The End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 11, Ngô Hàn đưa Thanh Tiêu đi du lịch Sa Pa như trước đó đã định. Thanh Tiêu bấy giờ mới nhớ ra gói đồ kì quặc lần trước. Cô mĩm cười, người này lúc nào cũng tính trước và chu đáo như vậy.

"Đợi tới mùa xuân mình ra đây một lần nữa, khi ấy khắp nơi đều là hoa."

Rất thích hợp để chụp hình cưới, lần này ra vừa để Thanh Tiêu ngắm ruộng bậc thang đang độ chín vàng vừa để xem xét trước tình hình chỗ nghỉ ngơi và tìm hiểu các studio uy tín nơi đây.

Ngô Hàn trước đó đã ra đây mấy lần, tuần trước còn lên mạng tham khảo thêm một lần nữa nên chuyến này rất thành thục dẫn Thanh Tiêu thăm thú bao nhiêu là cảnh đẹp, mỗi nơi còn giải thích cặn kẽ cho cô đặc điểm địa hình và các loại thảo mộc xung quanh, nguồn gốc tên gọi kèm theo những điển tích lãng mạn.

"Có chuyện gì khiến anh làm không chu đáo không?"

Thanh Tiêu tin đối với chuyến đi này Ngô Hàn đã bỏ không ít tâm tư để chuẩn bị và tìm hiểu.

"Nhiều lắm, nhưng cái gì liên quan tới em thì anh sẽ chu đáo nhất có thể."

Ngô Hàn coi trọng gia đình vì thế cũng rất coi trọng bạn đời, đối với mối quan hệ khẳng định sẽ đơm hoa kết trái hắn nhất định làm tất cả để "gia đình nhỏ" của mình được hạnh phúc.

Dạo một vòng cổng thiên đường, ngắm thác tình yêu, khám phá một vài bản làng gần đó thì trời cũng vừa chập tối.

Điểm nghỉ ngơi của hai người là homestay Hilly, không lớn nhưng cực chất với view cao, tầm nhìn cực rộng, bất kì mọi ngóc ngách kể cả giường ngủ đều có thể hít hà được không khí trong lành, ngắm được toàn cảnh ruộng bậc thang vàng ươm bên dưới, sáng sớm hoặc tối còn có thể đắm chìm trong màn sương mờ ảo kết hợp với tiếng suối nước róc rách trước nhà.

Thanh Tiêu cực kì hài lòng, ngồi một bên hành lang phía trước chân tay không ngừng nghịch ngợm với nước.

Ngô Hàn để mặc cô vui vẻ, bản thân ngồi trầm tư bên bàn khách , móc hết trí khôn ra suy nghĩ, hắn muốn được thân mật với cô, nên xin phép cô hay là cứ thế mà làm?

Vốn dĩ những chuyện này đối với cặp đôi đều rất bình thường nhưng lịch sử tình trường của hắn như vậy lại thêm vụ lần trước hắn lo nếu làm gì không khéo cô lại hiểu lầm hắn thì nguy. Biết là sớm muộn gì cũng là của mình nhưng hắn tham lam muốn có sớm hơn. Ngô Hàn nghĩ nhiều đến mức dây thần kinh cũng mõi mệt căng ra.

"Anh sao vậy?"

Thanh Tiêu thấy hắn cứ ngồi yên một chỗ, sắc mặt lúc kích động lúc hưng phấn lúc chán nản lúc quyết tâm thay đổi liên tục nên liền đến xem xét.

"Anh nhức đầu."

Hắn nói, lười biếng, vô lực gối đầu lên đùi Thanh Tiêu để mười ngón tay thon dài của cô xoa xoa thái dương cho hắn, haiz! Thần kinh thì có dịu đi nhưng sự căn bên dưới thì lại tỉ lệ nghịch hoàn toàn, hắn dứt khoắc chộp tay cô lại nếu không hắn nghĩ mình sẽ làm ra chuyện hồ đồ mất.

"Không thoải mái? Em lấy thuốc anh uống nha" trong túi có vài loại thuốc thông dụng chắc sẽ dùng được.

"Không phải, lo em mỏi tay."

"Em không mỏi."

Thanh Tiêu bật cười, rút khỏi tay hắn tiếp tục xoa xoa nhấn nhấn

" Sao tự nhiên lại nhức đầu, hay là đi bác sĩ đi."

"Không cần, tại anh suy nghĩ nhiều thôi."

Lại suy nghĩ? Rất muốn hỏi cái gì khiến hắn phải nghĩ nhiều đến độ nhức đầu, con người này có khi nào đầu óc thôi không suy tính không nhỉ?

"Anh muốn em."

Ngô Hàn không nghĩ nửa, bởi vì nghĩ cũng không ra, hắn không thuộc tuýp vòng do tâm lý, đã nhận định là của nhau rồi nên cứ vậy mà thẳng thắng nói ra những mong đợi của mình thôi.

Im lặng, kim phút quay cũng được mấy vòng rồi. Ngô Hàn nghiên đầu chăm chú nhìn Thanh Tiêu, nét mặt vẫn thanh tĩnh như mọi ngày nhưng nếu nhìn kỹ hai má cô sẽ hơi hồng một chút, tròng mắt cũng sậm màu hơn sau đó thì mắt hạnh cong cong khóe môi cũng cong cong hắn nhìn mà nước sôi lửa bỏng.

"Thì em vốn là của anh mà."

Cô đối với mấy chuyện này cũng không quá bảo thủ, Thanh Tiêu chủ động nép vào gần Ngô Hàn, cười, ngốc! Lại vì chuyện này nghĩ ngợi đến nhức đầu hay sao.

"Anh sẽ nuôi em suốt đời."

Ngô Hàn nói lại hôn cô một cái, sao lại có người đáng yêu như thế chứ.

Thanh Tiêu chậc lưỡi, để mặc Ngô Hàn lồng chiếc nhẫn lấp lánh vào tay mình, cầu hôn mà nói cái kiểu thế đấy! Nhưng như vậy thì mới đúng là Ngô Hàn mà cô yêu, không mơ mộng, rất thực tế, với tính cách ấy câu nói vừa rồi hẳn đã là ngọt ngào nhất của anh, chăm lo, đảm bảo cuộc sống đầy đủ tiện nghi nhất cho người mình yêu thương.

Nhìn đi, cái nhẫn này mảnh khảnh thanh tao nhưng giá trị của nó chắc chắn không như vẻ ngoài. Ngô Hàn là kiểu người thực tế đến mức thực dụng, các giá trị quan cũng có thể dùng tiền bạc để đo lường, hắn luôn hiểu rõ giá trị của tiền bạc là sự đảm bảo, là cơ sở của cuộc sống bởi vậy hắn luôn biết cách kiếm tiền, càng biết cách dùng tiền để hắn và người yêu cùng hưởng thụ cuộc sống.

Ngày tháng cứ vậy trôi đi, thỉnh thoảng giữa hai người sẽ xảy ra bất đồng, đôi bên đều cố chấp với xắp đặt của mình từ cách chăm con, công việc cho tới cách bày trí vật dụng.

May mắn là về mặt giải quyết mâu thuẫn hai người đều rất hợp nhau thế nên mọi thứ rồi lại đâu vào đó, rất ổn thõa, rất yên bình. Tình cảm hai người vẫn cứ như vậy, không nồng nhiệt hơn nhưng cũng không nhạt đi. Theo lời Mỹ Dung thì đó là chuyện không thể chấp nhận nhưng với Thanh Tiêu đó mới là điều đáng quý. Cô đã nhìn qua rất nhiều cặp đôi, giai đoạn đầu thì nồng nhiệt như ngọn lửa nhưng càng về sau độ nóng càng giảm đến lúc có với nhau vài mặt con thì đã không còn anh anh em em lãng mạn như những ngày đầu.

Cô thích cách của Ngô Hàn, dù năm tháng có đi độ ấm của hắn vẫn cứ như vậy không thay đổi, Thanh Tiêu tin không phải người nào cũng làm được chuyện đó.

Thiết nghĩ, một người đàn ông như vậy hoàn toàn là một người chồng và người cha tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro