Ái tình nhân gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa trôi một nỗi ưu sầu
Mênh mông gợn sóng cánh tàn tả tơi
Trời xanh rộng lớn phương mười
Đời không thuận mắt những người "xấu xa"
Chớ trêu phận bạc chữ " Là"
Người ta khinh dễ cũng "là" đương nhiên
Mộng này gửi giấc triền miên
Ngàn năm một kiếp đảo điên vì tình

Hồng trần lời chú đến mình
Cuồn cuộn giữa chốn ái tình ai trao
Biển người rộng lớn biết bao
Thuốc độc ai lỡ rót vào đến tim
Đời là bể khổ nhấn chìm
Thân sơ thất sở để tìm lối ra
Cớ sao người chẳng nhớ ta ?
Để hoa trông lá mà lòng vấn vương

Bao giờ được vẹn uyên ương ?
Để đêm thôi khóc, để ngày thôi mong
Lệ kia chảy mãi tấm lòng
Mạnh Bà một chén đong đầy lãng quên
Đợi người hồn thoảng bay lên
Múa thêm vũ khúc đớn đau vì tình
Vong Xuyên có nhớ thân mình ?
Nại Hà có nhớ dáng người hôm nao ?
Để giữ chọn tình đã trao
Vong xuyên chìm đắm ngàn năm vẫn chờ.

                         
Thấu Minh Phong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro