Tương Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạo là vô tình nhưng lại hữu tình
Vốn tưởng mảnh sầu người chịu thương đau
Trăng sáng rõ, soi bóng kẻ cô độc
Gió mát lại thiếu cố nhân hỏi thăm
Ước vọng nhỏ gửi khoảng trời tĩnh lặng
Ta muốn giải bày khuyết tâm sự rằng:
Bỗng chợt đa tình người nào có hay
Cùng người ngắm sao, chẳng được nữa rồi
Đành tương tư hướng khoảng trời đêm đen
Nhớ da diết, ấm ức lòng khó chịu...
Kiếp yêu hận, mộng mị chẳng đổi thay
Ước vọng nhỏ tuy xa nhưng chẳng gần
Ta hỏi rằng nhân thế còn vẫn vậy?
Đổi thay chẳng đổi, ý ai lại sầu
Có chăng tạc tượng ai lỡ hồng nhan
Duyên phận chẳng phải, nợ nhau chẳng bàn.

Ý người tựa như chớp ánh đèn lạ
Ta tựa như đêm, trời mãi sắc đen
Trăng ở còn đó, ngàn đời chẳng phai
Còn ta chẳng vậy, thời gian phai dần
Chuyện đôi lứa trăng hàm kể xiết sao
Tiếng nhớ một mớ còn ở tận trường
Cứ yêu lại hận, lải nhải đau đầu
Lòng vòng chẳng phải tại ta hay người
Bản chất rời xa, ta vờ chẳng hiểu:
"Nhược nhục, cường thực" ta mù hay sao.

Mỗi người một chí, đều là tâm cơ
Sát phạt lẫn nhau có gì khó hiểu
Muốn ta về thường ý, ta không phục
"Tâm duyệt người" ta mãi mãi duyệt người
Đơn giản ta và người chẳng được sao?
Không kịp rồi, ta mất người thật rồi
Bỏ lại đi, ta về với cô độc
Nét hồng nhan ta giữ lại một góc
Mộng năm ấy ta cất giữ không buông
Nhớ đến người, ai ai đều là thù
Tâm trí dại vì người ta cũng chịu
Đây nét cô độc đẹp nhất thế gian
Tuy một mà hai, tuy không nhưng có
Thôi kiếp này nỡ lạc đoạn tương tư
Tựa như sóng, kiếp trùng trùng điệp điệp
Nhớ đến vùi dập, bẻ vụn đáng thương
Nhưng vì người, ta mãi sao cũng được
Bởi vì nợ một nỗi lòng say mê
Tương tư hoài đến vậy thế là đủ
Ước mong người sánh bước, đạp thiên thu.
_Đỗ Minh Đức_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro