Quan Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba ngày cuối tháng là khoảng thời gian "bạn thân" tới thăm Thanh Tiêu.

Buổi sáng, Thanh Tiêu bộ dạng thiếu sức sống đi làm, đôi môi vốn tái nay lại càng thêm nhợt nhạt kết hợp với màu da trắng bệt thật làm ra bộ dạng rất dọa người.

Ngô Hàn nhìn cô như vậy, hủ tiếu giò heo cũng nuốt không trôi.

Cả ngày ở công ty, cứ hễ ngơi tay là Ngô Hàn lại nghĩ tới bộ dạng này của Thanh Tiêu, lòng rất không yên.

Ngô Hàn cuối cùng nhịn không nỗi, bỏ luôn cơm trưa tranh thủ hoàn thành xong sớm công việc, lại không biết mấy giờ Thanh Tiêu tan làm chỉ có thể 3h chiều chực chờ ngoài cổng công ty để đợi.

5h15 phút, Thanh Tiêu với sắc mặt còn tệ hơn ban sáng thơ thẩn đi ra, người trùm kín áo khoác như thể rất lạnh nhưng mà trên trán và mặt lại tầng tầng lớp lớp mồ hôi, Ngô Hàn nhìn thấy mà xót cả ruột.

"Thanh Tiêu." hắn vẫy tay với cô

"Ngô Hàn." Thanh Tiêu lẫm bẫm, đi về phía hắn.

"Lên xe anh đưa về."

"Không, em..."

Hắn cau mày, lại "không", có biết hắn đã đợi cô bao lâu rồi không!?

"Lên xe đi em, không nên dùng dằng chống đông người."

Hắn nói, rất đúng trọng tâm. Đang là giờ tan ca, người ra cổng ngày một nhiều, đã có vài đồng nghiệp ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Thanh Tiêu.

"Thanh Tiêu, đừng giận nữa, người ta đợi em từ lúc 3h đấy."

Anh bảo vệ đứng bên cạnh lên tiếng, từ sớm đã chú ý đến thanh niên mặt mày sáng sủa cùng con Z1K phong độ, lúc thấy hai người cứ dùng dằng nghĩ là đôi trẻ đang giận nhau nên lên tiếng nói giúp.

"Anh đợi em? Để làm gì?"

"Để chở em về."

Tốc độ cùng cái yên sau vểnh ngược của chiếc xe làm Thanh Tiêu thật khốn đốn. Cái vái ngắn tốc ngược hết lên, cô một tay giữ váy, một tay phải bám bặt vào áo Ngô Hàn nếu không cô hoàn toàn tin mình sẽ bị ngã khỏi xe.

Ngô Hàn cau mày, cái quái gì mà cô nàng phía sau lại cứ lọi nhọi như con giun ấy nhỉ?

Hắn vờ chỉnh lại gương chiếu hậu "ực!" hắn nuốt xuống.

2/3 cặp đùi trắng nõn đang phơi hết ra ngoài. Thảo nào mấy tên đi cạnh cứ dán mắt sang miệng cười khả ố, hắn thật muốn tự bạt tay mình, khi không "khoe của" ra cho thiên hạ. Hắn dùng ánh mắt âm u lườm mấy tên ranh con một cái, nắm lấy tay ga kéo xuống.

Z1K KAWASAKI đang lưu thông trên đường với vận tốc 10km/h, chiếc xe đạp mini màu vàng đen của hai nhóc học sinh dễ dàng vượt qua mặt hắn, ngoảnh lại nhe hàm răng súng nhìn Ngô Hàn cười đắc thắng.

Ngô Hàn: "!"

Người đi đường : "!!!"

Không còn chật vật với cái váy, lúc này Thanh Tiêu mới chú ý đến đường chạy. Một con đường lạ hoắc, đây nào phải hướng về chung cư? Thảo nào cô cảm giác đi xe mà lâu tới nhà đến vậy.

"Anh đưa em đi đâu thế?"

"Đi bác sĩ, ở ngay trước rồi."

"Không, em..."

Lại là "không". Slogan của cô nhỏ đây mà. Đối với từ này Ngô Hàn đã nghe quá nhiều lần nên thành ra chai sạn, không thèm để vào tai.

Bộ dạng thế kia là phải đi bác sĩ, không lôi thôi.

Xe vẫn lạnh lùng hướng về trước, mắt thấy biển hiệu "PHÒNG MẠCH BÁC SĨ KHIÊM" ngày một hiện rõ, Thanh Tiêu cuối đầu, thà chịu ngượng với hắn còn hơn đi vào phòng mạch.

Để tránh người đi đường nghe được, cô cuối sát người, đầu nghiên qua vai của Ngô Hàn nhỏ giọng:

"Về thôi, em là bị bệnh con gái."

Ngô Hàn cho xe tấp vào lề, lúc cô nói chuyện hơi thở phả nhẹ vào tai hắn tươi mát hương bạc hà, động tác chòm người của cô vừa vặn khiến hai bầu ngực mềm mại dán hẳn vào lưng hắn, một cảm giác vô cùng "phóng điện"!

Ngô Hàn xoay lại nhìn Thanh Tiêu, bày ra nụ cười ranh mãnh, cố tình chọc ghẹo cô một chút sau đó mới tiêu soái quay đầu xe về phòng. Lúc ngượng, hai má Thanh Tiêu sẽ hồng lên, nhìn rất thích!

Về đến phòng, Ngô Hàn không vội thay đồ, ôm điện thoại google, chăm chú đọc sau đó lại phóng xe đi. 15 phút sau hai tay túi nhỏ, túi lớn, cùng một nồi, một bát, một bếp gas trở về. Đi thẳng vào nhà bếp, lại tiếp tục google vừa nhìn điện thoại vừa đun đun nấu nấu.

Cháo đậu đỏ thơm lừng cùng tách trà gừng nghi ngút khói chỉnh tề đặt trên bàn, Thanh tiêu hơi ngần ngại nhưng vẫn chén sạch bát, lại còn khen ngon.

Ngô Hàn rất hài lòng, đem một túi lớn rau má dừa đổ ra ly thủy tinh, phần còn lại thì tự nhiên cho vào tủ lạnh dặn Thanh Tiêu tối nay phải uống bằng hết, còn nhét vào tay cô vài thanh socola đen.

Google nói những ngày này không nên vận động mạnh, thế nên Ngô Hàn dùng bộ dạng "chủ nhà" tự nhiên vào phòng tắm, lấy nước tưới cho đám thực vật ngoài ban công.

Thanh Tiêu vẫn đang trong trạng thái ngơ ngẫn, ngồi trên bàn nhìn anh hàng xóm quá đỗi "tự nhiên" mà không biết nên nói gì.

"Lấy được chìa khóa rồi à?"

Hàng xóm hôm trước mĩm cười, còn giơ lên một ngón tay cái tỏ ý khen ngợi.

Ngô Hàn dùng vẻ mặt đắc thắng đối lại. Chưa có chìa khóa nhà, nhưng mà đã được vào nhà, lại còn vào rất nhiều lần, cũng xem như là thành công một nửa đi.

"Mai anh đón em đi làm" hắn tuyên bố, giọng điệu không có vẻ "trưng cầu dân ý"

"Không cần, em..."

Lại nữa! Ngô Hàn dừng động tác mở cửa, nhìn thẳng vào Thanh Tiêu chậm rãi nhả từng chữ một:

"Từ nay, nếu em còn dám nói không trước mặt anh, anh sẽ hôn em cho đến khi em không thở nổi luôn đấy."

"..."

Thanh Tiêu câm nín, trợn tròn mắt nhìn hắn.

Ngô Hàn rất hài lòng với hiệu ứng vừa gây ra, đối với bạn gái hắn rất cưng chiều nhưng thỉnh thoảng nên ... dọa nạt một tí.

Ngô Hàn trở về phòng dọn dẹp lại căn nhà bếp vốn bị hắn bỏ hoang từ lúc dọn vào đến giờ, đặt báo thức điện thoại, sáng mai hắn sẽ dậy sớm nấu thêm cho cô một bát cháo cùng với trà gừng. Lại ngồi trên bàn nghĩ nghĩ sau đó đại thiếu gia lười biếng cả người đầy mồ hôi nhưng không vội nghỉ ngơi mà tiếp tục ra khỏi phòng phóng xe thẳng về nhà bố mẹ.

Khỏi phải nói ông bà cảm động tới mức nào, cứ nghĩ con mình tinh thần hiếu thảo phát huy 10h đêm chạy về thăm bố mẹ. Ngô Hàn cũng không nỡ làm bố mẹ mất hứng đóng vai đứa con hiếu thảo 5 phút xong thì đi vào nhà kho.

Hắn về là để đổi xe. Hắn nhìn ra Thanh Tiêu không thích con sói đen của hắn, nếu con ngựa này lại làm cô không hài lòng, hắn cân nhắc sẽ cùng cô đi mua một chiếc xe mới đúng với sở thích của cô.

Thường Ngô Hàn sẽ không động tay mà lau chùi xe cộ, quăng ra tiệm là xong, nhưng mà sáng mai phải đưa Thanh Tiêu đi làm sớm vậy nên nửa đêm khuya khoắc hắn vẫn ở ngoài vườn tỉ mẫn rửa xe, lau chùi sạch sẻ xong thì phóng chiếc SH vốn đã bị hắn giam vào "lãnh cung" từ lâu đi mất dạng.

"Con mình bị sao vậy anh?"

"Kệ nó, em quan tâm làm gì?"

Làm sao mà không quan tâm được chứ! Con trai mình vốn chẳng bao giờ đụng tay chân bây giờ nửa khuya lại lủi thủi ngồi ngoài vườn lau chùi xe cộ, lại còn làm rất mau mắn chuyên nghiệp. Gần nửa năm dọn ra bên ngoài liệu có phải bị cực khổ tôi luyện rồi không? Lại còn không thèm chạy Z1K bảo bối yêu quý của nó, liệu có phải không đủ tiền bảo dưỡng, đổ xăng? Bà cẩn thận dặn dò chồng hôm sau nhất định phải chuyển tiền vào tài khoản cho con, xong mới yên tâm đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro