Phiên Ngoại: CHÚNG TA MÃI HẠNH PHÚC VỀ SAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng sau ngày đại hôn.

Mộc Lăng vì tối qua vui sướng đến nâng tay quá chén nên sáng dậy ôm đầu càu nhàu.

Tần Vọng Thiên đảm đang bưng lên cho bảo bối nhà mình một bát táo hầm mật ong uống để giải rượu.

Mộc Lăng chui rúc trong chăn lằng nhằng chẳng chịu uống.

Tần Vọng Thiên vỗ mãi mà chẳng ăn thua gì bèn ôm ai kia dậy.

Mộc Lăng chớp chớp mắt nai nhìn y, "Vọng Vọng...còn sớm mà!"

Tần Vọng Thiên dịu dàng xoa thái dương cho cục cưng, "Đau đầu lắm hả? Ai bảo tối qua cứ ngoan cố đọ tửu lượng với Tiểu Hoàng và Tư Đồ làm gi? Ai chẳng biết đôi đó nổi tiếng ngàn chén không say."

Mộc Lăng đắc ý, "Hắc hắc, Tiểu Hoàng Hoàng cuối cùng vẫn bị ta đánh gục đó thôi."

"Tiểu Hoàng tối qua là ngủ hay say vậy?" Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi, "Ta còn nghĩ là y bị Tư Đồ điểm huyệt nữa chứ, làm gì mà gục một cái rồi nằm yên bất động luôn hà!"

"Phốc...Hí hí hí" Mộc Lăng vỗ vỗ giường "Đáng yêu chết được."

Tần Vọng Thiên tức mình, "Ngươi chỉ biết có mỗi Tiểu Hoàng đáng yêu."

Mộc Lăng nhổm ngồi dậy, vô cùng ra dáng khách làng chơi mà nâng cằm Tần bảo chủ lên, "Mỹ nhân, người đại gia yêu chỉ có ngươi mà thôi."

Tần Vọng Thiên bó tay véo mũi yêu tinh nhà mình, "Được rồi, có đứng lên nổi không?"

"Chẳng biết bọn Tiểu Thanh đã dậy chưa nữa?" Mộc Lăng vội tròng y phục vào người, "Chúng ta đến nháo động phòng đi!"

"Trời sáng choảng thế này còn nháo động phòng gì nữa?" Tần Vọng Thiên thở dài.

"Ta chắc mươi mười rằng Sói Thịnh có thể mần thịt Tiểu Thanh đến tận hừng đông luôn." Mộc Lăng nói chắc nịch.

"Sao chứ?" Tần Vọng Thiên nheo mắt hỏi.

Mộc Lăng trỏ tay vào giữa trán đại gia nhà mình mà rằng, "Bởi vì hắn và ngươi giống nhau, đều là phường lưu manh chẳng biết chừng mực."

Tần Vọng Thiên cười, nắn má Mộc thần y, "A? Còn nhớ đêm động phòng của chúng ta sao?"

"Cút." Mộc Lăng đạp y một cái, "Tránh ra xa một chút đi lưu manh."

Tần Vọng Thiên cười nắc nẻ, chợt nhớ tới vừa nãy khi đi ngang phòng của đôi tân nhân, quả thật là có nghe chút âm thanh thú vị.

"Xuống giường thôi!" Mộc Lăng xoay người đứng dậy rửa mặt rồi lết vào bàn ăn điểm tâm, "Vọng Vọng, cơm nước xong rồi tụi mình đi đâu chơi?"

Tần Vọng Thiên nghĩ nghĩ, "Hay là rủ hai đôi kia cùng đi du hồ?"

"Du hồ?" Mộc Lăng liền phấn chấn lên, ra hồ chơi thì có thể thỏa thích ăn hải sản rồi, bèn gật đầu đồng ý .

Chờ Mộc Lăng ăn xong điểm tâm, rồi cùng Tần Vọng Thiên tay qua chân lại một lát, trời cũng lên chính ngọ, hai người mới rời phòng đi rủ bạn rủ bè.

Bước tới sân nhà Tư Đồ bang chủ, tên ác quái liền thấy Tiểu Hoàng mặt mày mếu máo ngồi ôm bụng.

"Phốc. . . . . ." Mộc Lăng lập tức bật cười, "Thú vị quá...há há há!"

Tiểu Hoàng vốn cũng mới vừa rời giường, vì tối qua quá chén nên giờ vẫn còn chút ngơ ngác.

Tư Đồ bế y ra sân ngồi phơi nắng trong khi mình lại đi lấy điểm tâm cho y.

Tiểu Hoàng đang ngồi ngưỡng mặt lên phơi nắng thì lại nghe thấy tiếng éc éc.

Tiểu Hoàng cúi đầu lại nhìn, chỉ thấy nguyên một cái đầu heo hồng tươi chềnh ềnh ngay trước mặt. Bạn lợn bé này chính là của hồi môn mà đôi tân nhân kia mù quáng rinh về, nghe đâu được đặt tên là Ụt Ịt.

"Ụt Ịt?" Tiểu Hoàng gọi heo, heo ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng mắt long lanh nhìn heo...chỉ thấy nó béo tròn đáng yêu, liền bế lên để ở trên đùi.

Mộc Lăng đứng gần đấy tình cơ thấy được cảnh này: Tiểu Hoàng ngồi trên ghế, dưới tà nắng xiên xiên, ôm một con heo con màu hồng phấn, cả hai cùng ngu ngơ phơi nắng.

"Mới sáng ra mà đã cười ngu là sao?" Lúc này, Tư Đồ tay cầm thực hạp đi vào, ném cho Mộc lang băm một cái lườm.

Mộc Lăng chỉ vào Tiểu Hoàng bảo hắn mau nhìn. Tư Đồ nhìn lại, suýt chút nữa ném thực hạp bò ra cười. Tiểu Hoàng thấy cả hai cứ cười mình, liền ngượng ngùng nắn cái bụng đầy mỡ của Ụt Ịt.

Tư Đồ bước lại bàn, dọn thức ăn ra. Mộc Lăng sang sảng nói, "Tiểu Hoàng Hoàng, ăn ít thôi, chừa bụng lát nữa đi chơi hồ ăn hải sản."

"Chơi hồ?" Tiểu Hoàng lúc này mới tỉnh ngủ, "Ừ."

Tư Đồ quay sang hỏi Tần Vọng Thiên, "Hai người có thuyền hả?"

"Chắc là Ngao Thịnh có...." Tần Vọng Thiên cũng không chắc lắm.

"Chỗ Ngao Thịnh chắc chỉ toàn thuyền quan thôi?" Tư Đồ nghĩ nghĩ, "Đi du hồ thì phải đi bằng thuyền hoa mới thích."

"Đến hỏi hắn coi có không. Nếu không thì đi thuê. Mùa này thể nào cũng có đông người thuê thuyền lắm đây. Mong là còn phần chừa chúng ta." Mộc Lăng xoay người vội vã chạy tới tẩm cung của Ngao Thịnh, hy vọng là còn kịp để nghe ngóng chút động tĩnh trong tân phòng.

Tới tẩm cung chỉ thấy yên ắng đến lạ.

Mộc Lăng rầu rĩ đi vào trong.

Lúc bước vào thì Mộc ta không ngừng dụi mắt.

Bên trong sân, hai con ngựa con đang lom khom qua lại, Ngao Ô nằm dài ra ngáp, Miêu Ô thì leo lên đầu báo đen làm trò hòng chọc cho báo nổi sùng lên. Đến khi báo nổi cơn thì mèo nhỏ lại chui ngay vào lòng Ngao Ô. Báo đen hăng máu nhào tới, Miêu Ô hoảng quá kêu cứu. Ngao Ô tức mình quật tay vào đầu báo cái bốp. Báo đen tủi quá lủi xuống nằm dưới bụng Ngao Ô liếm liếm mũi.

"Mộc thần y." Văn Đạt tay xách hai thực hạp đi vào chào hỏi, "Ngài đã dùng điểm tâm chưa? Hoàng Thượng và phu tử cũng vừa mới dậy thôi."

"Dậy rồi hả?" Mộc Lăng cau mũi, "Trong phòng có gì vui để nhìn không?"

Văn Đạt đỏ mặt, bưng thực hạp đi vào trong sân rồi đặt lên trên bàn. Chốc sau, cửa phòng bật ra, Ngao Thịnh và Tương Thanh vừa bước ra vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Nhác thấy hai chủ nhân đã dậy, bầy vật nuôi liền chạy xô đến như ong thấy mật, vây lấy Tương Thanh cọ tới cọ lui. Ngao Thịnh đi tới bàn đá, nhíu mắt nhìn kẻ đang đơ mặt ra là Mộc Lăng, "Làm gì tới sớm vậy?"

Mộc Lăng nhìn cả hai quầng mắt đen thâm, liền nghĩ ngay tới chuyện tối qua làm quá trớn không ngủ được, đoạn lại hỏi, "Đã tỉnh ngủ chưa? Đi chơi hồ không?"

Ngao Thịnh quay sang hỏi bảo bối của mình, "Thanh, có đi không?"

Tương Thanh mỗi ngày đều rất vui vẻ, gật đầu ngay, "Đi!"

Mộc Lăng ngắm cần cổ Tương Thanh, thấy chi chít những dấu hôn, bèn chọc ghẹo, "Tiểu Thanh, bị muỗi cắn hả?"

Tương Thanh sửng sốt, mặt đỏ rần, chụp tay ôm cổ rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngao Thịnh, ăn món điểm tâm hắn đút cho. Báo đen tên Cáp Ô mon men mò đến bên chân y, đoạn y cúi đầu xoa lông báo.

Mộc Lăng nhe răng ra cười, lại nghe Ngao Thịnh đâm thọt lại, "Mộc Lăng, Muỗi của ngươi đang ở phía sau kìa."

Mộc Lăng sửng sốt quay đầu lại, chỉ thấy Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười đứng sau lưng, mắt lại như nói rằng —— Ngươi lại đi chọc ghẹo người khác nữa rồi?

Mộc Lăng lườm Ngao Thịnh, Thịnh ta cũng chẳng chịu thua, nhếch mày đáp trả.

Mộc Lăng cảm thấy mất mát vô cùng, tủi thân nghĩ – Ngày trước Tiểu Thanh dễ bắt nạt bao nhiêu thì bây giờ lại có chỗ bảo kê bá đạo bấy nhiêu.

Tần Vọng Thiên giật giật ống tay áo Mộc thần y, "Mộc Mộc?"

Mộc Lăng mếu máo quay đầu lại, nhào tới ôm chầm lấy Tần Vọng Thiên, "Vọng Vọng, chỉ có ngươi là tốt nhất! Đánh không đỡ, mắng không trả treo lại còn tùy hỉ để ta bắt nạt."

Tần Vọng Thiên lo lắng xoa gáy cục cưng, e rằng cục cưng còn chưa tỉnh rượu.

Sau đấy, Ngao Thịnh cho Văn Đạt đi thu xếp mọi thứ, tìm một chiếc thuyền hoa đủ lớn để mọi người cùng dạo chơi.

Cả bọn chạy sang mời Tước Vĩ và Ô Cuồng đi cùng nhưng hai người lại đùn đẩy nói là tuổi tác chỉ hợp ngồi tán gẫu với nhau thôi, còn bọn trẻ thì cứ thỏa thích đi du sơn ngoạn thủy đi.

Vì thế, Ngao Thịnh dẫn đầu một hàng sáu người, dẫn theo chân hỗ trợ Văn Đạt và bọn chết sống quyết bám theo là Ngao Ô Miêu Ô cùng Cáp Ô cộng thêm heo hồng phấn Ụt Ịt được Tiểu Hoàng bế nữa, nối đuôi nhau lên thuyền.

Do đại hôn của hoàng đế nên cả nước mừng quốc khánh ba ngày. Lạc Đô vốn đã náo nhiệt nay lại càng nhộn nhịp hơn. Trên đường người qua kẻ lại như nêm. Anh buôn tôi bán đông đến hoa mắt. Ngay cả trên sông trong hồ cũng tấp nập những thuyền là thuyền.

Tương Thanh một thân võ nghệ cao cường, tuy rằng tối hôm qua bị chèn ép cả đêm, nhưng đó cũng là chuyện đôi bên tình nguyện, nên dù có mệt cũng thấy rất vui. Mặt khác, Ngao Thịnh trong quá trình lại hết sức dịu dàng, cho nên lúc lên thuyền cũng chẳng thế đau mệt gì. Tương Thanh tựa đầu vào thuyền, ôm Miêu Ô và Cáp Ô câu được câu mất nói chuyện với nhau, còn Ngao Ô thì nằm ngủ chảy dãi dưới chân cả hai.

Mộc Lăng thì hết sức là hăng hái, cùng Tần Vọng Thiên vừa thưởng thức vừa trầm trồ khen ngợi các vị trù sư mà Ngao Thịnh đưa lên thuyền để nấu ăn cho cả bọn.

Còn Tiểu Hoàng thì vẫn cứ trễ nãi như cũ. Khi nào có ai gọi mới ừ hử một tiếng, không thì ôm heo hồng dựa vào vai Tư Đô gà gật ngủ. Tư Đồ thở dài suy tính xem có nên dạy cục cưng nhà mình chút võ nghệ gì không chứ cứ để y đọc sách miết cũng chẳng tốt cho thân thể.

Tối hôm qua, sau khi được tận mắt nhìn thấy một Tương Vân và Man Vương sống động, Tương Thanh liền thấy thư thái hẳn lên. Lúc đầu, cả bọn còn khó hiểu vì sao đùng một cái Tương Thanh lại chuyển từ sầu lặng lẽ sang vui công khai? Với sự hiểu biết về Tương Thanh của cả bọn thì thời gian có là hai ba năm đi nữa thì y cũng khó lòng tiêu tán buồn bã, sau đó thì lại nghe thấy Ngao Thịnh trần thuật ngắn gọn chuyện tối qua, ai nấy cũng thầm vui thay cho hai con người khổ hạnh kia. Cuộc đời coi như là đền đáp lại cho đôi uyên ương mệnh khổ kia phần nào.

Ngao Thịnh lúc này đây cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Thịnh Thanh nơi nơi an bình. Kẻ thù đã tiêu diệt bằng hết. Trên vai cũng chẳng còn vương mang gánh nặng gì nữa. Và đương nhiên, chuyện khiến hắn hạnh phúc nhất vẫn là được cùng người hắn ngày nhớ đêm mong trưa tơ tưởng là Tương Thanh được ở bên nhau cả đời.

Hai người ngồi ở đầu thuyền, câu đặng câu mất trò chuyện, yên ả cảm thụ niềm vui an bình chưa bao giờ đủ đầy như lúc này.

Ngày trời trong, nắng vờn ấp áp, cả bọn an nhàn phơi nắng đến nổi đâm ra lười chẳng muốn động đậy.

"Ăn cơm thôi!" Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên bưng một mâm lớn đầy những món hấp dẫn mà đa phần là hải sản lên rôm rả gọi.

Tương Thanh cùng mọi người ngồi vào bàn. Văn Đạt lại cho người bưng những món khác lên cho tiệc càng thêm thịnh soạn.

Mọi người vừa ăn vừa tán gẫu. Theo như trí nhớ thì đây là lần đầu tiên tất cả được hội họp đông đủ cùng nhau ăn cơm nói cười mà không màng không lo tới chính sự, đơn giản chỉ là an nhiên thưởng thức một bữa ăn cùng những người thân yêu mà thôi. Vậy nên, bữa ăn này, ai cũng ngon miệng hơn thường.

Ngồi ăn được một lúc thì Tiểu Hoàng cũng hoàn toàn tỉnh ngủ. Lúc này Tư Đồ mới nhẹ nhõm thở ra, suýt chút nữa hắn còn lo là cục vàng cục bạc nhà mình bị rượu hại ngu người luôn rồi.

Cơm nước xong, Mộc Lăng ngồi chẳng yên liền kéo Tần Vọng Thiên chạy ra phố chơi đùa.

Tiểu Hoàng tình cờ trông thấy một gian thư quán cạnh mé sông, bèn đòi vào đó nghe lão tiên sinh giảng thư, nghe đâu lão là lão giả nức tiếng kinh kì. Tư Đồ vì thương cục cưng mà vội vàng đưa y đi.

Trên thuyền chỉ còn lại Ngao Thịnh và Tương Thanh.

Ngao Thịnh kê một chiếc sạp dưới nắng, kéo Tương Thanh nằm xuống cùng.

Văn Đạt lo nắng làm rát da hai người, bèn tinh tế dựng một cây dù lớn bên mé.

Tương Thanh hiếm khi được thanh thản như thế, bèn thư thái nằm trên sạp nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngao Ô thì rất chi là ăn gian, bèn lúc Ngao Thịnh đi rửa mặt mà nhảy lên trên sạp chiếm chỗ của Thịnh ta, cùng Tương Thanh nằm ngủ.

Tương Thanh cảm thấy lông của hổ thật mềm, liền nhích tới gần ôm lấy hổ.

Ngao Thịnh trở về, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ lẫn ngưỡng mộ mà lườm Ngao Ô vì có thể khiến Thanh của hắn thích đến mức ôm vào lòng như thế.

Cáp Ô và Miêu Ô cũng lựa thời cơ bò lên trên sạp, trong khi heo Ụt Ịt thì đã bị Tiểu Hoàng bế đi. Vì thấy Tiểu Hoàng rất thích heo hồng nên y liền chuyển nhượng quyền nuôi nấng heo cho Hoàng tiên sinh.

Ngao Thịnh vô cùng vô cùng muốn đạp Ngao Ô xuống sạp để y ôm hắn mà ngủ, cơ mà thấy y thư thái như vậy cũng không đành đánh thức, bèn ngồi ở dưới chân Ngao Ô mà lột vỏ nho đút vào miệng người yêu dấu.

Trời nắng đẹp, khiến người ta không khỏi nảy sinh cơn lười. Tương Thanh lúc đầu còn lim dim sau lại ôm Ngao Ô ngủ một giấc.

Ngao Thịnh cúi đầu lại nhìn, thấy khóe miệng Tương Thanh khẽ cong lên, tựa hồ là đang cười, liền cảm khái không thôi. Rốt cuộc cũng có ngày Thanh yêu thương của hắn cũng có thể an nhiên đi vào giấc ngủ.

Thịnh ta vươn vai đánh ngáp rồi cẩn thận nằm xuống phía bên cạnh Tương Thanh, gối đầu lên trên lưng y. Ngẫm lại thì tối qua giao chiến có hơi mất sức nên bây giờ phải cố mà bồi bổ lại đặng tối nay tái chiến tiếp. Dẫu sao thì ngày mai, ngày mốt, ngày kia cùng nhiều ngày sau nữa, tất cả họ cũng sẽ chỉ có hạnh phúc mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei