SasoDei fanfic chap 21 {This Love}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 21

'' Một tiếng thở dài.''

'' Hôm nay hồ đẹp quá !'' Sasori nói. ''Vâng.'' Tôi trả lời. ''Vâng đúng vậy ạ...'' Tôi nắm tay Sasori thật chặt hơn trong khi tôi bước đi bên cạnh Sasori. Tôi đột nhiên cười, nhớ lại một thời gian tại ngôi nhà cũ của chúng tôi... '' Còn nhớ khi em gọi anh và sát vào anh không ?'' Sasori cười khúc khích. ''Lúc đấy chúng ta vẫn còn rất trẻ.''

{BẮT ĐẦU HỒI TƯỞNG}

''Sasori !'' Tôi la lên. Sasori không có ở đây trong tầm nhìn. Tôi thở dài. Tôi gọi to hơn một chút nữa. Không trả lời. Ugh, tôi ghét nó khi Sasori chỉ đi theo của riêng mình mà không báo trước... Nếu có điều gí đó xảy ra với Sasori ? Đôi mắt của tôi mở rộng. Ngay sau đó, tôi cảm thấy cánh tay quen thuộc của Sasori quấn quanh eo tôi. Tôi trông dễ thương, hít một hơi. Sasori cười khúc khích. ''Một chút thay đổi thất thường là có phái chúng ta phải không ?'' Sasori hỏi rụt rè. Tôi quay lại và liếc nhìn Sasori. ''Gì vậy?'' Sasori hỏi. ''Đừng sợ em như thế !'' Tôi nói, Sasori trông thật bối rối.

'' Đừng nhìn chằm chằm em như thế !'' Tôi hét. '' Anh không thể chỉ đi theo của riêng em mà không nói với anh !'' Sasori chế giễu. ''Anh không chỉ nói với em với mọi điều duy nhất anh làm, Deidara...'' Sasori nói. ''Vâng, nhưng anh nên cho em biết nếu để anh lại !'' Tôi trả lời, khoanh tay trước ngực.'' Anh là mẹ em sao ?'' Tôi hét lên. Uh oh, Sasori kích hoạt... Sasori vẫn tiếp tục. ''Ừ có lẽ anh nếu sẽ không nghĩ rằng em muốn theo anh '' Sasori nói. ''Cái gì ?'' Tôi nhìn Sasori đang lẫn lộn. ''Anh đang nói cái gì vậy ? Sasori ?'' Tôi nói. ''Ugh! Em đang rất sát vào người anh rồi đấy !''

(KẾT THÚC HỒI TƯỞNG)

Đã hai năm của sự kiện không đầy đủ hạnh phúc. Tôi trở nên gần gũi với người tôi yêu. Tôi đã ra khỏi nỗi sợ của tôi là mất Sasori. Chúng tôi dành cả ngày của chúng tôi tận hưởng thời gian của chúng tôi yêu thương nhau. Nó bây giờ là cho cả năm kể từ khi chúng tôi rời Akatsuki và ngày hôm nay trong không khí mùa xuân hoàn hảo, nó cảm thấy như cuộc sống không có thể được tốt hơn.

''Nhìn kìa, có một con chim ưng.'' Sasori thì thầm, chỉ vào một cây không xa chúng tôi. Chúng tôi dừng lại nơi đã đứng, quan sát sinh vật đẹp. '' Anh nhắc làm anh nhớ đến Itachi.'' Chúng tôi với nụ cười buồn bã khi nhớ lại. Sasori. Sasori là người duy nhất đã bao giờ hoá ra là một người phong nhã... Các con chim ưng tăng vọt lên không trung, đó là chiếc lông đẹp lấp lánh trong ánh mặt trời.

''Em có bao giờ hối tiếc không ?'' Sasori hỏi, khi chúng tôi đi lại được nữa. ''Hối tiếc về cái gì ?'' Tôi nói. ''Rời khỏi.'' Sasori nói. ''Không! Tại sao ?'' Tôi hỏi. ''Bởi vì mặc dù, anh thừa nhận nó gây ra quá nhiều đau khổ, nó gây ra tình yêu nhiều hơn và hạnh phúc và cho rằng anh không thể thể là tuyệt vời đầy đủ hơn. Hãy nhớ rằng tất cả mọi thứ xảy ra đều có lý do...'' Sasori mỉm cười. ''Sasori ?Không! Tại sao ?'' Tôi nói. ''Bời vì anh đã có em và không có gì có thể so sánh điều này !''

Sasori dừng lại, lấy cả hai bàn tay của tôi. ''Tất cả chúng ta bao giờ có thể làm được như con người là nói đi nơi cuộc sống đưa chúng ta, nếu em nghĩ vễ anh thì đó chính là nơi đường trở về với anh, bởi vì trong cuộc sống nếu em đi đến một quyết định nối lại với nhau.'' Sasori nói và tôi liền gật đầu. ''Anh và em như mặt trời và mặt trăng...'' Tôi thì thầm. ''Như thế nào ?''

'' Khi một người trong chsung ta tăng lên, người kia luôn luôn dường như bị bỏ rơi... Chúng ta luôn có nhưng chúng ta luôn luôn két thúc bằng cách nào đó ra khỏi tầm nhìn. Em cho rằng đó là cách khi anh bị ai đó, bởi vì ngay cả khi anh thiết lập thì anh vẫn luôn luôn xuất hiện trở lại cho người đó. Đó là cách chúng ta giống như mặt trời và mặt trăng.'' Tôi kết thúc. ''Ừ, anh đồng ý.'' Chúng tôi bắt đầu đi bộ lần nữa. ''Nhưng hãy nhớ rằng anh không bao giờ bực bội.'' Sasori nói. '' Cũng không phải thì tuỳ theo tính em, Danna của em.''

Tôi yêu Sasori và Sasori biết như vậy. Ngay cả Sasori là của mặt trời và tôi là mặt trăng, chúng tôi tiếp tục đi với nhau. Chúng tôi tiếp tục đi bộ một cách bờ hồ nước lấp lánh gửi tôi vào một ngây người suy nghĩ... ''Nhìn này.''  Sasori nói thêm một lần nữa. ''Mặt trăng ra sớm buổi tối là của anh...'' Tôi nhìn lên bầu trời. Mặt trời vẫn lên nhưng ngay bên cạnh nó, Sasori có thể nhìn thấy mặt trăng chắc chắn rõ ràng. ''Đó là gần như đầy đủ.'' Tôi nhìn chằm chằm vào Sasori. ''Một dấu hiệu ?'' Sasori hỏi với một nụ cười. ''Một dấu hiệu hay không, cho dù chúng ta mang nó là như là một quyết định như vậy.'' Sasori cười khúc khích. ''À, anh thấy... Ừ, sau đó là một dấu hiệu.'' Chúng tôi vẫn đi bộ và nắm tay thật chặt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro