thix mày áh 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 25:

Sau câu nói đó,bọn chúng tròn xoe đôi mắt nhìn tôi đầy vẻ kinh ngạc!!!

"Mày nói dóc nhiêu đó đủ rồi!!!Mau câm miệng lại đi,nếu không đừng trách tụi tao không khách sáo với mày!!!"

"Mấy người cứ thử xem!!! Thật ra đây là một cái bẫy đó!!!"

"Cái bẫy gì???Đừng có nói điên!!!",bọn chúng gắt gỏng.

"Thật ra mấy người không biết chúng tui là ai cả!!!Mấy người chỉ nhận lệnh mà làm thôi,đúng không???"

"Mày...mày đừng có nói điên!!!",vẻ mặt bọn chúng đã bắt đầu chuyển sang trạng thái rơi vào bẫy đánh đòn tâm lý của tôi.

"Tui không nói điên!!!Tui còn biết kẻ mà bảo mấy người đến đánh chúng tôi là một cô gái nữa kìa!!!"

"Đại..đại ca!!!Sao nó biết hay vậy???"

Tôi nghe một trong số đó đang thì thầm với tên cầm đầu.

"Mày im đi!!!",hắn quát.

"Thật ra kẻ sai mấy người và tui chính là bạn bè thân đấy!!!"

Bọn chúng bắt đầu ra vẻ hoảng loạn.Tôi cảm thấy đòn này có tác dụng nên đành nói tiếp.

"Ba tui từ lâu đã để ý đến băng đảng của mấy người,nhưng không tài nào bắt được!!!Nên mới nhờ tui và người bạn đó làm một cái bẫy để dụ mấy người vào!!!Việc Thắng bị đánh cũng chỉ là nằm trong kế hoạch thôi!!!Không lâu nữa đây,cảnh sát sẽ đến thì lúc đó mấy người sẽ biết tui nói thật hay nói đùa!!!Cứ chờ xem!!!"

"Đại..đại ca!!!Không lẽ con nhỏ ấy...."

"Im đi!!!Cô ấy không nói dối tao đâu!!!",tên cầm đầu quát.

"Mấy người sắp sửa phải chịu hình phạt của pháp luật rồi!!!Đồ băng đảng chuột cống!!!"

"Mày...mày giỏi lắm!!!Tụi tao mà về tìm hiểu sự thật không như mày nói thì mày liệu hồn đó!!!Đi thôi anh em!!!"

"Ùa???Chưa gì hết đi rồi à???Không chờ ba tui đến hả???"

Tôi thấy bóng bọn chúng đang khuất xa dần,sự việc vừa rồi như một cơn ác mộng vậy!!!Tôi sợ đến mức đã quỵ xuống ngay tại chỗ vì tay chân cứ run lập cập,tôi không ngờ tôi lại có thể can đảm mà "nói dối"với bọn chúng như thế!!!Nghĩ lại tôi vẫn còn cảm thấy thật rung rợn!!!Nhưng đây không phải là lúc cho tôi ngồi lấy lại bình tĩnh,vì hắn đang nằm la liệt dưới đất.

"Thắng....bạn...bạn...không sao chứ???"

Khuôn mặt hắn đã bắt đầu xuất hiện những vết bầm,nhưng hắn vẫn còn nở nụ cười mà nói với tôi rằng:

"Đồ...ngốc!!!Tui đánh nhau quen rồi,như thế này thì nhằm nhò gì chứ!!!"

"Bạn im đi!!!Đến giờ mà còn nói đùa được nữa hả???",nước mắt tôi như muốn ứa ra khi thấy hắn như vậy.

"Bạn đừng có khóc!!!Tui không thích nhìn thấy...nước mắt đâu!!!Đặc biệt là với con trai đó!!!",hắn cằn nhằn

"Tại....tui lo cho bạn thôi mà!!!Để tui đỡ bạn lên xe rồi chở bạn về nhà nha!!!"

"Không....không được!!!"

"Sao vậy???",tôi thắc mắc.

"Để tui về nhà với tình trạng này thế nào ba tui cũng sẽ"xử đẹp"tui cho mà xem!!!Bạn...có thể cho tui ở nhà bạn một lát được không???"

Tôi bang hoàng khi nghe câu hỏi của hắn,thật tình từ nhỏ đến giờ tôi chưa hề dẫn một người bạn nào về nhà mình để chơi cả!!!Nhưng hôm nay hắn lại chủ động khiến tôi cảm thấy hơi ngượng.Vả lại nếu mẹ tôi mà biết được tôi cũng có liên quan đến vụ việc đánh nhau thì ắt hẳn bà ấy sẽ không tha cho tui đâu!!!

"Thắng...tui...xin lỗi bạn nha!!!tui nghĩ là không được đâu,nếu mẹ tui mà biết được tui tham gia đánh nhau thì chắc tôi chết mất!!!"

"Ưm...tui hiểu mà!!!",vẻ thất vọng đang hiện lên rõ trong ánh mắt của hắn.Tôi cũng cảm thấy buồn khi không thể giúp được gì!!!Tôi chợt nhớ ra có một nơi tôi có thể đưa hắn đến để trú tạm cho đến chiều,và tôi cũng sẽ có lý do hơp lý hơn để về nhà muộn.Đó chính là nhà của hai thằng em quậy phá của tôi.Vì ba mẹ bọn chúng đi phải đi làm xa nên buổi trưa thường ở lại trên cơ quan để nghỉ ngơi luôn!!!Ở nhà chỉ có mỗi hai anh em nó và chị giúp việc,cho nên tôi có thể đưa hắn đến đó mà không sợ ai biết!!!

"Thắng!!!Tui đưa bạn đến một nơi nha!!!"

"Nơi...nơi nào???",hắn tò mò

"Đi đi rồi bạn sẽ biết!!!"

"Tùy bạn vậy!!!"

Ui!!!!Không ngờ hắn nặng đến thế,tôi phải cố gắng hết sức mới có thể đạp xe nổi!!!Bất chợt hắn choàng tay vào ôm eo của tôi!!!Cảm giác nhột nhột khó chịu khiến tôi không cảm thấy tự nhiên cho lắm.

"Thắng!!!Làm cái gì đó???"

"Bạn cho tui ôm bạn một lát đi!!!Tui mệt quá,chỉ muốn ngủ một lát thôi!!!Chừng nào đến nơi nhớ gọi tui dậy nha!!!"

"Nè....bạn...",tôi không biết phải trả lời làm sao với hắn nữa.

"Lâm à!!!"

"chuyện...chuyện gì thế???",tôi ấp úng hỏi

"Công nhận eo bạn nhỏ như con gái ấy nhỉ!!!"

"Bạn có tin tui quăng bạn xuống đường ngay bây giờ không hả???",tôi tức giận nói.

Tôi có thể cảm giác được đầu của hắn đang chạm vào lưng tôi,một luồng điện khá ấm áp khi được hắn ôm vào người!!!Tôi mong sao con đường cứ dài đăng đẳng để hắn cứ ôm tôi mãi như thế này!!!

CHAP 26:

"Tí anh!!!Tí em ơi!!!"

Tiếng bình bịch phát ra từ trong nhà cũng đủ cho tôi biết hai thằng tiểu yêu đó sắp sửa xuất hiện.

"Ai đó???"

"Là anh nè,mở cửa mau đi!!!",tôi nói.

"A!!!Anh Lâm,anh đến đây chơi hả???"bọn chúng reo lên mừng rỡ.

"Ưm...mở cửa cho anh đi hai nhóc!!!Chị Đào đang là gì vậy???"

"Chỉ đang làm đồ ăn cho tụi em!!!Anh mau vào đi!!!"

Bất chợt Tí em nhìn thấy hắn,nó bèn hỏi:

"Ủa???Ai vậy anh Lâm?Sao trông mặt mày đáng sợ thế kia???"

"Bạn của anh đó!!!Anh ấy vừa mới bị té xe!!!"

Bọn chúng tròn xoe mắt nhìn chăm chăm về phía hắn,tôi cảm thấy hơi lo sợ,không biết lát nữa đây hai tên nhóc này sẽ làm ra điều trẻ con gì không biết!!!

"Chào hai nhóc!!!Anh tên là Thắng,rất vui khi quen hai nhóc dễ thương thế này!!!",tôi thấy hắn chủ động làm quen với hai tên nhóc đó.

"Anh là Thắng hả???Anh là bạn của anh Lâm sao???",bọn nhóc hỏi

"Ưm...anh là bạn học chung với anh Lâm của mấy em đó!!!"

"Vậy anh có biết chơi rô-bốt không vậy???",Tí anh hỏi hắn

"Biết chứ!!!"

"Vậy hả???Anh chơi rô-bốt với tụi em nha!!!?Ở nhà chẳng có ai chơi với hai tụi em cả,chán lắm!!",bọn chúng đồng thanh nói.

"OK!!!",tôi không ngờ hắn đồng ý ngay lập tức.Không biết hắn làm vậy để lấy lòng bọn trẻ hay hắn là người mê trẻ con nhỉ???

Bọn nhóc liền nắm tay hắn lôi vào nhà mà quên mất đi tôi đang ở ngoài cửa!!!Nhưng tôi cũng cảm thấy rất vui vì quan hệ giữa họ có lẽ tốt hơn tôi nghĩ.!!!

**********

"Anh ngồi xuống đây đi,để tụi em đi lấy rô-bốt nha!!!"

"Khoan đã!!!"

Tôi bỗng quát to khiến hai đứa nhóc chăm chăm nhìn tôi.

"Hai đứa không thể chơi ngay bây giờ được!!!"

"Tại sao vậy?",hai đứa đồng thanh hỏi tôi

"Vì bọn em chưa ăn cơm!!!Chị Đào đang dòn bàn ăn dưới nhà bếp kìa,mau xuống ăn cơm đi rồi chơi!!!",tôi ra lệnh cho bọn chúng.

"Nhưng bọn em không có đói!!!",hai đứa đang diện lý do.

"Không được!Nếu bọn em không ăn,lát nữa anh sẽ bảo chị Đào mách lại cho ba mẹ bọn em biết đó!!!"

"Ghét anh Lâm nhất!!!Hứ...."

Hai đứa đi xuống nhà sau mà trông vẻ mặt rất giận tôi,có lẽ tại tôi không biết chiều bọn chúng chăng?

"Bạn làm gì mà dữ với hai nhóc thế?Bọn chúng còn nhỏ mà!!!",tôi nghe giọng của hắn đang xen vào.

"Tui đâu có dữ,tai bọn chúng không nghe lời tui chứ bộ!!!"

Nghe xong câu nói đó của tôi,hắn bỗng bật cười.

"Nè!!!Bạn cười gì thế???",tôi hỏi

"Không có gì!!!Tui chỉ thấy lạ là sao ở trên lớp bạn hiền và nhút nhát bao nhiêu thì về nhà bạn lại trông dữ dằn bấy nhiêu thôi mà!!!"

"Kệ tui!!!",nghe xong câu nói đó tôi liền tặng cho hắn một cú lườm sắc bén.

"Ủa Lâm?Em đến chơi hả?Còn đây là...."

Tôi nghe giọng chị Đào từ nhà dưới bước lên nói.

"Dạ....đây là bạn của em ạ!!!"

"Em chào chị!!!",hắn liền gật đầu chào chị Đào,tôi nghĩ xem ra hắn cũng có một chút lễ phép đối với người lớn.

"Ưm....hai em xuống ăn cơm luôn đi!!!Hôm nay chị nấu hơi nhiều!!!"

"Thôi khỏi chị ạ,lát nữa tụi em ăn sau cũng được!!!Chị có thể lấy cho em ít băng keo cá nhân và bông gòn được không ạ?",không hiểu sao tôi cảm thấy hơi ngại khi nói ra câu này.

"Được...được chứ!!!"

"À...chị Đào!!!",tôi nói thêm.

"Chuyện gì nữa vậy em?"

"Chị...gọi điện báo cho mẹ em là em đang ở đây nha!!!Nếu không bà ấy nghi em đi đâu thì chết!!!Tiện thể...."

"Tiện thể sao???",chỉ thắc mắc

"Tiện thể chị đừng nói là em dẫn bạn đến đây nha!!!Tại lúc nãy tụi em bị té xe nên..."

"Chị biết mà,em khỏi cần nhắc!!!Để chị đi lấy băng keo cá nhân cho cậu bạn của em đã!!!"

"Em cảm ơn chị!!!"

Tôi quả thật rất mừng vì chị Đào đã đồng ý giúp tôi che giấu chuyện này,chứ nếu nó mà bại lộ thì chắc tôi sẽ không yên với mẹ mất.

"Phiền bạn phải nói dối mẹ,thật tình tui thấy ngại quá!!!",hắn nói ra vẻ khách sáo.

"Ngại gì chứ?Tui cũng cảm thấy mình có lỗi một phần nào đó trong chuyện này mà!!!"

"Cảm ơn bạn nha Lâm!!!"

Lời cảm ơn đó của hắn nghe sao thật êm tai,chắc tại vì tôi ít nghe những lời nói mang tính"dịu ngọt" của hắn.

************

"Bông băng đây nè!!!Em lau vết thương giúp bạn ấy đi!!!Chị phải xuống nhà dưới canh chừng hai đứa kia nữa!!!"

"Em cảm ơn chị nhiều lắm!!!"

"Không có gì!!!Lát nữa hai đứa nhớ xuống ăn cơm nha!!!"

"Thắng!!!Mau lại đây!!!",tôi ra lệnh cho hắn.

"Bạn....băng lau vết thương có chuyên nghiệp không vậy?",vẻ mặt đang e dè xuất hiện ở hắn

"Bạn nói vậy là sao hả???Mau lại đây!!!",tôi quát hắn một tiếng rõ to

Trog khoảng thời gian tôi lau vết thương trên mặt cho hắn,tôi có thể cảm giác được mùi rất"đàn ông"phát ra từ trên người của hắn,đây cũng là lần đầu tiên tôi dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn lâu như vậy!!!Không hiểu sao trái tim tôi cứ đập loạn nhịp,người tôi trở nên nóng ra lên mặc dù trời đang mang khí hậu mát dịu.

"Nè....sao...tay của bạn run thế kia???"

"Tại....tại tui mỏi tay chứ bộ!!!",tôi ấp úng trả lời.

"Bạn nói dối!!!Hay tại vì bạn....",câu nói ngập ngừng của hắn khiến tôi cảm thấy bất an.

"Tại...vì sao???"

"Ui!!!"

Tôi quá hồi hộp nên đã lỡ tay lau vết thương cho hắn mạnh hơn,khiến hắn phải thốt lên.

"Xin...xin lỗi nha!!!",tôi vồn vã nói.

Bất chợt không hiểu sao ánh mắt hai chúng tôi nhìn nhau chằm chằm,tim tôi đập mỗi lúc một nhanh hơn,nó như muốn nhảy ra bên ngoài.Ánh mắt của hắn như lấy đi tất cả các thần trí của tôi vậy!!!

"Lâm..."

"Chuyện...chuyện gì???",tôi không biết phải nói làm sao với hắn cả.

"Bạn....có thể dán băng cá nhân lên được chưa?Lau từ nãy giờ rát quá!!!"

Chỉ có câu nói đó mà hắn đã khiến tôi cảm thấy như thế giới này ngừng chuyển động vậy!!!

"Biết rồi!!!"

"Làm...làm gì mà quát tui thế???",hắn thắc mắc.

"Không có gì cả!!!"

"Anh Thắng!!!Chúng ta mau chơi rô-bốt thôi!!!",tiếng hai đứa nhóc từ đằng sau phát lên.

"Hai đứa ăn cơm xong rồi à???",tôi hỏi.

"Vâng!!!Bây giờ chúng em có thể chơi được rồi chứ???"

"Không được!!!"

"Tại sao lại không được nữa???",bọn chúng thắc mắc.

"Giờ đang là buổi trưa,hai đứa phải vào phòng ngủ một lát.Đến 2 giờ dậy rồi hẵng chơi sau!!!Nghe chưa?",tôi ra lệnh.

"Lại nữa!!!Ghét anh Lâm quá đi!!!",Tí anh bĩu môi với tôi

"A!!!Anh Thắng,vào phòng tụi em ngủ chung với tụi em nha!!!Lát nữa thức dậy mình chơi rô-bốt luôn!!!"

Tôi thật sự bất ngờ khi nghe Tí em hỏi như vậy,bọn chúng mới quen hắn chưa đầy mấy tiếng đồng hồ,vậy mà....

"Khoan...khoan đã!!!Anh Thắng không...."tôi đang cố từ chối lời mời của hai đứa.

"OK!!!Chúng ta mau đi đến phòng của hai nhóc thôi!!!"

"Thắng....",tôi thốt lên một cách bất ngờ khi hắn lại đồng ý với bọn trẻ.

"Còn đứng đó làm gì nữa!!!Mau đi theo bọn nhóc thôi!!!Tui cũng buồn ngủ rồi...."

"Nhưng tui...."

Chưa kịp nói dứt câu thì hắn đã nắm lấy tay và lôi tôi đi theo.Tôi chưa bao giờ nằm chung với tên con trai nào cả.Cảm giác hồi hộp lại tiếp tục trỗi dậy trong tôi.

"Anh Lâm!!!Nhớ 2 giờ gọi bọn em dậy đó nha!!!",hai đứa dặn dò tôi.

"Biết rồi,mau ngủ đi!!!"

Bọn nhóc bắt tôi và hắn mỗi người nằm một đầu giường,còn bọn chúng thì nằm chính giữa.Tuy không nằm gần nhau,nhưng sao cảm giác hồi hộp xen lẫn hạnh phúc vẫn còn trong tôi!!!Tôi muốn biết đây là thứ cảm giác gì mà đặc biệt chỉ mỗi lần ở bên hắn tôi mới có,khi nào tôi mới khám phá ra được đây???

CHAP 27:

Ngày hôm qua đối với tôi như một giấc mơ vậy,những chuyện tôi chưa từng bao giờ nghĩ đến lại xảy ra với tôi.Không biết điều đó nên mừng hay nên lo nữa!!!Nhưng dẫu sao nó cũng là một ngày tôi không thể nào quên trong cuộc đời này.

"Lâm!!!"

Như thường lệ,cô bạn Cát Linh lại gọi tôi:

"Có chuyện gì thế?"

"Hôm qua nghe nói ở gần trường mình có đánh nhau đấy!!!",Cát Linh hớt hải nói

"Sao...sao bạn biết???",tôi lấy làm ngạc nhiên vì trưa hôm qua đường rất vắng vẻ,ấy thế mà....

"Tớ nghe lại từ những người nhà ở gần trường,họ nói hôm qua đánh nhau ghê lắm!!!Theo tớ nghĩ thì giám thị trường cũng đang bắt đầu điều tra đấy,không biết ai đánh với ai nhỉ???"

Lời nói của Cát Linh khiến tôi cảm thấy bất an,chuyện đã đến tai của nhà trường thì tôi và hắn khó lòng yên thân.Không biết có nên nói cho hắn tin này không nhỉ???Và liệu khi nhà trường phát hiện ra thì tôi và hắn sẽ ra sao đây???

"Lâm....Lâm..."

"Hả....."

Tiếng gọi của Cát Linh chợt cắt ngang suy nghĩ của tôi.

"Chúng ta vào lớp thôi!!!"

"Ưm...."

*******************

"Hôm qua về nhà không bị mẹ nghi ngờ chứ???"

Vừa gặp tôi thì hắn liền hỏi.

"Không...không có!!!"

Tôi nhìn thấy khuôn mặt hắn vẫn chưa hết sưng,không biết là hôm qua về có bị người nhà chất vấn không nữa!!!

"Thế....bạn cũng không bị nghi ngờ chứ???"

Hắn nhìn tôi cười và nói:

"Không!!!Tui nói tui bị té xe,ba mẹ chẳng nghi ngờ gì cả!!!"

"Vậy thì tốt rồi,hôm qua tui cứ sợ bạn...."

"Bạn sợ tui bị mắng hả???"

Lời nói của tôi bỗng ngập ngừng khi nói ra câu này.

"Cũng...có chút chút!!!"

"Cảm ơn bạn đã quan tâm nha!!!"

Chợt có ai đó ném gì vào người tôi,khi nhìn xuống thì tôi thấy đó là một mảnh giấy,tôi đinh ninh đó chính là của Thảo Anh gửi,và quả thật không sai.

Bức thư viết nói tôi ra chơi đến chỗ hẹn cũ để gặp bạn ấy.Cũng tốt thôi,dù sao tôi cũng có chuyện cần hỏi cho ra lẽ.

*****************

"Bạn cần gặp mình hả???",vẻ mặt của tôi hôm nay đối với Thảo Anh không như những lần trước,tôi cảm thấy như đang tức giận một điều gì đó.

"Phải!!!Chắc hôm qua bạn cũng biết chuyện gì xảy ra rồi hả???"

"Ưm....mình đã biết!!!Vậy thì mình cũng có chuyện cần hỏi bạn!!!",ánh mắt tôi và Thảo Anh nhìn nhau không còn như những lần trước.Nó là những cặp mắt đầy vẻ nghi ngờ lẫn nhau.

"Mình biết câu hỏi của bạn là gì rồi!!!Đúng,mình đã bảo mấy người đó dạy cho Thắng một bài học đấy!!!"

Câu nói của Thảo Anh khiến tôi cảm thấy khá bất ngờ.

"Quả thật là bạn....tại sao lại làm như vậy chứ???Bạn thích Thắng lắm cơ mà...sao lại...."

"Im đi!!!Chuyện mình thích Thắng đã trở thành quá khứ rồi,mình không muốn nhắc đến nữa!!!"

Tiếng quát của Thảo Anh chợt cắt ngang câu nói của tôi.Trước mặt tôi bây giờ có lẽ đã là một người hoàn toàn khác.

"Có...có thật là bạn....quên hẳn Thắng rồi không???"

Sau câu hỏi đó của tôi,Thảo anh lặng chừng dăm ba giây rồi nói:

"Phải!!!"

"Bạn nói dối,nếu bạn đã thật sự quên Thắng thì bạn đã không bảo những tên du côn đó đến đánh Thắng đâu!!!"

"Mình chỉ muốn cho hắn một bài học thôi!!!"

"Vì nguyên nhân gì chứ???Chẳng lẽ Thắng bỏ bạn à???",tôi thắc mắc

Tôi không còn nghe Thảo Anh nói nữa,chỉ thấy cô ấy gục mặt xuống như cố che giấu một điều gì đó.

"Bạn....có thể nói cho mình biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì không???"

Thảo Anh bỗng ngước mặt lên nhìn tôi và nói:

"Được thôi!!!Nếu bạn muốn biết!!!Đêm hôm đó mình đến như chỗ hẹn,trong lòng luôn nghĩ rằng sẽ cố gắng nắm bắt lấy cơ hội này để mong giữ Thắng lại.Ai ngờ...."

"Rồi làm sao nữa???",tôi thắc mắc.

"Ai ngờ khi hắn đến nơi,câu đầu tiên mà hắn nói với mình biết là câu gì không???"

"Câu....câu nói gì???"

"Lâm chưa đến à?Đó chính là câu nói hắn nói với mình đấy!!!"

Tôi thật sự bất ngờ khi nghe Thảo anh nói câu đó.Chẳng lẽ....hắn đã đợi tôi hơn đợi Thảo Anh nữa sao???

"Mình cứ ngồi nói huyên thuyên nhưng mà hắn chẳng nói câu nào với mình.Lúc đó mình đã có cảm giác là chuyện làm lành với hắn có vẻ không ổn rồi!!!"

"Thế sau đó...sao bạn lại bỏ đi???",tôi thắc mắc.

"Độ đến một lát thì hắn quay qua nói với mình rằng hắn xin lỗi,hắn mong mình bỏ đi và đừng quấy rầy hắn nữa!!!"

"Thật...thật sao???",tôi bất ngờ thốt lên.

"Bạn thử nghĩ xem một người con gái đã hạ thấp mình mà năn nỉ hắn,thế mà hắn vẫn xem như không!!!Thử hỏi làm sao mà mình chịu nổi chứ???",Thảo Anh bỗng quát lớn lên như muốn trút bỏ cơn giận dữ.

"Bình...bình tĩnh đi Thảo Anh!!!Nhưng bạn cũng không nên bảo bọn du côn...."

Chợt ánh mắt Thảo Anh nhìn tôi một cách giận dữ khiến tôi cảm thấy như có điều không ổn.

"Tất cả là lỗi tại bạn!!!"

Tôi ngạc nhiên khi nghe câu nói ấy.

"Sao....sao là lỗi tại mình chứ???Mình đã cố gắng giúp hai bạn mà???"

Thảo Anh bỗng tiến lại gần tôi và nói.

"Bạn có biết câu cuối cùng hắn nói với mình là gì không???"

"Là...câu....câu gì???",mỗi bước tiến đến của Thảo Anh càng làm cho tôi thêm lo lắng.

"Đó chính là....hắn xem trọng bạn hơn mình!!!"

Bốpppp...

Sau câu nói đó thì Thảo Anh đã giáng cho tôi một cái tát thật đau.Tôi thật sự rất bất ngờ trước hành động quá trơ trẽn này của Thảo Anh.

"Sao...sao bạn lại...."

"Cái tát này mang ý nghĩa là từ đây mình và bạn không còn quan hệ gì với nhau nữa!!!Bạn và hắn đều đáng nhận lấy hậu quả này!!!Đồ giả dối!!!"

Câu nói đó của Thảo Anh khiến tôi cảm thấy rất đau lòng.Tôi không ngờ chỉ vì chuyện của Thắng mà cả ba chúng tôi đã trở nên như thế.Thảo Anh mà tôi quen trước kia đã không còn nữa rồi!!!Không biết việc yêu người khác quá sớm như vậy là tốt hay xấu nữa???Tôi bây giờ không thể bước nổi chân của mình để về lớp,người tôi như có một hòn đá đè lên vậy!!!Tôi phải làm sao bây giờ???Từ nay quan hệ giữa tôi và Thảo Anh có lẽ đã xấu đi trầm trọng,không còn cách cứu vãn được nữa!!!

CHAP 28:

Tôi đang bước đi từng bước nặng trịch vào lớp,trong lòng tôi bây giờ rất rối bời,tôi chẳng biết từ nay hễ khi đối diện với Thảo Anh thì tôi có nên làm như chẳng hể quen biết được không???

"Nguy...nguy to rồi Lâm ơi!!!"

Tiếng Cát Linh hốt hoảng chạy về phía tôi.

"Có chuyện gì vậy???"

"Thầy...thầy giám thị đang đi đến lớp chúng ta đấy,nghe nói là vụ đánh nhau hôm qua có liên quan đến lớp mình!!!"

Mặt tôi bỗng tái mét khi nghe câu nói đó,tôi quả thật không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến như vậy!!!Nhưng lỗi đâu phải tại tôi và hắn?Không biết lát nữa đây sẽ sắp sửa xảy ra chuyện gì!!!

"Nè Lâm,bạn đi đâu đấy!!!Không đứng đây xem à?"

Tôi cần phải gặp hắn để nói cho hắn biết chuyện này,nhưng cách giải quyết như thế nào thì tôi chưa hề nghĩ ra.

"Thắng!!!"

Nghe tiếng gọi của tôi,hắn liền quay lại.

"Lâm???gọi tui có chuyện hả???"

"Làm...làm sao bây giờ???Chuyện hôm qua bọn mình....đánh nhau đã bị nhà trường phát hiện rồi!!!",tôi hoảng sợ đến nỗi tay chân cứ run lập cập.

Thấy tôi đang ở trong tình trạng này,hắn nói giọng an ủi:

"Đừng lo!!!Nhà trường chỉ nghi ngờ thôi,chứ có ai nhìn thấy chúng ta hôm qua đâu mà lo!!!"

"Nhưng tui...."

"Yên tâm đi!!!Chuyện này cứ để tui lo!!!"

Nghe được câu nói này của hắn,tôi vừa cảm thấy đỡ run vừa cảm thấy dường như hắn đang suy tính chuyện gì đó chẳng lành.

Cuối cùng thì thầy giám thị cũng đã vào lớp,khuôn mặt đầy nghiêm nghị của ông khiến tôi cảm thấy khá hồi hộp.Không biết lát nữa đây ông có bắt hai chúng tôi lên văn phòng không nữa?

"Ai tên Thắng và Lâm đâu?Mau bước ra đây!!!"

Thật sự lúc này tôi cảm thấy như vừa có một tia điện chạy xẹt ngang qua người tôi.Tôi thật sự bất ngờ vì sao thầy giám thị lại có thể biết rõ đích danh của hai chúng tôi tường tận như vậy.Cả lớp đang trầm trồ nhìn tôi,có lẽ họ không ngờ một người ít nói,nhút nhát nhất trong lớp lại liên quan đến vụ đánh nhau.Ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được điều này.

"Mời hai em đến văn phòng!!!Nhanh lên!!!"

Tay chân tôi như bị hóa đá,tôi không thể nào nhấc nổi gót để đi theo thầy,sự việc ngày càng trở nên tồi tệ nếu như mẹ tôi biết được chuyện này.

Bất chợt hắn nắm tay tôi và nói:

"Đừng lo!!!Tui không để bạn bị gì đâu!!!Đi thôi!!!"

Bàn tay ấm áp cùng với lời nói an ủi của hắn trong giờ phút này cũng làm cho tôi cảm thấy dường như tôi chưa mất hết tất cả niềm tin

********************

"Tôi nghe có người báo rằng hôm qua hai em đã có liên quan đến một vụ đánh nhau ở gần trường,đúng không???"

Cái cảm giác lạnh lẽo,những cặp mắt soi mói của các thầy cô như đang tạo thêm áp lực cho tôi!!!Không gian thật vô cùng đáng sợ,từng chữ từng lời của thầy hiệu trưởng tuy rất nhỏ nhẹ,nhưng sao tôi lại có cảm giác bất an.

"Vâng ạ!!!",hắn trả lời một cách thản nhiên.

"Hai em có biết đánh nhau là đã vi phạm nội quy nhà trường rồi không?Huống chi các em chỉ mới học lớp 8?"

Nghe thầy hiệu trưởng nói vậy,hắn bèn nói:

"Em biết ạ!!!"

Tôi đứng đó như một pho tượng,chỉ biết cúi gầm mặt xuống và đứng nép sau lưng hắn cho đỡ sợ.Nhưng hắn thì ngược lại,rất bình tâm và can đảm đứng đối diện với thầy hiệu trưởng.

"Thế tại sao em biết mà vẫn tái phạm hả???",thầy bỗng quát lớn khiến tôi giật thót người.

"Đâu phải lỗi tại chúng em đâu thầy!!!Tại bọn họ gây sự trước thôi mà!!!",hắn biện bạch

"Im đi!!!Nếu em không gây xích mích với người khác thì họ làm gì đánh em hả???",giọng thầy đã thay đổi,không còn là lời nói nữa mà đúng hơn là những lời quát mắng chúng tôi.

"Cái đó thì em đâu có biết!!!",hắn vẫn nói chuyện một cách tỉnh bơ.

"Em còn đứng đó cãi lý với tôi nữa hả???Tôi sẽ mời phụ huynh của hai em đến để làm việc sau!!!"

Nghe đến câu nói"mời phụ huynh"của thầy mà tôi bỗng giật mình,chuyện này mà mẹ tôi biết được thì chắc chắn một điều rằng tôi khó bề yên thân với bà ấy.Đến nước này tôi đành phải mạnh dạn bước ra năn nỉ thầy vậy.

"Thầy ơi!!!Thầy tha cho bọn em lần này đi,bọn em mới vi phạm lần đầu mà thầy!!!Đừng có mời phụ huynh,gia đình em biết được thì ắt hẳn em sẽ bị đánh chết mất!!!"

Lời van xin đầy khẩn thiết cùng với khuôn mặt đang rơm rớm nước mắt của tôi hy vọng có thể làm thầy thay đổi ý,nhưng mà.....

"Nếu em biết sẽ bị đánh thế sao còn vi phạm hả???"

"Em....em đâu có muốn đâu thầy!!!",tôi trả lời một cách đầy ngẹn ngào.

"Thầy không cần biết!!!Để thầy mời phụ huynh của hai em đến rồi tính,dù sao hai em cũng đã vi phạm quy định của nhà trường!!!"

Tôi cảm thấy dường như thế giới này đã sụp đổ,mọi thứ trong mắt tôi bây giờ đang dần dần mờ tối.Tôi không còn phải biết làm gì nữa cả,chỉ cần mẹ tôi nghe được tin tôi"đánh nhau"với người khác thì bà ấy chắc chắn sẽ đánh tôi từ chết đến chết.

"Hai em về lớp đi!!!Khi nào mời phụ huynh của hai em xong thì thầy sẽ đưa ra hình phạt thích đáng!!!"

"Thưa thầy...."

Tôi chợt nghe hắn lên tiếng

"Có chuyện gì nữa?"

"Thật ra vụ việc chẳng liên quan gì đến bạn Lâm cả!!!Bọn họ chỉ muốn đánh em thôi!!!"

Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi hắn thốt ra những lời đó!!!Chẳng lẽ hắn đang....cứu vãn tình thế cho tôi sao?

"Ý của em là gì???",thầy hiệu trưởng hỏi.

"Hôm qua em đi về chung với bạn Lâm,người bọn chúng muốn gây sự là em,bạn đó chỉ là nạn nhân thôi!!!Mong thầy có thể xem xét lại!!!"

Ánh mắt thầy hiệu trưởng đang đổi khác,ông suy nghĩ một lát rồi nói:

"Làm thế nào thầy tin được em?Biết đâu em đang bao che cho bạn thì sao?"

"Em nói thật!!!Không tin thì thầy hỏi thử bạn đó xem!!!"

"Có thật thế không hả???",thầy liền hỏi tôi.

Tình huống này thật éo le,nếu tôi đồng ý thì tôi đã để cho hắn một mình gánh lấy trách nhiệm,nhưng nếu tôi không đồng ý thì sự việc sẽ như thầy nói và mẹ tôi sẽ biết được chuyện này!!!Tôi không biết phải chọn phương án nào cả!!!

"Thế nào???Lời bạn Thắng nói đúng không hả???",thầy gặng hỏi tôi lần nữa.

"Em....em....",tôi ấp úng nói

"Bạn mau nói đi!!!Làm gì mà cứ ấp úng hoài vậy???"

CHAP 29:

Lời quát to tiếng của hắn khiến cho tinh thần tôi thêm phần hoảng loạn nên tôi đành phải nói theo lương tâm của mình vậy:

"Dạ....phải...phải ạ!!!"

Tôi cảm thấy tôi thật quá hèn nhát vì không dám đứng ra để chịu chung số phận với hắn,không biết sau này hắn có khinh thường tôi không nữa!!!Khi nghe tôi trả lời như vậy thì thầy bèn nói:

"Nếu sự thật quả là như thế thì thầy sẽ có biện pháp khác!!!Tuy thầy cũng sẽ mời phụ huynh của em đến nhưng có lẽ hình phạt chỉ mang tính chất cảnh cáo,riêng em Thắng thì tội sẽ rất nặng đấy!!!"

"Em biết rồi ạ!!!Thưa thầy chúng em về lớp!!!"

Hắn thưa xong thì liền nắm tay tôi kéo ra khỏi cái nơi đầy lạnh lẽo đó!!!Tôi bây giờ cảm thấy thật hỗ thẹn,không biết phải ăn nói làm sao với hắn,nhưng nếu tôi không chọn câu trả lời đó thì cơ hội cho tôi được sống yên thân sẽ rất là khó.Nên tôi đành phải xin lỗi hắn vậy!!!

"Thắng...."

"Chuyện gì thế?"

"Tui...."

"Bạn đừng nói gì hết!Tui biết bạn muốn nói gì rồi!!!Đây xem như là tui giúp bạn đi,dù sao bạn cũng chưa bao giờ dính vào ba cái chuyện này.Còn tui thì khác,đây không biết là lần thứ mấy rồi!!!",lời nói đó càng khiến tôi cảm thấy tôi thật sự có lỗi với hắn,trông hắn bây giờ thật đáng thương.Không biết rồi đây thầy hiệu trưởng sẽ dành ra hình phạt gì cho hắn nữa!!!

"Cảm....cảm ơn bạn nha Thắng!!!"

Hắn chẳng nói với tôi câu gì nữa cả,chỉ nắm tay mà dẫn tôi đi về đến lớp.

****************

"Lâm!!!Bạn có sao không vậy?"

Thấy tôi vừa bước đến cửa lớp thì Cát Linh liền chạy đến hỏi.

"Mình...không sao!!!"

"Thế bạn có bị thầy hiệu trưởng phạt gì không vậy???"

"Mình....",tôi ấp úng trả lời.

Tôi chợt nghe giọng của hắn lên tiếng bực dọc

"Nè,bạn hỏi đủ chưa vậy?Người ta không muốn nói mà cứ hỏi!Đồ con gái lắm chuyện!"

Hắn đã mắng cho Cát Linh một câu trước mặt cả lớp,khiến cho tôi và Cát Linh đều cảm thấy e ngại.

"Tui hỏi Lâm chứ hỏi bạn hả???Đồ dữ dằn!!!"

Tiếng Cát Linh đang thỏ thẻ cự lại.

Về đến chỗ ngồi,tôi muốn làm một việc gì đó giúp cho hắn đỡ bực tức!!!Nên tôi bèn nói:

"Thắng nè,lát nữa ra về đi ăn gì với tui nha!!!Lúc sáng đi học chưa ăn gì nên bây giờ có hơi đói bụng!!!Nha?"

"Hắn quay sang nhìn tôi một hồi lâu rồi trả lời:

"Tui không muốn đi ăn đâu!!!Bọn mình đi đến chỗ khác đi!!!"

"Đi đâu?",tôi thắc mắc.

"Bí mật!!!Lát ra về rồi sẽ biết!!!"

Vẻ úp úp mở mở của hắn khiến tôi cảm thấy càng thêm tò mò.Tôi nôn nóng mong đến ra về để xem hắn định đưa tôi đi đâu.

*************

"Lâm!!!Lên xe thôi!!!"

Tôi không ngờ hắn lại lấy xe nhanh như thế,bình thường tôi phải mất khoảng 20 phút mới ra khỏi nhà xe.Đằng này,chỉ trong vòng 5 phút hắn đã len lỏi ra đến ngoài rồi.

"Ưm...."

Tôi vừa leo lên xe thì liền hỏi:

"Nè!!!Bây giờ đi đâu vậy?Tui chỉ có một tiếng đồng hồ là phải về nhà rồi đó!!!"

"Yên tâm!!!Nơi này gần lắm,dư thời gian cho bạn chơi thoải mái nữa mà!!!"

Lời nói đó càng khiến tôi như muốn biết nơi định đến là đâu!Không biết trông nó sẽ như thế nào nhỉ???

Kéttttttt......

Tiếng xe đạp vừa kịp phanh lại trước cửa một tiệm game khá đông người!Tôi bèn hỏi hắn:

"Đến nơi rồi hả?Đâu vậy???"

"Đồ ngốc!!!Trước mặt bạn chứ đâu!!!",hắn quát tôi một cách rõ to.

Tôi hoảng hốt đến nỗi phải thốt lên:

"Trời!!!Sao bạn lại đưa tui đến những chỗ này!!!Tui dị ứng những chỗ đông người lắm!Mau dẫn tui đi chỗ khác đi!!!"

"Lắm lời quá!!!Đã đến nơi rồi mà không vào thì uổng lắm!!!Bạn đi riết sẽ hết sợ đông người thôi mà!!!",hắn nói với tôi một cách tỉnh bơ.

"Thôi!!!Tui không vào đâu!!!"

Tôi cự tuyệt cho bằng được nhưng hắn đã nắm tay tôi lại và lôi tôi vào bên trong.Ôi!!!Bao nhiêu cặo mắt đang nhìn tôi và hắn bước vào,ấy thế mà hắn vẫn xem như không,trong khi đó tôi đang run cầm cập lên vì sợ!!!Từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ đi đến chỗ nào đông người,nhất là những người trạc tuổi tôi trở lên,chắc có lẽ do lâu ngày nên nó trở thành thói quen khó sửa!!!

"Bạn chơi game gì???"

"Game...game gì à???",tôi lắp bắp hỏi hắn.

"Ừ!!!Chứ chẳng lẽ chỉ nhìn tui chơi thôi sao!!!Đừng lo,tui trả tiền mà!!!"

"Vậy....chỉnh trò Mario cho tui chơi đi!!!",tôi cúi gầm mặt xuống và nói.

Không hiểu sao khi nghe xong câu nói đó thì hắn cùng người chủ quầy bật lên cười,khiến tôi ngượng muốn chết!!!

"Sao...sao lại cười???"

"Mario đâu có trong đây đâu!!!Đây là game chơi bằng tiền xu,không phải chơi trên tivi đâu đồ ngốc!!!",hắn cố tình chế giễu tôi.

"Chứ...ở đây có trò gì???"

"Em thích chơi trò nào:Đua xe,bắn sung,lái phi thuyền....hay những trò khác?",người chủ quầy liền quảng cáo cho tôi biết.

"Anh ơi!!!Bật trò đua xe cho hai bọn em nha!!!",chưa kịp nghe tui lựa chọn thì hắn đã quyết định thay tôi rồi.

"Nhưng...tui đâu biết chơi đua xe đâu!!!"

"Đừng lo!!!Trò chơi này dễ lắm,ngồi vào máy tui chỉ cho!!!"

CHAP 30:

Trước mặt tôi bây giờ là một màn hình rộng,hình ảnh tuy thật sống động nhưng sao tôi lại cảm thấy hơi hồi hộp!!!Tôi nghĩ rằng trong đây chắc ai cũng là dân chuyên nghiệp,chỉ duy nhất có mình tôi là nghiệp dư mà thôi!!!

"Bạn chỉ cần bấm cái cần gạt lên gạt xuống thì xe sẽ chạy thôi!!!Cố lên nha,bắt đầu rồi đấy!!!"

Tôi chưa kịp quay sang nói câu nào với hắn thì tiếng xe mô tô trong trò chơi đã làm tôi giật nảy mình!!!Tốc độ thật đáng sợ,tôi không biết điều khiển làm sao cả nên chiếc xe của tôi cứ quay vòng vòng.

"Thắng....làm...làm sao bây giờ???",tôi hốt hoảng nói với hắn.

"Bình tĩnh mà lái thôi!!!Đừng có run quá,như tui vậy nè!!!"

Nói thì dễ nhưng sao tôi không thể áp dụng được.Tôi lái xe mà khiến cho mấy người đang đứng xem chùa đều phải quay sang nhìn,không phải họ nhìn vì thán phục tôi lái giỏi mà có lẽ họ đang nghĩ chưa thấy ai chơi tệ như tôi!!!

Ầmmmm.....

Tiếng nổ thật to vừa rồi cũng đồng nghĩa với việc tôi đã thua cuộc trong trò chơi.Thấy vậy hắn liền chế giễu:

"Đúng là....không còn lời gì để nói với bạn!!!"

"Tui đã nói là tui không biết chơi rồi mà!!!Về thôi!!!",tôi thúc giục hắn.

"Về cái gì mà về,mới chơi có chút xíu hà!!!Cầm lấy thêm ba đồng xu mà chơi tiếp đi!!!Ráng lên ,mỗi lần bạn thua là mất một đồng đó!!!"

Nói xong hắn liền thảy qua bên tôi thêm ba đồng xu nữa,thấy vậy tôi liền nói:

"Bạn không sợ tui....tiêu hết ba đồng xu này trong vòng mấy phút sao???"

"Đó là quyền của bạn!Nhưng bạn nên cố gắng đi,càng chơi nhiều sẽ cảm thấy thú vị lắm đấy!"

Không biết cái thú vị mà hắn nói ở đây là gì,nhưng tôi cũng thử cố gắng một lần xem sao.Dù sao tôi cũng không muốn mọi người nhìn tôi như vậy.

***************

Chỉ trong vòng có hai phút tôi đã tiêu hết thêm hai đồng tiền nữa.Không hiểu sao hắn lại có thể chơi cừ đến như vậy,trong khi đó tôi thì....

"Bực mình bạn quá!!!Người gì đâu mà chơi dở quá trời!!!",hắn cáu kỉnh mắng tôi

"Chứ tui nói rồi,tui đâu có biết chơi đâu!!!"

Tôi bỗng thấy hắn đứng bật dậy rời khỏi máy.Bất thình lình hắn nắm lấy tay tôi và nói:

"Tui nhường thêm hai đồng tiền xu nữa dạy cho bạn đó!!!Cố mà học nghe chưa???"

Tim tôi không hiểu sao lại đập liên hồi từ lúc hắn nắm tay tôi,mặc dù mắt tôi đang hướng về màn hình,tay tôi đang do hắn điều khiển nhưng sao suy nghĩ của tôi lại không thể tập trung để nghe những lời hắn chỉ.

"Tui chỉ bạn điều khiển rồi đó!!!Thử lái một mình xem sao?"

"Hả???",tôi giật mình khi nghe hắn nói

"Tui nói bạn lái thử xem,nãy giờ đầu óc bỏ đi đâu không biết!!!",hắn cáu kỉnh

Mấy lần sau đó vẫn không có tiến triển gì hơn mấy lần trước.Chỉ còn lại một đồng duy nhất là chúng tôi phải mua cái mới,thấy vậy hắn liền nói:

"Bạn làm tiêu hết mấy cơ hội chơi của tui rồi đấy!!!Lần này mà lái không được thì biết tay tui!!!"

"Đừng...đừng có hù tui chứ!!!"

Lần này tôi phải cố gắng lên để cho hắn không xem thường tôi nữa!!!Không biết là tôi may mắn hay do tự bản thân tôi mà tôi đã lái cẩn thận hơn,chuẩn hơn và khá hơn những lần trước.Thấy vậy hắn liền nói:

"Đúng rồi,cứ tiếp tục như vậy đi!!!Cố lên!!!"

Lời động viên của hắn làm cho tôi có cảm giác trò chơi này quả thật cũng khá thú vị,nó như đưa tôi vào một thế giới đầy cảm giác mạnh nhưng thích thú.Cuối cùng thì tôi cũng qua được bàn, đầy bất ngờ nên tôi reo lên:

"Thắng!!!Tui qua bàn rồi,mừng quá!!!"

Tôi quay sang nhìn hắn thì thấy vẻ mặt hắn không có vẻ gì là khen tôi tiến bộ cả,ngược lại hắn hoảng hốt mà nói:

"Đồ ngốc,bỏ tay ra làm gì vậy???Qua bàn 2 rồi kìa,nhanh lên!!!"

Tôi luống cuống cầm lấy cần điều khiển nhưng đã quá muộn,tôi lại bị game over lần nữa.

"Trời ơi!!!Chưa thấy ai như bạn!!!",hắn ôm trán mà than trách tôi.

"Xin lỗi nha!!!Tại qua được bàn nên tui mừng quá nên quên chứ bộ!!!"

"Bạn thật là...."

"Thôi mà,mau đi về thôi!!!Lần sau ghé tiếp vậy!!!"

Hắn ra về mà trông vẻ mặt đầy giận dữ,thấy vậy tôi bèn hỏi:

"Nè,còn giận tui chơi dở nữa hả???"

"Chứ còn gì!!!Tiêu hết gần một chục đồng tiền mà chỉ qua đươc có bàn 1.Trong khi lúc tôi mới chơi,chỉ cần mất hai đồng tiền thì tôi đã đến bàn 4 rồi!!!Bạn đúng là đồ ngốc!!!"

"Nè,sao lại mắng tui hoài vậy hả???Trò chơi chỉ để giảm Stress thôi mà?Chơi dở đâu phải là cái tội!!!"

Vừa nói xong thì tôi liền nhéo vào sau lưng hắn một cái thật đau khiến hắn phải thốt lên:

"Ui...."

"Đây là sự trừng phạt cho bạn đó,cứ mắng tui hoài!!!"

Sau câu nói đó của tôi hắn không nói gì nữa cả,không gian yên lặng đi đôi chút trên con đường hai đứa đi về.Tôi không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa.

"Nè,sao im lặng thế???Chẳng lẽ....giận tui nhéo bạn hả???"

"Không!!!Chẳng qua tui đang suy nghĩ không biết ngày mai đối với tui sẽ ra sao đây!!!",hắn thở dài và nói.Tôi biết được cảm giác của hắn,vì ngày mai đã là ngày quyết định hình phạt cho hắn rồi.

"Đừng....đừng buồn!!!Nếu hình phạt có nặng đến đâu thì tui cũng sẽ an ủi bạn mà!!!Tui sẽ giúp bạn mọi việc luôn,chịu không?"

"Thôi cảm ơn!!!Tui không cần đâu!!!",hắn nói một cách thờ ơ.

"Đáng ghét!!!Cùng lắm lần sau đi chơi game tui sẽ trả tiền vậy!!!"

"Cái đó là bạn nói đó nha!!!Lần sau nhất định tui phải chơi sạch túi tiền của bạn mới thôi!!!"

"Đồ độc ác,tui không có nhiều tiền đâu đấy!!!",tôi quát hắn.

Hắn bỗng cười lên một cách đầy sảng khoái,vô tư như chẳng hề có chuyện gì xảy ra vậy.Nhưng dẫu sao cũng tốt,tôi sẽ cố gắng giúp hắn tất cả mọi thứ vì tôi đã nợ hắn một cái giá quá đắt.Nếu không có hắn thì chẳng biết ngày mai của tôi sẽ ra sao khi mẹ tôi biết được chuyện này!!!Hắn là đại ân nhân trong lòng tôi,mãi mãi sẽ là như thế!!!

"Nè!!!"

"Chuyện gì vậy???",tôi thắc mắc

"Nếu có nắng thì dựa vào lưng tui cho đỡ,nếu không bị bệnh thì khổ!!!"

"Cảm...cảm ơn!!!Nhưng bạn lo cho bạn trước thì hơn!!!"

Tôi thầm hạnh phúc trong lòng khi nghe hắn nói như thế,ít ra thì hắn cũng quan tâm đến tôi!!!Con người này quả thật đã làm cho tôi có cảm giác rung động,và tôi dường như có thể biết được rằng thứ cảm giác luôn đeo bám tôi mỗi lần hắn xuất hiện là gì,phải chăng nó chính là....tình yêu???

CHAP 31:

Thế là lại bắt đầu một ngày mới.Mẹ tôi cũng đã biết được chuyện tôi có liên quan đến vụ đánh nhau,và bà đe dọa tôi rằng nếu tôi quả thật có liên quan đến vụ việc này thì chắc chắn bà ấy sẽ chuyển trường khác cho tôi học,tôi không muốn chuyện này xảy ra chút nào.Vì bây giờ trong tim tôi đang len lói một ngọn lửa của tình yêu vừa mới cháy sáng,tôi không thể nào rời xa hắn bằng lý do này được!!!

"Lâm!!!"

Lại là tiếng của Cát Linh,không biết hôm nay cô bạn này sẽ mang lại cho tôi tin tức gì đây.

"Chuyện gì vậy bạn?"

"Nè,mẹ của bạn đến trường chưa?Nghe nói hôm qua cô giáo đã gọi điện về nhà bạn và Thắng mà phải không???",cô ấy hối hả nói một hơi

"Ưm...nghe đâu là khoảng 7 giờ mới họp!!!"

"Ôi!!!Mình mong bạn đừng dính dáng đến vụ này.Một đứa hiền và nhút nhát như bạn mình không tin là biết đánh nhau đâu!!!"

Nghe được câu nói này của Cát Linh cũng làm cho tôi cảm thấy an ủi trong lòng.

"Cảm ơn bạn nha!!!"

"Nhưng tất cả cũng lỗi tại Thắng!!!Nếu hôm đó bạn không đi chung với hắn thì đâu có ra nông nỗi này,mai mốt nhớ tránh xa hắn ra nha!!!Người như hắn đi đâu cũng đầy rẫy kẻ thù đấy!!!",giọng Cát Linh chuyển sang trách móc

"Không đâu!!!Thắng cũng tốt bụng lắm,hôm đó nếu không nhờ bạn đó cứu mình thì có lẽ mình đã mang khuôn mặt bầm dập rồi!!!",tôi cố gắng bênh vực cho hắn.

"Thôi đi!!!Đừng bênh hắn nữa,dẫu sao mình cũng nhắc nhở bạn trước đó!!!"

Có lẽ nếu ai chưa tiếp xúc với hắn như Cát Linh thì quả thật sẽ không hiểu hắn cũng là một người hiền lành,rất nghĩa hiệp và đầy dũng cảm!!!Tôi hy vọng hắn có thể nhận được một hình phạt nhẹ,nếu không thì tôi sẽ chẳng biết phải làm sao bây giờ!!!

**************

Tôi và hắn đang ngồi nói chuyện với nhau thì bỗng thầy giám thị bước vào lớp,tôi nghĩ có lẽ cuộc họp giữa nhà trường và hai phụ huynh đã kết thúc.Còn trên tay thầy đang cầm ắt hẳn là tờ giấy tuyên bố hình phạt dành cho tôi và hắn.

"Em Thắng và Lâm đâu!!!Đứng dậy!!!"

Tiếng thầy hô to và thật hung hăng khiến tôi cảm thấy phát sợ.

"Trước tiên là hình phạt dành cho em Lâm,tuy không tiếp tay đánh nhau nhưng lỗi là do em không báo cho nhà trường biết để xử lý vụ việc!!!Và theo như học bạ của em thì từ lớp 1 đến giờ chưa hề vi phạm những lỗi nào mang tính nghiêm trọng,cho nên đây chỉ là hình phạt cảnh cáo nhẹ của nhà trường dành cho em,chỉ bị theo dõi tình hình học tập và đạo đức trong vòng một tuần lễ.Nghe chưa???"

"Dạ....nghe !!!"

Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm trong lòng,vì dù sao đây cũng là mức án treo,không nghiêm trọng cho lắm!!!Phen này tôi đã vượt qua cơn nguy hiểm rồi.

"Sướng rồi nha Lâm!!!"

Tôi chợt nghe hắn nói nhỏ bên tai tôi,dù sao thì tôi có thể được giảm hình phạt một phần là do công của hắn.

"Cảm...cảm ơn bạn nha!!!"

Thầy giám thị chợt nhìn sang phía bên hắn và nói:

"Còn về em Thắng,do đây không phải là lần đầu vi phạm,nhà trường cũng đã cảnh cáo em nhiều lần nhưng vẫn không thấy khắc phục!!!Phụ huynh của em cũng đã làm bản cam kết rất nhiều lần cho nên lần này em phải nhận lấy hình phạt khá nặng,đó là sẽ bị đuổi học 1 tuần lễ!!!Và nếu sai đó em có cố gắng hoàn thiện bản thân thì nhà trường sẽ xem xét lại điểm hạnh kiểm cuối năm của em sau này,rõ chưa???"

"Rõ rồi ạ!!!"

Tôi bang hoàng khi nghe tin hắn sẽ bị đuổi học một tuần,tôi không hề nghĩ đến hình phạt này!!!Cứ ngỡ hắn chỉ bị bắt đi lao động hay đứng dưới cờ là cùng,ai ngờ......

Tôi nhìn sang và thấy hắn đang gầm mặt xuống đất như không để ai thầy mình,tôi cảm thấy buồn theo hắn.Tôi phải làm gì bây giờ?Một tuần này nếu không có hắn tôi đi học cũng đâu còn ý nghĩa gì!!!

"Thắng...."

"Bạn đừng nói gì cả!!!Bây giờ tui đang cảm thấy khó chịu,đợi tui bớt nóng đi rồi hẵng nói!!!"

Lời nói như cảnh báo tôi rằng nên tránh xa hắn lúc này.Cũng tốt thôi,cứ để hắn bình tâm lại rồi tính sau.

**************

"Thắng...."

Vừa ra về thì tôi liền gọi hắn,từ lúc nãy đến giờ tôi chưa có dịp nói với hắn câu nào!!!Hắn không trả lời tôi mà chỉ quay đầu lại.

"Đợi tui với!!!"

Tôi vừa nói vừa chạy một hơi đến chỗ hắn,thấy vậy hắn liền hỏi:

"Làm gì gọi tui lại vậy???"

Tôi ngước lên nhìn hắn một hồi lâu để quan sát thật kỹ xem hắn đã bớt giận dữ chưa.

"Thắng...cho tui....xin lỗi bạn nha!!!"

Hắn tròn xoe mắt nhìn tôi và nói:

"Xin lỗi?Về chuyện gì?"

"Chuyện...lúc sáng ấy!!!"

"Bạn có lỗi gì đâu cơ chứ!!!Đồ ngốc!!!",hắn nói xong thì lấy tay ký vào đâu tôi một cái nhẹ.

"Nhưng nếu tui cùng bạn đứng ra nhận lỗi chung thì có lẽ hình phạt của bạn cũng sẽ giảm!!!Ấy thế mà...."

"Thôi đi,tui không muốn ai gánh chung tội với tui đâu!!!Tui làm thì tui chịu,chẳng liên quan đến ai hết!!!Và nếu có nói bạn biết đánh nhau thì chẳng ai tin nổi đâu,tay chân trói gà còn không chặt nữa là...."

"Nè,bạn đang khen hay chê tui đó???",tôi chau mày lại hỏi hắn.

"Tự bạn hiểu sao thì hiểu!!!Và lại....."

"Vả lại sao???",tôi thắc mắc

"Vả lại....thôi,câu này nói ra ngượng lắm!!!"

"Nói đi Thắng,tui muốn nghe mà!!!",tôi nắm lấy tay hắn và bắt đầu"làm nũng"

"Vả lại nếu bạn có bị mẹ mắng hay đánh đòn vì tui thì....tui cũng sẽ không chịu nổi đâu!!!"

Sau câu nói vừa rồi,không hiểu sao trái tim tôi đập thật nhanh,mặt có lẽ cũng đã đỏ ửng lên vì...mắc cỡ!!!Tôi liền bỏ tay hắn ra và quay mặt đi chỗ khác tránh để hắn nhìn thấy tôi trong bộ dạng này.

"Nè,bạn sao vậy???Sao lại quay mặt đi chỗ khác?Tui đáng lẽ mới cảm thấy mắc cỡ chứ??"

"Ai...ai nói tui mắc cỡ!!!Chẳng qua là tui...mắc cười thôi!!!",tôi cố gắng biện minh chi mình.

"Bạn đúng là....đồ ngốc!!!Thôi tui về đây,hẹn gặp lại vào tuần sau nha!!!"

"Nè,bạn không đi chung xe với tui nữa hả???",tôi hỏi với lại trong khi hắn đang đi xa dần

"Thôi khỏi,tui sợ mẹ bạn từ nay sẽ không cho bạn chơi với 1 tên như tui nữa đâu!!!Tui đi về một mình được rồi!!!"

Sao bỗng dưng nghe xong câu nói này tôi cảm thấy có một chút gì tội nghiệp cho hắn,nhưng tôi sẽ không như thế đâu!!!Cho dù mẹ tôi có ngăn cản tôi không được qua lại với hắn,nhưng trong lòng tôi hắn vẫn mãi là một người tốt,mãi mãi như thế!!!

CHAP 31:

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn bị "cấp phép" nghỉ ở nhà.Mặc dù đêm qua tôi đã cố gắng trấn an bản thân mình sẽ không nghĩ đến hắn trong vòng một tuần lễ,nhưng sao mà khó quá!!!Nơi đâu trong ngôi trường này tôi đều thấy hình ảnh của hắn hiện lên rõ mồn một.Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn chắc tôi sẽ phát điên lên vì nhớ hắn quá!!!

"Lâm,chào buổi sáng!!!"

Tiếng của Cát Linh hồ hở réo gọi tôi.

"Có chuyện gì sáng sớm mà làm bạn vui thế???",tôi hỏi

"Cái bạn này,tuần lễ này là một tuần lễ đặc biệt đối với cả lớp đó!!!Tên"đáng sợ"không đi học,lẽ ra cả lớp nên tổ chức ăn mừng,nhưng mấy đứa lại sợ tốn tiền nên thôi!!!Dù sao cũng may mắn lắm rồi,không hiểu sao hôm nay mình nhìn thấy cái gì cũng đẹp cả!!!"

Cát Linh nói một hơi làm tôi phải cố gắng lắm mới nghe kịp.

"Bạn....ghét Thắng đến vậy sao???"

Không cần suy nghĩ gì cả,Cát Linh liền trả lời:

"Tất nhiên rồi,làm sao mà không ghét hắn chứ???Hôm bữa hắn dám quát mình trước mặt cả lớp làm mình quê muốn chết!!!Nhưng cũng may trời cao có mắt đã trừng phạt hắn nhận lấy hậu quả này!Nói cho bạn biết nha,mấy đứa con gái từng bị hắn đá cũng đang dự định làm 1 buổi tiệc mang chủ đề "Đánh đuổi những tên đẹp trai kiêu căng"đó!!!"

"Có...có cần phải nghiêm trọng như vậy không???",tôi phát sốt khi nghe đến những lời nói đó.

"Thôi,hôm nay ra về đi ăn với mình nha!!Tâm trạng hôm nay rất vui nên mình sẽ đãi bạn,Ok???"

Bỗng có một tiếng nói cất lên từ phía sau:

"E rằng có một số người không nghĩ như bạn đâu Cát Linh à!!!"

Hai chúng tôi đều tò mò muốn biết giọng nói chen ngang câu chuyện là ai.Tôi quả thật không ngờ người đó lại là Thảo Anh,kể từ hôm đó đến nay hai chúng tôi chưa hề nói chuyện với nhau,kể cả nhìn tôi cũng không dám!!!

"Ý bạn là sao hả Thảo Anh???",Cát Linh tò mò

"Vì người từng đi chơi với Thắng,từng tiếp xúc nhiều với Thắng và thậm chí còn....đánh nhau chung với Thắng nữa thì họ sẽ nghĩ khác,không ghét cay ghét đắng Thắng như bạn đâu!!!"

Lời nói này của Thảo Anh dù không nói rõ tên người muốn nói nhưng tôi chắc chắn rằng bạn ấy đang ám chỉ tôi.

"Đâu...đâu có đâu!!!Lâm cũng ghét Thắng mà phải không Lâm???",Cát Linh quay sang hỏi tôi.Câu hỏi này quả thật rất khó trả lời,tôi không biết phải nói làm sao!!!

"À....Ưm.....mình...."

"Thôi khỏi cần trả lời!!!Dẫu bạn có nói không đi chăng nữa thì trong lòng bạn cũng đâu có nghĩ vậy đâu!!!Cát Linh à,mình khuyên bạn tránh tiếp xúc với người này thì hơn nếu không bạn cũng bị lây tính xấu đó!!!"

Nói xong những lời nói đó thì Thảo Anh bỏ đi nơi khác,tôi không còn biết phải làm gì hơn cả!!!Tuy những lời đó không mang tính tế nhị,nhưng nó quả thật đã đánh trúng vào "tim đen"của tôi!!!

"Mình...mình xin lỗi bạn nha!!!"

"Bạn có lỗi gì đâu cơ chứ?Dù sao thì đối với mình bạn vẫn là người hiền lành mà!!!"

Nghe những lời nói này của Cát Linh cũng làm cho tôi cảm thấy an ủi phần nào.

"Cảm ơn bạn nha Cát Linh,bạn đúng là bạn tốt nhất của mình trong lớp đó!!!"

"Mình cũng vậy!!!Với lại bạn đừng để ý những lời Thảo Anh nói nha,từ lúc bạn ấy bị Thắng đá đến giờ,đụng đâu là chưởi đó!!!Khác hẳn với lúc trước nhiều!!!"

"Ưm....mình biết mà!!!"

"Thôi,bọn mình vào lớp đi!!!"

**************

"Dì ơi,cho hai tô cháo ở bàn này nghe dì!!!"

Cát Linh hô lên thật to khiến bao nhiêu người cũng nhìn về phía hai chúng tôi.

"Nè,làm gì mà la to dữ vậy???Từ từ người ta mang đến cho!!!"

"Thôi,mình đang đói bụng.Chờ họ mang đến không biết chừng nào!!!"

"Đây,cháo của hai đứa có rồi nè!!!Ăn nhanh cho nóng!!!",dì chỉ tiệm mang ra và nói.

"Cảm ơn dì nha!!!",Cát Linh không cần biết chuyện gì đang diễn ra mà chỉ dõi mắt vào tô cháo đang bốc khói nghi ngút.

Hai chúng tôi ăn chưa được mấy muỗng thì bỗng cô khều tay tôi và hối hả nói:

"Lâm...Lâm ơi!!!Mình quả là may mắn thật!!!Không ngờ anh chàng bên lớp 8a4 cũng đi ăn nữa kìa!!!Ôi,thật là hạnh phúc!!!"

"Chẳng lẽ bạn thích anh ta à???"

"Chú còn gì nữa!!!Bạn ấy vừa học giỏi vừa ga lăng!!!Nhưng không hiểu sao số lượng mấy đứa con gái lại thích Thắng nhiều hơn bạn ấy.Quả thật mấy con nhỏ đó bị quáng gà hết rồi,chỉ có mình là tỉnh táo nên mới để ý bạn ấy thôi!!!Hi hi hi....",Cát Linh hí hửng nói.

"Mỗi người có một vẻ đẹp riêng chứ!!!Thế bạn ấy tên gì???"

"Bạn ấy tên là Tâm!!!Ôi,càng nhìn càng thấy đẹp trai đến phát sợ!!!"

"Lần đầu tiên mới thấy bạn để ý một ai đó nha!!!Không ngờ Cát Linh ta cũng đã bị "say nắng"rồi!!!",tôi châm chọc

"Tất nhiên rồi,mình cũng là con gái mà!!!Nhưng mình đặc biệt thích nhất ở bạn ấy tài chơi game đua xe đó!!!Vừa chơi giỏi game vừa học giỏi,quả là một mẫu người khó kiếm!!!"

"Chơi game à???"

Không hiểu sao khi nghe đến hai từ này tôi lại liên tưởng đến lần trước tôi cùng hắn đi chơi game!!!Hôm đó quả thật là vui biết bao,tôi ao ước bây giờ hắn có thể ở đây để tôi được nhìn ngắm hắn thật kỹ!!!

"Tâm ga lăng lắm,lại nghĩa hiệp nữa!!!Ai khộng biết bài toán nào là bạn ấy đều tận tình chỉ dẫn!!!Thật là tốt bụng quá chừng!!!"

"Phải!!!Thắng quả thật rất tốt,không ai có thể thay thế được!!!"

"Lâm,bạn nói gì vậy?Mình đang nói về Tâm cơ mà???Sao lại có Thắng ở đây???"

Tôi bỗng giật mình khi nghe Cát Linh nói như thế,chẳng lẽ lời vừa rồi tôi nói ra là....Thắng sao???

"Á!!!Ý....ý mình là Tâm quả thật rất giỏi,chiến thắng cả bản thân nên mới có được ngày hôm nay!!!Chứ đâu có nhắc gì về Thắng đâu???",tôi tìm lý do để chối.

"Ra là vậy!!!Làm mình cứ tưởng...."

Không xong rồi!!!Mỗi lần hình ảnh của hắn xuất hiện trong đầu tôi là cứ y như rằng tôi không còn biết thế giới xung quanh đang xảy ra chuyện gì nữa!!!Thắng ơi,bạn đã gieo vào tâm trí tôi lọai hạt giống gì mà khiến tôi bây giờ không thể kiềm chế được bản thân vậy???Tôi làm sao có thể chịu đựng nổi đến một tuần lễ đây???

CHAP 32:

Tích tắc....tích tắc....

Đồng hồ mới chỉ có 4h30 phút sáng,thế nhưng tôi không tài nào chợp mắt nổi!!!Bình thường thì tôi rất trân trọng thời gian,không để phí nó một giây phút nào cả,nhưng sao tối hôm nay tôi lại không thể nhắm mắt được!!!Giấc ngủ cứ đến chập chờn khiến tôi rất khó chịu.Nhưng tôi nghĩ dù sao trời cũng đã gần sáng rồi,không ngủ được thì đành dậy sớm tập thể dục vậy!!!

"Mày làm gì sáng sớm vậy???"

Mẹ tôi từ trong phòng nói vọng ra khi nghe tiếng bước chân của tôi đang đi xuống nhà sau.

"Con đi tập thể dục một lát rồi về nha mẹ!!!"

"Mày muốn đi đâu thì đi,miễn tới giờ đi học là phải về cho tao!!!Nhớ đóng cửa lại đấy!!!",giọng nói còn ngái ngủ của mẹ tôi cất lên

"Vâng!!!"

Tôi vệ sinh cá nhân xong xuôi thì khoác lên mình một bộ đồ thể dục cùng với đôi giày bata và chuẩn bị cho một buổi sáng hiếm khi tôi dậy sớm!!!

Vừa mới mở cửa ra thì tôi thật bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng quá đông người đang cùng tập thể dục!!!Tôi cứ nghĩ rằng có lẽ giờ này sẽ rất ít người dậy sớm,nhưng hóa ra là tôi đã lầm!!!

**************

Tôi nhìn về hướng xa xăm trong khi đó tay chân tôi cứ quơ loạn xạ theo kiểu tập thể dục của riêng mình!!!Tôi dường như không để ý mọi người đang nhìn về tôi xầm xì bàn tán một điều gì đó,có lẽ họ cho tôi giống con gái quá chăng???Nhưng điều tôi đang suy nghĩ lúc này lại không phải chuyện đó,hình ảnh của Thắng cứ xuất hiện trong tôi mỗi khi tôi thức dậy,tôi không có cách nào để tự kiềm chế lại bản thân mình được!!!Nhiều lúc tôi chỉ muốn ngủ thật nhiều cho qua ngày tháng,nhưng....có lẽ cách này không mấy hiệu quả cho lắm!!!

"Thắng ơi,bây giờ bạn đang làm gì vậy nhỉ???"

Trong đầu tôi luôn xuất hiện những câu hỏi đại loại như thế và tôi cũng biết sẽ không có ai trả lời cho tôi nghe!!!

Bỗng trong đầu tôi xuất hiện một ý nghĩ thật táo bạo,đó chính là....tôi có nên đi bộ đến nhà hắn để chỉ được nhìn hắn một lần không nhỉ???

Không,không thể được!!!Điều này thật ngu xuẩn,chẳng có ai ngốc đến mức độ đi đến nhà người khác vào sáng sớm chỉ để nhìn khuôn mặt người ấy một lần.Vả lại biết đâu chừng chỉ thấy được ngôi nhà,còn người ấy...đang ngủ thì sao???

Tôi không thể cho phép bản thân mình hành động như vậy được,tôi cố gắng hít thở không khí buổi sáng để tự trấn tĩnh bản thân đang sắp"nổi điên"của mình!!!Nhưng dường như nó không có tác dụng,nỗi nhớ hắn đang trào dâng rất mãnh liệt trong người tôi!!!Có thể ví nó như một quả bom nổ chậm vậy,đã được châm ngòi từ hôm qua và cho đến hôm nay thì nó sắp sửa bùng nổ!!!

Tôi quyết định rồi,đi một lần cũng không có mất mát gì.Vả lại tôi chỉ đứng ở đằng xa để nhìn hắn,chắc không có ai phát hiện đâu!!!

Tôi chỉ còn biết chạy một mạch thật nhanh đến nhà hắn,không hiểu sao tôi không thấy mệt gì cả,phải chăng chính hắn là nguồn động lực khiến tôi có thể quên đi cả sự mệt nhọc???

*****************

Kính coong...kính coong....

Chuông nhà thờ đã vang lên báo hiệu cho tôi biết đã 5h sáng rồi!!!

Vừa kịp lúc đến nhà hắn,tôi chống tay vào đầu gối và bắt đầu...thở hổn hển!!!Sao lúc nãy khi chạy thì tôi không cảm thấy mệt,còn bây giờ ***g ngực tôi như muốn vỡ tung ra!!!Tôi thiết nghĩ nếu chạy thêm một khúc nữa chắc tôi sẽ ngất giữa đường mất!!!

Sau khi đã lấy lại hơi sức,bấy giờ tôi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà của hắn!!!Ngôi nhà vẫn tối om,không gian xung quanh thật yên tĩnh.Tôi nghĩ tôi đã đi không một chuyến rồi,vì có lẽ bây giờ hắn vẫn còn đang ngủ!!!Không hiểu sao cảm giác được ngắm nhìn những gì thuộc về hắn,đã từng được hắn chạm đến tôi đều cảm thấy dường như hắn cũng đang hiện diện ở đó!!!Tuy tôi không thấy được khuôn mặt thân quen nhưng được ngắm nhìn nơi ở của hắn cũng làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!!!

"Mình về thôi!!!"

Tôi tự nói với bản thân mình khi đứng dưới nhà hắn một hồi lâu,có lẽ bây giờ tôi không còn sức chạy nữa nên đành đi bộ từ từ về vậy!!!

Vừa mới quay mặt đi chưa được mấy bước thì tôi bỗng nghe có tiếng ai gọi giật lại:

"Ê!!!"

Một giọng nói quen quen mà dường như tôi đã nghe ở đâu đó!!!Tôi thắc mắc định quay mặt lại thì thật thật bất ngờ,trước mặt tôi bây giờ chính là....người mà tôi muốn gặp lúc nãy và cũng chính là hắn!!!

Cảm giác lúc này tôi biết diễn tả làm sao nhỉ???Vừa vui vừa hồi hộp và cũng có chút mắc cỡ nữa!!!Bao nhiêu đó cũng đủ khiến trái tim tôi đập nhộn nhịp lên rồi!!!

"Phải Lâm không vậy???"

Tôi không biết có nên thú nhận với hắn không,nhưng đã lỡ để hắn phát hiện thì cho dù không"tự thú"thì hắn cũng sẽ biết thôi!!!

"Chào...chào buổi sáng!!!"

"Lâm hả???Bạn đến tìm tui sáng sớm có chuyện gì vậy???",hắn hỏi một cách ngạc nhiên.

Tôi không thể để cho hắn biết rằng tôi....nhớ hắn nên mới đến đây,đành phải nói dối vậy!!!

"Ai...ai nói tui kiếm bạn???Tui đi tập thể dục với...với....bạn tui...tình...tình cờ đi ngang qua nhà bạn thôi!!!Với...với lại định rủ bạn đi tập thể dục,nhưng...nhưng thấy nhà đóng cửa im lìm nên tui...không có gọi!!!"

"Ra là vậy!!!Nhưng bạn đi trễ rồi bạn ơi!!!Muốn rủ tui đi tập thể dục thì 4h là bạn đến đi,tui chạy bộ xa lắm nên bây giờ mới về đến nhà đấy!!!",hắn nói

Tôi cố tình tìm ý phớt lờ đi và bắt đầu"bài chuồn"!!!^ ^

"Tiếc...tiếc quá nhỉ!!!Vậy...tui về trước nha,bạn tui đang chờ!!!"

Vừa nói xong câu đó thì tôi liền quay mặt đi thật nhanh để tránh xấu hổ!!!

"Khoan đã!!!"

CHAP 33:

Tôi bỗng thót mình khi nghe hắn gọi lại,liệu...hắn có nghi ngờ tôi cố tình đến đây tìm hắn không???

"Chuyện...chuyện gì vậy???"

"Giờ...cũng còn sớm!!!Hay đi bộ với tui một lát rồi về nha!!Xem như tập thể dục luôn vậy???",giọng hắn cũng ấp úng chẳng kém tôi.Nhưng khi nghe câu nói đó tôi thật sự rất mừng vì đó cũng chính là điều tôi muốn!!!

"Được...được thôi!!!"

********************

Hai chúng tôi cùng nhau đi bộ dưới công viên,sao bây giờ không có đề tài gì để gợi lên cho tôi và hắn nói chuyện để xóa bớt cái không khí căng thẳng giữa hai đứa,khi đi cả một đoạn đường khá dài mà chẳng hề nói chuyện gì với nhau!!!

"À...Thắng!!!",tôi bắt đầu gợi chuyện trước.

"Chuyện gì?"

"Mấy....mấy bữa nghỉ học,bạn đưa tập đây tui chép bài giùm cho nha!!!"

"Cũng được!!!",hắn trả lời một cách tỉnh bơ.

Lặng chừng được năm phút sau,tôi lại hỏi tiếp:

"Thắng nè!!!"

"Chuyện gì nữa?"

"Bạn...ngày nào cũng đi tập thể dục như vậy hả???"

"Tất nhiên rồi!!!Chứ không thì làm sao tui giữ được thân hình cường tráng như bây giờ???",hắn lại nói chuyện một cách tỉnh bơ.

"Phải....phải hén!!!"

Lần này không gian thực sự chìm vào sự im lặng đáng sợ vì tôi không biết nên hỏi hắn những gì nữa!!!Chợt....

"Nè!!!",hắn lên tiếng nói với tôi.

"Hửm???"

"Sao bạn không hỏi tui nữa đi???"

"Tui...tui biết hỏi bạn gì nữa bây giờ???",tôi trả lời một cách ấp úng.

"Thì....đại loại sao không hỏi tui ngày hôm nay làm những gì,hay có đi đâu chơi không???"

"Mấy chuyện đó là chuyện riêng tư của bạn!!!Tui....hỏi làm gì chứ???"

"Cũng phải hén!!!",hắn cười với tôi rồi giơ tay lên gãi gãi cái đầu,trông mới dễ thương làm sao!!!

"Thật ra...."

Nói đến đó thì hắn ngừng lại khiến tôi thắc mắc.

"Thật ra bạn làm sao???"

"Thật ra....tui không biết bạn có cảm giác giống như tui không nữa???",câu nói của hắn mang đầy vẻ bí ẩn.

"Cảm....giác gì???"

"Cảm giác...."

Hắn lại ngừng không nói nữa khiến tôi phát bực!!!

"Bạn phải nói thì tui mới biết chứ!!!Cứ ấp a ấp úng hoài!!!"

"Cảm giác như ngày hôm qua thật là một ngày dài đăng đẳng,tui cảm thấy khó chịu lắm!!!Cứ muốn đến trường nhưng không biết để làm chi!!!Bình thường được nghỉ học như thế này tui phải mừng lắm,nhưng sao.....Bạn có cảm giác như vậy không???"

Tôi rất bất ngờ khi nghe hắn nói ra như thế,vì quả đúng thật là ngày hôm qua tôi như một người hoàn toàn khác!!!Cảm giác hắn nói vừa rồi thật đúng với cái cảm giác hôm qua của tôi,sao lại có sự trùng hợp như vậy nhỉ???

"Nè,sao bạn không trả lời???"

"Hả???Tui....tui đâu có cái cảm giác gì đâu!!!Bình thường thôi mà!!!"

"Vậy à???Vậy mà tui cứ tưởng...."

Vẻ u buồn đang hiện khá rõ trên khuôn mặt của hắn!!!Tôi biết đây không phải là câu trả lời thật lòng của tôi,nhưng nếu nhận đúng thì....ngượng lắm!!!

"Thật ra thì....tui không có cái cảm giác đó,nhưng bạn không đi học tui....nhớ bạn lắm!!!"

"Thật không vậy???",hắn chợt hỏi thật to.

"Tui....tui nói dóc bạn làm gì!!!"

Ôi!!!hắn làm tôi ngượng quá.Tôi đã cố gắng hết sức của mình mới có thể nói ra câu nói đó,vậy mà hắn....

"Vui quá!!!Không ngờ vắng tui bạn lại thấy nhớ,tui cũng nhớ bạn lắm đó Lâm à!!!"

"Nè....đừng...đừng có nghĩ điên nha!!!Nhớ đây chỉ theo nghĩa tình bạn thôi đó!!!",tôi nói thêm.

"Biết rồi!!!Không lẽ....bạn đi thích tui sao???ha ha ha...."

Cái tên này!!!Lời nói đùa này của hắn không ngờ lại là sự thật!!!Tôi...thích bạn rồi đó Thắng à!!!

"Nè Lâm!!!"

"Chuyện gì nữa???"

"Bạn nói thật đi!!!Có phải bạn thích tui phải không???Chứ nếu không bạn đến tìm tui sáng sớm làm gì???",hắn bất thình lình hỏi câu này khiếng tôi"điếng"cả người!!!

"Làm...làm gì có!!!Tui sao có thể...thích bạn được cơ chứ???"

"Tui chỉ hỏi thôi,làm gì phản ứng mạnh dữ vậy???"

"Thôi....gần sáng rồi!!!Tui phải đi về đây!!!Hẹn tuần sau gặp lại!!!"

Tôi đang đỏ hết cả khuôn mặt vì câu hỏi của hắn vừa rồi!!!Đành phải bắc sang chuyện khác nói vậy!!!

"Nè,về nhà tui đi!!!Tui lấy xe chở về cho,đi bộ về mệt lắm!!!"

"Nhưng mà...."

"Đừng lo!!!Ba mẹ tui không nói gì đâu!!!Vả lại còn sớm,chắc mẹ bạn cũng không biết tui đưa bạn về mà.quyết định vậy nha!!!"

Nói xong thì hắn liền nắm lấy tay tôi và dẫn về nhà hắn!!!Một buổi sáng khá hạnh phúc đối với tôi,tôi đã không sai lầm khi quyết định đến gặp hắn!!!Mong sao hắn sẽ mãi đối xử tốt với tôi như bây giờ,mãi mãi như thế!!!

CHAP 34:

Thế là một tuần đã trôi qua một cách êm đềm,ngày hôm nay cũng chính là ngày hắn đi học trở lại!!!Trong lòng tôi có một cảm giác khá vui mừng khi được gặp hắn,không hiểu sao hôm nay tôi lại đặc biệt chú trọng về hình dáng bề ngoài của tôi,phải chăng tôi định gây ấn tượng khá đẹp đẽ trong mắt hắn khi một tuần không gặp???

"Lâm!!!"vẫn là tiếng của Cát Linh gọi tôi,nhưng hôm nay giọng nói không được sốt sắng như thường ngày.

"Sao hôm nay trông bạn có vẻ ủ rũ quá vậy???"

"Không ủ rũ sao được,Thắng hôm nay đi học lại rồi đó!!!Thế là một tuần đẹp đẽ của mình cũng đã mất tiêu rồi!!!"

Lời nói đầy than thở của Cát Linh bức xúc nói lên.

"Chứ chẳng lẽ bạn bắt Thắng phải nghỉ học luôn sao?Phải cho hắn một cơ hội làm lại cuộc đời của mình chứ???"

"Cũng đúng!!!Nhưng mà nè...sao hôm nay mình trông bạn có vẻ gì đó khác với ngày thường vậy???",Cát Linh tò mò.

"Làm...làm gì có!!!Mình vẫn như mọi ngày thôi mà!!!",tôi cảm thấy hình như sự thay đổi của tôi khiến cho mọi người phải chú ý.

"A!!!mình biết rồi,hôm nay bạn xịt nước hoa đi học phải không???Mình ngửi trên người bạn có mùi thơm!!!"

Không ngờ mùi nước hoa của mẹ tôi lén lấy xài có một chút mà vẫn bị "bà tám" này phát hiện,phải chối ngay thôi!!!Nếu không thì chuyện đi đồn khắp nơi thì xấu hổ chết!!!

"Bạn...bạn lầm rồi!!!Hôm nay mình tập thể dục xong cảm thấy nực nội mới đi tắm!!!Mà tắm xong thì phải có mùi thơm,đúng không???Đừng có ở đó mà nghĩ điên nữa!!!"

"Nói cũng đúng!!!",tôi cảm thấy Cát Linh đã tin câu nói này của tôi.

"Thôi,mau vào lớp đi!!!Mình còn phải dò bài nữa!!!",tôi ra vẻ hối thúc để cho bạn ấy quên đi chuyện này.

**************

Càng bước vào cửa lớp trong lòng tôi càng cảm thấy hồi hộp,không biết những ngày qua hắn như thế nào nhỉ???Tôi đang rất rất nóng lòng gặp hắn đây!!!

"Lâm!!!Lâu qua không gặp rồi nha!!!"

Hắn mừng rỡ khi mới thấy tôi vừa bước vào lớp,thật ra tôi cũng rất mừng nhưng đành phải giấu cảm xúc của mình lại không cho hắn biết.

"Ưm...lâu quá không gặp rồi!!!Dạo này trông bạn đen đi nhiều đó!!!Bộ đi chơi dữ lắm hả???",trong đầu tôi còn rất là nhiều câu hỏi để hỏi hắn xem tuần qua đối với hắn như thế nào!!!

"Cũng không hẳn thế,nghỉ ở nhà nguyên một tuần chán quá nên ngày nào tui cũng đi bơi!!!Riết rồi đen như vậy luôn!!!"

"Thảo nào nhìn bạn trông có vẻ săn chắc hơn lúc trước nữa!!!"

"Vậy....bạn có thích thân hình lúc này của tui không???"

Bất chợt hắn hỏi tôi câu hỏi này khiến tôi khó trả lời quá!!! Nếu nói không thích thì cũng không hẳn vậy,nhưng nói thích thì....ngượng lắm!!!> <

"Tui....cảm thấy bình thường thôi hà!!!"

"Lâm nè,tui có chuyện muốn nói với bạn đó!!!"

"Chuyện gì???",tôi thắc mắc

"Chuyện...."

Hắn chưa kịp nói dứt câu thì cô giáo đã vào lớp rồi,khiến tôi không biết hắn định nói gì với tôi nữa!!!

"Thôi,để ra về rồi tui nói cho bạn nghe!!!"

"Cũng...được!!!"

Mặc dù hơi thất vọng một tì nhưng tôi cũng ráng chờ hết ra về xem hắn sẽ nói gì với tôi!!!

**************

"Lâm!!!Đợi một lát!!!",vừa mới đánh trống thì hắn liền gọi tôi ngay vì sợ tôi sẽ đi về mất.

"Sao???Có chuyện gì muốn nói với tui???"

"Thật ra....chuyện này cũng không quan trọng lắm!!!Nhưng....mong bạn giúp cho tui nha!!!"

Lời cầu xin của hắn càng khiến tôi thêm tò mò.

"Thì bạn nói ra tui mới giúp được chứ!!!"

"Bạn....có thể giúp tui...mua một món quà được không vậy???"

"Quà à???Cho ai???",tôi thắc mắc.

"Cho....bạn của tui!!!"

"Thế....bạn của bạn là trai hay gái vậy???",tôi hỏi thêm.

"Bạn không cần phải biết nhiều làm gì!!!Chỉ cần biết người này có tính cách rất dễ thương,hiền lành.Thế là đủ rồi!!!"

"Dễ thương,hiền lành à???",tôi nghĩ thầm trong bụng.

Nội hai yếu tố này thôi cũng đủ cho tôi mơ hồ nhận biết người này có vẻ là con gái rồi!!!Trong lòng tôi bỗng cảm thấy buồn buồn và có hơi chút ghen tị với người này!!!Tôi cứ tưởng tình cảm giữa tôi và hắn đã tốt đẹp lắm rồi,nhưng ai ngờ đâu lại có người thứ ba đã chiếm mất trái tim của hắn!!!

"Liệu....có phải đây là bạn gái mới của bạn không vậy???",tôi tò mò muốn biết

"Bạn nhiều chuyện quá,biết làm gì???Quan trọng là bạn có giúp tui được không???",hắn bỗng quát to tôi một tiếng.

Tôi không biết có nên giúp cho hắn hay không nữa!!!Nhưng tôi nghĩ một điều rằng hắn nhờ vả tôi chuyện này thì ắt hẳn hắn cũng xem tôi là một người bạn quan trọng trong lòng hắn,chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc lắm rồi!!!Vả lại biết đâu tôi sẽ có dịp gặp được người đã "hớp hồn"hắn sau Thảo Anh là ai???

"Được rồi!!!Tui...sẽ giúp!!!"

"Vậy cảm ơn bạn trước nha!!!Ngày mai sau khi học thể dục xong tui với bạn đi mua liền há!!!Thôi,tui về đây!!!Bye!!!"

"Bye!!!"

Tôi trông bóng dáng khuất xa dần mà trong lòng cảm thấy buồn nao nao!!!Tôi liệu có quá ích kỷ khi muốn hắn chỉ quan tâm đến một mình tôi hay không???Vả lại cho dù tôi có thích hắn đến mấy đi chăng nữa thì cả đời này nó cũng chỉ được giấu trong lòng của tôi mà thôi!!!Nhưng như vậy cũng tốt,mong sao hắn có thể tìm được một cô gái tốt và tâm đầu ý hợp với hắn hơn Thảo Anh!!!Dẫu sao cũng mừng cho hắn!!!

CHAP 35:

"Lâm!!!bên đây nè!!!"

Tiếng Cát Linh đang gọi với lại cho tôi khi thấy tôi cứ đứng loay hoay mãi mà không thấy lớp học đâu!!!Thấy vậy tôi liền chạy tới.

"Gọi nãy giờ mà bạn không nghe hả???"

"Mình...quên không biết lớp tập trung ở đâu nữa nên cứ tìm hoài!!!"

"Lần sau nhớ chỗ tập trung này nha!!!Bạn cứ hay quên hoài!!!",Cát Linh đang trách cái tính đãng trí của tôi.

Chợt thầy giáo thể dục xuống!!!Hôm nay cũng là ngày kiểm tra môn nhảy sào!!!Không hiểu sao tôi đã chuẩn bị tâm lý cho buổi hôm nay nhưng sao sắp đến giờ kiểm tra tôi lại thấy hồi hộp!!!

"Thầy sẽ kiểm tra các bạn nam trước!!!Đề nghị các bạn nữ im lặng,không được nói chuyện!!!",giọng thầy nghiêm nghị cất lên!!!

Thầy bỗng hỏi thêm:

"Em nào xung phong lên chỗ dựng sào để nâng các mức từ từ lên???"

"Em cho thầy!!!"

Tiếng của hắn đang hô to rõ ràng như rất vui mừng nhận công việc này vậy!!!

"Vậy thì em lên trên đi!!!Lát nữa thầy sẽ kiểm tra em sau!!!"

Hắn từ từ đi lên trên chỗ cây sào,bất chợt hắn đi qua tôi và nói:

"Cố gắng nhảy nha Lâm!!!"

Lời cổ vũ nhẹ nhàng của hắn khiến tôi cảm thấy khá hạnh phúc trong lòng!!!

"Ưm...."

**************

Một người,hai người,ba người.....và cuối cùng cũng đến lượt tôi ra nhảy!!!Tôi bước từ từ lên phía trước mà trong lòng hồi hộp vô cùng,cả lớp sẽ chú ý đến tôi và hắn cũng thế!!!Đối với một người nhút nhát thì khi bị nhiều ánh mắt nhòm ngó thì có thể khiến cho họ cảm thấy....không tự nhiên như chính mình cho mấy!!!Và tôi đang rơi vào trường hợp này!!!Tôi phải cố gắng nhảy qua thanh sào bậc 9 điểm này,không biết có làm nổi hay không nhưng tôi sẽ cố gắng!!!

Tôi bắt đầu lao về phía trước,cố hết sức lấy đà để nhảy qua!!!Và rồi....tôi cũng đã qua được,nhưng không may......

"Á!!!!"

Cú đáp xuống đất của tôi không được an toàn cho mấy,tôi đã bị té một cách thật đau trước mặt cả lớp!!!Tiếng cười bỗng vang lên càng khiến cho tôi muốn đào một cái hố để chui xuống cho rồi!!!

Tôi cố gắng đứng dậy nhưng dường như....tôi đã bị bong gân!!!Bàn chân bắt đầu đau dần lên,vừa quê mặt trước cả lớp vừa bị thương!!!Tôi không biết bây giờ mình nên làm gì nữa!!!Bỗng.......

"Lâm!!!có sao không vậy???Mau đứng dậy đi!!!"

Hắn chạy đến bên tôi với vẻ mặt vô cùng hốt hoảng!!!Nhưng điều này lại càng làm tôi thấy xấu hổ trước mặt hắn!!!

"Tui....tui không sao đâu!!!"

Tôi cố tình làm ra vẻ không có gì,nhưng.....bàn chân không chịu phối hợp với tôi!!!

"Ui....."

Thấy vậy hắn liền nói:

"Hình như bạn bị bong gân rồi!!!Để tui xin thầy dẫn bạn lên phòng y tế nha!!!"

"Thắng....khỏi đi!!!Tui...."

Chưa kịp nói dứt lời thì hắn đã chạy đến chỗ thầy!!!Một lát sau hắn trở lại và nói:

"Đi!!!Tui dẫn bạn lên phòng y tế!!!"

Hắn ngồi xuống và lấy tay ôm vào hông tôi,bàn tay của tôi thì đặt lên vai hắn!!!Cảm giác lúc này tôi không biết phải nói làm sao nữa,người của tôi chạm vào hắn và tôi dường như cũng bị hơi nóng của hắn truyền sang mình!!!Một lần nữa tôi lại được ngửi mùi vị đặc trưng trên người hắn!!!Vừa hạnh phúc vừa hồi hộp,tôi đã không thể kiềm chế được bản thân mình nữa rồi!!!

**************

Mãi đến nửa tiếng sau bàn chân của tôi mới được băng bó xong!!!Thấy vậy tôi liền nói với hắn:

"Nè!!!Băng xong rồi,bạn dẫn tui về lớp đi!!!"

"Không được!!!Chân như thế này mà còn đòi đi nữa hả???Ngồi ở đây đi,tui xin thầy cho bạn nghỉ hai tiết luôn rồi!!!",hắn cự tuyệt.

"Nhưng tui......."

"Không nhưng nhị gì hết!!!Tui bảo ở đây là ở đây!!!"

Hắn ra lệnh cho tôi.Nếu bình thường khi hắn quát nạt tôi như thế này thì tôi đã cãi lại rồi,nhưng sao giờ đây....tôi chỉ muốn được nghe hắn mắng"yêu"tôi nhiều lên nữa!!^ ^

Nhớ lại vẻ mặt lúc hắn đưa tôi đến phòng y tế,vừa lo lắng vừa hốt hoảng!!!Tôi cảm thấy rất rất hạnh phúc trong lòng,chứng tỏ hắn quan tâm đến tôi không ít!!!Nhìn hắn một hồi lâu,tôi ấp úng nói:

"Cảm....cảm ơn nha!!!

"Cảm ơn ai???Tui đâu phải không có họ tên???",hắn bắt bẽ.

"Thì....cảm ơn cái người đưa tui đến phòng y tế chứ ai???",tôi nói mà không dám nhìn thẳng vào mặt hắn vì....mắc cỡ!!!><

"Không có gì!!!Tui chỉ giúp những người ngốc ngếch như bạn thôi!!!"

"Bạn dám nói tui ngốc hả???",tôi quát hắn vì dám nói tôi là đồ ngốc!!!

"Ha ha ha ha.....chứ còn gì nữa???"

Nhìn nụ cười của hắn,tôi cũng cảm thấy dường như cơn đau đã không còn!!!Không biết là thuốc có tác dụng hay.....^ ^

"Ây da....chân bạn như thế này làm sao lát nữa đi mua quà với tui được đây???",hắn nói một cách thất vọng!!!

"Xin...xin lỗi nha!!!Nếu bạn gấp thì lát nữa cứ chở tui đi mua cũng được mà!!!"

"Thôi!!!Không gấp đâu!!!Món quà này tôi định đến....Valentine mới tặng!!!Còn bây giờ tui....chỉ lo cho cái chân của bạn thôi!!!"

Câu nói này của hắn khiến tôi ngượng muốn chết!!!Tôi chẳng còn biết nói gì hơn cả!!!

"Cái bạn này....cảm ơn quan tâm đến tui nha!!!"

"Thôi!!!Tui phải đi kiểm tra thể dục đây,lát nữa tui quay lại rồi chở bạn về!!!Chân như thế này làm sao đạp xe được!!!Chờ tui đó nha!!!"

"Ưm....tui biết rồi!!!"

Tôi nhìn bóng dáng hắn chạy khuất dần sau những hàng cây mà trong lòng dâng lên niềm vui sướng tột độ!!!Không biết tình cảm tôi dành cho hắn có đúng với quy luật tự nhiên hay không nhưng thật sự....thật sự hắn đã giúp cuộc đời tôi trở nên tươi đẹp hẳn lên!!!

CHAP 36:

"Lâm!!!Chân bạn thế nào rồi???"

Cát Linh vội vàng chạy đến hỏi khi tôi vừa mới bước vào lớp!!!

"À......đỡ đau hơn rồi!!!Không sao đâu!!!"

"Bạn thật là.....chân bị như vậy mà không chịu nghỉ học một bữa!!!Vậy sáng hôm nay ai chở bạn đi học vậy???",Cát Linh vừa nói vừa thắc mắc về chuyện của tôi.

"Sáng....sáng này mình được Thắng chở đi học!!!",khi trả lời câu hỏi đó mà mặt của tôi đang đỏ dần lên!!!Không biết vì nguyên nhân gì nữa!!!

"Lâm nè,dạo này bạn....thân với Thắng quá hén!!!Không biết điều này tốt hay xấu nữa!!!",câu nói của Cát Linh bỗng trầm lặng như có vẻ nghiêm trọng lắm vậy!!!

"Bạn đừng nói vậy!!!Thật ra....Thắng cũng không xấu tính như bạn nghĩ đâu!!!Bạn ấy....."

"Thôi!!!Mình không cần biết bạn và Thắng thân đến thế nào!!!Mình cũng cảm thấy lời nói của Thảo Anh hôm bữa cũng có vẻ có lý,bạn đừng nên giao du với Thắng nhiều quá!!!Sẽ không tốt đâu!!!"

Tôi rất muốn minh oan hình ảnh về Thắng trong ý thức của Cát Linh,nhưng....có lẽ nó vô tác dụng!!!

"Ưm...mình....sẽ cố gắng vậy!!!"

**************

Khi đang trong giờ học,đầu óc tôi không thể nào tập trung được!!!Những chuyện lúc nãy Cát Linh nói với tôi liệu....có đúng hay không???Quả thật thì từ lúc quen hắn đến giờ,cuộc sống của tôi đã bị xáo trộn lên rất nhiều!!!Nhưng không hẳn điều đó là xấu.Vì qua những sự việc đó,tôi càng hiểu rõ con người của hắn hơn!!!Hắn chỉ khoác lên mình một vỏ bọc của sự cứng rắn,ngang tàn nhưng trong lớp vỏ ấy lại là....một sự cô đơn trống vắng!!!Nó dường như cũng giống với tính cách của tôi,nhưng tôi khác hắn ở chỗ là không xây dựng cho mình lớp vỏ kiên cố!!!Tôi không biết làm cách nào để có thể xóa bỏ hình ảnh khá xấu của hắn trong mắt mọi người nữa!!!

"Nè,làm gì ngồi thừ ra vậy???Có tâm sự hả???"

Câu hỏi của hắn bỗng làm tôi giật mình.

"Không...không có!!!Chỉ là tui....hơi mệt thôi!!!Bạn đừng quan tâm!!!"

Hắn nhìn tôi chằm chằm với cặp mắt đầy nghi vấn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với tôi!!!Ngay cả chính bản thân tôi còn không biết tôi đang suy nghĩ điều gì!!!

**************

"Lâm!!!Có ăn sáng không???Mình mua giúp cho!!!"

Vừa mới ra chơi thì Cát Linh chạy tót lên bàn tôi và bắt đầu...huyên thuyên nói chuyện!!!

"Thôi khỏi!!!Mình ăn sáng rồi!!!Bạn có đói thì đi ăn đi!!!"

"Vậy...mình đi ăn sáng xong rồi lên lớp nói chuyện với bạn nha!!!"

"Ưm...."

Không gian trong lớp bỗng trở nên khá yên tĩnh vì mọi người đều đã đi xuống căn-tin hết rồi!!!Trong lớp chỉ còn lác đác lại vài bạn lo ôn bài cho tiết sau!!!Tôi ngồi đây cũng không có gì làm,định lấy bài ra học nhưng...đầu óc tôi bây giờ chẳng thể nhét vào nổi một chữ,huống chi......

Tôi chỉ còn cách là nằm gục mặt xuống bàn và....tận hưởng cảm giác được ngủ gục trong lớp!!!Tôi chỉ muốn chợp mắt một tí vì dường như tôi cảm thấy khá mệt mỏi,nhưng không biết nguyên nhân vì đâu!!!

Nằm được khoảng mấy phút thì......

"Nè!!!Nè!!!"

Tôi có cảm giác là có ai đó đang lay mạnh tôi!!!Khi mở mắt ra thì thấy đó chính là....hắn!!!

"Chuyện...chuyện gì vậy???",tôi còn chưa hết buồn ngủ nên ngơ ngác hỏi!!!

"Bạn mệt thì nói tui,tui dẫn lên phòng y tế nằm nghỉ!!!Chứ sao lại ngủ gục trong lớp???"

"Thôi khỏi,tui chỉ hơi mệt thôi mà!!!Không có gì đâu!!!"

"Bạn...ăn sáng không???Tui....mua giúp cho!!!",hắn chợt hỏi tôi.

"Tui....ăn rồi!!!Bạn....khỏi phải lo!!!"

"Ai...ai nói tui lo cho bạn???Chỉ là tui sợ bạn xỉu trong lớp thì mọi người tưởng tui đánh bạn thì mệt!!!",hắn giải thích quanh co!!!Nhưng lời giải thích này...rất đáng yêu!!!^ ^

"Bạn....có xuống sân chơi đá banh không vậy???"

"Hỏi làm chi??",hắn thắc mắc.

"Nếu....không có thì ngồi xuống đây nói chuyện với tui được không???Tui sợ lát nữa tui ngủ lại thì mệt lắm!!!"

Hắn nhìn lờ lờ đi chỗ khác tỏ thái độ....mắc cỡ và nói:

"Nói....nói gì với tui???"

"Hi hi hi....sao bạn đỏ mặt hết vậy???Tui chỉ muốn nói chuyện với bạn thôi mà!!!",tôi cảm thấy tức cười khi nhìn thấy khuôn mặt lúc bấy giờ của hắn!!!

"Nè,bạn nói điên nữa thì...tui đi à nha!!!"

"Thôi,tui không chọc bạn nữa!!!Bạn ngồi đây với tui là được rồi!!!"

"Rõ chán!!!Tự dưng bắt tui ngồi đây không làm gì hết!!!",hắn đang cằn nhằn tôi

Chợt.....

"Ui!!!"

"Có chuyện gì vậy???",hắn hỏi khi tôi vừa mới thốt lên.

"Không...không có gì!!!Chỉ là bị muỗi đốt ngay mặt thôi mà!!!Thế nào lát nữa cũng đỏ lên cho mà xem,cái con muỗi này!!!"

"Đâu???Để tui xem xem...."

Hắn chợt lấy tay sờ lên mặt tôi!!!Cảm giác hơi hơi lạnh từ bàn tay của hắn truyền sang tôi!!Tuy không ấm áp như những lần trước nhưng tôi vẫn cảm thấy thật hạnh phúc!!!

"Lâm!!!Mình ăn...."

Cát Linh vừa chạy vào lớp thì bắt gặp hắn đang "sờ"má tôi!!!Cả hai đều ngại khi chợt có người để ý!!!

"Xin...xin lỗi!!!Tui không biết Thắng cũng ở đây!!!"

"Thôi!!!Tui.....phải ra ngoài chơi đá banh đây!!Lát nữa gặp lại!!!"

"Ưm......"

Thật là....mắc cỡ biết bao khi bị người khác nhìn tôi và hắn trong một cảnh tượng khá "thân mật",rồi đây Cát Linh sẽ nghĩ gì về mối quan hệ giữa tôi và Thắng???Bạn ấy vừa mới bảo tôi nên tránh tiếp xúc với hắn,ấy thế mà.....

Nhưng......xin lỗi Cát Linh!!!Tôi không thể kiềm chế được bản thân mình khi đối diện với Thắng!!!Vì vậy tôi không thể làm theo yêu cầu của bạn rồi!!!

CHAP 37:

"Lâm!!!Đi về thôi!!!"

"Ưm...chờ tui dọn dẹp tập vở cái đã!!!"

Từ hôm qua bị té đến giờ,tôi đi đâu đều có hắn theo chở cả!!!Hắn sợ chân tôi cử động mạnh rồi vết thương sẽ không mau lành!!!Tình cảm này hắn dành cho tôi quả thật khiến tôi rất là cảm động,tôi không ngờ hắn lại xem trọng tôi đến như vậy!!!Tôi rất muốn nói cho mọi người biết rằng tôi đang rất rất hạnh phúc,nhưng...lại không dám nói!!!

"Tui đưa bạn xuống sân rồi bạn chờ tui lấy xe chở bạn về nha!!!Nhớ đừng đi đâu đó,tui mà lấy xe xong không thấy bạn đừng đó thì đừng có trách!!!"

"Biết rồi anh hai!!!Nói hoài hà,chân tui như vậy làm sao đi đâu được chứ???",tôi trả lời khi hắn cứ cằn nhằn bên tai tôi mãi

"Tui đi đó!!!"

"Ưm....."

Ngồi ngay giữa sân trường khiến tôi có cảm giác nhớ lại cái ngày đầu khi được tiếp xúc với hắn!!!Lúc đó tôi rất là sợ,một phần vì hắn cũng là thành phần dân"quậy",một phần vì tôi không ưa bọn con trai cho lắm!!!Thế nhưng bây giờ tôi và hắn lại trở nên rất thân,điều này ngay cả nghĩ tôi cũng không dám nghĩ đến!!!Vậy mà nó đã xảy ra.....

Có lẽ từ nhỏ đến giờ,hắn chính là tên con trai đầu tiên mà đã khiến trái tim tôi rộng mở ra,chào đón những điều thú vị xen lẫn buồn bã trong thế giới này!!!Tôi thiết nghĩ nếu không có hắn thì có lẽ tôi vẫn còn sống trong vỏ bọc của sự nhút nhát,ù lì,không dám tiếp xúc với một ai cả!!!Hắn trong mắt mọi người có lẽ là ác quỷ nhưng trái tim tôi,hắn chính là một thiên thần mang đến hạnh phúc!!!

"Ủa Lâm???Bạn chưa về hả???"

Tiếng gọi của Cát Linh khiến tôi bỗng giật nảy mình!!!

"Ủa???Sao hôm nay bạn về trễ vậy???Mọi lần bạn đi về sớm lắm mà???",tôi thắc mắc!!!

"Hôm nay mình trực lớp nên về trễ chút xíu!!!Còn bạn???"

"À.....mình....mình chờ Thắng lấy xe chở mình về!!!",tôi biết Cát Linh sẽ không thấy vui khi tôi nói ra câu này!!!Vì ánh mắt của bạn ấy cứ nhìn tôi chằm chằm.

"Lâm nè......."

"Chuyện...chuyện gì vậy???",tôi hơi ấp úng hỏi.

"Mình....thấy bạn và Thắng có lẽ không đơn thuần là tình bạn đâu!!!Mà mình có cảm giác...."

Tôi chợt bối rối khi nghe Cát Linh nói câu đó,tôi thật sự không hiểu ý câu nói này cho lắm!!!

"Bạn....bạn nói gì vậy???Mình và Thắng không là bạn bè chứ là gì?"

"Nhân đây mình cũng xin nói thật với bạn nha Lâm!!!"

"Bạn....định nói chuyện gì???",câu nói đầy ngụ ý như thể sắp nói lên một điều gì không hay đối với tôi!!!

"Thắng....hình như thích bạn hả???"

Trời đất!!!Tôi không ngờ Cát Linh lại có thể hỏi tôi một câu hỏi như vậy,một câu hỏi mà tôi nghĩ rằng không ai có thể thắc mắc đối với tôi được!!!

"Cái...cái gì???Bạn...bạn nói nhảm gì vậy???Thắng làm sao có thể thích mình được!!!"

"Mình cũng cảm thấy ngại khi nói câu này lắm!!!Nhưng...hình như mình có cảm giác như vậy!!!"

"Cảm...cảm giác gì mà kỳ cục vậy???Mình nghĩ có lẽ bạn quan trọng hóa vấn đề rồi!!!",tôi cố ngăn những dòng suy nghĩ đó của Cát Linh lại!!!

"Lúc nãy....khi mình vào lớp,mình quả thật bất ngờ trước hành động của hai bạn vừa rồi!!!Mình không dám nghĩ đến hai người con trai lại có thể....sờ mặt nhau như vậy!!!"

"Hóa ra là chuyện gì khiến bạn suy nghĩ vẩn vơ!!!Lúc đó mình bị muỗi cắn vào mặt,Thắng thấy vậy mới sờ vào mặt mình thôi!!!Chứ hai tụi mình...có làm sao đâu???"

"Nhưng...."

"Thôi,bạn đừng có ở đó mà nghi oan cho mình nữa!!!Chẳng lẽ bạn nghĩ một người như Thắng lại thích mình sao???Thảo Anh như vậy mà còn chưa lọt vào mắt hắn,huống chi là mình......",tôi cố nói thêm vài câu nữa hòng lay động ý nghĩ của Cát Linh!!!

"Cũng đúng!!!Có lẽ do mình nghĩ điên!!!"

"Ưm.......",tôi nhẹ cả người khi thấy Cát Linh nói câu này!!!

"Nhưng Lâm nè!!!Nếu mà Thắng không thích bạn thật thì bạn......có thích Thắng hay không???"

Tôi cứ tưởng những gúc mắc trong lòng Cát Linh đã hết,nào ngờ.........

"Mình...mình lại càng không thể thích Thắng được!!!Chỉ tại vì hắn ngồi chung và cũng tốt bụng với mình nên mình mới......đối xử tốt lại với hắn thôi!!!Chứ làm sao......"

"Ưm......mình cũng mong là như vậy!!!Nhưng mình khuyên bạn một câu,nếu bạn thật sự thích Thắng thì điều đó chỉ chuốc đau khổ cho bạn mà thôi!!!Hai người con trai....sẽ không có kết quả đâu!!!"

Tôi cố gắng mỉm cười và nói chắc như đinh đóng cột với Cát Linh!!!Mặc dù trong lòng tôi lại đang rất rối bời vì câu nói ấy!!!

"Chắc chắn rồi!!!Bạn chỏ giỏi suy nghĩ vu vơ!!!"

"Thôi,mình về nha!!!Ngày mai vào lớp tụi mình nói chuyện tiếp!!!"

"Ưm....tạm biệt!!!"

Nhìn Cát Linh đang từ từ xa dần mà trong lòng tôi lại rối bời vì những câu nói vừa rồi!!!Có thật.....tình cảm tôi dành cho Thắng sẽ không thể nào có kết quả không???Liệu....liệu điều này sẽ ảnh hưởng gì đến hắn nếu chuyện tôi thích hắn bị mọi người phát hiện!!!Đến lúc đó cho dù là hắn hay tôi đều không thể nào sống nổi trong ngôi trường này nữa!!!

"Lâm.....Lâm....LÂMMMM......."

"Hả............"

Tôi chợt giật mình khi nghe tiếng gọi của hắn!!!Nãy giờ tôi cứ lo suy nghĩ!!!

"Làm gì mà tui gọi hoài không trả lời vậy???Bực cả mình!!!"

"Xin...xin lỗi!!!Tui đang....suy nghĩ đến vài điều!!!"

"Mau lên xe đi!!!Trễ giờ ăn lắm rồi đó!!!",hắn cằn nhằn với tôi.

"Biết rồi ông tướng!!!"

Hai chúng tôi cùng nhau đi trên con đường về nhà!!!Rồi liệu mai đây những lời nói của Cát Linh có thành sự thật hay không???Liệu tôi có tiếp tục nên dành tình cảm cho hắn hay là......quên hắn đi???Đến bây giờ tôi thật sự mới thấy lo sợ cho chuyện tình cảm của tôi!!!

CHAP 37:

Kể từ khi nghe những lời nói của Cát Linh đến giờ,tâm trạng của tôi luôn mang một nỗi lo lắng!!!Tôi sợ những điều nói của Cát Linh sẽ thành sự thật!!!Vì tôi biết,tôi đang "thích"một người mà tôi cho rằng giữa hai chúng tôi sẽ không có kết quả tốt đẹp!!!

"Nè........."

"Hả???",tôi đã quên mất hắn đang cùng tôi đi vào lớp!!!

"Sao từ hôm qua đến giờ tui thấy bạn cứ như người mất hồn vậy???Có chuyện gì sao???",hắn thắc mắc.

"Làm gì có.........tui chỉ không biết nói gì với bạn nên mới im lặng thôi!!!"

"Vậy mà làm tui cứ tưởng bạn có chuyện gì chứ!!!"

Chẳng lẽ tôi lại nói với hắn rằng điều tôi đang lo nghĩ nhiều nhất chính là tình cảm của tôi dành cho hắn???Và liệu khi tôi nói ra thì hắn có chấp nhận hay không???

"Thắng nè!!!"

"Chuyện gì???",hắn lên tiếng khi nghe tôi hỏi!

"Ngày....ngày...mai bạn đừng đến đưa tui đi học nữa nha!!!"

"Sao vậy???"

"Vì....mẹ tui đã biết bạn đưa tui đi học rồi!!!Bà ấy không cho phép!!!",tôi cúi gầm mặt xuống đất vì không dám nhìn mặt hắn khi nói ra câu này!!!

"Cũng đúng thôi!!!Nhưng......ngày mai ai sẽ đưa bạn đi học???",tôi nhìn thấy một nét mặt buồn trên hắn,tuy chỉ thoáng qua nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nó.

"Đừng lo!!!Có lẽ tui sẽ đi chung với mấy đứa hàng xóm vậy!!"

"Ưm...như vậy cũng được!!!Dù sao tui cũng đỡ phải chở bạn,vừa nặng vừa mệt xác!!!"

Tôi biết câu nói này hắn cố ý châm chọc tôi,nhưng sao tôi lại cảm thấy khá buồn!!!Không rõ nguyên nhân từ đâu nữa!!!

"Thắng.......dù sao tui cũng phải cảm ơn bạn đã quan tâm tui suốt mấy ngày qua!!!Cảm ơn bạn nha!!!"

Hắn chợt nhìn qua tôi khi nghe lời nói đầy vẻ khách sáo này!!!

"Sao vậy???Tự dưng lại nói những câu nghe rợn người!!!Bạn đúng là có vấn đề rồi!!!"

Tôi chỉ nhìn hắn và cười,một nụ cười mang đầy vẻ gượng gạo!!!Tôi cảm thấy mình đã không còn được tự nhiên nói chuyện với hắn như ngày nào,có một vách ngăn cản giữa tôi và hắn kể từ sau cuộc nói chuyện với Cát Linh vừa qua!!!

************

"Lâm!!!Chân bạn sao rồi???Thấy đỡ hơn trước chưa???"

Dạo này tôi không thể ra ngoài chơi được nên Cát Linh mới chịu khó qua đây ngồi nói chuyện với tôi cho đỡ buồn!!!

"Có lẽ là hai ba ngày nữa mình có thể đi lại bình thường đượ rồi!!!Không sao đâu!!!"

"Lâm nè!!!Cho mình xin lỗi vì hôm qua cứ nói nhảm với bạn mãi nha!!Thật ra mình cũng không biết vì sao mình lại hỏi bạn những câu hỏi đó nữa!!!"

"Biết rồi mà!!!Mình đâu có để ý đến những lời nói đó!!!",ngoài miệng thì tôi nói vậy nhưng thật ra......những lời nói đó đã khiến tôi đau đầu rất nhiều!!!

"Ưm....mình nói như vậy cũng chỉ muốn tốt cho bạn thôi!!!Mình sợ bạn sẽ bị mọi người dị nghị khi chuyện đó trở thành sự thật!!!Mình thật chẳng muốn chuyện đó xảy ra chút nào!!!"

"Mình đâu có điên!!!Giữa mình và Thắng là sao có thể chứ???"

"Vậy thì mình yên tâm rồi!!!Mình cứ lo bạn thuộc dạng người"đặc biệt"nên mới nó mãi!!!Nhưng khi nghe bạn nói vậy thì mình nghĩ những lời nói đó của mình chỉ bằng thừa!!!",Cát Linh vỗ vào vai tôi mà nói!!!

Dạng người"đặc biệt"mà cô ấy nói tôi thừa sức để hiểu!!!Nhưng có lẽ Cát Linh sẽ không ngờ tôi lại thuộc dạng"đặc biệt"đó!!!

"Bạn đúng là suy nghĩ vẩn vơ!!!"

******************

'Nè.......vậy hôm nay bạn có cần tui chở về lần cuối không???",hắn hỏi khi thấy tôi cứ đứng loay hoay nhìn mọi nơi.

"Thôi khỏi!!!Tui nhờ Cát Linh rồi,bạn mau về trước đi!!!"

"Vậy......tui về trước nha!!!Hẹn mai gặp lại!!!"

"Ưm......"

Tôi thấy hắn đi được một quãng thì bỗng quay lại và nói.

"Nè....bạn còn nợ tui một điều là chưa đi mua quà với tui đó!!!Khi nào chân lành hẳn thì phài đi ngay với tui đó!!!Biết chưa???"

"Tôi biết rồi!!!Không thất hứa với bạn đâu!!!Mau về đi!!!",tôi hối thúc hắn vì sợ Cát Linh sẽ thấy tôi và hắn lại ở bên nhau thì nguy!!!

"Tui về đó!!!"

"Ưm...."

Tôi dõi mắt theo hắn mà lòng cảm thấy buồn da diết!!!Tôi nghĩ rằng đến một ngày nào đó tôi và hắn sẽ không còn được dịp nói chuyện với nhau,thậm chí khi hai đứa đụng mặt nhau đi chăng nữa!!!Nhưng dẫu sao tôi vẫn hy vọng ngày đó sẽ không bao giờ đến!!!

"Lâm!!!"

Tôi chợt nghe có tiếng ai đó gọi tôi sau lưng!!!Nó không giống như tiếng của Cát Linh cho lắm!!!Khi tôi quay mặt lại thì........

"Đã lâu rồi không được có cơ hội nói chuyện với bạn nhỉ???"

Trước mắt tôi đó chính là Thảo Anh,người đã từng tát cho tôi một cái tát thật đau điếng!!!Nay không biết vì lý do gì mà bạn ấy lại nói chuyện với tôi!!!

"Ưm......cũng......lâu rồi nhỉ!!!"

CHAP 38:

Tôi đang đứng đối diện với Thảo Anh mà trong lòng vô cùng bối rối!!!Mặc dù tôi rất muốn biết mục đích của cuộc nói chuyện này là gì!!!

Không gian yên lặng vô cùng,Thảo Anh không nói chuyện gì với tôi cả,cô ấy chỉ đứng nhìn tôi với một ánh mắt đăm chiêu!!!Tôi bây giờ chỉ mong có một người thứ ba nào đó phá vỡ sự yên lặng đáng sợ này giúp tôi,nhưng......

"Đáng lẽ ra tôi cũng không muốn nói chuyện với bạn!!!Nhưng có một điều tôi rất muốn nói cho bạn biết!!!"

Sau một khoảng im lặng,Thảo Anh bắt đầu lên tiếng!!!

"Vậy....chuyện gì vậy???",tôi cũng khá thắc mắc.

"Tôi thấy dạo gần đây bạn và Thắng có vẻ....hợp nhau quá nhỉ???"

"Ý bạn là sao???Mình không hiểu cho lắm???"

"Thôi bạn đừng giả vờ!!!Tôi nghĩ mọi người trong lớp ai cũng cho rằng....Thắng và bạn đang thích nhau đấy!!!"

Tôi thật sự rất bàng hoàng khi nghe câu nói này!!!Làm sao Thảo Anh có thể nghi ngờ được,tôi đã cố gắng kiềm nén tình cảm của mình lắm rồi mà???Nhưng nếu quả thật mọi người trong lớp đang có ý nghĩ đó thật thì....Thắng và tôi đều sẽ gặp chuyện rắc rối to!!!

"Bạn....bạn nói cái gì vậy???Mình và Thắng mà thích nhau à???Đúng là câu nói đùa hay thật!!!",tôi cố gắng tìm cách phủ nhận câu nói đó!!!

"Có hay không thì trong lòng bạn biết rõ!!!Nhưng tôi thật sự....thật sự rất sốc khi biết chuyện này!!!Tôi không ngờ trong lòng Thắng,tôi lại thua cả một thằng "đặc biệt"như bạn!!!"

"Thảo Anh!!!Xin bạn đừng có nói điên nói khùng nữa!!!Mình và Thắng.....đều là con trai,chuyện thích nhau không thể nào xảy ra!!!Vả lại.....xin bạn đừng có lên tiếng châm chọc mình!!!",tôi đã bắt đầu có một chút tức giận khi nghe những lời nói đầy xúc phạm đó của Thảo Anh!!!

"Tôi không châm chọc bạn!!!Bạn đừng tưởng tôi không biết gì!!Tôi đã cảm thấy nghi ngờ khi trước đây bạn cố tình giúp tôi làm lành với Thắng,nhưng thật ra là bạn đang tìm cách tiếp cận với bạn ấy!!!Và ngay cả sau khi Thắng cùng tôi đến công viên nhưng người bạn ấy nhắc đến không phải là tôi,mà là bạn đó!!!"

"Bạn đừng có hiểu lầm!!!Mình không phải là cố tình muốn tiếp cận Thắng,mà lúc đó mình thật sự muốn giúp hai bạn làm lành thôi mà!!!",tôi cảm thấy rất buồn trong lòng khi Thảo Anh có thể cho tôi là một con người như vậy,tôi không biết phải làm sao mới có thể giải thích cho cô ấy hiểu đây!!!

"Vậy sao???Vậy nếu thật sự bạn giúp tôi thì bạn có được lợi ích gì không???Tôi không tin trên đời lại có người làm một việc mà không có lợi gì cho bản thân mình cả!!!"

"Điều mình nói là sự thật,nếu bạn không tin thì thôi!!!Nhưng mình rất buồn khi bạn lại hiểu lầm mình thậm tệ như vậy!!!"

"Điều đó đối với tôi không còn quan trọng nữa!!!Vì tôi đã biết con người của bạn như thế nào rồi!!!Nhưng tôi quả thật không tin Thắng và bạn không có gì!!!Một tên không bao giờ quan tâm đến người khác như hắn mà lại quan tâm nhiều đến bạn thì cho dù người mù cũng nhận ra là hai người đang có vấn đề!!!",ánh mắt sắc lạnh Thảo Anh nhìn tôi như muốn soi thấu tận tim gan tôi vậy!!!

"Thắng......Thắng chỉ xem mình như một người bạn bình thường thôi!!!Chứ không như bạn nghĩ đâu!!!Đừng có làm mọi chuyện trở nên phức tạp!!!"

"Cứ cho điều bạn nói là sự thật đi!!!Thì tôi thấy bạn cũng là một người đóng kịch khá giỏi đấy!!!Trước mặt Thắng lúc nào cũng tỏ ra vẻ yếu đuối,nhút nhát và hiền lành!!!Bạn thử xem trong trường này có tên con trai nào giống bạn không???Đồ biến thái!!!"

Tôi đến bây giờ không thể nào kiềm chế nổi bản thân khi nghe những câu nói đầy chua ngoa như vậy!!!

"Đủ rồi!!!Bạn đừng có nói nữa,bạn không có quyền quyết định tính cách cho mình!!!Nhưng mình cũng nói với bạn,đây không phải là mình giả đò trước mặt Thắng!!!Mà nó chính là tính cách thật của mình,bạn hiểu không???"

"Chà...chà......nếu tôi nói sai thì bạn đâu phản ứng dữ vậy???Tôi sẽ không thể nào biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi người biết được Thắng và bạn thích nhau,một tình yêu không bình thường!!!Đến lúc đó thử xem bạn sẽ xử sự ra sao???"

"Thảo Anh à.....bạn tung những tin đó ra thì cũng đâu có ích gì cho bạn???Bạn làm thế là càng chứng tỏ bạn đang ghen với mình vì đã cướp mất Thắng từ trong tay bạn.......nếu bạn thật sự....thật sự....không còn để ý đến Thắng thì sao cứ theo dõi mình và Thắng hoài???Vả lại....nếu chuyện này không như những lời bạn nói thì mọi người sẽ nghĩ bạn như thế nào???Đi...đi ghen với một tên con trai à???",tôi cố gắng nói hết những gì trong lòng mình ra,đã đến lúc sự việc của tôi và Thảo Anh cần được giải quyết!!!

"Bạn.......",có lẽ tôi đã đánh trúng tâm lý của cô ấy.Lời nói không còn cương quyết như lúc trước nữa!!!

"Mình thật sự mong bạn hiểu rằng,mình và Thắng không hề có tình cảm gì ở đây cả!!!Bạn và Thắng chia tay là do quyết định của hai bạn.....không thể đỗ lỗi lên mình hết được!!!"

"Bạn giỏi lắm Lâm à!!!Bạn là con trai mà đã có sức thu hút Thắng đến như vậy,nếu như bạn là con gái thật sự thì......có lẽ tôi đã thua bạn từ lâu rồi!!!Nhưng bạn nên nhớ cho,bạn và Thắng đều là con trai,cho dù hai bạn có thích nhau đi chăng nữa thì cả hai cũng chẳng có kết quả tốt đẹp đâu!!!Tôi cảnh cáo bạn trước đấy!!!"

Sau câu nói đó Thảo Anh bỏ đi một nước,tôi lặng người đứng ở đó!!!Chân tay không thể cử động được,tôi nghĩ có lẽ sẽ phải mất mấy phút cho tôi kịp bình tâm lại!!!Tôi không ngờ mình và Thảo Anh lại có những xung đột nhiều đến như vậy!!!Và khi Thảo Anh đã nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho Thắng rồi thì mọi chuyện sẽ không hề đơn giản nữa,tôi bắt buộc......bắt buộc phải tránh tiếp xúc với hắn thôi!!!Đó cũng chính là cách giả quyết duy nhất hiện nay!!!

CHAP 39:

Hôm nay tôi không muốn bước đến lớp chút nào!!!Những câu nói giữa tôi và Thảo Anh hôm qua vẫn còn ám ảnh tôi!Điều tệ hại nhất là khi hắn xuất hiện giữa lúc tôi đang rối ren tinh thần thế này thì.......

"Lâm!!!"

Thật xui xẻo!!!Vừa mới nhắc đến hắn thì bây giờ hắn đã xuất hiện rồi!!!Tôi chỉ muốn làm như không hề nghe thấy tiếng hắn gọi để đi một nước vào lớp,nhưng....

"Nè!!!Sao nghe tui gọi mà không quay lại hả???",hắn vỗ vào vai tôi mà nói!

"Tui...tui đâu có nghe bạn gọi!!!"

"Bạn đúng là......ủa???Chân bạn sắp lành rồi hả?",hắn chợt nhìn xuống chân tôi!

"Ưm.....ngày mai tui có thể tháo băng ra rồi!!!"

"Vậy thì tốt quá!!!Ngày mai bạn phải đi mua quà với tui đó!!!"

Càng đến gần cửa lớp thì tôi lại càng cảm thấy sợ,những điều Thảo Anh nói liệu....có phải là sự thật hay không???Cả lớp chẳng lẽ biết....tôi thích hắn?

"À.....Thắng nè!!!Bạn vào lớp trước đi!Tui ra căn tin mua dụng cụ học tập rồi lên sau!!!",tôi cố tình tìm cách để tách hắn ra ,nếu không mọi người"nghi ngờ sẽ chồng chất nghi ngờ"mất!!!

"Vậy....tui lên lớp trước!Nhớ mua nhanh đó!!Sắp vào giờ rồi kìa!!!"

Tôi không biết mình làm vậy có đúng hay không!Nhưng vì để giữ kín tình cảm của tôi đối với hắn,bắt buộc phải làm như vậy thôi!!!

***************

"Dì ơi!!!Lấy cho cháu cây viết xanh với cuốn tập đi!!!"

"Đây nè cháu!!!"

Sẵn lúc tôi lẩn tránh hắn,đành phải vào căn tin mua dụng cụ học tập thật vậy!!!Khi bước ra khỏi nơi,tôi dường như nghe thấy......

"Nè!!!Hình như cái thằng đó và anh chàng Thắng trong trường mình.......thích nhau đấy!!!"

"Cái gì???Con trai với con trai?Sao lại......"

"Tao đâu có biết!!!Nhưng nghe tụi trong lớp của Thắng đồn như vậy đó!!!"

"Trời!!!Đừng nói với tao đây là sự thật nha!!!Tao sẽ sốc nặng mà chết mất,Thắng đẹp trai như vậy mà lại là........."

"Nói nhỏ nhỏ thôi!!!Con nhỏ này......"

Cho dù họ có cố tình nói nhỏ đi chăng nữa thì những lời vừa rồi tôi cũng đã nghe thấy hết!!!Tôi không ngờ tin tức lại lan truyền nhanh đến như vậy!!!Chỉ mới có vài ngày thôi mà.....cả trường đã biết hết rồi!!!Phen này có lẽ tôi đã hại hắn rồi!!!Bao nhiêu người sẽ nghĩ hắn như thế nào đây???Tôi rất muốn quay lại giải thích với đám người đó,nhưng lại sợ.....càng nói càng sai!!!Đành phải nhắm mắt làm ngơ cho xong chuyện vậy!!!

************

Khi vừa bước vào cửa lớp,tôi đã nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán chuyện gì đó!!!Ánh mắt mọi người nhìn tôi rất lạ khiến tôi cảm thấy bất an trong lòng!!!Sự việc có lẽ càng trở nên phức tạp,thậm chí sẽ không biết như thế nào nếu hắn....nghe được những lời nói đó!!!

"Nè,sao mua đồ gì lâu dữ vậy???Vô giờ rồi thấy chưa???"

"Tại....tại tui còn chờ mấy bạn khác mua nữa chứ bộ!!!",tôi nhìn vào ánh mắt của hắn!!!Một ánh mắt tròn xoe,đầy sức sống,chứng tỏ hắn chưa biết chuyện gì xảy ra!!!Như vậy tôi cũng yên tâm phần nào rồi!

"Lâm nè!!Lát nữa......đi chơi game với tui nữa không???"

Nếu như lúc trước hắn mời tôi,cho dù đang bệnh nặng tôi cũng đồng ý!!!Nhưng.......trong tình huống này....tôi không thể nào quyết định được!!!

"Tôi chợt thèm chơi game lại như hôm bữa quá!!!Bạn đi với tui nha!!!"

"Tui......tui......"

"Sao vậy???Bộ bạn không thích à???",hắn thắc mắc.

"Không....không phải!!!Chỉ tại vì tui........",tôi ấp úng không biết trả lời hắn như thế nào!!!

"Chứ tại sao bạn không trả lời???"

"Vì....vì tui còn phải đi về chung với Cát Linh nữa!!!Bạn quên tôi đã nói rằng mẹ tui không cho bạn chở tui về rồi sao???Nếu bà ấy mà phát hiện được thì........"

"Cũng phải!!!",hắn gật gù đồng ý!

"Bạn......ráng chờ tui lành hẳn cái chân đã!!!Rồi sau đó mới đi được!!!Nha?"

"Ưm......như vậy cũng được!!!"

Tôi chợt nhẹ cả người khi giải quyết được một vấn đề!!!Nhưng...

"Nè.......sao tui thấy bạn nói chuyện với tui cứ ấp a ấp úng thế???Bạn đang có chuyện gì sao???",hắn thắc mắc

"Làm gì có!!!Chỉ tại.......buổi sáng lạnh nên tui nói chuyện.....không ra hơi thôi mà!!!"

Sau câu nói đó,hắn chỉ nhìn tôi với anh mắt đầy nghi ngờ.......tôi cố gắng giữ điềm tĩnh không cho hắn thấy vẻ căng thẳng đang lấn áp tinh thần tôi!!!Nếu chuyện này mà không giải quyết sớm thì ắt hẳn.......tôi sẽ phát điên lên vì lúc nào cũng phải lẩn tránh hắn mất!!!

CHAP 40:

Đã một tuần trôi qua rồi,một tuần nay tôi phải sống trong sự lo âu,lẩn tránh!!!Tôi thật sư không muốn như thế chút nào,nhưng..........tôi không nghĩ ra được cách để có thể lãng quên hắn được!!!Đành phải.......tránh né hắn thôi!!!

"Lâm!!Lâm!!!"

Tôi đang ngồi thẩn thờ bên ô cửa sổ,nhìn về phía xa xăm nên........không hề nghe tiếng Cát Linh gọi!!!Mãi đến khi bạn ấy lay mạnh tôi thì...tôi mới kịp hoàn hồn trở lại!!!

"Chuyện......chuyện gì vậy???Vào giờ rồi hả??"

"Vào giờ cái gì???Sao dạo này trông bạn có vẻ........như người mất hồn thế nhỉ???',Cát Linh cằn nhằn.

Quả thật bạn ấy nói đúng,trong những ngày qua,tôi như không còn là tôi nữa!!!Những suy nghĩ vẩn vơ,những hình ảnh của hắn cứ liên tục xoay quanh đầu óc ,khiến tôi như muốn vỡ tung ra vậy!!!

"Có.....có đâu!!!Tại mấy hôm nay mình cảm thấy mệt thôi mà!!!"

"Nè!!!Lát nữa ra về đi ăn với mình để lấy lại tinh thần nha!!!"

Tôi rất cảm ơn lòng tốt của Cát Linh,nhưng........trong lúc này tôi không còn tâm trí đâu để mà lo đến chuyện đi chơi cả!!!

"Chắc.........không được đâu!!!Hôm nay mình mệt lắm!!!"

"Đành vậy!!!Thôi thì để dịp khác đi vậy!!!Mình ra ngoài căn-tin nha!!!"

"Ưm......."

Những lúc ngồi một mình thế này tôi thường hay suy nghĩ:"Tại sao người khác cũng có tình cảm và họ có thể bộc lộ cho người mình thích,còn tôi..........chỉ một tiếng nói thích hắn sao mà khó quá!!!"

Đang dáo dác nhìn xung quanh mọi cảnh vật thì......bất chợt tôi thấy hắn đang......nhìn tôi!!!Tuy đang ngồi bên trong lớp khá tối,nên việc hắn muốn nhìn rõ tôi cũng không dễ,nhưng........trái tim tôi sao cứ đập liên hồi!!!Nếu như mọi lần thì tôi đã ngước mặt ra ngoài và cười với hắn!!!Đằng nay tôi lại chọn phương án khác,đó là......bỏ đi khỏi chỗ ấy!!!

Tôi không hiểu vì sao tôi lại làm như vậy nữa???Tôi sợ nhìn vào ánh mắt ấy,cái ánh mắt như có ma lực,nó có thể khiến cho quyết tâm xóa bỏ hắn trong ký ức của tôi bị lung lạc!!!Có lẽ chính vì lý do ấy mà tôi.....đã hành động như vậy!!!

**************

"Tạm biệt nha!!!Ngày mai nếu rảnh tụi mình đi ăn!!!"

"Ưm.........để xem được không đã!!"

Sau câu chào xã giao với Cát Linh,tôi phải ở lại lớp để dọn dẹp vệ sinh,đến lượt tôi phải trực nhật rồi!!!Cũng may là chân tôi đã lành nên việc đi lại đối với tôi bây giờ không còn khó khăn nữa!!!Nhưng sao.......tôi lại có một chút cảm giác luyến tiếc,tôi thèm được trở lại những ngày như trước đây!!!Được hắn chở đi học,được nói chuyện với hắn!!!nhưng bây giờ........tuy hai chúng tôi ngồi cạnh nhau mà một buổi nói chưa đầy.......mười câu!!!

Trong lòng tôi bây giờ rất mâu thuẫn,tôi không biết được mình nên chọn con đường nào để tránh được cái cảm giác ray rứt khó yên!!!

"Nè!!!"

Tôi chợt nghe có tiếng người hình như đang gọi tôi!!!Theo phản xạ thì tôi quay mặt lại!!!

Trước mặt tôi bây giờ là một đám con gái gồm năm sáu đứa gì đó!!!Vẻ mặt bọn chúng rất hung dữ,tôi cảm giác dường như.......tôi sắp gặp chuyện chẳng lành!!!

"Mày là Lâm phải không???",một đứa trong số đó hỏi.

"Phải....có...chuyện gì vậy???"

Như một cú điện xẹt qua thật nhanh,một đứa đã lao vào người tôi và........tát cho tôi một cái tát đau điếng!!!Đây là lần thứ hai tôi bị người khác đánh vì những lý do tôi không thể biết được!!!

"Á......."

Sau cái tát đó,tôi ôm mặt và nhìn về phía bọn chúng!!!Vẻ run sợ đang lấn áp tinh thần tôi!!!Những ánh mắt đầy giận dữ của bọn chúng như muốn.......ăn tươi nuốt sống tôi vậy!!!

"Mấy....mấy bạn........"

"Tao cảnh cáo mày!!!Khôn hồn thì tránh xa Thắng ra,tụi tao không muốn thấy vì mày mà Thắng bị người khác nhìn với con mắt ngạc nhiên!!!Biết chưa,thằng đồng tính kia???"

Câu nói đó như tiếng sét đánh ngang qua tai tôi vậy!!!Bọn họ gọi tôi là đứa"đồng tính"à???Tôi thật sự phải như thế không???Ngay cả hai từ đó tôi còn không định nghĩa được chúng........

"Mình.......mình đâu có gây thù oán gì với mấy bạn???Sao.......sao lại.......",những tiếng nấc nghẹn ngào đã xuất hiện trong câu nói của tôi!!!

"Mày đừng ra vẻ tội nghiệp ở đây!!!Những giọt nước mắt của mày không làm tụi tao động lòng đâu!!!Tụi tao đánh mày là cũng để lấy lại danh dự cho Thắng thôi,từ lúc đi với mày đến giờ,Thắng cũng bị người khác xem là loại người đặc biệt!!!Tụi tao không muốn nghe những câu nói đó nữa!!!Một mình mày là quái thai trong trường là đủ rồi,đừng có kéo Thắng theo!!!"

Những câu nói đầy xúc phạm đó khiến tôi không thể nào chịu đựng được!!!

"Mấy.....mấy bạn......đừng có hạ nhục danh dự người khác như vậy chứ???Tôi và Thắng.....không hề có liên quan gì cả!!!"

"Mày còn dám cãi lại nữa hả???"

Bọn họ vừa nói dứt câu đó thì đã tát tôi thêm một cái tát thứ hai!!!Tôi rất rất muốn đánh trả.......nhưng...tôi không có đủ dũng cảm để làm chuyện đó!!!

"Sau những cú đánh này tụi tao muốn rằng từ nay mày đừng có tiếp xúc với Thắng nữa!!!Hãy biến mất khỏi trường này luôn đi!!!Đánh nó đi tụi bây!!!"

Bọn họ xông vào tôi với những cú đánh thật đáng sợ!!!Người thì ngắt nhéo,người thì tát vào mặt,người thì nắm tóc!!!Tôi không biết làm gì cả......chỉ biết......khóc cho số phận của mình mà thôi!!!

"Đủ rồi đó!!!"

Bất chợt có câu nói cất lên.Sau câu nói đó,bọn họ không còn đánh tôi nữa!!!Tôi cảm thấy dường như.....hắn đã đến!!!

"Thắng.........."

Tôi nghe một trong số đó thốt lên kinh ngạc!!!

"Mấy người có mau cút khỏi đây không hả????",giọng của hắn đang vô cùng phẫn nộ!!!

"Nhưng.....tụi mình chỉ........."

"Biến đi!!!Hay là chờ tôi đánh mấy người hả????"

Lời nói của hắn dường như rất có uy lực,ngay chính cả bản thân tôi còn....thấy khiếp sợ huống chi......

"Mày hên đấy!!!Nếu không có Thắng thì mày........hãy nhớ những điều tụi tao nói đó!!!"

Không gian đang dần trở nên im lặng!!!Trong cái giây phút vừa rồi,không một ai có thể đến giải cứu cho tôi,ngay cả thầy giám thị trường cũng vậy!!!!!!Càng bất ngờ hơn.....người giải nguy cho tôi.....lại chính là hắn!!!

"Bạn không sao chứ Lâm???Ngẩng mặt lên tui xem xem..........."

Tôi có thể cảm giác được sự lo lắng của hắn đối với tôi như thế nào qua lời nói và hành động!!!Nhưng tôi............

"Tránh xa tôi ra đi!!!",tôi thỏ thẻ nói

"Hả???Bạn nói cái gì???"

"Tui bảo bạn tránh xa tui ra!!!Cũng chính vì đi với bạn,chính vì tiếp xúc với bạn và cũng chính vì........tui đã từng quan tâm đến bạn........nên bây giờ tui mới phải nhận lấy hậu quả này đây!!!",tôi tức giận quát tháo hắn.

"Xin.....xin lỗi.........nếu tui đến kịp thì.........tụi con gái đó đã không làm gì bạn rồi!!!Lỗi tại tui...........tui xin lỗi mà........"

"Đừng nói nữa!!!Tui không........không muốn nghe bất cứ câu gì ở bạn!!!Làm ơn.......làm ơn từ nay tránh xa tui ra!!!Tui cầu xin bạn đấy!!!"

Những giọt nước mắt đang lăn dài trên má,tôi chạy đi mà trong lòng vô cùng....vô cùng đau đớn!!!Những câu nói nặng nề tuy dành cho hắn,nhưng..........nó cũng như những mũi kim đâm vào tim tôi vậy!!!Tôi thật sự.......không muốn nói như vậy đâu!!!

*************

Hắn đứng nhìn tôi chạy đi mà không nói môt lời nào!!!Sự việc đến nông nỗi này tôi biết trách ai bây giờ????chỉ trách bản thân tôi........đã tự giam mình vào trong cánh cửa không có lối thoát!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro