vẻ ra mặt, hỏi Tương Thanh : "Thanh phu tử định lúc nào khởi hành ?"

Tương Thanh suy nghĩ một lúc nói: "Ngươi cho người đưa tề Mật đi trước, cử một đội lớn đi, vài nghìn người càng tốt, mang theo đại mã xa, chia ca mà nghỉ ngơi, dọc đường không được nghỉ trọ."

"Được." Vương Hi gật đầu.

"Chờ đội nhân mã rời khỏi, phân thêm một đội nữa giả như áp giải Dã Lũng Kỳ, bọn họ đi xong ta sẽ lên đường." Tương Thanh nghĩ thêm một chút rồi nói : "Dã Lũng Kỳ bị thương, ngươi tìm một chiếc xe ngựa, trong xe có xiềng xích, xích hắn lại,sau đó ... cho ta một bản công văn thông quan để lộ trình có thể xuyên suốt."

"Ta sẽ lập tức làm theo." Vương Hi lại hỏi : "Thanh phu tử, có cần dẫn theo vài thủ hạ không ?"

Tương Thanh lắc đầu : "Không cần, bất quá ngươi cứ trông coi hắn vài ngày, ta có việc cần ghé qua Tu La Bảo."

"Ngài đến Tu La Bảo làm gì ?" Vương Hi không giải thích được.

"Ta đi xin thuốc cho Dã Lũng Kỳ." Tương Thanh vừa dứt lời liền bỏ đi.

Ba ngày sau, Tương Thanh trở về, bỏ xuống một đống đặc sản mang về từ Tu La Bảo, vào doanh trại của Vương Hi, vừa ngồi xuống đã thấy Vương Hi sầu mi khổ kiểm.

"Làm sao vậy ?" Ngực Tương Thanh dội lên một chút bồn chồn.

Vương Hi bất đắc dĩ thở dài nói : "Tề Mật tự sát."

Tương Thanh nhíu mày : "Như thế nào ?"

"Cắn lưỡi tự sát." Vương Hi thở dài, đưa bức huyết thư cho Tương Thanh : "Đây là hắn trước khi chết lưu lại."

Tương Thanh tiếp nhận bức thư, nhìn thoáng qua, trong thư Tề Mật viết rất rõ ràng : Tề Mật nguyên danh là Dã Lũng Ca, tổ tiên của hắn thuộc hàng vương tôn trong Dã Lũng tộc, sau khi Dã Lũng tộc suy tàn, hắn đơn thân tới Trung Nguyên, tòng quân tham chiến, một đường thăng chức, sau trở thành thống lĩnh ba quân trấn thủ thành Tây Bắc.Thế nhưng đệ đệ của hắn - Dã Lũng Kỳ lại cố ý làm cho Dã Lũng tộc lớn mạnh trở lại, thề đưa Dã Lũng quốc chiếm đoạt Trung Nguyên, thống nhất thiên hạ. Dã Lũng Kỳ dịch dung, mang theo rất nhiều thủ hạ tìm nơi nương tựa, Tề Mật không cách nào khác, đành phải giữ hắn bên cạnh ngày ngày lo lắng. Hôm đó khi nghe Vương Hi nói ra điều kiện để tìm người, hắn biết ngày diệt vong sắp tới, sở dĩ quay lại quân doanh cũng chỉ để chờ chết. Trong thư Tề Mật chỉ cầu Ngao Thịnh thả cho Dã Lũng Kỳ một con đường sống, lưu lại huyết mạch cho Dã Lũng tộc, hắn không cầu điều gì khác.

Tương Thanh buông thư, lắc đầu, chỉ nói một câu : "Ngu ngốc."

"Ai..." Vương Hi cũng cảm khái : "Tề Mật dụng binh tài tình, chiến công hiển hách, vậy mà phải chết thê lương như vậy."

Tương Thanh thấy hắn u sầu thương cảm liền an ủi : "Hắn từ nhỏ lớn lên trong Dã Lũng tộc, cũng chỉ là chiến loạn mà thôi, bây giờ đơn giản chỉ như đổi nơi giao chiến, nếu có thể mang tâm tư thoải mái mà chết đi, cũng có nghĩa cái chết với hắn là một kết thúc có hậu, có gì đáng thương cảm."

Vương Hi bất đắc dĩ nhìn Tương Thanh : "Thanh phu tử ... hoàng thượng nói không sai chút nào."

Tương Thanh sửng sốt : "Hắn nói gì ?"

Vương Hi cười bảo : "Hoàng thượng nói Thanh phu tử là người mặt lãnh tâm nhiệt, bỏ bao công sức vì người mà lại bị người phụ, tuy bây giờ mặt có lạnh hơn nhưng tâm cũng chỉ có thể vờ như lạnh mà thôi."

Tương Thanh xấu hổ trừng mắt nhìn Vương Hi, đứng dậy muốn bỏ đi.

"Ai, Thanh phu tử, còn chuyện tên kia thì sao ?"

Tương Thanh suy nghĩ một chút, hỏi : "Có giấu tin Tề Mật chết không?"

"Ân." Vương Hi gật đầu "Ta chưa nói cho bất kỳ ai cả."

"Giữ nguyên kế hoạch." Tương Thanh nói, từ trong ngực lấy ra một lọ dược nhỏ, nói : "Lấy dược này cho Dã Lũng Kỳ uống."

"Đây là cái gì?" Vương Hi cầm lọ dược, ngó nghiêng một chút, đưa lên mũi ngửi ngửi.

"Kịch độc." Tương Thanh hời hợt trả lời.

Vương Hi giật mình, cả kinh đến suýt ném cả lọ thuốc đi, lại thấy trong mắt Tương Thanh có chút trêu chọc, liền chán nản : "Phu tử, ngài dọa ta làm chi ?"

"Dã Lũng Kỳ công phu không tệ, phong bế huyệt đạo của hắn mãi cũng không phải cách hay". Tương Thanh nói : "Thuốc này có thể khắc chế nội lực của hắn, không có võ công, trên đường sẽ dễ khống chế hơn."

Vương Hi gật đầu, lại thấy Tương Thanh lấy ra một gói thuốc bột : "Cái này cũng cho hắn uống."

Vương Hi giương mắt nhìn Tương Thanh, thấy y nói rất nghiêm túc : "Cái này là kịch độc."

"Hạ độc Dã Lũng Kỳ ?" Vương Hi há hốc mồm.

"Đường từ đây tới kinh thành, ít nhiều gì cũng phải mất hai tháng, thuốc này vừa đúng hai tháng sau mới phát tác. Tới kinh thành ta sẽ cho hắn thuốc giải, nếu nửa đường xảy ra vấn đề gì để hắn bỏ trốn, hắn cũng coi như chết chắc. Cho hắn uống thuốc xong rồi nói với hắn để hắn biết đường xem xét cẩn thận." Tương Thanh trả lời nhẹ tênh, lưu lại một câu [Giữ nguyên tất cả kế hoạch mà tiến hành] rồi bỏ đi.

Vương Hi theo lời Tương Thanh, nhất nhất an bài thỏa đáng, đúng hạn phái đi các đội nhân mã yểm hộ, năm ngày sau, Tương Thanh đánh chiếc xe chở Dã Lũng Kỳ vội vã lên đường.

...

Trong hoàng thành, Ngao Thịnh nhận được công văn từ biên cương gửi về, một vị đại thần trong Bộ binh vẻ mặt hưng phấn nói với Ngao Thịnh : "Hoàng thượng, Dã Lũng Kỳ bị Vương Hi bắt sống, đang trên đường trở về !"

Ngao Thịnh nhướng mày, bình thản nói : "Ân, tiểu tử Vương Hi này xem ra cũng có chút bản lĩnh." Vừa nói vừa tiếp nhận công văn mở ra xem, nhìn lướt qua liền choáng váng, Vương Hi để Tương Thanh áp giải Dã Lũng Kỳ, hắn âm thầm gửi tin về nói toàn bộ sự tình, cuối cùng để Ngao Thịnh tìm cách giữ Tương Thanh lại, bất quá ngàn vạn lần đừng tiết lộ là do hắn mật báo. (Tiểu Hi Hi là gián điệp hai mang a =)))

Đại thần thấy hoàng thượng đột nhiên sững sờ liền hỏi : "Hoàng thượng ?"

Ngao Thịnh mất một lúc mới buông tấu chương xuống, cố giữ bình tĩnh hỏi : "Còn chuyện gì không ?"

"Ách ... Không có." Đại thần lắc đầu quầy quậy : "Vậy, còn chuyện tiếp đón ..."

"Ngươi tự làm đi, lo liệu cho ổn thỏa." Ngao Thịnh phân phó, lại nói với thái giám bên cạnh : "Đi ra ngoài, giữ cửa cho ta."

Đại thần cùng thái giám đều mang một bụng nghi ngờ, nhưng chỉ có thể lui ra ngoài, đóng cửa, rời đi.

Thấy tất cả đã ra ngoài, Ngao Thịnh đột nhiên (lật mặt) ra sức vò đầu, mừng đến mức như muốn mang đầu tóc cào loạn cả lên, miệng lẩm bẩm "Ngươi cuối cùng cũng đã trở về, cuối cùng cũng đã trở về, lần này nói gì cũng không cho ngươi đi nữa !" (thiếu nước nhảy tưng tưng nữa thôi anh ạ = v =!)

Sau khi rời Duyên Thành, Tương Thanh chọn những con đường nhỏ thưa thớt mà đi, ăn ngủ đều là cảnh màn trời chiếu đất.

Đến một ngày, hai người cuối cùng cũng ra khỏi đại mạc, đi trên đường lớn nhộn nhịp, hai bên không còn là biển cát không bờ bến, thay vào đó là rừng núi cùng cây cối um tùm.

Tương Thanh đánh xe, ngồi trước cửa thong thả từng roi quất lên mông ngựa, chăm chú nhìn cây cối ven đường đến ngây ngẩn.

Dã Lũng Kỳ vén mành xe, ngó tới ngó lui rồi nhìn Tương Thanh đang ngồi bên ngoài nói : "Hôm nay đi tới đâu rồi ?" (anh tưởng anh đang đi du lịch à ="=)

Tương Thanh cũng không để ý đến hắn.

Dã Lũng Kỳ tươi cười nói : "Ta lần đầu tiên vào sâu trong lãnh địa Trung Nguyên như thế này, quả nhiên là nơi cảnh sắc tươi đẹp, người Dã Lũng tộc chúng ta cả đời chưa bao giờ thấy nhiều cây như vậy." (anh hai lúa =)))

Tương Thanh liếc nhìn hắn một cái rồi nói : "Thích nhìn cứ nhìn, không ai cấm, mưu đồ gây chiến tranh làm gì."

"Chuyện đó khác." Dã Lũng Kỳ lắc đầu, cười nói : "Thích ai hay cái gì cũng được, tất nhiên sẽ muốn cướp về làm của riêng, sao phải đến nhà người khác xem ?"

Tương Thanh bật cười : "Nếu Sơn Xuyên Hoàng Hà ngươi đều thích, có muốn cũng đâu mang về được."

"Vậy mang giang sơn vạn dặm này biến thành nhà của ta, không được sao !" Dã Lũng Kỳ nói : "Có cả giang sơn xã tắc, đi đến đâu cũng là nhà của ta, ngươi thấy đúng không ?"

Tương Thanh nhìn Dã Lũng Kỳ, lắc đầu không nói gì nữa, chuyên tâm điều khiển xe.

Dã Lũng Kỳ lại nhìn chằm chằm Tương Thanh một hồi, hỏi : "Lúc ta còn tại vị từng thấy qua bức họa của ngươi, Ngao Thịnh hạ lệnh bất kỳ kẻ nào gặp ngươi đều phải như thấy hắn ... Ngươi cùng hắn có quan hệ gì ?"

Tương Thanh kéo khăn quàng cổ lên một chút, không đáp lời, giống như không nghe thấy Dã Lũng Kỳ nói gì.

"Bọn họ nói ngươi là phu tử của Ngao Thịnh ... Cũng là tình nhân của hắn." Dã Lũng Kỳ hỏi : "Có thật vậy không ?"

Tương Thanh vẫn im lặng, trong bụng thầm rủa tên tiểu tử chết tiệt Ngao Thịnh kia.

Dã Lũng Kỳ thấy Tương Thanh không để ý đến hắn, suy nghĩ một chút lại hỏi : "Ngươi đã từng lên giường với Ngao Thịnh chưa ?" Nói chưa dứt lời liền thấy Tương Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái, Dã Lũng Kỳ cười xấu xa : "Ta cũng muốn thử lên giường với ngươi!"

Vừa dứt lời, Dã Lũng Kỳ nghe [ba] một tiếng giòn giã, sau đó từ quai hàm truyền đến cảm giác bỏng rát đau đớn, hắn chưa kịp thấy gì đã ăn ngay một bạt tai, chỉ một cái tát mà làm cho răng hắn muốn rụng ra luôn.

Đưa lưỡi liếm qua hàm răng, thấy có chút huyết vị ngòn ngọt, Dã Lũng Kỳ cũng không nổi giận, tựa bên cửa xe, lười biếng nói : "Người Hán các ngươi không phải lấy lễ trị quốc sao, chỉ người Hồ chúng ta mới thích động thủ đánh người, sao ngươi lại hung giữ như vậy ?"

Tương Thanh không để ý tới hắn, tiếp tục đánh xe.

"Suốt dọc đường đi ngươi ngày nào cũng không nói quá ba câu như vậy." Dã Lũng Kỳ oán giận : "Chán muốn chết !"

Tương Thanh vươn tay buông rèm xuống, ngăn trở Dã Lũng Kỳ, người này thực phiền phức.

Dã Lũng Kỳ vẫn không chịu buông tha, vén góc rèm lên nói : "Ngươi biết không, ngươi càng lạnh lùng, ta lại càng muốn xem bộ dáng lúc ngươi nằm trên giường cầu xin trông sẽ như thế nào ..." Còn chưa dứt lời đã thấy Tương Thanh vung roi, hắn vội thụt sâu vào trong xe, thả rèm xuống. (anh nhí nhố quá X"D)

Tương Thanh không tốn hơi thừa lời với hắn, trong lòng mang Ngao Thịnh ra mắng tới mắng lui cả trăm lần, nếu không phải vì giang sơn xã tắc của cái tên tiểu tử chết toi kia, hắn đã sớm làm thịt cái tên mọi rợ không biết xấu hổ này, hại hắn đến giờ còn phải nhịn.

Dã Lũng Kỳ ngồi trông xe, hé mắt nhìn qua khe mành, thoáng thấy khuôn mặt Tương Thanh vành tai đã đỏ ửng lên ... Thật thú vị.

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro