SasoDei fanfic chap 15 {This Love}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 15

'' Cái bóng.''

'' Được rồi, em đã có tất cả mọi thứ...'' Tôi nói với một cảnh tâm trạng nặng nề của tôi chìm lại. Tôi nhìn vào mặt đất. ''Anh cũng vậy...'' Sasori trả lời. Chúng tôi về để cô gắng để lại... Một lần nữa... ''Hãy đi, sau đó.'' Tôi đã nghiên cứu những con sói cho thời gian mà Sasori đã bất động và đã phất hiện ra rằng những con sói đang bắt đầu mùa giao phối nên họ đang đi đâu đó vào mỗi buổi sáng. Tôi biết từ kiến thức trước đây rằng mùa giao phối với cho sói kéo dàu khoảng một tháng và họ đã được trưng bày hàng vi này trong khoảng hai tuần vì vậy chúng tôi phải được an toàn... Nhưng tôi vẫn hoàn toàn sợ hãi...

Khi chúng tôi đi bộ đến hàng cây, đó là một cách kỳ quái yên tĩnh. ''Em có chắc chắn họ đang đi ?'' Sasori thì thầm vẫn đi bộ nắm chặt bàn tay tôi, tôi gật đầu. ''Nếu chúng ta chỉ có thể nhận được đến sườn núi ở đằng kia.'' Tôi nói, chỉ vào một sườn núi không phải là xa. ''Chúng ta sẽ được an toàn. Đối với một số lý do họ không đến.'' Sasori dừng lại. Tôi làm quá và nhìn lại Sasori. ''Có chuyện gì vậy ?'' Tôi nói với vẻ quan tâm. ''Điều gì họ không đi đến đó vì một cái gì đó tồi tệ hơn... Hoặc một cái gì đó lớn hơn đó mà họ e ngại  ?''

Đôi mắt của tôi mở rộng " Giống như một bầy sói.'' Tôi hỏi vừa hồi hộp, lo lắng. ''Không.'' Sasori trả lời lắc đầu. ''Một cái gì đó tồi tệ hơn.'' Sasori đang nhìn vào mắt tôi bây giờ. Trái tim tôi sẽ bỏ qua một nhịp. Làm thế nào chúng tôi đã không nghĩ về điều đó? Tôi lắc đầu . '' Không có chúng ta chỉ hoang tưởng... Em chắc rằng có một lý do khác như có lẽ lãnh thổ của họ chỉ không căng mà đến cho đến nay?'' Tôi cố gắng để xua đi tất cả các khả năng tồi tệ hơn chúng ta sẽ phải đối phó với. ''Đó chỉ quá đơn giản.'' Sasori nói. ''Nhưng em chắc rằng bất cứ điều gì đó chúng ta có thể mang nó.'' Tôi theo Sasori. ''Yeah...'' Tôi nói yếu ớt, một triệu suy nghĩ đang chạy trong đầu tôi.

Điều gì nếu có chakra gây quái vật lên đó hoặc một con gấu khổng lồ của một số loại ? Tôi không phải như vậy chắc chắn chúng tôi có thể lấy nó... Không chỉ chữa lành chân cho Sasori... Chúng tôi thực sự nên đã chờ đợi lâu hơn, nhưng do thời gian chân của Sasori sẽ tốt hơn hoàn toàn, những con sói trở lại và chúng tôi sẽ phải chờ đợi năm khác... Sasori không đi khập khiễng hoặc bất cứ điều gì nhưng tôi có thể nói với Sasori vẫn còn rất yếu về mặt trái của mình...

'' Anh biết chúng ta sẽ phải dừng lại và làm trại cho sớm, phải không ?'' Tôi nói, cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng, đó là được kéo dài giữa chúng tôi đi bộ. Đó là hoàng hôn, bây giờ mặt trời lặn đúc bóng đáng ngại trên con đường. ''Ừ.'' Sasori trả lời. ''Anh chỉ nghĩ những điều tương tự.'' Tôi gật đầu khi Sasori quay sang đối mặt với tôi. Tôi không thể nói cho Sasori sợ, có lẽ đó là bởi vì tôi đã sống với Sasori từ rất lâu nhưng tôi biết khi Sasori sợ hãi hột Sasori tắt và tắt tất cả mọi người khác nhìn ra ngoài. Trừ khi Sasori cảm thấy thoải mái mà tôi không nghĩ rằng tình hình này được áp dụng...

'' Tại sao anh không dựng lều ? Em sẽ có được một số củi trong khi nó vẫn còn ánh sáng ban ra.'' Tôi nói, cung cấp củi để đi vào rừng thay chính vì Sasori. Tôi sẽ nói chuyện với Sasori sau này và cố gắng trấn an Sasori... Chúng tôi đặt gói của chúng tôi xuống trong giải phóng gần đó và Sasori bắt đầu nói ra khỏi lều như tôi đi ra để có được gỗ. ''Hãy quay lại ngay...'' Tôi nói. Sasori dừng lại nhìn tôi. ''Hãy cẩn thận...'' Sasori nói, trong mắt Sasori rất lo lắng. ''Em sẽ ổn thôi.'' Tôi nói với một nụ cười yếu ớt.

Sasori quan sát, khi Sasori bước ra khỏi một mối quan tâm xem được viết trên khuôn mặt của mình. Tôi hít một hơi sâu tìm kiếm trên mặt đất cho cành tốt và như vậy để đốt lửa. Tôi vô thức múc lên một số lá màu xanh lá cây  vào một bao nhỏ bằng da. Tôi đem gửi một vài con bọ tán xạ trong trang bìa. Như tôi đang gặt dây vào nhật ký nhỏ, tôi nghĩ như thế nào về quá nhiều thứ đã thay đổi kể từ cái đêm đầu tiên khi chúng tôi rời Akatsuki... Chúng tôi đang trở nên quen thuộc với nhau theo những cách tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xảy ra. Chúng tôi đang sống trong một ngôi nhà, lợi dung lẫn nhau là một nhất định nào đó... Nhưng chúng tôi nhắc nhở như thế nào may mắn chúng tôi kể từ khi tôi nghĩ Sasori đã chết.... Được rồi, không nghĩ về điều đó nữa.

Đột nhiên, tôi nghe các công cụ chụp của một hoàng hôn phía sau. Tôi nhanh chóng quay mặt bóng tối tập hợp lâu dài của mặt trời. ''Sasori.'' Tôi thì thầm. Không trả lời. Tôi nhìn xuyên qua các cây để nhìn một cái bóng di chuyển ra khỏi vào rừng sâu hơn. Tôi quay trở lại trại, tôi không muốn mạo hiểm bất cứ điều gì và tôi đã đủ xa để lấy củi...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro