Chương 4: Thiếu niên thần bí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không, không có gì." Nhiễm Họa vội vàng phủ nhận, trong lòng khổ sở.

Chính như Hàn Thư Huyền nói, vết thương trên mặt tiểu thư dù cho khỏi hẳn, nhưng sẽ lưu lại những vết thâm đen cùng vết sẹo dữ tợn. Lão gia thấy thế, liền không còn quan tâm đến tiểu thư, trong phủ nô bộc trèo cao giẫm thấp, tận lực xem thường, cắt xén, làm khó dễ không nói, đưa thức ăn tới đều là thiu, còn nói rất nhiều lời khó nghe. Nàng thực sự tức giận, không nhịn nổi, cùng hạ nhân trong phòng bếp tranh chấp một trận, mới có thể bị thương.

"Ta đều minh bạch." Tô Mạch Nhan nhàn nhạt nói, "yên tâm, ta sẽ để cho bọn chúng trả giá đắt!"

"Tiểu thư, ngài đừng đi nói cho lão gia!" Nhiễm Họa vội la lên.

Hiện tại lão gia căn bản không đem tiểu thư để ở trong lòng, coi như tiểu thư đi tố cáo, cũng chỉ chịu nhục nhã vô ích. Trong phủ hạ nhân chính là rõ điểm ấy, mới dám khi dễ tiểu thư như vậy.

Ban đầu phát hiện nàng bị hủy dung, Tô Thiệu Khiêm liền muốn mặc kệ nàng tại Thủ tâm am, về sau biết mặt của nàng không thể cứu, nửa câu an ủi đều không có, không quan tâm. Dạng phụ thân như vậy, nàng lại trông cậy như nào?

Nàng đưa tay, vuốt ve gương mặt Nhiễm Họa, ôn nhu nói: "Nhiễm Họa, nhường nhịn là vô dụng, sẽ chỉ làm cho những hạ nhân như chúng càng thêm ngang ngược. Ngươi yên tâm, ta tự có chủ trương." Nói xong lại thì thầm bên tai Nhiễm Họa mấy câu, lại lấy ra đồ trang sức còn sót lại cho nàng, "Cầm những vật này, nghĩ biện pháp xuất phủ một chuyến, đi tìm Hàn Thư Huyền, để hắn đi làm theo lời ta nói. Nhiễm Họa, đừng lo lắng, hết thảy đều sẽ tốt..."

Đây dù sao cũng là thời đại xa lạ, nàng cần thời gian để hiểu rõ, ký ức nguyên chủ, quy tắc thời đại này, tình huống của Tô phủ , cho nên tạm thời không thể vọng động, kết quả lại bị hạ nhân trong phủ lấn đến trên đầu... Đã như vậy, liền lấy người trong phòng bếp nếm thử một chút đao đi!

Về phần nàng, nên đi nhìn xem Tô Cẩm Phương.

"Tô nhị tiểu thư của Hộ Bộ thị lang Tô Thiệu Khiêm thế mà cầm đao hủy dung Tô Tam tiểu thư, vốn là mỹ nhân quốc sắc thiên hương hiện tại lại biến thành yêu quái", tin tức này nhanh chóng truyền ra khắp kinh thành. Tầng lớp như bá tánh nhân dân vốn yêu thích nhất bát quái bê bối của những thế gia vọng tộc, huống chi là tin tức hùng hồn gây kinh hãi như tỷ muội tương tàn, càng là ra sức thêm mắm dặm muối, huyên náo xôn xao. Tô Thiệu Khiêm lo lắng không thôi, nếu là có người dâng tấu chương, nói hắn trị gia không nghiêm, vậy con đường làm quan coi như dừng ở đây!

Rõ ràng đã phong tỏa tin tức, làm sao còn có thể truyền đi?

"Cha, không thể cứ để cho lời đồn đại này phát triển tiếp, nếu không Tô phủ sẽ gặp phiền toái lớn!" Tô Cẩm Ngọc thật tâm lo lắng. Tô Cẩm Phương cùng Tô Mạch Nhan gặp chuyện không may, nàng đương nhiên sảng khoái, nhưng để loại chuyện như vậy lan truyền ra ngoài, thanh danh nữ nhi Tô phủ mang tiếng xấu, nàng cũng bị liên lụy, nhất là nàng còn là đích trưởng nữ, đã đến tuổi kết hôn, ngắm hoa yến lại đang ngày càng đến gần, nếu là bởi vậy ảnh hưởng ấn tượng của Nam Lăng Vương thế tử đối với nàng, vậy càng không tốt.
    
Tô Thiệu Khiêm cả giận nói: "Ngươi cho rằng ta không biết?" Quay đầu trừng mắt với Tô phu nhân, "Đều là ngươi làm chuyện tốt!"
    
Tô phu nhân cúi đầu không nói lời nào, bởi vì việc này, nàng vừa rồi đã bị Tô Thiệu Khiêm mắng đến cẩu huyết đầy đầu.
    
"Cha bớt giận, hiện tại phải giải quyết chuyện này như thế nào mới là trọng điểm!" Tô Cẩm Ngọc bận bịu vì mẫu thân giải vây, "Tam muội muội trên mặt bị thương, sớm muộn cũng bị người nhìn thấy, chuyện này dù sao cũng không thể che giấu, chẳng bằng chúng ta xuống tay trước. Liền nói bởi vì lưu dân quá nhiều, phụ thân lo lắng Tam muội muội tại Thủ tâm am dưỡng bệnh không yên, trong đêm đến thăm, kết quả gặp lưu dân. Tam muội muội vì bảo hộ phụ thân, đụng vào mảnh vỡ trên đất, mới bị hủy dung. Cứ như vậy, không những không ảnh hưởng danh dự của Tô phủ, ngược lại sẽ thành một đoạn giai thoại cha từ nữ hiếu. Phụ thân nghĩ như thế nào?"
    
Tô Thiệu Khiêm trong lòng hơi động, lập tức nói: "Thế nhưng, làm sao để có người tin tưởng?"
    
Nàng hết cách, đành phải tiện nghi cho Tô Cẩm Phương cùng Tô Mạch Nhan! Tô Cẩm Ngọc tiếp tục nói: "Cái này cũng không khó, qua ít ngày là phủ Trưởng công chúa có ngắm hoa yến, chỉ cần để Tam muội muội cùng Nhị muội muội xuất hiện cùng một chỗ, ở chung hòa thuận, để người khác nhìn thấy, lời đồn tự nhiên sẽ sụp đổ. Chỉ là, Thủ tâm am bên kia cần giải quyết kín đáo." Tô Mạch Nhan bị Tô Cẩm Phương hủy dung, lại còn phải nén giận, cùng nàng ta ở chung hòa thuận, ngẫm lại Tô Mạch Nhan dù uất ức nhưng chỉ có thể kiềm chế bất lực, nàng đã cảm thấy trong lòng sáng khoái vô cùng.
    
"Không hổ là nữ nhi tốt của ta!" Tô Thiệu Khiêm mừng rỡ không thôi, chỉ là khi nhìn đến gương mặt Tô Cẩm Ngọc, không khỏi toát ra một tia tiếc nuối.
    
Ngọc nhi thông minh, có tài hoa, lại là đích trưởng nữ, mọi thứ đều tốt, duy chỉ có dung mạo không đủ đẹp, không cách nào giúp chức quan của hắn bò lên trên.
    
Một tia tiếc nuối này của phụ thân, Tô Cẩm Ngọc thấy rõ ràng, sắc mắt có chút vặn vẹo nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
    
Cùng đứng trong phòng, nghe lời Tô Thiệu Khiêm, Tô Mạch Nhan thần sắc ủy khuất, nhưng vẫn nói: "Ta là nữ nhi của cha, chỉ cần cha tốt, ta mới có thể tốt. Đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề, ta nguyện ý làm theo lời cha nói, ở chung hoà thuận với Nhị tỷ tỷ."
    
Nghĩ không ra Tô Mạch Nhan liền đáp ứng thống khoái như vậy, Tô Thiệu Khiêm lập tức vui mừng khôn xiết, đang muốn nói chuyện, đúng vào lúc này, Nhiễm Họa mang theo hộp cơm tiến đến.
    
"Tiểu thư, đến lúc dùng bữa rồi, đây là bữa tối phòng bếp đưa tới." Nhiễm Họa nói, dường như lúc này mới nhìn đến Tô Thiệu Khiêm, luống cuống tay chân muốn hành lễ, lại "không cẩn thận" đem hộp cơm đổ nhào trên mặt đất, đồ ăn rơi ra ngoài, đều là cơm thiu, canh thừa thịt nguội, cứng y như tảng đá, căn bản không phải cơm ăn cho người.
    
Tô Thiệu Khiêm thấy thế liền giận dữ: "Đây chính là đồ các ngươi cho tiểu thư ăn?"

Hắn hiện tại cần Tô Mạch Nhan vì hắn đính chính lại thanh danh, đương nhiên phải biểu hiện ra dáng vẻ của "từ phụ".

"Nô tỳ cùng người phong bếp cũng đã nói, bọn hắn nói Tam tiểu thư cũng chỉ xứng ăn thứ như vậy, còn nói đây là ý tứ của lão gia, tiểu thư tự mình đi tố cáo cũng vô dụng, chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ. Nô tỳ không cam lòng, cùng bọn hắn cãi lộn, ngược lại bị bọn chúng đánh cho một trận, vết thương đến bây giờ còn chưa tiêu đâu!"

Nhiễm Họa ủy khuất cáo trạng, duỗi hai tay ra, quả nhiên trên cánh tay đều là những vết bầm tím, thậm chí còn có những vết bầm trên mặt vẫn chưa mờ đi, nhìn thấy mà giật mình, chỉ là vừa nãy nàng ta cúi đầu, không nhìn thấy mà thôi.
    
Tô Thiệu Khiêm càng là tức giận: "Nói hươu nói vượn! Người tới, đem những nô tài này đánh bốn mươi đại bản, đuổi ra Tô phủ!"
    
"Cha, như vậy chỉ sợ không ổn, những nô bộc này của Tô phủ nô bộc đều biết sự tình mặt ta bị thương, lúc này thả bọn họ xuất phủ, nếu như bọn hắn lòng mang oán hận, ở bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ thì làm sao bây giờ?" Tô Mạch Nhan ôn nhu nói, dường như chỉ suy nghĩ vì Tô Thiệu Khiêm cùng Tô phủ.
    
Tô Thiệu Khiêm lập tức tỉnh ngộ, bọn hắn đang muốn thả tiếng gió về chuyện "Cha từ nữ hiếu", lúc này tuyệt đối không cho phép nô bộc Tô phủ gây thêm rắc rối, đã như vậy ——

"Toàn bộ dùng trượng đánh chết, răn đe!"

Tô Mạch Nhan lạnh nhạt cúi đầu, tựa hồ là sợ hãi, đôi mắt bên trong lại là hoàn toàn lạnh lẽo. Những người này cho là nàng đã đến mạt lộ, rốt cuộc không thể xoay người, cho nên có thể tùy ý giẫm đạp như vậy, quả là sai lầm!

Nàng mệnh Nhiễm Họa lấy chuyện hủy dung của nàng thả ra, nháo đến tình trạng đủ để uy hiếp Tô phủ cùng Tô Thiệu Khiêm, muốn giải quyết chuyện này, cuối cùng chỉ có thể cầu đến trên người nàng. Đã đối với nàng có sở cầu, đương nhiên phải vì nàng xuất thủ. Huống chi, đây cũng là cơ hội tốt để cắt giảm quyền hành của Tô phu nhân, Tô Thiệu Khiêm đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Nàng ở trong lòng từng lập qua lời thề, có nàng ở đây một ngày, ai cũng không thể tổn thương Nhiễm Họa dù chỉ một sợi tóc, người vi phạm, chết!

Cùng lúc đó, trong Trúc mậu viện, Tô phu nhân chân chính nổi trận lôi đình.

Lẽ nào lại như vậy! Phòng đầu bếp là người nàng thật vất vả xếp vào, tất cả đều là tâm phúc nàng nhất mực tin dùng, lần này thế mà bị nhổ tận gốc! Thế nhưng, đây là Tô Thiệu Khiêm ra lệnh, nàng cũng không thể tránh được.

Trong chớp mắt, nàng kềm chế cơn phẫn nộ, nói với người bên cạnh: "Ta thật vất vả mới nghĩ đến cái biện pháp này cứu ngươi, vì thế người phòng đầu bếp cũng đều góp đi vào. Phương nhi, ngươi dù sao cũng nên tin tưởng ta, ta thật tâm đem ngươi trở thành nữ nhi mà đối đãi a?" Đem tất cả mọi thứ đều là vì Tô Cẩm Phương mà hi sinh.

Tô Cẩm Phương trong lời nói hành động tự nhiên ngàn ân vạn tạ, nhưng trong lòng đang cười lạnh.

Nàng bị giam tại kho củi, sinh tử không rõ, tại sao Tô phu nhân không có nửa điểm biểu thị? Nếu như không phải vì cần nàng giúp lời đồn đại lắng lại, làm sao có thể thả ra được? Nàng hiện tại xem như hiểu rõ ràng, trong mắt Tô phu nhân, nàng chỉ là một quân cờ, lúc có ích cần thì trấn an vài câu, không còn tác dụng liền có thể vô tình vứt bỏ, ở trong mắt nàng, chỉ có con cái của nàng mới là người, người khác đều là cỏ rác!

Ngược lại là Tô Mạch Nhan... Nghĩ không ra, nàng ta vậy mà thật sự làm được!

Trừng trị những hạ nhân cắt xén đồ ăn, để Tô Thiệu Khiêm thả mình ra kho củi, thậm chí, mình còn có thể đi tham gia ngắm hoa yến nơi tầng lớp quyền quý tụ tập. Thả ra ngoài tin tức bị hủy dung, đưa ra quyết định giữa sinh và tử, kế hoạch to gan như vậy nhưng lại vô cùng tinh vi, loại tâm cơ cùng thủ đoạn này, thật là khiến người kinh hãi!

Nhất là, nghĩ đến lời cuối cùng Tô Mạch Nhan nói bên tai nàng, Tô Cẩm Phương càng không rét mà run.

"Ta có thể lôi ngươi từ Địa Ngục ra, là có thể đem ngươi lại ném trở vào, ngươi phải nhớ kỹ điểm này, vĩnh viễn, không nên quên!"

===

"Mạch Nhan? Tô phủ Tam tiểu thư gọi là Mạch Nhan, lần nay sẽ tham giay ngắm hoa sẽ a..." Thiếu niên thì thào đọc cái tên này, bỗng nhiên đứng dậy, đôi mắt lóe ra tia sáng khiến người khó mà phỏng đoán, "Lâm bá, nói cho Long Hưng trưởng công chúa, ngắm hoa yến lần nay, ta cũng sẽ đi."

------ Vài lời nói với người xa lạ ------

Cảm ơn lotus0924 khen thưởng, cảm ơn yuyus822 khen thưởng, còn có phiếu đánh giá cùng bạc tình nghĩa, vừa mới nhìn thấy, Hồ Điệp thật vui vẻ a, cảm ơn sự ủng hộ của các ngươi ~O(∩_∩)O~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro