KÍ SỰ NGÀY ĐẠI HÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này đã được hai tháng kể từ ngày Ngao Thịnh và Tương Thanh từ đại mạc trở về.
Trận này qua đi, Ngao Thịnh bận đến tối tăm mặt mũi. Một nửa thời giờ thì dùng để xử lý chính vụ bị bỏ phế trong lúc hắn đi xa, nửa còn lại thì dành hết cho Tương Thanh.

Kết cục của Tương Vân cùng Man Vương ít nhiều gì cũng để lại thương tổn trong lòng Tương Thanh. Y và Thịnh hắn đều bình an sau nạn kiếp, tương lai thì cũng tràn trề xán lạn nhưng Ngao Thịnh lại thường xuyên thấy Tương Thanh ngồi ngẩn người một mình, có khi lại im lặng đến buồn tủi. Nhìn y như thế, Thịnh ta chỉ lo y lại u uất trong lòng.

Vì thế, Ngao Thịnh đổi phương pháp để khiến Tương Thanh vui vẻ.

Tương Thanh cũng thường xuyên nói với hắn rằng y không sao cả, chỉ là có chút chuyện vẫn còn chưa thể quên được, sau một thời gian nữa thì ổn cả thôi.

Kết thúc trận chiến, Ân Tịch Ly và Viên Liệt quay về đảo thần tiên. Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng trở lại Hắc Vân Bảo. Tần Vọng Thiên lẫn Mộc Lăng cũng thắm thiết tay trong tay hồi Tu La Bảo.

Thế gian thiếu gì hội hè nhưng vì không còn những người kia làm bạn, Tương Thanh lại càng thêm cô độc. Những khi Ngao Thịnh bận xử lý công vụ, Tương Thanh sẽ bế Miêu Ô rồi dẫn theo Ngao Ô đến chỗ Tước Vĩ chơi. Cơ mà Tước Vĩ lại bận cãi nhau với Ô Cuồng. Hai người khi cãi nhau lại cứ như trẻ con ấy, cứ kéo tay Tương Thanh hỏi, ta đúng hay hắn đúng.

Tương Thanh bị cả hai chèo kéo riết đâm ra sợ, đành phải quay về phòng mình cho yên thân.

Nhưng may là, hai người Tần Mộc đi chẳng bao lâu lại quay trở về, còn mang theo sa số đồ thổ sản. Lại chẳng đặng mấy ngày, Tư Đồ và Tiểu Hoàng lại ghé đến thăm. Sau khi thắng trận trở về, Tiểu Hoàng đã kể hết mọi chuyện cho Tứ Nương nghe. Vân Tứ Nương biết chuyện xong thì đau lòng hết biết, bồng bế Lô Hân, cùng gia đình bang chủ đến Lạc Đô thăm y.

Lô Hân năm nay vừa tròn bốn tuổi, đáng yêu cực kì, lại còn sổ sữa tròn vo một cục, hai bím tóc cột cao cao, lúc đi cứ lúc la lúc lắc lên xuống, còn hay bám dính lấy Tương Thanh gọi à ơi miết. Tương Thanh những lúc rỗi thì lại bế lấy con bé. Vân Tứ Nương còn thường xuyên đến tìm y nói chuyện phiếm. Thành ra mấy ngày nay tâm tình y cũng tốt hơn rất nhiều.

Ngao Thịnh thấy thế cũng yên tâm phần nào.

Tương Thanh cũng hiểu được là mình phải nên phấn chấn lên. Mọi người đã rất lo lắng cho y. Nếu y cứ còn rầu rĩ không vui nữa thì sẽ rất có lỗi. Hơn nữa, mọi chuyện đều đã qua hết rồi.

Tối này, Tương Thanh nằm ở trên giường, Ngao Thịnh chạy tới, cầm cái gối hình đầu hổ đưa cho y, khoe rằng, "Hân Hân mua cho ngươi này!"

Tương Thanh nhận ngay lấy, ôm vào người, "Hân Hân đi dạo phố về rồi à?"

"Ừ. Vừa về cung đã lăn ra ngủ rồi. Tứ Nương đã bế con bé về phòng." Ngao Thịnh vừa nói vừa rửa mặt cởi áo quần ra, "Thanh, ngày mai ta rảnh, chúng ta bế Hân Hân ra phố chơi nhé."

Tương Thanh nheo mắt nhìn Ngao Thịnh, chốc sau mới ngỏ lời, "Hay là chúng ta đi với nhau thôi. Để Hân Hân cho Tứ Nương giữ."

Ngao Thịnh bất ngờ xoay người lại nhìn Tương Thanh. Mấy ngày nay, hắn đã hết sức cẩn thận, sợ chọc Tương Thanh sinh buồn nên không dám đề nghị cùng y ra phố chơi hay đi du hí đâu đó. Nay lại nghe Tương Thanh chủ động hẹn hò như thế, Ngao Thịnh cười đến là sung sướng mò vào trong chăn, dợm hỏi, "Thanh ơi, có muốn ta không hở? Còn ta thì muốn ngươi muốn chết luôn nà!"

Tương Thanh bó tay véo cằm sói kia.

Ngao Thịnh nằm xuống, sau một lúc lâu mới hỏi, "Đúng rồi, ngày mai ra phố chúng ta đi đâu?"

Tương Thanh nghĩ nghĩ, tựa hồ có chút do dự, một chốc sau đáp, "Có phải mấy ngày gần đây...ngươi gấp rút hối thúc Quý tướng chuẩn bị gì đó không?"

Ngao Thịnh khẽ ngẩn ra, kì thật hắn cũng chẳng bảo Quý Tư làm cái chi, chỉ là tự ông hối hả ra sức muốn giúp hắn và Tương Thanh chuẩn bị hôn lễ thôi mà.

"À...Ta có bảo là, ừ thì, lão Quý cứ từ từ, đừng vội vã quá mà làm gì." Ngao Thịnh đáp, "Đợi khi nào ngươi sẵn sàng rồi tính."

"Ta đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần rồi." Tương Thanh thản nhiên nói, "Ngày nào cũng được hết."

Ngao Thịnh ngẩn người ra, một lúc lâu sau lại ngoái ngoáy lỗ tai sợ là đã nghe lầm, "Ngươi vừa nói gì vậy Thanh?"

Tương Thanh phì cười, "Ta nói, ta đã sẵn sàng rồi...khi nào ngươi muốn thành thân cũng đều được hết."

Ngao Thịnh mừng như điên, nhào tới đè Tương Thanh xuống, "Vậy mai chúng ta cưới liền cho nhanh."

Tương Thanh dở khóc dở cười lườm hắn, "Thế mà cũng đùa được hả? Tháng sau đi được không? Chúng ta phải chuẩn bị một chút chứ."

"Sao cũng được hết!" Ngao Thịnh ôm Tương Thanh cảm động đến không nói nên lời. Hắn vốn cứ luôn lo là Thanh của hắn sẽ vì Tương Vân và Man Vương giữ hiếu đạo ba năm. Làm vậy là rất tốt, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần mà chờ rồi. Nhưng bây giờ Thanh lại đồng ý liền ngay, khiến Thịnh ta vui ngất ngây luôn.

.

Buồi chầu triều sáng hôm sau.

Văn võ bá quan nhìn thấy hoàng đế nhà mình vừa bước vào điện đã toe toét cười thì liền đổ mồ hôi như mưa vậy.

Vương Trung Nghĩa kín đáo hỏi Tống Hiểu, "Ê, sao nhìn hoàng thượng như thể sắp cắn người tới nơi vậy?"

Tống Hiểu lườm gã một cái. Đoạn lại nghe thấy tiếng Thịnh ta hỏi, "Con bà ngươi Vương Trung Nghĩa, ăn nói kiểu gì vậy hả?"

Cả triều quần thần ngoác mồm trợn trắng mắt ra mà nhìn Ngao Thịnh hôm nay vô cùng bất thường.

Từ sau khi đánh thắng Man Vương trở về, Ngao Thịnh lúc nào cũng mặt mày đầy áp lực ấy vậy mà sáng nay lại cười nhăn răng vô cùng sảng khoái.

"Hôm nay, trẫm có chuyện vui muốn tuyên bố." Ngao Thịnh đợi đến khi chúng thần đã khép miệng lại rồi mới thông báo, "Một tháng sau, trẫm và Thanh phu tử sẽ cử hành đại hôn. Trong một tháng này, các khanh thay trẫm chuẩn bị mọi sự. Đừng có xa hoa quá, nhưng phải náo nhiệt một chút. Tốt nhất là ăn mừng ba ngày ba đêm như thể là quốc khánh vậy."

Văn võ bá quan vừa nghe xong chỉ thấy như hòn đá to chềnh ềnh nằm trương trong bụng được lấy ra vậy. Thánh thần phù hộ, cuối cùng cũng thành thân rồi, đoạn lại nhất tề quỳ xuống cung chúc Ngao Thịnh. Hoàng đế nhà ta sung sướng gật đầu như giã cối, lại còn vờ ngô nghê nói, "Tất cả cùng chung vui đi! Có vị nào cũng đang có ý thành thân không? Nếu có thì hôm đó tổ chức cùng luôn đi?"

Chúng thần hớt hải ngoảnh mặt nhìn nhau, thầm ra dấu - Ai? Ai hả? Ai ngu muốn thành thân cùng ngày với hoàng thượng vậy? Bộ chán sống rồi hả?

Vương Trung Nghĩa thành thật giơ tay, "Hoàng Thượng, thần cũng muốn lấy vợ nữa. Người có cô gái nào tốt không giới thiệu cho thần đi?"

Ngao Thịnh khanh khách cười, "Vương tướng quân mà muốn kết hôn thì thể nào các cô nương ở Lạc Đô cũng sẽ xếp hàng dài cho khanh chọn thôi. Cần gì tới lượt trẫm giới thiệu chứ?"

"Không dám đâu." Vương Trung Nghĩa bĩu môi oán, "Mỗi lần thần muốn tuyển vợ thì cứ y như rằng đều bị Tống Hiểu lừa đi mất. Ấy vậy mà hắn ta còn chê lên chê xuống chẳng chọn ai hết."

Mọi người bật cười. Tống Hiểu xấu hổ liếc ai kia.

"Khanh phải tự mình lựa chọn." Ngao Thịnh cười nói, "Vừa ý cô nương nhà nào thì nói với trẫm một tiếng. Trẫm sẽ đi cầu thân cho, nếu người ta mà chịu thì trẫm ban hôn ngay."

"Cha chả, tạ ơn Hoàng Thượng!" Vương Trung Nghĩa sung sướng gật đầu. Chốc sau, Ngao Thịnh ra lệnh bãi triều. Quý Tư liền tụ hội mọi người lại bàn bạc nên chuẩn bị cho đại hôn của hoàng đế nhà bọn họ.

Chầu tan, Ngao Thịnh đổi sang thường phục, đi vào biệt viện của Mộc Lăng, đúng lúc thấy cảnh Tương Thanh và cả nhóm đang cùng Hân Hân chơi mèo bắt chuột.

Ngao Thịnh kinh ngạc đến ngoác mồm ra. Ngươi cứ nghĩ mà coi. Nếu là Tiểu Hoàng và Mộc Lăng thì không có gì để bàn cả. Nhưng mà ngay cả Tần Vọng Thiên và Tư Đồ cũng tham gia vào, mà nhất là Tư Đồ, trông hết sức kinh dị luôn. Mỗi lần hắn bị Hân Hân tóm lấy rồi bi bo mắng là ngu ngốc thì mặt hắn còn đen hơn cả nhọ nồi.

Ngao Thịnh cố nhịn cười, rồi kéo Tương Thanh ra phố.

Khi ra phố lớn, Tương Thanh thấy như lâu lắm rồi mới được đi thăm Lạc Đô vậy. Nhìn cảnh mọi người qua qua lại lại như mắc cửi, tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên.

"Thanh nè, thành thân thì cần phải mua gì hả?" Ngao Thịnh hỏi, lại không quên tiếc rẻ, "Sớm biết thì đã hỏi hai đôi kia rồi, họ đều đã từng thành thân."

"Chắc là thứ gì đó có màu đỏ!?" Tương Thanh thì thào.

"Màu đỏ?" Ngao Thịnh nghĩ nghĩ, rồi đi suốt dọc đường cứ bắt Văn Đạt đi ở phía sau mua sạch hết những thứ màu đỏ mà hắn chỉ, nào là vải đỏ, táo đỏ, củ dền đỏ.

Văn Đạt thở dài thườn thượt. Ngay cả y là thái giám mà còn biết là thành thân thì không cần tới táo đỏ với củ dền đỏ. Hơn nữa, Quý tướng cũng đã ra mặt chuẩn bị rồi, thế mà hai vị chủ tử nhà y vẫn cứ sốt ruột như thường thôi.

Văn Đạt chạy vượt lên trên, nói, "Thiếu gia, trời nóng quá, chúng ta đi cũng đã lâu rồi, hay là vào trà lâu nghỉ chân dùng cơm? Tiểu nhân sẽ cho người chuẩn bị món lê ướp băng cho ạ."

Ngao Thịnh vừa nghe liền gật gật đầu, cùng Tương Thanh đi vào một trà lâu trứ danh kinh kì là Vạn Hoa Lâu.

Bên trong Vạn Hoa Lâu có không ít người. Cả hai đi lên trên tầng hai, tìm một gian nhã phòng tạm nghỉ chân. Chân vừa bước vào phòng thì đã có tiểu nhị niềm nở chạy vào hỏi hai người muốn ăn gì rồi.

Ngao Thịnh thuận miệng gọi vài món, tiểu nhị liền lui xuống chẩn bị.

Tương Thanh châm trà cho Ngao Thịnh rồi tự rót cho mình một ly. Ngao Thinh chăm chú nhìn y. Càng nhìn càng thấy y gầy xọp đi, ngẫm nghĩ một chốc lại lớn tiếng gọi tiểu nhị, "Có món ăn nào tẩm bổ không? Ăn vào thì mập ra ấy."

Tiểu nhị đắn đo rồi đáp, "Hay là ăn cá nhá?"

Ngao Thịnh gật đầu, "Vậy thì lấy cá đi."

"Công tử muốn cá hấp hay cá kho ạ? Món nước hay món khô? Rán giòn hay chưng?" Tiểu nhị hỏi.

Ngao Thịnh khó khăn lựa chọn, "Ôi thôi cái gì cũng được. Nhớ là bưng thêm mấy món như giò heo hầm, gà tiềm gì gì nữa nhé. Miễn là ăn vào béo lên ngay là được."

"Dạ có ngay ạ." Tiểu nhị hớn hở chạy đi gọi món.

Tương Thanh khó hiểu nhìn Ngao Thịnh, "Thịnh Nhi, sao tự dưng lại muốn ăn nhiều cá như vậy?"

Ngao Thịnh vô tư đáp, "Thì để tẩm bổ đó!"

Tương Thanh gật gật đầu, "À....mà tẩm bổ để làm chi?"

"À...vì ta thấy mình hơi bị gầy, béo lên chút nữa mới đẹp." Ngao Thịnh vô cùng thành khẩn nói.

Tương Thanh lại nhíu mày ngó tới ngó lui Ngao Thịnh, thấy dáng dấp hắn vô cùng cân đối...mà hình như là dạo này Thịnh ta lại cao hơn trước thì phải.

Trong lúc cả hai tán gẫu thì các món nguội cũng được bưng lên. Ngao Thịnh lại gọi thêm một bầu rượu nóng nấu với gừng để làm ấm dạ dày và trợ vị cho các món ăn.

Tương Thanh đang gặm chân gà thì nghe thấy bàn bên cạnh nói, "Đã biết chuyện gì chưa? Hoàng thượng và Thanh phu tử sắp cử hành đại hôn rồi đấy?"

"Thiệt không đó? Cuối cùng cũng chịu cưới rồi sao? Không uổng công chúng ta đợi mỏi mòn mà." Những vị khách xung quanh cũng góp lời, "Đã công bố là ngày nào chưa?"

"Nghe nói là tháng sau nhưng vẫn chưa biết là hôm nào. Chắc là còn phải lựa tìm ngày tốt."

"Biết tháng sau là được rồi. Thế nào cũng sẽ có nhiều ngày lành thôi. Năm nay vừa đúng năm hổ nữa. Hoàng thượng nhà chúng ta cũng tinh thần tựa hổ. Đúng là toàn chuyện hên không nhỉ!"

"Đúng đó đúng đó!"

Ngao Thịnh và Tương Thanh đưa mắy nhìn nhau rồi cúi đầu mỉm cười, lòng rất chi là vui vẻ.

Chốc sau, các món chính cũng được dọn lên.

Tương Thanh nhìn thấy Ngao Thịnh lần này không gắp vào trong bát y rau cải nữa mà lại là thịt ba ba, thịt lợn kho tàu, gà hầm sâm, gan vịt chưng, vân vân và vũ vũ, khiến y phải tròn mắt nhìn hắn, "Thịnh Nhi...để ta tự gắp."

"Hì hì...Thanh à, ăn nhiều một chút!" Ngao Thịnh hối giục.

"Ừ." Tương Thanh gật đầu, bắt đầu xắn tay áo lên san bằng tòa thức ăn chất cao như núi trong bát. Y vừa ăn xong một miếng thì Thịnh ta lại gắp sang cho hai miếng.

Tương Thanh cố gắng ăn, ăn hai miếng, Ngao Thịnh lại gắp vào bốn miếng.

Tương Thanh dở khóc dở cười nhìn Ngao Thịnh, chiêu này thể nào Thịnh nhà ta cũng học được ở chỗ Tần Vọng Thiên.

"Ăn nhiều một chút. Thanh à, phải ăn cho hết toàn bộ bàn thức ăn này nha!" Ngao Thịnh lại liền tay gắp thêm thật nhiều thức ăn vào trong bát y, khiến Tương Thanh kinh hãi trợn tròn mắt ra nhìn.

"Đừng gắp cho ta nữa. Ăn không hết đâu." Tương Thanh bó tay nhìn Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh thu đũa, chuyển sang múc canh vào một cái bát to cho y, "Uống nhiều canh một chút."

Cơm vừa ăn xong, Văn Đạt đã quay trở lại, trong tay còn cầm theo một phần lê ướp băng. Lúc đi vào, y còn nghiêng ngả lảo đảo, cũng may mà không vấp ngã.

Ngao Thịnh thấy y mặt mày đăm chiêu, liền hỏi, "Ngươi bị làm sao vậy?"

"Dạ...." Văn Đạt sờ sờ đầu, "Tiểu nhân không biết là mình có bị hoa mắt không nữa."

Tương Thanh và Ngao Thịnh đều ngẩng đầu lên hỏi, "Có chuyện gì, nói rõ ràng một chút?"

"Thiếu gia, vừa nãy...tiểu nhân tình cờ thấy một người nhìn rất giống phu tử." Văn Đạt cũng không chắc lắm.

Cả hai đều sửng sốt. Ngao Thịnh đanh mặt nói, "Đừng nói bừa."

"Tiểu nhân nào dám ạ." Văn Đạt vội lắc đầu, "Cơ mà...y phục và khí chất thì lại không giống. Người kia xem chừng thì lớn tuổi hơn phu tử. Có lẽ là tiểu nhân đã nhìn nhầm rồi."

Ngao Thịnh lại gắp cho Tương Thanh một miếng lê ướp trong khi y lại cứ miên man nghĩ tới những gì Văn Đạt vừa nói, "Ngươi nhìn thấy người đó ở đâu?"

"Ở ngay phía sau Thiết Phật Tự ạ." Văn Đạt đáp, "Tiểu nhân đến đó mua lê."

Tương Thanh đắn đo rồi nói, "Thịnh Nhi, chúng ta đến đó một lúc đi..."

"Đi!" Ngao Thịnh gật đầu, đút vào miệng Tương Thanh thêm miếng lê nữa, "Chúng ta sẽ đến Thiết Phật Tử, vừa lúc ta cũng muốn nhờ phương trượng chọn giúp ngày tốt trong tháng sau để tổ chức hôn lễ."

"Ừ." Tương Thanh gật đầu....lại thêm một miếng lê nữa được đưa tới, hại y phải cố sức nhai lấy nhai để.

Dùng cơm xong, mọi người bước xuống lầu. Ngao Thịnh căn dặn Văn Đạt, "Từ nay về sau bảo ngự trù mỗi ngày đều chuẩn bị cho Tương Thanh những món bổ béo. Tốt nhất là đến ngày đại hôn, Thanh tăng lên được chừng mươi mười hai cân."

Văn Đạt nhanh gật đầu.

Tương Thanh cùng Ngao Thịnh lại tiếp tục mua những thứ màu đỏ hoàn toàn không cần tới tronng hôn lễ, ví như trống bỏi đỏ, bình hoa đỏ, khăn thêu chỉ đỏ, túi gấm nhung đỏ và hằng hà sa số khác.

Văn Đạt dùng cả hai tay mà chẳng ôm bế cho hết, trên cổ trên vai trên tay thì treo đầy những thứ. Người qua kẻ lại thì cười chỉ trỏ còn y chỉ biết cúi mặt khóc thầm.

Ba người tới trước cửa Thiết Phật Tự, bên trong hương khói thịnh vượng.

Ngao Thịnh nắm tay Tương Thanh đến bái lạy Bồ Tát, thuận tiện còn xin xăm.

Tương Thanh cầm ống thẻ nhìn Bồ Tát, yên lặng cầu khẩn. Y cũng chẳng rõ là mình muốn hỏi xin gì nữa, đến khi giật mình ra thì đã thấy thẻ xăm rơi xuống đất.

Văn Đạt vội nhặt lên, chạy đi giải xăm. Tương Thanh cùng Ngao Thịnh sóng vai bước ra, nhìn thấy một lão đạo ngồi bên hiên, cười nói, "Là xăm thượng thượng!"

Ngao Thịnh mừng rỡ.

Tương Thanh cũng rất vui vẻ nhưng trong lòng chợt thoáng mất mát...Chẳng phải rằng quẻ xăm hay lời tiên đoán gì đó thường không chính xác sao? Khi cầu khẩn, y đã nghĩ đến Man Vương và Tương Vân. Hai người họ cả đời truân chuyên, làm sao lại có cái gọi là mệnh tốt? Chẳng biết Bồ Tát liệu có hiển linh chứng cho lời khẩn này?

Lúc sau, Ngao Thịnh đi tìm phương trượng hỏi ngày tốt.

Tương Thanh đứng chờ ở trong sân. Mùi khói nhang vấn vít phòng của vị phương trượng nọ khiến y thấy đau đầu.

Đương lúc đi đi lại lại trong sân, y lại tình cờ trong thấy một bóng người lướt ngang.

Tương Thanh khẽ ngẩng người ra vì bóng lưng kia nhìn rất quen mắt.

Lúc này, một vị sư tăng đầu đội mũ xám, tay cầm chổi đi ra. Tương Thanh vội tránh sang một bên nhường đường nhưng sư tăng kia vẫn đi sát theo y, lại còn cố tình quét chổi vào chân y.

Tương Thanh bước lên bậc thềm, sư tăng lại leo lên theo. Tương Thanh nheo mày hỏi, "Không biết đại sư làm thế là sao?"

Sư tăng vẫn cúi đầu, nương vào mạt râu dưới cằm thì xem ra là người đã có tuổi. Phải một lúc lâu sau, sư tăng mới nói, "Thí chủ làm rơi tâm tư ưu phiền xuống đất, bần tăng chỉ thiện ý giúp thí chủ quét đi."

Tương Thanh chau mày chẳng biết làm sao, đoạn, sư tăng kia lại quét chổi quanh nơi y đứng.

Tương Thanh tính tình dù có hiền hòa cỡ nào thì cũng bị sư tăng chọc tức. Hơn nữa, mấy ngày nay lòng y đã ngổn ngang nhiều muộn phiền chẳng có nơi trút bỏ, nay lại thêm cả chuyện sư tăng này quấy nhiễu, như thể giọt nước tràn ly.

Tương Thanh tức giận nói, "Đại sư làm vậy là có ý gì? Tôi đi đâu, đại sư lại theo đến đó nghĩa là sao!"

Sư tăng thấy Tương Thanh nổi giận như thế cũng chỉ mỉm cười đáp, "Bần tăng đã nói, thí chủ tâm tư phiền muộn rơi đầy đất, nên bần tăng phải đi theo quét bỏ. Khi nào xong rồi sẽ tức khắc rời đi."

"Khi nào thì tôi lại chất chồng phiền muộn chứ?" Tương Thanh gằn.

"Trong mắt của thí chủ...." Sư tăng khẽ ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, "ngập tràn phiền não."

Tương Thanh nhìn chằm chằm vị sư tăng kia chẳng dám rời mắt, rồi lại chẳng biết liệu mình có đang nảy sinh ảo giác hay không khi mà thấy người đối diện mình chính là Tương Vân nhiều ngày tiếc nhớ.

Giữa lúc y còn chẳng rõ mình đang tỉnh hay mơ thì sư tăng kia lại nói, "Sao thí chủ lại phải phiền não như thế? Hãy biết quý trọng người trước mắt."

Tương Thanh ngây ra nhìn sư tăng nọ xoay người rời đi.

Tương Thanh vừa định đuổi theo thì lại nghe thấy tiếng Ngao Thịnh bất an gọi, "Thanh à?" Trong giọng nói của hắn mang theo đầy kinh hoảng, y không khỏi đau lòng đáp, "Ta ở đây!"

Ngao Thịnh nhẹ nhõm thở ra, nhảy đến ôm lấy Tương Thanh, "Ta cứ sợ là ngươi đi đâu mất rồi."

Tương Thanh nghe ra nhịp tim của Ngao Thịnh rất nhanh, bèn vỗ lưng trấn an, "Ta sao lại đi đâu được? Đừng nghĩ lung tung. Ta sẽ không đi đâu nữa cả."

"Thật chứ?" Ngao Thịnh lo lắng nói, "Nói rồi thì phải giữ lời đó. Nếu tìm không thấy ngươi ta sẽ chết thật đó."

"Đừng nói gở!" Tương Thanh trừng mắt lườm Ngao Thịnh một cái, đoạn lại quay đầu tìm kiếm thì người kia đã khuất dạng từ lâu. Trong một thoáng, Tương Thanh thấy gút mắt như được tháo bỏ, quay sang hỏi Ngao Thịnh, "Đã hỏi được hôm nào là ngày tốt chưa?"

"Rồi. Mùng bảy tháng sau là ngày rất tốt!" Ngao Thịnh đáp, "Lão phương trượng còn bảo, trong vòng mười năm đổ lại thì hôm đó là ngày tốt nhất."

"Phương trượng thu của ngươi bao nhiêu tiền nhang đèn hả?" Tương Thanh bật cười hỏi.

Ngao Thịnh ngây ra khi mà Tương Thanh lại còn biết nói đùa như thế.

Đoạn, Tương Thanh lại nắm tay Ngao Thịnh quay về hoàng cung. Dọc đường đi không ngừng vui vẻ nói cười, lại còn một một con lợn con nhuộm da hồng để cho Văn Đạt nắm dây dắt về nữa chứ. Y mếu máo nói, "Phu tử à, dắt con lợn này về không chừng sẽ bị Ngao Ô làm thịt đấy."

Kể từ hôm cúng chùa về, Tương Thanh liền vui vẻ hẳn lên. Khi không còn tiếc nhớ thì cũng chẳng vương mang phiền não. Khi lâm triều sẽ đi cùng Ngao Thịnh, thi thoảng cũng góp chút ý kiến vào quốc sự, lại còn ngày ngày cùng dùng bữa với Mộc Lăng và Tước Vĩ.

Dưới sự cố gắng không ngừng thì trước ngày đại hôn Tương Thanh cũng đã tăng được gần mười cân.

Dạo gần đây, Ngao Thịnh có một thói quen mới, đó là, rảnh rảnh chút lại bóp bóp tay, chốc chốc lại sờ sờ eo, và thường thường nắn nắn mông Tương Thanh...rồi ngay lập tức sẽ được Tương Thanh đá cho một cú lộn nhào. Khi nào Ngao Thịnh phản kích, Tương Thanh sẽ không trả đòn nữa mà lại chủ động xoa nắn hắn lại. Thịnh ta rất chi là hạnh phúc. Mỗi ngày đều được sống trong niềm thỏa mãn tột bật. Mà nói tóm lại thì là, nhân sinh vô cùng đắc ý.
Chỉ chớp mắt, đã đến ngày đại hôn. Trong ngày này, Thịnh Thanh hân hoan đến lấy làm lạ.

Phiên vương khắp nơi đổ xô đến đưa sính lễ. Hổ Vương dâng tặng một chú báo con lông đen tuyền. Tương Thanh đem nó buộc chung chỗ với lợn con da hồng. Hai con cứ chí chóe với nhau, hết éc éc lại ngao ngao.

Ngày đó, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh thay hỉ phục đỏ, bước lên đầu thành Thịnh Thanh nhận muôn vàn lời chúc phụng của lê dân. Mộc Lăng thì như lên đồng, ngày thường tham tiền là vậy, thế nhưng tới hôm nay lại cho người đổi trăm vạn lạng bạc ra bỏ vào mười vạn bao đỏ, hễ gặp ai đi qua thì liền ra tay phóng khoáng lì xì cho. Gần như cả Lạc Đô đều nhận được lì xì của Mộc thần y.

Tương Thanh vốn là người của Hắc Vân Bảo nên Tư Đồ bang chủ tuấn dật đã vô cùng tiêu sái sai người chở rương chở hòm đầy những sính lễ, báo với họ đàng trai đó là của hồi môn của Tương Thanh.

Đêm ấy, hỉ yến trải dài từ hoa viên của hoàng cung ra đến tận cửa thành. Hắc Vân Bảo một trăm bàn có lẻ, Tu La Bảo là trăm bàn gần lẻ. Tiếp đến là bá quan cũng một trăm bàn không lẻ. Mọi người tụ hội cùng nhau, vui say đến quên cả đất trời.

Lễ vật đến từ khắp các vùng miền. Trong đó, Tương Thanh đặc biệt nhận được hai con ngựa con lông trắng, một đực một cái, giữa trán điểm một cái đốm màu đỏ trông hình như ngọn lửa.

"Ai u, là ngựa tốt đó nha!" Mộc Lăng không ngừng tặc lưỡi đánh giá! "Là giống Bạch nguyệt hỏa kỳ lân đó. Là ngựa tốt của tốt! Ai mà lại xa xỉ thế chứ? Tặng thứ đắt đỏ này tới lại còn là một đôi nữa chớ?"

Văn Đạt điểm lại danh mục quà tặng, "Quà được gửi tới từ tràng ngựa ở Mạc Tây ạ."

Tương Thanh cùng Ngao Thịnh đều ngẩn người, sau lại khẽ bật cười rồi cho người đưa ngựa đến nuôi ở hậu viện, đặt tên là Hấp Lưu và Kỉ Lưu.

Mọi người mê say vui chơi đến tận đêm khuya. Nhóm người vốn định sẽ nháo động phòng đều say khướt hết cả, nằm chèo queo dưới gầm bàn, ngáy ầm ầm như sấm.

Văn Đạt dắt theo đám đông thái giám cung nữ đến dọn bàn tiệc rồi còn hảo ý mang chăn đắp cho mọi người.

Ngao Thịnh hối hả kéo Tương Thanh vào động phòng, hòng nhanh nhanh được thỏa dạ sắc lang. Hắn mong ngày mong đêm cuối cùng cũng tới được ngày này.

Đúng lúc này, Văn Đạt lại hớt hải xộc vào, dâng cho Tương Thanh một chiếc hộp, "Phu tử, có người đưa vật này tới cho ngài ạ."

Tương Thanh nhận lấy, "Là ai tặng?"

"Không biết nữa ạ. Là do một nam tử đưa tới, nô tài nhìn không rõ mặt." Văn Đạt đáp, "Ân tướng là người nhận, nhìn ngài ấy rất là vui lại còn căn dặn nô tài phải mau đưa tận tay ngài nữa."

Tương Thanh khó hiểu, mở ngay nắp hộp ra... Bên trong là một đóa hoa khô màu đỏ, vô cùng kiều diễm, khiến y phải kinh ngạc đờ đẫn người đánh rơi cả chiếc hộp.

Văn Đạt nhanh nhảu bắt được hộp kia. Ngao Thịnh ngồi ở bên cạnh cũng đơ hết cả người đi. Hắn còn nhớ bông hoa này. Vừa định mở miệng nói gì đó thì Tương Thanh đã vội tung cửa chạy ra ngoài. Đến cửa thành, liền nhìn thấy Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt.

"Người đâu rồi?" Tương Thanh siết chặt lấy hai vai Ân Tịch Ly, "Ân tướng, có phải là hai người họ không?"

Ân Tịch Ly mỉm cười, vươn tay chỉ về phía trước mặt.

Tương Thanh vội ngoảnh người lại đưa mắt tìm kiếm, trông thấy ngay hai người đang tay nắm tay rảo bước đi, một áo trắng và một áo đen.

Tương Thanh chạy lên trước vài bước để nhìn cho rõ hơn cảnh hai người kia trèo lên một cỗ xe ngựa dừng ven đường.

Hai người ở phía xa kia, Tương Thanh trông rõ mồn một, là Man Vương và Tương Vân.

Tương Thanh kinh ngạc đến không khép miệng lại được, nhìn Tương Vân quay đầu lại, khi đã nhác thấy Tương Thanh thì liền hé môi cười, nhẹ vẫy tay từ biệt y rồi cùng nam tử áo đen bước vào trong xe. Xe chuyển bánh rời đi.

Tương Thanh không rõ liệu mình có đang nằm mơ không, Ngao Thịnh sau nửa ngày trời mới ú ớ được một câu, "Xác chết sống dậy ư?"

Ân Tịch Ly lườm Sói Thịnh một cái rồi chỉ tay vào chiếc hộp kia, "Có biết đây là hoa gì không?"

Hai trẻ Thịnh Thanh ngây ngô lắc đầu.

"Loại hoa này có hai màu trắng và đỏ." Ân Tịch Ly giải thích, "Màu đỏ tên là Bỉ ngạn còn trắng thì gọi là Vãng sinh. Nếu cả hai hoa được đặt cùng một chỗ chỉ có thể giúp người ta cải tử hồi sinh."

Tương Thanh hoàn toàn ngây người ra, vành mắt chợt đỏ lên, vui sướng đến không diễn tả thành lời.

Ngao Thịnh níu lấy vai y ôm vào lòng, "Thanh, hay là phong Thiết Phật Tự là Quốc tự đi? Bói quẻ linh vô cùng!"

Tương Thanh nhịn không được bật cười, Ân Tịch Ly vỗ vỗ vai Tương Thanh cùng Ngao Thịnh, "Chúc mừng."

Hai người nhanh cúi đầu trả lễ.

Viên Ly kéo tay Ân Tịch Ly lại, nói với Ngao Thịnh, "Bọn ta đã không còn gì vướng bận nữa, cũng đến lúc phải về Thần tiên đảo rồi. Có rảnh thì ghé đến thăm hai lão già này."

"Vâng." Cả hai nhận lời ngay, đoạn lại nhìn Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt sóng vai bước đi. Hai người đã bôn ba suốt những bốn mươi năm, sau lại giao giang sơn trọng trách lại cho tiểu bối là họ đây rồi cùng nhau dệt mộng uyên ương ở đảo xa.

Tương Thanh sau khi đã về phòng liền đem hoa cùng hỉ phục xếp ở cạnh nhau, đặt trên giường tân hôn.

Ngao Thịnh vốn đã chờ giây phút này rất lâu rồi nên liền vội vàng xấn lên đè y xuống giường.

"Ai...đợi đã." Tương Thanh sờ sờ dưới lưng, "Sau đệm lại cưng cứng thế này? Ai bỏ gì lên giường vậy?"

Ngao Thịnh nhanh giở chăn lên kiểm tra, chỉ thấy toàn là long nhãn và lạc rang.

(Theo người Hoa thì hai loại cây này mang ý nghĩa thịnh vượng sung túc cầu chúc cho gia đình con đàn cháu đống)
"Lão Quý già đâm ra hồ đồ rồi phải không? Sao lại bỏ mấy thứ giúp sớm sinh quý tử này lên giường chúng ta làm gì?" Ngao Thịnh bó tay.

Tương Thanh bốc một hạt lạc rang ra bỏ vào miệng nhai rôm rốp, "Đầu đã hai thứ tóc rồi vậy mà vẫn hay làm chuyện khó hiểu."

"Đợi nào." Ngao Thịnh dằn lấy tay Tương Thanh, buông mành che xuống, thấp giọng nói, "Thanh à...Nói không chừng..."

"Nói không chừng cái gì?" Tương Thanh nhíu mày nhìn Ngao Thịnh.

"Ờ...giữ lại biết đâu lại càng thú vị." Ai kia lưu manh đáp

"Thú vị gì chứ. . . . . . Ai. . . . . ." Tương Thanh lườm ai kia kìa "Tiểu quỷ, ngươi làm gì đó?"

Ngao Thịnh đảo mắt đáp, "Còn làm gì được nữa chớ? Động phòng!"

. . . . . .

Đoạn, chăn đệm bị xới tung lên.

Hai canh giờ sau, Tương Thanh chui ra chăn thở hổn hển, vỗ vỗ Ngao Thịnh, "Thịnh Nhi, thế này được chưa? Ta mệt quá!"

"Thế nào mà được!" Ngao Thịnh tiếp tục xốc chăn lên trùm lấy cả hai.

. . . . . .

Lại thêm hai canh giờ sau nữa, Tương Thanh bò ra khỏi chăn khò khè thở, "Thịnh Nhi, ta mệt quá!"
"Lần nữa nào!"

. . . . . .

Thêm hai canh giờ nữa thì trời sáng.

Tương Thanh bực bội xốc chăn lên, đẩy Sói Thịnh qua một bên, "Ngươi có chịu để yên không hả! Chả nhẽ chẳng thể để lần sau được à? Ngày dài tháng rộng mà."

Ngao Thịnh nháy nháy mắt mấy cái, nhéo cằm Tương Thanh, hạ lưu nói, "Thanh à, là do chính miệng ngươi nói đấy nhé. Sau này phải mỗi ngày mỗi làm đấy. Ngày tháng còn dài, lời nói đừng để gió bay nha."

Tương Thanh ngẩn người, y khi nào nói là mỗi ngày mỗi làm vậy?

Đoạn, con sói nào đó lại trùm chăn phủ lấy miếng mồi lần nữa, lưu manh mà rằng, "Thanh, dù sao hôm nay cũng không cần phải tảo triều, tụi mình làm tới chiều luôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro