Thâm tỉnh băng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ngự thư phòng, Nguyên Kinh đang phê duyệt tấu chương.

Hỉ Liên do dự một lúc lâu lại mở miệng: “Hoàng thượng, đã canh hai rồi.”

Nguyên Kinh cúi đầu không nói gì, đôi tay trắng nõn như ngọc dương chi, do cầm bút quá lâu mà đầu ngón tay hơi đỏ lên.

Trước đó Hỉ Liên đã giục một lần, nhưng do tấu chương tồn đọng đã phê không còn bao nhiêu, Nguyên Kinh chỉ muốn phê hết cho xong, không dừng lại.

Tiểu thái giám ngoại điện khom người tiến lên, “Khải bẩm Hoàng thượng, Vị Ương cung Hoài Hoài cầu kiến.”

Nguyên Kinh nâng mi mắt lên, không nói gì.

Tiểu thái giám quỳ dưới đất, im lặng chờ thánh mệnh.

Hỉ Liên đứng bên nhìn trộm sắc mặt Nguyên Kinh.

Hơi nhíu mày, da dẻ rút đi sắc đỏ, lại trắng như trong suốt, không biết nghĩ đến điều gì, hay do dự chuyện gì.

Hỉ Liên nhắc, “Hoàng thượng?”

Trong ngự thư phòng, Nguyên Kinh đang phê duyệt tấu chương.

Hỉ Liên do dự một lúc lâu lại mở miệng: “Hoàng thượng, đã canh hai rồi.”

Nguyên Kinh cúi đầu không nói gì, đôi tay trắng nõn như ngọc dương chi, do cầm bút quá lâu mà đầu ngón tay hơi đỏ lên.

Trước đó Hỉ Liên đã giục một lần, nhưng do tấu chương tồn đọng đã phê không còn bao nhiêu, Nguyên Kinh chỉ muốn phê hết cho xong, không dừng lại.

Tiểu thái giám ngoại điện khom người tiến lên, “Khải bẩm Hoàng thượng, Vị Ương cung Hoài Hoài cầu kiến.”

Nguyên Kinh nâng mi mắt lên, không nói gì.

Tiểu thái giám quỳ dưới đất, im lặng chờ thánh mệnh.

Hỉ Liên đứng bên nhìn trộm sắc mặt Nguyên Kinh.

Hơi nhíu mày, da dẻ rút đi sắc đỏ, lại trắng như trong suốt, không biết nghĩ đến điều gì, hay do dự chuyện gì.

Hỉ Liên nhắc, “Hoàng thượng?”

Nguyên Kinh lẩm bẩm một câu, “Không được.”

Hỉ Liên ngớ ra, bụng nghĩ tuy hỏi một đằng đáp một nẻo nhưng tốt xấu gì cũng có chữ “không”, hẳn ý là không gặp. Nghĩ đến đây Hỉ Liên phất tay với thái giám đang quỳ, ý bảo không gặp.

Tiểu thái giám kia hiểu ý, khom người đứng dậy, đang định lui ra ngoài, lại nghe Hoàng thượng giọng nhẹ nhàng nói, “Tuyên-“

Hỉ Liên khựng lại, song cũng không nói gì.

Hoài Hoài được thái giám dẫn vào, thấy Nguyên Kinh liền cười rạng rỡ, “Hoàng thượng.”

Nguyên Kinh không ngẩng đầu lên, “Ban tọa.”

Cung nhân đem vào một chiếc ghế rộng kim ti nam mộc, đặt đối diện long án, Hoài Hoài ngồi xuống, nhìn con quay khảm ngọc tinh xảo trên bàn, chợt nhớ ra, “Hoàng thượng, không phải ngươi nói vứt đi rồi à?”

Chữ trên tấu chương hơi biến dạng, trong đôi mắt phượng thoáng qua sự tức giận, “Không phải lúc trước ngươi không nghe thấy à?”

Hoài Hoài nói: “Lúc ấy ta không tin, như vậy xem ra, Hoàng thượng quả nhiên đang gạt ta.”

Nguyên Kinh ấn mạnh bút, chuẩn tấu Đại lý tự xử quyết Tuần phủ Sơn Tây tham ô lương ngân chẩn tai, ngẩng đầu muốn quở mắng Hoài Hoài vài câu, nhưng vừa gặp đôi mắt người nọ thì mặt lại hơi nóng lên.

Nguyên Kinh vội cụp mắt xuống, tiếp tục phê duyệt.

Hoài Hoài tiến lên quan sát, “Hoàng thượng, sao tai ngươi đỏ vậy?”

Hỉ Liên thấy Hoài Hoài lớn mật như thế cũng thấp thỏm theo, vài lần muốn ra ám hiệu cho Hoài Hoài, lại thấy Nguyên Kinh thái độ khác thường, hoàn toàn không dày đặc lệ khí như mọi khi, tuy hơi kinh nộ không chắc, song từ đầu đến cuối dung túng hắn làm càn.

Nguyên Kinh cắn răng, vẫn chưa nổi giận.

Hoài Hoài đợi một lúc lâu, thấy Nguyên Kinh không mảy may có ý định nghỉ ngơi, liền đứng dậy vòng ra sau lưng Hoàng đế.

“Hoàng thượng, ngươi còn viết tiếp, sợ là trời sẽ sáng mất…”

Hơi thở ấm áp phả lên gáy, chữ trên tấu chương càng viết càng méo.

Hỉ Liên thấy thế vội cúi đầu, khom lưng lui ra, tiện thể kêu tất cả cung nhân nội điện đi.

Nguyên Kinh thấy Hỉ Liên đi, sợ hãi giơ tay muốn gọi lại, song bị người nọ ôm trong vòng tay, tùy ý hôn mút sau tai.

Tai Nguyên Kinh càng lúc càng đỏ hơn, “Cứu…”

Chữ cuối cùng rốt cuộc không thể nói ra miệng.

Âm thanh nằm giữa môi răng không rõ lắm, Hoài Hoài nói: “Hoàng thượng, ta đã đem theo thứ tốt ngươi tặng…”

Nguyên Kinh sắc mặt tái nhợt, run bần bật, còn chưa kịp chạy trốn đã bị bế lên cái giường đằng sau, tùy ý làm gì thì làm.

Do Hoàng thượng thường xuyên phê tấu chương đến sau nửa đêm, tiện thể ngủ lại ngự thư phòng luôn, để tiện cho Hoàng thượng nghỉ ngơi, nội điện ngự thư phòng có một cái giường, nhưng không có màn, khi nãy cung nhân ra ngoài hơi gấp, ngọn đèn lả lướt treo cao kia cũng chưa kịp tắt.

Trước mắt một đám người đứng hết ở ngoại điện, trố mắt nhìn nhau, biểu cảm ngày càng quái dị. Đặc biệt là nghe thấy âm thanh từ nội điện vọng ra, càng bối rối hơn.

Trái lại Hỉ Liên mặt không biểu cảm, bình tĩnh như thường dặn thái giám bên cạnh công việc sáng mai phải chuẩn bị, giống như hoàn toàn chẳng để ý việc hoang đường này.

Cao chi mở nắp, bị người ta quết một tảng to, để trên giường chìa ra một nửa, trông như sắp trượt xuống.

Nguyên Kinh nằm sấp trên giường, áo xốc xếch rơi một ít xuống đất, quần ngược lại cởi sạch, người bên trên đang nắm cặp mông tuyết bên dưới không ngừng thúc sâu vào, rất là hứng khởi.

Dù đã dùng cao thể bôi trơn, bên trong vẫn hơi căng đau, Nguyên Kinh miễn cưỡng chịu đựng, nhíu mày mím môi, hồi lâu mới có chút sung sướng.

Hai người làm tận đến canh ba, Hoài Hoài chỉ cảm thấy mật huyệt kia chặt vừa đủ, thật sự tuyệt không thể tả, ưỡn lưng thúc mạnh vài cái, bấy giờ mới phun trào ra.

Nguyên Kinh cả eo lẫn chân mỏi nhừ, bị người ta điên cuồng thúc vào chỗ u mật, trước mắt đã thở hồng hộc.

Nằm trên mép giường như rã ra, Nguyên Kinh mơ mơ màng màng để Hoài Hoài làm sạch, cả quy củ ngự thư phòng không cho ai ở lại cũng quên mất, trực tiếp mê man đi.

Cung nhân ngoại điện chỉ để lại vài thái giám cung nữ trực đêm, số còn lại đều về nghỉ ngơi.

Hỉ Liên nghe bên trong không còn động tĩnh gì, liền khẽ khàng đi vào.

Trong nội điện thoang thoảng mùi tanh, hai người trên giường đắp chăn ngủ cùng, thò ra một chân, không biết là của ai.

Hỉ Liên khẽ thở dài, tắt mấy ngọn đèn rồi quay người đi ra.

Hoàn toàn không chú ý tới Hoàng thượng ngủ ở bên ngoài lại thình lình nhíu mày.

Nguyệt mãn cung khuyết, nến đỏ thê lương.

Tiểu thái giám trực đêm của Vị Ương cung ngủ ở ngoại điện, nhắm mắt, lông mi lại rung rung như ngủ không yên.

Càng đi vào trong càng nồng mùi dâm mỹ.

Kim nghê hương lạnh, chăn cuộn sóng đỏ. 

Các ngón tay đặt trên mép giường siết đến trắng bệch.

Mà thắt lưng đong đưa bên trên lại càng lúc càng mạnh, chẳng mảy may thương xót, liều mạng thúc vào.

Quần áo kiểu dáng phức tạp đè dưới thân, người nằm ngửa, bị nghiệt căn ngoại cỡ đâm vào nơi chặt chẽ kia, mặc sức điên cuồng.

Trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn, như con thú liều chết triền đấu.

Mặt Hà Yến như muốn dán lên chóp mũi người bên dưới, trên trán nổi đầy gân xanh, lại có vẻ dữ tợn.

Nguyên Kinh run rẩy không ngừng được, dùng tay đẩy, nhưng người nọ như một ngọn núi nhỏ không hề nhúc nhích.

“Nhẹ… nhẹ thôi…”

Thế nhưng trong khi nói, bản thân lại càng lúc càng cương cứng lên.

Nếu nói bình nhật không nhìn thấu người này, thì ở trên giường Hà Yến lại hiểu tính y nhất. Thấy Nguyên Kinh cảm nhận được sự tuyệt vời, hắn liền nắm chặt tay y, vật bên dưới rút ra hơn bốn tấc, lại thúc vào thật lực, lặp đi lặp lại như thế, cảm thấy thứ đẩy bụng mình cứng như thiết, rỉ ra dinh dính.

Mồ hôi ngấm vào da, mờ đi các điểm đỏ, Nguyên Kinh thở dốc nặng nề dần, ngập chìm trong khoái cảm.

Hà Yến thúc thật lực một lúc lâu, lại rút hết ra, đẩy mạnh vào mật huyệt sưng đỏ kia, một phát đến tận cùng, bắn tinh.

Năm ngón tay thuôn thuôn bất chợt vịn gáy Hà Yến kéo hắn xuống, tay chân Nguyên Kinh run rẩy không dừng được.

Hà Yến không hề hay biết, trong ánh mắt chẳng thấy tí tẹo tình cảm ngọt ngào nào.

Hai người trong hoàng trướng quấn lấy nhau, mặc dù như uyên ương kề gáy, song mỗi người một tâm sự.

Mắt phượng đen sẫm trống rỗng, Nguyên Kinh siết chặt cánh tay cường tráng kia, trong đầu suy nghĩ một câu.

Có thể hùng phi, thì vì sao phải thư phục.

Chờ kẻ điên này đến chiếm hết phong hoa, cũng là một kẻ điên.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nhhgff